Trình tự tòa án cũng không quá nhanh, một tuần sau đơn ly hôn của Thụy Khanh mới được thụ lý. Ngày hẹn, vợ chồng ông Vinh, bà Hòa xuống tận nơi. Ông Vinh đưa con gái đi, bà Hòa ở nhà trông hai anh em Lâm Anh, vì chưa đủ 7 tuổi nên Lâm Anh không cần ra trước tòa lựa chọn ở với bố hay mẹ. Điều này làm Thụy Khanh thở phào may mắn, dù thế nào thì chuyện như thế cũng sẽ tổn thương rất lớn đến tâm lý trẻ con.
Ngày đến tòa cô mặc bộ quần áo công sở màu xanh nhạt, dáng Thụy Khanh vốn cao dong dỏng 1,65cm, với số cân nặng kia cũng chỉ hơi thừa chút chút. Cô bỏ mấy đôi dày bệt cũ kĩ, đi đôi giày cao gót năm phân. Tóc ngang vai buộc cao, khuôn mặt gọn gàng hơn trước, đã thấy lại nét đẹp một hoa khôi ngày nào. Cô chỉ thoa chút kem dưỡng da, quệt chút son dưỡng hơi có màu hồng hồng, hàng mày vốn đen như khuôn kẻ không cần tỉa, mi dài cong cong phủ xuống đôi mắt to tròn đen láy.
Khi Thụy Khanh bước xuống từ chiếc Vios của bố cô thì cũng chạm mặt Hữu Văn đang đi xe máy đến. Anh ta cũng nhìn thấy Thụy Khanh, sự thay đổi của cô khiến anh ta phải ngoái nhìn lại đến mấy lần.
Thụy Khanh cười khẩy, đến bây giờ anh ta vẫn diễn vai nhà nghèo, còn đi con xe máy cũ từ hồi mới ra trường. Nhưng không sao, cô sắp giật cái mặt nạ đó ra rồi.
Cười cười với bố, Thụy Khanh đợi ông đến gần. Hữu Văn cũng nhận ra ông Vinh, trong lòng tuy hơi căng thẳng, dù sao người bố vợ này cũng là người nói được làm được mà anh ta kính nể. Cái tát từ hôm đó, đến nay khi thấy ông ấy lại cảm thấy đau. Nhưng nghĩ, cũng chỉ hôm nay là quan hệ đôi bên chấm dứt rồi, nên cũng trấn tĩnh lại. Đợi hai người đến gần anh ta chào hỏi:
- Con chào bố ạ!
Ông Vinh cười lạnh:
- Tôi không có đứa con nào như anh cả.
Rồi ông kéo Thụy Khanh đi ngang qua anh ta, nói: - Vào thôi con.
Hữu Văn rát mặt, thở dài không nói, nhìn Thụy Khanh đằng trước rồi cũng cất bước đi vào. Nói thật, hôm nay thấy vợ gọn gàng, xinh đẹp như vậy khiến anh ta có chút không nỡ, dù gì cũng đã bên nhau lâu như vậy rồi, lại có hai mặt con. Nghĩ đi nghĩ lại con ‘rô cũng tiếc, con giếc cũng muốn’. Nhưng tên đã lên dây sao có thể không bắn?
Chẳng đợi anh ta thu hồi những suy nghĩ lung tung. Vị thẩm phán trên tòa đang gõ chiếc búa ‘đanh, đanh’ như muốn gõ tỉnh lòng anh ta.
Sau những trình tự ban đầu, thẩm phán hỏi lại hai vợ chồng có muốn hòa giải hay không hay là đồng thuận trong vụ ly hôn này?
Thụy Khanh không do dự trả lời: “ Không hòa giải, đồng ý Ly hôn”. Hữu Văn lại hơi ngần ngừ nhưng vẫn trả lời có. Tiếp đó Thẩm phán lại đọc đến những tài sản chung của hai vợ chồng gồm: một căn nhà ở khu X, phường Y nơi hai vợ chồng đăng ký hộ khẩu thường trú; một căn hộ ở khu biệt thự Hồ Mini; một ô tô hiệu Honda CrV; 50% cổ phần của công ty Văn Hoa; xe máy hiệu…
Càng nghe, Hữu Văn càng giật mình kinh ngạc, tới khi nghe hết thì trực tiếp há hốc mồm. Đến khi thẩm phán phải gõ búa lần thứ hai anh ta mới hoàn hồn lại. Chợt anh ta quay sang nhìn Thụy Khanh vẫn đang nhàn nhạt nhìn anh ta, không nhịn được gầm rú lên:
- Là cô giở trò? Cô điều tra tôi à? Sao cô dám?
