Trong Tàng Xuân Lâu, Diệp Không và Huynh đệ Lô gia đã no bụng, rất ít động đũa, nói chuyện phiếm là chính.
Kỳ thật Huynh đệ Lô gia cũng không muốn nói chuyện phiếm, đám ông, ăn no phải làm việc mới nhanh tiêu cơm. Cô nương trong tay sớm bị giày vò bốc liệt hỏa, đang chờ bọn họ dẫn đi dập lửa đấy.
Diệp Không cũng biết tâm tư của bọn họ, nhưng vấn đề mấu chốt là Hoàng Tuyền lão tổ vẫn đang ngủ, cho nên Diệp Không dùng tất cả biện pháp, lão tổ không có phản ứng.
Biện pháp duy nhất, chính là Diệp Không đem thần thức của mình tiến vào trong màn sáng màu vàng, đẩy tỉnh Hoàng Tuyền lão tổ.
Nhưng Diệp Không tuyệt đối không làm như vậy, tuy trước mắt Hoàng Tuyền lão tổ sẽ không giết hắn, quan hệ bề ngoài của hai người cũng thân mật, nhưng vẫn không từ bỏ cơ hội đoạt xá Diệp Không, Hoàng Tuyền lão tổ cũng tuyệt đối không hàm hồ!
Giết Diệp Không và đoạt xá, là hai khái niệm khác nhau, giết Diệp Không, thì linh hồn và thân thể Diệp Không sẽ tử vong, đây không phải chuyện Hoàng Tuyền lão tổ muốn.
Nhưng đoạt xá tựu không giống, linh hồn của Diệp Không bị Hoàng Tuyền lão tổ thôn phệ, chiếm lấy thân thể của Diệp Không, thân thể, trí nhớ, thân phận và mọi thứ của Diệp Không, đều bị Hoàng Tuyền lão tổ đạt được, ngay cả Hoàng Tuyền lão tổ Hán ngữ cũng biết.
Cho nên Hoàng Tuyền lão tổ quyết không giết Diệp Không, cũng quyết không bỏ qua cơ hội đoạt xá.
Diệp Không làm sao cho hắn cơ hội chứ, cho nên Diệp Không cũng chỉ đứng bên ngoài màn sáng, dùng phương thức câu thông linh hồn, có thể làm cho hắn tỉnh lại.
- Bát thiếu gia, người ta không thắng tửu lượng của ngài a.
Bản thân Tiểu Oanh cũng nghe được âm thanh chán nản và bất mãn của mình, bị ép rượu nên khuôn mặt đỏ bừng càng thêm xinh đẹp, đôi mắt ngập nước câu hồn đoạt phách nhìn Diệp Không, trong nội tâm phiền muộn, hôm nay Bát thiếu gia tại sao trung thực thế, căn bản là không động ngón tay lên người của nàng.
- Đúng nha đúng nha, Bát thiếu gia ngài nên sớm nghỉ ngơi đi.
Huynh đệ Lô gia ước gì tranh thủ thời gian mang theo nữ tử trong ngực vào phòng.
- Gấp cái gì? Lại chờ một chút!
Diệp Không trừng mắt, Lô Tuấn Lô Nghĩa đành phải thành thành thật thật ngồi xuống, trong nội tâm lại thầm mắng không thôi
- Bệnh tâm thần, chờ cái gì? Còn có cái gì chờ chứ... Tên đã lên dây, còn phải đợi, đây không phải muốn giết người sao?
Nhưng mà những chuyện này, bọn họ không dám nói.
- Tàng Xuân Lâu chứa chấp trọng phạm triều đình, từ giờ trở đi cho phép vào không cho phép ra, tất cả mọi người ở nguyên trong phòng, chờ đợi kiểm tra!
Thiết Nha Tư rống to một tiếng, nhanh như điện lao vào trong đại sảnh Tàng Xuân Lâu.
Phong Tứ Nương xem xét thấy có chuyện không tốt, những nha dịch này muốn phá bãi, đành phải cứng rắn dùng vẻ mặt tươi cười đi ra.
