Cưng Chiều Vợ Tối Cao: Cục Cưng Của Ác Ma, Em Dám Bỏ Trốn

Chương 209: Buộc cô ký tân trên giấy đăng ký kết hôn

/306


Edit: Fannie93

“Ừ, anh cùng em”. Chiêm Mỗ Tư nhẹ nhàng lên tiếng, nhưng không có buông cô ra, ngược lại dùng môi cởi ra vạt áo của cô, một đường hôn xuống da thịt trắng noãn của cô.

Lưỡi ấm ấp cuốn lấy da thịt lạnh lẽo của cô, Lạc Tích Tuyết khó kiềm chế liền run rẩy, một tiếng kêu từ trong môi cô tràn ra.

Tiếng kêu lập tức châm lên tất cả nhiệt tình của Chiêm Mỗ Tư, hôn nhẹ biến thành tìm tòi sâu hơn, không có chút do dự nào, anh hoàn toàn thuận theo ý của mình, hôn cô thật sâu.

“Chiêm…” Lạc Tích Tuyết hé mở môi đỏ mọng, muốn mở miệng, nhưng cử động này, lại khiến cho đầu lưỡi dịu dàng của Chiêm Mỗ Tư trượt vào trong miệng cô, tiếp nhận chất mật ngọt ngào trong miệng cô.

Cảm giác tê liệt kích thích toàn thân Lạc Tích Tuyết, cô bị anh hôn hơi choáng rồi, cả người mềm nhũn, chỉ có thể nằm trên giường, mặc cho Chiêm Mỗ Tư chiếm đoạt.

Hình như cảm nhận được Lạc Tích Tuyết mềm mại, động tác của Chiêm Mỗ Tư thay đổi càng thêm mạnh bạo, lưỡi lửa nóng, dùng sức hôn, đuổi theo cái lưỡi thơm tho của cô.

Phía dưới cũng dọc theo quần ngủ cô dò xét đi vào, lui xuống nội y của cô, chạm vào phần đầy đặn kiên đĩnh của cô.

Hô hấp của hai người không ngừng tăng thêm, xunh quanh thoáng qua ngọn lửa, tựa như bão tố thâm trầm, muốn đem hai người cắn nuốt.

Đôi mắt đen của Chiêm Mỗ Tư thâm thúy lộ ra ngọn lửa nhìn cô, khàn giọng nói:

“Tích Tuyết, anh muốn em, có thể không?”

Lạc Tích Tuyết chợt cứng lại, định quay mặt lại rồi lại bị anh nắm chặt, để cho ánh mắt đen xẩu hổ của cô nhìn vào đôi mắt đen nóng bỏng của anh.

Không đợi Lạc Tích Tuyết trả lời, khuôn mắt tuấn tú như tượng điêu khắc đã hướng tới cô, môi nóng của anh hôn sâu vào đôi môi đỏ thắm của cô, nhiệt tình như cuồng phong cắn nuốt cô trong mùi thơm của miệng cô.

“Ưmh”.

Lạc Tích Tuyết theo bản năng muốn đẩy anh ra, tay mịn màng của cô chạm vào thân thể tráng kiến nóng bỏng của anh, mới biết tim đập của anh rất nhanh, thể hiện anh vô cùng khẩn trương với câu trả lời của cô.

Đúng lúc Lạc Tích Tuyết còn đang mông lung anh đã cởi ra vạt áo trước y phục của cô, xương quai xanh trắng nõn nà của cô cùng đường cong trước ngực nhu mỹ xuất hiện trước mắt anh, hiện lên ngọn lửa sáng ngời trong mắt anh.

Mép môi ấm áp của anh một đường hôn đi đường cong hoàn mỹ trước ngực cô, đến mức, khiến người ta run sợ tê dại cùng nóng rực.

“Không cần, Chiêm Mỗ Tư”.

Lạc Tích Tuyết cau mày, có chút sợ giãy giụa, hai tay của cô đẩy anh, lần trước anh mãnh liệt như thế vẫn khiến trong lòng cô sợ hãi.

