Từ Lĩnh Hải đến Bắc Kinh, phải bay gần ba tiếng, lúc đầu Tiêu Thần mua chỗ khoang phổ thông, có thể sau khi lên máy bay mới hiểu, hoá ra không phải là không có chỗ khoang hạng nhất, mà là khoang hạng nhất bị Thượng Dật Ngân gã xúc sinh này bao hết, may thay gã này cũng có chút lương tâm, vừa lên máy bay đã mời hắn vào khoang hạng nhất.
Khoang hạng nhất quả là bậc nhất, chính giữa có một phòng khách, mặt khác mỗi người đều có một phòng nhỏ, tuy rằng diện tích phòng nhỏ không lớn, nhưng phối trí đầy đủ, một máy vi tính màn hình tinh thể lỏng, một giường lớn mềm mại, một đèn bàn nho nhỏ, trong khoang hạng có hai phòng tắm, toàn bộ khoang hạng nhất cũng chỉ có bốn người, Tiêu Thần và Thượng Dật Ngân, còn có hai chị em song sinh, số vệ sĩ của Thượng Dật Ngân lưu lại sân bay không có theo tới.
Tắm xong, Tiêu Thần ngồi trong phòng khách nói chuyện phiếm với Thượng Dật Ngân.
- Sao? Hai bà xả của anh ngủ hả?
Tiêu Thần nhìn thấy hai cô sinh đôi không xuất hiện, rất ngạc nhiên, phải biết rằng hôm nay từ đầu tới đuôi không thấy hai người rời khỏi Thượng Dật Ngân.
- Ha ha, cậu chẳng phải nói năng lực của tôi không được sao. Anh đây vừa mới chơi đùa với các cô một hồi, thể lực các cô không chống đỡ nổi nữa rồi, hiện đi ngủ rồi.
Thượng Dật Ngân rất là đắc ý, y cũng không phải khoác lác, vừa mới cùng Địch Á - Ny Á chơi trong phòng tắm, tuy nhiên kết quả cũng không phải như y nói.
- Anh khoác lác trước mặt tôi à. Ha ha! Anh có bao nhiêu phân lượng bố còn chưa hiểu rõ ư?
Tiêu Thần rất khinh thường nói.
- Còn nhớ ba năm trước đây, lần ở Mỹ không?
- Đừng nhắc đến lần đó nha ông anh? Lần đó toàn bộ đều ngoài ý muốn, tôi lúc đó chưa chuẩn bị tâm lý mới lỡ tay đấy.
Vừa nghe Tiêu Thần nói đến lần đó, sắc mặt Thượng Dật Ngân đã xanh mét.
- Ha hả, xem anh còn kiêu ngạo.
Tiêu Thần đương nhiên biết sự kiện kia là điểm yếu của y, vừa nói đến sự kiện kia tiểu tử kia đã khô héo, liền vỗ vào bả vai của Thượng Dật Ngân, cười ha hả nói.
- Đây mới là bé ngoan, phải học tập anh, xem anh thuần khiết như thế, trong sáng như vậy, kiêu ngạo như thế, mới có thể là có được chơi được cô em tốt
- Chắc chắn rồi, trên đời này bạn học Tiêu Thần cậu là thuần khiết nhất, điểm này tôi rất tin tưởng.
Thượng Dật Ngân gật đầu, nói ra lời này, y muốn ói ra.
- Thừa nhận là tốt rồi, không người nào không có sai lầm, biết sai liền sửa, mới là đứa bé ngoan, tôi tin tưởng cậu sẽ trở thành một đứa bé ngoan đấy.
Tiêu Thần khen nói, chợt nghiêm nghị hỏi:
- Hiện tại anh nói cho tôi biết, ước định của anh và Hoa Hồng tỷ cùng tổ chức, rốt cuộc là có ý như thế nào, vì sao tổ chức vẫn lôi kéo các anh mà không buông tha.
- Không, không có ước định gì cả.
Nhắc tới cái này, sắc mặc Thượng Dật Ngân ngưng trọng, tuy nhiên dường như không muốn nói cho Tiêu Thần, liền vội vàng lắc đầu.
- À! Theo tôi được biết, anh và chị Hoa Hồng một năm trước cũng đã rời khỏi tổ chức, nhưng hiện tại vì sao còn quay trở về bán mạng cho tổ chức, phải biết rằng Vương Thiết Lâm cũng không phải là một người dễ đối phó. Ngay cả hai người các anh đi cũng là chịu chết, không có ước định gì, các anh đi chịu chết thay vô ích, tôi không thể tin.
