Ở trong "Cầm Long Bí Điển" tìm kiếm hơn nửa giờ, Tiêu Thần cũng không tìm được công pháp gì nâng cao bộ pháp thoát ra ngoài, ngược lại là tìm được một tiểu bộ pháp có thể dùng "Cầm Long Quyết " để hỗ trợ, chính là Hồi Thân Bộ.
Đối với bộ pháp này, khi bắt đầu tập luyện, vô cùng thuận tiện, chỉ tốn nửa giờ, Tiêu Thần đã học xong hơn phân nửa. Hồi thân bộ, bộ pháp giống như tên gọi của nó, người tiến về phía trước một bước, lại tại chỗ lui về một bước, bước chân lặp lại, lợi dụng "Cầm long quyết" nâng cao độ chuyển động qua lại của bước chân, thông qua kiểu bước chân trước sau, hình thành một loại ảo ảnh, có thể dùng để mê hoặc đối thủ.
Học xong Hồi thân bộ này, Tiêu Thần lấy điện thoại cầm tay ra nhìn đồng hồ, đã là sáu giờ rưỡi chiều rồi, trong căn phòng bí mật đã bắt đầu tối, từ bên trên miệng cửa sổ phản xuống một ngọn đèn mờ nhạt, phỏng chừng phía trên cũng là một căn phòng bình thường, hơn nữa công suất của bóng đèn không cao. Nhìn di động có thể biết được thời gian, nhưng sóng điện thoại di động lại không có, chắc là bên trên có thiết bị cản tín hiệu sóng di động.
Bụng có chút đói, Tiêu Thần nhìn nhìn mấy miếng bánh bích quy trong bao, còn có chai nước kia, thật sự là kìm không nổi thèm ăn, không có cách nào khác, hắn đành phải móc ra bộ phi châm vô cùng quý giá của chính mình ra. Bốn bộ có tất cả bảy mươi hai cây phi châm, Tiêu Thần còn chưa kịp mời người giúp hắn làm Liên hoàn phi châm tác, lại không yên tâm để nó trong nhà, cho nên luôn để nó trên người, bất cứ tình huống nào cần cũng có thể dùng, hiện tại nó đã có công dụng rồi.
Tiêu Thần lấy ra mười tám phi châm dài nhất trong đó, lại giật mấy sợi chỉ dài từ trên trên áo của mình, dùng sợi chỉ buộc lấy phi châm, tính toán xong cự ly, ngón giữa lay động, từng cây kim châm phóng ra ngoài, trên vách tường ở mặt bên và mặt đỉnh cách mỗi nửa mét liền đâm một cây, cho đến khi hết mười tám cây, một cây đâm vào gần phía trên cửa sổ.
Mắc được cái cầu thang bằng kim châm xong, Tiêu Thần thu dọn đồ đạc, kỳ thật cũng không có gì để mà thu dọn hết, cái valy hành lý hắn mang tới đã không thấy rồi, đoán chừng là bị Thượng Dật Ngân vứt rồi, Tiêu Thần cố định chặt điện thoại di động và túi tiền, lấy tay đè vào cái cầu thang kim châm cắm ở trên tường thép, thử thử lực đàn hồi.
- Ừm, cũng không tệ lắm, ít nhất sẽ không để cho mình ngã xuống!
Tiêu Thần hài lòng gật gật đầu, lui về phía sau mấy bước, vọt tới.
Một bước, hai bước, ba bước.
"Nhảy", Tiêu Thần cả người giống như con mèo, nhảy lên, chân sau dẫm trên một cây kim dài, ngay sau đó lại một bước đã rơi vào cây kim dài tiếp theo, liên tục mười tám bước, cuối cùng chân sau đứng trên cây kim châm dài cắm bên miệng cửa sổ, cửa sổ làm bằng thủy tinh, Tiêu Thần cả người mạnh mẽ đảo ngược, gót chân đá tới thủy tinh, "Rầm" một tiếng, miếng thủy tinh rơi đầy đất trong mật thất, Tiêu Thần chân thuận thế móc vào cửa sổ, cả người mượn lực của một cước móc vào trên trần nhà, bên hông dùng sức, Tiêu Thần rốt cuộc đã nhảy được ra ngoài từ miệng cửa sổ.
