Edit: Huong August
Mặc dù mỗi ngày rèn luyện rất mệt, nhưng lại hiệu quả, ít nhất Trương Thiến cảm thấy thân thể nhẹ nhàng hơn nhiều, chạy 10 vòng cũng không mệt mỏi như trước nữa.
Mỗi lần trước khi rèn luyện, Trương Thiến đều đun một ấm nước có thả linh thạch. Về đến nhà sẽ uống một chén, tinh thần lập tức tốt lên.
Trương Thiến biết vật này rất tốt với thân thể, thường xuyên khuyên người nhà uống chung, còn đưa cả chuyên gia ra thuyết phục. Rằng: Để thân thể được khỏe mạnh, đồ uống tốt nhất là nước sôi để nguội.
Dụ dỗ mỗi thành viên trong nhà hôm nào cũng phải uống.
Mỗi lần sau khi dùng xong Trương Thiến đều cất linh thạch đi, đơn giản là cô không muốn người nhà biết nó là đá thanh lọc, không nên coi thường người khác. Dù sao hiện tại mạng Internet đã rất phổ biến, cái gì cũng có thể tra ra được. Hiện tại chưa tìm được lý do gì hợp lý, Trương Thiến vẫn chưa muốn ai biết đến chuyện cô có không gian tùy thân.
Cứ như vậy, mấy ngày trôi qua.
Trương Thiến ở nhà rất rảnh rỗi, không có bài tập, không cần ôn thi. Ngoài thời gian ngồi đánh máy, phần lớn thời gian cô đều dùng vào việc vui chơi, không có chuyện gì làm, chỉ biết tiếp tục đánh máy. Kết quả mới mấy ngày đã có 15 vạn chữ tích trữ.
Mùa hè này sẽ làm gì đây?
Quê Trương Thiến là một thành phố ven biển. Phong cảnh tốt, khách du lịch đông. Trong nhà còn giữ lại một mảnh đất ở đó, mở cửa hàng kinh doanh nhỏ.
Trước kia, lúc học đại học, mỗi khi nghỉ hè cô đều tới đây giúp việc ở tiệm cùng mẹ, thuận tiện bán nước cho du khách, một ngày cũng có thể thu được một hai trăm, tiền này giữ lại làm phí sinh hoạt đại học.
Trước khi trùng sinh Trương Thiến chưa từng nghiêm túc làm việc, cho tới nay, cô chỉ thấy đến trường đã đủ rồi. Tiểu học, Sơ trung, Cao trung, rồi sau là Đại học. Lớn như vậy mà cái gì cũng không biết, ngay cả đến ngân hàng nhận tiền cũng chưa từng làm. Sau khi cô lên Đại học, mẹ Trương mới cố ý làm thẻ ngân hàng cho cô, dạy cô cách sử dụng.
Cho dù là hiện tại, vốn hiểu biết của cô vẫn còn ít, nhưng dù sao cũng có 5 năm kinh nghiệm, làm việc cũng thành thạo chững chạc hơn nhiều.
Bây giờ là mùa hè, thời điểm dịch vụ du lịch làm ăn tốt nhất, Trương Thiến là người trùng sinh, cô có tâm tình bức thiết muốn được thay đổi. Cô muốn bắt đầu từ mùa hè này tự mình kiếm tiền, cô muốn ra ngoài đi làm, cô muốn thử thách bản thân. Cô không muốn một cuộc sống dưới sự che chở của ba mẹ.
Nhưng là...
Mỗi khi có ý định gì, ý tưởng thì rất tốt, nhưng đến khi chân chính bắt tay vào làm lại không muốn riếp tục, thật muốn rút lui; xoay người nghĩ lại, duy trì hiện trạng này cũng tốt rồi. Cứ như vậy băn khoăn trái phải, lựa chọn cái nào thì tốt hơn đây.
Hiện tại cô gặp phải khó khăn, rốt cuộc nên tới chỗ người khác làm việc, thử cảm giác tự mình rèn luyện. Hay là vẫn tiếp tục ở nhà làm việc giúp mẹ, tuy nói thiếu tính thử thách hơn, nhưng so với làm việc cho người khác thì kiếm tiền cho gia đình vẫn được ưu tiên hơn.
