Bình tĩnh mà nói, Tần Tuyết đánh nhị hồ khá bình thường, chắc học gần một năm. coi như đúng làn điệu, nhưng không đủ êm dịu, có cảm giác hơi chói tai.
Ngay cả như vậy, sau một bài đủ để khán giả vỗ tay nhiệt tình. Dù sao cũng là một tiết mục nhạc cụ khó thấy được. Sau quá nhiều tiết mục ca múa, lúc này có tiết mục như vậy xuất hiện cũng khiến người nghe mới mẻ.
Tần Tuyết cúi chào, lui vào cánh gà, bước đi có vẻ nhẹ nhàng, cười tươi đắc ý. Cô thấy Chu Tiểu Vân bước lên bục thì xem thường, nghĩ thầm con bé nhà quê có thể biểu diễn được gì hay ho.
Chu Tiểu Vân đứng trên đài nhìn xuống phía dưới, hơn ba bốn trăm người, có chút choáng váng. Kiếp trước, cô chưa từng biểu diễn trước mặt nhiều người như thế. Hôm nay coi như đã thoả lòng mong ước. Cô bình tĩnh lại, lấy kèn ác-mô-ni-ca thổi bài hát “Khua mái chèo” đã luyện tập mấy tháng qua.
Tiếng kèn ác-mô-ni-ca du dương, xuyên qua micro vang vọng khắp hội trường, nhất thời tất cả yên tĩnh lại.
Đây là một bài hát quen thuộc không ai không thích nghe. Nhìn cô bé đứng trên bục, mặc váy màu xanh xinh xắn như một đoá hoa, đôi mắt sáng ngời toả ánh hào quang, người phía dưới đều say sưa.
Thổi xong một khúc, tiếng vỗ tay rền vang như sấm, ngay cả giám khảo cũng kích động vỗ tay ầm ĩ.
Chu Tiểu Vân phút giây ấy có một cảm giác rất thoả mãn, lui vào trong cánh gà, Phương Văn Siêu sớm qua đón. Thầy kích động nói không thành câu: “Quá tuyệt vời, quá hay .”
Phương Văn Siêu khen ngợi khiến cô rất vui, cười tươi, xem ra lấy được giải thưởng không thành vấn đề.
Lúc về chỗ ngồi, Tần Tuyết kia khó che giấu vẻ ngạc nhiên và đố kị khiến cho tâm trạng cô càng tốt hơn.
Quả nhiên, hết các tiết mục, ban giám khảo bắt đầu chọn ra giải nhất, nhì, ba.
Người chủ trì trước tiên công bố giải ba, có tám giải, các giáo viên lên nhận giải vui vẻ ra mặt.
Nhưng mà, không có tên Chu Tiểu Vân. Chẳng lẽ, có thể lấy giải nhì? Phương Văn Siêu thầm đoán.
Có bốn giải nhì, trong có tiết mục của Tần Tuyết.
Nghe đến cái tên cuối cùng vẫn không thấy tên của mình, Chu Tiểu Vân hơi thất vọng. Chỉ có hai giải nhất từ trước đến nay toàn là các trường lớn, chắc chắn cô không được. Chẳng nhẽ cô không được giải sao?
Phương Văn Siêu cũng thấp thỏm bất an. Khi hai thầy trò đứng ngồi không yên, tiết mục đạt giải nhất được đọc ra:
“Lần này, giải nhất thuộc về bài múa “mùa xuân” của tiểu học Thực Nghiệm và tiết mục thổi kèn kèn ác-mô-ni-ca “Khua mái chèo” của tiểu học Hưng Vượng. Xin một tràng pháo tay để đại diện hai trường lên lĩnh thưởng.”
Đến khi Phương Văn Siêu bước xuống đài vẫn không tin là sự thật, Chu Tiểu Vân cũng không dám mình. Cô được giải nhất? Quả thực giống như đang nằm mơ.
Buổi trưa Phương Văn Siêu hào phóng dẫn Chu Tiểu Vân ra tiệm ăn cơm, bỏ tiền túi gọi hai món ngon khao cô bữa trưa.
