Khang Vi Băng nhìn đồng hồ, từng giây từng phút trôi qua cô lại thấy lo lắng hơn.
Đã hơn 10 giờ đêm rồi, anh đã nói không có việc gì, tan tầm sẽ quay về nhà ngay nhưng sao trễ thế này vẫn chưa thấy, gọi điện anh không nghe máy, nhắn tin cũng không thấy trả lời. Lúc đầu cô rất bực nhưng bây giờ cô lại lo lắng không biết có chuyện gì xảy ra với anh không?
Không biết anh có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn hay không?
Khang Vi Băng, mày đừng nói lời xui xẻo, nhanh đi tắm rửa rồi ngủ thôi, cục cưng buồn ngủ rồi nên mày cũng nhanh đi ngủ đi.
Trong lòng tự nhủ như thế nhưng thật là kỳ quái, Thượng Thái Lăng chưa về, gọi điện cũng không được nên như thế nào cô cũng không ngủ được.
“Tên đáng chết này, không biết người ta rất lo lắng sao, tốt xấu gì cũng gọi điện về nói một câu, có phải anh đang làm chuyện xấu xa nên không dám gọi về phải không?”.
Cô nhíu mày, trong đầu hiện lên cảnh anh đang ở trong quán bar, trái ôm phải ấp.
“Đúng vậy, nhất định là như thế”. Cô tức giận nhìn cái bụng lộ ra của mình, đột nhiên nhìn thấy mình trông thật xấu, người toàn thị là thịt.
Đáng giận! Trước kia cô có thân hình như người mẫu vậy mà hiện tại do mang thai nên trở nên xấu xí thế này.
Nhưng tại sao cô lại để ý việc anh đi với người phụ nữ khác? Rồi lại để ý đến thân hình của mình xấu đi? Việc anh ta đi với người phụ nữ khác thì có liên quan gì đến cô? Hiện tại cô đang tranh giành tình nhân với người phụ nữ khác sao?
Bỗng dưng tiếng mở cửa làm gián đoạn suy nghĩ của cô. Cô ngồi trên giường nhìn chằm chằm Thượng Thái Lăng đang đi vào, cô cảm thấy anh dường như rất mệt mỏi.
“Anh đi đâu vây? Tại sao không nghe điện thoại?” Cô cũng lười đôi co với anh, cô muốn biết anh đi đâu để cô phải ngồi nhà chờ đợi.
“Xin lỗi, chắc em đói bụng lắm à?” Anh đặt bánh ngọt lên bàn, lảng tránh ánh mắt truy hỏi của cô. “Tôi mua bánh ngọt hương vị mới, em nếm thử xem có thích không, tôi đi tắm trước”.
Anh cởi áo khoác, tháo cà vạt, đi vào phòng tắm.
Khang Vi Băng vội xuống giường, tức giận bước tới trước mặt anh, quyết không cho anh đi tắm, cũng muốn cho anh biết phụ nữ có thai cũng biết tức giận.
“Tôi không phải là quỷ tham ăn?” Cô tức giận nói “Tôi chờ anh cũng không phải chỉ đợi ăn bánh ngọt, bởi vì anh nói quay về nhà ngay sau khi tam tầm, vậy mà mấy tiếng sau mới trở về, anh có biết tôi lo lắm không?”.
Thượng Thái Lăng nhìn cô tức giận như thế trong lòng anh càng kiên định hơn.
Anh không thể mất cô cũng không thể mất đi cục cưng.
Anh quyết định nói rõ cho cô, với sự tức giận điên cuồng của Cung Kỳ hôm nay nói không chừng cô ấy sẽ tìm cô, anh cũng không muốn cô biết được chuyện này từ Cung Kỳ, như thế sẽ gián tiếp gây tổn thương cho cô.
Vì sao anh lại nghĩ rằng sự xuât hiện của Cung Kỳ sẽ gây tổn thương cho cô?
Về điều này anh cũng không biết tại sao? Anh cũng không phải đề cao bản thân mình, mà là…….. Ba tháng gần đây có một loại tình cảm kỳ lạ đang nảy sinh trong lòng anh, anh cảm giác được, anh tin rằng cô cũng cảm thấy được, có điều hai người không nói ra mà thôi.
“Làm gì mà nhìn tôi như thế?” Khang Vi Băng tức giận nói: “Không phải anh đi xã giao đến chín giờ sao? Thực ra không quan trọng, dù sao tôi cũng không phải là bà xã thực sự của anh, mấy cô gái ở quán bar làm cho anh vui vẻ quên hết trời đất đúng không?”.
Anh lắc đầu, “Tôi không có đi qán bar, là bạn gái cũ của tôi trở về?”
Cô sửng sốt. “Cái gì?”
Bạn gái trước của anh ta? Người cùng anh ta yêu nhau hơn mười năm trời, người anh ta muốn kết hôn, nay đã trở về?
