- Ngươi lần trước... Không phải đáp ứng bản lão tổ, phải giúp ta tìm một thân thể dị linh căn ưu tú để đoạt xá sao?
- Đúng nha.
Diệp Không gật đầu nói ra.
- Bổn thiếu gia cũng không giống như người ở Thương Nam đại lục các ngươi, vong ân phụ nghĩa như vậy, bổn thiếu gia nói là phải làm, chuyện ta đã đáp ứng ngươi, nhất định sẽ làm được!
- Tốt!
Hoàng Tuyền lão tổ đại hỉ, sau đó trên mặt xuất hiện nụ cười quyến rũ, nói ra:
- Như thế này nhé... Cũng tìm cho ta một thân thể Ngũ Hành linh căn hỗn tạp nhé? Hắc hắc.
Diệp Không lập tức hiểu được, kinh ngạc hỏi lại:
- Chẳng lẽ ngươi cũng muốn tu luyện Ngũ Hành Thăng Tiên Kinh?
- Đúng nha! Hắc hắc, tiểu huynh đệ quả nhiên thông minh hơn người, ta lần đầu tiên nhìn thấy ngươi đã biết rõ ngươi anh minh thần võ, tất có chỗ bất phàm.
- Không vỗ mông ngựa, dừng lại nào.
Diệp Không tức giận chen ngang, lại hỏi.
- Nhưng mà ngươi là Nguyên Anh kỳ, nếu như muốn thay đổi, phải thay thế công pháp cơ bản, vậy thì phải bắt đầu lại từ đâu, cho dù ngươi thần thức cường đại, trùng tu cũng không thể giống như bay được.
Hoàng Tuyền lão tổ sớm đã suy nghĩ cẩn thận điểm mấu chốt, gật đầu nói ra.
- Sau khi đoạt xá, nếu như ta vẫn tu luyện công pháp trước kia, trở lại Nguyên Anh kỳ đương nhiên rất nhanh, nhưng muốn tiến thêm một bước nữa thì rất gian nan, muốn phi thăng càng là mơ mộng hão huyền, nếu như công pháp của ngươi cam đoan là có thể phi thăng, làm sao ta có thể buông tha chứ, đến lúc đó phi thăng thượng giới, hai ta cũng có thể đi chung nha?
Diệp Không nói ra:
- Trách không được ngươi hảo tâm nhắc nhở ta như thế, hóa ra là đánh chủ ý này.
Diệp Không tâm niệm vừa chuyển, cảm thấy như vậy cũng tốt, nếu đáp ứng Hoàng Tuyền lão tổ, hắn nhất định sẽ tận lực giúp đỡ mình, hơn nữa Ngũ Hành Thăng Tiên Kinh chỉ có một mình hắn là xem hiểu, Hoàng Tuyền lão tổ từ nay về sau cũng không thể giết mình được.
Quyết định chủ ý, Diệp Không cười nói.
- Kỳ thật đáp ứng ngươi cũng không phải là không thể được, nhưng ta phải nói cho ngươi biết, cái kinh thư này chỉ có một mình ta xem hiểu, nếu như ta chết, ngươi vĩnh viễn đừng mong phi thăng.
- Đương nhiên đương nhiên.
Hoàng Tuyền lão tổ nghe hắn đáp ứng, lập tức đại hỉ gật đầu.
- Sau này bản lão tổ nhất định sẽ toàn tâm toàn ý, cúc cung tận túy, tiểu huynh đệ, ngươi chính là phụ mẫu tái sinh của ta, bản lão tổ sống là người của ngươi, chết là quỷ của ngươi.
- Hảo hảo, sống lâu như vậy, vuốt mông ngựa cũng quá kém nha.
Diệp Không rời khỏi linh đài, mở to đôi mắt, tuy hắn đáp ứng Hoàng Tuyền lão tổ, nhưng hắn cũng không vội vã giúp hắn làm việc, ít nhất là cảnh giới của mình phải cao hơn Hoàng Tuyền lão tổ, có năng lực tự bảo vệ mình mới có thể thực hiện lời hứa, đối phó tu tiên giả của Thương Nam đại lục, phải có tâm nhãn mới được.
