Bạch Nguyệt lấy hết dũng khí để gọi điện cho Cố Lăng Kiệt.
“Cố Lăng Kiệt, em Bạch Nguyệt đây, tối nay em muốn mời anh ăn cơm, anh có rảnh không?” Bạch Nguyệt hỏi, đôi mắt cô ửng đỏ.
“Ừm, anh sẽ đến.” Cố Lăng Kiệt trả lời.
Bạch Nguyệt nhíu mày, quay mặt qua một bên, trước khi cảm xúc bị lộ cô đã vội tắt điện thoại.
Lần trước cô mời anh ăn cơm là để nói rõ mọi chuyện.
Lần này, bọn họ vẫn thế, chẳng thể tiếp tục nữa.
Trong lòng cô vô cùng buồn bã, có một điều gì đó đè nén trong lòng, tìm không thấy lối ra, như thể sắp thiêu rụi bản thân cô.
Cô vung tay đập điện thoại xuống.
Lưu San nghe tiếng vang bên ngoài liền đi từ trong phòng ra.
Cô nhận ra Bạch Nguyệt là lạ liền lo lắng hỏi: “Nguyệt, cậu làm sao vậy, Cố Lăng Kiệt không chịu đến à?”
Bạch Nguyệt lắc đầu, vươn tay ôm lấy Lưu San, rồi nức nở nói: “Hứa với tớ, cậu sau này nhất định phải hạnh phúc.”
“Ừ ừ, Nguyệt à, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy, cậu đừng làm tớ sợ chứ.” Lưu San hỏi, cô đẩy Bạch Nguyệt ra rồi quan sát đôi mắt của Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt mỉm cười.
Cô chỉ muốn tự mình gách vác hết mọi thứ không tốt.
Nếu nói cho Lưu San chỉ khiến cô ấy buồn và càng thêm kích động thôi.
“Không có chuyện gì đâu, chỉ là nghĩ gì nói đấy thôi, tí nữa tớ ra ngoài mua thức ăn, không ở đây với cậu nữa.” Bạch Nguyệt nhặt điện thoại dưới đất lên.
Lưu San nhìn Bạch Nguyệt ra ngoài, bóng dáng cô hiện lên vẻ cô đơn, chẳng biết tại sao mà cứ có dự cảm sẽ xảy ra chuyện gì rất lớn.
Bạch Nguyệt đi siêu thị.
Cô nhớ Cố Lăng Kiệt không thể ăn được tôm, thế nên liền chọn một con cá trích, xương sườn sụn, tiêu xanh, trứng gà, thịt, cà rốt, đậu phụ, còn chọn thêm 2 bình rượu, đến lúc tính tiền còn lấy thêm 2 hộp durex.
Trả tiền xong liền nhanh chóng bỏ durex vào trong túi.
Cô về nhà làm món canh cá trích đậu phụ, một đĩa sườn kho tàu, một phần sườn sụn xào tiêu xanh, một phần cà rốt xào thịt, còn lại thì làm thịt băm để hấp cùng trứng gà.
Sau khi làm xong thì cô đi tắm rửa rồi ngồi ngẩn ra trước bàn ăn.
Cố Lăng Kiệt dùng tốc độ nhanh nhất để giải quyết các việc trong quân khu để đi đến chỗ Bạch Nguyệt.
Anh vừa gõ cửa thì Bạch Nguyệt đã ra mở cửa ngay.
Mùi thơm nồng của các món ăn sộc vào mũi anh, khiến anh cảm thấy như hương vị ấm áp của gia đình.
Anh đi vào nhà, Bạch Nguyệt đóng cửa lại.
Anh nắm chặt tay cô rồi kéo cô lại gần, cúi đầu hôn lên môi cô.
Bạch Nguyệt nhắm hai mắt lại, không hề đẩy anh ra.
Qua hôm nay, họ sẽ thật sự trở thành người xa lạ.
Về sau sẽ không bao giờ qua lại nữa.
Cô muốn dùng hết sức mạnh để đốt cháy bản thân mình.
Tối nay, cô không muốn đi suy xét đúng sai gì cả.
Cố Lăng Kiệt cảm giác được khóe miệng có dòng nước mắt nóng ướt chảy qua, liền kinh ngạc nhìn Bạch Nguyệt, “Sao em lại khóc, anh làm em đau à?”
Trước khi gặp gỡ anh, cô gần như không khóc.
Đối với cô thì nước mắt chính là dấu hiệu của sự yếu đuối.
