“Con nghĩ sao là sao?” Mục Uyển hoang mang hỏi.
“Con là con gái của cha, mặc dù mọi người đều biết, nhưng chuyện này vẫn chưa được công bố chính thức, họ của con cũng nên thay đổi, con nghĩ sao?” Hoa Cẩm Vinh nói.
Mục Uyển không có cảm tình với cha mình, vì vậy cô không chấp nhất với họ của mình lắm.
Tại cuộc họp cô đã đoán được vấn đề này, cũng có thể, cô đã nói vậy, Hoa Cẩm Vinh cũng cảm thấy cô nên đổi họ của mình, vì vậy ông đã cố tình tìm cô để nói về chuyện này.
“Vâng, cha có thể thông báo chuyện này một ngày nào đó, con thực sự nên trở về mà, cha tự làm chủ đi.” Mục Uyển khẽ nói.
Hoa Cẩm Vinh nhìn Mục Uyển, nhìn từ trên xuống dưới: “Trước đây không nghĩ là như vậy, nhưng mỗi lần nhìn thấy con, cha luôn cảm thấy có một cảm giác rất quen thuộc, bây giờ cha biết con là con gái của cha, nhìn con như thế này, trông con có phần giống bà cố của con.”
Mục Uyển khẽ nhếch miệng lên.
Bà cố của cô, chỉ e là Hoa Cẩm Vinh đã quên mất là trông như thế nào rồi.
Ông chỉ hàn huyên với cô, rút ngắn khoảng cách giữa hai cha con.
Hiểu thì hiểu vậy, không thể nói toẹt ra được.
“Gen thường rất mạnh, mối quan hệ huyết thống là một thứ kì diệu, vì vậy, cha nghĩ thấy con quen, chắc là đã được định sẵn rồi.” Mục Uyển nói.
“Hôm nay cha đột nhiên chỉ định con là người đứng đầu nội các, con có ngạc nhiên không, ban đầu cha muốn gọi con trước để nói con nghe, nhưng nghĩ lại, trước đây cha chưa từng làm cho con bất kỳ điều gì, cha không biết con là con gái của cha, vì cha không biết, nên vẫn luôn có một số mâu thuẫn giữa chúng ta, vậy nên cha muốn làm con ngạc nhiên, hy vọng không làm con sợ.” Hoa Cẩm Vinh nói.
“Sao con có thể sợ hãi chứ, cảm ơn cha đã mang đến cho con ngạc nhiên này, con sẽ làm thật tốt, thiết lập uy tín của hoàng thất chúng ta.” Mục Uyển nói.
“Trước đây ở nước A con đã làm rất tốt rồi, cha tin vào khả năng của con, nhưng mà, Uyển Uyển, kể từ khi đến đây, có một vấn đề làm cha lo lắng, cha muốn thảo luận với con, đây chỉ là một chuyện riêng nhỏ giữa cha con chúng ta, đừng nói với Hạng Thịnh Duật.” Hoa Cẩm Vinh nói đi nói lại, vẻ như có một số lo ngại.
“Vâng, okay, cha yên tâm đi, những điều con biết là không thể nói thì con sẽ không nói.” Mục Uyển nói.
Thực ra có lẽ cô đã đoán ra được gì đó, nên đành giải quyết những lo lắng của Hoa Cẩm Vinh.
“Nhiên nó muốn gả cho Hình Thiên, sau này nó sẽ sống ở nước A, đứa con mà nó sinh ra cũng sẽ để họ là Hình, nếu Hình Thiên làm việc tốt, cháu trai của cha có thể là nhà lãnh đạo thế hệ tiếp theo ở nước A, dù sao thì cha tin Hình Thiên có khả năng đó, con cũng biết khả năng của Hình Thiên mà phải không?” Hoa Cẩm Vinh nói.
“Vâng, anh ấy rất có năng lực, con đã ở bên anh ấy năm năm nên cũng rất rõ, miễn là anh ấy muốn, mọi thứ đều có thể được lên kế hoạch trong lòng bàn tay anh ấy.” Mục Uyển thuận theo Hoa Cẩm Vinh.
