- Trách không được ngươi thường cấu kết với các huynh đệ của tiểu Cầm làm bậy, thì ra là một nhà du côn.
Hoàng Tuyền lão tổ nói thầm.
Diệp Không cũng không để ý tới hắn, nói tiếp.
- Ta không phải là bổ đầu, ta mặc kệ cái gì là chánh nghĩa, cái gì không phải chính nghĩa, ta chỉ biết là... Thấy thuận mắt, ta sẽ giúp hắn, không thuận mắt, ta sẽ đánh hắn, muốn hại ta, phản bội hoặc là lừa gạt ta, ta sẽ không nương tay!
- Xem ra ngươi không phải là người thương hương tiếc ngọc nha.
Hoàng Tuyền lão tổ thở dài, nói ra.
- Vậy cũng chỉ có cầu nguyện cho tiểu Hồng sẽ không bán ngươi.
Giờ phút này Diệp Không đã dán Ẩn Thân Phù, đang đứng trong phòng của Nhị thái thái.
Ngồi ở bên cạnh một cái bàn kính lớn, Nhị thái thái đang cầm chén nhỏ, nhai từ từ nuốt chầm chậm, nhìn ra được nàng đã trải qua huấn luận từ lúc nhỏ, lúc ăn cơm cũng rất tao nhã, không có một chút âm thanh nào từ trong miệng phát ra.
- Ai, Nhị nương của ngươi xem ra cũng là mỹ nữ nha, còn là mỹ nữ phu nhân, ta thích nhất là phu nhân, các nàng trước mặt người khác càng cao ngạo, ở trên giường càng dâm đãng.
Hoàng Tuyền lão tổ thật đúng là không khác gì gia súc, trông thấy nữ nhân là kích động.
Diệp Không không có phản ứng, Hoàng Tuyền lão tổ mất mặt, lại hỏi.
- Nếu như tiểu Hồng báo cáo chuyện ngươi là tu tiên giả với bà nương này, ngươi... Thật sự giết các nàng sao?
- Đúng vậy, ta đã cho các nàng một lần cơ hội, đã rất nhân từ.
- Vậy đến lúc đó, trước khi giết...
Hoàng Tuyền lão tổ cười hắc hắc nói ra.
- Có thể cho ta sờ qua mấy nơi của các nàng hay không? Ân, giết xong sờ cũng được.
Diệp Không cười khổ, nói:
- Ngươi đổi tên thành biến thái lão tổ đi, hoặc là dâm đãng lão tổ cũng được.
Hoàng Tuyền lão tổ cả giận nói ra.
- Ngươi biết ta bao lâu không có đụng nữ nhân rồi không? Mười vạn năm.... Đổi thành ngươi, đoán chừng một cục đá có hình âm vật đàn bà, ngươi cũng sờ mó đấy!
- Hừ, đừng cãi!
Diệp Không nhìn Hoàng Tuyền lão tổ nói một câu, đem ánh mắt của mình tập trung vào nhị nữ.
- Tiểu Hồng! Hôm nay là thời gian tiểu tử kia xuất quan?
Nhị thái thái buông bát sứ xuống, mở miệng hỏi.
- Vâng.
Tiểu Hồng cung kính đứng ở bên cạnh nàng, cúi đầu nói chuyện cũng rất nhỏ giọng.
- Vậy ngươi có phát hiện gì?
Nhị thái thái lại hỏi.
Tiểu Hồng trả lời.
- Không có, hắn rất khôn khéo, còn đề phòng tiểu tỳ...
- Ngươi mỗi ngày đều đi, nhưng mỗi ngày trở lại đều nói một câu thế này, chẳng lẽ cái gì cũng không dò xét được? Ngươi thực sự làm cho ta quá thất vọng!
Nhị thái thái đột nhiên bộc phát.
- Hắn trốn ở trong phòng không đi ra, tiểu tỳ cũng không có biện pháp.
Tiểu Hồng cúi đầu càng thấp, dường như đang hận không thể đem đầu của mình cúi xuống tận ngực.
- Còn tranh luận!
Nhị thái thái vỗ bàn, cả giận nói ra.