Đây là một căn phòng rất bình thường, thậm chí không phải nền xi măng, trong phòng chỉ có một cái bàn thêm một cái ghế, trên bàn bày một bộ ấm trà cũ nát, cũng không biết đã bao nhiêu năm không ai dùng đến, tro bụi, mạng nhện khắp nơi đều có, vừa mới nhảy lên, Tiêu Thần còn cho là mình đã lọt vào trong ngôi mộ cổ nào đó rồi, cái khiến Tiêu Thần có chút không ngờ chính là, trong gian phòng này có duy nhất một chiếc bóng đèn công suất thấp lại vẫn đang vung nhiệt lượng thừa, lúc này vẫn sáng, cung cấp ánh sáng cho chính mình.
Tiêu Thần trở lại cửa sổ, nắm chặt sợi dây được nối từ mười tám cây kim châm, mạnh mẽ vừa dùng lực, "Đinh" "Đinh" một trận tiếng leng keng vang lên ở trong căn phòng bí mật, chỉ lát sau, mười tám cây kim châm đã trở về trong tay Tiêu Thần, Tiêu Thần cẩn thận kiểm tra những cây kim châm này một chút, cũng không bị sứt mẻ gì, mới đem những bảo bối này thu vào.
- Ha ha, không phải muốn nhốt ta ba ngày sao! Pháo ca ta không đến nửa ngày đã thoát được, tôi sẽ lập tức tìm được các ngươi!
Tiêu Thần trong lòng âm thầm đắc ý, trong phòng có một cái cửa gỗ, mấy tấm ván gỗ giản dị ghép lại thành cửa, ở giữa còn lộ ra một khe hở rộng thùng thình, Tiêu Thần thông qua khe hở nhìn ra phía ngoài, vừa thấy, lòng Tiêu Thần liền nguội lạnh, bên ngoài căn phòng này không ngờ là một cánh rừng.
- Trời! Tham Lang tiểu tử này cũng quá độc ác! Đây là muốn đem bố vây chết ở chỗ này ư!
Tiêu Thần không khỏi chửi ầm lên, tên Thượng Dật Ngân không để cho mình cùng bọn y xông pha mạo hiểm thì thôi, lại đem mình nhốt ở một chỗ hẻo lánh như vậy, tốt xấu gì anh cũng cấp cho bố một cái trung tâm tắm hơi dưới tầng hầm ngầm, hoặc là hộp đêm 'Phòng dành cho tổng thống' rồi khóa lại.
Tiêu Thần buồn bực đẩy cửa ra, một hương vị rất nguyên thủy lập tức vọt vào trong mũi, Tiêu Đại Pháo lập tức có một loại cảm giác rất bi tráng.
Xung quanh là những gốc cây đại thụ cao mấy chục mét che kín trời, mấy bụi cỏ cao ngang người, cây mận gai trải rộng khắp nơi, một trận gió thổi bay mang theo vài cọng cỏ cây tạt lên mặt Tiêu Thần! Ông mặt trời đã xuống núi, toàn bộ trong rừng rậm bắt đầu tối om.
"NGAO...OOO!"
"NGAO...OOO!"
Càng làm Tiêu Thần buồn bực chính là, mới ra khỏi căn nhà đó, liền bị một đám sói đói vây lấy hắn, Tiêu Thần cúi đầu nhìn chân của mình, giờ mới hiểu được nguyên nhân, hoá ra vừa mới dùng chân đọ sức với miếng thủy tinh, không cẩn thận đã làm rách da, chảy chút máu, chính là chút máu này đã tạo ra mùi máu tanh, đã đưa bọn gia súc này tới.
