Edit: V.O
Sở Dục Trạch đi ra từ chỗ của Tần Xu, một đường đi đến thư phòng.
Tổng quản Lục Thành đã sớm giải thích chuyện của Tô Chiêu Nghi rồi. Tưởng Quý Phi phát tác như vậy, chỉ bởi vì trong nửa tháng, Hoàng Thượng sủng hạnh Tô Chiêu Nghi bốn lần, cho nên, lúc này mới phải đưa tiễn tính mạng của bản thân.
Lục Thành cong lưng, cảm thấy được trên người Điện Hạ nhà mình truyền đến hàn ý, trong lòng ít nhiều cũng đoán được ý nghĩ của Điện Hạ. Tưởng Quý Phi ngang ngược, nhưng chỉ cần Hoàng Thượng sủng ái bà ta thì ai dám làm gì bà ta?
Thả ra tiếng gió đi, còn có, phái người nhìn chằm chằm Phủ Thượng Thư.
Tô Nguyên Hương là đích nữ của Hộ bộ thượng thư - Tô Bình Quảng, nữ nhi nhà mình mất mạng vô ích ở trong Cung, làm sao Tô Bình Quảng có thể nuốt xuống được cơn tức này.
Vừa nói chuyện, đã đi ra cửa thư phòng.
Lục Thành gật gật đầu: Bây giờ nô tài đi làm. Nói xong lời này, cung kính khom người, liền xoay người rời đi.
Tầm mắt của Sở Dục Trạch nhìn về hướng Hoa Khôn Cung, trong ánh mắt hiện lên một chút hàn ý.
Qua một ngày, phố lớn ngõ nhỏ trong Kinh thành đều truyền ra lời đồn đãi, nói nữ nhi Hộ bộ thượng thư tiến Cung chưa đến một tháng, đã bị Tưởng Quý Phi sai người dùng trượng đánh chết. Nghe nói, lúc chết, toàn thân không có chỗ nào là lành lặn, ngay cả mắt cũng không nhắm lại được.
Trong lúc nhất thời, tất cả trà phường tửu lâu trong Kinh thành, đều nghị luận Tưởng Quý Phi ngoan độc như thế nào, ỷ vào ân sủng của Hoàng Thượng, không để mạng người vào trong mắt.
Sau đó, không biết như thế nào, đã có người nói đến Nhị hoàng tử của Đương Kim Hoàng Thượng, cũng chính là nhi tử của Tưởng Quý Phi.
Nói Tưởng Quý Nhi ngang ngược như vậy, có thể thấy được Nhị hoàng tử cũng là một người tàn nhẫn. Truyền đến truyền đi, liền truyền thành từ nhỏ Nhị hoàng tử đã gần nữ sắc, tuy rằng tuổi còn trẻ, nhưng không biết đã làm nhục bao nhiêu cung nữ ở trong Cung.
Hiển nhiên là mẫu nào tất sẽ có tử nấy (ý nói mẹ như thế nào thì con thế nấy).
Tin tức rất nhanh liền truyền tới trong Cung, Tưởng Quý Phi đang uống trà, nghe được cung nữ bẩm báo, lập tức đã ném ly trà trong tay xuống đất.
Hoang đường! Chỉ một Hộ bộ thượng thư nho nhỏ, dám....... Tưởng Quý Phi chưa nói hết lời, sắc mặt liền càng khó coi.
Một Hộ bộ thượng thư nho nhỏ, nào dám làm càn như vậy, chắc chắn sau lưng có người sai khiến.
Mà riêng bà ta, không cần nghĩ, cũng biết là vị kia Thái Tử Điện Hạ ở Đông Cung kia rồi.
Tưởng Quý Phi nghĩ, trong ánh mắt nhất thời liền hiện lên một chút hận ý.
Đi, phái người nói cho Hoàng Thượng, nói Bổn cung bị bệnh. Tưởng Quý Phi nhíu nhíu mày, lạnh giọng phân phó cung nữ bên cạnh.
Cung nữ Tử Thư nghe lời Tưởng Quý Phi nói, vội vàng đáp vâng, xoay người ra khỏi Điện.
Tưởng Quý Phi ngồi vào trước bàn trang điểm, lấy một cái hộp nhỏ bằng gỗ Đàn Hương từ trong tráp ra, bà ta lấy ra một viên thuốc từ trong đó, chậm rãi đặt vào trong miệng, nuốt xuống.
Rất nhanh, sắc mặt của bà ta liền trở nên có chút trắng bệch.
Ngô ma ma thấy hành động của nương nương nhà mình, nhịn không được khuyên nhủ: Thái y nói, uống thuốc này nhiều sẽ hại thân.
Nghe lời của Ngô ma ma, Tưởng Quý Phi cũng là không cho là đúng. Mặc dù thuốc này hại thân, nhưng hiệu quả lại vô cùng nhanh chóng.