Trong thư phòng của anh có rất nhiều ảnh chụp cô ta, bởi vì buồn chán mà cô đã xem rất nhiều lần, nhìn ảnh có thể thấy tình cảm của họ rất sâu sắc.
Cô đã từng nghĩ, nếu bạn gái của anh trở về thì làm sao bây giờ? Anh có hổi hận vì đã kết hôn với cô không? Mà cục cưng của bọn họ phải làm sao bây giờ?
Nghĩ đến đây, trong lòng cô thấy đau đớn, cổ họng cảm thấy nghèn nghẹn.
Anh về trễ mấy tiếng đồng hồ quả nhiên là có nguyên nhân. Bạn gái cũ của anh có ảnh hưởng rất lớn với anh, khi cô ta trở về anh liền quên ngay cô và cục cưng, ha ha, còn cô thật ngu ngốc, ngồi chờ anh còn lo lắng anh xảy ra chuyện gì? Người ta đã sớm tiểu biệt thắng tân hôn, trời hạn gặp mưa rào?
“Cô ấy tới tìm tìm tôi, chúng tôi trò chuyện với nhau mấy tiếng”.
“ A” Lòng cô nặng nề như treo tảng đá, xoay người bước đi “Anh tắm rửa đi, tôi đi ngủ trước”.
Không biết tại sao, cô lại muốn trốn tránh.
“Đợi chút……..” Thượng Thái Lăng giữ chặt tay cô, không phát hiện ra trong mắt cô đã đầy nước, anh giật mình, nhiều cảm xúc không rõ đột nhiên xuất hiện, anh xoay người cô lại, nhìn cô thân thiết.
“ Chúng tôi chỉ nói chuyện thôi, em đừng nghĩ nhiều”.
Cô không chịu yếu thế, nghẹn ngào nói: “Tôi cái gì cũng không nghĩ đến”.
Ngu ngốc, thật ngu ngốc, việc này có gì mà phải khóc, phụ nữ có thai sao lại yếu ớt, dễ xúc động như thế.
Cô ép nước mắt quay ngược trở lại, bởi vì cô là Khang Vi Băng kiêu ngạo cơ mà.
Nếu là hợp đồng hôn nhân thì tất cả đều làm theo hợp đồng, anh phải tái hợp cùng bạn gái trước của anh, không có anh, cô với cục cưng cũng không sao, cô có thể tự mình nuôi dưỡng cục cưng, cô không muốn có suy nghĩ xa vời với anh………….
“Nếu anh muốn ly hôn thì nói với tôi một tiếng”. Cô ra vẻ hào phóng nói: “ Bất cứ lúc nào tôi cũng có thể ký tên, tôi cũng sẽ sinh cục cưng, anh không cần phải lo lắng tôi đến làm phiền anh, tôi có thể tự mình thu xếp, anh đi tắm đi, tôi mệt rồi, muốn đi ngủ”.
Cô gỡ tay anh ra, lên giường mắc màn, nghiêng người, đắp chăn kín mít, không muốn cho anh cơ hội nói chuyện.
Thượng Thái Lăng đi đến bên giường, nhẹ thở dài một tiếng.
“Vi Băng, chúng ta nói chuyện chút đi”.
Cô nằm trong chăn khẽ hừ một tiếng, nói chuyện gì? Nói điều kiện ly hôn sao?
Yên tâm, cô sẽ không đòi tiền anh, cô không thiếu tiền, nhưng cô tuyệt đối không đưa cục cưng cho anh ta, sẽ không để cho cục cưng gọi người phụ nữ khác là mẹ.
“Vi Băng!” Anh gọi cô lần nữa.
Cô vẫn nằm không nhúc nhích, giả bộ không nghe thấy gì?
Không lâu sau trong phòng tắm vang lên tiếng nước.
Bình thường cô rất thích nghe tiếng nước chảy truyền ra từ phòng tắm mỗi khi anh về nhà, cô thấy thực bình yên.
Hơn một nửa thời gian qua, cô như một quý phi, thoải mái nằm ăn đồ ăn ngon do anh mang về, thoải mái nằm xem phim hài, miệng nở nụ cười hạnh phúc.
Nhưng hôm nay, nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm truyền đến, cô lại cảm thấy chua xót, nước mắt không hề báo trước mà chảy ra.
Cô không muốn mất đi anh………Âm thanh này xuất hiện như tia chớp từ sâu trong nội tâm cô, giống như vòi bạch tuộc trói chặt trái tim nàng.
Cô không muốn mất anh, nhưng cô phải làm thế nào?
Trong lòng anh, bạn gái cũ rất quan trọng, cô không biết trước đây hai người xảy ra chuyện gì mà lại chia tay, nhưng mà cô biết, cô với cục cưng cộng lại cũng không bằng bạn gái cũ của anh ta, dù sao bọn họ cũng có mười mấy năm tình cảm, cô làm sao mà thay thế được?