Trương Thiến nghĩ lại, nhà cô trừ đi tiền vốn một tháng cũng có thể kiếm được một đến hai ngàn rồi, công việc cũng không mệt, thật khó lựa chọn.
Quả nhiên cho dù sống lại, Trương Thiến vẫn là một người bình thường.
Thôi, trước cứ nhàn hạ ở nhà đã. Không cần thiết vì rèn luyện gì đó mà làm khó bản thân, tất cả cứ chờ lên Đại học rồi hẵng tính!
Tối hôm đó, Trương Thiến và mẹ Trương cùng nhau làm cơm tối. Chờ sau khi cơm nước xong, cô mới lên tiếng: “Mẹ, bắt đầu từ ngày mai con và mẹ ra bờ biển đi, con giúp mẹ một tay.”
“Con muốn đi? Không ở nhà chơi máy tính à.”
“Ha ha, “ Trương Thiến cười gượng. “Chơi cái gì chứ, tối về lại chơi.”
“Con muốn đi thì đi. Sáng mai dậy sớm một chút.”
Trước khi sống lại, công việc bán nước này năm nào nghỉ hè cô đều tới đây làm, nhưng hiện tại thì khác, vì nghỉ hè năm lớp 11 luôn phải học thêm, đây là lần đầu tiên cô tới bờ biển bán nước.
Mẹ Trương sợ cô da mặt mỏng lại hay xấu hổ, bèn ở chung một chỗ với cô, khi có người đi ngang qua, mẹ Trương sẽ lớn tiếng hô: “Bán nước, bán nước đây, ba đồng một chai.”
Trương Thiến làm theo, rất nhanh đã nắm bắt được.
Khi ít người, mẹ khen cô: “Được đó, học rất nhanh, mẹ còn tưởng con sợ sẽ xấu hổ đấy.”
Trương Thiến cười, đúng là lúc đầu cảm thấy rất mất mặt, mấy năm nghỉ hè Đại học, tổng cộng cô bán nước bốn năm, năm thứ năm đi thực tập nên không bán. Trước kia cho đến năm thứ ba, mẹ Trương mới dám để cô một mình bán nước, nhưng đối với Trương Thiến bây giờ mà nói, bốn năm bán nước không phải là chuyện uổng phí .
Để duy trì một công việc, luôn cần có kỹ xảo cùng bí quyết riêng.
Mấy khu du lịch đều bán đắt đỏ, cô thì không, có khách quan đi đường mệt mỏi, Trương Thiến còn cung cấp ghế ngồi cùng ô che nắng để nghỉ ngơi.
Trương Thiến không chỉ bán nước, còn bán ít thực phẩm và đồ ăn hải sản khác. Bình thường cũng sẽ có người thuận tiện mua chút đồ ăn vặt.
Chỉ có rất ít người muốn mua hải sản. Thường thì du khách cũng không thiếu tiền, muốn ăn hải sản người sẽ không quan tâm mất bao nhiêu tiền, người ta càng muốn ăn hải sản tươi mới lạ miệng.
Bởi vì bên bờ biển, mỗi ngày gia đình cô đều bắt được ít cá, tôm cua, phần lớn bán ở chợ, chỉ để lại một ít nuôi trong bể.
Bảo đảm đều là bắt được ngay trong ngày, chất lượng tươi ngon.
Cho nên cho dù ít người ăn hải sản, Trương Thiến cũng không để tâm lắm. Bởi vì kia mục đích của chúng chính là làm cho người trong nhà ăn. Nếu bán hết thì thôi, không thì chúng đều vào bụng mấy người nhà cô hết.
Trò chuyện tán gẫu cũng là một trong những bí quyết kinh doanh.
Thường thì du khách sẽ cảm thấy hứng thú với một vài địa điểm du lịch. Trò chuyện với du khách, nếu khéo léo lại càng có thể xúc tiến buôn bán.