Anh ta như điên muốn lao sang hàng ghế bên thì ông Vinh đứng phắt dậy chắn trước mặt Thụy Khanh. Không làm gì được, anh ta lại gào lên:
- Những thứ đó đều do tôi làm ra mà có, cô có quyền gì mà mang ra đây đòi hỏi chia chác với tôi.
Thẩm phán thấy bên dưới ồn ào, gõ mạnh mấy nhát búa đanh đanh. Thụy Khanh nói với thẩm phán:
- Xin phép cho chúng tôi chút thời gian thỏa thuận có được không ạ, tôi không muốn huyên náo trước tòa.
Vị thẩm phán trao đổi mấy câu với thư ký rồi gật đầu, tuyên bố tòa tạm dừng 30 phút rồi thu dọn ra ngoài.
Luật sư Trần Hương từ đầu phiên tòa tới giờ vẫn ngồi như một người quan sát. Lúc này nhận thấy ánh mắt của Thụy Khanh mới chậm rãi đứng dậy, cầm chiếc cặp công văn đến trước mặt Hữu Văn. Gật đầu coi như chào hỏi, bà nói:
- Tôi là luật sư Trần Hương của văn phòng luật sư Hà Thịnh. Hôm nay được sự ủy thác của thân chủ tôi là chị Vũ Thụy Khanh về việc ly hôn giữa anh và thân chủ của tôi. Đây là bản thỏa thuận xin anh đọc kỹ, nếu có gì không rõ chúng ta trao đổi lại.
Hữu Văn hằm hè giật lấy bản thỏa thuận ly hôn. Sau khi đọc hết, anh ta trầm mặt nói với Thụy Khanh.:
- Tôi cứ tưởng cô là người hiền lành, am hiểu nhất là sống vì người khác. Hôm nay mới biết thêm bộ mặt khác nham hiểm của cô. Quyết định ly hôn này là đúng rồi. Tôi đã nói cho cô căn nhà đó còn chưa thấy đủ hay sao? Cô đừng hòng lấy gì thêm từ tôi, thứ này tôi không ký. Lâm Anh là con trai tôi, tôi cũng sẽ mang nó đi.
Anh ta xé nhỏ tờ giấy rồi quăng đi, vẻ mặt trâng tráo.
Ông Vinh mặt nóng lên, định cho thằng này thêm một bạt tai, Thụy Khanh đứng bên thấy vậy kéo tay ông lại, cô nhẹ nhàng nói: “ Bố à, không cần đâu.” Cô nhìn sâu vào Hữu Văn rồi nói, giọng như tâm sự:
- Anh Văn, chúng ta ở bên nhau đã gần tám năm, bảy năm làm vợ chồng. Tôi tự thấy mình đã làm tốt vai trò của một người vợ với anh. Hiếu thảo với cha mẹ chồng, sinh cho anh hai đứa con một trai một gái, chăm sóc nuôi dạy chúng cẩn thận.
- Anh nhớ không? Khi anh còn chưa ổn định công việc, là tôi vừa học vừa cùng tính toán với anh, rong ruổi cùng với anh đi làm thị trường. Lúc mang thai Lâm Anh, thấy anh đi làm về là đặt lưng ngủ tôi lại thức đêm hộ anh viết báo cáo, chăm lo cho anh từng chút, từng chút. Con ra đời trong căn nhà trật trội, nửa đêm nó khóc, sợ ảnh hưởng đến giấc ngủ của anh, tôi ôm con ra ngoài đứng trong trời gió lạnh. Hai đứa con ra đời anh chưa bao giờ phải vì cái ăn cái ngủ của chúng mà lo lắng, cũng chưa từng một ngày phải đưa con đến trường.