Hoa Cẩm Vinh nghe xong, ông mỉm cười hạnh phúc: “Do đó, nhà lãnh đạo tương lai của họ cũng có máu của cha trong cơ thể, cha rất hài lòng với điều này.”
“Vâng.” Mục Uyển đáp lại, một tia sáng lóe lên trong mắt cô.
Ánh sáng này biến mất nhanh chóng, nhưng cô vẫn cúi đầu xuống.
Hình Thiên là một người luôn giữ mình trong sạch, sẽ không chạm vào phụ nữ, ngay cả khi người phụ nữ đó là vợ anh.
Hoa Nhiên muốn có con với Hình Thiên, chắc là… sẽ có một khoảng thời gian khó khăn phải vượt qua.
Hình Thiên rất kỷ luật, một sự tự kỷ luật đến mức khủng bố, điều anh không muốn anh sẽ không sẵn lòng, lý do rõ ràng đến mức thái quá.
Trong lòng có chút khó chịu, nhưng vẫn phải chấp nhận sự khó chịu này, giống như chấp nhận một điều bình thường.
“Cha còn lo lắng hơn nữa, vì chúng ta đều ở đây nên cha nói, thực ra còn một người khác rất mạnh, mạnh đến mức không hề tệ hơn Hình Thiên, con có biết đó là ai không?” Hoa Cẩm Vinh nói, nhìn Mục Uyển.
Mục Uyển biết ông đang nói tới Hạng Thịnh Duật, gật đầu: “Cha đang nói về Hạng Thịnh Duật, đúng không?”
“Thực ra Hạng Thịnh Duật luôn muốn chiếm lấy vị trí của cha, cha biết cậu ấy sở hữu tài nguyên ở nước Z, cha cũng nhìn ra được cậu ấy rất tham vọng, có nhiều mối quan hệ bên ngoài mà cha không biết, sức mạnh của gia đình họ cũng dần trở nên mạnh mẽ hơn ở nước M.” Hoa Cẩm Vinh cho biết, giọng điệu của ông trở nên sắc bén hơn.
Mục Uyển nhìn ra được ông đang chuẩn bị cho Hạng Thịnh Duật.
“Sau khi con mang họ Hoa, anh ấy sẽ không động vào cha, yên tâm.” Mục Uyển nói, cô rất chắc chắn, ánh mắt vô cùng kiên định.
“Uyển Uyển, nói một cách thẳng thắn thì, vị trí của cha cũng sẽ truyền lại cho con, Nhiên nó không thể thừa kế, do đó con là người duy nhất, thực ra trước đây cha đã luôn do dự, có lẽ là từ phía Hoa Quan Lâm, nhưng dù sao đó cũng không phải máu mủ của cha, vì vậy trước khi biết cha còn có con, cuộc hôn nhân của Nhiên đã luôn quấy nhiễu cha, như phương sách cuối cùng, cha chỉ có thể đồng ý gả Nhiên cho Hình Thiên, may thay, Chúa không bỏ qua cha, cha còn có con.” Hoa Cẩm Vinh nói.
“Vì vậy, thực ra mọi thứ đều đã được sắp xếp, con thực sự tin câu này.” Mục Uyển khẽ mỉm cười, nói.
“Hiện tại Hạng Thịnh Duật yêu con thích con, nhưng không thể đảm bảo được sau này, con có thể tin tưởng cậu ta, nhưng đừng tin tưởng quá nhiều, sau này con sẽ là nữ chủ nhân của nước M, con cũng cần trau dồi năng lực của chính mình, người của nhà họ Hạng, con không nên chung đụng họ nhiều làm gì, vì họ là người của Hạng Thịnh Duật, con càng phải để mắt đến họ đồng thời hoàn thiện bản thân để cạnh tranh với Hạng Thịnh Duật, năng lực này, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể chọn từ phía nhà họ Hoa, chỉ có tam giác là mối quan hệ ổn định nhất, nhưng hai đầu thì chắc chắn không ổn định, con đã nghĩ qua về vấn đề này chưa?” Câu từ Hoa Cẩm Vinh nói rất nghiêm túc.
