“Từ đầu người tôi yêu cũng chỉ có chồng tôi Tô Khánh Nam, ở bên cạnh anh cũng chỉ vì để kích thích anh ấy, thế nên tôi vốn không hề nghĩ đến chuyện ly hôn.” Bạch Nguyệt nói hết một hơi, cô ngẩng đầu, vô cùng kiên quyết.
Cố Lăng Kiệt quan sát vẻ mặt của cô.
“Anh không tin. Nếu em nói là thật thì em khóc cái gì? Nếu em chỉ yêu chồng mình thì chúng ta vừa như thế thì lại là sao chứ?” Cố Lăng Kiệt hỏi vặn lại một cách sắc bén.
“Tôi khóc là do tôi không biết việc mình làm là đúng hay sai. Tôi quan hệ với anh cũng chỉ vì anh đã giúp tôi rất nhiều, tôi không biết lấy gì để báo đáp, và do biết anh luôn muốn làm chuyện đó với tôi, thế nên tôi mới dùng cách này để trả ơn.” Bạch Nguyệt khịt mũi, cô không dám nhìn thẳng Cố Lăng Kiệt để nói chuyện.
Cố Lăng Kiệt híp mắt nhìn cô, “Bây giờ anh chỉ cho em một cơ hội, nói cho thật vào, những lời em vừa nói đều là thật lòng sao? Anh không tin em không có cảm giác gì với anh.”
“Sếp Cố đẹp trai, vóc dáng đẹp, lại có quyền cao, mặc kệ là cô gái nào thì đều sẽ có cảm tình với anh thôi. Tôi cũng chỉ là một người phụ nữ bình thường, thế nhưng tôi biết mình muốn cái gì.” Bạch Nguyệt ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Cố Lăng Kiệt rồi nói.
Nếu đã bắt đầu thì cô không thể kết thúc giữa chừng được, cô phải kiên trì, kiên trì khiến sự tổn thương này kéo dài đến cuối cùng.
“Em muốn gì?” Cố Lăng Kiệt hỏi, ngực anh phập phồng kịch liệt do mất bình tĩnh, đôi mắt cũng trở nên sắc bén.
“Tôi muốn có được Tô Khánh Nam, muốn đoạt lại tất cả những gì tôi đã mất, tình yêu, hôn nhân. Tình thân…”
Bạch Nguyệt vẫn chưa nói xong thì Cố Lăng Kiệt đã đập bát thẳng xuống đất, nhìn cô bằng ánh mắt sắc bén, “Em muốn tôi không làm phiền em nữa, hoàn toàn rời khỏi cuộc sống của em sao?”
“Đúng vậy.” Bạch Nguyệt nói đầy kiên quyết, “Chúng ta hôm nay sẽ hoàn toàn kết thúc, tôi cũng có thể quay về gia đình của tôi, sau này hãy cách người phụ nữ như tôi xa một chút.”
Bạch Nguyệt đi đến cửa, cô mở cửa ra, “Mời anh ra ngoài, sau này đừng đến đây nữa, lần sau gặp lại cũng vờ như không quen đi.”
Cố Lăng Kiệt lạnh lùng đứng lên, nhìn cô bằng một đôi mắt sâu thẳm, trong mắt anh hiện lên sự đau xót.
Anh không tin, sự ngượng ngùng rồi cả tình cảm dịu dàng vừa rồi của cô ở trên giường là giả vờ.
Anh không tin tên Tô Khánh Nam khốn kiếp như vậy mà cô còn muốn ở bên hắn.
Anh không tin cô đột nhiên thay đổi chỉ vì chơi chán rồi.
“Em có từng thích tôi không?” Cố Lăng Kiệt lạnh lùng hỏi, ánh mắt nhìn chăm chú vào mắt cô, ánh mắt anh tựa như X quang vậy, có thể nhìn thấu lòng cô.
“Không có. Chúng ta đều là người lớn rồi, chơi đùa một chút mà thôi, giờ chồng tôi cũng không định ly hôn, nên tôi cũng phải dừng lại đúng lúc.” Bạch Nguyệt nghẹn ngào nói, cố gắng để mình không khóc thành tiếng.
Cố Lăng Kiệt lại gần cô.