Mau ngủ thôi, không còn quan trọng, có muốn cũng chằng có tác dụng, cơ bản là anh không thuộc về cô, hai người kết hôn cũng là sai lầm do tình một đêm, kết hôn rồi ly hôn cũng hợp tình hợp lý thôi, cần gì mà cô phải khổ sở như thế.
Lúc này cô nghe thấy tiếng nước đã ngừng chảy.
Cửa phòng tắm mở ra, anh bước ra ngoài, trong nháy mắt tim cô đập dồn dập.
Giả vờ ngủ, nhanh giả vờ ngủ thôi, chỉ có thế cô mới giữ được tôn nghiêm của mình, không cần sự bố thí của anh…….
Nhưng mà……….. sao cô lại cảm giác anh đang đi lại gần giường.
Quả nhiên là thế, Thượng Thái Lăng nhẹ nhàng vén chăn lên, tim cô như nhảy ra khỏi lồng ngực.
Sau đó, anh đưa tay vén mấy sợi tóc lòa xòa trên trán ra sau tai cô, nhịp tim của đập nhanh, cô cố gắng giữ bình tĩnh, không dám động đậy.
Sao anh lại dịu dàng với cô như thế, anh cũng không cần phải để ý đên cô mà?
Anh có biết, anh làm như thế này sẽ khiến cho cô khó rời khỏi anh, cô đã quen với cuộc sống có anh, quen được anh chăm sóc che chở, cô luôn mong muốn được bên anh cùng đón cục cưng chào đời, cùng xây dựng một gia đình hạnh phúc.
Nhưng mà hiện tại, anh muốn bỏ qua hết mọi phiền toái, nhưng mà nếu muốn bỏ qua thì tại sao lại đem đến cho cô ảo tưởng như thế.
Vì sao lại đối xử với cô dịu dàng, ôn nhu.
Cô tự hỏi chính mình phải chăng cô đã yêu anh từ lâu.
Trời ạ, hình như là vậy……….
Nhất định là cô đã yêu anh, nếu không tại sao khi biết bạn gái anh trở về cô lại thấy đau lòng, vừa nghĩ đến việc bọn họ phải ly hôn, cục cưng vừa sinh ra thì gia đình lại đổ vỡ, cô cảm thấy rất buồn, cảm giác này lần đầu tiên xuất hiện trong lòng cô.
Cho nên, cô yêu anh, đúng là cô đã yêu anh.
“Mình thích……….không!” Trước mặt cô đều là những người bạn tốt nên Khang Vi Băng cũng không muốn che dấu tâm sự của mình.
Cô không chớp mắt nhìn mọi người rồi nói “Mình yêu Thượng Thái Lăng rồi”.
“Tốt!” Một loạt tiếng vỗ tay vang lên.
Mấy người hẹn gặp nhau vào buổi trưa tại quán cà phê của chông Hảo Lạn, bình thường cuối tuần các cô mới tụ tập nhưng hôm nay Vi băng lại gọi điện muốn gặp các cô.
“Rốt cuộc thì cậu cũng nhận ra, đại tiểu thư, còn tưởng rằng cậu mạnh miệng như thế cho đến khi cục cưng lớn lên cơ, cậu nhận là như thế thật là tốt a”.
Tần Gia Di mỉm cười đem cà phê sữa đưa đến trước mặt Vi Băng, đây là đồ uống chuẩn bị riêng cho phụ nữ có thai, cam đoan không có cà phê nhân.
“Không cần vui mừng như thế, có chuyện xảy ra cơ”. Khang Vi Băng miễn cưỡng khuấy cà phê sữa, ngẩng đầu nhìn các cô một lượt “Bạn gái cũ của Thượng Thái Lăng đã trở về, chắc mình sắp ly hôn thôi”.
Ngay cả hợp đồng hôn nhân với Thượng Thái Lăng cô cũng không giấy các bạn, tất cả mọi người đều rõ ràng về cuộc hôn nhân này của cô. Cho nên khi thấy cô nhận ra tình cảm của mình, mọi người cũng rất vui mừng.
“Cô ta trở về là việc của cô ta, việc gì cậu phải ly hôn? Là do Thượng Thái Lăng yêu cầu sao?” Hàn Băng Khiết hỏi.
“Anh ấy không nói gì, đó là ý của mình”. Cô thản nhiên nói “Bạn gái anh ấy trở về ngày hôm qua, sáng nay mình giả vờ ngủ tránh gặp anh ấy, chiều nay mình đi khám thai nên chắc chậm nhất tối nay anh ấy sẽ nói”.
“Lại một tên đàn ông vô liêm sỉ!”.
Gần 7 giờ tối, đèn bên đường đã bật sáng, Thượng Thái Lăng lái xe đến trước cửa một quán café, rồi anh dừng xe ở ven đường.