Mục Uyển bình tĩnh nhìn Hoa Cẩm Vinh.
Hoa Cẩm Vinh đang quan tâm đến quyền lực, địa vị thuộc về nền tảng 100 năm của nhà họ Hoa.
Tuy nhiên, cô không thực sự quan tâm đến việc ai là Hoàng đế lắm.
Nếu Hạng Thịnh Duật muốn làm, cô sẽ làm cho anh, điều đó không thành vấn đề.
Nhưng cô cũng biết những suy nghĩ của mình đã bị phơi bày, nếu cho Hoa Cẩm Vinh biết Hoa Cẩm Vinh sẽ càng hoảng loạn hơn.
Trong hoảng loạn, con người thường sẽ đưa ra quyết định sai lầm, phán đoán sai dẫn đến hành vi sai.
“Con biết rồi, cha yên tâm, đừng quên là chúng ta có Hình Thiên mà, trước đây Hình Thiên đã từng yêu con, sau này cũng có thể sẽ yêu Nhiên, sẽ yêu em ấy và những đứa con của Nhiên, dù sao cũng là dòng máu của nhà họ Hoa, không phải nhà họ Hạng, do đó, Hạng Thịnh Duật muốn động vào con cũng rất khó, bây giờ con là Bộ trưởng Bộ Ngoại Giao, bà Lan Ninh là mẹ con, cha biết khả năng ngoại giao của bà ấy, tất cả các mối quan hệ của bà ấy sẽ nằm trong tay con, con có đủ vốn và khả năng ổn định.” Mục Uyển cố tình mở rộng lòng Hoa Cẩm Vinh.
“Nghe con nói như vậy, cha cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn, nhưng cha vẫn nghĩ tam giác là ổn định nhất, bây giờ Hoa Quan Lâm bị chèn ép lắm, nên phải nâng đỡ nó một chút, sau này hẳn là sẽ dùng được, dù sao, họ Hoa mà.” Hoa Cẩm Vinh thú nhận.
“Con là con gái của cha, mặc dù mọi người đều biết, nhưng chuyện này vẫn chưa được công bố chính thức, họ của con cũng nên thay đổi, con nghĩ sao?” Hoa Cẩm Vinh nói.
Mục Uyển không có cảm tình với cha mình, vì vậy cô không chấp nhất với họ của mình lắm.
Tại cuộc họp cô đã đoán được vấn đề này, cũng có thể, cô đã nói vậy, Hoa Cẩm Vinh cũng cảm thấy cô nên đổi họ của mình, vì vậy ông đã cố tình tìm cô để nói về chuyện này.
“Vâng, cha có thể thông báo chuyện này một ngày nào đó, con thực sự nên trở về mà, cha tự làm chủ đi.” Mục Uyển khẽ nói.
Hoa Cẩm Vinh nhìn Mục Uyển, nhìn từ trên xuống dưới: “Trước đây không nghĩ là như vậy, nhưng mỗi lần nhìn thấy con, cha luôn cảm thấy có một cảm giác rất quen thuộc, bây giờ cha biết con là con gái của cha, nhìn con như thế này, trông con có phần giống bà cố của con.”
Mục Uyển khẽ nhếch miệng lên.
Bà cố của cô, chỉ e là Hoa Cẩm Vinh đã quên mất là trông như thế nào rồi.
Ông chỉ hàn huyên với cô, rút ngắn khoảng cách giữa hai cha con.
Hiểu thì hiểu vậy, không thể nói toẹt ra được.
“Gen thường rất mạnh, mối quan hệ huyết thống là một thứ kì diệu, vì vậy, cha nghĩ thấy con quen, chắc là đã được định sẵn rồi.” Mục Uyển nói.
“Hôm nay cha đột nhiên chỉ định con là người đứng đầu nội các, con có ngạc nhiên không, ban đầu cha muốn gọi con trước để nói con nghe, nhưng nghĩ lại, trước đây cha chưa từng làm cho con bất kỳ điều gì, cha không biết con là con gái của cha, vì cha không biết, nên vẫn luôn có một số mâu thuẫn giữa chúng ta, vậy nên cha muốn làm con ngạc nhiên, hy vọng không làm con sợ.” Hoa Cẩm Vinh nói.
