Chương 105: Chẳng lẽ người phụ nữ đêm hôm đó là Tô Kim Thư
Năm năm trước…
Vương Tiến Phát…
Vậy có phải có nghĩa là năm năm trước, Tô Kim Thư cũng từng xuất hiện tại Alice Villa Hotel hay không?
Nếu như đêm hôm đó người ở cùng với Tô Kim Thư không phải Vương Tiến Phát, như vậy…
Một suy nghĩ to gan dần dân thành hình ở trong lòng Lệ Hữu Tuấn.
“Lập tức phái người đi tìm Vương Tiến Phát”
Lệ Hữu Tuấn đột nhiên mở miệng.
Lục Anh Khoa đầu tiên là sửng sốt một chút, nhưng mà đã lập tức gật đầu, “Vâng “
Năm năm ròng rã, chuyện này vẫn luôn giống một đám sương mù bao phủ trong lòng anh.
Anh vẫn luôn nghỉ ngờ, vì sao năm năm trước ở Alice Villa Hotel, anh lại có thể hòa hợp với Tô Bích Xuân như thế.
Thế nhưng về sau ngay cả hôn môi anh cũng không làm được.
Anh cũng vẫn luôn không thể nào hiểu được, vì sao cơ thể của anh giống như có được ký ức của chính mình, sẽ chỉ có phản ứng với mỗi mình Tô Kim Thư.
Nếu như ngày đó ở Alice Villa Hotel, người phụ nữ xông vào phòng của mình là Tô Kim Thư, vậy dường như tất cả đều có thể hiểu được.
Nghĩ đến đủ loại khả năng này, trong đôi mắt của Lệ Hữu Tuấn lóe lên một vẻ lạnh lùng khát máu: Tô Bích Xuân, rất tốt!
Sau khi Lục Anh Khoa rời đi, lúc này Lệ Hữu Tuấn mới chậm rãi đứng lên, chậm rãi đi tới bên cạnh cửa sổ.
Tòa nhà trụ sở chính của Lệ Thiên tại Ninh Lâm ở giữa sườn núi, từ vị trí nơi này nhìn ra xa gân như có thể quan sát toàn bộ phong cảnh của thành phố Ninh Lâm.
Nghĩ đến vừa rồi Lục Anh Khoa đã nói…
Lệ Hữu Tuấn không ngờ rằng vậy mà Tô Kim Thư lại gọn gàng dứt khoát từ chối giám đốc Lý như thế, anh còn tưởng rằng cô sẽ trở lại bệnh viện trung tâm một lần nữa chứ.
Nhưng mà có chút cáu kỉnh cũng không tệ, ít nhất sau này sẽ không bị người ta bắt nạt quá thảm nữa.
“Anh hai, vết đao trên chân anh đã trôi qua được hai tháng rồi, em cố ý tới kiểm tra cho anh đây”
Cánh cửa văn phòng bị đẩy ra, giọng nói hoạt bát của Tần Tấn Tài cắt đứt suy nghĩ của anh.
Anh ta vừa mới đóng cửa lại, quay đầu liền nhìn thấy ánh mắt ghét bỏ của Lệ Hữu Tuấn: “Anh hai, anh cũng không thể qua cầu rút ván như thế được. Vì chuyện của chị dâu, em phải đợi ở nước ngoài tới hôm nay mới bay về. Vừa xuống đất đã nhớ đến việc kiểm tra vết thương cho anh, anh cũng không thể lộ ra loại ánh mắt ghét bỏ này với em được, em sẽ đau lòng.”
Lệ Hữu Tuấn im lặng, không thèm để ý đến anh ta, “Nói nhiều quá”
Tần Tấn Tài cười ha ha, quay người đi tới bên cạnh ghế sô pha.
Sau khi kiểm tra phát hiện tất cả đều bình thường, Tân Tấn Tài mới cười gian xảo: “Xem ra, hai tháng này chị dâu phục vụ anh không tệ nha, chỉ có thể xác tinh thần vui vẻ, vết thương mới có thể khôi phục tốt như: vậy”
Lệ Hữu Tuấn tiện tay sửa sang lại quần áo một chút, cầm một quả hạch trên bàn lên trực tiếp nhét vào trong miệng của anh ta, “Ăn bao nhiêu thứ cũng không chặn nổi cái miệng này của em”
“Không cần chặn miệng em, bây giờ mấy anh em khác đều biết anh có chị dâu nhỏ cả rồi. Anh hãy nói thật với em, có phải anh đã gọi cú điện thoại kia không?”
Ánh mắt của Lệ Hữu Tuấn rơi ra phong cảnh ngoài cửa sổ, căn bản không để ý đến anh ta.
Tân Tấn Tài vẫn líu lo không ngừng: “Lão Ngũ từ ngày đến đêm đều ngâm mình ở sở nghiên cứu khoa học, đừng nói ‘Wechat, ngay cả điện thoại cũng không cầm theo. Nhưng vừa rồi, vậy mà anh ấy lại vào trong nhóm Wechat hỏi, có phải anh có chị dâu nhỏ thật hay không!”
Ánh mắt Lệ Hữu Tuấn đột nhiên lạnh lẽo, anh cũng không trả lời câu hỏi của Tân Tấn Tài, mà lạnh lùng mở miệng: “Hóa ra mấy người còn giấu anh lập nhóm riêng?”