Một cái đĩa cá kho tàu và một đĩa thịt bò đủ để hai thầy trò ăn ngon lành. Sau khi ăn xong, nhớ đến Hiệu trưởng Kiều còn ở trường chờ tin tốt, Phương Văn Siêu bỏ qua ý định về nhà một chuyến, cùng Chu Tiểu Vân ngồi xe về trường.
Phương Văn Siêu và Chu Tiểu Vân chiến thắng trở về được Hiệu trưởng Kiều và các giáo viên khác đích thân ra đón.
Lúc có kết quả, người quen gọi điện báo tin tốt, khiến Hiệu trưởng Kiều mừng vui đến nỗi cười không khép miệng. Vốn tưởng được giải ba là may mắn lắm rồi, không được giải thì ông cũng không quá thất vọng vì đã quen. Ai ngờ lại được giải nhất, đối với ông mà nói giống như trúng giải thưởng lớn năm trăm vạn vậy.
Ngay lập tức Hiệu trưởng Kiều báo tin tốt cho tất cả thầy cô giáo. Mọi người đều mừng rỡ, theo thầy Hiệu trưởng ra cổng trường đón hai thầy trò trở về!
Bảy miệng tám lưỡi khen ngợi làm cho Chu Tiểu Vân khó có thể chống đỡ, lúc này, cô mới phát hiện ra là biểu hiện tốt quá cũng khổ.
Chu Tiểu Vân không quen được mọi người khen liên tục như thế, xem ra khiêm tốn một chút vẫn hơn!
Về đến lớp, Vương Tinh Tinh nhận được tin chạy ra chúc mừng. Cô bé không hiểu đi thi cái gì nhưng được giải nhất giữa các trường trong toàn huyện có vẻ rất oai, là sự kiện trọng đại.
Chu Chí Hải và Phùng Thiết Trụ đòi cô phải mua đường khao, Chu Tiểu Vân cười đáp ứng.
Chu Tiểu Vân đầu tiên còn nhận lời chúc mừng của mọi người, chờ đến khi Bé Mập – Chu Thiến Thiến và Tiểu Bất Điểm – Tôn Mẫn thay nhau oanh tạc, cô sắp cười không nổi nữa.
Chu Tiểu Vân không thích trốn học bắt đầu suy nghĩ đến việc cúp cua. Ngẫm lại, từ trước đến nay mình luôn ngoan ngoãn, trèo tường không phải việc tốt đành thôi!
Sau khi tan học, Ngô Mai hưng phấn chạy đến tìm cô: “Đại Nha, nghe bảo cậu đi thi ở huyện được giải nhất! Thật lợi hại, tớ nghe thấy tin này mừng lắm lắm luôn.”
Không thể nào! Chu Tiểu Vân xoa đầu cảm thấy đầu hơi đau, vất vả mãi mới ứng phó được với bà cô này.
Về nhà, Chu Quốc Cường và Triệu Ngọc Trân biết tin cũng rất vui.
Chu Quốc Cường trước mặt các con liên tiếp khen Chu Tiểu Vân. Còn Triệu Ngọc Trân thì nghĩ tốn hai mươi tám nguyên mua cái váy này cũng đáng!
Đại Bảo cười ngây ngô, còn vui hơn cả mình thi được tám mươi điểm. Sau này mỗi khi cậu đi chơi với đồng bọn đều khoe em gái mấy câu, đến khi bị người trêu “Không phải cậu, là em gái cậu được giải thì nói làm gì” mới thôi.
Sở Giáo dục tượng trưng phát năm nguyên làm tiền thưởng, Hiệu trưởng Kiều hào phóng lấy mười nguyên thưởng cho Chu Tiểu Vân. Cô đưa mười lăm nguyên cho mẹ, Triệu Ngọc Trân cảm thấy đây là con gái đi thi được giải nên không đồng ý, để cho cô thích tiêu gì thì tiêu.