Khí thế mạnh mẽ.
Bạch Nguyệt nghiêng mặt đi.
Cố Lăng Kiệt đứng trước mặt cô, “Chồng em không định ly hôn nữa thế nên em cảm thấy không ly hôn được rồi, vậy nên em trao mình cho tôi là định kết thúc với tôi đúng không?”
“Tôi không hiểu anh đang nói gì?” Bạch Nguyệt không nhìn anh.
“Anh chắc chắn sẽ khiến anh ta phải ly hôn, em không tin anh sao?” Cố Lăng Kiệt nhìn cô bất đắc dĩ.
Không phải cô không tin anh mà là cô hiểu rất rõ nhân phẩm của Tô Khánh Nam.
“Anh đi đi.” Bạch Nguyệt quay người, xoay lưng về phía anh, cuối cùng nước mắt cũng không nhịn được mà chảy xuống.
Cô về phòng mình khóa trái cửa lại.
Trong phòng như còn vương vấn mùi hương của Cố Lăng Kiệt, thế mà cô lại đuổi người mình muốn giữ lại nhất ra khỏi thế giới của mình.
Cô đóng cái cửa sổ duy nhất lại, khiến thế giới của mình chỉ còn lại rét lạnh và âm u.
Bạch Nguyệt dựa lưng vào cửa rồi ngồi xổm xuống, cô ôm lấy chân mình, chôn mặt vào 2 đầu gối mà khóc nghẹn ngào.
Cố Lăng Kiệt nhìn chằm chằm cánh cửa phòng của Bạch Nguyệt.
Anh tuyệt đối không tin những lời cô nói là thật lòng.
Anh đi ra ngoài đóng cửa lại, đi tháng máy xuống dưới rồi gọi cho Lưu San.
“Bạch Nguyệt đã xảy ra chuyện gì vậy?” Cố Lăng Kiệt hỏi thẳng.
“Anh cũng thấy là Bạch Nguyệt như đã xảy ra chuyện gì rồi đúng không? Tôi cũng không biết nữa, nhưng tôi cảm thấy chắc chắn là có chuyện gì, cảm xúc của cô ấy rất lạ.” Lưu San nói ý nghĩ của mình cho Cố Lăng Kiệt nghe.
“Cô giúp tôi hỏi thăm xem chuyện là như thế nào, dù là chuyện gì thì tôi đều giải quyết được, cô hiểu chứ?” Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói.
“Được, sau khi biết thì tôi sẽ nói cho anh ngay, bây giờ anh đi à? Nếu mà anh đi thì tôi về đó, Bạch Nguyệt bảo mời anh ăn cơm, bảo tôi đừng ở nhà.”
“Ừ, cô về với cô ấy đi, có chuyện gì thì gọi điện cho tôi ngay.” Cố Lăng Kiệt nói, rồi quay đầu lại nhìn phòng Bạch Nguyệt.
Cô đã tắt hết đèn đi.
Anh tin chắc rằng cô có nỗi khổ riêng.
Lưu San nghĩ đi nghĩ lại, lẽ nào việc này có liên quan tới cô.
Cô đã xảy ra quan hệ với Thẩm Diên Dũng, mọi chuyện mơ mơ màng màng, chẳng nhớ được gì cả, lúc cô tỉnh lại thì cả cô và Thẩm Diên Dũng đều không mặc quần áo.
Mà cả điện thoại của cô cũng không thấy đâu.
Cô đã đi đến cửa hàng di động làm lại sim, rồi mua luôn điện thoại mới.
Vấn đề lẽ nào lại do cái điện thoại cũ kia.
Lưu San càng nghĩ càng cảm thấy chuyện liên quan đến mình.
Cô về nhà, mở đèn thì thấy Bạch Nguyệt đang ngồi trên sofa uống rượu vang, khuôn mặt cô đỏ bừng, có vẻ đã hơi say, ánh mắt sưng đỏ, trên mặt toàn là nước mắt.
“Nguyệt, rốt cuộc có chuyện gì vậy? Sao cậu uống nhiều rượu vậy?” Lưu San giật chai rượu vang trong tay Bạch Nguyệt.