Tiêu Thần bĩu môi nói, hoa hồng Ngân Ti hai tháng trước tìm đến hắn, hắn cũng cảm thấy sự tình không thích hợp, chẳng qua không tiện giáp mặt hỏi cô, hiện tại gặp gã Thượng Dật Ngân - Tham Lang này, cùng là nam giới, mới không biết xấu hổ mở miệng hỏi y.
- Không phải vì biết là đi chịu chết, mới kêu cậu sao. cậu là người có thực lực mạnh nhất giữa trong tổ ba người chúng ta, hơn nữa nghe nói thực lực gần đây của cậu phát triển mạnh, bằng không chúng tôi sao dám đi đụng mộng đít của Vương Thiết Lâm gã mãnh hổ này.
Thượng Dật Ngân nhếch miệng cười.
- Đừng nói xiên xẹo, nói đi! Bằng không tới Bắc Kinh rồi tôi sẽ quay về Lĩnh Hải.
Tiêu Thần dựa vào sofa, lời nói của y là lời nói nhảm, nếu thật sự như vậy, lúc đầu sẽ không đáp ứng hoa hồng Ngân Ti rồi.
- Tôi thật sự có đều khó nói, Tiểu Thần cậu không nên ép tôi, nếu cậu thật muốn biết, đến lúc gặp chị Hoa Hồng cậu trực tiếp hỏi chị ấy.
Thượng Dật Ngân thở dài, sắc mặt xanh mét.
- Không được. Anh nếu như không nói cho tôi, tôi hiện tại sẽ nhảy xuống máy bay.
Tiêu Thần mãnh liệt đứng lên, chỉ vào Thượng Dật Ngân mắng to.
- Mẹ nó cũng coi là anh em cột chèo, anh là rùa rụt đầu, có chuyện anh cứ nói thẳng, có muốn đánh rắm cứ đánh, Chúng ta là huynh đệ, huynh đệ, anh có biết cái gì gọi là huynh đệ không?
- Là huynh đệ, anh không nên gạt tôi.
Tiêu Thần quát to.
- Ách.
Thượng Dật Ngân choáng mấy giây, chợt cười nói.
- Tôi chưa bao giờ thấy qua cậu giận dữ như vậy, ha hả.
- Đàn ông không dễ nổi giận, chẳng qua là chưa đến lúc có khí lớn.
Tiêu Thần ngồi xuống, nói.
- Tôi biết anh và chị Hoa Hồng nhất định là đã thiết lập ước định gì, bằng không lúc trước bọn họ sẽ không cam tâm để cho các anh trốn thoát. Cái giá phải trả này, chỉ sợ rất lớn?
- Ừ, quả thật rất lớn.
Thượng Dật Ngân bị Tiêu Thần mắng cho, trong lòng ngược lại tốt hơn nhiều, cũng hóa giải rất nhiều áp lực, cười nói.
- Tôi nói cho cậu biết, chị Hoa Hồng rất thương tâm, chị ấy dặn dò tôi, không nên nói cho cậu biết.
- Tôi hỏi anh.
Tiêu Thần đến gần bên cạnh y, ôm bờ vai của y hỏi.
- Ban đầu là ai dẫn anh đi phá trinh?
- Ách, là cậu.
Thượng Dật Ngân có chút xấu hổ gật đầu.
- Vâng là ai giúp anh kiếm được mười triệu đầu tiên?
- Cũng là cậu.
- Là ai dạy anh chơi kiểu ba người?
- Cũng là cậu.
- Là ai kêu anh quay về Nước cộng hòa?
- Lại là cậu.
- Vậy anh nên nghe theo tôi hay chị Hoa Hồng.
Tiêu Thần hỏi tiếp.
- Nghe cậu.
Thượng Dật Ngân có chút lập lờ khi bị Tiêu Thần hỏi.
- Vậy nói đi, các ngươi phải trả cái giá gì cho sự tự do.
Tiêu Thần hỏi.
Thượng Dật Ngân nhìn Tiêu Thần, nghĩ một lát, giận dữ nói:
- Dù sao không có gì để giấu diếm, tôi sẽ nói cho cậu biết.
- Cậu cũng biết tôi và chị Hoa Hồng không giống cậu, chúng tôi là sát thủ được tổ chức bồi dưỡng từ nhỏ, mà cậu là lão tiền bối Tạ Đông tạm thời mang đến, sức mạnh của lão tiền bối Tạ Đông, cho dù là tổ chức cũng không dám đắc tội với ông, cậu muốn rời khỏi tổ chức kia rất đơn giản, chỉ cần một lời nói của ông là có thể, nhưng tôi và chị Hoa Hồng ngược lại không như vậy.