Diệp Không đứng dậy, lấy linh thạch trong chỗ tâm của trận pháp, Linh Tu Tọa Trận lập tức biến mất.
Rời khỏi phòng của mình, chuẩn bị đi ra ăn chút đồ ăn, lại nghe được một tin không tốt, Lô Cầm bị bệnh.
- Khục khục, Diệp Không ca ca, ta không sao.
Lô Cầm nằm ở trên giường, khục khục nói ra.
- Diệp Không ca ca, có phải là ta chậm trễ việc luyện công của ngươi không không? Ta thực sự không có sao, khục... Chỉ là một chút phong hàn mà thôi.
Sắc mặt Lô Cầm không tốt lắm, bờ môi trắng bệch phát khô, trên mặt có chút đỏ tươi không giống bình thường, Diệp Không dùng tay sờ lên trán của nàng, có chút phỏng tay.
- Dường như là trúng phong hàn.
Diệp Không gật đầu, ngồi vào bên giường, ân cần nói ra.
- Thời tiết nóng như vậy, tại sao ngươi lại trúng phong hàn chứ, nhất định là sợ nóng tham mát à?
Lô Cầm cười hắc hắc, không nói chuyện, nhưng tiểu Hồng bưng đồ ăn từ bên ngoài vào nói ra.
- Bát thiếu gia, cũng không phải tham mát, tiểu Cầm trúng phong hàn cũng là vì ngươi đấy!
- Tiểu Hồng tỷ... Khục khục khục... Ngươi...
Lô Cầm không muốn nàng nói, có chút sốt ruột, cho nên khục khục càng thêm nhiều hơn, Diệp Không vội vàng đỡ lấy thân thể suy nhược của nàng, vỗ nhẹ sau lưng của nàng.
Tiểu Hồng câm miệng không nói, Trần cửu nương vừa cười vừa nói.
- Nói cho Không nhi nghe thì có sao chứ.
Trần cửu nương nói chuyện, Lô Cầm cũng không ngăn cản, đành phải cúi đầu nghe Trần cửu nương nói rõ nguyên nhân mình trúng phong hàn.
Bởi vì Diệp Không nói với nàng, gần đây hắn tu luyện tới giai đoạn trọng yếu, là thời khắc mấu chốt, ngàn vạn lần không để cho người nào tới gần phòng của hắn.
Kỳ thật Diệp Không nói như vậy, mục đích chính là bảo cách càng coi trọng, mặc khác là muốn Lô Cầm chú ý tới tiểu Hồng.
Nhưng tiểu nha đầu Lô Cầm lại để ở trong lòng, cho nên sau khi chuyển tới nơi đây, mỗi ngày không chú ý chuyện khác, ngày đêm canh giữ ở ngoài phòng của Diệp Không, chẳng những ban ngày không rời đi, ban đêm cũng ngủ ở trước của phòng của Diệp Không để mà canh chừng, hai lần trước Diệp Không xuất quan không có phát hiện, cho nên Lô Cầm tỏng mười ngày nay, thân thể không chịu đựng nổi, hôm trước trong đêm ngủ ở ngoài phòng, muốn tỉnh lại, nhưng không được.
- Ngươi nha đầu nha, tại sao lại không chiếu cố tới bản thân mình chứ?
Diệp Không nghe xong, mắng.
- Ta cho ngươi chú ý không cho người khác tới gần, là đề phòng những nha hoàn kia đi qua quấy rầy, nửa đêm ngay cả quỷ cũng không có, ngươi còn canh giữ ở cửa ra vào, ngươi nói ngươi ngốc hay không ngốc?
- Chuyện của Diệp Không ca ca, tiểu Cầm nhất định sẽ tận tâm mà làm, cho dù ăn chút khổ cũng coi vào đâu.
