Ngày hôm sau, Tiểu Nguyên Bảo thăng đường xử án ở Hình Bộ. Đại khái là phụ hoàng hắn bị người của Triệu Vương thuyết phục, sợ hắn làm loạn nên phái quan viên đến hỗ trợ cho hắn.
Trừ bọn họ, Lâm Phương Châu cũng có mặt, nàng là người liên quan đến vụ án, đáng lẽ nên quỳ gối ở trước công đường. Nhưng không ai dám bắt nàng quỳ nên nàng chỉ có thể tùy tiện mà ngồi ở ghế trên.
Tiểu Nguyên Bảo mới tiến vào đã làm cả công đường phải kinh ngạc, trước tiên hắn cho người dẫn Phùng Lại Tử tới.
Phùng Lại Tử kia nghe nói người đệ đệ mà Lâm Phương Châu nhận nuôi đột nhiên trở thành hoàng tử, sớm đã bị dọa tới mất mật, Tiểu Nguyên Bảo hỏi gì hắn đáp nấy, không chờ đến dụng hình đã thú nhận toàn bộ.
Phùng Lại Tử này rất không hiếu thuận, đã từng uy hiếp mẫu thân quá cố, muốn vứt bỏ bà ấy, chuyện này mọi người trong thành ai cũng biết. Lúc sau Dương Trọng Đức tìm được hắn, yêu cầu hắn phối hợp diễn ra trò hay này, chờ đến khi mọi việc ổn thỏa sẽ chu cấp tiền bạc cho… Phùng Lại Tử vì tiền, giết mẫu thân của chính mình rồi giá họa cho Lâm Phương Châu.
Mọi người ở đây đều tức giận đến ngứa cả răng, trên đời tại sao lại có người đáng bị sét đánh đến vậy nhỉ?
Tiểu Nguyên Bảo cho tạm giam Phùng Lại Tử, tiếp theo lại nói, “Dẫn Dương Trọng Đức tới đây.”
Dương Trọng Đức vẫn còn mặc quan phục, mấy ngày này bị giam ở trong ngục nên trông có chút chật vật. Hắn biết lần này đại họa ập đến nên cũng không dám hi vọng gì nhiều, chỉ mong bảo toàn được tính mạng, mai sau gặp được đại xá thì còn có cơ hội Đông Sơn tái khởi.
Thế nhưng, vừa đến trước công đường thì thấy người ngồi chính giữa là “Lâm Phương Tư” trước kia bị hắn khinh bỉ, Dương Trọng Đức chân tay mềm nhũn, thình thịch quỳ xuống: “Tội quan Dương Trọng Đức, tham kiến Tam điện hạ.”
“Dương Trọng Đức. Nghe nói ngươi cùng Phùng Lại Tử kia giết người, vu oan cho Lâm Phương Châu, mượn việc này báo thù riêng, có việc này sao?” (Ebooktruyen.net)
“Vi thần oan uổng!”
“Không cần xưng thần với ta, ngươi đã sớm không còn là quan viên nữa rồi.”
“Là…… Là…… Thảo dân oan uổng, xin điện hạ minh xét.”
“Phùng Lại Tử đã khai ra hết rồi.”
“Đó là Phùng Lại Tử bôi nhọ người tốt để nhằm thoát tội!”
“Có thật vậy không? Ngươi là điêu dân mà lại còn dám mạnh miệng. Dương Trọng Đức, ngươi năm nay đã 54, tuổi cao sức yếu, vì thế ta sẽ không cho người đánh ngươi.”
Dương Trọng Đức cảm kích, “Tạ ơn điện hạ!”
“Người đâu, mang cái kẹp tới đây.”
Dương Trọng Đức: “……”
Cái kẹp này so với côn bổng thì còn đáng sợ gấp một trăm lần!
Cái kẹp kẹp vào đầu ngón tay, hai đầu kia có hai nha dịch nắm lấy dây thừng, Tiểu Nguyên Bảo nhàn nhã, nhẹ nhàng giơ tay chỉ: “Làm đi.”
Nha dịch lập tức ra sức kéo.
Nhất thời, cả công đường đều nghe được tiếng Dương Trọng Đức tru lên như heo bị giết.
Lâm Phương Châu cũng không dám xem, nâng tay gấu của nàng che mắt, chỉ là khi nghe được tiếng tru lên, tâm can nàng run đến loạn. Thật đáng sợ, thật là đáng sợ!!!
Tiểu Nguyên Bảo: “Dừng lại.”
Cái kẹp buông lỏng, Dương Trọng Đức mới có thể thở dốc.
Tiểu Nguyên Bảo: “Ngươi có nhận hay không?”
“Thảo dân…… Oan uổng……”
“Xem ra là không đau.” Tiểu Nguyên Bảo nhìn thoáng qua người nha dịch, bất mãn nói, “Các ngươi chưa ăn cơm sáng hay sao?”
“Bẩm điện hạ, tiểu nhân đã ăn.”
“Ăn cơm sáng rồi mà vẫn không biết dùng sức một chút sao? Dương Trọng Đức còn không thấy đau kìa.”
“Điện hạ, tiểu nhân biết tội, lần này nhất định sẽ hung hăng dùng sức.”
Dương Trọng Đức mới vừa rồi đau đến muốn chết đi sống lại, giờ nghe nha dịch nói như vậy sợ tới mức run cả người, thầm nghĩ dù sao tránh cũng không được, nhận thì nhận, cùng lắm thì bị lưu đày!
Nghĩ đến đây, Dương Trọng Đức hô lớn nói: “Ta nhận tội!”
Hắn khai đã xúi giục Phùng Lại Tử giết người rồi vu oan cho người khác, giống y như lúc nãy Phùng Lại Tử đã nói. Lúc sau, hắn không cam lòng, lại bổ sung: “Sở dĩ ta hận Lâm Phương Châu kia vì hắn gian dâm với thiếp thất của ta, vậy nên mới muốn trả thù, một bước sa chân thành thiên cổ hận.Tiểu Nguyên Bảo liếc mắt nhìn Lâm Phương Châu một cái.