“Gọi anh là ông xã, anh đã là chồng của em, về sau chỉ cho gọi anh là ông xã. Yên tâm, anh sẽ không tổn thương em nữa, xin em tin anh”.

Anh ngẩng đầu lên lộ con ngươi đen bóng lửa nóng thật sâu nhìn cô thật sâu, anh cúi mặt xuống, đôi môi nóng rực trơn bóng thặt chặt chạm vào môi cô, nụ hôn của anh nhiệt liệt như thường ngày.

Nhưng Lạc Tích Tuyết còn rất hồi hộp, cô kháng cự anh đụng vào, toàn thân căng thẳng lên.

Chợt, Chiêm Mỗ Tư buông lỏng cô ra, giữa cổ họng phát ra một tiếng gầm nhẹ kiềm chế, trên trán anh có vài giọt mồ hôi, nắm eo cô thật chặt, khàn giọng ra lệnh: “Ngủ!”.

“Ngủ?”. Lạc Tích Tuyết nhất thời cảm thấy mờ mịt, cô không tin liền trừng mắt nhìn, quay đầu nhìn anh.

Vẫn bàn tay ấy rất nhanh đè lại chuyển động đầu của cô,sau đó cưỡng chế che lại mi mắt cô, trước mắt nhất thời là một vùng tăm tối.

“Ngủ!”. Anh lần nữa phát ra một tiếng kiềm chế ra lệnh, toàn thân bắp thịt đều căng đến khó chịu.

Kể từ lần gặp lại Tích Tuyết, anh vẫn luôn tự chủ, luôn ở trước mặt cô không chịu được hấp dẫn, không cần tốn nhiều sức, liền nhẹ nhõm tan ra.

Trong khoảng thời gian này, mỗi đem anh chờ cô ngủ thiếp đi, mới dám ôm cô ngủ, nếu chỉ cần thấy cô nháy mắt anh, anh khó có thể ức chế ham muốn, ngay cả chính anh cũng giật mình cảm thấy, anh khát vọng cô như thế nhưng lại rơi vào tình trạng không thể quay lại rồi.

“Ồ!”. Lạc Tích Tuyết thở dốc một hơi, vùi trong ngực Chiêm Mỗ Tư lật người, sau đó đưa lưng về phía anh, nhắm hai mắt lại. Anh không muốn cô, lòng của cô hơi yên tâm.

Bàn tay Chiêm Mỗ Tư có chút phiền não chạm vào mái tóc sau lưng Lạc Tích Tuyết, nhìn thân cô cuộn tròn như mèo con vùi trong ngực anh, dưới ánh trắng lộ ra da thịt trắng nõn mê người của cô, thân thể cao lớn của anh không nhịn được lại căng lần nữa.

Đáng chết, anh thở dốc một hơi, mặc dù đã hết sức kiềm chế, nhưng thân thể mềm mại trong ngực anh cảm thấy cả người anh nóng ran khó nhịn.

Mà lúc này, Lạc Tích Tuyết đột nhiên mở mắt, thân thể giãy giụa mấy cái, quay người một cái: “Có thể không ôm chặt như vậy được không?”

Lý trí của Chiêm Mỗ Tư thiếu chút nữa là tan vỡ rồi, nếu không phải nghĩ đến cô đã là vợ của anh rồi, sau này anh vẫn còn nhiều cơ hội danh chính ngôn thuận lấy được cô, anh đoán chừng sẽ không khống chế được liền đè ở trên người cô muốn cô lúc này.

“Nếu như theo lời em không muốn ngủ, chúng ta có thể làm những chuyện khác!”. Anh đè thấp giọng nói, con ngươi lấp lánh như đuốc khóa chặt cô, trong mắt có ngọn lửa nóng bỏng đang thiêu đốt.

Cảm nhận được vật cứng sau lưng, nét mặt Lạc Tích Tuyết cứng đờ, lập tức thức thời nhắm hai mắt lại, “Em đang nói mơ!”.