- Thiết Nha Tư, chúng ta làm gì có chứa chấp trọng phạm triều đình chứ, đều là lương dân, một chút lòng thành, thỉnh các huynh đệ uống một hớp rượu.
Trong tay Phong Tứ Nương cầm một túi tiền nhét vào trong tay áo của Thiết Nha Tư.
- Lấy ra, còn ra thể thống gì nữa!
Thiết Nha Tư một chút hòa nhã cũng không cho, bỏ qua tay của Phong Tứ Nương, tiếp tục chỉ huy đám thủ hạ niêm phong cửa.
Phong Tứ Nương cũng có chút giận, lạnh mặt nói ra.
- Thiết Nha Tư, mỗi lần ngươi tới đều là bắt trọng phạm triều đình, nhưng có bắt được không? Nếu như ngươi không bắt được, ta cần phải tố cáo ngươi tội quấy rầy dân chúng đấy!
Thiết Nha Tư cười nói.
- Quan phủ làm sai, nhưng cũng không phải dân đen như các ngươi so đo, hôm nay chúng ta nhận được tin tức xác nhận mới tới đây bắt người, nếu thật sự là tội phạm quan trọng, còn phải bắt luôn ngươi về trị tội.
- Thiết đại nhân, tên tội phạm quan trọng kia đang ở trong một gian phòng ở phía trên.
Tiền Lão Tài không mất thời cơ mà nói ra, thầm nghĩ, hắc hắc, hảo tiểu tử xem các ngươi dám đoạt cô nương của ta, hôm nay ta muốn cho các ngươi biết lợi hại.
Phong Tứ Nương cũng không nhận ra Tiền Lão Tài, xem xét thật đúng là có người tố cáo, trong nội tâm cũng có chút tâm thần bất định, nếu quả thật là bắt được tội phạm quan trọng trong tiệm của nàng, nàng cũng khó thoát liên quan.
- Lên lầu, lục soát!
Thiết Nha Tư ra lệnh một tiếng, bọn nha dịch như lang như hổ, nhanh chóng xông lên.
Nếu hôm nay đám Diệp Không không tới đây uống rượu, hôm nay việc này cũng không xảy ra, bởi vì trước kia Huynh đệ Lô gia đều uống rượu ở gian phòng giữa, Thiết Nha Tư căn bản không chủ động trêu chọc.
Nhưng hôm nay Diệp Không không muốn gian phòng giữa, Thiết Nha Tư làm gì biết là có bọn họ, cho nên trực tiếp xông vào, cho nên nói đây là một chuyện không may cho hắn.
Phong Tứ Nương xem xét gian phòng mà bọn nha dịch đi tới, trong nội tâm buông lỏng, không vội vã ngăn cản, bởi vì Thiết Nha Tự tự tìm xui xẻo, đá trúng thiết bản thì không trách được ta.
- Chậm đã!
Phong Tứ Nương kêu một tiếng nũng nịu, ngăn ở cửa gian phòng, nàng phải làm bộ, cũng không thể để Diệp Không cho rằng nàng dẫn Thiết Nha Tư tới đây quấy rối.
- Thiết Nha Tư, sớm nói trong Tàng Xuân Lâu không có tội phạm quan trọng, trong phòng này là khách quý của Tàng Xuân Lâu, các ngươi nên hiểu rõ ràng!
Phong Tứ Nương cười dịu dàng nói ra.
- Khách quý? Là các ngươi cố ý chứa chấp tội phạm quan trọng a?
Thiết Nha Tư thầm nghĩ, ở Nam Đô Thành này hắn chỉ không dám trêu vào lão Bát Diệp gia, cho dù hắn đến, cũng không ở trong gian phòng này, lão tử còn sợ cái gì chứ?
Sau khi suy nghĩ xong, rất có khí thế vung tay lên.
- Kéo điêu phụ quấy nhiễu quan sai làm công vụ ra, đi vào mở cửa phòng!