Lâm Phương Châu cảm giác ánh mắt của hắn rất nguy hiểm, như có ý muốn, giống như muốn cầm mấy cái kẹp kia kẹp vào tay nàng vậy, nàng không hiểu gì nhưng vẫn có chút sợ hãi, vội vàng nói, “Ta không có! Dương lão hổ ngươi đừng có ngậm máu phun người!”
“Là thiếp của ta chính miệng tiết lộ!”
“Đầu óc của vị thiếp kia hẳn là có bệnh rồi! Ta, ta…… Ta gian dâm cái gia gia nhà ngươi ấy”
“Được rồi, không được tranh cãi nữa,” Tiểu Nguyên Bảo vỗ nhẹ nhẹ một chút vào bàn, “Điều tiếp theo.”
Dương Trọng Đức sửng sốt, “Điều, điều tiếp theo?”
“Trả lời đi. Ngày nọ tháng nọ năm nọ, ngươi thông đồng với Huyền Vương, khinh chiếm cả ngàn mẫu ruộng đang tươi tốt của Ngọc Kỳ gia, khiến lão phụ thân Vương Ngọc Kỳ tức chết, có việc này sao?”
“Cái này, cái này… Thảo dân oan uổng… ”
“Dâng cái kẹp lên.”
Lần này cái kẹp chỉ cặp vào một chút mà Dương Trọng Đức đã nhận tội.
Tiểu Nguyên Bảo tự mình lật từng trang sách, tiếp tục đọc lên, “Ngày nọ tháng nọ năm nọ, thông huyện Lưu Ngọc Lang giết người, hối lộ cho ngươi 600 lượng bạc, ngươi lập tức phán hắn vô tội, có việc này không?”
“Oan uổng……”
“Mang cái kẹp tới đây.”
“Nhận! Ta nhận!”
Sau đó Tiểu Nguyên Bảo cứ thế đọc lên từng tội danh một, Dương Trọng Đức nghĩ thầm nhiều rận cũng không sợ cắn, dù sao đều bị lưu đày cả, nhận thì nhận! Nhận tội cũng đỡ hơn để cho tiểu Diêm Vương này cho thi hành khổ hình, quan trọng nhất là bảo toàn được tính mạng đã!
Vì vậy, quá trình xử án diễn ra rất thuận lợi.
“Cuối cùng còn một tội nữa,” Tiểu Nguyên Bảo lật đến trang cuối cùng, nói, “Phỉ báng quốc quân.”
“Oan, oan uổng! Cái này thật sự oan uổng quá!”
“Trước đó ngươi cũng oan uổng tới oan uổng lui, tất cả đều là dối trá hết.”
“Không, ta không có ý này……”
“Nói đi, tại sao ngươi lại phỉ báng quốc quân?”
“Không có! Ta oan uổng! Làm sao ta có thể dám phỉ báng Thánh Thượng cơ chứ?!”
“Ngươi ở sau lưng mắng ta quy nhi tử.”
“……” Dương Trọng Đức nghĩ thầm, ta chỉ thuận miệng mắng một câu, ai biết ngươi là hoàng tử cơ chứ!
Nhưng chuyện này Dương Trọng Đức tuyệt nhiên sẽ không thừa nhận, phỉ báng quốc quân cũng tượng tự với mưu nghịch, dính dáng tới tội danh này chẳng phải sẽ chết hay sao!
Dương Trọng Đức oan uổng hô to, cái kẹp chạm tới hai lần, hắn ngất xỉu một lần nhưng vẫn không chịu nhận tội.
Tiểu Nguyên Bảo sợ hắn cứ thế mà chết, vì thế nói, “Người đâu, mang nhân chứng tới.”
Lâm Phương Châu rất tò mò ai là nhân chứng, lại thấy một tiểu nương tử thong thả ung dung thăng đường, quỳ xuống nói, “Dân nữ Xuân Lộ Nhi, tham kiến điện hạ.”
Lâm Phương Châu không đoán được Tiểu Nguyên Bảo thế mà lại để Xuân Lộ Nhi tới, nàng cảm thấy rất thú vị, nên đã nhìn chằm chằm Xuân Lộ Nhi kia trong chốc lát, lúc quay đầu lại thì phát hiện Tiểu Nguyên Bảo đang nhìn nàng.
“Khụ.” Nàng nhanh chóng ngồi nghiêm chỉnh trở lại, ánh mắt hướng lên trên không trung.
Tiểu Nguyên Bảo: “Xuân Lộ Nhi, Dương Trọng Đức trước mặt người khác sau lưng nói ta như thế nào?”
“Thưa, hắn nói người gian trá, nói ngườii là quy nhi tử!”
“Ngươi!” Dương Trọng Đức mới vừa rồi chịu hình, đã sắp ngất tới nơi rồi, giờ đây nghe Xuân Lộ Nhi phản bội hắn, một búng máu lập tức phun ra, nói: “Tiện phụ! Ta đối xử với ngươi không tệ, cớ nào lại hại ta?!”
“Đối xử không tệ sao? Vậy tại sao ngươi lại luôn đánh ta? Đánh đến thương tích đầy mình, còn luôn miệng mắng ta! Ta thừa nhận trước kia ta là một người phong trần nhưng sau này đã hoàn lương!”
“Ngươi cùng người khác thông gian!”
“Ta không có!”
“Không có sao? Thế vì sao trong mộng ngươi lại kêu tên Lâm Phương Châu?”
“Ta……” Mắt Xuân Lộ Nhi hồng hồng, nhìn về phía Lâm Phương Châu.
Lâm Phương Châu: “……” Ta con mẹ nó cũng muốn biết, vì sao trong mộng nữ nhân này lại kêu tên ta! Trời ạ, chẳng lẽ vì một câu nói mớ của nàng ta nên nàng mới bị Dương Trọng Đức trả thù sao?
