Cuồng Dã Diễm Tiêu Diêu

Chương 123: Tiểu la lị Hinh Nhi

/484


- Đại ca, tại sao vậy?

Thấy Tiêu Thần lắc đầu, đám Trần Tiểu Hổ đều cảm thấy mất mất trong lòng.

- Bọn em thật sự muốn đi theo đại ca.

- Không cần phí sức gọi ta là đại ca nữa!

Tiêu Thần xoa xoa trán, đầu đầy mồ hôi, liền lấy ra danh thiếp của mình rồi viết một số điện thoại lên trên, đưa cho Trần Tiểu Hổ, nói:

- Mặc dù ta không thể làm đại ca của các người được nhưng nếu sau này các người gặp khó khăn gì thì có thể tìm ta, nhưng mà các người nhớ kĩ, sau này không bao giờ được phép làm những chuyện này nữa. Nếu bị cảnh sát bắt thì các ngươi sẽ phải ngồi ăn cơm trong nhà lao đó.

- Em rõ rồi!

Không được đi theo Tiêu Thần, Trần Tiểu Hổ có chút không cam lòng nhưng tốt xấu gì cũng lấy được số điện thoại rồi nên hắn cũng tự an ủi mình.

- Đại ca yên tâm, chúng ta nhất định sẽ không tùy tiện đi cướp nữa.

- Uh, vậy là tốt rồi.

Tiêu Thần gật đầu, rồi lấy trong ví ra hai mươi phong bì đỏ, nhét vào tay Trần Tiểu Hổ.

- Số tiền này ngươi cầm, đưa bọn họ đi bệnh viện băng bó nhé, sau này nếu thiếu tiền thì cứ đến tìm ta, à, tiện thể giờ ngươi đi ta đi đến nhà số hai trăm hai mưoi.

...

- Hả! Cực phẩm.

- Tiểu la lỵ kia đáng yêu quá.

- Ta ngất, có phải không vậy? Tại sao khu Cao Bằng này có một em gái đáng yêu như vậy mà chúng ta lại không biết nhỉ?

Đám người Trần Tiểu Hổ dẫn Tiêu Thần đến nhà hai trăm hai mươi, đó là một căn nhà nhỏ, đứng dưới lầu là một em gái đáng yêu mặc váy màu lam. Cô bé cao khoảng một mét bốn lăm, khuôn mặt xinh xắn đáng yêu, đi tất chân màu trắng. Tóm lại dù dùng từ thế nào cũng khó có thể tả hết vẻ đẹp khả ái của tiểu la lỵ này.

- Tiêu đại ca, là nơi này phải không?

Trần Tiểu Hổ mang vẻ mặt cười xấu xa tiến đến trước mặt Tiêu Thần, rồi nhìn em gái kia, vật giữa hai đùi đột nhiên có chút động.

- Ặc! Đúng đúng...

Ánh mắt Tiêu Thần cũng có chút say mê. Em gái nhỏ này quả thật rất thích hợp để " chăn dắt " từ nhỏ. Nhưng hắn còn chưa kịp nói hết câu thì ánh mắt chợt chuyển, bởi nhìn thấy một thiếu phụ xinh đẹp đi ra, vừa đi vừa kéo tay em gái nhỏ nói.

- Hinh nhi, đã chuẩn bị đủ đồ trong cặp chưa? Mẹ con đi học nhé!

- Biến! Biến ngay cho ta! Bọn ngươi sao có thể nghĩ ra ý tưởng xấu xa như vậy chứ? Biến nhanh một chút, kẻo làm ô uế thanh danh của anh đây.

Thiếu phụ xinh đẹp chính là Hồ Tú, còn em gái nhỏ kia chính là Hinh Nhi, con gái của Hồ Tú. Tiêu Thần vội vàng đá năm tên cầm thú đi, nói giỡn chứ, các ngươi ở chỗ này quấy rầy chuyện tốt của lão tử sao? Đứng trước người đẹp ta có thể nhịn nhưng " pháo ca " của ta không nhịn được nữa rồi.

Năm tên đáng thương còn chưa rõ chuyện gì đang xảy ra bị Tiêu Thần dùng thủ đoạn lôi đình sấm chớp đá bay ra ngoài.

- Pháo ca?

Hồ Tú nghe thấy giọng nói quen thuộc, quay lại nhìn thì quả nhiên đúng là Tiêu Thần đang ở bên kia đường, đang cười vẻ si ngốc không biết vì chuyện gì.

- Anh đến rồi?

Hồ Tú vội vàng kéo tay Hinh Nhi đến trước mặt Tiêu Thần. Nàng vốn muốn cùng Tiêu Thần ôm hôn thắm thiết nhưng ngại con gái đang ở bên cạnh nên nàng không dám,chỉ nhìn Tiêu Thần bằng ánh mắt đầy nhu tình mị hoặc.

- À ha ha! Là anh nhớ em quá nên vội đến đây.

Tiêu Thần si ngốc nhìn mẹ con Hồ Tú. Mẹ thì thành thục quyến rũ, con gái thì khả ái đáng yêu, thật đúng là hai mẹ con cực phẩm.

- Nói linh tinh gì đấy.