- Tổ chức nuôi dưỡng chúng tôi mười tám năm, lúc trước còn huấn luyện 106 trẻ em cùng với chúng tôi, nhưng cuối cùng chỉ còn lại có hai người là tôi và chị Hoa Hồng, nói như vậy, là cả tổ chức đã mất 18 năm huấn luyện cho tôi và chị Hoa Hồng, chúng ta muốn rời khỏi tổ chức, bọn họ đương nhiên không dễ dàng đồng ý như vậy.
Thượng dật Ngân thở dài, nhìn Tiêu Thần, trên mặt lộ ra nụ cười.
- Vốn tôi cùng chị hoa ồng không muốn rút lui ra khỏi giới sát thủ, chính là vì có cậu, có sự gia nhập của cậu, khiến cho tôi cảm thấy trên đời này còn có rất nhiều điều tốt đẹp, cách giải quyết vấn đề cũng không nhất định chém giết nhau, đánh một người, bất kể là người tốt hay là người xấu, tóm lại sẽ có một số người thân và bạn bè của anh tuyệt vọng. Từ đó trở đi, tôi quyến luyến với nhiều chuyện trên thế giới này, chị Hoa Hồng còn nhiều kỳ vọng hơn, điều này cậu hiểu rõ, chị ấy đối với cậu..
- Một sát thủ nếu có tình, vậy y sẽ không còn là một sát thủ đứng đầu, bắt đầu từ nắm ngoái, tôi đã không giết người nữa, tôi không thể đối mặt với ánh mắt của người sắp chết nhìn tôi, ánh mắt đó quá kinh khủng, giống ác mộng, cho nên tôi tính rời khỏi tổ chức.
- Rất đúng dịp chính là, chị Hoa Hồng lúc ấy cũng có ý nghĩ như vậy, chúng tôi liền tìm người đứng đầu tổ chức, chúng tôi bày tỏ nguyện vọng cho y nghe
- Ngay từ đầu cao tầng của tổ chức không đồng ý, nhưng tôi và chị Hoa Hồng đã cương quyết, cuối cùng cùng đã thỏa hiệp xong với bọn họ.
- Thỏa hiệp gì?
Tiêu Thần hỏi tới.
Thượng Dật Ngân hạ giọng nói:
- Lấy mạng đổi mạng.
Khoang hạng nhất quả là bậc nhất, chính giữa có một phòng khách, mặt khác mỗi người đều có một phòng nhỏ, tuy rằng diện tích phòng nhỏ không lớn, nhưng phối trí đầy đủ, một máy vi tính màn hình tinh thể lỏng, một giường lớn mềm mại, một đèn bàn nho nhỏ, trong khoang hạng có hai phòng tắm, toàn bộ khoang hạng nhất cũng chỉ có bốn người, Tiêu Thần và Thượng Dật Ngân, còn có hai chị em song sinh, số vệ sĩ của Thượng Dật Ngân lưu lại sân bay không có theo tới.
Tắm xong, Tiêu Thần ngồi trong phòng khách nói chuyện phiếm với Thượng Dật Ngân.
- Sao? Hai bà xả của anh ngủ hả?
Tiêu Thần nhìn thấy hai cô sinh đôi không xuất hiện, rất ngạc nhiên, phải biết rằng hôm nay từ đầu tới đuôi không thấy hai người rời khỏi Thượng Dật Ngân.
- Ha ha, cậu chẳng phải nói năng lực của tôi không được sao. Anh đây vừa mới chơi đùa với các cô một hồi, thể lực các cô không chống đỡ nổi nữa rồi, hiện đi ngủ rồi.
Thượng Dật Ngân rất là đắc ý, y cũng không phải khoác lác, vừa mới cùng Địch Á - Ny Á chơi trong phòng tắm, tuy nhiên kết quả cũng không phải như y nói.
- Anh khoác lác trước mặt tôi à. Ha ha! Anh có bao nhiêu phân lượng bố còn chưa hiểu rõ ư?
Tiêu Thần rất khinh thường nói.
- Còn nhớ ba năm trước đây, lần ở Mỹ không?
- Đừng nhắc đến lần đó nha ông anh? Lần đó toàn bộ đều ngoài ý muốn, tôi lúc đó chưa chuẩn bị tâm lý mới lỡ tay đấy.