Bản thân cô là người khá trầm tính, không thích nói nhiều, nhưng nếu lặp đi lặp lại một đoạn văn đã nói suốt bốn năm, ai cũng sẽ thuộc lòng thôi.
Trước tiên là nói về một vài địa điểm có phong cảnh đặc sắc, giới thiệu một chút về lịch sử và mấy truyền thuyết về vùng đất đó, sau đó là vài chỗ ăn vặt ngon miệng. Thuận tiện hỏi thăm họ từ đâu tới, nếu biết liền khen một hai, không biết thì khích lệ du khách nói nhiều hơn về quê quán của mình.
Lúc này, cô chỉ cần bày ra vẻ mặt “tôi nghiêm túc lắng nghe” là đủ rồi.
Cho nên, tổng hợp những điều trên, hôm nay cô thu hoạch không ít.
Ngồi trên xe về nhà, mẹ Trương khen ba Trương: “Hôm nay con gái ông làm việc không tệ, rất ra dáng.”
“Tất nhiên, con gái tôi mà.” Ba Trương lái xe, quay đầu lại cười với hai mẹ con.
“Tốt nhất ông nên lái xe cẩn thận đi, đắc chí cái gì.” Một câu của mẹ ép ba Trương phải quay lại chú tâm lái xe, bản thân thì ngồi cười, luôn cảm thấy con gái nhà mình đã trưởng thành, có lẽ là vì sắp lên đại học chăng?
Sau khi ăn xong nếu như lập tức vận động sẽ ảnh hưởng đến dạ dày, chạy xong cũng sẽ đói. Nên bây giờ cô đã đổi thời gian chạy bộ thành trước giờ cơm tối.
Về đến nhà, Trương Thiến chào mẹ xong, lập túc chạy bộ rồi.
Mùa hè ngày dài đêm ngắn, không cần ăn cơm tối quá sớm ăn, nên cô có đủ thời gian để chuẩn bị. Cô vừa đi vừa khởi động. Dù sao vẫn còn ở trong chung cư, dọc đường đi có không ít người chào hỏi.
“Thiến Thiến à, hôm nay lại tiếp tục chạy bộ sao?”
“Dạ.”
“Ui, kiên trì lắm, rất lợi hại đó.”
“Nào có, cháu mới chạy mấy ngày thôi ạ.”
“Lại tiếp tục à.”
“A, Thiến Thiến thi có tốt không, định thi vào trường nào.”
“Ha ha, cháu còn chưa chắc chắn.”
Trương Thiến cứ như vậy vừa đi vừa trả lời, trả lời không được bèn ha ha cười hai tiếng, cũng không có người để ý.
Rất nhanh, Trương Thiến đã đến quảng trường, bắt đầu chạy một vòng. Chung quanh quảng trường cũng có vài đứa bé đang chơi đùa, trong đám đó Trương Thiến thấy được Tiểu Vũ, Tiểu Tửu cùng Tiểu Tân.
Ông nội Trương Thiến có ba đứa con, hai nam một nữ, theo thứ tự là bác cả Trương Vĩnh Nham, ba Trương – Trương Vĩnh Mãn, cô Trương Hiểu Liên.
Tiểu Tửu có đại danh là Trương Thần Tửu, sinh sau Tiểu Vũ ba tháng, ngoài hình giống mẹ Cát Hoa. Là con của bác Trương Thiến, Trương Vĩnh Nham.
Tiểu Tửu còn có có một chị gái tên Trương Tú, lớn hơn Trương Thiến một tuổi. Bây giờ đang học năm nhất, chuyên ngành ngoại ngữ Anh, năm nay lên năm hai đại học. Kiếp trước trước khi Trương Thiến chết, Trương Tú đã lập gia đình, con đã gần một tuổi rồi.
Tiểu Tân đại danh gọi là Vu Tân, là đứa nhỏ nhất trong ba đứa, nhưng lại trưởng thành sớm nhất, là con của cô Trương Thiến, Trương Hiểu Liên. Vài năm sau, khi Trương Hiểu Liên ly hôn với chồng, tòa án phán Tiểu Tân theo ba.