Khóc, khiến kẻ thù sung sướng, khiến người thân đau lòng.
Thế nhưng chỉ nghĩ đến việc phải rời xa anh thì nước mắt cô cứ bất giác tuôn rơi.
Bạch Nguyệt lắc đầu, cô mỉm cười bảo, “Anh tới sớm thật.”
“Chẳng phải em đã làm xong đồ ăn rồi sao?” Cố Lăng Kiệt khẽ lau nước mắt cô, khẽ hôn lên má rồi kéo cô đi đến bàn ăn.
Bạch Nguyệt ngồi vào ghế, rồi rót 1 ly rượu cho cả hai.
Cố Lăng Kiệt nếm một miếng sườn kho tàu.
“Thế nào?” Bạch Nguyệt hỏi.
“Rất ngon.” Cố Lăng Kiệt khen, rồi lại ăn thêm một miếng.
Bạch Nguyệt chống cằm nhìn anh, cô nhấp một ngụm rượu rồi nhìn anh say đắm.
Lần đầu gặp anh, anh là cao xa đến vậy, vô cùng khí phách, xa cách mà kiêu ngạo.
Cô thật không ngờ cô và anh sẽ có ngày như thế này.
Cùng nhau ăn cơm, cùng nhau uống rượu, giống như là người yêu vậy.
Trước đây anh luôn áp sát khiến cô chẳng chịu nổi, nhưng chờ đến lúc sắp mất đi thì cô mới nhận ra rằng thật ra cô rất muốn ở bên anh.
Người mà, cứ mãi đến lúc mất đi rồi mới biết quý trọng, những điều mà mình để ý đã vĩnh viễn mất đi và có tìm cũng chẳng thấy.
Cố Lăng Kiệt nhìn Bạch Nguyệt, “Nhìn anh vậy làm gì. Em không ăn sao.”
“Anh thật đẹp trai, lông mày cũng đẹp, mắt cũng đẹp, mũi cũng đẹp, cả môi cũng rất đẹp.” Bạch Nguyệt khẽ nói.
Cố Lăng Kiệt nghe cô khen cũng thấy rất thích thú, “Mê anh rồi hả?”
Bạch Nguyệt nhấp một ngụm rượu vang rồi ngậm trong miệng.
Rượu vừa đắng vừa chát, cũng như tâm trạng bây giờ của cô vậy.
Cô đứng dậy, đưa khuôn mặt lại gần Cố Lăng Kiệt rồi khẽ hôn lên môi anh.
Cố Lăng Kiệt nhìn cô.
Lúc này Bạch Nguyệt có chút đặc biệt, cô nhiệt tình hơn so bình thường rất nhiều.
“Muốn sao?” Cố Lăng Kiệt hỏi, trong mắt hiện lên chút dụ hoặc rồi nhìn cô.
“Ừm.” Bạch Nguyệt cất lời, không hề phủ nhận.
Cố Lăng Kiệt cảm thấy có một dòng máu nóng từ đầu anh xông thẳng xuống phía bụng.
Câu ừm này của cô đã dẹp tan mọi lý trí, chịu đựng và cẩn thận của anh.
Cố Lăng Kiệt đè lấy gáy cô rồi khiến nụ hôn trở nên sâu sắc hơn, lưỡi anh xâm chiếm khoang miệng cô, rồi anh kéo cô vào lòng mình.
Bạch Nguyệt ôm cổ anh, rồi đáp trả nụ hôn của anh.
Những luồng hô hấp quẩn quanh trong không khí rồi lại thổi lên mặt nhau.
Đối với cô thì Cố Lăng Kiệt tựa như mặt trời, nguồn nhiệt mà anh tỏa ra lan tỏa trên từng tấc da thịt lạnh băng trên người cô.
Cô khát khao ánh nắng đuổi đi sự lạnh lẽo trong lòng.
Nhưng lại lo lắng tới gần sẽ khiến bản thân bị bỏng.
Bạch Nguyệt hôn dọc từ bờ môi rồi xuống đến yết hầu, khẽ liếm láp nơi yết hầu đang rung động đó của anh, rồi run rẩy cởi bỏ từng cúc áo tây trang của anh.
Cố Lăng Kiệt bế cô lên, “Phòng nào là của em?”
“Phòng bên trái, anh không tắm sao?” Bạch Nguyệt hỏi, khuôn mặt cô ửng hồng.
“Cùng nhau?” Cố Lăng Kiệt hỏi, giọng nói trở nên khàn khàn.