“Sao con có thể sợ hãi chứ, cảm ơn cha đã mang đến cho con ngạc nhiên này, con sẽ làm thật tốt, thiết lập uy tín của hoàng thất chúng ta.” Mục Uyển nói.
“Trước đây ở nước A con đã làm rất tốt rồi, cha tin vào khả năng của con, nhưng mà, Uyển Uyển, kể từ khi đến đây, có một vấn đề làm cha lo lắng, cha muốn thảo luận với con, đây chỉ là một chuyện riêng nhỏ giữa cha con chúng ta, đừng nói với Hạng Thịnh Duật.” Hoa Cẩm Vinh nói đi nói lại, vẻ như có một số lo ngại.
“Vâng, okay, cha yên tâm đi, những điều con biết là không thể nói thì con sẽ không nói.” Mục Uyển nói.
Thực ra có lẽ cô đã đoán ra được gì đó, nên đành giải quyết những lo lắng của Hoa Cẩm Vinh.
“Nhiên nó muốn gả cho Hình Thiên, sau này nó sẽ sống ở nước A, đứa con mà nó sinh ra cũng sẽ để họ là Hình, nếu Hình Thiên làm việc tốt, cháu trai của cha có thể là nhà lãnh đạo thế hệ tiếp theo ở nước A, dù sao thì cha tin Hình Thiên có khả năng đó, con cũng biết khả năng của Hình Thiên mà phải không?” Hoa Cẩm Vinh nói.
“Vâng, anh ấy rất có năng lực, con đã ở bên anh ấy năm năm nên cũng rất rõ, miễn là anh ấy muốn, mọi thứ đều có thể được lên kế hoạch trong lòng bàn tay anh ấy.” Mục Uyển thuận theo Hoa Cẩm Vinh.
Hoa Cẩm Vinh nghe xong, ông mỉm cười hạnh phúc: “Do đó, nhà lãnh đạo tương lai của họ cũng có máu của cha trong cơ thể, cha rất hài lòng với điều này.”
“Vâng.” Mục Uyển đáp lại, một tia sáng lóe lên trong mắt cô.
Ánh sáng này biến mất nhanh chóng, nhưng cô vẫn cúi đầu xuống.
Hình Thiên là một người luôn giữ mình trong sạch, sẽ không chạm vào phụ nữ, ngay cả khi người phụ nữ đó là vợ anh.
Hoa Nhiên muốn có con với Hình Thiên, chắc là… sẽ có một khoảng thời gian khó khăn phải vượt qua.
Hình Thiên rất kỷ luật, một sự tự kỷ luật đến mức khủng bố, điều anh không muốn anh sẽ không sẵn lòng, lý do rõ ràng đến mức thái quá.
Trong lòng có chút khó chịu, nhưng vẫn phải chấp nhận sự khó chịu này, giống như chấp nhận một điều bình thường.
“Cha còn lo lắng hơn nữa, vì chúng ta đều ở đây nên cha nói, thực ra còn một người khác rất mạnh, mạnh đến mức không hề tệ hơn Hình Thiên, con có biết đó là ai không?” Hoa Cẩm Vinh nói, nhìn Mục Uyển.
Mục Uyển biết ông đang nói tới Hạng Thịnh Duật, gật đầu: “Cha đang nói về Hạng Thịnh Duật, đúng không?”
“Thực ra Hạng Thịnh Duật luôn muốn chiếm lấy vị trí của cha, cha biết cậu ấy sở hữu tài nguyên ở nước Z, cha cũng nhìn ra được cậu ấy rất tham vọng, có nhiều mối quan hệ bên ngoài mà cha không biết, sức mạnh của gia đình họ cũng dần trở nên mạnh mẽ hơn ở nước M.” Hoa Cẩm Vinh cho biết, giọng điệu của ông trở nên sắc bén hơn.