“San, cậu đưa rượu cho tớ, tớ hôm nay thật sự rất buồn, đợi tớ uống xong rồi thì sẽ thoải mái, ngày mai sẽ quên hết mọi thứ mà sống.” Bạch Nguyệt cố giành lại rượu.
Lưu San để chai rượu ra phía sau, “Cậu nói rõ tớ nghe xem nào, sao lại buồn, quên cái gì, thoái mái là sao.”
Truyện đươc cập nhập trên mỗi ngày!
Bạch Nguyệt không muốn nói, “Đưa chai rượu cho tớ.”
“Tô Khánh Nam ép cậu cái gì? Có phải hắn ta không muốn ly hôn không? Cái thằng cặn bã như hắn ta sao lại đê tiện vậy, có Hình Cẩm Nhi rồi bao nhiêu mỹ nhân nữa vậy mà còn cứ dây dưa với cậu!!!” Lưu San vô cùng mất bình tĩnh.
“Tớ đi tìm vài người đến tính sổ với hắn ta.” Cô ném chai rượu vào thùng rác, sau đó đi ra cửa.
“Đừng đi.” Bạch Nguyệt kêu.
“Hoặc là giờ cậu nói cho tớ biết có chuyện gì, hoặc là để tớ đi đánh chết cái tên Tô Khánh Nam kia, rồi thì sau đó cậu vào tù thăm tớ, tớ không có nói đùa đâu.” Lưu San kích động nói.
Bạch Nguyệt không nói.
Lưu San xách cái gậy đặt ở cạnh cửa lên, cô mở cửa đi ra ngoài.
“Anh ta quay video cậu với Thẩm Diên Dũng.” Bạch Nguyệt bất đắc dĩ đành nói ra.
Lưu San kinh ngạc quay đầu nhìn Bạch Nguyệt, “Cậu nói là cái tên súc sinh Tô Khánh Nam kia không những bỏ thuốc tớ với Thẩm Diên Dũng mà còn quay phim lại á? Hắn ta muốn chết hay sao?”
Bạch Nguyệt ôm Lưu San, “Cậu đừng đi, Tô Khánh Nam dọa sẽ đăng mấy video đấy lên mạng, mà Thẩm Diên Dũng là tổng thống, nên để che đậy chuyện xấu này họ lại bắt cậu gả cho anh ta thì phải làm sao?”
Cố Lăng Kiệt quan sát vẻ mặt của cô.
“Anh không tin. Nếu em nói là thật thì em khóc cái gì? Nếu em chỉ yêu chồng mình thì chúng ta vừa như thế thì lại là sao chứ?” Cố Lăng Kiệt hỏi vặn lại một cách sắc bén.
“Tôi khóc là do tôi không biết việc mình làm là đúng hay sai. Tôi quan hệ với anh cũng chỉ vì anh đã giúp tôi rất nhiều, tôi không biết lấy gì để báo đáp, và do biết anh luôn muốn làm chuyện đó với tôi, thế nên tôi mới dùng cách này để trả ơn.” Bạch Nguyệt khịt mũi, cô không dám nhìn thẳng Cố Lăng Kiệt để nói chuyện.
Cố Lăng Kiệt híp mắt nhìn cô, “Bây giờ anh chỉ cho em một cơ hội, nói cho thật vào, những lời em vừa nói đều là thật lòng sao? Anh không tin em không có cảm giác gì với anh.”
“Sếp Cố đẹp trai, vóc dáng đẹp, lại có quyền cao, mặc kệ là cô gái nào thì đều sẽ có cảm tình với anh thôi. Tôi cũng chỉ là một người phụ nữ bình thường, thế nhưng tôi biết mình muốn cái gì.” Bạch Nguyệt ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Cố Lăng Kiệt rồi nói.
Nếu đã bắt đầu thì cô không thể kết thúc giữa chừng được, cô phải kiên trì, kiên trì khiến sự tổn thương này kéo dài đến cuối cùng.
“Em muốn gì?” Cố Lăng Kiệt hỏi, ngực anh phập phồng kịch liệt do mất bình tĩnh, đôi mắt cũng trở nên sắc bén.