Lô Cầm kiên định nâng đầu lên nhìn Diệp Không.
Nha đầu kia đúng là tinh căn thâm chủng (tình cảm thâm sâu). Diệp Không thở dài, đỡ nàng nằm xuống, ôn nhu nói ra:
- Về sau đừng như vậy nữa, cho dù bị người ta quấy rầy, kỳ thật cũng không có sao, cũng không có ảnh hưởng quá lớn éến ta, ngươi phải chiếu cố chính mình thật kỹ, không nên để ta lo lắng mới được.
- Khục... Nhưng ta sợ khi ngươi bế quan sẽ có người xấu thừa dịp này, ra tay bất lợi cho ngươi.
Lô Cầm lại kiên trì nói ra.
- Sợ cái gì? Ngươi còn không biết Diệp Không ca ca lợi hại sao?
Diệp Không có chút hối hận khi không đem chuyện trận pháp nói ra cho Lô Cầm nghe, nếu không nàng cũng không bời vì chuyện này mà sinh bệnh.
Diệp Không ngẩng đầu nhìn tiểu Hồng, thầm nghĩ, nha đầu tại sao lại vướng bận như thế, mỗi ngày đều ở bên cạnh đây, khiến cho lời mình muốn nói không thể nói ra.
Trông thấy Diệp Không nhìn không vui, Trần cửu nương và tiểu Hồng đều hiểu lầm, còn tưởng rằng hai người này sẽ nói chuyện anh anh em em đấy.
- Ai, nhi tử đại, tựu ngại lão nương vướng bận.
Trần cửu nương cười nói, cũng mặc kệ nha đầu Lô Cầm mắc cỡ không dám ngốc đầu lên, giữ chặt cánh tay tiểu Hồng, cùng đi ra ngoài, đi tới cửa không quên dặn dò.
- Không nhi, đừng quên ăn cơm a.
Trần cửu nương và tiểu Hồng ra khỏi phòng, trong lòng của tiểu Hồng có chút hỗn loạn, nàng nhìn ra ánh mắt của Diệp Không, hắn là ngại mình vướng bận nha, đây là loại ánh mắt chán ghét, thật là đau lòng.
- Tiểu Hồng, chúng ta đi nhìn xem phòng của Không nhi có cần quét dọn hay không a.
Trần cửu nương nói lời này chen ngang suy nghĩ lung tung của tiểu Hồng.
- Đi phòng Bát thiếu gia...
Trong nội tâm của tiểu Hồng rung động mạnh, đối với nàng mà nói, đó là cấm địa nha, rất có thể Diệp Không cất mật quyết trong phòng, nàng cho tới bây giờ còn chưa một mình đi vào trong phòng của hắn tìm kiếm bao giờ.
Tâm niệm tiểu Hồng vừa chuyển, vội vàng nói ra.
- Di nương, ngài nghỉ ngơi đi, ta sẽ đi một mình vào sửa sang phòng của hắn là được.
Đã hơn nửa tháng nay, tiểu Hồng mỗi ngày đều đến, rất chịu khó, miệng cũng rất ngọt, Trần cửu nương đối với nàng rất có hảo cảm, vì vậy gật đầu nói ra.
- Được rồi, vậy thì làm phiền ngươi.
- Di nương, ngài đừng nói thế, những chuyện này là ta nên làm.
Tiểu Hồng cười nói, buông cánh tay Trần cửu nương ra, gót sen đi mau, tiến vào phòng của Diệp Không, nàng cảm giác tâm của mình như muốn nhảy lên.
Trần cửu nương và Tiểu Hồng vừa đi, Diệp Không đã đem chuyện trận pháp nói ra cho Lô Cầm nghe, làm cho nàng biết rõ cho dù có người quấy rầy, cũng không bị tổn thương, bên ngoài còn có một tầng trận pháp bảo hộ.