Hồ Tú nghe Tiêu Thần nói thân mật như vậy, hơn nữa còn trước mặt con gái mình, giận dữ trừng mắt nhìn Tiêu Thần một cái rồi kéo tay Hinh Nhi, chỉ vào Tiêu Thần nói:

- Hinh Nhi, mau chào Tiêu ca ca đi.

- Chào anh Tiêu Thần.

Hinh Nhi nhìn Tiêu Thần một chút, rồi rất nhu thuận chào Tiêu Thần, thanh âm thiếu nữ ngọt ngào, nụ cười cũng khiến người ta say đắm.

- Ài! Hinh Nhi ngoan lắm, đây là hồng bao (giống như bao lì xì ), em cầm đi.

Tiêu Thần mặt mày hớn hở cười lớn, còn muốn đưa tay xoa mặt Hinh Nhi. Tiêu Thần cũng thật là, Hinh Nhi dù đang còn nhỏ nhưng cũng đã học đến lớp năm, cũng đã bắt đầu hiểu chuyện rồi, vậy mà còn muốn đi chiếm tiện nghi. Cô bé tuy còn đang nhỏ, nhưng rất ngoan, nhìn thấy phong bì hồng dày cộp trên tay Tiêu Thần nhưng cũng không dám cầm.

- Anh đưa hồng bao cho trẻ con làm gì vậy?

Hồ Tú hờn dỗi gõ trán Tiêu Thần một cái, một màn này thu cả vào mắt Hinh Nhi. Hinh Nhi cũng có chút khó hiểu, mẹ mình sao lại thân mật với anh này đến vậy?

Tiêu Thần không dám chiếm tiện nghi bé gái nữa, vội vàng bắt lấy bàn tay nhỏ bé, mềm nhũn của Hinh Nhi, đem hồng bao kín đáo nhét vào tay nàng, nhẹ nhàng nói:

- Hinh Nhi à, đây là anh lần đầu gặp em, cho nên hồng bao này em nhất định phải nhận lấy, biết chưa?

Hinh Nhi ngẩng đầu nhìn mẹ mình, Hồ Tú cũng không có biện pháp gì khác hơn là gật đầu. Lúc này cô bé mới nhu thuận nhận hồng bao.

- Vậy em cám ơn anh.

- Uh, Hinh Nhi ngoan lắm.

Tiêu Thần rất hài lòng vuốt nhẹ mặt Hinh Nhi, da mặt non mềm như có thể nặn ra nước vậy. Lần này Hinh Nhi cũng không trốn tránh, rất vui vẻ cầm hồng bao Tiêu Thần đưa cho.

- Chị Tú muốn đưa Hinh Nhi đưa học sao?

Tiêu Thần nhìn thấy sau lưng Hinh Nhi đeo một cái cặp sách to, nhìn ước chừng khoảng bốn năm cân, nhíu mày hỏi:

- Tại sao mới lớp năm mà phải đeo nhiều đồ vậy, không tốt cho cột sống và thắt lưng con trẻ đâu.

- Không còn cách nào khác, Hinh Nhi không lâu nữa sẽ lên trung học rồi. Kỳ thi cuối cấp rất quan trọng, nếu không tăng cường học tập thì sao vào được trường trung học trọng điểm đây.

Hồ Tú thở dài nói, có điều nhìn thấy Tiêu Thần quan tâm đến con gái mình như vậy, nàng cảm thấy trong lòng rất ấm áp, giống như cảm giác được cuộc sống gia đình vậy.

Tiêu Thần cầm lấy cặp sách, rồi nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Hinh Nhi nói.

- Nếu như vậy, em cùng chị Tú đưa Hinh Nhi đi học thôi.

- Việc này sao được?

Hồ Tú vội lắc đầu.

- Có gì không được?

Tiêu Thần ánh mắt như cười mà không cười nhìn về phía Hồ Tú. Hồ Tú chạm vào ánh mắt hắn liền vội vàng quay đầu đi, chỉ nghe thấy Tiêu Thần đang hỏi Hinh Nhi.

- Hinh Nhi, anh với mẹ em cùng đưa em đi học được không?

Kỳ thật, Tiêu Thần hỏi chỉ là thừa. Hinh Nhi năm nay đã mười hai tuổi, trẻ con thế kỷ hai mốt, ở tuổi này, nhất là lớn lên trong một gia đình có hoàn cảnh đặc biệt thì trưởng thành từ rất sớm, đã hiểu được rất nhiều chuyện rồi.

- Đương nhiên rồi, cám ơn anh nhiều.

Hinh Nhi nhu thuận gật đầu, nàng rất thích cảm giác bàn tay nhỏ bé của mình được Tiêu Thần nắm chặt lấy. Cảm giác ấm áp ấy giống như đang ở cạnh anh trai hay cha mình vậy.

- Được rồi, chúng ta cùng đi nào.

Hồ Tú cũng không còn gì để nói với Tiêu Thần, hai người một trái một phải nắm tay Hinh Nhi, tựa như một gia đình ba người bình thường, trên đường đi tràn ngập tiếng cười vang khắp khu Cao Bằng.

- Đến chiều nhớ hầu hạ anh cho tốt nhé.

Ngay khi ba người vừa ngồi lên ghế xe bus, Tiêu Thần ghé bên tai Hồ Tú thì thầm một câu tà ác như thế.

/484

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status