“Em vừa tắm rồi, anh tắm đi, trong đó có khăn tắm, em dùng rồi nhưng đã giặt nên sạch đó.” Bạch Nguyệt dịu dàng nói.
Cố Lăng Kiệt mỉm cười, rồi đặt cô lên giường, “Anh không chê em đâu.”
Anh đi vào phòng tắm.
Bạch Nguyệt nghe được tiếng nước, trái tim cô đập rất nhanh, hít thở, hít thở, rồi lại hít thở.
Cô kéo rèm xuống, rồi đặt bao cao su lên bàn, nghĩ một lúc liền cởi quần áo bỏ vào tủ quần áo ở đầu giường rồi chui vào chăn.
Cô vẫn cảm thấy rất căng thẳng.
Cô cũng đã 24 tuổi, cũng đã đến tuổi có con, nhưng lại phòng không gối chiếc ba năm rồi, sừng mà chồng cô cắm cho cô có thể vòng được mấy vòng trái đất.
Cô không nên cảm thấy áy náy.
Cũng không nên cảm thấy băn khoăn.
Bạch Nguyệt không ngừng thuyết phục mình, không ngừng làm tê liệt bản thân.
Truyện được cập nhập trên!
Không lâu sau, có lẽ cô sẽ không chịu nổi tra tấn mà chết.
Nếu trước khi chết mà không xảy ra chút gì với Cố Lăng Kiệt thì cô chết cũng chẳng thể nhắm mắt.
Nghĩ thế thì cô cũng bình tĩnh hơn nhiều.
Cố Lăng Kiệt từ phòng tắm đi ra, khăn tắm quấn quanh hông anh, lộ ra cơ bụng cường tráng màu đồng.
Anh đi về phía Bạch Nguyệt.
Dáng người của anh quá mức lực lưỡng, khiến Bạch Nguyệt không dám nhìn mà chỉ dám chôn mặt trong chăn.
Cố Lăng Kiệt ngồi xuống bên giường, anh xốc lên chăn để lộ mặt cô ra.
“Bạch Nguyệt, anh hỏi em, em thật sự nghĩ kĩ rồi sao? Lần này em đồng ý rồi thì anh sẽ không để cho em có đường hối hận đâu? “ Cố Lăng Kiệt hỏi, ánh mắt anh nhìn cô sáng rực.
“Cố Lăng Kiệt, em Bạch Nguyệt đây, tối nay em muốn mời anh ăn cơm, anh có rảnh không?” Bạch Nguyệt hỏi, đôi mắt cô ửng đỏ.
“Ừm, anh sẽ đến.” Cố Lăng Kiệt trả lời.
Bạch Nguyệt nhíu mày, quay mặt qua một bên, trước khi cảm xúc bị lộ cô đã vội tắt điện thoại.
Lần trước cô mời anh ăn cơm là để nói rõ mọi chuyện.
Lần này, bọn họ vẫn thế, chẳng thể tiếp tục nữa.
Trong lòng cô vô cùng buồn bã, có một điều gì đó đè nén trong lòng, tìm không thấy lối ra, như thể sắp thiêu rụi bản thân cô.
Cô vung tay đập điện thoại xuống.
Lưu San nghe tiếng vang bên ngoài liền đi từ trong phòng ra.
Cô nhận ra Bạch Nguyệt là lạ liền lo lắng hỏi: “Nguyệt, cậu làm sao vậy, Cố Lăng Kiệt không chịu đến à?”
Bạch Nguyệt lắc đầu, vươn tay ôm lấy Lưu San, rồi nức nở nói: “Hứa với tớ, cậu sau này nhất định phải hạnh phúc.”
“Ừ ừ, Nguyệt à, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy, cậu đừng làm tớ sợ chứ.” Lưu San hỏi, cô đẩy Bạch Nguyệt ra rồi quan sát đôi mắt của Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt mỉm cười.
Cô chỉ muốn tự mình gách vác hết mọi thứ không tốt.
Nếu nói cho Lưu San chỉ khiến cô ấy buồn và càng thêm kích động thôi.
“Không có chuyện gì đâu, chỉ là nghĩ gì nói đấy thôi, tí nữa tớ ra ngoài mua thức ăn, không ở đây với cậu nữa.” Bạch Nguyệt nhặt điện thoại dưới đất lên.
Lưu San nhìn Bạch Nguyệt ra ngoài, bóng dáng cô hiện lên vẻ cô đơn, chẳng biết tại sao mà cứ có dự cảm sẽ xảy ra chuyện gì rất lớn.