Chỉ cần Hoàng Thượng đến đây, bà ta còn có thể nắm chắc lừa Hoàng Thượng ở lại.
Thấy bà ta cứ khăng khăng như thế, Ngô ma ma chỉ thở dài trong đầu một hơi.
Mấy năm nay, nương nương độc sủng hậu cung, nhưng càng lộng quyền, trước kia Ngô ma ma nói một câu còn có thể nghe vào, nay ngay cả lời nói của ma ma như bà cũng không để ý.
Ngày ấy, nương nương sai người dùng trượng đánh chết Tô Chiêu Nghi thì Ngô ma ma cũng từng khuyên qua, nhưng nương nương đang tức giận, làm sao có thể nghe vào.
Như vậy, mới có chuyện ngày hôm nay.
Nói thật, Ngô ma ma cảm thấy tuy rằng nương nương rất được Hoàng Thượng ân sủng, làm chuyện gì cũng không nên không giữ lại một con đường sống như vậy, Ngô ma ma sống mấy năm nay, biết rõ nhất, nếu ngươi không để lại một chút đường sống, cuối cùng cũng sẽ thật sự không còn biện pháp nào.
Nhìn ở bên ngoài, Ngô ma ma là nhũ mẫu của nương nương, nhưng trên thực tế, Ngô ma ma nhìn Tưởng Quý Phi lớn lên, trong lòng đã coi Tưởng Quý Phi như nữ nhi của mình.
Nhưng chủ tớ có khác, ngay cả trong lòng Ngô ma ma cũng đều hiểu được, có một số việc, bà cũng không thể nói.
Nói, sợ là nương nương sẽ trách tội.
Ngô ma ma đang suy nghĩ, chợt nghe bên ngoài truyền đến một trận tiếng bước chân, ngay sau đó nghe tiếng thái giám hô lớn: Hoàng Thượng giá lâm!
Ngô ma ma đỡ Tưởng Quý Phi đứng dậy, đến cửa nghênh đón.
Nô tì thỉnh an Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế. Sắc mặt Tưởng Quý Phi tái nhợt, bước chân đều có chút trống rỗng.
Hoàng Thượng thấy bà ta như vậy, tức giận trong đầu sớm đã tiêu tan, lập tức liền tự tay đỡ bà ta đứng lên.
Tưởng quý phi cũng lui từng bước ra phía sau, quỳ trên mặt đất, đôi mắt liền đỏ lên trong phút chốc.
Hoàng Thượng, nô tì đã vô tâm mà sai lầm, xin Hoàng Thượng thứ tội.
Thấy bà ta như vậy, trong ánh mắt Hoàng Thượng hiện lên một chút kinh ngạc: Có chuyện thì đứng lên nói, nàng làm cái gì vậy?
Tưởng Quý Phi quỳ thẳng tắp, ngẩng đầu nhìn Hoàng Thượng đứng ở nơi đó một cái, lúc này mới mở miệng nói: Nô tì biết Hoàng Thượng tức giận với nô tì, nhưng ngày đó quả thực nô tì chỉ là muốn giáo huấn Tô Chiêu Nghi một chút, làm sao nghĩ tới, bọn nô tài ở dưới sẽ không biết nặng nhẹ như thế.
Hoàng Thượng đứng ở nơi đó, nghe lời Tưởng Quý Phi nói chỉ hơi hơi nhíu mày, lại giãn ra.
Đứng lên đi, trẫm không trách nàng.
Quỳ lâu như vậy, sắc mặt Tưởng Quý Phi càng trắng bệch, nghe Hoàng Thượng nói, lúc này mới đứng dậy, có lẽ đứng dậy quá nhanh, thân mình không khỏi lắc lư, thiếu chút liền ngã nhào trên đất.
Nương nương!
Hoàng Thượng bước từng bước lên phía trước đỡ Tưởng Quý Phi, phân phó Ngô ma ma đứng ở nơi đó: Còn không đi truyền Thái y?
Ngô ma ma lên tiếng, gấp rút chạy ra bên ngoài, trên mặt vẫn có chút cứng ngắc như trước.
Lẽ ra Hoàng Thượng để cho bà đi truyền Thái y, nhất định sẽ không khiến cho nương nương tức giận. Nhưng cũng không biết vì sao, trong lòng Ngô ma ma luôn có loại cảm giác ẩn ẩn không yên.
Hoàng Thượng đối tốt với nương nương, nhưng như vậy có chút dung túng. Xảy ra chuyện như vậy, ngược lại Ngô ma ma thà rằng Hoàng Thượng tức giận, phát tiết nóng nảy một lần.
Ngô ma ma lắc lắc đầu, đề xuống không yên trong đáy lòng kia, bước nhanh đi đến Thái Y Viện.