Cảm giác chính mình bị oan ức!!!
Xuân Lộ Nhi: “Dù sao thì ta không có!”
Lâm Phương Châu: “Đúng vậy, không có!”
Thấy sự chú ý của mọi người đang dần bị kéo sang chuyện kỳ cục khác, Tiểu Nguyên Bảo gõ gõ cái bàn, hỏi: “Cho nên, ngươi thật sự nói ta là quy nhi tử?”
“Điện hạ, ta oan ——”
“Còn nói oan uổng sao? Nhân chứng đều ở đây, ngươi nên nhận đi thôi. Còn nếu Không nhận? Tốt thôi, cái kẹp ——”
Dương Trọng Đức đau đến thần chí có chút hỗn loạn, hắn cảm thấy thà rằng bị chém đầu, cũng không bằng cái kẹp. Chém đầu chẳng qua là một đao, mà cái kẹp này lại có thể khiến người sống sờ sờ thành người chết đó!
“Ta nhận!”
Hai chữ này vừa cất ra thì phiên thẩm vấn cũng dần bước vào giai đoạn kết thúc. Kế tiếp là hắn phải lấy dấu vân tay để chấp thuận, rồi cuối cùng đưa ra lời kết bản án: “Dương Trọng Đức, ngươi lạm dụng vô số khổ hình, hôm nay nếm thử những thứ này cũng là do nghiệp của chính ngươi, đúng là Thiên Đạo luân hồi. Hy vọng ngươi kiếp sau làm người thật tốt.”
Đối với án này, Tiểu Nguyên Bảo cuối cùng không đưa ra phán quyết. Hắn cho người dẫn Dương Trọng Đức vào tạm giam, còn phái thầy lang giúp hắn trị thương, phòng hắn chết trong ngục.
Sau đó tuyên bố rút khỏi công đường.
Lâm Phương Châu nhảy nhót mà đi theo hắn, “Ai, mới vừa rồi thật đáng sợ, ta cũng không dám xem.”
Hắn chắp tay sau lưng, bước nhanh, mắt nhìn thẳng, cũng không để ý tới nàng.
Lâm Phương Châu chạy chậm đuổi kịp, “Ai, ngươi đi chậm một chút. Chân của ngươi quá dài.”
Vẫn không để ý tới nàng, bước chân cũng không có chậm lại.
Lâm Phương Châu: “Ngươi là đang tức giận sao?”
“Hừ.”
Lâm Phương Châu rất khó hiểu: “Vì sao lại tức giận? Vừa rồi không phải rất tốt sao, chúng ta đều đã báo thù được rồi.”
Hắn cố tình không để ý tới nàng, làm cho nàng không hiểu chuyện gì. Đi ra bên ngoài, hắn xoay người lên ngựa, động tác nhanh gọn lại lưu loát đến nỗi kiệu phu* bên cạnh cũng phải âm thầm nói một tiếng đẹp mắt! (*người nâng kiệu)
Lâm Phương Châu ngồi vào chiếc kiệu nhỏ đủ chứa bốn người, hắn giục ngựa đi, nàng chỉ cách một tấm mành che là có thể nhìn thấy một con bạch mã lớn đang nhàn nhã hất đuôi.
Một con ngựa trắng không chút tì vết tràn đầy sức sống, một thiếu niên mặc y phục đỏ đầu đội mũ vàng mang khí chất cao quý vốn có, tựa hồ như nhân vật bước ra từ trong tranh vẽ, giả sử mà đi trên đường, đảm bảo mười người thì cả tám sẽ đuổi theo hắn, một bên nhìn còn một bên thì thầm với nhau: Kia là thiếu niên nhà ai? Tuấn tú như vậy… Không biết trong chiếc kiệu kia là ai, lắc đầu qua phải qua trái miết, lúc cười nhìn còn đáng khinh như vậy…
Lâm Phương Châu thò đầu ra ngoài cửa sổ, nhìn Tiểu Nguyên Bảo cười hì hì nói: “Tiểu lang quân, ngươi mỹ mạo đến như vậy, có hôn phối chưa? Không bằng để ta giới thiệu cho ngươi một cô nương có gia thế tốt nhé?”
Vốn là nàng muốn chọc hắn cười, chứ nào biết mặt hắn lại càng đen.
Lâm Phương Châu thè lưỡi, trên đường đi lại không dám cùng hắn nói nhiều.
Lúc trở lại phủ, Lâm Phương Châu vẫn không hiểu tại sao, suy nghĩ cẩn thận mà vẫn không biết tiểu tử này rốt cuộc tức giận cái gì, nàng chạy chậm theo hắn, nói, “Nên ăn cơm trưa rồi, ngươi muốn ăn cái gì?”
Tiểu Nguyên Bảo không đi tới nhà ăn mà là một đường tiến thẳng vào thư phòng.
Lâm Phương Châu theo hắn vào thư phòng, lập tức chạy tới ngồi xếp bằng trên bàn sách của hắn, ôm cánh tay nhìn hắn. Tiểu Nguyên Bảo ngồi ở ghế trên, hai người tuy là mặt đối mặt nhưng vị trí của nàng so với hắn thì quả thực cao hơn không ít.
Lâm Phương Châu khom lưng, dịch sát vào một chút nữa, nhìn chằm chằm lên mặt hắn.
Khoảng cách giữa cả hai càng lúc lại gần hơn khiến Tiểu Nguyên Bảo hơi hơi dựa người về phía sau, không dám đối diện với nàng. Hắn dời mắt đi, nói, “Ngươi đi xuống.”
“Trước tiên ngươi nói cho ta vì sao lại tức giận đi đã.”
“Vì sao ở ngay trước công đường ngươi lại liếc mắt đưa tình với Xuân Lộ Nhi kia?”
“Ta…… Nào có?”
“Có.”
