Editor: Trâm Trần
"Tôi quá đáng? Tôi có vợ cũng giống như không có, em từ đầu đến cuối đều không cho tôi đụng vào, tôi đụng vào người phụ nữ khác em có quyền có ý kiến sao? Vậy trong lòng em có hình bong người đàn ông khác, sao lại không nghĩ tới cảm nhận của tôi?"
Chiêm Mỗ Tư từ trên cao nhìn xuống cô, giọng khàn khàn giống như từ địa ngục phát ra vọng tới.
Lạc Tích Tuyết nghe anh nói như vậy, nước mắt lập tức liền trào ra, anh quả nhiên đã chạm qua người phụ nữ khác rồi.
Cô đã từng tự tin cho là, trừ cô ra, anh tuyệt đối sẽ không đụng vào người phụ nữ khác. Bây giờ nhìn lại, đây là suy nghĩ buồn cười của mình cô, người đàn ông như Chiêm Mỗ Tư làm sao có thể chỉ có một mình cô, cô thật sự quá ngây thơ rồi.
"Đã như vậy, chúng ta ly hôn thôi." Cô cắn răng, ẩn nhẫn nước mắt, lạnh lùng đẩy anh ra.
Tình yêu như vậy, hôn nhân như vậy còn có ý nghĩa gì nữa đây? Cô cũng chỉ là vợ trên danh nghĩa của anh, thể xác và tinh thần cô mệt mỏi rồi, nếu anh thật sự thíchTống Khuynh Vũ như vậy, cô sẽ thành toàn cho bọn họ.
"Đáng chết! Em lại muốn ly hôn với tôi? Lại muốn rời tôi đi có phải không?" Chiêm Mỗ Tư gầm thét một tiếng, động tác ngang ngược mà đem cô ôm lấy, cánh tay to lớn để ngang dưới nách cô, một tay cố chặt vòng eo của cô.
"Chiêm Mỗ Tư, anh buông tôi ra, buông ra!" Lạc Tích Tuyết dùng sức đẩy anh ra, bực tức gắt giọng nói.
Chiêm Mỗ Tư nheo tròng mắt lại, đôi con ngươi chăm chú nhìn động tácgiãy giụa của cô, bàn tay anh lực độ càng ngày càng gấp, đau đến mức cô không khỏi hút ngụm khí lạnh.
"Lạc Tích Tuyết, em còn dám nói với tôi ly hôn? Lại muốn rời tôi đi sao?" Trên khuôn mặt tuấn dật như một bậc đế vương của Chiêm Mỗ Tư giờ phút này tràn đầy lạnh lùng, giọng nói ngoan tuyệt, giống như là thanh âm ma quỷ đến từ địa ngục.
"Buông tôi ra, Chiêm Mỗ Tư!"nước mắt Lạc Tích Tuyết không ngừng chảy, giọng nói lại cực kỳ kiên định, cô giơ quả đấm nặng nề nện trước ngực của Chiêm Mỗ Tư, chỉ là sức lực này đối với anh mà nói, cũng là hời hợt ,"Tôi không muốn ở chung với anh nữa! Tôi muốn ly hôn với anh, ly hôn với anh!"
"Không cho phép! Em là vợ của tôi, cả đời vĩnh viễn đều phải ở bên cạnh tôi, đừng nghĩ rời khỏi tôi, trừ phi tôi chết! !”đôi con ngươi sắc lạnh, vẻ mặt chợt như ma quỷ kinh người, trong lồng ngực lửa giận không ngừng thiêu đốt.
Lời nói của cô chọc giận đến anh, làm cho anh đau lòng khó chịu muốn nổi điên muốn giết người, bàn tay lạnh lẽo của anh đem thân thể của cô nặng nề đẩy vào tường, lồng ngực to lớn cứ như vậy đè lên.
"Không anh muốn làm gì?" khuôn mặt nhỏ nhắn trong suốt của cô lộ ra sự tái nhợt, nước mắt đã làm mờ hai mắt của cô, thân thể càng thêm sợ hãi run rẩy.
Lời vừa nói ra lại phát hiện Chiêm Mỗ Tư đã cúi đầu hôn vành tai của cô, lòng của cô bỗng căng thẳng, anh lại muốn dùng phương thức tàn nhẫn như vậy tới hành hạ cô!