Phượng Loan Cung
Hoàng hậu Vương thị ở phía trên từ từ nhắm hai mắt lại, nghe cung nữ bẩm báo, hơi hơi nhíu mày, nhưng không có mở mắt ra.
Ngược lại Tưởng thị lại càng giả bộ, tin tức vừa mới được truyền vào trong Cung, tiếp sau đó bà ta liền bị bệnh.
Nhưng chỉ cần Hoàng Thượng sẵn lòng tin tưởng thì bệnh giả của bà ta cũng sẽ trở thành bệnh thật.
Những người đó ở Thái Y Viện, người nào mà không sáng suốt, rõ ràng.
Nương nương. Cung nữ Lưu Quang cầm một ly trà, nhẹ nhàng kêu lên.
Vương thị mở to mắt, tự tay tiếp nhận ly trà trong tay Lưu Quang, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, lúc này mới phân phó: Đỡ Bổn cung đến Thọ Khang Cung một chuyến.
Thọ Khang Cung là chỗ ở của Thái Hậu, chuyện của Tưởng thị, có lẽ cũng đã đến tai Thái Hậu.
Bà ta thân là chính cung Hoàng Hậu, dù sao vẫn nên đi dò xét ý tứ của Thái Hậu.
Lưu Quang là cung nữ bên người của bà ta, đương nhiên đoán ra được tâm tư của bà ta, lập tức nói nói: Nay trong Kinh thành truyền ồn ào huyên náo, Thái Hậu là một người thích thanh tĩnh, cho dù e ngại mặt mũi Hoàng Thượng, nhưng Thái Hậu đúng là vẫn còn là Thái Hậu.
Trong lời của Lưu Quang có ý, Vương thị nghe, chỉ mỉm cười, không nói gì.
......
Thọ Khang Cung
Thái Hậu, Hoàng Hậu nương nương đến thỉnh an. Đổng ma ma bên người Thái Hậu nói.
Ừ, biết rồi. Thái Hậu mặc một thân thường phục rộng thùng thình, một bên xem kinh thư trong tay, một bên nói.
Xem trong chốc lát, mới ngẩng đầu nói với Đổng ma ma: Để cho nàng đi vào.
Đổng ma ma tuân lệnh, phúc phúc thân mình, bước đi ra ngoài.
Rất nhanh, liền dẫn Hoàng Hậu vào.
Thái Hậu nghe được tiếng bước chân, biết là Hoàng Hậu tới, liền hạ kinh thư trong tay xuống.
Nô tì thỉnh an Thái Hậu. Hoàng Hậu Vương thị chậm rãi tiến lên, cung kính thỉnh an.
Đứng lên đi. ánh mắt Thái Hậu nhìn thoáng qua ở trên người bà ta, chỉ nói: Sớm như lời con nói, con còn trẻ, tội gì phải ăn mặc trắng trong thuần khiết như vậy.
Vương thị cười cười, trả lời: Dù sao nô tì cũng không thích xa xỉ, một kiện xiêm y phô trương thanh thế, còn phải hao phí trước một tháng.
Trước đó vài ngày, Tưởng Quý Phi làm một bộ váy Vân Cẩm Thúy Văn (váy bằng gấm Vân Nam màu xanh phỉ thúy), trước trước sau sau trải qua gần trăm tay người, cái này có thể nói là hao phí lớn đến hoảng loạn.
Chuyện này Thái Hậu biết, nay nghe Hoàng Hậu nói như vậy, làm sao có thể không hiểu được ý của Hoàng Hậu.
Con là người có hiểu biết, ai gia biết.
Thái Hậu nghĩ nghĩ, mới hỏi: Ai gia nghe nói, lúc này Hoàng Thượng đã đến nơi đó của Tưởng Quý Phi.
Vương thị chần chờ một chút, mới trả lời: Tưởng Quý Phi bị bệnh, vì vậy Hoàng Thượng mới......
Không đợi Hoàng Hậu nói xong, Thái Hậu liền cắt ngang lời nói của bà ta: Được rồi, đừng dùng người kia đến lừa gạt ai gia, làm sao ai gia có thể không biết tâm tư của ngươi.
Thái Hậu nhìn thoáng qua Vương thị đứng ở nơi đó, mới mở miệng nói: Việc này có thể có Thái Tử tham dự vào trong đó không?
Nghe lời nói của Thái Hậu, ánh mắt Vương thị co rúm lại một chút, nếu bà ta nói không có, ngay cả mình cũng sẽ không tin, tuy rằng, việc này, một chữ Thái Tử cũng chưa từng tiết lộ với bà ta.
Mấy năm nay, thái tử cũng có thành tựu, rất nhiều chuyện, bà ta cũng không thể làm chủ.
Nhưng như vậy thì sao, mặc dù không phải Thái Tử, người bên ngoài cũng chỉ nghĩ là Thái Tử làm.