Lâm Phương Châu có chút vô lực, “Vì cái này sao? Ngươi hoài nghi ta cùng với nàng là tình cũ chưa đoạn? Làm ơn đi, ngươi rõ ràng thông minh đến vậy thì sao không dùng đầu óc suy nghĩ một chút đi, nàng ấy là người của Dương lão hổ, ta nào có lá gan dám trêu chọc nàng?!”
“Vậy tại sao nàng lại gọi tên ngươi trong mộng?”
“Ta làm sao mà biết được! Ta cũng muốn biết là vì sao đây!” Lâm Phương Châu có chút muốn hỏng mất.
“Thật sự không có?”
“Không có! Ngươi nên tin tưởng ta.”
“Ta tin tưởng ngươi, chỉ là……” Chỉ là, vẫn có chút bực tức. Đó là thứ cảm giác chẳng tài nào hiểu được, tựa như bị đổ đến cả cân chì vào lồng ngực khiến người ta thấy khó chịu, rất muốn tìm người nào đó đánh một trận cho hả giận.
“Được rồi, đừng tức giận nữa, bực tức thì sẽ không đáng yêu nữa đâu.” Lâm Phương Châu nói, dùng hai cái tay gấu vỗ vỗ lên khuôn mặt hắn.
Tiểu Nguyên Bảo trợn trắng mắt, nói: “Ta đã không còn là một đứa bé nữa rồi.”
“Đi thôi, đi ăn cơm.” Lâm Phương Châu nói, lại muốn từ trên bàn sách nhảy xuống.
“Từ từ thôi.” Hắn cản nàng lại, sau đó ôm nàng xuống.
Lâm Phương Châu nói, “Không cần như vậy, cái bàn lại không cao, có quăng ngã cũng không xấu được.”
Tiểu Nguyên Bảo buông nàng ra, đột nhiên biểu tình có phần kỳ quái mà nhìn nàng, “Vì sao thân thể của ngươi luôn mềm đến vậy, liệu có phải do có bệnh không?”
“Không có, trời sinh. Thân thể Hàn Ngưu Ngưu rất rắn chắc, không tin ngươi thử xem.”
“Ta không thử…… Ngươi chạm qua Hàn Ngưu Ngưu rồi?”
“Gì cơ?” Lâm Phương Châu nhìn vẻ mặt của hắn, nàng vội vàng lắc đầu nói, “Không có! Ta nói ngươi nghe, kỳ thực ta thập phần giữ mình trong sạch!”
“Không chạm qua nàng, vì sao người biết được?”
“Ta…… Bị nàng ấy ôm qua.”
Tiểu Nguyên Bảo tưởng tượng tới cảnh Hàn Ngưu Ngưu chặn ngang Lâm Phương Châu lại rồi ôm lấy…… Hình ảnh có chút đau mắt người xem, không thể nghĩ lại nữa.
Ăn cơm trưa xong, Tiểu Nguyên Bảo ở trong thư phòng viết tấu chương, Lâm Phương Châu ở bên cạnh hắn đọc sách. Nói là đọc sách nhưng thực tế trong sách hơn phân nửa là tranh, có rất ít chữ, đây là sách chuyên cấp cho người biết ít chữ thời xưa. Hiện tại trên thị trường lưu hành sách tranh, có rất nhiều tài tử giai nhân linh tinh, Tiểu Nguyên Bảo nói những cái đó dung tục lại nhàm chán, đồi phong bại tục, bởi vậy chỉ cho Lâm Phương Châu mua Na Tra nháo hải, Sơn Hải Kinh, Tam Quốc Chí. Lâm Phương Châu nhìn yêu ma quỷ quái rồi đồ vật linh tinh, xem đến vô cùng hăng hái, khi bi thương rồi thán phục, lúc thì lại mừng như điên.
Tiểu Nguyên Bảo một bên viết tấu chương, thường thường ngẩng lên xem nét mặt sinh động lại hoạt bát của Lâm Phương Châu, hắn cúi đầu, khóe môi nhẹ nhàng cười, cảm giác như quay về căn nhà nhỏ kia ở Vĩnh Châu.
Thời gian qua lâu như vậy, bọn họ đều không có thay đổi gì, thật tốt.
……
Tiểu Nguyên Bảo soạn lại quá trình xét xử kia rõ ràng một chút, tổng kết được Dương Trọng Đức có chín chín tám mốt tội danh, trình cho phụ hoàng hắn rồi chờ đưa ra phán quyết cuối cùng.
Cũng không biết như thế nào lại nhanh đến vậy, tấu chương được trình lên mấy ngày, đúng lúc một lò luyện đan của quan gia bị hư hại, cho nên tâm tình Thánh Thượng cũng không quá tốt.
Tam hoàng tử chỉ thẩm vấn chứ không phán tội, quan gia với điểm này tương đối vừa lòng, gật gật đầu nói, “Tuy có chút tùy hứng nhưng vừa vặn vẫn còn biết chừng mực .”
Nói rồi mở tấu chương ra, chín chín tám mươi mốt tội danh, từng điều từng điều đều thật ghê người, tuy rằng quan gia cũng không quá quan tâm đến chính sự, nhưng hắn dù sao cũng là người đứng đầu cả thiên hạ, vừa thấy có quan viên bại hoại đến như vậy, vốn dĩ tâm tình không tốt, lập tức tức giận đến sôi lên, đem tấu chương ném xuống đất, nói: “Loại sâu mọt như thế này, có đến thiên đao vạn quả* cũng không thể hết nỗi hận!” (*nghìn năm)
Trông thấy mặt rồng giận dữ, người trong điện đều quỳ xuống cả.
Tiểu Nguyên Bảo không ở trong điện. Hắn với phụ hoàng mình vốn “Bát tự tương khắc”, có một số việc có thể nói ở tấu chương thì nói ở tấu chương, có thể không thấy mặt thì không cần thấy mặt.
Quan gia ném xong tấu chương, cho người nhặt lên, lại xem một lần nữa, thấy trong tám mươi mốt tội danh cũng không có cái nào đề cập đến Triệu Vương.
