Diệp Không có chút không tin.
- Đã không có độc, tại sao lại khó ăn, thứ này rất dễ dàng no bụng, nên mật độ rất lớn, sợi tương đối nhiều, cần phải nhai nhiều, có lẽ có thể nuốt đấy.
Diệp Không nói xong lại khua tay nói ra:
- Mang ta đi nhìn xem, ta cũng muốn nếm thử thứ này có hương vị gì.
- Được!
Tiểu Hồng đi phía trước dẫn đường.
Xuyên qua một hành lang dài gấp khúc, đã nhìn thấy xa xa có một mảnh hoa khoe màu đua sắc, đẹp không sao tả xiết, một hồi gió thổi tới, trong không khí còn mang theo hương hoa nhàn nhạt.
- Ngươi cười cái gì?
Đột nhiên Diệp Không phát hiện tiểu Hồng vừa đi vừa cười trộm.
- Cười con nhà giàu có tiền không biết gian nan của người nghèo, lại muốn chủ động nếm thử Khang Lương Thụ, đến lúc đó thiếu gia sẽ biết nó khó ăn thế nào.
Tiểu Hồng che miệng cười nói.
- Ta là có con nhà giàu có tiền sao?
Diệp Không chỉ vào mũi của mình, vô tội nói ra.
- Nếu như người ngoài không rõ nói lời này còn được, nhưng mà ngươi cũng tận mắt nhìn thấy hai mẫu tử chúng ta trong thời gian khó khăn, sao có thể nói ta là con nhà giàu có tiền chứ?
Tiểu Hồng phản bác nói ra:
- Tuy trước kia thiếu gia đã có thời gian gian nan, nhưng thiếu gia đã khi nào phải trải qua tư vị ăn đói mặc rách chưa? Cái cảnh mãn điền hoang vu, khắp nơi trên đất là người chết đói, đi khắp nơi không tìm được chút thức ăn nào, đó mới thật sự là khổ đấy.
Diệp Không vốn định hỏi lại, ngươi hưởng qua chưa? Nhưng khi nhìn biểu lộ của tiểu Hồng, xem ra nàng đã hưởng qua, bằng không thì không có cảm xúc sâu như vậy.
Rất nhanh, Diệp Không đã nhìn thấy Khang Lương Thụ, cây này quả nhiên cao lớn, có chút tương tự như cây dừa ở địa cầu cũng trách không được lại trồng nó ở hoa viên, cây này cao lớn thẳng tắp, cảm nhận rất là không tệ, trên tán cây cũng có rất nhiều hoa, rất nhiều hoa Khang Lương Thụ nằm cùng một chỗ, ở xa nhìn thấy, giống như một đám mây hồng.
- Thật cao nha!
Diệp Không đứng dưới tàng cây, ngửa đầu quan sát, trông thấy dưới những bông hoa màu hồng là những quả to tròn màu xanh.
- Đúng nha, muốn hái cũng không dễ dàng đâu.
Tiểu Hồng cũng ngẩng đầu lên, động tác này càng hiện ra hai tòa núi đôi cao lớn vượt trội của nàng.
- Tiểu tử, đừng nhìn nha, ngươi không nên sử dụng pháp thuật hái những trái cây này, đợi buổi tối lão tổ ta sẽ đi hái.
Hoàng Tuyền lão tổ không hay nói chuyện lúc này cũng mở miệng.
- Thôi đi... Chuyện này cũng cần tới ngươi đi làm thì ta là cái dạng gì chứ?
Diệp Không cười lạnh một tiếng, đề khí, sau đó quát lên một tiếng, đột nhiên, đột ngột từ mặt đất nhảy lên, giống như du long, động tác kia vô cùng soái (đẹp trai), lăng không đề khí, thân thể hơi xoay tròn, lại vượt qua một trượng.
Trường bào nhẹ bay lên, Diệp Không cũng vững vàng đứng ở trên đầu cành của Khang Lương Thụ.
- YAA.A.A.., rất đẹp trai nha.