Hoàng Thượng nghĩ như vậy, đám triều thần cũng sẽ nghĩ như vậy.
Đạo lý kia, Thái Tử sẽ không thể không biết.
Cho nên, đều là không đúng, thì lại có gì khác nhau?
Thấy Hoàng Hậu không nói lời nào, Thái Hậu cũng hơi hơi thở dài một hơi: Hoàng Thượng là một người bất công, Thái Tử trôi qua ngày ngày cũng không tốt.
Vương thị nghe, ngoài miệng cũng không thể nói gì, Hoàng Thượng là nhi tử của Thái Hậu, người bất công chỉ có Thái Hậu mới có thể nói, người bên ngoài không dám tùy ý nghị luận.
Quên đi, truyền ý chỉ của ai gia, Quý Phi Tưởng thị xử sự không thỏa đáng, mệnh lệnh ở trong viện của mình, không có ý chỉ của ai gia, không thể ra cửa Cung nửa bước.
Hoàng hậu, ai gia xử trí như vậy, con cảm thấy có được không? Thái Hậu nhìn thoáng qua Vương thị đứng ở nơi đó, mở miệng hỏi.
Vương thị phúc phúc thân mình, liền nói ngay: Thái Hậu xử trí, đương nhiên là vô cùng tốt. Hoàng Hậu chần chờ một chút, mới lên tiếng: Nhưng Hoàng Thượng ở đó......
Yên tâm, trong mắt Hoàng Thượng vẫn cón có ai gia.
Vâng nghe Thái Hậu nói như vậy, Vương thị thấp giọng đáp.
Ai gia nghe nói, Hoàng Thượng chỉ cho Thái Tử hai người hầu hạ? Thái Hậu đột nhiên dời đề tài đi, mở miệng hỏi.
Vâng, Tài Tử mới được đề cử là chất nữ nhà mẹ đẻ nô tì, Hoàng Thượng thấy bên cạnh Thái Tử có ít người hầu hạ, lại chỉ định thêm một Tần Thục Nữ đi qua.
Ừ Thái Hậu gật gật đầu: Cũng là chất nữ của con, liền nói thêm nhiều điều chút, đừng đến lúc đó lại tạo ra sự cố gì.
Nghe lời nói của Thái Hậu, Vương thị phúc phúc thân mình, đồng ý.
Tất nhiên Hoàng Hậu biết Thái Hậu rất rõ ràng chuyện chất nữ nhà mình, hôm nay hỏi như vậy, có lẽ là có lời khác muốn nói.
Vương thị vừa mới nghĩ tới, chợt nghe Thái Hậu nói: Cung phi bị bệnh vài ngày, có thể có chuyển biến tốt không?
Nghe lời nói của Thái Hậu, trong đầu Vương thị lộp bộp một chút, vội vàng nói: Bẩm Thái Hậu, nô tì đã hỏi Thái y, Thái y nói, Cung phi chỉ bị chút phong hàn, thân thể của bản thân lại yếu, cho nên mới kéo dài thời gian như vậy.
Chỉ cần cố gắng điều dưỡng, làm sao còn có thể không tốt.
Thái Hậu gật gật đầu, ý tứ hàm xúc nói: Đã có chuyển biến tốt, để cho Thái Tử Phi bớt thời giờ đi thỉnh an, bà tức (ý nói mẹ chồng, nàng dâu) hai người gặp mặt, nói ra suy nghĩ của mình, Hoàng Hậu, con cảm thấy chủ ý này của ai gia có được không?
Mặc dù trong đầu Vương thị có chút không được tự nhiên, nhưng nào dám nói nửa chữ không được.
Suy cho cùng, Thái Tử là từ trong bụng Cung phi mà ra, Hoàng Hậu lại là đích mẫu (mẹ cả), có như thế nào cũng không thể sánh bằng mẹ đẻ Cung phi này.
Nghe lời nói của Vương thị, Thái Hậu cười gật gật đầu: Ừ, nếu con cũng thấy được, ai gia cũng yên tâm.
......
Ý chỉ của Thái Hậu giống như sét đánh ở trên đỉnh đầu của Tưởng Quý Phi, một chút huyết sắc cuối cùng trên mặt đều tuột hết.
Hoàng Thượng nhìn Tưởng Quý Phi một cái, sai người đỡ bà ta đứng lên.
Nếu mẫu hậu đã có ý chỉ, bản thân nàng cứ ở trong Cung suy nghĩ lỗi lầm đi.
Hoàng Thượng...... Tưởng Quý Phi mạnh mẽ ngẩng đầu lên, trong ánh mắt lộ ra một chút khiếp sợ.
Chủ tử nhà ngươi bị bệnh, chiếu cố cho tốt. Hoàng Thượng lưu lại một câu, liền lập tức đi ra khỏi Điện.
Hoàng Thượng!