Biểu cảm trên mặt Tân Tấn Tài cứng đờ một giây, sau đó lập tức luống cuống tay chân bắt đầu thu dọn đồ đạc: “À, em nhớ ra rồi. Vừa mới nhận một cú điện thoại, bên quân đội lại có một cuộc khám gấp, chiến sĩ kia thật là đáng thương, bên trên có con nhỏ 6 tuổi, dưới có mẹ già 90, toàn thân tê liệt chỉ còn lại mỗi lưỡi là có thể động, tình huống này thật sự là cực kì mạo hiểm, em phải trở lại ngay lập tức, không nói chuyện nữa.”
Tần Tấn Tài vọt tới cửa bằng tốc độ ánh sáng, lúc anh ta chuẩn bị rời đi, anh ta lại quay đầu: “Đại ca, chuyện của Tô Duy Nam, anh đã nói với chị dâu chưa?”
Lệ Hữu Tuấn nhìn anh ta một cái, không nói gì.
Tân Tấn Tài bỗng chốc trợn tròn mắt: “Anh hai, không phải là anh vẫn chưa nói gì đấy chứ?”
“Nói cái gì? Nói cho cô ấy biết, tình huống của anh trai cô ấy càng ngày càng kém, dứt khoát sớm chọn một khối đất để chuẩn bị lập mộ đi à?”
Tân Tấn Tài không biết nên nói cái gì, sau khi do dự một lát anh ta vẫn nói thầm, “Nhưng cũng không thể cứ như thế mãi được…”
“Chuyện này anh sẽ xử lý, không cân em quan tâm. Người bệnh bên trên có con nhỏ sáu tuổi, dưới có mẹ già chín mươi của cậu, còn đi xem nữa không?”
“A, đi đây! Bái bai”
Lệ Hữu Tuấn lạnh lùng nhìn bóng lưng Tân Tấn Tài rời đi, lấy điện thoại từ trong túi ra.
Đầu ngón tay nhẹ nhàng hoạt động. Mở tin nhắn mà Tô Kim Thư gửi cho anh: Cậu Lệ, điện thoại của tôi hết pin rồi.
Từ sau khi rời khỏi bệnh viện trung tâm, Tô Kim Thư trực tiếp về biệt thự trên núi Ngự Cảnh.
Bởi vì vẫn luôn phải xử lý chuyện ở bệnh viện, cho nên mới làm chậm trễ một chút thời gian.
Đến khi cô trở lại, sắc trời đã tối xuống.
Lâm Mộc đã sớm dẫn hai đứa bé đi ngủ.
Giờ phút này trong biệt thự trống rỗng, không có một tia sáng Xem ra, Lệ Hữu Tuấn còn chưa trở về?
Sở dĩ cô biết uống rượu sẽ làm mình say như chết, sẽ không cẩn thận không nhận được điện thoại của anh, đây đều có nguyên nhân, cô có thể giải thích.
Dù sao ăn nhờ ở đậu, khiến chủ nhân không vui vẻ, về sau vẫn là chính mình không có một ngày tốt lành.
Trong lòng nghĩ như vậy, sau khi tắm rửa qua, Tô Kim Thư ngồi trên ghế sô pha chờ Lệ Hữu Tuấn.
Khoảng mười một giờ đêm.
“Cạch!”
Một tiếng vang giòn, biệt thự cửa bị mở ra.
Ánh đèn ấm áp cũng sáng lên trong một giây sau.
Lệ Hữu Tuấn sải bước đi vào, liếc mắt liền thấy được người phụ nữ năm trong góc ghế sô pha, đã ngủ.
Trên người cô đắp một cái chăn nhỏ màu xám tro nhạt, đôi chân trắng nõn co lại trước ngực.
Khiến cổ áo vốn đã rộng của cô lại rộng thêm một chút.
Bên trong, phong cảnh đẹp đế như ẩn như hiện.
Ánh mắt Lệ Hữu Tuấn lấp lóe, sải bước đi tới bên cạnh ghế sô pha.
Tô Kim Thư ngủ rất say, nhưng cho dù đã ngủ thiếp đi, trong tay vẫn còn cầm di động.
Anh nhìn lướt qua, phát hiện màn hình điện thoại vẫn sáng: “Cậu Lệ, tôi đã đến nhà, chừng nào thì anh trở về…”
Chỉ là tin nhắn này vẫn còn ở trạng thái đang soạn, cũng chưa được gửi ra ngoài.
Lệ Hữu Tuấn nhìn thấy tin nhắn này, đáy mắt dường như có một sự vui vẻ chợt lóe lên.
Anh hơi suy nghĩ, khom người bế Tô Kim Thư lên.
Ngay lúc này, chăn nhỏ đắp trên người cô thuận thế trượt xuống.
Bây giờ Lệ Hữu Tuấn mới phát hiện cô mặc một bộ váy ngủ, ngắn cũn, vừa mới che đến đùi.
Một mùi thơm ngát tỏa ra từ trên người cô, hẳn là đã tắm.
Nếu trước kia thấy được cô như thế này, chỉ sợ anh đã sớm không nhịn được mà nhào tới Thế nhưng nghĩ tới dáng vẻ cô không chút do dự uống thuốc tránh thai ở trong hiệu thuốc, khóe miệng vốn dĩ đang cong lên cười lại nghiêm túc hẳn đi.
/1107
|