Tiểu Hồng ngẩng đầu nhìn Diệp Không trên cây, trong đôi mắt to tràn ngập nhu tình ôn nhu.
Mà Hoàng Tuyền lão tổ thì là kinh hô hét lên.
- Ảnh Vũ! Đây là Ảnh Vũ! Ngươi... Rốt cuộc ngươi là người nào!
Diệp Không biết rõ Hoàng Tuyền lão tổ bị tộc nhân Ảnh tộc đuổi giết qua, nên liền giải thích.
- Yên tâm, ta không phải người Ảnh tộc, ta chỉ trong một lần ngẫu nhiên, hiểu thấu đáo một khối Ảnh Vũ ghi chép võ công mà thôi.
- A, thì ra là như vậy.
Hoàng Tuyền lão tổ gật gật đầu, lúc này mới hơi yên lòng một chút.
- Bát thiếu gia, ta có thể đi lên không?
Tiểu Hồng đứng ở bên dưới, dùng hai tay làm thành loa la lên.
- Đương nhiên có thể.
Diệp Không mỉm cười, vỗ túi trữ vật, một đầu dây leo già nua màu xanh xuất hiện ở trong tay.
Hoàng Tuyền lão tổ nhìn một cái, mắng.
- Tù Lung Thảo mà ngươi dùng để tán gái, thế mà ngươi cũng nghĩ ra được a.
- Bát thiếu gia! Ta, ta không thể bò lên trên a.
Tiểu Hồng thân mặc một cái váy màu xanh, dùng dây leo quấn quanh người một vòng thế nhưng cuối cùng vẫn không dám bò lên.
- Thế mà cũng không hiểu sao!
Diệp Không hô lên.
- Ngươi ngồi ở giữa dây leo, ta kéo ngươi lên!
- Hi hi.
Tiểu Hồng cười khanh khách, xốc lại váy, ngồi lên dây leo, hai tay nắm hai bên của sợi dây, cảm thụ được dây leo càng ngày càng cao.
- Ha ha, ha ha, giống như đang chơi nhảy dây vậy, ta không ngờ ở trên cao lại mát mẻ như vậy.
Tiểu Hồng phát ra tiếng cười thanh thúy giống như tinh linh, hai cái chân nhỏ vui sướng đá mép váy màu trắng, vui vẻ giống như tiểu hài tử.
- Oa, thật cao.
Tiểu Hồng đứng ở trên cành cây, nhìn xuống mặt đất, nhịn không được sắc mặt trắng bệch, bắp chân run rẩy.
- Yên tâm, vịn vào người ta thì không có chuyện gì.
Diệp Không thò tay nắm lấy cổ tay của nàng.
Không nghĩ tới tiểu Hồng sợ hãi vậy mà khi ôm chặt lấy eo của hắn, lập tức xuất hiện cảm giác nhu nhuyễn mềm mại, toàn bộ thân thể dựa vào, một loại cảm giác kích động không cách nào diễn tả được sinh ra.
Diệp Không nhịn không được mà ôm lấy cái eo nhỏ của nàng, cảm thụ được hai khối thịt đang ép tới, mà trên những sợi tóc nhỏ bé còn mang theo hương khí, mùi hương con gái còn thơm hơn hương hoa, mùi hương của con gái làm cho nội tâm của hắn cảm thấy nhu hòa hơn.
- Tiểu Hồng tỷ, hôm nay ngươi biết không ít bí mật của ta a?
Đột nhiên Diệp Không hít sâu một hơi, trầm giọng nói ra.
Tiểu Hồng giống như không cảm nhận được khí tức nguy hiểm như có như không kia, nàng đang dựa đầu vào trong ngực của Diệp Không, thấp giọng nói ra.
- Bát thiếu gia, tiểu Hồng vĩnh viễn không hại ngài.
Ánh mắt của Diệp Không nhu hòa hơn không ít, lại nói.
- Ngươi tiếp tục như vậy, ngày sau sẽ biết thêm bí mật của ta, ta thấy ngươi sẽ về bẩm báo với chủ tử của mình, về sau không nên nghe ngóng như thế.