Hắn đóng tấu chương lại, khe khẽ thở dài, “Quả nhiên là một đứa nhỏ thành thật.”
Trừ bọn họ, Lâm Phương Châu cũng có mặt, nàng là người liên quan đến vụ án, đáng lẽ nên quỳ gối ở trước công đường. Nhưng không ai dám bắt nàng quỳ nên nàng chỉ có thể tùy tiện mà ngồi ở ghế trên.
Tiểu Nguyên Bảo mới tiến vào đã làm cả công đường phải kinh ngạc, trước tiên hắn cho người dẫn Phùng Lại Tử tới.
Phùng Lại Tử kia nghe nói người đệ đệ mà Lâm Phương Châu nhận nuôi đột nhiên trở thành hoàng tử, sớm đã bị dọa tới mất mật, Tiểu Nguyên Bảo hỏi gì hắn đáp nấy, không chờ đến dụng hình đã thú nhận toàn bộ.
Phùng Lại Tử này rất không hiếu thuận, đã từng uy hiếp mẫu thân quá cố, muốn vứt bỏ bà ấy, chuyện này mọi người trong thành ai cũng biết. Lúc sau Dương Trọng Đức tìm được hắn, yêu cầu hắn phối hợp diễn ra trò hay này, chờ đến khi mọi việc ổn thỏa sẽ chu cấp tiền bạc cho… Phùng Lại Tử vì tiền, giết mẫu thân của chính mình rồi giá họa cho Lâm Phương Châu.
Mọi người ở đây đều tức giận đến ngứa cả răng, trên đời tại sao lại có người đáng bị sét đánh đến vậy nhỉ?
Tiểu Nguyên Bảo cho tạm giam Phùng Lại Tử, tiếp theo lại nói, “Dẫn Dương Trọng Đức tới đây.”
Dương Trọng Đức vẫn còn mặc quan phục, mấy ngày này bị giam ở trong ngục nên trông có chút chật vật. Hắn biết lần này đại họa ập đến nên cũng không dám hi vọng gì nhiều, chỉ mong bảo toàn được tính mạng, mai sau gặp được đại xá thì còn có cơ hội Đông Sơn tái khởi.
Thế nhưng, vừa đến trước công đường thì thấy người ngồi chính giữa là “Lâm Phương Tư” trước kia bị hắn khinh bỉ, Dương Trọng Đức chân tay mềm nhũn, thình thịch quỳ xuống: “Tội quan Dương Trọng Đức, tham kiến Tam điện hạ.”
“Dương Trọng Đức. Nghe nói ngươi cùng Phùng Lại Tử kia giết người, vu oan cho Lâm Phương Châu, mượn việc này báo thù riêng, có việc này sao?” (Ebooktruyen.net)
“Vi thần oan uổng!”
“Không cần xưng thần với ta, ngươi đã sớm không còn là quan viên nữa rồi.”
“Là…… Là…… Thảo dân oan uổng, xin điện hạ minh xét.”
“Phùng Lại Tử đã khai ra hết rồi.”
“Đó là Phùng Lại Tử bôi nhọ người tốt để nhằm thoát tội!”
“Có thật vậy không? Ngươi là điêu dân mà lại còn dám mạnh miệng. Dương Trọng Đức, ngươi năm nay đã 54, tuổi cao sức yếu, vì thế ta sẽ không cho người đánh ngươi.”
Dương Trọng Đức cảm kích, “Tạ ơn điện hạ!”
“Người đâu, mang cái kẹp tới đây.”
Dương Trọng Đức: “……”
Cái kẹp này so với côn bổng thì còn đáng sợ gấp một trăm lần!
Cái kẹp kẹp vào đầu ngón tay, hai đầu kia có hai nha dịch nắm lấy dây thừng, Tiểu Nguyên Bảo nhàn nhã, nhẹ nhàng giơ tay chỉ: “Làm đi.”
Nha dịch lập tức ra sức kéo.
Nhất thời, cả công đường đều nghe được tiếng Dương Trọng Đức tru lên như heo bị giết.
Lâm Phương Châu cũng không dám xem, nâng tay gấu của nàng che mắt, chỉ là khi nghe được tiếng tru lên, tâm can nàng run đến loạn. Thật đáng sợ, thật là đáng sợ!!!
Tiểu Nguyên Bảo: “Dừng lại.”
Cái kẹp buông lỏng, Dương Trọng Đức mới có thể thở dốc.
Tiểu Nguyên Bảo: “Ngươi có nhận hay không?”
“Thảo dân…… Oan uổng……”
“Xem ra là không đau.” Tiểu Nguyên Bảo nhìn thoáng qua người nha dịch, bất mãn nói, “Các ngươi chưa ăn cơm sáng hay sao?”
“Bẩm điện hạ, tiểu nhân đã ăn.”
“Ăn cơm sáng rồi mà vẫn không biết dùng sức một chút sao? Dương Trọng Đức còn không thấy đau kìa.”
“Điện hạ, tiểu nhân biết tội, lần này nhất định sẽ hung hăng dùng sức.”
Dương Trọng Đức mới vừa rồi đau đến muốn chết đi sống lại, giờ nghe nha dịch nói như vậy sợ tới mức run cả người, thầm nghĩ dù sao tránh cũng không được, nhận thì nhận, cùng lắm thì bị lưu đày!
Nghĩ đến đây, Dương Trọng Đức hô lớn nói: “Ta nhận tội!”
Hắn khai đã xúi giục Phùng Lại Tử giết người rồi vu oan cho người khác, giống y như lúc nãy Phùng Lại Tử đã nói. Lúc sau, hắn không cam lòng, lại bổ sung: “Sở dĩ ta hận Lâm Phương Châu kia vì hắn gian dâm với thiếp thất của ta, vậy nên mới muốn trả thù, một bước sa chân thành thiên cổ hận.Tiểu Nguyên Bảo liếc mắt nhìn Lâm Phương Châu một cái.