Anh vừa mới cùng Tống Khuynh Vũ mây mưa xong, hiện tại liền tới cưỡng bách cô, không cần, cô tuyệt đối không muốn, thật sự là một ác ma.
Nhưng Chiêm Mỗ Tư căn bản không để ý tới kháng cự của cô, cũng không để ý tới nước mắt của cô, anh cậy mạnh đem một chân của cô giơ lên cao, vòng qua hông của anh, nâng hai tay của cô quấn lấy cổ anh, để cho toàn than cô phải cong cong quẹo quẹo giống như con tôm nhỏ.
Bàn tay dã man không kiêng dè gì thẳng thừng xé rách y phục mỏng manh trên người cô, chẳng mấy chốc y phục đã vương đầy đất.
"Không cần, Chiêm Mỗ Tư, tôi không muốn! !" Lạc Tích Tuyết co rút nhanh, thủy mâu sương mù nồng nặc, tiếng giãy dụa cuồng loạn giống như một bệnh nhân tâm thần: "Anh không thể đối với tôi như vậy! !"
"Không cần? Tôi là chồng em, em không có quyền cự tuyệt tôi đối với em làm bất kỳ hành động thân mật nào." Chiêm Mỗ Tư bỗng cúi xuống, môi mỏng nâng lên nhất mạt cười lạnh, đáy mắt đen như mực chứa đầy ánh sang chiếm đoạt.
Sắc mặt cô trắng xanh, trong lồng ngực tất cả hơi sức giống như vào giờ khắc này toàn bộ bị rút khô, ngực của cô truyền đến hít thở không thông, sự áp bức ở trong long cô làm cô cơ hồ không thở nổi.
Chồng sao? Một người chồng mà có thể đối xử với vợ của mình như thế này sao?
Lúc này thanh âm của Chiêm Mỗ Tư tựa như thanh âm của ma quỷ dưới địa ngục chiếm đoạt lăng trì lòng của cô.
Anh cởi ra quần của mình ra, tuột đến đầu gối.
Không có khúc dạo đầu cứ như vậy đi vàotrong cơ thể cô.
Bàn tay nắm chặt bắp đùi của cô, thẳng lưng động.
"A, thật là đau, không cần, Chiêm Mỗ Tư, anh bỏ qua cho tôi đi, buôn tha cho tôi đi!"
Hạ thể đau đớn, khiến toàn than cô lại một lần nữa giống như xé rách, trán của cô rỉ ra một tầng mồ hôi lạnh, khi anh càng lúc càng động thì cô lại nhỏ giọng nức nở nghẹn ngào cầu xin.
Đôi mắt Chiêm Mỗ Tư chứa đầy lệ khí, xen lẫn lửa giận, anh căn bản không dừng lại được, ngược lại đưa tay cầm một bên ngực của cô, ác liệt cúi đầu ở bên tai cô đùa cợt nói: "Không cần sao? Em rõ ràng muốn tôi rất chặt như thế?"
Lạc Tích Tuyết cắn chặt môi, bỗng nhiên dùng lực thật mạnh đẩy lồng ngực Chiêm Mỗ Tư: "Tránh ra, không được dùng than thể đã chạm qua người phụ nữ khác rồi lại đến chạm vào tôi!”
"Lạc Tích Tuyết, em dám ghét bỏ tôi? !" trong nháy mắt sắc mặt của anh càng thêm âm lãnh, trên trán nổi đầy gân xanh, cắn răng hung hăng uy hiếp nói: "Tôi đụng vào người phụ nữ khác, cũng là do em ép tôi, cõi đời này người không có tư cách ghét bỏ tôi nhất chính là em!"
Lạc Tích Tuyết trợn tròn đôi mắt trống rỗng, bi phẫn trừng mắt nhìn anh, trong đêm tối, khóe miệng có khát máu cùng cười lạnh, như Satan ở địa ngục âm trầm đáng sợ.
Ma quỷ
Anh căn bản là ma quỷ!
Lạc Tích Tuyết hai mắt trống rỗng nhìn người đàn ông trước mắt, bị động thừa nhận anh ở trên người cô không ngừng đòi lấy.