Anh muốn đưa Vi Băng đi khám thai, hôm nay có thể biết được giới tính của cục cưng, từ sang bà nội đã nhắc rất nhiều lần, nếu biết được phải lập tức gọi điện báo tin cho bà, xem ra người lớn hai nhà còn sốt ruột hơn hai người bọn họ.
Khám thai xong, anh sẽ đưa Vi Băng về nhà trước sau đó sẽ đi gặp Cung Kỳ nói rõ ràng với cô về chuyện chia tay.
Anh biết rằng rất khó khăn khi hạ quyết tâm này, không nghĩ tới anh không có đủ sức lực để thuyết phục chính mình, khi so sánh giữa Vi Băng và cục cưng với Cung Kỳ, anh không suy nghĩ gì mà chọn Vi Băng và cục cưng.
Lúc này, anh biết quan hệ giữa anh và Cung Kỳ đã chấm dứt, cho dù hai người hiểu lầm nên chia tay nhưng điều đó không quan trọng, hai người đã chia tay, bây giờ trong lòng anh chỉ có Vi Băng và cục cưng mà thôi.
Trước đây anh đã nghĩ rằng, không gì có thể thay thế được chia cắt được tình cảm của hai người nhưng anh không nghĩ rằng việc chờ đợi một thời gian dài mà không có kết quả sẽ khiến cho lòng người lạnh dần. Nếu như trong lúc tâm nguội lạnh mà người đó tìm được khát vọng về một cuộc hôn nhân ổn định, tâm họ sẽ hòa tan ra.
Anh không tưởng tượng được nếu cuộc sống của anh không có Vi Băng và cục cưng thì sẽ như thế nào? Anh không muốn phải một mình chờ đợi người mà không quay về với anh.
Đối với anh mà nói, chờ đợi trong vô vọng đã biến thành một sợi dây trói buộc, anh không cảm thấy được niềm hạnh phúc của đối phương mà anh thấy đó chỉ là gánh nặng mà thôi.
Qua đêm nay, quan hệ giữa anh và Cung Kỳ sẽ hoàn toàn chấm dứt………..
Lúc anh chuẩn bị xuống xe thì chuông điện thoại vang lên, là Tạ Cung Kỳ gọi đến.
“Là em đây!” Cô vội vàng nói: “Mấy giờ anh tới? Anh kêu thư ký đặt cơm nhé, chúng ta cùng ăn tối, chỉ cần cơm Tây là được rồi”.
Cô quyết định như thế làm anh không tự giác nhăn mặt: “Thực xin lỗi, anh không thể ăn tối với em, chắc cô chú có chuẩn bị bữa tối ở nhà rồi, em ăn trước đi, muộn một chút anh mới đến được. Lúc nào đi anh sẽ gọi điện cho em, em ra cửa chờ anh đón nhé”.
“Anh chưa tan làm sao?” Cô mẫn cảm hỏi: “Anh đang ở đâu?”.
“Anh đưa cô ấy đi khám thai.”
Nghe vậy giọng của cô chợt lạnh lùng: “Anh cố ý muốn làm em bực mình hả? Dù sao hai người cũng sẽ ly hôn, anh còn đưa cô ta đi khám thai làm gì? Đứa bé kia về sau cũng chẳng có quan hệ gì với anh cả!”.
Anh cảm giác được một trận run rẩy “Anh không nói là sẽ ly hôn, nhưng nếu anh ly hôn theo ý của em, em sẽ quay về Đài Loan chứ?”.
“Anh đừng đùa, đây là hai chuyện khác nhau, làm sao anh có thể nhập làm một?” Tạ Cung Kỳ nhanh chóng nói ra quyền lợi của chính mình. “Về sau chúng ta vẫn như trước kia được không? Thái Lăng, anh cho em thời gian vài năm, sau khi đạt được thành công trong công việc, em sẽ cam tâm tình nguyện trở về, em hứa với anh, lúc đó chúng ta sẽ kết hôn ngay”.
Anh không biết mình có cười nổi không, nhưng anh thực sự rất muốn cười.
Anh đúng là có mắt không tròng, đi yêu một người luôn cho mình là đúng, hai người yêu nhau từ năm mười tám tuổi, lúc đó anh thấy sự tùy hứng của cô thật đáng yêu, nhưng thời gian trôi đi, cô vẫn luôn làm theo ý của mình chưa bao giờ quan tâm đến suy nghĩ của anh, như thế sự tùy hứng không còn đáng yêu chút nào, mà nó tựa như một gánh nặng.
“Anh biết rồi, anh tắt máy nhé, tối chúng ta sẽ bàn lại”. Anh tắt điện thoại, chưa bao giờ anh thấy quyết định của mình là chính xác như lúc này.
