Mục Uyển kéo khóe miệng: “Họ muốn vị trí của cha, cha, cha là người cởi mở quá đấy, nhưng nếu cha muốn bỏ qua cho họ, con cũng sẽ không giải quyết họ nữa, thậm chí con còn hỗ trợ, con sẽ nói chuyện với Hoa Quan Lâm, miễn là họ không làm tổn thương con hoặc làm tổn thương người con yêu, con sẽ giúp họ trong khả năng của mình, cha của con có thể yên tâm, ngoài ra muốn tam giác ổn định, thì cần phải có lực lượng mạnh mẽ, con nghĩ nếu Hạng Thịnh Duật ở một bên, con ở một bên, còn bên cuối cùng là cho Hình Thiên, không phải Hoa Quan Lâm, thưa cha, cha nghĩ sao?”
“Ồ, đúng, đúng.” Hoa Cẩm Vinh chợt nhận ra: “Con nói đúng rồi, sao cha lại quên béng đi mất chứ, cha thực sự bối rối quá, ăn đi, ăn đi, con nếm thử đi, có ngon không, nếu không ngon cha sẽ bảo đầu bếp cải thiện thêm, sau này con hãy thường xuyên đến ăn cùng cha nhé, còn một điều nữa…”
“Dạ?” Mục Uyển cúi đầu cắn một miếng.
Các đầu bếp ở phía Hoa Cẩm Vinh đương nhiên là làm tốt.
“Con thấy đấy, họ của con là Hoa, con của con và Hạng Thịnh Duật, cha cũng hy vọng cháu mình họ Hoa.” Hoa Cẩm Vinh nói.
Mục Uyển dừng lại, nhìn Hoa Cẩm Vinh.
Đây chắc hẳn là mục đích chính của Hoa Cẩm Vinh.
Ông quan tâm rất nhiều đến quyền lực, vì quyền lực, ông có thể từ bỏ người phụ nữ ông yêu, cũng như người phụ nữ yêu ông, thậm chí cả cốt nhục của chính ông.
Cho nên ông rất quan trọng việc hoàng thất rơi vào tay người nhà họ Hoa hay trong tay người nhà họ Hạng.
Đối với người cổ hủ như ông, họ cũng rất quan trọng.
Điều này thực sự rất hình thức hóa.
Dòng máu trong cơ thể không đại diện cho tất cả, nhưng nó mang ý nghĩa thuộc về.
Khi cô ở nước A, cô đã nghe được điều gì đó về sinh kế của mọi người.
Vấn đề này thực sự là một vấn đề tầm thường, nhưng vì tính chất khốc liệt, nó đã báo động cho các phương tiện truyền thông địa phương, bây giờ mạng đã phát triển hơn, vấn đề này được đưa lên một số diễn đàn, sau đó là một loạt các hiệu ứng cánh bướm, cô sẽ biết vấn đề này.
Hóa ra là như vậy.
Với việc một khu vực nhất định bị phá hủy, gia đình của một người họ Trương được chia thành ba ngôi nhà.
Tuy nhiên người họ Trương này chỉ có ba cô con gái, cả ba cô con gái đều đã kết hôn, cô con gái lớn kết hôn với một người họ Vương, cô con gái thứ hai cưới một người họ Ngô, cô con gái thứ ba kết hôn với họ Lê. Gia đình có họ Vương có hai đứa con trai, vì vậy một trong số họ có họ Trương.
Nói cách khác là có một cháu trai họ Trương.
Trước cái chết của người họ Trương, một trong ba ngôi nhà đã có người ở, hai căn nhà còn lại được trao cho cháu trai họ Trương.
Cháu trai vẫn còn nhỏ, theo lẽ thường, hai căn nhà đó sẽ thuộc về mẹ của cháu trai, đó là con gái lớn.
Vấn đề ở đây, ba ngôi nhà này là nhà tái định cư, hiện tại không có giấy chứng nhận bất động sản.
Hơn nữa, mối quan hệ giữa con gái thứ ba và mẹ tốt hơn nhiều.
Sau khi con gái lớn sống ở một trong những ngôi nhà, cô con gái thứ ba chỉ đơn giản là chuyển đến một ngôi nhà khác, cho thuê căn nhà ban đầu của mình.
Cả cô con gái lớn và cô con gái thứ ba đều thấy họ còn một ngôi nhà, thế là lo lắng, chạy đến nhà cha mẹ bảo muốn có ngôi nhà đó.
Ý của cô con gái thứ hai là muốn họ cho cô ngôi nhà kia, hai người họ chỉ đành viết cho cô.
Thế là cô con gái lớn ngừng đòi hỏi, cô nói với cô con gái thứ ba là ngôi nhà này vốn dành cho cháu trai của bà, yêu cầu cô chuyển đi.