- Tiểu Hồng nguyện ý vì Bát thiếu gia bảo thủ bí mật, tiểu Cầm có thể làm được, tiểu tỳ cũng có thể làm được!
Tiểu Hồng thấp giọng nói ra, giống như nói mộng, nhưng tràn đầy chân tình.
- Vậy được rồi.
Diệp Không buông tiểu Hồng ra, vịn nàng ngồi xuống, sau đó hái xuống một đóa hoa lớn của Khang Lương Thụ, che lên đầu nàng, biến thành cái mũ màu đỏ.
- Khanh khách, Bát thiếu gia, đẹp không? Hôm nay là ngày vui vẻ nhất trong đời của tiểu Hồng đấy!
- Đẹp lắm!
Diệp Không nhàn nhạt cười, đột nhiên lại nói ra.
- Tiểu Hồng, ngươi đã một lòng bảo thủ bí mật của ta, vậy ta sẽ nói cho ngươi biết, kỳ thật ta là một... Tu tiên giả.
- Ngươi quỷ kế và độc ác nhiều hơn sức tưởng tượng của ta.
Hoàng Tuyền lão tổ nói ở trong đầu của Diệp Không.
- Chỉ trắc nghiệm một chút a.
Diệp Không cười cười, hỏi:
- Đổi thành người Thương Nam đại lục khác, sợ rằng còn độc ác hơn so với ta đấy.
- Thời gian vừa qua dù ta ở chung với ngươi không dài nhưng ta cảm thấy ngươi không giống với người Thương Nam... Ngươi hẳn là giống như người của Ảnh tộc hơn.
- Người Ảnh tộc có dạng gì?
- Ngay thẳng, giảng tình nghĩa, tôn thờ bạn chí cốt, có tinh thần trọng nghĩa.
Diệp Không cười nói.
- Ta không có vĩ đại như vậy, ngươi xem trọng ta rồi, kỳ thật ta chính là lưu manh, ngươi hiểu không? Đó chính là lưu manh trên phố đấy.
- Đã không có độc, tại sao lại khó ăn, thứ này rất dễ dàng no bụng, nên mật độ rất lớn, sợi tương đối nhiều, cần phải nhai nhiều, có lẽ có thể nuốt đấy.
Diệp Không nói xong lại khua tay nói ra:
- Mang ta đi nhìn xem, ta cũng muốn nếm thử thứ này có hương vị gì.
- Được!
Tiểu Hồng đi phía trước dẫn đường.
Xuyên qua một hành lang dài gấp khúc, đã nhìn thấy xa xa có một mảnh hoa khoe màu đua sắc, đẹp không sao tả xiết, một hồi gió thổi tới, trong không khí còn mang theo hương hoa nhàn nhạt.
- Ngươi cười cái gì?
Đột nhiên Diệp Không phát hiện tiểu Hồng vừa đi vừa cười trộm.
- Cười con nhà giàu có tiền không biết gian nan của người nghèo, lại muốn chủ động nếm thử Khang Lương Thụ, đến lúc đó thiếu gia sẽ biết nó khó ăn thế nào.
Tiểu Hồng che miệng cười nói.
- Ta là có con nhà giàu có tiền sao?
Diệp Không chỉ vào mũi của mình, vô tội nói ra.
- Nếu như người ngoài không rõ nói lời này còn được, nhưng mà ngươi cũng tận mắt nhìn thấy hai mẫu tử chúng ta trong thời gian khó khăn, sao có thể nói ta là con nhà giàu có tiền chứ?
Tiểu Hồng phản bác nói ra:
- Tuy trước kia thiếu gia đã có thời gian gian nan, nhưng thiếu gia đã khi nào phải trải qua tư vị ăn đói mặc rách chưa? Cái cảnh mãn điền hoang vu, khắp nơi trên đất là người chết đói, đi khắp nơi không tìm được chút thức ăn nào, đó mới thật sự là khổ đấy.