Lâm Phương Châu cảm giác ánh mắt của hắn rất nguy hiểm, như có ý muốn, giống như muốn cầm mấy cái kẹp kia kẹp vào tay nàng vậy, nàng không hiểu gì nhưng vẫn có chút sợ hãi, vội vàng nói, “Ta không có! Dương lão hổ ngươi đừng có ngậm máu phun người!”
“Là thiếp của ta chính miệng tiết lộ!”
“Đầu óc của vị thiếp kia hẳn là có bệnh rồi! Ta, ta…… Ta gian dâm cái gia gia nhà ngươi ấy”
“Được rồi, không được tranh cãi nữa,” Tiểu Nguyên Bảo vỗ nhẹ nhẹ một chút vào bàn, “Điều tiếp theo.”
Dương Trọng Đức sửng sốt, “Điều, điều tiếp theo?”
“Trả lời đi. Ngày nọ tháng nọ năm nọ, ngươi thông đồng với Huyền Vương, khinh chiếm cả ngàn mẫu ruộng đang tươi tốt của Ngọc Kỳ gia, khiến lão phụ thân Vương Ngọc Kỳ tức chết, có việc này sao?”
“Cái này, cái này… Thảo dân oan uổng… ”
“Dâng cái kẹp lên.”
Lần này cái kẹp chỉ cặp vào một chút mà Dương Trọng Đức đã nhận tội.
Tiểu Nguyên Bảo tự mình lật từng trang sách, tiếp tục đọc lên, “Ngày nọ tháng nọ năm nọ, thông huyện Lưu Ngọc Lang giết người, hối lộ cho ngươi 600 lượng bạc, ngươi lập tức phán hắn vô tội, có việc này không?”
“Oan uổng……”
“Mang cái kẹp tới đây.”
“Nhận! Ta nhận!”
Sau đó Tiểu Nguyên Bảo cứ thế đọc lên từng tội danh một, Dương Trọng Đức nghĩ thầm nhiều rận cũng không sợ cắn, dù sao đều bị lưu đày cả, nhận thì nhận! Nhận tội cũng đỡ hơn để cho tiểu Diêm Vương này cho thi hành khổ hình, quan trọng nhất là bảo toàn được tính mạng đã!
Vì vậy, quá trình xử án diễn ra rất thuận lợi.
“Cuối cùng còn một tội nữa,” Tiểu Nguyên Bảo lật đến trang cuối cùng, nói, “Phỉ báng quốc quân.”
“Oan, oan uổng! Cái này thật sự oan uổng quá!”
“Trước đó ngươi cũng oan uổng tới oan uổng lui, tất cả đều là dối trá hết.”
“Không, ta không có ý này……”
“Nói đi, tại sao ngươi lại phỉ báng quốc quân?”
“Không có! Ta oan uổng! Làm sao ta có thể dám phỉ báng Thánh Thượng cơ chứ?!”
“Ngươi ở sau lưng mắng ta quy nhi tử.”
“……” Dương Trọng Đức nghĩ thầm, ta chỉ thuận miệng mắng một câu, ai biết ngươi là hoàng tử cơ chứ!
Nhưng chuyện này Dương Trọng Đức tuyệt nhiên sẽ không thừa nhận, phỉ báng quốc quân cũng tượng tự với mưu nghịch, dính dáng tới tội danh này chẳng phải sẽ chết hay sao!
Dương Trọng Đức oan uổng hô to, cái kẹp chạm tới hai lần, hắn ngất xỉu một lần nhưng vẫn không chịu nhận tội.
Tiểu Nguyên Bảo sợ hắn cứ thế mà chết, vì thế nói, “Người đâu, mang nhân chứng tới.”
Lâm Phương Châu rất tò mò ai là nhân chứng, lại thấy một tiểu nương tử thong thả ung dung thăng đường, quỳ xuống nói, “Dân nữ Xuân Lộ Nhi, tham kiến điện hạ.”
Lâm Phương Châu không đoán được Tiểu Nguyên Bảo thế mà lại để Xuân Lộ Nhi tới, nàng cảm thấy rất thú vị, nên đã nhìn chằm chằm Xuân Lộ Nhi kia trong chốc lát, lúc quay đầu lại thì phát hiện Tiểu Nguyên Bảo đang nhìn nàng.
“Khụ.” Nàng nhanh chóng ngồi nghiêm chỉnh trở lại, ánh mắt hướng lên trên không trung.
Tiểu Nguyên Bảo: “Xuân Lộ Nhi, Dương Trọng Đức trước mặt người khác sau lưng nói ta như thế nào?”
“Thưa, hắn nói người gian trá, nói ngườii là quy nhi tử!”
“Ngươi!” Dương Trọng Đức mới vừa rồi chịu hình, đã sắp ngất tới nơi rồi, giờ đây nghe Xuân Lộ Nhi phản bội hắn, một búng máu lập tức phun ra, nói: “Tiện phụ! Ta đối xử với ngươi không tệ, cớ nào lại hại ta?!”
“Đối xử không tệ sao? Vậy tại sao ngươi lại luôn đánh ta? Đánh đến thương tích đầy mình, còn luôn miệng mắng ta! Ta thừa nhận trước kia ta là một người phong trần nhưng sau này đã hoàn lương!”
“Ngươi cùng người khác thông gian!”
“Ta không có!”
“Không có sao? Thế vì sao trong mộng ngươi lại kêu tên Lâm Phương Châu?”
“Ta……” Mắt Xuân Lộ Nhi hồng hồng, nhìn về phía Lâm Phương Châu.
Lâm Phương Châu: “……” Ta con mẹ nó cũng muốn biết, vì sao trong mộng nữ nhân này lại kêu tên ta! Trời ạ, chẳng lẽ vì một câu nói mớ của nàng ta nên nàng mới bị Dương Trọng Đức trả thù sao?
Cảm giác chính mình bị oan ức!!!
Xuân Lộ Nhi: “Dù sao thì ta không có!”