Lão Trương muốn để lại cho cháu nội ngôi nhà này là vì cháu trai họ Trương.
Sau đó bốn thành viên trong gia đình đã đại đại xuất thủ, gây náo lớn, ai cũng bị thương nhưng mức độ nặng nhẹ khác nhau, họ được đưa đến bệnh viện.
Sau đó các phương tiện truyền thông đưa tin.
Đưa tin như vậy, quyền sử dụng đất cũng được thiết kế lại, từng lớp từng lớp, cho thấy nhiều vấn đề khác nhau.
Trở lại chuyện chính.
Đối với những người có suy nghĩ truyền thống, họ rất quan trọng chuyện thừa kế tài sản.
Tuy nhiên, có rất nhiều người có họ là Trương, rất nhiều người có họ là Lê, rất nhiều người có họ là Vương.
Đây chỉ là nỗi ám ảnh mà thôi.
Tiếc là nhiều người không thể nhận ra nó, nên toàn tạo ra mâu thuẫn đằng sau.
“Cha rất quan tâm đến họ của con con sau này sao?” Mục Uyển hỏi.
“Tất nhiên, đây là nhà họ Hoa chúng ta, nếu cha chỉ có một mình Nhiên, cha cũng sẽ bảo nó sinh ra một cậu bé họ Hoa, sau đó bố sẽ đưa đứa trẻ đó về đây nuôi nấng nó, nuôi dạy nó trở thành người kế vị trong tương lai.” Hoa Cẩm Vinh nói.
“Cha có biết, tại sao người ta hay nói, giàu cùng lắm ba đời không?” Mục Uyển hỏi.
Nét mặt của Hoa Cẩm Vinh không tốt lắm: “Ý của câu này là gì?”
“Nói một cách công bằng, nếu con không phải là con gái của cha, cha có nghĩ cha vẫn có thể duy trì ngai vàng không? Lý do tại sao cha không ngồi vững trên ngai vàng?” Mục Uyển nói thẳng.
Sắc mặt của Hoa Cẩm Vinh càng tệ hơn: “Ý con là gì, Hạng Thịnh Duật thực sự muốn phản?”
“Cuộc trò chuyện giữa chúng ta hôm nay là về mối quan hệ mật thiết giữa cha và con gái, không phải riêng Hạng Thịnh Duật, mà là rất nhiều người muốn phản lại cha, tại sao họ muốn phản cha? Cha, công bằng mà nói, cha đã lập được bao nhiêu công lao sự nghiệp, và trong số đó bao nhiêu công lao sự nghiệp của cha có thể được ghi lại vào lịch sử, có thể công tụng đức hạnh lớn không, bao nhiêu công lao sự nghiệp của cha có thể làm lợi quốc lợi dân, những điều tốt đẹp thì mọi người sẽ luôn nhớ đến, nhìn lịch sử cổ kim mà xem, tất cả những người được nhớ đến điều là những người có đóng góp lớn, còn những người xấu xa hay không, những người bệnh tật hoặc hiểm nghèo, có bao nhiêu người là nhớ họ.”
“Giờ con đang dạy đời cha sao? Cha không làm nhiều điều tốt, nhưng cũng có làm điều xấu đâu. Họ muốn chống lại cha, họ phải xuất sư nổi danh, nếu không họ không thể chống lại cha đâu.” Hoa Cẩm Vinh cao giọng.
“Rất dễ để khiến cha làm điều gì đó sai trái, cái chết của Hoàng hậu, cho dù đó là Hoa Quan Lâm, Hạng Thịnh Duật, hãy những người khác cũng có thể tạo ra được sự thật rằng cha đã giết người, dựa vào gian tình giữa cha và bà Lan Ninh, không chỉ vậy, muốn làm cho cha sai, dễ lắm, muốn tạo ra ảo tưởng về việc phạm sai lầm của cha, cũng rất đơn giản.” Mục Uyển bình tĩnh nói.
“Con nói với cha nhiều như vậy là có ý gì? Con không muốn họ của con con là Hoa đúng không? Trái tim con chỉ hướng đến Hạng Thịnh Duật, con muốn họ của con con là họ Hạng chứ gì.” Hoa Cẩm Vinh nói, ông càng trở nên tức giận hơn.
“Con không muốn cháu cha họ Hạng, con chỉ nói rằng thế giới này là sự sống còn của khả năng, chỉ khi bản thân có sức mạnh và khả năng đạt được vị trí này, bản thân mới không bị lật đổ, mới không phải lo lắng, vì đó là con con, vì họ Hoa muốn để nó làm hoàng đế, con nghĩ đây là một mối nguy hiểm tiềm ẩn và tai họa, đối với nó sau này, đấy không hẳn là một điều tốt, đó cũng không phải là một điều tốt cho dân nước mình, nó có quá nhiều nhân quả, nhiều logic, nhiều thay đổi, nhiều biến số.” Mục Uyển nói.