Sở Dục Trạch đi ra từ chỗ của Tần Xu, một đường đi đến thư phòng.
Tổng quản Lục Thành đã sớm giải thích chuyện của Tô Chiêu Nghi rồi. Tưởng Quý Phi phát tác như vậy, chỉ bởi vì trong nửa tháng, Hoàng Thượng sủng hạnh Tô Chiêu Nghi bốn lần, cho nên, lúc này mới phải đưa tiễn tính mạng của bản thân.
Lục Thành cong lưng, cảm thấy được trên người Điện Hạ nhà mình truyền đến hàn ý, trong lòng ít nhiều cũng đoán được ý nghĩ của Điện Hạ. Tưởng Quý Phi ngang ngược, nhưng chỉ cần Hoàng Thượng sủng ái bà ta thì ai dám làm gì bà ta?
Thả ra tiếng gió đi, còn có, phái người nhìn chằm chằm Phủ Thượng Thư.
Tô Nguyên Hương là đích nữ của Hộ bộ thượng thư - Tô Bình Quảng, nữ nhi nhà mình mất mạng vô ích ở trong Cung, làm sao Tô Bình Quảng có thể nuốt xuống được cơn tức này.
Vừa nói chuyện, đã đi ra cửa thư phòng.
Lục Thành gật gật đầu: Bây giờ nô tài đi làm. Nói xong lời này, cung kính khom người, liền xoay người rời đi.
Tầm mắt của Sở Dục Trạch nhìn về hướng Hoa Khôn Cung, trong ánh mắt hiện lên một chút hàn ý.
Qua một ngày, phố lớn ngõ nhỏ trong Kinh thành đều truyền ra lời đồn đãi, nói nữ nhi Hộ bộ thượng thư tiến Cung chưa đến một tháng, đã bị Tưởng Quý Phi sai người dùng trượng đánh chết. Nghe nói, lúc chết, toàn thân không có chỗ nào là lành lặn, ngay cả mắt cũng không nhắm lại được.
Trong lúc nhất thời, tất cả trà phường tửu lâu trong Kinh thành, đều nghị luận Tưởng Quý Phi ngoan độc như thế nào, ỷ vào ân sủng của Hoàng Thượng, không để mạng người vào trong mắt.
Sau đó, không biết như thế nào, đã có người nói đến Nhị hoàng tử của Đương Kim Hoàng Thượng, cũng chính là nhi tử của Tưởng Quý Phi.
Nói Tưởng Quý Nhi ngang ngược như vậy, có thể thấy được Nhị hoàng tử cũng là một người tàn nhẫn. Truyền đến truyền đi, liền truyền thành từ nhỏ Nhị hoàng tử đã gần nữ sắc, tuy rằng tuổi còn trẻ, nhưng không biết đã làm nhục bao nhiêu cung nữ ở trong Cung.
Hiển nhiên là mẫu nào tất sẽ có tử nấy (ý nói mẹ như thế nào thì con thế nấy).
Tin tức rất nhanh liền truyền tới trong Cung, Tưởng Quý Phi đang uống trà, nghe được cung nữ bẩm báo, lập tức đã ném ly trà trong tay xuống đất.
Hoang đường! Chỉ một Hộ bộ thượng thư nho nhỏ, dám....... Tưởng Quý Phi chưa nói hết lời, sắc mặt liền càng khó coi.
Một Hộ bộ thượng thư nho nhỏ, nào dám làm càn như vậy, chắc chắn sau lưng có người sai khiến.
Mà riêng bà ta, không cần nghĩ, cũng biết là vị kia Thái Tử Điện Hạ ở Đông Cung kia rồi.
Tưởng Quý Phi nghĩ, trong ánh mắt nhất thời liền hiện lên một chút hận ý.
Đi, phái người nói cho Hoàng Thượng, nói Bổn cung bị bệnh. Tưởng Quý Phi nhíu nhíu mày, lạnh giọng phân phó cung nữ bên cạnh.
Cung nữ Tử Thư nghe lời Tưởng Quý Phi nói, vội vàng đáp vâng, xoay người ra khỏi Điện.
Tưởng Quý Phi ngồi vào trước bàn trang điểm, lấy một cái hộp nhỏ bằng gỗ Đàn Hương từ trong tráp ra, bà ta lấy ra một viên thuốc từ trong đó, chậm rãi đặt vào trong miệng, nuốt xuống.
Rất nhanh, sắc mặt của bà ta liền trở nên có chút trắng bệch.
Ngô ma ma thấy hành động của nương nương nhà mình, nhịn không được khuyên nhủ: Thái y nói, uống thuốc này nhiều sẽ hại thân.
Nghe lời của Ngô ma ma, Tưởng Quý Phi cũng là không cho là đúng. Mặc dù thuốc này hại thân, nhưng hiệu quả lại vô cùng nhanh chóng.