Lâm Phương Châu: “Đúng vậy, không có!”
Thấy sự chú ý của mọi người đang dần bị kéo sang chuyện kỳ cục khác, Tiểu Nguyên Bảo gõ gõ cái bàn, hỏi: “Cho nên, ngươi thật sự nói ta là quy nhi tử?”
“Điện hạ, ta oan ——”
“Còn nói oan uổng sao? Nhân chứng đều ở đây, ngươi nên nhận đi thôi. Còn nếu Không nhận? Tốt thôi, cái kẹp ——”
Dương Trọng Đức đau đến thần chí có chút hỗn loạn, hắn cảm thấy thà rằng bị chém đầu, cũng không bằng cái kẹp. Chém đầu chẳng qua là một đao, mà cái kẹp này lại có thể khiến người sống sờ sờ thành người chết đó!
“Ta nhận!”
Hai chữ này vừa cất ra thì phiên thẩm vấn cũng dần bước vào giai đoạn kết thúc. Kế tiếp là hắn phải lấy dấu vân tay để chấp thuận, rồi cuối cùng đưa ra lời kết bản án: “Dương Trọng Đức, ngươi lạm dụng vô số khổ hình, hôm nay nếm thử những thứ này cũng là do nghiệp của chính ngươi, đúng là Thiên Đạo luân hồi. Hy vọng ngươi kiếp sau làm người thật tốt.”
Đối với án này, Tiểu Nguyên Bảo cuối cùng không đưa ra phán quyết. Hắn cho người dẫn Dương Trọng Đức vào tạm giam, còn phái thầy lang giúp hắn trị thương, phòng hắn chết trong ngục.
Sau đó tuyên bố rút khỏi công đường.
Lâm Phương Châu nhảy nhót mà đi theo hắn, “Ai, mới vừa rồi thật đáng sợ, ta cũng không dám xem.”
Hắn chắp tay sau lưng, bước nhanh, mắt nhìn thẳng, cũng không để ý tới nàng.
Lâm Phương Châu chạy chậm đuổi kịp, “Ai, ngươi đi chậm một chút. Chân của ngươi quá dài.”
Vẫn không để ý tới nàng, bước chân cũng không có chậm lại.
Lâm Phương Châu: “Ngươi là đang tức giận sao?”
“Hừ.”
Lâm Phương Châu rất khó hiểu: “Vì sao lại tức giận? Vừa rồi không phải rất tốt sao, chúng ta đều đã báo thù được rồi.”
Hắn cố tình không để ý tới nàng, làm cho nàng không hiểu chuyện gì. Đi ra bên ngoài, hắn xoay người lên ngựa, động tác nhanh gọn lại lưu loát đến nỗi kiệu phu* bên cạnh cũng phải âm thầm nói một tiếng đẹp mắt! (*người nâng kiệu)
Lâm Phương Châu ngồi vào chiếc kiệu nhỏ đủ chứa bốn người, hắn giục ngựa đi, nàng chỉ cách một tấm mành che là có thể nhìn thấy một con bạch mã lớn đang nhàn nhã hất đuôi.
Một con ngựa trắng không chút tì vết tràn đầy sức sống, một thiếu niên mặc y phục đỏ đầu đội mũ vàng mang khí chất cao quý vốn có, tựa hồ như nhân vật bước ra từ trong tranh vẽ, giả sử mà đi trên đường, đảm bảo mười người thì cả tám sẽ đuổi theo hắn, một bên nhìn còn một bên thì thầm với nhau: Kia là thiếu niên nhà ai? Tuấn tú như vậy… Không biết trong chiếc kiệu kia là ai, lắc đầu qua phải qua trái miết, lúc cười nhìn còn đáng khinh như vậy…
Lâm Phương Châu thò đầu ra ngoài cửa sổ, nhìn Tiểu Nguyên Bảo cười hì hì nói: “Tiểu lang quân, ngươi mỹ mạo đến như vậy, có hôn phối chưa? Không bằng để ta giới thiệu cho ngươi một cô nương có gia thế tốt nhé?”
Vốn là nàng muốn chọc hắn cười, chứ nào biết mặt hắn lại càng đen.
Lâm Phương Châu thè lưỡi, trên đường đi lại không dám cùng hắn nói nhiều.
Lúc trở lại phủ, Lâm Phương Châu vẫn không hiểu tại sao, suy nghĩ cẩn thận mà vẫn không biết tiểu tử này rốt cuộc tức giận cái gì, nàng chạy chậm theo hắn, nói, “Nên ăn cơm trưa rồi, ngươi muốn ăn cái gì?”
Tiểu Nguyên Bảo không đi tới nhà ăn mà là một đường tiến thẳng vào thư phòng.
Lâm Phương Châu theo hắn vào thư phòng, lập tức chạy tới ngồi xếp bằng trên bàn sách của hắn, ôm cánh tay nhìn hắn. Tiểu Nguyên Bảo ngồi ở ghế trên, hai người tuy là mặt đối mặt nhưng vị trí của nàng so với hắn thì quả thực cao hơn không ít.
Lâm Phương Châu khom lưng, dịch sát vào một chút nữa, nhìn chằm chằm lên mặt hắn.
Khoảng cách giữa cả hai càng lúc lại gần hơn khiến Tiểu Nguyên Bảo hơi hơi dựa người về phía sau, không dám đối diện với nàng. Hắn dời mắt đi, nói, “Ngươi đi xuống.”
“Trước tiên ngươi nói cho ta vì sao lại tức giận đi đã.”
“Vì sao ở ngay trước công đường ngươi lại liếc mắt đưa tình với Xuân Lộ Nhi kia?”
“Ta…… Nào có?”
“Có.”
Lâm Phương Châu có chút vô lực, “Vì cái này sao? Ngươi hoài nghi ta cùng với nàng là tình cũ chưa đoạn? Làm ơn đi, ngươi rõ ràng thông minh đến vậy thì sao không dùng đầu óc suy nghĩ một chút đi, nàng ấy là người của Dương lão hổ, ta nào có lá gan dám trêu chọc nàng?!”