- Ngươi có nghĩ muốn làm chủ tử? Nói cho ngươi bao nhiêu lần rồi, ngươi có thể trở thành ái thiếp của Tam thiếu gia Diệp phủ, từ nay về sau trở thành nhân thượng nhân, về sau khai phủ làm chủ tử, đều phải nhìn lúc này của ngươi, chỉ cần ngươi làm tốt, lập tức sẽ biến thành Phượng Hoàng, cho nên ngươi phải để tâm một chút.
Nhị thái thái mắng xong, khoát khoát tay nói ra.
- Nếu là ngươi thực sự không muốn, vậy thì về sau không cần đi nữa, làm cho người ta còn cho rằng ta đang nịnh bợ mẫu tử của bọn họ, thật sự là đáng giận!
Diệp Không đứng ở góc phòng, lạnh lùng nhìn hai người, hắn biết rõ, đã tới lúc tiểu Hồng làm ra lựa chọn.
Có thể nói Nhị thái thái ra điều kiện rất cao, đặc biệt là đối với nha hoàn như tiểu Hồng, "Trở thành chủ tử, làm nhân thượng nhân", đối với các nàng có lực hấp dẫn không cách nào tưởng tượng nổi.
Sành ăn, để cho người khác hầu hạ, nở mày nở mặt... Có bao nhiêu nha hoàn lục đục với nhau, tranh đấu gay gắt, cuối cùng không phải là vì mục đích này sao?
Mà Diệp Không cũng không đồng ý cho tiểu Hồng bất cứ thứ gì, cho dù là một lời hứa tương lai cũng không có nói ra, ai ưu ai kém phải đợi lựa chọn của tiểu Hồng.
Tiểu Hồng cúi đầu, ngón tay đang quấn quanh dây lựa trên tay, chậm chạp không nói lời nào, làm cho Diệp Không cảm thấy lựa chọn này phi thường tàn khốc, nàng không có gì, cũng chỉ là một nha hoàn có mơ tưởng bình thường mà thôi.
Nhưng mà, nếu như nàng thực sự lựa chọn, kết cục của nàng chỉ có chết, Diệp Không tuyệt đối không thể để nguy hiểm ở bên cạnh mình.
- Làm sao vậy? Ngươi nói chuyện đi!
Nhị thái thái giận dữ hét lên.
- Nhị thái thái, kỳ thật... Kỳ thật, hôm nay tiểu tỳ... Cũng có chút điểm phát hiện.
Rốt cuộc tiểu Hồng cũng mở miệng nói ra từng câu đứt quãng.
- Nói!
Đáy lòng Diệp Không triệt để mát lạnh, ngón tay rút vào trong tay áo, một tấm Định Thần Phù đã nằm trong tay, tùy thời có thể phát ra.
- Hôm nay tiểu tỳ phát hiện, Bát thiếu gia hắn có thể chữa bệnh cho Lô Cầm, Lô Cầm trúng phong hàn mà sinh bệnh, Bát thiếu gia đã trị liệu cho nàng, cách thức chữa bệnh cũng không giống đại phu thông thường.
- Ai muốn ngươi nói những chuyện này! Nói điểm chính! Công pháp võ công, cái gì Đả Cẩu Bổng, Thập Bát Chưởng, còn có Bạch Cốt Trảo.
Nhị thái thái cũng chỉ nhớ được có như thế.
- Đồ vật trọng yếu như vậy, hắn sẽ không để cho tiểu tỳ tiếp cận.
- Vậy ngươi nghe ra hắn học võ công gì không, có kỳ ngộ gì, còn nữa, hắn có làm ra chuyện gì kỳ quái hay không?
- Nô tỳ còn chưa có biết những chuyện này, nô tỳ nhất định sẽ cố gắng, thỉnh Nhị thái thái lại thư thả mấy hôm.
Tiểu Hồng thoáng cái quỳ xuống trước mặt Nhị thái thái, khóc lóc cầu khẩn.
- Lăn đi!
Nhị thái thái cái gì cũng không hỏi ra, giận dữ, nhấc chân đạp tiểu Hồng một cái.