- Khi anh nói muốn cùng bạn làm ăn, tôi vét sạch vốn liếng của mình, còn vay bố tôi để đưa cho anh, đến nay tôi vẫn chưa một lần hỏi đến. Kệ anh đi đêm đi ngày, tôi vẫn thức đợi anh về, nấu cho anh bát mì ăn khuya, pha cho anh cốc nước giải rượu, chuẩn bị cho anh từ đôi tất trở đi mà chẳng mấy khi mua đồ cho mình. Tôi chưa đủ hết lòng với anh sao? Vậy mà bây giờ anh cho tôi cái gì? Anh chỉ nói một câu hết tình cảm và một tờ …đơn ly hôn..
Hít một hơi thật sâu như đè nén, cô lại nói:
- Anh có nghĩ qua không? Người cùng anh đi qua những ngày đầu vất vả là tôi, người giành cho anh tất cả từ lúc anh vẫn chưa là gì, chưa có gì là tôi. Giờ có của cải thì anh mua nhà cho một người đàn bà khác ở, mua xe hơi rước người đàn bà khác đi. Anh mang tiền đi cưng chiều cung phụng người đàn bà khác. Còn tôi, hàng tháng anh mang về cho một triệu bạc như ném cho ăn mày.
- Tôi! Đáng sao? Hóa ra, vợ chồng chỉ có thể chung hoạn nạn, không thể chung hưởng phú quý vinh hoa à? Hữu Văn, chồng ơi, anh có hay không bị lương tâm cắn rứt?
Căn phòng lúc này không một tiếng động. Hữu Văn sững sờ ngồi phịch xuống ghế, một câu ‘chồng ơi’ đánh vào thật sâu nơi trí óc bị bỏ quên.
Thụy Khanh biết đánh đòn tâm lý lúc này đã đủ, giờ phải trực tiếp dùng dao phay chặt đay rối, cô chẳng muốn dây dưa thêm nữa. Gạt chút nước mắt rơi xuống má, cô lấy chiếc phong bì có ảnh mà Vương Dũng chụp, cùng với vài tài liệu hack được từ công ty riêng của Hữu Văn, đặt nhẹ nhàng trước mặt anh ta, nói tiếp:
- Tôi biết cô bạn gái của anh có bầu hai tháng rồi. Nếu tôi kiện tội hai người ngoại tình, thì nhẹ phạt tù ba tháng, nặng thì tù một năm. Cũng có thể mang ảnh này đến công ty anh làm việc mà bêu rếu, để hai người chết chìm trong nước bọt của mọi người. Nhưng tôi không làm vậy.
- Còn đây là tài liệu chứng tỏ anh có khuất tất trong đấu thầu giữa hai công ty, anh đã lấy quyền công mưu tư. Dù công ty OVA không có thiệt hại gì, nhưng nếu cho công ty biết đến sự can thiệp của anh, thì sự nghiệp của anh sẽ ra sao chắc tôi không cần nói. Nhưng tôi cũng sẽ không vạch trần.
- Chúng ta dù gì cũng còn hai đứa con ở giữa, tôi không muốn trở mặt thành thù. Anh có thể bất nhân, còn tôi không thể bất nghĩa. Anh chưa bao giờ chăm sóc con cái, nên Lâm Anh ở với tôi sẽ tốt hơn ở với anh. Tôi chỉ lấy những gì tôi đáng đươc nhận. Bản thỏa thuận ly hôn này tôi thấy là hợp lý nhất rồi. Anh ký xong thì chúng ta chấm dứt, đúng như điều anh mong đợi lâu nay.
Thụy Khanh nhận thêm tờ thỏa thuận khác từ luật sư, đưa tới trước mặt Hữu Văn.
Hữu Văn nãy giờ vẫn nhìn chằm chằm Thụy Khanh. Anh ta khiếp sợ trước sự thay đổi của cô, những lý lẽ của cô không có cái nào không xoáy xâu vào tâm lý người đối diện. Phải rồi, anh ta mới đầu quyết tâm theo đuổi cô, lấy cô bằng được cũng chỉ vì cô là đóa hồng đỏ có gai, xinh đẹp mà giỏi giang sắc xảo.