Giãy giụa cùng phản kháng đều là phí công, cô chỉ có thể hờ hững thừa nhận anh chiếm đoạt, một lòng chỉ hi vọng có thể kết thúc nhanh lên một chút mà thôi.
"Tích Tuyết, không cần làm ra nét mặt hận tôi như thế này, chẳng lẽ em muốn cùng tôi đồng quy vu tận? Như vầy phải không?"
Ngón tay thon dài của anh nâng cằm của cô lên, một cánh tay dùng lực thật mạnh vỗ lên mông của cô, đem lấy nóng bỏng của chính mình đi sâu hơn vào trong cơ thể cô.
"A, ưmh" Lạc Tích Tuyết bị động tác đột ngột của anh kích thích không kìm được ưm lên một tiếng nhưng sau đó là cảm giác xấu hổ.
Co hung hăng khinh bỉ chính mình, tại sao duới tình huống như thế, cô đối với thân thể anh vẫn có phản ứng, chẳng lẽ cứ hạ tiện như vậy sao? Còn phải thích anh?
Chiêm Mỗ Tư nhìn toàn than cô phiếm hồng, nhiều hứng thú hơi cong môi một cái: "Ha ha, Tích Tuyết, mấy ngày nay không có đụng vào em, em cũng nhớ anh phải không? Yên tâm đi, tối nay anh nhất định sẽ thỏa mãn em? !"
Lạc Tích Tuyết cắn chặt hàm răng, tận lực không để cho mình phát ra âm thanh mắc cỡ, nhưng trong lòng đối với anh là cảm giác thống hận đã sâu tận xương tủy: "Kẻ điên!"
Chiêm Mỗ Tư lơ đễnh, nắm hai tay cô chế trụ ở trên tường, thân thể ác ý lại giật giật, cười nói: "Tích Tuyết, anh so với em còn quen thuộc thân thể của em hơn, ngoại trừ anh ra, không có người đàn ông nào có thể thỏa mãn em? Mấy ngày nay anh không muốn em, em nhất định giận anh rồi? Về sau anh nhất định mỗi ngày đều ở trên giường để yêu em."
Lạc Tích Tuyết tức giận đến mức lồng ngực khẽ phậ phồng kịch liệt, mắt đỏ ngầu tràn đầy tức giận không kềm được, nhưng mỗi khi cô lớn tiếng tức giận mắng anh thì anh sẽ luôn dùng lực đụng chạm cô, cô chỉ có thể cắn môi, không để bản thân hưởng ứng hành động của anh.
"Tích Tuyết, em cả đời này nhất định là người phụ nữ của anh, ai bảo em xinh đẹp như vậy, làm cho anh động lòng đây?Anh thật sự là không nghĩ buông tay, vĩnh viễn đều không buông tay!" Chiêm Mỗ Tư phát ra tiếng si mê thở gấp.
Lạc Tích Tuyết cắn môi tức giận nhìn chằm chằm anh, trong lòng đã sớm đem anh xem như một cầm thú.
Trong mắt anh cô không thấy tình yêu, chỉ có điên cuồng đòi hỏi, vô độ đoạt lấy, cùng với không ngừng nghỉ dây dưa.
Đếm không hết đã làm bao nhiêu lần, kéo dài suốt đêm, Lạc Tích Tuyết vô dụng rên rỉ, lại bị anh tùy ý đùa bỡn, trừng phạt, đoạt lấy, đủ các loại tư thế, yêu cầu cô phải hoàn toàn thuần phục anh.
Khi cô đang từ mê man tỉnh lại, cả người giống như một con búp bê vải, chết lặng mà trống rỗng, nhưng trước mắt ác ma đã mang cho cô cảm giá đau đớn trí mạng đó cô vấn nhớ hơn nữa vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên.
Chiêm Mỗ Tư ôm cô trở lại trên giường, mặc xong quần áo, chuẩn bị xoay người rời đi, Lạc Tích Tuyết đột nhiên lên tiếng, bình tĩnh nhìn bóng lưng của anh: "Tôi muốn thuốc tránh thai, cho tôi uống thuốc! Hoặc là làm phiền anh về sau nhớ mang mũ."