- Thứ ngu xuẩn! Một chút việc cũng không làm xong, cút!
- Tạ ơn Nhị thái thái.
Tiểu Hồng lúc này mới lau nước mắt, thu thập bát đũa, đi ra ngoài.
Tuy trong lời nói của tiểu Hồng chưa nói ra bí mật của Diệp Không, nhưng trong nội tâm của Diệp Không rất không thoải mái, bởi vì trong suy nghĩ của tiểu Hồng vẫn còn ý định trèo lên cao, tuy hôm nay chưa nói ra, nhưng khó bảo toàn sau này không nói ra.
Nàng cự tuyệt không quá kiên định, nghe xong Nhị thái thái không cho nàng làm chủ tử, nàng đã nhịn không được mà nói ra một phần nhỏ của bí mật.
Hôm nay nàng có thể nói ra chuyện chữa bệnh, ngày mai sẽ nói ra chuyện tu tiên giả, hôm nay chưa nói, nhưng ai biết nàng này có nói hay không, chính mình cũng không thể mỗi ngày đều đi theo phía sau của nàng được?
- Như thế nào? Khó xử?
Hoàng Tuyền lão tổ cười cạc cạc hai tiếng.
- Giết hay vẫn là không giết đây? Nếu là giết, người ta cũng không có bán đứng ngươi; nếu không giết, nàng rất có thể lập tức bán đứng ngươi.
Diệp Không cũng thật khó khăn, nói ra:
- Kỳ thật ta cũng không muốn giết nàng, nhưng nàng đã động tâm với điều kiện của Nhị thái thái, chuyện này đã nói lên, nàng không thể bảo vệ bí mật.
- Ta thấy ngươi đi theo tiểu Hồng ra ngoài, ta đã biết rõ ngươi động sát tâm.
Hoàng Tuyền lão tổ hừ nhẹ một tiếng, còn nói thêm.
- Cũng không cần tính toán với tên tiểu tử như ngươi, bản lão tổ giúp ngươi một lần như thế nào? Dùng Sưu Hồn Đại Pháp xóa trí nhớ hôm nay của nàng.
Hoàng Tuyền lão tổ nói thầm.
Diệp Không cũng không để ý tới hắn, nói tiếp.
- Ta không phải là bổ đầu, ta mặc kệ cái gì là chánh nghĩa, cái gì không phải chính nghĩa, ta chỉ biết là... Thấy thuận mắt, ta sẽ giúp hắn, không thuận mắt, ta sẽ đánh hắn, muốn hại ta, phản bội hoặc là lừa gạt ta, ta sẽ không nương tay!
- Xem ra ngươi không phải là người thương hương tiếc ngọc nha.
Hoàng Tuyền lão tổ thở dài, nói ra.
- Vậy cũng chỉ có cầu nguyện cho tiểu Hồng sẽ không bán ngươi.
Giờ phút này Diệp Không đã dán Ẩn Thân Phù, đang đứng trong phòng của Nhị thái thái.
Ngồi ở bên cạnh một cái bàn kính lớn, Nhị thái thái đang cầm chén nhỏ, nhai từ từ nuốt chầm chậm, nhìn ra được nàng đã trải qua huấn luận từ lúc nhỏ, lúc ăn cơm cũng rất tao nhã, không có một chút âm thanh nào từ trong miệng phát ra.
- Ai, Nhị nương của ngươi xem ra cũng là mỹ nữ nha, còn là mỹ nữ phu nhân, ta thích nhất là phu nhân, các nàng trước mặt người khác càng cao ngạo, ở trên giường càng dâm đãng.
Hoàng Tuyền lão tổ thật đúng là không khác gì gia súc, trông thấy nữ nhân là kích động.
Diệp Không không có phản ứng, Hoàng Tuyền lão tổ mất mặt, lại hỏi.
- Nếu như tiểu Hồng báo cáo chuyện ngươi là tu tiên giả với bà nương này, ngươi... Thật sự giết các nàng sao?
- Đúng vậy, ta đã cho các nàng một lần cơ hội, đã rất nhân từ.