- A, thì ra là như vậy, vậy ngươi còn bảo với ta là không nên cho người khác tới gần.
- Đúng nha.
Diệp Không gật đầu nói ra.
- Bổn thiếu gia cũng không giống như người ở Thương Nam đại lục các ngươi, vong ân phụ nghĩa như vậy, bổn thiếu gia nói là phải làm, chuyện ta đã đáp ứng ngươi, nhất định sẽ làm được!
- Tốt!
Hoàng Tuyền lão tổ đại hỉ, sau đó trên mặt xuất hiện nụ cười quyến rũ, nói ra:
- Như thế này nhé... Cũng tìm cho ta một thân thể Ngũ Hành linh căn hỗn tạp nhé? Hắc hắc.
Diệp Không lập tức hiểu được, kinh ngạc hỏi lại:
- Chẳng lẽ ngươi cũng muốn tu luyện Ngũ Hành Thăng Tiên Kinh?
- Đúng nha! Hắc hắc, tiểu huynh đệ quả nhiên thông minh hơn người, ta lần đầu tiên nhìn thấy ngươi đã biết rõ ngươi anh minh thần võ, tất có chỗ bất phàm.
- Không vỗ mông ngựa, dừng lại nào.
Diệp Không tức giận chen ngang, lại hỏi.
- Nhưng mà ngươi là Nguyên Anh kỳ, nếu như muốn thay đổi, phải thay thế công pháp cơ bản, vậy thì phải bắt đầu lại từ đâu, cho dù ngươi thần thức cường đại, trùng tu cũng không thể giống như bay được.
Hoàng Tuyền lão tổ sớm đã suy nghĩ cẩn thận điểm mấu chốt, gật đầu nói ra.
- Sau khi đoạt xá, nếu như ta vẫn tu luyện công pháp trước kia, trở lại Nguyên Anh kỳ đương nhiên rất nhanh, nhưng muốn tiến thêm một bước nữa thì rất gian nan, muốn phi thăng càng là mơ mộng hão huyền, nếu như công pháp của ngươi cam đoan là có thể phi thăng, làm sao ta có thể buông tha chứ, đến lúc đó phi thăng thượng giới, hai ta cũng có thể đi chung nha?
Diệp Không nói ra:
- Trách không được ngươi hảo tâm nhắc nhở ta như thế, hóa ra là đánh chủ ý này.
Diệp Không tâm niệm vừa chuyển, cảm thấy như vậy cũng tốt, nếu đáp ứng Hoàng Tuyền lão tổ, hắn nhất định sẽ tận lực giúp đỡ mình, hơn nữa Ngũ Hành Thăng Tiên Kinh chỉ có một mình hắn là xem hiểu, Hoàng Tuyền lão tổ từ nay về sau cũng không thể giết mình được.
Quyết định chủ ý, Diệp Không cười nói.
- Kỳ thật đáp ứng ngươi cũng không phải là không thể được, nhưng ta phải nói cho ngươi biết, cái kinh thư này chỉ có một mình ta xem hiểu, nếu như ta chết, ngươi vĩnh viễn đừng mong phi thăng.
- Đương nhiên đương nhiên.
Hoàng Tuyền lão tổ nghe hắn đáp ứng, lập tức đại hỉ gật đầu.
- Sau này bản lão tổ nhất định sẽ toàn tâm toàn ý, cúc cung tận túy, tiểu huynh đệ, ngươi chính là phụ mẫu tái sinh của ta, bản lão tổ sống là người của ngươi, chết là quỷ của ngươi.
- Hảo hảo, sống lâu như vậy, vuốt mông ngựa cũng quá kém nha.
Diệp Không rời khỏi linh đài, mở to đôi mắt, tuy hắn đáp ứng Hoàng Tuyền lão tổ, nhưng hắn cũng không vội vã giúp hắn làm việc, ít nhất là cảnh giới của mình phải cao hơn Hoàng Tuyền lão tổ, có năng lực tự bảo vệ mình mới có thể thực hiện lời hứa, đối phó tu tiên giả của Thương Nam đại lục, phải có tâm nhãn mới được.