Cô biết thân thể của cô, ở phía trước đoạn thời gian bác sĩ điều dưỡng , đã từ từ bình phục. Như vậy yêu cầu cả đêm, cô thật lo lắng có thể hay không ngoài ý muốn mang thai.
Chiêm Mỗ Tư quay đầu lại nhìn cô, trên mặt hơi thở lạnh lẽo ngưng tụ phức tạp, đầu ngón tay dần dần buộc chặt: "Tích Tuyết, tôi chưa nói với em sao? Đối với em, tôi sẽ không dùng bất kỳ biện pháp ngừa thai nào cả, mặc kệ là lần này, hay lần sau, hay sau nữa mỗi một lần tôi đều không dùng mũ, cũng sẽ không cho em dùng thuốc tránh thai, ngươi là vợ của tôi có nghĩa vụ giúp tôi sinh con của chúng ta."
"Anh nằm mơ đi, coi như tất cả đàn ông thế giới này đều chết sạch, tôi cũng vậy không thể nào giúp anh sanh con! !" Lạc Tích Tuyết phẫn hận nhìn chằm chằm anh, trong giọng nói mang theo nồng nặc chán ghét cùng căm thù.
Gương mặt tuấn tú của Chiêm Mỗ Tư âm trầm, trong tròng mắt đen dần dần dính màu đỏ như máu, anh đi đến trước mặt cô, đôi tràn đầy lửa giận gắt gao chống lại cô.
"Em không phải nghĩ sinh cho tôi đứa bé sao? Lạc Tích Tuyết, em là vợ của tôi, em dám nói không sinh đứa bé của tôi?"
Vợ? Lạc Tích Tuyết giống như là nghe được chuyện vô cùng buồn cười.
"Không sai, tôi là vợ của anh, nhưng tôi không phải la người phụ nữ duy nhất của anh, anh muốn đứa bé, được thôi, hãy gọi những người phụ nữ kia giúp anh sinh con, dù sao tinh lực của anh nhiều như vậy, tin tưởng họ cũng rất thích vì anh mà dựng dục con cháu đấy! !"
Lạc Tích Tuyết cắn môi dưới, mệt mỏi tựa vào bên trên giường, thanh âm mạnh mẽ mà yếu ớt.
"Tôi quá đáng? Tôi có vợ cũng giống như không có, em từ đầu đến cuối đều không cho tôi đụng vào, tôi đụng vào người phụ nữ khác em có quyền có ý kiến sao? Vậy trong lòng em có hình bong người đàn ông khác, sao lại không nghĩ tới cảm nhận của tôi?"
Chiêm Mỗ Tư từ trên cao nhìn xuống cô, giọng khàn khàn giống như từ địa ngục phát ra vọng tới.
Lạc Tích Tuyết nghe anh nói như vậy, nước mắt lập tức liền trào ra, anh quả nhiên đã chạm qua người phụ nữ khác rồi.
Cô đã từng tự tin cho là, trừ cô ra, anh tuyệt đối sẽ không đụng vào người phụ nữ khác. Bây giờ nhìn lại, đây là suy nghĩ buồn cười của mình cô, người đàn ông như Chiêm Mỗ Tư làm sao có thể chỉ có một mình cô, cô thật sự quá ngây thơ rồi.
"Đã như vậy, chúng ta ly hôn thôi." Cô cắn răng, ẩn nhẫn nước mắt, lạnh lùng đẩy anh ra.
Tình yêu như vậy, hôn nhân như vậy còn có ý nghĩa gì nữa đây? Cô cũng chỉ là vợ trên danh nghĩa của anh, thể xác và tinh thần cô mệt mỏi rồi, nếu anh thật sự thíchTống Khuynh Vũ như vậy, cô sẽ thành toàn cho bọn họ.
"Đáng chết! Em lại muốn ly hôn với tôi? Lại muốn rời tôi đi có phải không?" Chiêm Mỗ Tư gầm thét một tiếng, động tác ngang ngược mà đem cô ôm lấy, cánh tay to lớn để ngang dưới nách cô, một tay cố chặt vòng eo của cô.
"Chiêm Mỗ Tư, anh buông tôi ra, buông ra!" Lạc Tích Tuyết dùng sức đẩy anh ra, bực tức gắt giọng nói.