Mấy năm nay vì anh ta và hai đứa con mà cô mất đi cơ hội tỏa sáng của mình, thu nhỏ lại trong vỏ bọc xám xịt. Anh ta tìm thấy ánh sáng cô đánh mất ở nơi khác, nơi khiến anh ta phấn khích vui vẻ, và không ngần ngại giũ bỏ gia đình mình. Mới đầu khi ngoại tình anh ta cũng áy náy, nhưng dần già, khi đã bước qua cái ranh giới của đạo đức ấy, anh ta đã không còn cảm thấy tội lỗi nữa rồi.
Cay đắng, hối tiếc, xấu hổ. Cho rằng để lại cho cô căn nhà là sẽ xong mọi chuyện, song những thứ anh ta giấu diếm che đậy hóa ra cô đều đã biết. Những tính toán của anh ta hóa ra chỉ như trò hề. Cảm giác như đang bị bóc xuống từng lớp da mặt, nóng bừng. Chẳng còn mặt mũi nào tranh cãi tiếp nữa, anh ta đặt bút ký xuống bản thỏa thuận ly hôn.
Với sự đồng thuận của cả hai bên về việc thỏa thuận phân chia tài sản, thỏa thuận trách nhiệm việc nuôi con. Hai bên ký kết, không còn tranh trấp nào khác nên tòa nhanh chóng tuyên bố ly hôn.
Cầm tờ trích lục trên tay, bước ra khỏi cửa phòng xử án, Thụy Khanh ngơ ngác một hồi. Thói quen yêu một người, thói quen quan tâm chăm sóc cho một người từng ấy năm trời. Giờ phải tập quên đi… không có gì diễn tả nỗi trống vắng tận sâu trong trái tim cô, cảm thấy mình như một tấm lục bình trôi trong dòng nước, lững lờ, lững lờ.
Thụy Khanh nhìn thấy bố đã chào hỏi xong với cán bộ tòa án và luật sư, cũng nhìn thấy Hữu Văn đang nhìn về phía mình, hai người cứ thế nhìn nhau một lúc lâu. Nếu cô cảm nhận không sai thì có lẽ lúc này anh ta cũng cảm thấy giống như cô vậy, cũng phải có chút tiếc nuối chứ nhỉ?
Nhưng cũng chẳng muốn bận tâm thêm nữa, Thụy Khanh quay người đi trước, cô bước nhanh ra xe rồi cùng bố trở về nhà. Nơi đó có hai đứa con yêu của cô, đó mới là nơi để trái tim cô gửi gắm.
Ngày đến tòa cô mặc bộ quần áo công sở màu xanh nhạt, dáng Thụy Khanh vốn cao dong dỏng 1,65cm, với số cân nặng kia cũng chỉ hơi thừa chút chút. Cô bỏ mấy đôi dày bệt cũ kĩ, đi đôi giày cao gót năm phân. Tóc ngang vai buộc cao, khuôn mặt gọn gàng hơn trước, đã thấy lại nét đẹp một hoa khôi ngày nào. Cô chỉ thoa chút kem dưỡng da, quệt chút son dưỡng hơi có màu hồng hồng, hàng mày vốn đen như khuôn kẻ không cần tỉa, mi dài cong cong phủ xuống đôi mắt to tròn đen láy.
Khi Thụy Khanh bước xuống từ chiếc Vios của bố cô thì cũng chạm mặt Hữu Văn đang đi xe máy đến. Anh ta cũng nhìn thấy Thụy Khanh, sự thay đổi của cô khiến anh ta phải ngoái nhìn lại đến mấy lần.
Thụy Khanh cười khẩy, đến bây giờ anh ta vẫn diễn vai nhà nghèo, còn đi con xe máy cũ từ hồi mới ra trường. Nhưng không sao, cô sắp giật cái mặt nạ đó ra rồi.
Cười cười với bố, Thụy Khanh đợi ông đến gần. Hữu Văn cũng nhận ra ông Vinh, trong lòng tuy hơi căng thẳng, dù sao người bố vợ này cũng là người nói được làm được mà anh ta kính nể. Cái tát từ hôm đó, đến nay khi thấy ông ấy lại cảm thấy đau. Nhưng nghĩ, cũng chỉ hôm nay là quan hệ đôi bên chấm dứt rồi, nên cũng trấn tĩnh lại. Đợi hai người đến gần anh ta chào hỏi:
- Con chào bố ạ!