Diệp Không đứng dậy, lấy linh thạch trong chỗ tâm của trận pháp, Linh Tu Tọa Trận lập tức biến mất.
Rời khỏi phòng của mình, chuẩn bị đi ra ăn chút đồ ăn, lại nghe được một tin không tốt, Lô Cầm bị bệnh.
- Khục khục, Diệp Không ca ca, ta không sao.
Lô Cầm nằm ở trên giường, khục khục nói ra.
- Diệp Không ca ca, có phải là ta chậm trễ việc luyện công của ngươi không không? Ta thực sự không có sao, khục... Chỉ là một chút phong hàn mà thôi.
Sắc mặt Lô Cầm không tốt lắm, bờ môi trắng bệch phát khô, trên mặt có chút đỏ tươi không giống bình thường, Diệp Không dùng tay sờ lên trán của nàng, có chút phỏng tay.
- Dường như là trúng phong hàn.
Diệp Không gật đầu, ngồi vào bên giường, ân cần nói ra.
- Thời tiết nóng như vậy, tại sao ngươi lại trúng phong hàn chứ, nhất định là sợ nóng tham mát à?
Lô Cầm cười hắc hắc, không nói chuyện, nhưng tiểu Hồng bưng đồ ăn từ bên ngoài vào nói ra.
- Bát thiếu gia, cũng không phải tham mát, tiểu Cầm trúng phong hàn cũng là vì ngươi đấy!
- Tiểu Hồng tỷ... Khục khục khục... Ngươi...
Lô Cầm không muốn nàng nói, có chút sốt ruột, cho nên khục khục càng thêm nhiều hơn, Diệp Không vội vàng đỡ lấy thân thể suy nhược của nàng, vỗ nhẹ sau lưng của nàng.
Tiểu Hồng câm miệng không nói, Trần cửu nương vừa cười vừa nói.
- Nói cho Không nhi nghe thì có sao chứ.
Trần cửu nương nói chuyện, Lô Cầm cũng không ngăn cản, đành phải cúi đầu nghe Trần cửu nương nói rõ nguyên nhân mình trúng phong hàn.
Bởi vì Diệp Không nói với nàng, gần đây hắn tu luyện tới giai đoạn trọng yếu, là thời khắc mấu chốt, ngàn vạn lần không để cho người nào tới gần phòng của hắn.
Kỳ thật Diệp Không nói như vậy, mục đích chính là bảo cách càng coi trọng, mặc khác là muốn Lô Cầm chú ý tới tiểu Hồng.
Nhưng tiểu nha đầu Lô Cầm lại để ở trong lòng, cho nên sau khi chuyển tới nơi đây, mỗi ngày không chú ý chuyện khác, ngày đêm canh giữ ở ngoài phòng của Diệp Không, chẳng những ban ngày không rời đi, ban đêm cũng ngủ ở trước của phòng của Diệp Không để mà canh chừng, hai lần trước Diệp Không xuất quan không có phát hiện, cho nên Lô Cầm tỏng mười ngày nay, thân thể không chịu đựng nổi, hôm trước trong đêm ngủ ở ngoài phòng, muốn tỉnh lại, nhưng không được.
- Ngươi nha đầu nha, tại sao lại không chiếu cố tới bản thân mình chứ?
Diệp Không nghe xong, mắng.
- Ta cho ngươi chú ý không cho người khác tới gần, là đề phòng những nha hoàn kia đi qua quấy rầy, nửa đêm ngay cả quỷ cũng không có, ngươi còn canh giữ ở cửa ra vào, ngươi nói ngươi ngốc hay không ngốc?
- Chuyện của Diệp Không ca ca, tiểu Cầm nhất định sẽ tận tâm mà làm, cho dù ăn chút khổ cũng coi vào đâu.