Chiêm Mỗ Tư nheo tròng mắt lại, đôi con ngươi chăm chú nhìn động tácgiãy giụa của cô, bàn tay anh lực độ càng ngày càng gấp, đau đến mức cô không khỏi hút ngụm khí lạnh.
"Lạc Tích Tuyết, em còn dám nói với tôi ly hôn? Lại muốn rời tôi đi sao?" Trên khuôn mặt tuấn dật như một bậc đế vương của Chiêm Mỗ Tư giờ phút này tràn đầy lạnh lùng, giọng nói ngoan tuyệt, giống như là thanh âm ma quỷ đến từ địa ngục.
"Buông tôi ra, Chiêm Mỗ Tư!"nước mắt Lạc Tích Tuyết không ngừng chảy, giọng nói lại cực kỳ kiên định, cô giơ quả đấm nặng nề nện trước ngực của Chiêm Mỗ Tư, chỉ là sức lực này đối với anh mà nói, cũng là hời hợt ,"Tôi không muốn ở chung với anh nữa! Tôi muốn ly hôn với anh, ly hôn với anh!"
"Không cho phép! Em là vợ của tôi, cả đời vĩnh viễn đều phải ở bên cạnh tôi, đừng nghĩ rời khỏi tôi, trừ phi tôi chết! !”đôi con ngươi sắc lạnh, vẻ mặt chợt như ma quỷ kinh người, trong lồng ngực lửa giận không ngừng thiêu đốt.
Lời nói của cô chọc giận đến anh, làm cho anh đau lòng khó chịu muốn nổi điên muốn giết người, bàn tay lạnh lẽo của anh đem thân thể của cô nặng nề đẩy vào tường, lồng ngực to lớn cứ như vậy đè lên.
"Không anh muốn làm gì?" khuôn mặt nhỏ nhắn trong suốt của cô lộ ra sự tái nhợt, nước mắt đã làm mờ hai mắt của cô, thân thể càng thêm sợ hãi run rẩy.
Lời vừa nói ra lại phát hiện Chiêm Mỗ Tư đã cúi đầu hôn vành tai của cô, lòng của cô bỗng căng thẳng, anh lại muốn dùng phương thức tàn nhẫn như vậy tới hành hạ cô!
Anh vừa mới cùng Tống Khuynh Vũ mây mưa xong, hiện tại liền tới cưỡng bách cô, không cần, cô tuyệt đối không muốn, thật sự là một ác ma.
Nhưng Chiêm Mỗ Tư căn bản không để ý tới kháng cự của cô, cũng không để ý tới nước mắt của cô, anh cậy mạnh đem một chân của cô giơ lên cao, vòng qua hông của anh, nâng hai tay của cô quấn lấy cổ anh, để cho toàn than cô phải cong cong quẹo quẹo giống như con tôm nhỏ.
Bàn tay dã man không kiêng dè gì thẳng thừng xé rách y phục mỏng manh trên người cô, chẳng mấy chốc y phục đã vương đầy đất.
"Không cần, Chiêm Mỗ Tư, tôi không muốn! !" Lạc Tích Tuyết co rút nhanh, thủy mâu sương mù nồng nặc, tiếng giãy dụa cuồng loạn giống như một bệnh nhân tâm thần: "Anh không thể đối với tôi như vậy! !"
"Không cần? Tôi là chồng em, em không có quyền cự tuyệt tôi đối với em làm bất kỳ hành động thân mật nào." Chiêm Mỗ Tư bỗng cúi xuống, môi mỏng nâng lên nhất mạt cười lạnh, đáy mắt đen như mực chứa đầy ánh sang chiếm đoạt.
Sắc mặt cô trắng xanh, trong lồng ngực tất cả hơi sức giống như vào giờ khắc này toàn bộ bị rút khô, ngực của cô truyền đến hít thở không thông, sự áp bức ở trong long cô làm cô cơ hồ không thở nổi.
Chồng sao? Một người chồng mà có thể đối xử với vợ của mình như thế này sao?
Lúc này thanh âm của Chiêm Mỗ Tư tựa như thanh âm của ma quỷ dưới địa ngục chiếm đoạt lăng trì lòng của cô.
Anh cởi ra quần của mình ra, tuột đến đầu gối.
Không có khúc dạo đầu cứ như vậy đi vàotrong cơ thể cô.