Ông Vinh cười lạnh:
- Tôi không có đứa con nào như anh cả.
Rồi ông kéo Thụy Khanh đi ngang qua anh ta, nói: - Vào thôi con.
Hữu Văn rát mặt, thở dài không nói, nhìn Thụy Khanh đằng trước rồi cũng cất bước đi vào. Nói thật, hôm nay thấy vợ gọn gàng, xinh đẹp như vậy khiến anh ta có chút không nỡ, dù gì cũng đã bên nhau lâu như vậy rồi, lại có hai mặt con. Nghĩ đi nghĩ lại con ‘rô cũng tiếc, con giếc cũng muốn’. Nhưng tên đã lên dây sao có thể không bắn?
Chẳng đợi anh ta thu hồi những suy nghĩ lung tung. Vị thẩm phán trên tòa đang gõ chiếc búa ‘đanh, đanh’ như muốn gõ tỉnh lòng anh ta.
Sau những trình tự ban đầu, thẩm phán hỏi lại hai vợ chồng có muốn hòa giải hay không hay là đồng thuận trong vụ ly hôn này?
Thụy Khanh không do dự trả lời: “ Không hòa giải, đồng ý Ly hôn”. Hữu Văn lại hơi ngần ngừ nhưng vẫn trả lời có. Tiếp đó Thẩm phán lại đọc đến những tài sản chung của hai vợ chồng gồm: một căn nhà ở khu X, phường Y nơi hai vợ chồng đăng ký hộ khẩu thường trú; một căn hộ ở khu biệt thự Hồ Mini; một ô tô hiệu Honda CrV; 50% cổ phần của công ty Văn Hoa; xe máy hiệu…
Càng nghe, Hữu Văn càng giật mình kinh ngạc, tới khi nghe hết thì trực tiếp há hốc mồm. Đến khi thẩm phán phải gõ búa lần thứ hai anh ta mới hoàn hồn lại. Chợt anh ta quay sang nhìn Thụy Khanh vẫn đang nhàn nhạt nhìn anh ta, không nhịn được gầm rú lên:
- Là cô giở trò? Cô điều tra tôi à? Sao cô dám?
Anh ta như điên muốn lao sang hàng ghế bên thì ông Vinh đứng phắt dậy chắn trước mặt Thụy Khanh. Không làm gì được, anh ta lại gào lên:
- Những thứ đó đều do tôi làm ra mà có, cô có quyền gì mà mang ra đây đòi hỏi chia chác với tôi.
Thẩm phán thấy bên dưới ồn ào, gõ mạnh mấy nhát búa đanh đanh. Thụy Khanh nói với thẩm phán:
- Xin phép cho chúng tôi chút thời gian thỏa thuận có được không ạ, tôi không muốn huyên náo trước tòa.
Vị thẩm phán trao đổi mấy câu với thư ký rồi gật đầu, tuyên bố tòa tạm dừng 30 phút rồi thu dọn ra ngoài.
Luật sư Trần Hương từ đầu phiên tòa tới giờ vẫn ngồi như một người quan sát. Lúc này nhận thấy ánh mắt của Thụy Khanh mới chậm rãi đứng dậy, cầm chiếc cặp công văn đến trước mặt Hữu Văn. Gật đầu coi như chào hỏi, bà nói:
- Tôi là luật sư Trần Hương của văn phòng luật sư Hà Thịnh. Hôm nay được sự ủy thác của thân chủ tôi là chị Vũ Thụy Khanh về việc ly hôn giữa anh và thân chủ của tôi. Đây là bản thỏa thuận xin anh đọc kỹ, nếu có gì không rõ chúng ta trao đổi lại.
Hữu Văn hằm hè giật lấy bản thỏa thuận ly hôn. Sau khi đọc hết, anh ta trầm mặt nói với Thụy Khanh.:
- Tôi cứ tưởng cô là người hiền lành, am hiểu nhất là sống vì người khác. Hôm nay mới biết thêm bộ mặt khác nham hiểm của cô. Quyết định ly hôn này là đúng rồi. Tôi đã nói cho cô căn nhà đó còn chưa thấy đủ hay sao? Cô đừng hòng lấy gì thêm từ tôi, thứ này tôi không ký. Lâm Anh là con trai tôi, tôi cũng sẽ mang nó đi.