Anh biết điều anh muốn là gì --- ----chính là bà xã và cục cưng của anh.
Đã hơn 10 giờ đêm rồi, anh đã nói không có việc gì, tan tầm sẽ quay về nhà ngay nhưng sao trễ thế này vẫn chưa thấy, gọi điện anh không nghe máy, nhắn tin cũng không thấy trả lời. Lúc đầu cô rất bực nhưng bây giờ cô lại lo lắng không biết có chuyện gì xảy ra với anh không?
Không biết anh có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn hay không?
Khang Vi Băng, mày đừng nói lời xui xẻo, nhanh đi tắm rửa rồi ngủ thôi, cục cưng buồn ngủ rồi nên mày cũng nhanh đi ngủ đi.
Trong lòng tự nhủ như thế nhưng thật là kỳ quái, Thượng Thái Lăng chưa về, gọi điện cũng không được nên như thế nào cô cũng không ngủ được.
“Tên đáng chết này, không biết người ta rất lo lắng sao, tốt xấu gì cũng gọi điện về nói một câu, có phải anh đang làm chuyện xấu xa nên không dám gọi về phải không?”.
Cô nhíu mày, trong đầu hiện lên cảnh anh đang ở trong quán bar, trái ôm phải ấp.
“Đúng vậy, nhất định là như thế”. Cô tức giận nhìn cái bụng lộ ra của mình, đột nhiên nhìn thấy mình trông thật xấu, người toàn thị là thịt.
Đáng giận! Trước kia cô có thân hình như người mẫu vậy mà hiện tại do mang thai nên trở nên xấu xí thế này.
Nhưng tại sao cô lại để ý việc anh đi với người phụ nữ khác? Rồi lại để ý đến thân hình của mình xấu đi? Việc anh ta đi với người phụ nữ khác thì có liên quan gì đến cô? Hiện tại cô đang tranh giành tình nhân với người phụ nữ khác sao?
Bỗng dưng tiếng mở cửa làm gián đoạn suy nghĩ của cô. Cô ngồi trên giường nhìn chằm chằm Thượng Thái Lăng đang đi vào, cô cảm thấy anh dường như rất mệt mỏi.
“Anh đi đâu vây? Tại sao không nghe điện thoại?” Cô cũng lười đôi co với anh, cô muốn biết anh đi đâu để cô phải ngồi nhà chờ đợi.
“Xin lỗi, chắc em đói bụng lắm à?” Anh đặt bánh ngọt lên bàn, lảng tránh ánh mắt truy hỏi của cô. “Tôi mua bánh ngọt hương vị mới, em nếm thử xem có thích không, tôi đi tắm trước”.
Anh cởi áo khoác, tháo cà vạt, đi vào phòng tắm.
Khang Vi Băng vội xuống giường, tức giận bước tới trước mặt anh, quyết không cho anh đi tắm, cũng muốn cho anh biết phụ nữ có thai cũng biết tức giận.
“Tôi không phải là quỷ tham ăn?” Cô tức giận nói “Tôi chờ anh cũng không phải chỉ đợi ăn bánh ngọt, bởi vì anh nói quay về nhà ngay sau khi tam tầm, vậy mà mấy tiếng sau mới trở về, anh có biết tôi lo lắm không?”.
Thượng Thái Lăng nhìn cô tức giận như thế trong lòng anh càng kiên định hơn.
Anh không thể mất cô cũng không thể mất đi cục cưng.
Anh quyết định nói rõ cho cô, với sự tức giận điên cuồng của Cung Kỳ hôm nay nói không chừng cô ấy sẽ tìm cô, anh cũng không muốn cô biết được chuyện này từ Cung Kỳ, như thế sẽ gián tiếp gây tổn thương cho cô.
Vì sao anh lại nghĩ rằng sự xuât hiện của Cung Kỳ sẽ gây tổn thương cho cô?
Về điều này anh cũng không biết tại sao? Anh cũng không phải đề cao bản thân mình, mà là…….. Ba tháng gần đây có một loại tình cảm kỳ lạ đang nảy sinh trong lòng anh, anh cảm giác được, anh tin rằng cô cũng cảm thấy được, có điều hai người không nói ra mà thôi.
“Làm gì mà nhìn tôi như thế?” Khang Vi Băng tức giận nói: “Không phải anh đi xã giao đến chín giờ sao? Thực ra không quan trọng, dù sao tôi cũng không phải là bà xã thực sự của anh, mấy cô gái ở quán bar làm cho anh vui vẻ quên hết trời đất đúng không?”.
Anh lắc đầu, “Tôi không có đi qán bar, là bạn gái cũ của tôi trở về?”
Cô sửng sốt. “Cái gì?”
Bạn gái trước của anh ta? Người cùng anh ta yêu nhau hơn mười năm trời, người anh ta muốn kết hôn, nay đã trở về?