- Vậy đến lúc đó, trước khi giết...
Hoàng Tuyền lão tổ cười hắc hắc nói ra.
- Có thể cho ta sờ qua mấy nơi của các nàng hay không? Ân, giết xong sờ cũng được.
Diệp Không cười khổ, nói:
- Ngươi đổi tên thành biến thái lão tổ đi, hoặc là dâm đãng lão tổ cũng được.
Hoàng Tuyền lão tổ cả giận nói ra.
- Ngươi biết ta bao lâu không có đụng nữ nhân rồi không? Mười vạn năm.... Đổi thành ngươi, đoán chừng một cục đá có hình âm vật đàn bà, ngươi cũng sờ mó đấy!
- Hừ, đừng cãi!
Diệp Không nhìn Hoàng Tuyền lão tổ nói một câu, đem ánh mắt của mình tập trung vào nhị nữ.
- Tiểu Hồng! Hôm nay là thời gian tiểu tử kia xuất quan?
Nhị thái thái buông bát sứ xuống, mở miệng hỏi.
- Vâng.
Tiểu Hồng cung kính đứng ở bên cạnh nàng, cúi đầu nói chuyện cũng rất nhỏ giọng.
- Vậy ngươi có phát hiện gì?
Nhị thái thái lại hỏi.
Tiểu Hồng trả lời.
- Không có, hắn rất khôn khéo, còn đề phòng tiểu tỳ...
- Ngươi mỗi ngày đều đi, nhưng mỗi ngày trở lại đều nói một câu thế này, chẳng lẽ cái gì cũng không dò xét được? Ngươi thực sự làm cho ta quá thất vọng!
Nhị thái thái đột nhiên bộc phát.
- Hắn trốn ở trong phòng không đi ra, tiểu tỳ cũng không có biện pháp.
Tiểu Hồng cúi đầu càng thấp, dường như đang hận không thể đem đầu của mình cúi xuống tận ngực.
- Còn tranh luận!
Nhị thái thái vỗ bàn, cả giận nói ra.
- Ngươi có nghĩ muốn làm chủ tử? Nói cho ngươi bao nhiêu lần rồi, ngươi có thể trở thành ái thiếp của Tam thiếu gia Diệp phủ, từ nay về sau trở thành nhân thượng nhân, về sau khai phủ làm chủ tử, đều phải nhìn lúc này của ngươi, chỉ cần ngươi làm tốt, lập tức sẽ biến thành Phượng Hoàng, cho nên ngươi phải để tâm một chút.
Nhị thái thái mắng xong, khoát khoát tay nói ra.
- Nếu là ngươi thực sự không muốn, vậy thì về sau không cần đi nữa, làm cho người ta còn cho rằng ta đang nịnh bợ mẫu tử của bọn họ, thật sự là đáng giận!
Diệp Không đứng ở góc phòng, lạnh lùng nhìn hai người, hắn biết rõ, đã tới lúc tiểu Hồng làm ra lựa chọn.
Có thể nói Nhị thái thái ra điều kiện rất cao, đặc biệt là đối với nha hoàn như tiểu Hồng, "Trở thành chủ tử, làm nhân thượng nhân", đối với các nàng có lực hấp dẫn không cách nào tưởng tượng nổi.
Sành ăn, để cho người khác hầu hạ, nở mày nở mặt... Có bao nhiêu nha hoàn lục đục với nhau, tranh đấu gay gắt, cuối cùng không phải là vì mục đích này sao?
Mà Diệp Không cũng không đồng ý cho tiểu Hồng bất cứ thứ gì, cho dù là một lời hứa tương lai cũng không có nói ra, ai ưu ai kém phải đợi lựa chọn của tiểu Hồng.
Tiểu Hồng cúi đầu, ngón tay đang quấn quanh dây lựa trên tay, chậm chạp không nói lời nào, làm cho Diệp Không cảm thấy lựa chọn này phi thường tàn khốc, nàng không có gì, cũng chỉ là một nha hoàn có mơ tưởng bình thường mà thôi.
Nhưng mà, nếu như nàng thực sự lựa chọn, kết cục của nàng chỉ có chết, Diệp Không tuyệt đối không thể để nguy hiểm ở bên cạnh mình.