Chu Tiểu Vân nghĩ thầm sau này phải để dành tiền mua đàn ác-cooc-đê-ông, nên thoải mái cất tiền đi.
Ngay cả như vậy, sau một bài đủ để khán giả vỗ tay nhiệt tình. Dù sao cũng là một tiết mục nhạc cụ khó thấy được. Sau quá nhiều tiết mục ca múa, lúc này có tiết mục như vậy xuất hiện cũng khiến người nghe mới mẻ.
Tần Tuyết cúi chào, lui vào cánh gà, bước đi có vẻ nhẹ nhàng, cười tươi đắc ý. Cô thấy Chu Tiểu Vân bước lên bục thì xem thường, nghĩ thầm con bé nhà quê có thể biểu diễn được gì hay ho.
Chu Tiểu Vân đứng trên đài nhìn xuống phía dưới, hơn ba bốn trăm người, có chút choáng váng. Kiếp trước, cô chưa từng biểu diễn trước mặt nhiều người như thế. Hôm nay coi như đã thoả lòng mong ước. Cô bình tĩnh lại, lấy kèn ác-mô-ni-ca thổi bài hát “Khua mái chèo” đã luyện tập mấy tháng qua.
Tiếng kèn ác-mô-ni-ca du dương, xuyên qua micro vang vọng khắp hội trường, nhất thời tất cả yên tĩnh lại.
Đây là một bài hát quen thuộc không ai không thích nghe. Nhìn cô bé đứng trên bục, mặc váy màu xanh xinh xắn như một đoá hoa, đôi mắt sáng ngời toả ánh hào quang, người phía dưới đều say sưa.
Thổi xong một khúc, tiếng vỗ tay rền vang như sấm, ngay cả giám khảo cũng kích động vỗ tay ầm ĩ.
Chu Tiểu Vân phút giây ấy có một cảm giác rất thoả mãn, lui vào trong cánh gà, Phương Văn Siêu sớm qua đón. Thầy kích động nói không thành câu: “Quá tuyệt vời, quá hay .”
Phương Văn Siêu khen ngợi khiến cô rất vui, cười tươi, xem ra lấy được giải thưởng không thành vấn đề.
Lúc về chỗ ngồi, Tần Tuyết kia khó che giấu vẻ ngạc nhiên và đố kị khiến cho tâm trạng cô càng tốt hơn.
Quả nhiên, hết các tiết mục, ban giám khảo bắt đầu chọn ra giải nhất, nhì, ba.
Người chủ trì trước tiên công bố giải ba, có tám giải, các giáo viên lên nhận giải vui vẻ ra mặt.
Nhưng mà, không có tên Chu Tiểu Vân. Chẳng lẽ, có thể lấy giải nhì? Phương Văn Siêu thầm đoán.
Có bốn giải nhì, trong có tiết mục của Tần Tuyết.
Nghe đến cái tên cuối cùng vẫn không thấy tên của mình, Chu Tiểu Vân hơi thất vọng. Chỉ có hai giải nhất từ trước đến nay toàn là các trường lớn, chắc chắn cô không được. Chẳng nhẽ cô không được giải sao?
Phương Văn Siêu cũng thấp thỏm bất an. Khi hai thầy trò đứng ngồi không yên, tiết mục đạt giải nhất được đọc ra:
“Lần này, giải nhất thuộc về bài múa “mùa xuân” của tiểu học Thực Nghiệm và tiết mục thổi kèn kèn ác-mô-ni-ca “Khua mái chèo” của tiểu học Hưng Vượng. Xin một tràng pháo tay để đại diện hai trường lên lĩnh thưởng.”
Đến khi Phương Văn Siêu bước xuống đài vẫn không tin là sự thật, Chu Tiểu Vân cũng không dám mình. Cô được giải nhất? Quả thực giống như đang nằm mơ.
Buổi trưa Phương Văn Siêu hào phóng dẫn Chu Tiểu Vân ra tiệm ăn cơm, bỏ tiền túi gọi hai món ngon khao cô bữa trưa.