Bàn tay nắm chặt bắp đùi của cô, thẳng lưng động.
"A, thật là đau, không cần, Chiêm Mỗ Tư, anh bỏ qua cho tôi đi, buôn tha cho tôi đi!"
Hạ thể đau đớn, khiến toàn than cô lại một lần nữa giống như xé rách, trán của cô rỉ ra một tầng mồ hôi lạnh, khi anh càng lúc càng động thì cô lại nhỏ giọng nức nở nghẹn ngào cầu xin.
Đôi mắt Chiêm Mỗ Tư chứa đầy lệ khí, xen lẫn lửa giận, anh căn bản không dừng lại được, ngược lại đưa tay cầm một bên ngực của cô, ác liệt cúi đầu ở bên tai cô đùa cợt nói: "Không cần sao? Em rõ ràng muốn tôi rất chặt như thế?"
Lạc Tích Tuyết cắn chặt môi, bỗng nhiên dùng lực thật mạnh đẩy lồng ngực Chiêm Mỗ Tư: "Tránh ra, không được dùng than thể đã chạm qua người phụ nữ khác rồi lại đến chạm vào tôi!”
"Lạc Tích Tuyết, em dám ghét bỏ tôi? !" trong nháy mắt sắc mặt của anh càng thêm âm lãnh, trên trán nổi đầy gân xanh, cắn răng hung hăng uy hiếp nói: "Tôi đụng vào người phụ nữ khác, cũng là do em ép tôi, cõi đời này người không có tư cách ghét bỏ tôi nhất chính là em!"
Lạc Tích Tuyết trợn tròn đôi mắt trống rỗng, bi phẫn trừng mắt nhìn anh, trong đêm tối, khóe miệng có khát máu cùng cười lạnh, như Satan ở địa ngục âm trầm đáng sợ.
Ma quỷ
Anh căn bản là ma quỷ!
Lạc Tích Tuyết hai mắt trống rỗng nhìn người đàn ông trước mắt, bị động thừa nhận anh ở trên người cô không ngừng đòi lấy.
Giãy giụa cùng phản kháng đều là phí công, cô chỉ có thể hờ hững thừa nhận anh chiếm đoạt, một lòng chỉ hi vọng có thể kết thúc nhanh lên một chút mà thôi.
"Tích Tuyết, không cần làm ra nét mặt hận tôi như thế này, chẳng lẽ em muốn cùng tôi đồng quy vu tận? Như vầy phải không?"
Ngón tay thon dài của anh nâng cằm của cô lên, một cánh tay dùng lực thật mạnh vỗ lên mông của cô, đem lấy nóng bỏng của chính mình đi sâu hơn vào trong cơ thể cô.
"A, ưmh" Lạc Tích Tuyết bị động tác đột ngột của anh kích thích không kìm được ưm lên một tiếng nhưng sau đó là cảm giác xấu hổ.
Co hung hăng khinh bỉ chính mình, tại sao duới tình huống như thế, cô đối với thân thể anh vẫn có phản ứng, chẳng lẽ cứ hạ tiện như vậy sao? Còn phải thích anh?
Chiêm Mỗ Tư nhìn toàn than cô phiếm hồng, nhiều hứng thú hơi cong môi một cái: "Ha ha, Tích Tuyết, mấy ngày nay không có đụng vào em, em cũng nhớ anh phải không? Yên tâm đi, tối nay anh nhất định sẽ thỏa mãn em? !"
Lạc Tích Tuyết cắn chặt hàm răng, tận lực không để cho mình phát ra âm thanh mắc cỡ, nhưng trong lòng đối với anh là cảm giác thống hận đã sâu tận xương tủy: "Kẻ điên!"
Chiêm Mỗ Tư lơ đễnh, nắm hai tay cô chế trụ ở trên tường, thân thể ác ý lại giật giật, cười nói: "Tích Tuyết, anh so với em còn quen thuộc thân thể của em hơn, ngoại trừ anh ra, không có người đàn ông nào có thể thỏa mãn em? Mấy ngày nay anh không muốn em, em nhất định giận anh rồi? Về sau anh nhất định mỗi ngày đều ở trên giường để yêu em."