Bạch Nguyệt đi siêu thị.
Cô nhớ Cố Lăng Kiệt không thể ăn được tôm, thế nên liền chọn một con cá trích, xương sườn sụn, tiêu xanh, trứng gà, thịt, cà rốt, đậu phụ, còn chọn thêm 2 bình rượu, đến lúc tính tiền còn lấy thêm 2 hộp durex.
Trả tiền xong liền nhanh chóng bỏ durex vào trong túi.
Cô về nhà làm món canh cá trích đậu phụ, một đĩa sườn kho tàu, một phần sườn sụn xào tiêu xanh, một phần cà rốt xào thịt, còn lại thì làm thịt băm để hấp cùng trứng gà.
Sau khi làm xong thì cô đi tắm rửa rồi ngồi ngẩn ra trước bàn ăn.
Cố Lăng Kiệt dùng tốc độ nhanh nhất để giải quyết các việc trong quân khu để đi đến chỗ Bạch Nguyệt.
Anh vừa gõ cửa thì Bạch Nguyệt đã ra mở cửa ngay.
Mùi thơm nồng của các món ăn sộc vào mũi anh, khiến anh cảm thấy như hương vị ấm áp của gia đình.
Anh đi vào nhà, Bạch Nguyệt đóng cửa lại.
Anh nắm chặt tay cô rồi kéo cô lại gần, cúi đầu hôn lên môi cô.
Bạch Nguyệt nhắm hai mắt lại, không hề đẩy anh ra.
Qua hôm nay, họ sẽ thật sự trở thành người xa lạ.
Về sau sẽ không bao giờ qua lại nữa.
Cô muốn dùng hết sức mạnh để đốt cháy bản thân mình.
Tối nay, cô không muốn đi suy xét đúng sai gì cả.
Cố Lăng Kiệt cảm giác được khóe miệng có dòng nước mắt nóng ướt chảy qua, liền kinh ngạc nhìn Bạch Nguyệt, “Sao em lại khóc, anh làm em đau à?”
Trước khi gặp gỡ anh, cô gần như không khóc.
Đối với cô thì nước mắt chính là dấu hiệu của sự yếu đuối.
Khóc, khiến kẻ thù sung sướng, khiến người thân đau lòng.
Thế nhưng chỉ nghĩ đến việc phải rời xa anh thì nước mắt cô cứ bất giác tuôn rơi.
Bạch Nguyệt lắc đầu, cô mỉm cười bảo, “Anh tới sớm thật.”
“Chẳng phải em đã làm xong đồ ăn rồi sao?” Cố Lăng Kiệt khẽ lau nước mắt cô, khẽ hôn lên má rồi kéo cô đi đến bàn ăn.
Bạch Nguyệt ngồi vào ghế, rồi rót 1 ly rượu cho cả hai.
Cố Lăng Kiệt nếm một miếng sườn kho tàu.
“Thế nào?” Bạch Nguyệt hỏi.
“Rất ngon.” Cố Lăng Kiệt khen, rồi lại ăn thêm một miếng.
Bạch Nguyệt chống cằm nhìn anh, cô nhấp một ngụm rượu rồi nhìn anh say đắm.
Lần đầu gặp anh, anh là cao xa đến vậy, vô cùng khí phách, xa cách mà kiêu ngạo.
Cô thật không ngờ cô và anh sẽ có ngày như thế này.
Cùng nhau ăn cơm, cùng nhau uống rượu, giống như là người yêu vậy.
Trước đây anh luôn áp sát khiến cô chẳng chịu nổi, nhưng chờ đến lúc sắp mất đi thì cô mới nhận ra rằng thật ra cô rất muốn ở bên anh.
Người mà, cứ mãi đến lúc mất đi rồi mới biết quý trọng, những điều mà mình để ý đã vĩnh viễn mất đi và có tìm cũng chẳng thấy.
Cố Lăng Kiệt nhìn Bạch Nguyệt, “Nhìn anh vậy làm gì. Em không ăn sao.”
“Anh thật đẹp trai, lông mày cũng đẹp, mắt cũng đẹp, mũi cũng đẹp, cả môi cũng rất đẹp.” Bạch Nguyệt khẽ nói.
Cố Lăng Kiệt nghe cô khen cũng thấy rất thích thú, “Mê anh rồi hả?”
Bạch Nguyệt nhấp một ngụm rượu vang rồi ngậm trong miệng.
Rượu vừa đắng vừa chát, cũng như tâm trạng bây giờ của cô vậy.