Bây giờ tình cảm giữa ba đứa trẻ rất tốt. Chuyện người lớn không ảnh hưởng nhiều đến bọn chúng, dù sau đó dù chia ly nhưng vẫn còn liên lạc với nhau.
Ba đứa trẻ cùng nhau lớn lên từ nhỏ, thật ra Trương Thiến rất thích ba đứa, ba đứa lúc nhỏ rất đáng yêu, mắt to và đen, khuôn mặt béo béo mềm mềm, kết hợp với ánh mắt ngây ngô kia thật sự rất đáng yêu…
#^_^#
Trương Thiến có một tấm ảnh chụp chung ba đứa khi bọn nó mới thay răng. Tiểu Vũ thận trọng mím chặt môi, nhưng cặp mắt lại cong thành hình lưỡi liềm; Tiểu Tửu ngây ngô vui sướng, lộ ra hàm răng thiếu mất hai chiếc răng cửa; Tiểu Tân cười híp mắt lại, lộ ra một hàng răng trắng, nó không sợ bị người ta cười, nó chỉ rụng một cái răng, nhìn qua không nhận ra.
Hiện tại ba đứa đều lớn rồi, nhưng mơ hồ có thể nhìn thấy bóng dáng khi còn bé.
Cô nhận ra mấy đứa chơi chung với chúng đều là bạn học Tiểu Vũ. Thấy bọn chúng chơi vui vẻ, Trương Thiến cũng không tiếp tục chú ý nữa, chỉ lo chạy bộ, thuận tiện nghĩ đến tình tiết mới trong tiểu thuyết.
Khi chạy được 6, 7 vòng, cô thấy phía Tiểu Vũ có vẻ huyên náo, vì vậy dần dần thả chậm bước chân.
Lúc này, hình như Tiểu Tửu nhìn thấy Trương Thiến, chạy nhanh về phía cô.
“Chị Thiến Thiến.” Tiểu Tửu lấy hơi, tiếp tục nói: “Thần Vũ bị đánh.”
Tác giả: Dần dần đặc sắc. Ha Ha…
Mặc dù mỗi ngày rèn luyện rất mệt, nhưng lại hiệu quả, ít nhất Trương Thiến cảm thấy thân thể nhẹ nhàng hơn nhiều, chạy 10 vòng cũng không mệt mỏi như trước nữa.
Mỗi lần trước khi rèn luyện, Trương Thiến đều đun một ấm nước có thả linh thạch. Về đến nhà sẽ uống một chén, tinh thần lập tức tốt lên.
Trương Thiến biết vật này rất tốt với thân thể, thường xuyên khuyên người nhà uống chung, còn đưa cả chuyên gia ra thuyết phục. Rằng: Để thân thể được khỏe mạnh, đồ uống tốt nhất là nước sôi để nguội.
Dụ dỗ mỗi thành viên trong nhà hôm nào cũng phải uống.
Mỗi lần sau khi dùng xong Trương Thiến đều cất linh thạch đi, đơn giản là cô không muốn người nhà biết nó là đá thanh lọc, không nên coi thường người khác. Dù sao hiện tại mạng Internet đã rất phổ biến, cái gì cũng có thể tra ra được. Hiện tại chưa tìm được lý do gì hợp lý, Trương Thiến vẫn chưa muốn ai biết đến chuyện cô có không gian tùy thân.
Cứ như vậy, mấy ngày trôi qua.
Trương Thiến ở nhà rất rảnh rỗi, không có bài tập, không cần ôn thi. Ngoài thời gian ngồi đánh máy, phần lớn thời gian cô đều dùng vào việc vui chơi, không có chuyện gì làm, chỉ biết tiếp tục đánh máy. Kết quả mới mấy ngày đã có 15 vạn chữ tích trữ.
Mùa hè này sẽ làm gì đây?
Quê Trương Thiến là một thành phố ven biển. Phong cảnh tốt, khách du lịch đông. Trong nhà còn giữ lại một mảnh đất ở đó, mở cửa hàng kinh doanh nhỏ.