Sói, ngoại hình giống chó săn, nhưng mõm của bọn chúng hơi nhọn dài, miệng hơi rộng lớn, tai dựng đứng không uốn khúc. Tàn nhẫn mà cảnh giác, chạy trốn rất nhanh, thường sống theo bầy đàn.
Tiêu Thần cẩn thận nhìn bầy sói đang vây quanh mình một chút, tất cả có tám con Sói, cũng may bây giờ không phải là mùa đông rét lạnh, nếu là mùa đông, đoán chừng phải có vài chục con. Tám con sói dường như là một gia đình, dẫn đầu là hai con Sói, chắc là một đôi vợ chồng, miệng há rộng, nước miếng nhỏ giọt, mắt lộ ra sự hung hãn, nhìn chằm chằm con mồi trước mắt.
- Vừa hay tụi mày lại đưa thức ăn đến cho bố mày rồi!
Tiêu Thần không sợ Sói, ngón tay thăm dò trong túi quần, ngón giữa kẹp ra mấy cây kim châm có thuốc mê, bất cứ lúc nào cũng có thể ném vào bọn sói này.
"NGAO "
"NGAO "
Bọn sói này dường như cũng không có tính kiên nhẫn nữa, hai con sói dẫn đầu vừa mới vây quanh Tiêu Thần liền ra mệnh lệnh công kích, đi đầu hướng Tiêu Thần đánh tới, vài con Sói khác thì rất thông minh, đứng vây quanh hai bên, tạo thành một vòng vây kín Tiêu Thần.
- Muốn chết!
Tiêu Thần bị bầy Sói thông minh chọc giận lại móc ra sáu cây kim châm, một tay bốn cây, hai tay cùng quăng ra ngoài tám cây kim châm, tám con sói đều bị trúng kim châm.
"Ư ư."
"Ư”
Tiêu Thần vừa mới xuất ra tám cây kim, trong kim lượng thuốc mê tương đối nhiều, nó là dùng để đối phó với voi. Đám Sói này làm sao chịu đựng được lâu, vừa mới trúng châm. Thuốc mê liền xâm nhập thần kinh của bọn chúng, chúng kêu lên vài tiếng, liền ngã xuống đất.
Đối với bộ pháp này, khi bắt đầu tập luyện, vô cùng thuận tiện, chỉ tốn nửa giờ, Tiêu Thần đã học xong hơn phân nửa. Hồi thân bộ, bộ pháp giống như tên gọi của nó, người tiến về phía trước một bước, lại tại chỗ lui về một bước, bước chân lặp lại, lợi dụng "Cầm long quyết" nâng cao độ chuyển động qua lại của bước chân, thông qua kiểu bước chân trước sau, hình thành một loại ảo ảnh, có thể dùng để mê hoặc đối thủ.
Học xong Hồi thân bộ này, Tiêu Thần lấy điện thoại cầm tay ra nhìn đồng hồ, đã là sáu giờ rưỡi chiều rồi, trong căn phòng bí mật đã bắt đầu tối, từ bên trên miệng cửa sổ phản xuống một ngọn đèn mờ nhạt, phỏng chừng phía trên cũng là một căn phòng bình thường, hơn nữa công suất của bóng đèn không cao. Nhìn di động có thể biết được thời gian, nhưng sóng điện thoại di động lại không có, chắc là bên trên có thiết bị cản tín hiệu sóng di động.
Bụng có chút đói, Tiêu Thần nhìn nhìn mấy miếng bánh bích quy trong bao, còn có chai nước kia, thật sự là kìm không nổi thèm ăn, không có cách nào khác, hắn đành phải móc ra bộ phi châm vô cùng quý giá của chính mình ra. Bốn bộ có tất cả bảy mươi hai cây phi châm, Tiêu Thần còn chưa kịp mời người giúp hắn làm Liên hoàn phi châm tác, lại không yên tâm để nó trong nhà, cho nên luôn để nó trên người, bất cứ tình huống nào cần cũng có thể dùng, hiện tại nó đã có công dụng rồi.