Cô đứng dậy, đưa khuôn mặt lại gần Cố Lăng Kiệt rồi khẽ hôn lên môi anh.
Cố Lăng Kiệt nhìn cô.
Lúc này Bạch Nguyệt có chút đặc biệt, cô nhiệt tình hơn so bình thường rất nhiều.
“Muốn sao?” Cố Lăng Kiệt hỏi, trong mắt hiện lên chút dụ hoặc rồi nhìn cô.
“Ừm.” Bạch Nguyệt cất lời, không hề phủ nhận.
Cố Lăng Kiệt cảm thấy có một dòng máu nóng từ đầu anh xông thẳng xuống phía bụng.
Câu ừm này của cô đã dẹp tan mọi lý trí, chịu đựng và cẩn thận của anh.
Cố Lăng Kiệt đè lấy gáy cô rồi khiến nụ hôn trở nên sâu sắc hơn, lưỡi anh xâm chiếm khoang miệng cô, rồi anh kéo cô vào lòng mình.
Bạch Nguyệt ôm cổ anh, rồi đáp trả nụ hôn của anh.
Những luồng hô hấp quẩn quanh trong không khí rồi lại thổi lên mặt nhau.
Đối với cô thì Cố Lăng Kiệt tựa như mặt trời, nguồn nhiệt mà anh tỏa ra lan tỏa trên từng tấc da thịt lạnh băng trên người cô.
Cô khát khao ánh nắng đuổi đi sự lạnh lẽo trong lòng.
Nhưng lại lo lắng tới gần sẽ khiến bản thân bị bỏng.
Bạch Nguyệt hôn dọc từ bờ môi rồi xuống đến yết hầu, khẽ liếm láp nơi yết hầu đang rung động đó của anh, rồi run rẩy cởi bỏ từng cúc áo tây trang của anh.
Cố Lăng Kiệt bế cô lên, “Phòng nào là của em?”
“Phòng bên trái, anh không tắm sao?” Bạch Nguyệt hỏi, khuôn mặt cô ửng hồng.
“Cùng nhau?” Cố Lăng Kiệt hỏi, giọng nói trở nên khàn khàn.
“Em vừa tắm rồi, anh tắm đi, trong đó có khăn tắm, em dùng rồi nhưng đã giặt nên sạch đó.” Bạch Nguyệt dịu dàng nói.
Cố Lăng Kiệt mỉm cười, rồi đặt cô lên giường, “Anh không chê em đâu.”
Anh đi vào phòng tắm.
Bạch Nguyệt nghe được tiếng nước, trái tim cô đập rất nhanh, hít thở, hít thở, rồi lại hít thở.
Cô kéo rèm xuống, rồi đặt bao cao su lên bàn, nghĩ một lúc liền cởi quần áo bỏ vào tủ quần áo ở đầu giường rồi chui vào chăn.
Cô vẫn cảm thấy rất căng thẳng.
Cô cũng đã 24 tuổi, cũng đã đến tuổi có con, nhưng lại phòng không gối chiếc ba năm rồi, sừng mà chồng cô cắm cho cô có thể vòng được mấy vòng trái đất.
Cô không nên cảm thấy áy náy.
Cũng không nên cảm thấy băn khoăn.
Bạch Nguyệt không ngừng thuyết phục mình, không ngừng làm tê liệt bản thân.
Truyện được cập nhập trên!
Không lâu sau, có lẽ cô sẽ không chịu nổi tra tấn mà chết.
Nếu trước khi chết mà không xảy ra chút gì với Cố Lăng Kiệt thì cô chết cũng chẳng thể nhắm mắt.
Nghĩ thế thì cô cũng bình tĩnh hơn nhiều.
Cố Lăng Kiệt từ phòng tắm đi ra, khăn tắm quấn quanh hông anh, lộ ra cơ bụng cường tráng màu đồng.
Anh đi về phía Bạch Nguyệt.
Dáng người của anh quá mức lực lưỡng, khiến Bạch Nguyệt không dám nhìn mà chỉ dám chôn mặt trong chăn.
Cố Lăng Kiệt ngồi xuống bên giường, anh xốc lên chăn để lộ mặt cô ra.
“Bạch Nguyệt, anh hỏi em, em thật sự nghĩ kĩ rồi sao? Lần này em đồng ý rồi thì anh sẽ không để cho em có đường hối hận đâu? “ Cố Lăng Kiệt hỏi, ánh mắt anh nhìn cô sáng rực.
/1464
|