Diệp Không vốn định hỏi lại, ngươi hưởng qua chưa? Nhưng khi nhìn biểu lộ của tiểu Hồng, xem ra nàng đã hưởng qua, bằng không thì không có cảm xúc sâu như vậy.
Rất nhanh, Diệp Không đã nhìn thấy Khang Lương Thụ, cây này quả nhiên cao lớn, có chút tương tự như cây dừa ở địa cầu cũng trách không được lại trồng nó ở hoa viên, cây này cao lớn thẳng tắp, cảm nhận rất là không tệ, trên tán cây cũng có rất nhiều hoa, rất nhiều hoa Khang Lương Thụ nằm cùng một chỗ, ở xa nhìn thấy, giống như một đám mây hồng.
- Thật cao nha!
Diệp Không đứng dưới tàng cây, ngửa đầu quan sát, trông thấy dưới những bông hoa màu hồng là những quả to tròn màu xanh.
- Đúng nha, muốn hái cũng không dễ dàng đâu.
Tiểu Hồng cũng ngẩng đầu lên, động tác này càng hiện ra hai tòa núi đôi cao lớn vượt trội của nàng.
- Tiểu tử, đừng nhìn nha, ngươi không nên sử dụng pháp thuật hái những trái cây này, đợi buổi tối lão tổ ta sẽ đi hái.
Hoàng Tuyền lão tổ không hay nói chuyện lúc này cũng mở miệng.
- Thôi đi... Chuyện này cũng cần tới ngươi đi làm thì ta là cái dạng gì chứ?
Diệp Không cười lạnh một tiếng, đề khí, sau đó quát lên một tiếng, đột nhiên, đột ngột từ mặt đất nhảy lên, giống như du long, động tác kia vô cùng soái (đẹp trai), lăng không đề khí, thân thể hơi xoay tròn, lại vượt qua một trượng.
Trường bào nhẹ bay lên, Diệp Không cũng vững vàng đứng ở trên đầu cành của Khang Lương Thụ.
- YAA.A.A.., rất đẹp trai nha.
Tiểu Hồng ngẩng đầu nhìn Diệp Không trên cây, trong đôi mắt to tràn ngập nhu tình ôn nhu.
Mà Hoàng Tuyền lão tổ thì là kinh hô hét lên.
- Ảnh Vũ! Đây là Ảnh Vũ! Ngươi... Rốt cuộc ngươi là người nào!
Diệp Không biết rõ Hoàng Tuyền lão tổ bị tộc nhân Ảnh tộc đuổi giết qua, nên liền giải thích.
- Yên tâm, ta không phải người Ảnh tộc, ta chỉ trong một lần ngẫu nhiên, hiểu thấu đáo một khối Ảnh Vũ ghi chép võ công mà thôi.
- A, thì ra là như vậy.
Hoàng Tuyền lão tổ gật gật đầu, lúc này mới hơi yên lòng một chút.
- Bát thiếu gia, ta có thể đi lên không?
Tiểu Hồng đứng ở bên dưới, dùng hai tay làm thành loa la lên.
- Đương nhiên có thể.
Diệp Không mỉm cười, vỗ túi trữ vật, một đầu dây leo già nua màu xanh xuất hiện ở trong tay.
Hoàng Tuyền lão tổ nhìn một cái, mắng.
- Tù Lung Thảo mà ngươi dùng để tán gái, thế mà ngươi cũng nghĩ ra được a.
- Bát thiếu gia! Ta, ta không thể bò lên trên a.
Tiểu Hồng thân mặc một cái váy màu xanh, dùng dây leo quấn quanh người một vòng thế nhưng cuối cùng vẫn không dám bò lên.
- Thế mà cũng không hiểu sao!
Diệp Không hô lên.
- Ngươi ngồi ở giữa dây leo, ta kéo ngươi lên!
- Hi hi.
Tiểu Hồng cười khanh khách, xốc lại váy, ngồi lên dây leo, hai tay nắm hai bên của sợi dây, cảm thụ được dây leo càng ngày càng cao.
- Ha ha, ha ha, giống như đang chơi nhảy dây vậy, ta không ngờ ở trên cao lại mát mẻ như vậy.