Tiêu Thần lấy ra mười tám phi châm dài nhất trong đó, lại giật mấy sợi chỉ dài từ trên trên áo của mình, dùng sợi chỉ buộc lấy phi châm, tính toán xong cự ly, ngón giữa lay động, từng cây kim châm phóng ra ngoài, trên vách tường ở mặt bên và mặt đỉnh cách mỗi nửa mét liền đâm một cây, cho đến khi hết mười tám cây, một cây đâm vào gần phía trên cửa sổ.
Mắc được cái cầu thang bằng kim châm xong, Tiêu Thần thu dọn đồ đạc, kỳ thật cũng không có gì để mà thu dọn hết, cái valy hành lý hắn mang tới đã không thấy rồi, đoán chừng là bị Thượng Dật Ngân vứt rồi, Tiêu Thần cố định chặt điện thoại di động và túi tiền, lấy tay đè vào cái cầu thang kim châm cắm ở trên tường thép, thử thử lực đàn hồi.
- Ừm, cũng không tệ lắm, ít nhất sẽ không để cho mình ngã xuống!
Tiêu Thần hài lòng gật gật đầu, lui về phía sau mấy bước, vọt tới.
Một bước, hai bước, ba bước.
"Nhảy", Tiêu Thần cả người giống như con mèo, nhảy lên, chân sau dẫm trên một cây kim dài, ngay sau đó lại một bước đã rơi vào cây kim dài tiếp theo, liên tục mười tám bước, cuối cùng chân sau đứng trên cây kim châm dài cắm bên miệng cửa sổ, cửa sổ làm bằng thủy tinh, Tiêu Thần cả người mạnh mẽ đảo ngược, gót chân đá tới thủy tinh, "Rầm" một tiếng, miếng thủy tinh rơi đầy đất trong mật thất, Tiêu Thần chân thuận thế móc vào cửa sổ, cả người mượn lực của một cước móc vào trên trần nhà, bên hông dùng sức, Tiêu Thần rốt cuộc đã nhảy được ra ngoài từ miệng cửa sổ.
Đây là một căn phòng rất bình thường, thậm chí không phải nền xi măng, trong phòng chỉ có một cái bàn thêm một cái ghế, trên bàn bày một bộ ấm trà cũ nát, cũng không biết đã bao nhiêu năm không ai dùng đến, tro bụi, mạng nhện khắp nơi đều có, vừa mới nhảy lên, Tiêu Thần còn cho là mình đã lọt vào trong ngôi mộ cổ nào đó rồi, cái khiến Tiêu Thần có chút không ngờ chính là, trong gian phòng này có duy nhất một chiếc bóng đèn công suất thấp lại vẫn đang vung nhiệt lượng thừa, lúc này vẫn sáng, cung cấp ánh sáng cho chính mình.
Tiêu Thần trở lại cửa sổ, nắm chặt sợi dây được nối từ mười tám cây kim châm, mạnh mẽ vừa dùng lực, "Đinh" "Đinh" một trận tiếng leng keng vang lên ở trong căn phòng bí mật, chỉ lát sau, mười tám cây kim châm đã trở về trong tay Tiêu Thần, Tiêu Thần cẩn thận kiểm tra những cây kim châm này một chút, cũng không bị sứt mẻ gì, mới đem những bảo bối này thu vào.
- Ha ha, không phải muốn nhốt ta ba ngày sao! Pháo ca ta không đến nửa ngày đã thoát được, tôi sẽ lập tức tìm được các ngươi!
Tiêu Thần trong lòng âm thầm đắc ý, trong phòng có một cái cửa gỗ, mấy tấm ván gỗ giản dị ghép lại thành cửa, ở giữa còn lộ ra một khe hở rộng thùng thình, Tiêu Thần thông qua khe hở nhìn ra phía ngoài, vừa thấy, lòng Tiêu Thần liền nguội lạnh, bên ngoài căn phòng này không ngờ là một cánh rừng.