Một cái đĩa cá kho tàu và một đĩa thịt bò đủ để hai thầy trò ăn ngon lành. Sau khi ăn xong, nhớ đến Hiệu trưởng Kiều còn ở trường chờ tin tốt, Phương Văn Siêu bỏ qua ý định về nhà một chuyến, cùng Chu Tiểu Vân ngồi xe về trường.
Phương Văn Siêu và Chu Tiểu Vân chiến thắng trở về được Hiệu trưởng Kiều và các giáo viên khác đích thân ra đón.
Lúc có kết quả, người quen gọi điện báo tin tốt, khiến Hiệu trưởng Kiều mừng vui đến nỗi cười không khép miệng. Vốn tưởng được giải ba là may mắn lắm rồi, không được giải thì ông cũng không quá thất vọng vì đã quen. Ai ngờ lại được giải nhất, đối với ông mà nói giống như trúng giải thưởng lớn năm trăm vạn vậy.
Ngay lập tức Hiệu trưởng Kiều báo tin tốt cho tất cả thầy cô giáo. Mọi người đều mừng rỡ, theo thầy Hiệu trưởng ra cổng trường đón hai thầy trò trở về!
Bảy miệng tám lưỡi khen ngợi làm cho Chu Tiểu Vân khó có thể chống đỡ, lúc này, cô mới phát hiện ra là biểu hiện tốt quá cũng khổ.
Chu Tiểu Vân không quen được mọi người khen liên tục như thế, xem ra khiêm tốn một chút vẫn hơn!
Về đến lớp, Vương Tinh Tinh nhận được tin chạy ra chúc mừng. Cô bé không hiểu đi thi cái gì nhưng được giải nhất giữa các trường trong toàn huyện có vẻ rất oai, là sự kiện trọng đại.
Chu Chí Hải và Phùng Thiết Trụ đòi cô phải mua đường khao, Chu Tiểu Vân cười đáp ứng.
Chu Tiểu Vân đầu tiên còn nhận lời chúc mừng của mọi người, chờ đến khi Bé Mập – Chu Thiến Thiến và Tiểu Bất Điểm – Tôn Mẫn thay nhau oanh tạc, cô sắp cười không nổi nữa.
Chu Tiểu Vân không thích trốn học bắt đầu suy nghĩ đến việc cúp cua. Ngẫm lại, từ trước đến nay mình luôn ngoan ngoãn, trèo tường không phải việc tốt đành thôi!
Sau khi tan học, Ngô Mai hưng phấn chạy đến tìm cô: “Đại Nha, nghe bảo cậu đi thi ở huyện được giải nhất! Thật lợi hại, tớ nghe thấy tin này mừng lắm lắm luôn.”
Không thể nào! Chu Tiểu Vân xoa đầu cảm thấy đầu hơi đau, vất vả mãi mới ứng phó được với bà cô này.
Về nhà, Chu Quốc Cường và Triệu Ngọc Trân biết tin cũng rất vui.
Chu Quốc Cường trước mặt các con liên tiếp khen Chu Tiểu Vân. Còn Triệu Ngọc Trân thì nghĩ tốn hai mươi tám nguyên mua cái váy này cũng đáng!
Đại Bảo cười ngây ngô, còn vui hơn cả mình thi được tám mươi điểm. Sau này mỗi khi cậu đi chơi với đồng bọn đều khoe em gái mấy câu, đến khi bị người trêu “Không phải cậu, là em gái cậu được giải thì nói làm gì” mới thôi.
Sở Giáo dục tượng trưng phát năm nguyên làm tiền thưởng, Hiệu trưởng Kiều hào phóng lấy mười nguyên thưởng cho Chu Tiểu Vân. Cô đưa mười lăm nguyên cho mẹ, Triệu Ngọc Trân cảm thấy đây là con gái đi thi được giải nên không đồng ý, để cho cô thích tiêu gì thì tiêu.
Chu Tiểu Vân nghĩ thầm sau này phải để dành tiền mua đàn ác-cooc-đê-ông, nên thoải mái cất tiền đi.
/181
|