Chỉ cần Hoàng Thượng đến đây, bà ta còn có thể nắm chắc lừa Hoàng Thượng ở lại.
Thấy bà ta cứ khăng khăng như thế, Ngô ma ma chỉ thở dài trong đầu một hơi.
Mấy năm nay, nương nương độc sủng hậu cung, nhưng càng lộng quyền, trước kia Ngô ma ma nói một câu còn có thể nghe vào, nay ngay cả lời nói của ma ma như bà cũng không để ý.
Ngày ấy, nương nương sai người dùng trượng đánh chết Tô Chiêu Nghi thì Ngô ma ma cũng từng khuyên qua, nhưng nương nương đang tức giận, làm sao có thể nghe vào.
Như vậy, mới có chuyện ngày hôm nay.
Nói thật, Ngô ma ma cảm thấy tuy rằng nương nương rất được Hoàng Thượng ân sủng, làm chuyện gì cũng không nên không giữ lại một con đường sống như vậy, Ngô ma ma sống mấy năm nay, biết rõ nhất, nếu ngươi không để lại một chút đường sống, cuối cùng cũng sẽ thật sự không còn biện pháp nào.
Nhìn ở bên ngoài, Ngô ma ma là nhũ mẫu của nương nương, nhưng trên thực tế, Ngô ma ma nhìn Tưởng Quý Phi lớn lên, trong lòng đã coi Tưởng Quý Phi như nữ nhi của mình.
Nhưng chủ tớ có khác, ngay cả trong lòng Ngô ma ma cũng đều hiểu được, có một số việc, bà cũng không thể nói.
Nói, sợ là nương nương sẽ trách tội.
Ngô ma ma đang suy nghĩ, chợt nghe bên ngoài truyền đến một trận tiếng bước chân, ngay sau đó nghe tiếng thái giám hô lớn: Hoàng Thượng giá lâm!
Ngô ma ma đỡ Tưởng Quý Phi đứng dậy, đến cửa nghênh đón.
Nô tì thỉnh an Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế. Sắc mặt Tưởng Quý Phi tái nhợt, bước chân đều có chút trống rỗng.
Hoàng Thượng thấy bà ta như vậy, tức giận trong đầu sớm đã tiêu tan, lập tức liền tự tay đỡ bà ta đứng lên.
Tưởng quý phi cũng lui từng bước ra phía sau, quỳ trên mặt đất, đôi mắt liền đỏ lên trong phút chốc.
Hoàng Thượng, nô tì đã vô tâm mà sai lầm, xin Hoàng Thượng thứ tội.
Thấy bà ta như vậy, trong ánh mắt Hoàng Thượng hiện lên một chút kinh ngạc: Có chuyện thì đứng lên nói, nàng làm cái gì vậy?
Tưởng Quý Phi quỳ thẳng tắp, ngẩng đầu nhìn Hoàng Thượng đứng ở nơi đó một cái, lúc này mới mở miệng nói: Nô tì biết Hoàng Thượng tức giận với nô tì, nhưng ngày đó quả thực nô tì chỉ là muốn giáo huấn Tô Chiêu Nghi một chút, làm sao nghĩ tới, bọn nô tài ở dưới sẽ không biết nặng nhẹ như thế.
Hoàng Thượng đứng ở nơi đó, nghe lời Tưởng Quý Phi nói chỉ hơi hơi nhíu mày, lại giãn ra.
Đứng lên đi, trẫm không trách nàng.
Quỳ lâu như vậy, sắc mặt Tưởng Quý Phi càng trắng bệch, nghe Hoàng Thượng nói, lúc này mới đứng dậy, có lẽ đứng dậy quá nhanh, thân mình không khỏi lắc lư, thiếu chút liền ngã nhào trên đất.
Nương nương!
Hoàng Thượng bước từng bước lên phía trước đỡ Tưởng Quý Phi, phân phó Ngô ma ma đứng ở nơi đó: Còn không đi truyền Thái y?
Ngô ma ma lên tiếng, gấp rút chạy ra bên ngoài, trên mặt vẫn có chút cứng ngắc như trước.
Lẽ ra Hoàng Thượng để cho bà đi truyền Thái y, nhất định sẽ không khiến cho nương nương tức giận. Nhưng cũng không biết vì sao, trong lòng Ngô ma ma luôn có loại cảm giác ẩn ẩn không yên.
Hoàng Thượng đối tốt với nương nương, nhưng như vậy có chút dung túng. Xảy ra chuyện như vậy, ngược lại Ngô ma ma thà rằng Hoàng Thượng tức giận, phát tiết nóng nảy một lần.
Ngô ma ma lắc lắc đầu, đề xuống không yên trong đáy lòng kia, bước nhanh đi đến Thái Y Viện.