Tiểu Hồng phát ra tiếng cười thanh thúy giống như tinh linh, hai cái chân nhỏ vui sướng đá mép váy màu trắng, vui vẻ giống như tiểu hài tử.
- Oa, thật cao.
Tiểu Hồng đứng ở trên cành cây, nhìn xuống mặt đất, nhịn không được sắc mặt trắng bệch, bắp chân run rẩy.
- Yên tâm, vịn vào người ta thì không có chuyện gì.
Diệp Không thò tay nắm lấy cổ tay của nàng.
Không nghĩ tới tiểu Hồng sợ hãi vậy mà khi ôm chặt lấy eo của hắn, lập tức xuất hiện cảm giác nhu nhuyễn mềm mại, toàn bộ thân thể dựa vào, một loại cảm giác kích động không cách nào diễn tả được sinh ra.
Diệp Không nhịn không được mà ôm lấy cái eo nhỏ của nàng, cảm thụ được hai khối thịt đang ép tới, mà trên những sợi tóc nhỏ bé còn mang theo hương khí, mùi hương con gái còn thơm hơn hương hoa, mùi hương của con gái làm cho nội tâm của hắn cảm thấy nhu hòa hơn.
- Tiểu Hồng tỷ, hôm nay ngươi biết không ít bí mật của ta a?
Đột nhiên Diệp Không hít sâu một hơi, trầm giọng nói ra.
Tiểu Hồng giống như không cảm nhận được khí tức nguy hiểm như có như không kia, nàng đang dựa đầu vào trong ngực của Diệp Không, thấp giọng nói ra.
- Bát thiếu gia, tiểu Hồng vĩnh viễn không hại ngài.
Ánh mắt của Diệp Không nhu hòa hơn không ít, lại nói.
- Ngươi tiếp tục như vậy, ngày sau sẽ biết thêm bí mật của ta, ta thấy ngươi sẽ về bẩm báo với chủ tử của mình, về sau không nên nghe ngóng như thế.
- Tiểu Hồng nguyện ý vì Bát thiếu gia bảo thủ bí mật, tiểu Cầm có thể làm được, tiểu tỳ cũng có thể làm được!
Tiểu Hồng thấp giọng nói ra, giống như nói mộng, nhưng tràn đầy chân tình.
- Vậy được rồi.
Diệp Không buông tiểu Hồng ra, vịn nàng ngồi xuống, sau đó hái xuống một đóa hoa lớn của Khang Lương Thụ, che lên đầu nàng, biến thành cái mũ màu đỏ.
- Khanh khách, Bát thiếu gia, đẹp không? Hôm nay là ngày vui vẻ nhất trong đời của tiểu Hồng đấy!
- Đẹp lắm!
Diệp Không nhàn nhạt cười, đột nhiên lại nói ra.
- Tiểu Hồng, ngươi đã một lòng bảo thủ bí mật của ta, vậy ta sẽ nói cho ngươi biết, kỳ thật ta là một... Tu tiên giả.
- Ngươi quỷ kế và độc ác nhiều hơn sức tưởng tượng của ta.
Hoàng Tuyền lão tổ nói ở trong đầu của Diệp Không.
- Chỉ trắc nghiệm một chút a.
Diệp Không cười cười, hỏi:
- Đổi thành người Thương Nam đại lục khác, sợ rằng còn độc ác hơn so với ta đấy.
- Thời gian vừa qua dù ta ở chung với ngươi không dài nhưng ta cảm thấy ngươi không giống với người Thương Nam... Ngươi hẳn là giống như người của Ảnh tộc hơn.
- Người Ảnh tộc có dạng gì?
- Ngay thẳng, giảng tình nghĩa, tôn thờ bạn chí cốt, có tinh thần trọng nghĩa.
Diệp Không cười nói.
- Ta không có vĩ đại như vậy, ngươi xem trọng ta rồi, kỳ thật ta chính là lưu manh, ngươi hiểu không? Đó chính là lưu manh trên phố đấy.
/190
|