Trong thư phòng của anh có rất nhiều ảnh chụp cô ta, bởi vì buồn chán mà cô đã xem rất nhiều lần, nhìn ảnh có thể thấy tình cảm của họ rất sâu sắc.
Cô đã từng nghĩ, nếu bạn gái của anh trở về thì làm sao bây giờ? Anh có hổi hận vì đã kết hôn với cô không? Mà cục cưng của bọn họ phải làm sao bây giờ?
Nghĩ đến đây, trong lòng cô thấy đau đớn, cổ họng cảm thấy nghèn nghẹn.
Anh về trễ mấy tiếng đồng hồ quả nhiên là có nguyên nhân. Bạn gái cũ của anh có ảnh hưởng rất lớn với anh, khi cô ta trở về anh liền quên ngay cô và cục cưng, ha ha, còn cô thật ngu ngốc, ngồi chờ anh còn lo lắng anh xảy ra chuyện gì? Người ta đã sớm tiểu biệt thắng tân hôn, trời hạn gặp mưa rào?
“Cô ấy tới tìm tìm tôi, chúng tôi trò chuyện với nhau mấy tiếng”.
“ A” Lòng cô nặng nề như treo tảng đá, xoay người bước đi “Anh tắm rửa đi, tôi đi ngủ trước”.
Không biết tại sao, cô lại muốn trốn tránh.
“Đợi chút……..” Thượng Thái Lăng giữ chặt tay cô, không phát hiện ra trong mắt cô đã đầy nước, anh giật mình, nhiều cảm xúc không rõ đột nhiên xuất hiện, anh xoay người cô lại, nhìn cô thân thiết.
“ Chúng tôi chỉ nói chuyện thôi, em đừng nghĩ nhiều”.
Cô không chịu yếu thế, nghẹn ngào nói: “Tôi cái gì cũng không nghĩ đến”.
Ngu ngốc, thật ngu ngốc, việc này có gì mà phải khóc, phụ nữ có thai sao lại yếu ớt, dễ xúc động như thế.
Cô ép nước mắt quay ngược trở lại, bởi vì cô là Khang Vi Băng kiêu ngạo cơ mà.
Nếu là hợp đồng hôn nhân thì tất cả đều làm theo hợp đồng, anh phải tái hợp cùng bạn gái trước của anh, không có anh, cô với cục cưng cũng không sao, cô có thể tự mình nuôi dưỡng cục cưng, cô không muốn có suy nghĩ xa vời với anh………….
“Nếu anh muốn ly hôn thì nói với tôi một tiếng”. Cô ra vẻ hào phóng nói: “ Bất cứ lúc nào tôi cũng có thể ký tên, tôi cũng sẽ sinh cục cưng, anh không cần phải lo lắng tôi đến làm phiền anh, tôi có thể tự mình thu xếp, anh đi tắm đi, tôi mệt rồi, muốn đi ngủ”.
Cô gỡ tay anh ra, lên giường mắc màn, nghiêng người, đắp chăn kín mít, không muốn cho anh cơ hội nói chuyện.
Thượng Thái Lăng đi đến bên giường, nhẹ thở dài một tiếng.
“Vi Băng, chúng ta nói chuyện chút đi”.
Cô nằm trong chăn khẽ hừ một tiếng, nói chuyện gì? Nói điều kiện ly hôn sao?
Yên tâm, cô sẽ không đòi tiền anh, cô không thiếu tiền, nhưng cô tuyệt đối không đưa cục cưng cho anh ta, sẽ không để cho cục cưng gọi người phụ nữ khác là mẹ.
“Vi Băng!” Anh gọi cô lần nữa.
Cô vẫn nằm không nhúc nhích, giả bộ không nghe thấy gì?
Không lâu sau trong phòng tắm vang lên tiếng nước.
Bình thường cô rất thích nghe tiếng nước chảy truyền ra từ phòng tắm mỗi khi anh về nhà, cô thấy thực bình yên.
Hơn một nửa thời gian qua, cô như một quý phi, thoải mái nằm ăn đồ ăn ngon do anh mang về, thoải mái nằm xem phim hài, miệng nở nụ cười hạnh phúc.
Nhưng hôm nay, nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm truyền đến, cô lại cảm thấy chua xót, nước mắt không hề báo trước mà chảy ra.
Cô không muốn mất đi anh………Âm thanh này xuất hiện như tia chớp từ sâu trong nội tâm cô, giống như vòi bạch tuộc trói chặt trái tim nàng.
Cô không muốn mất anh, nhưng cô phải làm thế nào?
Trong lòng anh, bạn gái cũ rất quan trọng, cô không biết trước đây hai người xảy ra chuyện gì mà lại chia tay, nhưng mà cô biết, cô với cục cưng cộng lại cũng không bằng bạn gái cũ của anh ta, dù sao bọn họ cũng có mười mấy năm tình cảm, cô làm sao mà thay thế được?