Phượng Loan Cung
Hoàng hậu Vương thị ở phía trên từ từ nhắm hai mắt lại, nghe cung nữ bẩm báo, hơi hơi nhíu mày, nhưng không có mở mắt ra.
Ngược lại Tưởng thị lại càng giả bộ, tin tức vừa mới được truyền vào trong Cung, tiếp sau đó bà ta liền bị bệnh.
Nhưng chỉ cần Hoàng Thượng sẵn lòng tin tưởng thì bệnh giả của bà ta cũng sẽ trở thành bệnh thật.
Những người đó ở Thái Y Viện, người nào mà không sáng suốt, rõ ràng.
Nương nương. Cung nữ Lưu Quang cầm một ly trà, nhẹ nhàng kêu lên.
Vương thị mở to mắt, tự tay tiếp nhận ly trà trong tay Lưu Quang, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, lúc này mới phân phó: Đỡ Bổn cung đến Thọ Khang Cung một chuyến.
Thọ Khang Cung là chỗ ở của Thái Hậu, chuyện của Tưởng thị, có lẽ cũng đã đến tai Thái Hậu.
Bà ta thân là chính cung Hoàng Hậu, dù sao vẫn nên đi dò xét ý tứ của Thái Hậu.
Lưu Quang là cung nữ bên người của bà ta, đương nhiên đoán ra được tâm tư của bà ta, lập tức nói nói: Nay trong Kinh thành truyền ồn ào huyên náo, Thái Hậu là một người thích thanh tĩnh, cho dù e ngại mặt mũi Hoàng Thượng, nhưng Thái Hậu đúng là vẫn còn là Thái Hậu.
Trong lời của Lưu Quang có ý, Vương thị nghe, chỉ mỉm cười, không nói gì.
......
Thọ Khang Cung
Thái Hậu, Hoàng Hậu nương nương đến thỉnh an. Đổng ma ma bên người Thái Hậu nói.
Ừ, biết rồi. Thái Hậu mặc một thân thường phục rộng thùng thình, một bên xem kinh thư trong tay, một bên nói.
Xem trong chốc lát, mới ngẩng đầu nói với Đổng ma ma: Để cho nàng đi vào.
Đổng ma ma tuân lệnh, phúc phúc thân mình, bước đi ra ngoài.
Rất nhanh, liền dẫn Hoàng Hậu vào.
Thái Hậu nghe được tiếng bước chân, biết là Hoàng Hậu tới, liền hạ kinh thư trong tay xuống.
Nô tì thỉnh an Thái Hậu. Hoàng Hậu Vương thị chậm rãi tiến lên, cung kính thỉnh an.
Đứng lên đi. ánh mắt Thái Hậu nhìn thoáng qua ở trên người bà ta, chỉ nói: Sớm như lời con nói, con còn trẻ, tội gì phải ăn mặc trắng trong thuần khiết như vậy.
Vương thị cười cười, trả lời: Dù sao nô tì cũng không thích xa xỉ, một kiện xiêm y phô trương thanh thế, còn phải hao phí trước một tháng.
Trước đó vài ngày, Tưởng Quý Phi làm một bộ váy Vân Cẩm Thúy Văn (váy bằng gấm Vân Nam màu xanh phỉ thúy), trước trước sau sau trải qua gần trăm tay người, cái này có thể nói là hao phí lớn đến hoảng loạn.
Chuyện này Thái Hậu biết, nay nghe Hoàng Hậu nói như vậy, làm sao có thể không hiểu được ý của Hoàng Hậu.
Con là người có hiểu biết, ai gia biết.
Thái Hậu nghĩ nghĩ, mới hỏi: Ai gia nghe nói, lúc này Hoàng Thượng đã đến nơi đó của Tưởng Quý Phi.
Vương thị chần chờ một chút, mới trả lời: Tưởng Quý Phi bị bệnh, vì vậy Hoàng Thượng mới......
Không đợi Hoàng Hậu nói xong, Thái Hậu liền cắt ngang lời nói của bà ta: Được rồi, đừng dùng người kia đến lừa gạt ai gia, làm sao ai gia có thể không biết tâm tư của ngươi.
Thái Hậu nhìn thoáng qua Vương thị đứng ở nơi đó, mới mở miệng nói: Việc này có thể có Thái Tử tham dự vào trong đó không?
Nghe lời nói của Thái Hậu, ánh mắt Vương thị co rúm lại một chút, nếu bà ta nói không có, ngay cả mình cũng sẽ không tin, tuy rằng, việc này, một chữ Thái Tử cũng chưa từng tiết lộ với bà ta.
Mấy năm nay, thái tử cũng có thành tựu, rất nhiều chuyện, bà ta cũng không thể làm chủ.
Nhưng như vậy thì sao, mặc dù không phải Thái Tử, người bên ngoài cũng chỉ nghĩ là Thái Tử làm.