- Làm sao vậy? Ngươi nói chuyện đi!
Nhị thái thái giận dữ hét lên.
- Nhị thái thái, kỳ thật... Kỳ thật, hôm nay tiểu tỳ... Cũng có chút điểm phát hiện.
Rốt cuộc tiểu Hồng cũng mở miệng nói ra từng câu đứt quãng.
- Nói!
Đáy lòng Diệp Không triệt để mát lạnh, ngón tay rút vào trong tay áo, một tấm Định Thần Phù đã nằm trong tay, tùy thời có thể phát ra.
- Hôm nay tiểu tỳ phát hiện, Bát thiếu gia hắn có thể chữa bệnh cho Lô Cầm, Lô Cầm trúng phong hàn mà sinh bệnh, Bát thiếu gia đã trị liệu cho nàng, cách thức chữa bệnh cũng không giống đại phu thông thường.
- Ai muốn ngươi nói những chuyện này! Nói điểm chính! Công pháp võ công, cái gì Đả Cẩu Bổng, Thập Bát Chưởng, còn có Bạch Cốt Trảo.
Nhị thái thái cũng chỉ nhớ được có như thế.
- Đồ vật trọng yếu như vậy, hắn sẽ không để cho tiểu tỳ tiếp cận.
- Vậy ngươi nghe ra hắn học võ công gì không, có kỳ ngộ gì, còn nữa, hắn có làm ra chuyện gì kỳ quái hay không?
- Nô tỳ còn chưa có biết những chuyện này, nô tỳ nhất định sẽ cố gắng, thỉnh Nhị thái thái lại thư thả mấy hôm.
Tiểu Hồng thoáng cái quỳ xuống trước mặt Nhị thái thái, khóc lóc cầu khẩn.
- Lăn đi!
Nhị thái thái cái gì cũng không hỏi ra, giận dữ, nhấc chân đạp tiểu Hồng một cái.
- Thứ ngu xuẩn! Một chút việc cũng không làm xong, cút!
- Tạ ơn Nhị thái thái.
Tiểu Hồng lúc này mới lau nước mắt, thu thập bát đũa, đi ra ngoài.
Tuy trong lời nói của tiểu Hồng chưa nói ra bí mật của Diệp Không, nhưng trong nội tâm của Diệp Không rất không thoải mái, bởi vì trong suy nghĩ của tiểu Hồng vẫn còn ý định trèo lên cao, tuy hôm nay chưa nói ra, nhưng khó bảo toàn sau này không nói ra.
Nàng cự tuyệt không quá kiên định, nghe xong Nhị thái thái không cho nàng làm chủ tử, nàng đã nhịn không được mà nói ra một phần nhỏ của bí mật.
Hôm nay nàng có thể nói ra chuyện chữa bệnh, ngày mai sẽ nói ra chuyện tu tiên giả, hôm nay chưa nói, nhưng ai biết nàng này có nói hay không, chính mình cũng không thể mỗi ngày đều đi theo phía sau của nàng được?
- Như thế nào? Khó xử?
Hoàng Tuyền lão tổ cười cạc cạc hai tiếng.
- Giết hay vẫn là không giết đây? Nếu là giết, người ta cũng không có bán đứng ngươi; nếu không giết, nàng rất có thể lập tức bán đứng ngươi.
Diệp Không cũng thật khó khăn, nói ra:
- Kỳ thật ta cũng không muốn giết nàng, nhưng nàng đã động tâm với điều kiện của Nhị thái thái, chuyện này đã nói lên, nàng không thể bảo vệ bí mật.
- Ta thấy ngươi đi theo tiểu Hồng ra ngoài, ta đã biết rõ ngươi động sát tâm.
Hoàng Tuyền lão tổ hừ nhẹ một tiếng, còn nói thêm.
- Cũng không cần tính toán với tên tiểu tử như ngươi, bản lão tổ giúp ngươi một lần như thế nào? Dùng Sưu Hồn Đại Pháp xóa trí nhớ hôm nay của nàng.
/190
|