Vừa nghe Tiêu Thần nói đến lần đó, sắc mặt Thượng Dật Ngân đã xanh mét.
- Ha hả, xem anh còn kiêu ngạo.
Tiêu Thần đương nhiên biết sự kiện kia là điểm yếu của y, vừa nói đến sự kiện kia tiểu tử kia đã khô héo, liền vỗ vào bả vai của Thượng Dật Ngân, cười ha hả nói.
- Đây mới là bé ngoan, phải học tập anh, xem anh thuần khiết như thế, trong sáng như vậy, kiêu ngạo như thế, mới có thể là có được chơi được cô em tốt
- Chắc chắn rồi, trên đời này bạn học Tiêu Thần cậu là thuần khiết nhất, điểm này tôi rất tin tưởng.
Thượng Dật Ngân gật đầu, nói ra lời này, y muốn ói ra.
- Thừa nhận là tốt rồi, không người nào không có sai lầm, biết sai liền sửa, mới là đứa bé ngoan, tôi tin tưởng cậu sẽ trở thành một đứa bé ngoan đấy.
Tiêu Thần khen nói, chợt nghiêm nghị hỏi:
- Hiện tại anh nói cho tôi biết, ước định của anh và Hoa Hồng tỷ cùng tổ chức, rốt cuộc là có ý như thế nào, vì sao tổ chức vẫn lôi kéo các anh mà không buông tha.
- Không, không có ước định gì cả.
Nhắc tới cái này, sắc mặc Thượng Dật Ngân ngưng trọng, tuy nhiên dường như không muốn nói cho Tiêu Thần, liền vội vàng lắc đầu.
- À! Theo tôi được biết, anh và chị Hoa Hồng một năm trước cũng đã rời khỏi tổ chức, nhưng hiện tại vì sao còn quay trở về bán mạng cho tổ chức, phải biết rằng Vương Thiết Lâm cũng không phải là một người dễ đối phó. Ngay cả hai người các anh đi cũng là chịu chết, không có ước định gì, các anh đi chịu chết thay vô ích, tôi không thể tin.
Tiêu Thần bĩu môi nói, hoa hồng Ngân Ti hai tháng trước tìm đến hắn, hắn cũng cảm thấy sự tình không thích hợp, chẳng qua không tiện giáp mặt hỏi cô, hiện tại gặp gã Thượng Dật Ngân - Tham Lang này, cùng là nam giới, mới không biết xấu hổ mở miệng hỏi y.
- Không phải vì biết là đi chịu chết, mới kêu cậu sao. cậu là người có thực lực mạnh nhất giữa trong tổ ba người chúng ta, hơn nữa nghe nói thực lực gần đây của cậu phát triển mạnh, bằng không chúng tôi sao dám đi đụng mộng đít của Vương Thiết Lâm gã mãnh hổ này.
Thượng Dật Ngân nhếch miệng cười.
- Đừng nói xiên xẹo, nói đi! Bằng không tới Bắc Kinh rồi tôi sẽ quay về Lĩnh Hải.
Tiêu Thần dựa vào sofa, lời nói của y là lời nói nhảm, nếu thật sự như vậy, lúc đầu sẽ không đáp ứng hoa hồng Ngân Ti rồi.
- Tôi thật sự có đều khó nói, Tiểu Thần cậu không nên ép tôi, nếu cậu thật muốn biết, đến lúc gặp chị Hoa Hồng cậu trực tiếp hỏi chị ấy.
Thượng Dật Ngân thở dài, sắc mặt xanh mét.
- Không được. Anh nếu như không nói cho tôi, tôi hiện tại sẽ nhảy xuống máy bay.
Tiêu Thần mãnh liệt đứng lên, chỉ vào Thượng Dật Ngân mắng to.
- Mẹ nó cũng coi là anh em cột chèo, anh là rùa rụt đầu, có chuyện anh cứ nói thẳng, có muốn đánh rắm cứ đánh, Chúng ta là huynh đệ, huynh đệ, anh có biết cái gì gọi là huynh đệ không?
- Là huynh đệ, anh không nên gạt tôi.
Tiêu Thần quát to.
- Ách.
Thượng Dật Ngân choáng mấy giây, chợt cười nói.
- Tôi chưa bao giờ thấy qua cậu giận dữ như vậy, ha hả.
- Đàn ông không dễ nổi giận, chẳng qua là chưa đến lúc có khí lớn.
Tiêu Thần ngồi xuống, nói.