Mục Uyển nhìn ra được ông đang chuẩn bị cho Hạng Thịnh Duật.
“Sau khi con mang họ Hoa, anh ấy sẽ không động vào cha, yên tâm.” Mục Uyển nói, cô rất chắc chắn, ánh mắt vô cùng kiên định.
“Uyển Uyển, nói một cách thẳng thắn thì, vị trí của cha cũng sẽ truyền lại cho con, Nhiên nó không thể thừa kế, do đó con là người duy nhất, thực ra trước đây cha đã luôn do dự, có lẽ là từ phía Hoa Quan Lâm, nhưng dù sao đó cũng không phải máu mủ của cha, vì vậy trước khi biết cha còn có con, cuộc hôn nhân của Nhiên đã luôn quấy nhiễu cha, như phương sách cuối cùng, cha chỉ có thể đồng ý gả Nhiên cho Hình Thiên, may thay, Chúa không bỏ qua cha, cha còn có con.” Hoa Cẩm Vinh nói.
“Vì vậy, thực ra mọi thứ đều đã được sắp xếp, con thực sự tin câu này.” Mục Uyển khẽ mỉm cười, nói.
“Hiện tại Hạng Thịnh Duật yêu con thích con, nhưng không thể đảm bảo được sau này, con có thể tin tưởng cậu ta, nhưng đừng tin tưởng quá nhiều, sau này con sẽ là nữ chủ nhân của nước M, con cũng cần trau dồi năng lực của chính mình, người của nhà họ Hạng, con không nên chung đụng họ nhiều làm gì, vì họ là người của Hạng Thịnh Duật, con càng phải để mắt đến họ đồng thời hoàn thiện bản thân để cạnh tranh với Hạng Thịnh Duật, năng lực này, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể chọn từ phía nhà họ Hoa, chỉ có tam giác là mối quan hệ ổn định nhất, nhưng hai đầu thì chắc chắn không ổn định, con đã nghĩ qua về vấn đề này chưa?” Câu từ Hoa Cẩm Vinh nói rất nghiêm túc.
Mục Uyển bình tĩnh nhìn Hoa Cẩm Vinh.
Hoa Cẩm Vinh đang quan tâm đến quyền lực, địa vị thuộc về nền tảng 100 năm của nhà họ Hoa.
Tuy nhiên, cô không thực sự quan tâm đến việc ai là Hoàng đế lắm.
Nếu Hạng Thịnh Duật muốn làm, cô sẽ làm cho anh, điều đó không thành vấn đề.
Nhưng cô cũng biết những suy nghĩ của mình đã bị phơi bày, nếu cho Hoa Cẩm Vinh biết Hoa Cẩm Vinh sẽ càng hoảng loạn hơn.
Trong hoảng loạn, con người thường sẽ đưa ra quyết định sai lầm, phán đoán sai dẫn đến hành vi sai.
“Con biết rồi, cha yên tâm, đừng quên là chúng ta có Hình Thiên mà, trước đây Hình Thiên đã từng yêu con, sau này cũng có thể sẽ yêu Nhiên, sẽ yêu em ấy và những đứa con của Nhiên, dù sao cũng là dòng máu của nhà họ Hoa, không phải nhà họ Hạng, do đó, Hạng Thịnh Duật muốn động vào con cũng rất khó, bây giờ con là Bộ trưởng Bộ Ngoại Giao, bà Lan Ninh là mẹ con, cha biết khả năng ngoại giao của bà ấy, tất cả các mối quan hệ của bà ấy sẽ nằm trong tay con, con có đủ vốn và khả năng ổn định.” Mục Uyển cố tình mở rộng lòng Hoa Cẩm Vinh.
“Nghe con nói như vậy, cha cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn, nhưng cha vẫn nghĩ tam giác là ổn định nhất, bây giờ Hoa Quan Lâm bị chèn ép lắm, nên phải nâng đỡ nó một chút, sau này hẳn là sẽ dùng được, dù sao, họ Hoa mà.” Hoa Cẩm Vinh thú nhận.
/1464
|