“Chẳng phải còn có các con sao? Nếu không tại sao chúng ta phải thông gia, có cha mẹ quyền lực và nền tảng mạnh mẽ thì hữu ích mà. Miễn là các con đủ lớn mạnh, con cái của con có thể dựa vào con để đảm nhận vị trí người trên người, đó là thực tế!” Hoa Cẩm Vinh nói.
“Ồ, đúng, đúng.” Hoa Cẩm Vinh chợt nhận ra: “Con nói đúng rồi, sao cha lại quên béng đi mất chứ, cha thực sự bối rối quá, ăn đi, ăn đi, con nếm thử đi, có ngon không, nếu không ngon cha sẽ bảo đầu bếp cải thiện thêm, sau này con hãy thường xuyên đến ăn cùng cha nhé, còn một điều nữa…”
“Dạ?” Mục Uyển cúi đầu cắn một miếng.
Các đầu bếp ở phía Hoa Cẩm Vinh đương nhiên là làm tốt.
“Con thấy đấy, họ của con là Hoa, con của con và Hạng Thịnh Duật, cha cũng hy vọng cháu mình họ Hoa.” Hoa Cẩm Vinh nói.
Mục Uyển dừng lại, nhìn Hoa Cẩm Vinh.
Đây chắc hẳn là mục đích chính của Hoa Cẩm Vinh.
Ông quan tâm rất nhiều đến quyền lực, vì quyền lực, ông có thể từ bỏ người phụ nữ ông yêu, cũng như người phụ nữ yêu ông, thậm chí cả cốt nhục của chính ông.
Cho nên ông rất quan trọng việc hoàng thất rơi vào tay người nhà họ Hoa hay trong tay người nhà họ Hạng.
Đối với người cổ hủ như ông, họ cũng rất quan trọng.
Điều này thực sự rất hình thức hóa.
Dòng máu trong cơ thể không đại diện cho tất cả, nhưng nó mang ý nghĩa thuộc về.
Khi cô ở nước A, cô đã nghe được điều gì đó về sinh kế của mọi người.
Vấn đề này thực sự là một vấn đề tầm thường, nhưng vì tính chất khốc liệt, nó đã báo động cho các phương tiện truyền thông địa phương, bây giờ mạng đã phát triển hơn, vấn đề này được đưa lên một số diễn đàn, sau đó là một loạt các hiệu ứng cánh bướm, cô sẽ biết vấn đề này.
Hóa ra là như vậy.
Với việc một khu vực nhất định bị phá hủy, gia đình của một người họ Trương được chia thành ba ngôi nhà.
Tuy nhiên người họ Trương này chỉ có ba cô con gái, cả ba cô con gái đều đã kết hôn, cô con gái lớn kết hôn với một người họ Vương, cô con gái thứ hai cưới một người họ Ngô, cô con gái thứ ba kết hôn với họ Lê. Gia đình có họ Vương có hai đứa con trai, vì vậy một trong số họ có họ Trương.
Nói cách khác là có một cháu trai họ Trương.
Trước cái chết của người họ Trương, một trong ba ngôi nhà đã có người ở, hai căn nhà còn lại được trao cho cháu trai họ Trương.
Cháu trai vẫn còn nhỏ, theo lẽ thường, hai căn nhà đó sẽ thuộc về mẹ của cháu trai, đó là con gái lớn.
Vấn đề ở đây, ba ngôi nhà này là nhà tái định cư, hiện tại không có giấy chứng nhận bất động sản.
Hơn nữa, mối quan hệ giữa con gái thứ ba và mẹ tốt hơn nhiều.
Sau khi con gái lớn sống ở một trong những ngôi nhà, cô con gái thứ ba chỉ đơn giản là chuyển đến một ngôi nhà khác, cho thuê căn nhà ban đầu của mình.
Cả cô con gái lớn và cô con gái thứ ba đều thấy họ còn một ngôi nhà, thế là lo lắng, chạy đến nhà cha mẹ bảo muốn có ngôi nhà đó.
Ý của cô con gái thứ hai là muốn họ cho cô ngôi nhà kia, hai người họ chỉ đành viết cho cô.
Thế là cô con gái lớn ngừng đòi hỏi, cô nói với cô con gái thứ ba là ngôi nhà này vốn dành cho cháu trai của bà, yêu cầu cô chuyển đi.
Lão Trương muốn để lại cho cháu nội ngôi nhà này là vì cháu trai họ Trương.
Sau đó bốn thành viên trong gia đình đã đại đại xuất thủ, gây náo lớn, ai cũng bị thương nhưng mức độ nặng nhẹ khác nhau, họ được đưa đến bệnh viện.
Sau đó các phương tiện truyền thông đưa tin.
Đưa tin như vậy, quyền sử dụng đất cũng được thiết kế lại, từng lớp từng lớp, cho thấy nhiều vấn đề khác nhau.