- Tôi biết anh và chị Hoa Hồng nhất định là đã thiết lập ước định gì, bằng không lúc trước bọn họ sẽ không cam tâm để cho các anh trốn thoát. Cái giá phải trả này, chỉ sợ rất lớn?
- Ừ, quả thật rất lớn.
Thượng Dật Ngân bị Tiêu Thần mắng cho, trong lòng ngược lại tốt hơn nhiều, cũng hóa giải rất nhiều áp lực, cười nói.
- Tôi nói cho cậu biết, chị Hoa Hồng rất thương tâm, chị ấy dặn dò tôi, không nên nói cho cậu biết.
- Tôi hỏi anh.
Tiêu Thần đến gần bên cạnh y, ôm bờ vai của y hỏi.
- Ban đầu là ai dẫn anh đi phá trinh?
- Ách, là cậu.
Thượng Dật Ngân có chút xấu hổ gật đầu.
- Vâng là ai giúp anh kiếm được mười triệu đầu tiên?
- Cũng là cậu.
- Là ai dạy anh chơi kiểu ba người?
- Cũng là cậu.
- Là ai kêu anh quay về Nước cộng hòa?
- Lại là cậu.
- Vậy anh nên nghe theo tôi hay chị Hoa Hồng.
Tiêu Thần hỏi tiếp.
- Nghe cậu.
Thượng Dật Ngân có chút lập lờ khi bị Tiêu Thần hỏi.
- Vậy nói đi, các ngươi phải trả cái giá gì cho sự tự do.
Tiêu Thần hỏi.
Thượng Dật Ngân nhìn Tiêu Thần, nghĩ một lát, giận dữ nói:
- Dù sao không có gì để giấu diếm, tôi sẽ nói cho cậu biết.
- Cậu cũng biết tôi và chị Hoa Hồng không giống cậu, chúng tôi là sát thủ được tổ chức bồi dưỡng từ nhỏ, mà cậu là lão tiền bối Tạ Đông tạm thời mang đến, sức mạnh của lão tiền bối Tạ Đông, cho dù là tổ chức cũng không dám đắc tội với ông, cậu muốn rời khỏi tổ chức kia rất đơn giản, chỉ cần một lời nói của ông là có thể, nhưng tôi và chị Hoa Hồng ngược lại không như vậy.
- Tổ chức nuôi dưỡng chúng tôi mười tám năm, lúc trước còn huấn luyện 106 trẻ em cùng với chúng tôi, nhưng cuối cùng chỉ còn lại có hai người là tôi và chị Hoa Hồng, nói như vậy, là cả tổ chức đã mất 18 năm huấn luyện cho tôi và chị Hoa Hồng, chúng ta muốn rời khỏi tổ chức, bọn họ đương nhiên không dễ dàng đồng ý như vậy.
Thượng dật Ngân thở dài, nhìn Tiêu Thần, trên mặt lộ ra nụ cười.
- Vốn tôi cùng chị hoa ồng không muốn rút lui ra khỏi giới sát thủ, chính là vì có cậu, có sự gia nhập của cậu, khiến cho tôi cảm thấy trên đời này còn có rất nhiều điều tốt đẹp, cách giải quyết vấn đề cũng không nhất định chém giết nhau, đánh một người, bất kể là người tốt hay là người xấu, tóm lại sẽ có một số người thân và bạn bè của anh tuyệt vọng. Từ đó trở đi, tôi quyến luyến với nhiều chuyện trên thế giới này, chị Hoa Hồng còn nhiều kỳ vọng hơn, điều này cậu hiểu rõ, chị ấy đối với cậu..
- Một sát thủ nếu có tình, vậy y sẽ không còn là một sát thủ đứng đầu, bắt đầu từ nắm ngoái, tôi đã không giết người nữa, tôi không thể đối mặt với ánh mắt của người sắp chết nhìn tôi, ánh mắt đó quá kinh khủng, giống ác mộng, cho nên tôi tính rời khỏi tổ chức.
- Rất đúng dịp chính là, chị Hoa Hồng lúc ấy cũng có ý nghĩ như vậy, chúng tôi liền tìm người đứng đầu tổ chức, chúng tôi bày tỏ nguyện vọng cho y nghe
- Ngay từ đầu cao tầng của tổ chức không đồng ý, nhưng tôi và chị Hoa Hồng đã cương quyết, cuối cùng cùng đã thỏa hiệp xong với bọn họ.
- Thỏa hiệp gì?
Tiêu Thần hỏi tới.
Thượng Dật Ngân hạ giọng nói:
- Lấy mạng đổi mạng.
/484
|