Trước kia, lúc học đại học, mỗi khi nghỉ hè cô đều tới đây giúp việc ở tiệm cùng mẹ, thuận tiện bán nước cho du khách, một ngày cũng có thể thu được một hai trăm, tiền này giữ lại làm phí sinh hoạt đại học.
Trước khi trùng sinh Trương Thiến chưa từng nghiêm túc làm việc, cho tới nay, cô chỉ thấy đến trường đã đủ rồi. Tiểu học, Sơ trung, Cao trung, rồi sau là Đại học. Lớn như vậy mà cái gì cũng không biết, ngay cả đến ngân hàng nhận tiền cũng chưa từng làm. Sau khi cô lên Đại học, mẹ Trương mới cố ý làm thẻ ngân hàng cho cô, dạy cô cách sử dụng.
Cho dù là hiện tại, vốn hiểu biết của cô vẫn còn ít, nhưng dù sao cũng có 5 năm kinh nghiệm, làm việc cũng thành thạo chững chạc hơn nhiều.
Bây giờ là mùa hè, thời điểm dịch vụ du lịch làm ăn tốt nhất, Trương Thiến là người trùng sinh, cô có tâm tình bức thiết muốn được thay đổi. Cô muốn bắt đầu từ mùa hè này tự mình kiếm tiền, cô muốn ra ngoài đi làm, cô muốn thử thách bản thân. Cô không muốn một cuộc sống dưới sự che chở của ba mẹ.
Nhưng là...
Mỗi khi có ý định gì, ý tưởng thì rất tốt, nhưng đến khi chân chính bắt tay vào làm lại không muốn riếp tục, thật muốn rút lui; xoay người nghĩ lại, duy trì hiện trạng này cũng tốt rồi. Cứ như vậy băn khoăn trái phải, lựa chọn cái nào thì tốt hơn đây.
Hiện tại cô gặp phải khó khăn, rốt cuộc nên tới chỗ người khác làm việc, thử cảm giác tự mình rèn luyện. Hay là vẫn tiếp tục ở nhà làm việc giúp mẹ, tuy nói thiếu tính thử thách hơn, nhưng so với làm việc cho người khác thì kiếm tiền cho gia đình vẫn được ưu tiên hơn.
Trương Thiến nghĩ lại, nhà cô trừ đi tiền vốn một tháng cũng có thể kiếm được một đến hai ngàn rồi, công việc cũng không mệt, thật khó lựa chọn.
Quả nhiên cho dù sống lại, Trương Thiến vẫn là một người bình thường.
Thôi, trước cứ nhàn hạ ở nhà đã. Không cần thiết vì rèn luyện gì đó mà làm khó bản thân, tất cả cứ chờ lên Đại học rồi hẵng tính!
Tối hôm đó, Trương Thiến và mẹ Trương cùng nhau làm cơm tối. Chờ sau khi cơm nước xong, cô mới lên tiếng: “Mẹ, bắt đầu từ ngày mai con và mẹ ra bờ biển đi, con giúp mẹ một tay.”
“Con muốn đi? Không ở nhà chơi máy tính à.”
“Ha ha, “ Trương Thiến cười gượng. “Chơi cái gì chứ, tối về lại chơi.”
“Con muốn đi thì đi. Sáng mai dậy sớm một chút.”
Trước khi sống lại, công việc bán nước này năm nào nghỉ hè cô đều tới đây làm, nhưng hiện tại thì khác, vì nghỉ hè năm lớp 11 luôn phải học thêm, đây là lần đầu tiên cô tới bờ biển bán nước.
Mẹ Trương sợ cô da mặt mỏng lại hay xấu hổ, bèn ở chung một chỗ với cô, khi có người đi ngang qua, mẹ Trương sẽ lớn tiếng hô: “Bán nước, bán nước đây, ba đồng một chai.”
Trương Thiến làm theo, rất nhanh đã nắm bắt được.
Khi ít người, mẹ khen cô: “Được đó, học rất nhanh, mẹ còn tưởng con sợ sẽ xấu hổ đấy.”