Lô Cầm kiên định nâng đầu lên nhìn Diệp Không.
Nha đầu kia đúng là tinh căn thâm chủng (tình cảm thâm sâu). Diệp Không thở dài, đỡ nàng nằm xuống, ôn nhu nói ra:
- Về sau đừng như vậy nữa, cho dù bị người ta quấy rầy, kỳ thật cũng không có sao, cũng không có ảnh hưởng quá lớn éến ta, ngươi phải chiếu cố chính mình thật kỹ, không nên để ta lo lắng mới được.
- Khục... Nhưng ta sợ khi ngươi bế quan sẽ có người xấu thừa dịp này, ra tay bất lợi cho ngươi.
Lô Cầm lại kiên trì nói ra.
- Sợ cái gì? Ngươi còn không biết Diệp Không ca ca lợi hại sao?
Diệp Không có chút hối hận khi không đem chuyện trận pháp nói ra cho Lô Cầm nghe, nếu không nàng cũng không bời vì chuyện này mà sinh bệnh.
Diệp Không ngẩng đầu nhìn tiểu Hồng, thầm nghĩ, nha đầu tại sao lại vướng bận như thế, mỗi ngày đều ở bên cạnh đây, khiến cho lời mình muốn nói không thể nói ra.
Trông thấy Diệp Không nhìn không vui, Trần cửu nương và tiểu Hồng đều hiểu lầm, còn tưởng rằng hai người này sẽ nói chuyện anh anh em em đấy.
- Ai, nhi tử đại, tựu ngại lão nương vướng bận.
Trần cửu nương cười nói, cũng mặc kệ nha đầu Lô Cầm mắc cỡ không dám ngốc đầu lên, giữ chặt cánh tay tiểu Hồng, cùng đi ra ngoài, đi tới cửa không quên dặn dò.
- Không nhi, đừng quên ăn cơm a.
Trần cửu nương và tiểu Hồng ra khỏi phòng, trong lòng của tiểu Hồng có chút hỗn loạn, nàng nhìn ra ánh mắt của Diệp Không, hắn là ngại mình vướng bận nha, đây là loại ánh mắt chán ghét, thật là đau lòng.
- Tiểu Hồng, chúng ta đi nhìn xem phòng của Không nhi có cần quét dọn hay không a.
Trần cửu nương nói lời này chen ngang suy nghĩ lung tung của tiểu Hồng.
- Đi phòng Bát thiếu gia...
Trong nội tâm của tiểu Hồng rung động mạnh, đối với nàng mà nói, đó là cấm địa nha, rất có thể Diệp Không cất mật quyết trong phòng, nàng cho tới bây giờ còn chưa một mình đi vào trong phòng của hắn tìm kiếm bao giờ.
Tâm niệm tiểu Hồng vừa chuyển, vội vàng nói ra.
- Di nương, ngài nghỉ ngơi đi, ta sẽ đi một mình vào sửa sang phòng của hắn là được.
Đã hơn nửa tháng nay, tiểu Hồng mỗi ngày đều đến, rất chịu khó, miệng cũng rất ngọt, Trần cửu nương đối với nàng rất có hảo cảm, vì vậy gật đầu nói ra.
- Được rồi, vậy thì làm phiền ngươi.
- Di nương, ngài đừng nói thế, những chuyện này là ta nên làm.
Tiểu Hồng cười nói, buông cánh tay Trần cửu nương ra, gót sen đi mau, tiến vào phòng của Diệp Không, nàng cảm giác tâm của mình như muốn nhảy lên.
Trần cửu nương và Tiểu Hồng vừa đi, Diệp Không đã đem chuyện trận pháp nói ra cho Lô Cầm nghe, làm cho nàng biết rõ cho dù có người quấy rầy, cũng không bị tổn thương, bên ngoài còn có một tầng trận pháp bảo hộ.
- A, thì ra là như vậy, vậy ngươi còn bảo với ta là không nên cho người khác tới gần.
/190
|