Trở lại chuyện chính.
Đối với những người có suy nghĩ truyền thống, họ rất quan trọng chuyện thừa kế tài sản.
Tuy nhiên, có rất nhiều người có họ là Trương, rất nhiều người có họ là Lê, rất nhiều người có họ là Vương.
Đây chỉ là nỗi ám ảnh mà thôi.
Tiếc là nhiều người không thể nhận ra nó, nên toàn tạo ra mâu thuẫn đằng sau.
“Cha rất quan tâm đến họ của con con sau này sao?” Mục Uyển hỏi.
“Tất nhiên, đây là nhà họ Hoa chúng ta, nếu cha chỉ có một mình Nhiên, cha cũng sẽ bảo nó sinh ra một cậu bé họ Hoa, sau đó bố sẽ đưa đứa trẻ đó về đây nuôi nấng nó, nuôi dạy nó trở thành người kế vị trong tương lai.” Hoa Cẩm Vinh nói.
“Cha có biết, tại sao người ta hay nói, giàu cùng lắm ba đời không?” Mục Uyển hỏi.
Nét mặt của Hoa Cẩm Vinh không tốt lắm: “Ý của câu này là gì?”
“Nói một cách công bằng, nếu con không phải là con gái của cha, cha có nghĩ cha vẫn có thể duy trì ngai vàng không? Lý do tại sao cha không ngồi vững trên ngai vàng?” Mục Uyển nói thẳng.
Sắc mặt của Hoa Cẩm Vinh càng tệ hơn: “Ý con là gì, Hạng Thịnh Duật thực sự muốn phản?”
“Cuộc trò chuyện giữa chúng ta hôm nay là về mối quan hệ mật thiết giữa cha và con gái, không phải riêng Hạng Thịnh Duật, mà là rất nhiều người muốn phản lại cha, tại sao họ muốn phản cha? Cha, công bằng mà nói, cha đã lập được bao nhiêu công lao sự nghiệp, và trong số đó bao nhiêu công lao sự nghiệp của cha có thể được ghi lại vào lịch sử, có thể công tụng đức hạnh lớn không, bao nhiêu công lao sự nghiệp của cha có thể làm lợi quốc lợi dân, những điều tốt đẹp thì mọi người sẽ luôn nhớ đến, nhìn lịch sử cổ kim mà xem, tất cả những người được nhớ đến điều là những người có đóng góp lớn, còn những người xấu xa hay không, những người bệnh tật hoặc hiểm nghèo, có bao nhiêu người là nhớ họ.”
“Giờ con đang dạy đời cha sao? Cha không làm nhiều điều tốt, nhưng cũng có làm điều xấu đâu. Họ muốn chống lại cha, họ phải xuất sư nổi danh, nếu không họ không thể chống lại cha đâu.” Hoa Cẩm Vinh cao giọng.
“Rất dễ để khiến cha làm điều gì đó sai trái, cái chết của Hoàng hậu, cho dù đó là Hoa Quan Lâm, Hạng Thịnh Duật, hãy những người khác cũng có thể tạo ra được sự thật rằng cha đã giết người, dựa vào gian tình giữa cha và bà Lan Ninh, không chỉ vậy, muốn làm cho cha sai, dễ lắm, muốn tạo ra ảo tưởng về việc phạm sai lầm của cha, cũng rất đơn giản.” Mục Uyển bình tĩnh nói.
“Con nói với cha nhiều như vậy là có ý gì? Con không muốn họ của con con là Hoa đúng không? Trái tim con chỉ hướng đến Hạng Thịnh Duật, con muốn họ của con con là họ Hạng chứ gì.” Hoa Cẩm Vinh nói, ông càng trở nên tức giận hơn.
“Con không muốn cháu cha họ Hạng, con chỉ nói rằng thế giới này là sự sống còn của khả năng, chỉ khi bản thân có sức mạnh và khả năng đạt được vị trí này, bản thân mới không bị lật đổ, mới không phải lo lắng, vì đó là con con, vì họ Hoa muốn để nó làm hoàng đế, con nghĩ đây là một mối nguy hiểm tiềm ẩn và tai họa, đối với nó sau này, đấy không hẳn là một điều tốt, đó cũng không phải là một điều tốt cho dân nước mình, nó có quá nhiều nhân quả, nhiều logic, nhiều thay đổi, nhiều biến số.” Mục Uyển nói.
“Chẳng phải còn có các con sao? Nếu không tại sao chúng ta phải thông gia, có cha mẹ quyền lực và nền tảng mạnh mẽ thì hữu ích mà. Miễn là các con đủ lớn mạnh, con cái của con có thể dựa vào con để đảm nhận vị trí người trên người, đó là thực tế!” Hoa Cẩm Vinh nói.
/1464
|