Mau ngủ thôi, không còn quan trọng, có muốn cũng chằng có tác dụng, cơ bản là anh không thuộc về cô, hai người kết hôn cũng là sai lầm do tình một đêm, kết hôn rồi ly hôn cũng hợp tình hợp lý thôi, cần gì mà cô phải khổ sở như thế.
Lúc này cô nghe thấy tiếng nước đã ngừng chảy.
Cửa phòng tắm mở ra, anh bước ra ngoài, trong nháy mắt tim cô đập dồn dập.
Giả vờ ngủ, nhanh giả vờ ngủ thôi, chỉ có thế cô mới giữ được tôn nghiêm của mình, không cần sự bố thí của anh…….
Nhưng mà……….. sao cô lại cảm giác anh đang đi lại gần giường.
Quả nhiên là thế, Thượng Thái Lăng nhẹ nhàng vén chăn lên, tim cô như nhảy ra khỏi lồng ngực.
Sau đó, anh đưa tay vén mấy sợi tóc lòa xòa trên trán ra sau tai cô, nhịp tim của đập nhanh, cô cố gắng giữ bình tĩnh, không dám động đậy.
Sao anh lại dịu dàng với cô như thế, anh cũng không cần phải để ý đên cô mà?
Anh có biết, anh làm như thế này sẽ khiến cho cô khó rời khỏi anh, cô đã quen với cuộc sống có anh, quen được anh chăm sóc che chở, cô luôn mong muốn được bên anh cùng đón cục cưng chào đời, cùng xây dựng một gia đình hạnh phúc.
Nhưng mà hiện tại, anh muốn bỏ qua hết mọi phiền toái, nhưng mà nếu muốn bỏ qua thì tại sao lại đem đến cho cô ảo tưởng như thế.
Vì sao lại đối xử với cô dịu dàng, ôn nhu.
Cô tự hỏi chính mình phải chăng cô đã yêu anh từ lâu.
Trời ạ, hình như là vậy……….
Nhất định là cô đã yêu anh, nếu không tại sao khi biết bạn gái anh trở về cô lại thấy đau lòng, vừa nghĩ đến việc bọn họ phải ly hôn, cục cưng vừa sinh ra thì gia đình lại đổ vỡ, cô cảm thấy rất buồn, cảm giác này lần đầu tiên xuất hiện trong lòng cô.
Cho nên, cô yêu anh, đúng là cô đã yêu anh.
“Mình thích……….không!” Trước mặt cô đều là những người bạn tốt nên Khang Vi Băng cũng không muốn che dấu tâm sự của mình.
Cô không chớp mắt nhìn mọi người rồi nói “Mình yêu Thượng Thái Lăng rồi”.
“Tốt!” Một loạt tiếng vỗ tay vang lên.
Mấy người hẹn gặp nhau vào buổi trưa tại quán cà phê của chông Hảo Lạn, bình thường cuối tuần các cô mới tụ tập nhưng hôm nay Vi băng lại gọi điện muốn gặp các cô.
“Rốt cuộc thì cậu cũng nhận ra, đại tiểu thư, còn tưởng rằng cậu mạnh miệng như thế cho đến khi cục cưng lớn lên cơ, cậu nhận là như thế thật là tốt a”.
Tần Gia Di mỉm cười đem cà phê sữa đưa đến trước mặt Vi Băng, đây là đồ uống chuẩn bị riêng cho phụ nữ có thai, cam đoan không có cà phê nhân.
“Không cần vui mừng như thế, có chuyện xảy ra cơ”. Khang Vi Băng miễn cưỡng khuấy cà phê sữa, ngẩng đầu nhìn các cô một lượt “Bạn gái cũ của Thượng Thái Lăng đã trở về, chắc mình sắp ly hôn thôi”.
Ngay cả hợp đồng hôn nhân với Thượng Thái Lăng cô cũng không giấy các bạn, tất cả mọi người đều rõ ràng về cuộc hôn nhân này của cô. Cho nên khi thấy cô nhận ra tình cảm của mình, mọi người cũng rất vui mừng.
“Cô ta trở về là việc của cô ta, việc gì cậu phải ly hôn? Là do Thượng Thái Lăng yêu cầu sao?” Hàn Băng Khiết hỏi.
“Anh ấy không nói gì, đó là ý của mình”. Cô thản nhiên nói “Bạn gái anh ấy trở về ngày hôm qua, sáng nay mình giả vờ ngủ tránh gặp anh ấy, chiều nay mình đi khám thai nên chắc chậm nhất tối nay anh ấy sẽ nói”.
“Lại một tên đàn ông vô liêm sỉ!”.
Gần 7 giờ tối, đèn bên đường đã bật sáng, Thượng Thái Lăng lái xe đến trước cửa một quán café, rồi anh dừng xe ở ven đường.