Chiêm Mỗ Tư chau mày, không nói lời nào nhìn gò má cô ửng đỏ một hồi lâu, trong mắt lóe lên ý cười nhạt, đầu hướng phía cô nhích lại gần. Cảm nhận được hơi thở thơm như hoa lan của Lạc Tích Tuyết, anh mới nhắm hai mắt lại.

Mấy ngày liên tiếp, Lạc Tích Tuyết đều ở trong lồng ngực Chiêm Mỗ Tư tỉnh lại, cô bị hơi thở cưỡng chế của anh chặt chẽ bao vây.

Anh tận tâm kiềm chế cố lấy lòng cô, mấy ngày nay vì chiếm được thiện cảm của cô, anh đều kiếm chế không muốn cô.

Mặc dù ngoài mặt Lạc Tích Tuyết thái độ đối với anh là lãnh thanh như thế, nhưng trong lòng vẫn cảm động, đặc biệt nhìn anh mỗi lần kiềm chế rất vất vả, cô thật rất muốn nói cứ tính thế đi, đi theo anh có lẽ cũng tốt vô cùng.

Đến lúc ngày cuối cùng, thuyền của bọn họ rốt cuộc đã tới cảng khẩu Châu Âu, sẽ phải chuyển tàu đi ra cảng Paris.

Sắc trời xanh thẳm, biển rộng bao la, mặt trời vàng treo cao ở phía chân trời, ánh sáng lấp lành rì rì rơi xuống, vẩy vào gơn sóng lấp loáng trên mặt biển.

Lạc Tích Tuyết đứng sát ở cửa sổ, con mắt có chút đờ đẫn chậm rãi chuyển động, suy nghĩ càng thêm phiền muộn, cứ như vậy đi theo người đàn ông này đến đất nước của anh sao?

Cô cảm thấy tất cả như là giấc mơ, cùng Chiêm Mỗ Tư kết hôn càng thêm một giấc mộng, không thành thật lại mộng mê man.

Ngoài cửa, chợt có tiếng động vang lên, Lạc Tích Tuyết lập tức ưỡn thẳng sống lưng, nín thở nhìn qua.

Vài giây sau, bóng dáng to lớn cao ngạo của Chiêm Mỗ Tư đi vào, phía sau có hai người đàn ông ngoại quốc tây trang thẳng đi theo anh, bọn họ cầm tài liệu trong tay cùng túi giấy, giống như là đi làm công vụ vậy.

Lạc Tích Tuyết có chút kinh ngạc, chẳng lẽ Chiêm Mỗ Tư không phải tới đón cô xuống thuyền sao?

“Chiêm Mỗ Tư tiên sinh, phu nhân, chúc hai người tân hôn hạnh phúc!”. Người đàn ông ngoại quốc đưa taì liệu trong túi xách của ông đưa ra một tờ giấy đăng ký kết hôn, bao gồm hai phần, đưa tới tay của Chiêm Mỗ Tư cùng Lạc Tích Tuyết.

Vẻ mặt Lạc Tích Tuyết căng thẳng, trong lòng như có vết rách, màu chảy đầm đìa.

Khó trách mấy đêm liền, anh đều nhẫn nại không đụng vào cô, cũng chỉ là muốn lừa cô ký tên vào tờ giấy thỏa thuận kết hôn này mà thôi.

Có tờ giấy đăng ký kết hôn, hôn nhân của hai người sẽ hợp pháp rồi, cô không được phép sẽ không tùy ý rời đi, cô càng không có quyền lợi.

Chiêm Mỗ Tư móc ra bút máy chuyên dụng màu vàng trong ngực anh, thật nhanh ký xuống tên của anh trong giấy đăng ký kết hôn.

Lạc Tích Tuyết trong lòng tuy có mâu thuẫn, nhưng nhìn thấy anh ký ba chữ sau, cô nhất thời ngây ngẩn cả người.

Lạc Thiên Uy ! !