Anh ta xé nhỏ tờ giấy rồi quăng đi, vẻ mặt trâng tráo.
Ông Vinh mặt nóng lên, định cho thằng này thêm một bạt tai, Thụy Khanh đứng bên thấy vậy kéo tay ông lại, cô nhẹ nhàng nói: “ Bố à, không cần đâu.” Cô nhìn sâu vào Hữu Văn rồi nói, giọng như tâm sự:
- Anh Văn, chúng ta ở bên nhau đã gần tám năm, bảy năm làm vợ chồng. Tôi tự thấy mình đã làm tốt vai trò của một người vợ với anh. Hiếu thảo với cha mẹ chồng, sinh cho anh hai đứa con một trai một gái, chăm sóc nuôi dạy chúng cẩn thận.
- Anh nhớ không? Khi anh còn chưa ổn định công việc, là tôi vừa học vừa cùng tính toán với anh, rong ruổi cùng với anh đi làm thị trường. Lúc mang thai Lâm Anh, thấy anh đi làm về là đặt lưng ngủ tôi lại thức đêm hộ anh viết báo cáo, chăm lo cho anh từng chút, từng chút. Con ra đời trong căn nhà trật trội, nửa đêm nó khóc, sợ ảnh hưởng đến giấc ngủ của anh, tôi ôm con ra ngoài đứng trong trời gió lạnh. Hai đứa con ra đời anh chưa bao giờ phải vì cái ăn cái ngủ của chúng mà lo lắng, cũng chưa từng một ngày phải đưa con đến trường.
- Khi anh nói muốn cùng bạn làm ăn, tôi vét sạch vốn liếng của mình, còn vay bố tôi để đưa cho anh, đến nay tôi vẫn chưa một lần hỏi đến. Kệ anh đi đêm đi ngày, tôi vẫn thức đợi anh về, nấu cho anh bát mì ăn khuya, pha cho anh cốc nước giải rượu, chuẩn bị cho anh từ đôi tất trở đi mà chẳng mấy khi mua đồ cho mình. Tôi chưa đủ hết lòng với anh sao? Vậy mà bây giờ anh cho tôi cái gì? Anh chỉ nói một câu hết tình cảm và một tờ …đơn ly hôn..
Hít một hơi thật sâu như đè nén, cô lại nói:
- Anh có nghĩ qua không? Người cùng anh đi qua những ngày đầu vất vả là tôi, người giành cho anh tất cả từ lúc anh vẫn chưa là gì, chưa có gì là tôi. Giờ có của cải thì anh mua nhà cho một người đàn bà khác ở, mua xe hơi rước người đàn bà khác đi. Anh mang tiền đi cưng chiều cung phụng người đàn bà khác. Còn tôi, hàng tháng anh mang về cho một triệu bạc như ném cho ăn mày.
- Tôi! Đáng sao? Hóa ra, vợ chồng chỉ có thể chung hoạn nạn, không thể chung hưởng phú quý vinh hoa à? Hữu Văn, chồng ơi, anh có hay không bị lương tâm cắn rứt?
Căn phòng lúc này không một tiếng động. Hữu Văn sững sờ ngồi phịch xuống ghế, một câu ‘chồng ơi’ đánh vào thật sâu nơi trí óc bị bỏ quên.
Thụy Khanh biết đánh đòn tâm lý lúc này đã đủ, giờ phải trực tiếp dùng dao phay chặt đay rối, cô chẳng muốn dây dưa thêm nữa. Gạt chút nước mắt rơi xuống má, cô lấy chiếc phong bì có ảnh mà Vương Dũng chụp, cùng với vài tài liệu hack được từ công ty riêng của Hữu Văn, đặt nhẹ nhàng trước mặt anh ta, nói tiếp:
- Tôi biết cô bạn gái của anh có bầu hai tháng rồi. Nếu tôi kiện tội hai người ngoại tình, thì nhẹ phạt tù ba tháng, nặng thì tù một năm. Cũng có thể mang ảnh này đến công ty anh làm việc mà bêu rếu, để hai người chết chìm trong nước bọt của mọi người. Nhưng tôi không làm vậy.