Trương Thiến cười, đúng là lúc đầu cảm thấy rất mất mặt, mấy năm nghỉ hè Đại học, tổng cộng cô bán nước bốn năm, năm thứ năm đi thực tập nên không bán. Trước kia cho đến năm thứ ba, mẹ Trương mới dám để cô một mình bán nước, nhưng đối với Trương Thiến bây giờ mà nói, bốn năm bán nước không phải là chuyện uổng phí .
Để duy trì một công việc, luôn cần có kỹ xảo cùng bí quyết riêng.
Mấy khu du lịch đều bán đắt đỏ, cô thì không, có khách quan đi đường mệt mỏi, Trương Thiến còn cung cấp ghế ngồi cùng ô che nắng để nghỉ ngơi.
Trương Thiến không chỉ bán nước, còn bán ít thực phẩm và đồ ăn hải sản khác. Bình thường cũng sẽ có người thuận tiện mua chút đồ ăn vặt.
Chỉ có rất ít người muốn mua hải sản. Thường thì du khách cũng không thiếu tiền, muốn ăn hải sản người sẽ không quan tâm mất bao nhiêu tiền, người ta càng muốn ăn hải sản tươi mới lạ miệng.
Bởi vì bên bờ biển, mỗi ngày gia đình cô đều bắt được ít cá, tôm cua, phần lớn bán ở chợ, chỉ để lại một ít nuôi trong bể.
Bảo đảm đều là bắt được ngay trong ngày, chất lượng tươi ngon.
Cho nên cho dù ít người ăn hải sản, Trương Thiến cũng không để tâm lắm. Bởi vì kia mục đích của chúng chính là làm cho người trong nhà ăn. Nếu bán hết thì thôi, không thì chúng đều vào bụng mấy người nhà cô hết.
Trò chuyện tán gẫu cũng là một trong những bí quyết kinh doanh.
Thường thì du khách sẽ cảm thấy hứng thú với một vài địa điểm du lịch. Trò chuyện với du khách, nếu khéo léo lại càng có thể xúc tiến buôn bán.
Bản thân cô là người khá trầm tính, không thích nói nhiều, nhưng nếu lặp đi lặp lại một đoạn văn đã nói suốt bốn năm, ai cũng sẽ thuộc lòng thôi.
Trước tiên là nói về một vài địa điểm có phong cảnh đặc sắc, giới thiệu một chút về lịch sử và mấy truyền thuyết về vùng đất đó, sau đó là vài chỗ ăn vặt ngon miệng. Thuận tiện hỏi thăm họ từ đâu tới, nếu biết liền khen một hai, không biết thì khích lệ du khách nói nhiều hơn về quê quán của mình.
Lúc này, cô chỉ cần bày ra vẻ mặt “tôi nghiêm túc lắng nghe” là đủ rồi.
Cho nên, tổng hợp những điều trên, hôm nay cô thu hoạch không ít.
Ngồi trên xe về nhà, mẹ Trương khen ba Trương: “Hôm nay con gái ông làm việc không tệ, rất ra dáng.”
“Tất nhiên, con gái tôi mà.” Ba Trương lái xe, quay đầu lại cười với hai mẹ con.
“Tốt nhất ông nên lái xe cẩn thận đi, đắc chí cái gì.” Một câu của mẹ ép ba Trương phải quay lại chú tâm lái xe, bản thân thì ngồi cười, luôn cảm thấy con gái nhà mình đã trưởng thành, có lẽ là vì sắp lên đại học chăng?
Sau khi ăn xong nếu như lập tức vận động sẽ ảnh hưởng đến dạ dày, chạy xong cũng sẽ đói. Nên bây giờ cô đã đổi thời gian chạy bộ thành trước giờ cơm tối.
Về đến nhà, Trương Thiến chào mẹ xong, lập túc chạy bộ rồi.
Mùa hè ngày dài đêm ngắn, không cần ăn cơm tối quá sớm ăn, nên cô có đủ thời gian để chuẩn bị. Cô vừa đi vừa khởi động. Dù sao vẫn còn ở trong chung cư, dọc đường đi có không ít người chào hỏi.
“Thiến Thiến à, hôm nay lại tiếp tục chạy bộ sao?”