- Trời! Tham Lang tiểu tử này cũng quá độc ác! Đây là muốn đem bố vây chết ở chỗ này ư!
Tiêu Thần không khỏi chửi ầm lên, tên Thượng Dật Ngân không để cho mình cùng bọn y xông pha mạo hiểm thì thôi, lại đem mình nhốt ở một chỗ hẻo lánh như vậy, tốt xấu gì anh cũng cấp cho bố một cái trung tâm tắm hơi dưới tầng hầm ngầm, hoặc là hộp đêm 'Phòng dành cho tổng thống' rồi khóa lại.
Tiêu Thần buồn bực đẩy cửa ra, một hương vị rất nguyên thủy lập tức vọt vào trong mũi, Tiêu Đại Pháo lập tức có một loại cảm giác rất bi tráng.
Xung quanh là những gốc cây đại thụ cao mấy chục mét che kín trời, mấy bụi cỏ cao ngang người, cây mận gai trải rộng khắp nơi, một trận gió thổi bay mang theo vài cọng cỏ cây tạt lên mặt Tiêu Thần! Ông mặt trời đã xuống núi, toàn bộ trong rừng rậm bắt đầu tối om.
"NGAO...OOO!"
"NGAO...OOO!"
Càng làm Tiêu Thần buồn bực chính là, mới ra khỏi căn nhà đó, liền bị một đám sói đói vây lấy hắn, Tiêu Thần cúi đầu nhìn chân của mình, giờ mới hiểu được nguyên nhân, hoá ra vừa mới dùng chân đọ sức với miếng thủy tinh, không cẩn thận đã làm rách da, chảy chút máu, chính là chút máu này đã tạo ra mùi máu tanh, đã đưa bọn gia súc này tới.
Sói, ngoại hình giống chó săn, nhưng mõm của bọn chúng hơi nhọn dài, miệng hơi rộng lớn, tai dựng đứng không uốn khúc. Tàn nhẫn mà cảnh giác, chạy trốn rất nhanh, thường sống theo bầy đàn.
Tiêu Thần cẩn thận nhìn bầy sói đang vây quanh mình một chút, tất cả có tám con Sói, cũng may bây giờ không phải là mùa đông rét lạnh, nếu là mùa đông, đoán chừng phải có vài chục con. Tám con sói dường như là một gia đình, dẫn đầu là hai con Sói, chắc là một đôi vợ chồng, miệng há rộng, nước miếng nhỏ giọt, mắt lộ ra sự hung hãn, nhìn chằm chằm con mồi trước mắt.
- Vừa hay tụi mày lại đưa thức ăn đến cho bố mày rồi!
Tiêu Thần không sợ Sói, ngón tay thăm dò trong túi quần, ngón giữa kẹp ra mấy cây kim châm có thuốc mê, bất cứ lúc nào cũng có thể ném vào bọn sói này.
"NGAO "
"NGAO "
Bọn sói này dường như cũng không có tính kiên nhẫn nữa, hai con sói dẫn đầu vừa mới vây quanh Tiêu Thần liền ra mệnh lệnh công kích, đi đầu hướng Tiêu Thần đánh tới, vài con Sói khác thì rất thông minh, đứng vây quanh hai bên, tạo thành một vòng vây kín Tiêu Thần.
- Muốn chết!
Tiêu Thần bị bầy Sói thông minh chọc giận lại móc ra sáu cây kim châm, một tay bốn cây, hai tay cùng quăng ra ngoài tám cây kim châm, tám con sói đều bị trúng kim châm.
"Ư ư."
"Ư”
Tiêu Thần vừa mới xuất ra tám cây kim, trong kim lượng thuốc mê tương đối nhiều, nó là dùng để đối phó với voi. Đám Sói này làm sao chịu đựng được lâu, vừa mới trúng châm. Thuốc mê liền xâm nhập thần kinh của bọn chúng, chúng kêu lên vài tiếng, liền ngã xuống đất.
/484
|