- Còn đây là tài liệu chứng tỏ anh có khuất tất trong đấu thầu giữa hai công ty, anh đã lấy quyền công mưu tư. Dù công ty OVA không có thiệt hại gì, nhưng nếu cho công ty biết đến sự can thiệp của anh, thì sự nghiệp của anh sẽ ra sao chắc tôi không cần nói. Nhưng tôi cũng sẽ không vạch trần.
- Chúng ta dù gì cũng còn hai đứa con ở giữa, tôi không muốn trở mặt thành thù. Anh có thể bất nhân, còn tôi không thể bất nghĩa. Anh chưa bao giờ chăm sóc con cái, nên Lâm Anh ở với tôi sẽ tốt hơn ở với anh. Tôi chỉ lấy những gì tôi đáng đươc nhận. Bản thỏa thuận ly hôn này tôi thấy là hợp lý nhất rồi. Anh ký xong thì chúng ta chấm dứt, đúng như điều anh mong đợi lâu nay.
Thụy Khanh nhận thêm tờ thỏa thuận khác từ luật sư, đưa tới trước mặt Hữu Văn.
Hữu Văn nãy giờ vẫn nhìn chằm chằm Thụy Khanh. Anh ta khiếp sợ trước sự thay đổi của cô, những lý lẽ của cô không có cái nào không xoáy xâu vào tâm lý người đối diện. Phải rồi, anh ta mới đầu quyết tâm theo đuổi cô, lấy cô bằng được cũng chỉ vì cô là đóa hồng đỏ có gai, xinh đẹp mà giỏi giang sắc xảo.
Mấy năm nay vì anh ta và hai đứa con mà cô mất đi cơ hội tỏa sáng của mình, thu nhỏ lại trong vỏ bọc xám xịt. Anh ta tìm thấy ánh sáng cô đánh mất ở nơi khác, nơi khiến anh ta phấn khích vui vẻ, và không ngần ngại giũ bỏ gia đình mình. Mới đầu khi ngoại tình anh ta cũng áy náy, nhưng dần già, khi đã bước qua cái ranh giới của đạo đức ấy, anh ta đã không còn cảm thấy tội lỗi nữa rồi.
Cay đắng, hối tiếc, xấu hổ. Cho rằng để lại cho cô căn nhà là sẽ xong mọi chuyện, song những thứ anh ta giấu diếm che đậy hóa ra cô đều đã biết. Những tính toán của anh ta hóa ra chỉ như trò hề. Cảm giác như đang bị bóc xuống từng lớp da mặt, nóng bừng. Chẳng còn mặt mũi nào tranh cãi tiếp nữa, anh ta đặt bút ký xuống bản thỏa thuận ly hôn.
Với sự đồng thuận của cả hai bên về việc thỏa thuận phân chia tài sản, thỏa thuận trách nhiệm việc nuôi con. Hai bên ký kết, không còn tranh trấp nào khác nên tòa nhanh chóng tuyên bố ly hôn.
Cầm tờ trích lục trên tay, bước ra khỏi cửa phòng xử án, Thụy Khanh ngơ ngác một hồi. Thói quen yêu một người, thói quen quan tâm chăm sóc cho một người từng ấy năm trời. Giờ phải tập quên đi… không có gì diễn tả nỗi trống vắng tận sâu trong trái tim cô, cảm thấy mình như một tấm lục bình trôi trong dòng nước, lững lờ, lững lờ.
Thụy Khanh nhìn thấy bố đã chào hỏi xong với cán bộ tòa án và luật sư, cũng nhìn thấy Hữu Văn đang nhìn về phía mình, hai người cứ thế nhìn nhau một lúc lâu. Nếu cô cảm nhận không sai thì có lẽ lúc này anh ta cũng cảm thấy giống như cô vậy, cũng phải có chút tiếc nuối chứ nhỉ?
Nhưng cũng chẳng muốn bận tâm thêm nữa, Thụy Khanh quay người đi trước, cô bước nhanh ra xe rồi cùng bố trở về nhà. Nơi đó có hai đứa con yêu của cô, đó mới là nơi để trái tim cô gửi gắm.
/39
|