“Dạ.”
“Ui, kiên trì lắm, rất lợi hại đó.”
“Nào có, cháu mới chạy mấy ngày thôi ạ.”
“Lại tiếp tục à.”
“A, Thiến Thiến thi có tốt không, định thi vào trường nào.”
“Ha ha, cháu còn chưa chắc chắn.”
Trương Thiến cứ như vậy vừa đi vừa trả lời, trả lời không được bèn ha ha cười hai tiếng, cũng không có người để ý.
Rất nhanh, Trương Thiến đã đến quảng trường, bắt đầu chạy một vòng. Chung quanh quảng trường cũng có vài đứa bé đang chơi đùa, trong đám đó Trương Thiến thấy được Tiểu Vũ, Tiểu Tửu cùng Tiểu Tân.
Ông nội Trương Thiến có ba đứa con, hai nam một nữ, theo thứ tự là bác cả Trương Vĩnh Nham, ba Trương – Trương Vĩnh Mãn, cô Trương Hiểu Liên.
Tiểu Tửu có đại danh là Trương Thần Tửu, sinh sau Tiểu Vũ ba tháng, ngoài hình giống mẹ Cát Hoa. Là con của bác Trương Thiến, Trương Vĩnh Nham.
Tiểu Tửu còn có có một chị gái tên Trương Tú, lớn hơn Trương Thiến một tuổi. Bây giờ đang học năm nhất, chuyên ngành ngoại ngữ Anh, năm nay lên năm hai đại học. Kiếp trước trước khi Trương Thiến chết, Trương Tú đã lập gia đình, con đã gần một tuổi rồi.
Tiểu Tân đại danh gọi là Vu Tân, là đứa nhỏ nhất trong ba đứa, nhưng lại trưởng thành sớm nhất, là con của cô Trương Thiến, Trương Hiểu Liên. Vài năm sau, khi Trương Hiểu Liên ly hôn với chồng, tòa án phán Tiểu Tân theo ba.
Bây giờ tình cảm giữa ba đứa trẻ rất tốt. Chuyện người lớn không ảnh hưởng nhiều đến bọn chúng, dù sau đó dù chia ly nhưng vẫn còn liên lạc với nhau.
Ba đứa trẻ cùng nhau lớn lên từ nhỏ, thật ra Trương Thiến rất thích ba đứa, ba đứa lúc nhỏ rất đáng yêu, mắt to và đen, khuôn mặt béo béo mềm mềm, kết hợp với ánh mắt ngây ngô kia thật sự rất đáng yêu…
#^_^#
Trương Thiến có một tấm ảnh chụp chung ba đứa khi bọn nó mới thay răng. Tiểu Vũ thận trọng mím chặt môi, nhưng cặp mắt lại cong thành hình lưỡi liềm; Tiểu Tửu ngây ngô vui sướng, lộ ra hàm răng thiếu mất hai chiếc răng cửa; Tiểu Tân cười híp mắt lại, lộ ra một hàng răng trắng, nó không sợ bị người ta cười, nó chỉ rụng một cái răng, nhìn qua không nhận ra.
Hiện tại ba đứa đều lớn rồi, nhưng mơ hồ có thể nhìn thấy bóng dáng khi còn bé.
Cô nhận ra mấy đứa chơi chung với chúng đều là bạn học Tiểu Vũ. Thấy bọn chúng chơi vui vẻ, Trương Thiến cũng không tiếp tục chú ý nữa, chỉ lo chạy bộ, thuận tiện nghĩ đến tình tiết mới trong tiểu thuyết.
Khi chạy được 6, 7 vòng, cô thấy phía Tiểu Vũ có vẻ huyên náo, vì vậy dần dần thả chậm bước chân.
Lúc này, hình như Tiểu Tửu nhìn thấy Trương Thiến, chạy nhanh về phía cô.
“Chị Thiến Thiến.” Tiểu Tửu lấy hơi, tiếp tục nói: “Thần Vũ bị đánh.”
Tác giả: Dần dần đặc sắc. Ha Ha…
/73
|