Anh hẳn dùng tên của em trai cùng cô kết hôn hay sao? Tại sao anh muốn dùng tên tiếng Trung ký vào giấy kết hôn của bọn họ chứ?

“Lạc tiểu thư, tới phiên cô!”. Người đàn ông ngoại quốc đã gấp rút thúc giục.

Lạc Tích Tuyết cầm bút máy trong tay, lại chậm chap không rơi xuống nổi, thật muốn ký sao? Đồng nghĩa đám cưới này, cả đời trói buộc, cô thật muốn giao nửa đời sau của mình cho anh sao?

“Bà xã, chẳng lẽ em không muốn gả cho anh sao?”. Chiêm Mỗ Tư đi tới bên người cô, cười ôm eo của cô, ở bên cô thì thầm: “Vậy thì em nghĩ tới việc anh đưa toàn bộ bạn bè của em, tất cả đều mời lên thuyền, chứng kiến hôn lễ của chúng ta!”

Sống lưng của Lạc Tích Tuyết nhất thời cứng lại, cảm giác khổng lồ bị bức ép đánh tới, trong không khí phiêu tán nước mắt của cô vẩy ra tư vị.

Anh đang uy hiếp cô, nếu như cô không đồng ý, anh sẽ xuống tay với các bạn của cô.

Không hổ là con trai của Thẩm Tâm Lam, thủ đoạn của anh cùng mẹ anh giống nhau ác liệt.

Chỉ là có chút bất đồng, một người buộc cô rời đi, một người bắt cô ở lại.

Bất kể như thế nào, quyền lựa chọn đều không ở trên tay cô, cô cũng chỉ là đối tượng bị bức bách.

Nước mắt kèm theo uất ức xông ra hốc mắt, theo khóe mắt lướt qua khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ, Lạc Tích Tuyết hạ quyết tâm, nhanh chóng nhìn vào tờ kết hôn, ký vào đó.

“Cho ông!”. Cô ký xong liền đưa cho người đàn ông ngoại quốc, sau đó quay lưng đi, lặng lẽ lau lệ.

Người đàn ông ngoại quốc lại nói mấy câu chúc mừng rồi rời đi, trong phòng yên tĩnh chỉ còn lại hai người bọn họ.

Xuyên thấu qua cửa số thủy tinh sát đất, Lạc Tích Tuyết không nhìn thấy nước mắt của mình, bất kể thuyết phục mình thế nào, nhưng trong lòng không tình nguyện cũng không phải giả.

Chiêm Mỗ Tư bước lười biếng, đi tới phía sâu cô, đáy mắt thâm thúy có ánh sáng quỷ quyệt nhạt.

Lạc Tích Tuyết cắn môi, kháng cự quay mặt, trong mắt còn lưu lại một tầng hơi nước mông lung, lại khiến cô càng thêm duyên dáng.

Hai người cứ đứng giằng co như vậy, không biết qua bao lâu.

Đột nhiên, Lạc Tích Tuyết cảm thấy trên cổ chợt lạnh, theo bản năng cúi đầu nhìn,chỉ thấy một dây chuyền màu bác ngọc bích trên cổ của cô.

“Đây là?”. Lạc Tích Tuyết quay mặt sang, giật mình ngước mắt nhìn về phía Chiêm Mỗ Tư.

“Cho em, là quà tặng kết hôn của chúng ta”. Chiêm Mỗ Tư nâng lên môi mỏng, đôi mắt tĩnh mịch sâu không thấy đáy, từ phía sau ôm eo cô, âm thanh thấp nói: “Cám ơn em, Tích Tuyết, cám ơn đã nguyện ý gả cho anh!”

Tim của Lạc Tích Tuyết đột nhiên lỡ một nhịp, con ngươi trong suốt có tâm tư phức tạm đang chuyển động, trong ấn tượng của cô người đàn ông chưa bao giờ nói cám ơn, nhưng lần này anh lại nói với cô là cảm ơn cô, nguyện ý gả cho anh sao?


/306

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status