“Tôi muốn có được Tô Khánh Nam, muốn đoạt lại tất cả những gì tôi đã mất, tình yêu, hôn nhân. Tình thân…”
Bạch Nguyệt vẫn chưa nói xong thì Cố Lăng Kiệt đã đập bát thẳng xuống đất, nhìn cô bằng ánh mắt sắc bén, “Em muốn tôi không làm phiền em nữa, hoàn toàn rời khỏi cuộc sống của em sao?”
“Đúng vậy.” Bạch Nguyệt nói đầy kiên quyết, “Chúng ta hôm nay sẽ hoàn toàn kết thúc, tôi cũng có thể quay về gia đình của tôi, sau này hãy cách người phụ nữ như tôi xa một chút.”
Bạch Nguyệt đi đến cửa, cô mở cửa ra, “Mời anh ra ngoài, sau này đừng đến đây nữa, lần sau gặp lại cũng vờ như không quen đi.”
Cố Lăng Kiệt lạnh lùng đứng lên, nhìn cô bằng một đôi mắt sâu thẳm, trong mắt anh hiện lên sự đau xót.
Anh không tin, sự ngượng ngùng rồi cả tình cảm dịu dàng vừa rồi của cô ở trên giường là giả vờ.
Anh không tin tên Tô Khánh Nam khốn kiếp như vậy mà cô còn muốn ở bên hắn.
Anh không tin cô đột nhiên thay đổi chỉ vì chơi chán rồi.
“Em có từng thích tôi không?” Cố Lăng Kiệt lạnh lùng hỏi, ánh mắt nhìn chăm chú vào mắt cô, ánh mắt anh tựa như X quang vậy, có thể nhìn thấu lòng cô.
“Không có. Chúng ta đều là người lớn rồi, chơi đùa một chút mà thôi, giờ chồng tôi cũng không định ly hôn, nên tôi cũng phải dừng lại đúng lúc.” Bạch Nguyệt nghẹn ngào nói, cố gắng để mình không khóc thành tiếng.
Cố Lăng Kiệt lại gần cô.
Khí thế mạnh mẽ.
Bạch Nguyệt nghiêng mặt đi.
Cố Lăng Kiệt đứng trước mặt cô, “Chồng em không định ly hôn nữa thế nên em cảm thấy không ly hôn được rồi, vậy nên em trao mình cho tôi là định kết thúc với tôi đúng không?”
“Tôi không hiểu anh đang nói gì?” Bạch Nguyệt không nhìn anh.
“Anh chắc chắn sẽ khiến anh ta phải ly hôn, em không tin anh sao?” Cố Lăng Kiệt nhìn cô bất đắc dĩ.
Không phải cô không tin anh mà là cô hiểu rất rõ nhân phẩm của Tô Khánh Nam.
“Anh đi đi.” Bạch Nguyệt quay người, xoay lưng về phía anh, cuối cùng nước mắt cũng không nhịn được mà chảy xuống.
Cô về phòng mình khóa trái cửa lại.
Trong phòng như còn vương vấn mùi hương của Cố Lăng Kiệt, thế mà cô lại đuổi người mình muốn giữ lại nhất ra khỏi thế giới của mình.
Cô đóng cái cửa sổ duy nhất lại, khiến thế giới của mình chỉ còn lại rét lạnh và âm u.
Bạch Nguyệt dựa lưng vào cửa rồi ngồi xổm xuống, cô ôm lấy chân mình, chôn mặt vào 2 đầu gối mà khóc nghẹn ngào.
Cố Lăng Kiệt nhìn chằm chằm cánh cửa phòng của Bạch Nguyệt.
Anh tuyệt đối không tin những lời cô nói là thật lòng.
Anh đi ra ngoài đóng cửa lại, đi tháng máy xuống dưới rồi gọi cho Lưu San.
“Bạch Nguyệt đã xảy ra chuyện gì vậy?” Cố Lăng Kiệt hỏi thẳng.
“Anh cũng thấy là Bạch Nguyệt như đã xảy ra chuyện gì rồi đúng không? Tôi cũng không biết nữa, nhưng tôi cảm thấy chắc chắn là có chuyện gì, cảm xúc của cô ấy rất lạ.” Lưu San nói ý nghĩ của mình cho Cố Lăng Kiệt nghe.