“Vậy tại sao nàng lại gọi tên ngươi trong mộng?”
“Ta làm sao mà biết được! Ta cũng muốn biết là vì sao đây!” Lâm Phương Châu có chút muốn hỏng mất.
“Thật sự không có?”
“Không có! Ngươi nên tin tưởng ta.”
“Ta tin tưởng ngươi, chỉ là……” Chỉ là, vẫn có chút bực tức. Đó là thứ cảm giác chẳng tài nào hiểu được, tựa như bị đổ đến cả cân chì vào lồng ngực khiến người ta thấy khó chịu, rất muốn tìm người nào đó đánh một trận cho hả giận.
“Được rồi, đừng tức giận nữa, bực tức thì sẽ không đáng yêu nữa đâu.” Lâm Phương Châu nói, dùng hai cái tay gấu vỗ vỗ lên khuôn mặt hắn.
Tiểu Nguyên Bảo trợn trắng mắt, nói: “Ta đã không còn là một đứa bé nữa rồi.”
“Đi thôi, đi ăn cơm.” Lâm Phương Châu nói, lại muốn từ trên bàn sách nhảy xuống.
“Từ từ thôi.” Hắn cản nàng lại, sau đó ôm nàng xuống.
Lâm Phương Châu nói, “Không cần như vậy, cái bàn lại không cao, có quăng ngã cũng không xấu được.”
Tiểu Nguyên Bảo buông nàng ra, đột nhiên biểu tình có phần kỳ quái mà nhìn nàng, “Vì sao thân thể của ngươi luôn mềm đến vậy, liệu có phải do có bệnh không?”
“Không có, trời sinh. Thân thể Hàn Ngưu Ngưu rất rắn chắc, không tin ngươi thử xem.”
“Ta không thử…… Ngươi chạm qua Hàn Ngưu Ngưu rồi?”
“Gì cơ?” Lâm Phương Châu nhìn vẻ mặt của hắn, nàng vội vàng lắc đầu nói, “Không có! Ta nói ngươi nghe, kỳ thực ta thập phần giữ mình trong sạch!”
“Không chạm qua nàng, vì sao người biết được?”
“Ta…… Bị nàng ấy ôm qua.”
Tiểu Nguyên Bảo tưởng tượng tới cảnh Hàn Ngưu Ngưu chặn ngang Lâm Phương Châu lại rồi ôm lấy…… Hình ảnh có chút đau mắt người xem, không thể nghĩ lại nữa.
Ăn cơm trưa xong, Tiểu Nguyên Bảo ở trong thư phòng viết tấu chương, Lâm Phương Châu ở bên cạnh hắn đọc sách. Nói là đọc sách nhưng thực tế trong sách hơn phân nửa là tranh, có rất ít chữ, đây là sách chuyên cấp cho người biết ít chữ thời xưa. Hiện tại trên thị trường lưu hành sách tranh, có rất nhiều tài tử giai nhân linh tinh, Tiểu Nguyên Bảo nói những cái đó dung tục lại nhàm chán, đồi phong bại tục, bởi vậy chỉ cho Lâm Phương Châu mua Na Tra nháo hải, Sơn Hải Kinh, Tam Quốc Chí. Lâm Phương Châu nhìn yêu ma quỷ quái rồi đồ vật linh tinh, xem đến vô cùng hăng hái, khi bi thương rồi thán phục, lúc thì lại mừng như điên.
Tiểu Nguyên Bảo một bên viết tấu chương, thường thường ngẩng lên xem nét mặt sinh động lại hoạt bát của Lâm Phương Châu, hắn cúi đầu, khóe môi nhẹ nhàng cười, cảm giác như quay về căn nhà nhỏ kia ở Vĩnh Châu.
Thời gian qua lâu như vậy, bọn họ đều không có thay đổi gì, thật tốt.
……
Tiểu Nguyên Bảo soạn lại quá trình xét xử kia rõ ràng một chút, tổng kết được Dương Trọng Đức có chín chín tám mốt tội danh, trình cho phụ hoàng hắn rồi chờ đưa ra phán quyết cuối cùng.
Cũng không biết như thế nào lại nhanh đến vậy, tấu chương được trình lên mấy ngày, đúng lúc một lò luyện đan của quan gia bị hư hại, cho nên tâm tình Thánh Thượng cũng không quá tốt.
Tam hoàng tử chỉ thẩm vấn chứ không phán tội, quan gia với điểm này tương đối vừa lòng, gật gật đầu nói, “Tuy có chút tùy hứng nhưng vừa vặn vẫn còn biết chừng mực .”
Nói rồi mở tấu chương ra, chín chín tám mươi mốt tội danh, từng điều từng điều đều thật ghê người, tuy rằng quan gia cũng không quá quan tâm đến chính sự, nhưng hắn dù sao cũng là người đứng đầu cả thiên hạ, vừa thấy có quan viên bại hoại đến như vậy, vốn dĩ tâm tình không tốt, lập tức tức giận đến sôi lên, đem tấu chương ném xuống đất, nói: “Loại sâu mọt như thế này, có đến thiên đao vạn quả* cũng không thể hết nỗi hận!” (*nghìn năm)
Trông thấy mặt rồng giận dữ, người trong điện đều quỳ xuống cả.
Tiểu Nguyên Bảo không ở trong điện. Hắn với phụ hoàng mình vốn “Bát tự tương khắc”, có một số việc có thể nói ở tấu chương thì nói ở tấu chương, có thể không thấy mặt thì không cần thấy mặt.
Quan gia ném xong tấu chương, cho người nhặt lên, lại xem một lần nữa, thấy trong tám mươi mốt tội danh cũng không có cái nào đề cập đến Triệu Vương.
Hắn đóng tấu chương lại, khe khẽ thở dài, “Quả nhiên là một đứa nhỏ thành thật.”
/66
|