Anh muốn đưa Vi Băng đi khám thai, hôm nay có thể biết được giới tính của cục cưng, từ sang bà nội đã nhắc rất nhiều lần, nếu biết được phải lập tức gọi điện báo tin cho bà, xem ra người lớn hai nhà còn sốt ruột hơn hai người bọn họ.
Khám thai xong, anh sẽ đưa Vi Băng về nhà trước sau đó sẽ đi gặp Cung Kỳ nói rõ ràng với cô về chuyện chia tay.
Anh biết rằng rất khó khăn khi hạ quyết tâm này, không nghĩ tới anh không có đủ sức lực để thuyết phục chính mình, khi so sánh giữa Vi Băng và cục cưng với Cung Kỳ, anh không suy nghĩ gì mà chọn Vi Băng và cục cưng.
Lúc này, anh biết quan hệ giữa anh và Cung Kỳ đã chấm dứt, cho dù hai người hiểu lầm nên chia tay nhưng điều đó không quan trọng, hai người đã chia tay, bây giờ trong lòng anh chỉ có Vi Băng và cục cưng mà thôi.
Trước đây anh đã nghĩ rằng, không gì có thể thay thế được chia cắt được tình cảm của hai người nhưng anh không nghĩ rằng việc chờ đợi một thời gian dài mà không có kết quả sẽ khiến cho lòng người lạnh dần. Nếu như trong lúc tâm nguội lạnh mà người đó tìm được khát vọng về một cuộc hôn nhân ổn định, tâm họ sẽ hòa tan ra.
Anh không tưởng tượng được nếu cuộc sống của anh không có Vi Băng và cục cưng thì sẽ như thế nào? Anh không muốn phải một mình chờ đợi người mà không quay về với anh.
Đối với anh mà nói, chờ đợi trong vô vọng đã biến thành một sợi dây trói buộc, anh không cảm thấy được niềm hạnh phúc của đối phương mà anh thấy đó chỉ là gánh nặng mà thôi.
Qua đêm nay, quan hệ giữa anh và Cung Kỳ sẽ hoàn toàn chấm dứt………..
Lúc anh chuẩn bị xuống xe thì chuông điện thoại vang lên, là Tạ Cung Kỳ gọi đến.
“Là em đây!” Cô vội vàng nói: “Mấy giờ anh tới? Anh kêu thư ký đặt cơm nhé, chúng ta cùng ăn tối, chỉ cần cơm Tây là được rồi”.
Cô quyết định như thế làm anh không tự giác nhăn mặt: “Thực xin lỗi, anh không thể ăn tối với em, chắc cô chú có chuẩn bị bữa tối ở nhà rồi, em ăn trước đi, muộn một chút anh mới đến được. Lúc nào đi anh sẽ gọi điện cho em, em ra cửa chờ anh đón nhé”.
“Anh chưa tan làm sao?” Cô mẫn cảm hỏi: “Anh đang ở đâu?”.
“Anh đưa cô ấy đi khám thai.”
Nghe vậy giọng của cô chợt lạnh lùng: “Anh cố ý muốn làm em bực mình hả? Dù sao hai người cũng sẽ ly hôn, anh còn đưa cô ta đi khám thai làm gì? Đứa bé kia về sau cũng chẳng có quan hệ gì với anh cả!”.
Anh cảm giác được một trận run rẩy “Anh không nói là sẽ ly hôn, nhưng nếu anh ly hôn theo ý của em, em sẽ quay về Đài Loan chứ?”.
“Anh đừng đùa, đây là hai chuyện khác nhau, làm sao anh có thể nhập làm một?” Tạ Cung Kỳ nhanh chóng nói ra quyền lợi của chính mình. “Về sau chúng ta vẫn như trước kia được không? Thái Lăng, anh cho em thời gian vài năm, sau khi đạt được thành công trong công việc, em sẽ cam tâm tình nguyện trở về, em hứa với anh, lúc đó chúng ta sẽ kết hôn ngay”.
Anh không biết mình có cười nổi không, nhưng anh thực sự rất muốn cười.
Anh đúng là có mắt không tròng, đi yêu một người luôn cho mình là đúng, hai người yêu nhau từ năm mười tám tuổi, lúc đó anh thấy sự tùy hứng của cô thật đáng yêu, nhưng thời gian trôi đi, cô vẫn luôn làm theo ý của mình chưa bao giờ quan tâm đến suy nghĩ của anh, như thế sự tùy hứng không còn đáng yêu chút nào, mà nó tựa như một gánh nặng.
“Anh biết rồi, anh tắt máy nhé, tối chúng ta sẽ bàn lại”. Anh tắt điện thoại, chưa bao giờ anh thấy quyết định của mình là chính xác như lúc này.
Anh biết điều anh muốn là gì --- ----chính là bà xã và cục cưng của anh.
/16
|