“Cô giúp tôi hỏi thăm xem chuyện là như thế nào, dù là chuyện gì thì tôi đều giải quyết được, cô hiểu chứ?” Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói.
“Được, sau khi biết thì tôi sẽ nói cho anh ngay, bây giờ anh đi à? Nếu mà anh đi thì tôi về đó, Bạch Nguyệt bảo mời anh ăn cơm, bảo tôi đừng ở nhà.”
“Ừ, cô về với cô ấy đi, có chuyện gì thì gọi điện cho tôi ngay.” Cố Lăng Kiệt nói, rồi quay đầu lại nhìn phòng Bạch Nguyệt.
Cô đã tắt hết đèn đi.
Anh tin chắc rằng cô có nỗi khổ riêng.
Lưu San nghĩ đi nghĩ lại, lẽ nào việc này có liên quan tới cô.
Cô đã xảy ra quan hệ với Thẩm Diên Dũng, mọi chuyện mơ mơ màng màng, chẳng nhớ được gì cả, lúc cô tỉnh lại thì cả cô và Thẩm Diên Dũng đều không mặc quần áo.
Mà cả điện thoại của cô cũng không thấy đâu.
Cô đã đi đến cửa hàng di động làm lại sim, rồi mua luôn điện thoại mới.
Vấn đề lẽ nào lại do cái điện thoại cũ kia.
Lưu San càng nghĩ càng cảm thấy chuyện liên quan đến mình.
Cô về nhà, mở đèn thì thấy Bạch Nguyệt đang ngồi trên sofa uống rượu vang, khuôn mặt cô đỏ bừng, có vẻ đã hơi say, ánh mắt sưng đỏ, trên mặt toàn là nước mắt.
“Nguyệt, rốt cuộc có chuyện gì vậy? Sao cậu uống nhiều rượu vậy?” Lưu San giật chai rượu vang trong tay Bạch Nguyệt.
“San, cậu đưa rượu cho tớ, tớ hôm nay thật sự rất buồn, đợi tớ uống xong rồi thì sẽ thoải mái, ngày mai sẽ quên hết mọi thứ mà sống.” Bạch Nguyệt cố giành lại rượu.
Lưu San để chai rượu ra phía sau, “Cậu nói rõ tớ nghe xem nào, sao lại buồn, quên cái gì, thoái mái là sao.”
Truyện đươc cập nhập trên mỗi ngày!
Bạch Nguyệt không muốn nói, “Đưa chai rượu cho tớ.”
“Tô Khánh Nam ép cậu cái gì? Có phải hắn ta không muốn ly hôn không? Cái thằng cặn bã như hắn ta sao lại đê tiện vậy, có Hình Cẩm Nhi rồi bao nhiêu mỹ nhân nữa vậy mà còn cứ dây dưa với cậu!!!” Lưu San vô cùng mất bình tĩnh.
“Tớ đi tìm vài người đến tính sổ với hắn ta.” Cô ném chai rượu vào thùng rác, sau đó đi ra cửa.
“Đừng đi.” Bạch Nguyệt kêu.
“Hoặc là giờ cậu nói cho tớ biết có chuyện gì, hoặc là để tớ đi đánh chết cái tên Tô Khánh Nam kia, rồi thì sau đó cậu vào tù thăm tớ, tớ không có nói đùa đâu.” Lưu San kích động nói.
Bạch Nguyệt không nói.
Lưu San xách cái gậy đặt ở cạnh cửa lên, cô mở cửa đi ra ngoài.
“Anh ta quay video cậu với Thẩm Diên Dũng.” Bạch Nguyệt bất đắc dĩ đành nói ra.
Lưu San kinh ngạc quay đầu nhìn Bạch Nguyệt, “Cậu nói là cái tên súc sinh Tô Khánh Nam kia không những bỏ thuốc tớ với Thẩm Diên Dũng mà còn quay phim lại á? Hắn ta muốn chết hay sao?”
Bạch Nguyệt ôm Lưu San, “Cậu đừng đi, Tô Khánh Nam dọa sẽ đăng mấy video đấy lên mạng, mà Thẩm Diên Dũng là tổng thống, nên để che đậy chuyện xấu này họ lại bắt cậu gả cho anh ta thì phải làm sao?”
/1464
|