Hoàng Thượng nghĩ như vậy, đám triều thần cũng sẽ nghĩ như vậy.
Đạo lý kia, Thái Tử sẽ không thể không biết.
Cho nên, đều là không đúng, thì lại có gì khác nhau?
Thấy Hoàng Hậu không nói lời nào, Thái Hậu cũng hơi hơi thở dài một hơi: Hoàng Thượng là một người bất công, Thái Tử trôi qua ngày ngày cũng không tốt.
Vương thị nghe, ngoài miệng cũng không thể nói gì, Hoàng Thượng là nhi tử của Thái Hậu, người bất công chỉ có Thái Hậu mới có thể nói, người bên ngoài không dám tùy ý nghị luận.
Quên đi, truyền ý chỉ của ai gia, Quý Phi Tưởng thị xử sự không thỏa đáng, mệnh lệnh ở trong viện của mình, không có ý chỉ của ai gia, không thể ra cửa Cung nửa bước.
Hoàng hậu, ai gia xử trí như vậy, con cảm thấy có được không? Thái Hậu nhìn thoáng qua Vương thị đứng ở nơi đó, mở miệng hỏi.
Vương thị phúc phúc thân mình, liền nói ngay: Thái Hậu xử trí, đương nhiên là vô cùng tốt. Hoàng Hậu chần chờ một chút, mới lên tiếng: Nhưng Hoàng Thượng ở đó......
Yên tâm, trong mắt Hoàng Thượng vẫn cón có ai gia.
Vâng nghe Thái Hậu nói như vậy, Vương thị thấp giọng đáp.
Ai gia nghe nói, Hoàng Thượng chỉ cho Thái Tử hai người hầu hạ? Thái Hậu đột nhiên dời đề tài đi, mở miệng hỏi.
Vâng, Tài Tử mới được đề cử là chất nữ nhà mẹ đẻ nô tì, Hoàng Thượng thấy bên cạnh Thái Tử có ít người hầu hạ, lại chỉ định thêm một Tần Thục Nữ đi qua.
Ừ Thái Hậu gật gật đầu: Cũng là chất nữ của con, liền nói thêm nhiều điều chút, đừng đến lúc đó lại tạo ra sự cố gì.
Nghe lời nói của Thái Hậu, Vương thị phúc phúc thân mình, đồng ý.
Tất nhiên Hoàng Hậu biết Thái Hậu rất rõ ràng chuyện chất nữ nhà mình, hôm nay hỏi như vậy, có lẽ là có lời khác muốn nói.
Vương thị vừa mới nghĩ tới, chợt nghe Thái Hậu nói: Cung phi bị bệnh vài ngày, có thể có chuyển biến tốt không?
Nghe lời nói của Thái Hậu, trong đầu Vương thị lộp bộp một chút, vội vàng nói: Bẩm Thái Hậu, nô tì đã hỏi Thái y, Thái y nói, Cung phi chỉ bị chút phong hàn, thân thể của bản thân lại yếu, cho nên mới kéo dài thời gian như vậy.
Chỉ cần cố gắng điều dưỡng, làm sao còn có thể không tốt.
Thái Hậu gật gật đầu, ý tứ hàm xúc nói: Đã có chuyển biến tốt, để cho Thái Tử Phi bớt thời giờ đi thỉnh an, bà tức (ý nói mẹ chồng, nàng dâu) hai người gặp mặt, nói ra suy nghĩ của mình, Hoàng Hậu, con cảm thấy chủ ý này của ai gia có được không?
Mặc dù trong đầu Vương thị có chút không được tự nhiên, nhưng nào dám nói nửa chữ không được.
Suy cho cùng, Thái Tử là từ trong bụng Cung phi mà ra, Hoàng Hậu lại là đích mẫu (mẹ cả), có như thế nào cũng không thể sánh bằng mẹ đẻ Cung phi này.
Nghe lời nói của Vương thị, Thái Hậu cười gật gật đầu: Ừ, nếu con cũng thấy được, ai gia cũng yên tâm.
......
Ý chỉ của Thái Hậu giống như sét đánh ở trên đỉnh đầu của Tưởng Quý Phi, một chút huyết sắc cuối cùng trên mặt đều tuột hết.
Hoàng Thượng nhìn Tưởng Quý Phi một cái, sai người đỡ bà ta đứng lên.
Nếu mẫu hậu đã có ý chỉ, bản thân nàng cứ ở trong Cung suy nghĩ lỗi lầm đi.
Hoàng Thượng...... Tưởng Quý Phi mạnh mẽ ngẩng đầu lên, trong ánh mắt lộ ra một chút khiếp sợ.
Chủ tử nhà ngươi bị bệnh, chiếu cố cho tốt. Hoàng Thượng lưu lại một câu, liền lập tức đi ra khỏi Điện.
Hoàng Thượng!
/22
|