Lạc Tích Tuyết tức giận đến mức lồng ngực khẽ phậ phồng kịch liệt, mắt đỏ ngầu tràn đầy tức giận không kềm được, nhưng mỗi khi cô lớn tiếng tức giận mắng anh thì anh sẽ luôn dùng lực đụng chạm cô, cô chỉ có thể cắn môi, không để bản thân hưởng ứng hành động của anh.
"Tích Tuyết, em cả đời này nhất định là người phụ nữ của anh, ai bảo em xinh đẹp như vậy, làm cho anh động lòng đây?Anh thật sự là không nghĩ buông tay, vĩnh viễn đều không buông tay!" Chiêm Mỗ Tư phát ra tiếng si mê thở gấp.
Lạc Tích Tuyết cắn môi tức giận nhìn chằm chằm anh, trong lòng đã sớm đem anh xem như một cầm thú.
Trong mắt anh cô không thấy tình yêu, chỉ có điên cuồng đòi hỏi, vô độ đoạt lấy, cùng với không ngừng nghỉ dây dưa.
Đếm không hết đã làm bao nhiêu lần, kéo dài suốt đêm, Lạc Tích Tuyết vô dụng rên rỉ, lại bị anh tùy ý đùa bỡn, trừng phạt, đoạt lấy, đủ các loại tư thế, yêu cầu cô phải hoàn toàn thuần phục anh.
Khi cô đang từ mê man tỉnh lại, cả người giống như một con búp bê vải, chết lặng mà trống rỗng, nhưng trước mắt ác ma đã mang cho cô cảm giá đau đớn trí mạng đó cô vấn nhớ hơn nữa vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên.
Chiêm Mỗ Tư ôm cô trở lại trên giường, mặc xong quần áo, chuẩn bị xoay người rời đi, Lạc Tích Tuyết đột nhiên lên tiếng, bình tĩnh nhìn bóng lưng của anh: "Tôi muốn thuốc tránh thai, cho tôi uống thuốc! Hoặc là làm phiền anh về sau nhớ mang mũ."
Cô biết thân thể của cô, ở phía trước đoạn thời gian bác sĩ điều dưỡng , đã từ từ bình phục. Như vậy yêu cầu cả đêm, cô thật lo lắng có thể hay không ngoài ý muốn mang thai.
Chiêm Mỗ Tư quay đầu lại nhìn cô, trên mặt hơi thở lạnh lẽo ngưng tụ phức tạp, đầu ngón tay dần dần buộc chặt: "Tích Tuyết, tôi chưa nói với em sao? Đối với em, tôi sẽ không dùng bất kỳ biện pháp ngừa thai nào cả, mặc kệ là lần này, hay lần sau, hay sau nữa mỗi một lần tôi đều không dùng mũ, cũng sẽ không cho em dùng thuốc tránh thai, ngươi là vợ của tôi có nghĩa vụ giúp tôi sinh con của chúng ta."
"Anh nằm mơ đi, coi như tất cả đàn ông thế giới này đều chết sạch, tôi cũng vậy không thể nào giúp anh sanh con! !" Lạc Tích Tuyết phẫn hận nhìn chằm chằm anh, trong giọng nói mang theo nồng nặc chán ghét cùng căm thù.
Gương mặt tuấn tú của Chiêm Mỗ Tư âm trầm, trong tròng mắt đen dần dần dính màu đỏ như máu, anh đi đến trước mặt cô, đôi tràn đầy lửa giận gắt gao chống lại cô.
"Em không phải nghĩ sinh cho tôi đứa bé sao? Lạc Tích Tuyết, em là vợ của tôi, em dám nói không sinh đứa bé của tôi?"
Vợ? Lạc Tích Tuyết giống như là nghe được chuyện vô cùng buồn cười.
"Không sai, tôi là vợ của anh, nhưng tôi không phải la người phụ nữ duy nhất của anh, anh muốn đứa bé, được thôi, hãy gọi những người phụ nữ kia giúp anh sinh con, dù sao tinh lực của anh nhiều như vậy, tin tưởng họ cũng rất thích vì anh mà dựng dục con cháu đấy! !"
Lạc Tích Tuyết cắn môi dưới, mệt mỏi tựa vào bên trên giường, thanh âm mạnh mẽ mà yếu ớt.
/306
|