Giờ phút này tất cả mọi người đều nhìn vào cửa phòng nhỏ này, các cô nương trong Tàng Xuân Lâu đều khẩn trương lên, trong nội tâm đều lo lắng nếu thật sự bắt được trọng phạm quan trọng của triều đình thì nơi đây sẽ bị đóng cửa, các nàng vốn dựa vào bán rẻ tiếng cười mà kiếm sống, nếu không còn việc làm, làm sao sống đây?
Nhưng trong lòng Tiền Lão Tài sung sướng, tiểu tử, dám đoạt cô nương của ta, các ngươi đúng là đá trúng thiết bản rồi! Hắc hắc, vừa vặn thừa dịp các cô nương đều đứng ra, được dịp nhìn ngắm hoa thơm cỏ lạ, nhìn xem cô nương ở Tàng Xuân Lâu xinh đẹp bao nhiêu.
- Đều xông vào cho ta!
Thiết Nha Tư rống một tiếng, vung tay lên, nếu bên trong là nhân vật tầm thường, trực tiếp vu oan giá hoạ, bắt ra khỏi Tàng Xuân Lâu, nếu là nhân vật có chút ít tiền tài, vậy thì gõ một cái, sau đó thả ra, mình cũng không lỗ.
Trong ánh mắt của những tên nha dịch này đều sáng lên, nếu quả thật người trong đó nhấc lên liên quan với Tàng Xuân Lâu, những nữ tử phong trần này không phải là tù nhân sao? Đến lúc đó muốn làm gì các nàng thì làm, còn không cần trả thù lao, ha ha, thoải mái.
Nhưng vào lúc này, cửa nhỏ tự động mở ra, hai người Thiết Nha Tư không muốn nhìn thấy nhất đi ra.
- Là ai muốn bắt chúng ta?
Lô Tuấn và Lô Nghĩa cùng nói ra.
Thiết Nha Tư vừa thấy hai người này, trong nội tâm tức giận, mắng, tại sao là hai người này? Quay đầu lại tức giận nhìn Tiền Lão Tài, nhưng lão gia hỏa này đang đứng trên đầu bậc thang mà nhìn ngắm cô nương.
Kỳ thật Huynh đệ Lô gia cũng không muốn nói chuyện phiếm, đám ông, ăn no phải làm việc mới nhanh tiêu cơm. Cô nương trong tay sớm bị giày vò bốc liệt hỏa, đang chờ bọn họ dẫn đi dập lửa đấy.
Diệp Không cũng biết tâm tư của bọn họ, nhưng vấn đề mấu chốt là Hoàng Tuyền lão tổ vẫn đang ngủ, cho nên Diệp Không dùng tất cả biện pháp, lão tổ không có phản ứng.
Biện pháp duy nhất, chính là Diệp Không đem thần thức của mình tiến vào trong màn sáng màu vàng, đẩy tỉnh Hoàng Tuyền lão tổ.
Nhưng Diệp Không tuyệt đối không làm như vậy, tuy trước mắt Hoàng Tuyền lão tổ sẽ không giết hắn, quan hệ bề ngoài của hai người cũng thân mật, nhưng vẫn không từ bỏ cơ hội đoạt xá Diệp Không, Hoàng Tuyền lão tổ cũng tuyệt đối không hàm hồ!
Giết Diệp Không và đoạt xá, là hai khái niệm khác nhau, giết Diệp Không, thì linh hồn và thân thể Diệp Không sẽ tử vong, đây không phải chuyện Hoàng Tuyền lão tổ muốn.
Nhưng đoạt xá tựu không giống, linh hồn của Diệp Không bị Hoàng Tuyền lão tổ thôn phệ, chiếm lấy thân thể của Diệp Không, thân thể, trí nhớ, thân phận và mọi thứ của Diệp Không, đều bị Hoàng Tuyền lão tổ đạt được, ngay cả Hoàng Tuyền lão tổ Hán ngữ cũng biết.
Cho nên Hoàng Tuyền lão tổ quyết không giết Diệp Không, cũng quyết không bỏ qua cơ hội đoạt xá.
Diệp Không làm sao cho hắn cơ hội chứ, cho nên Diệp Không cũng chỉ đứng bên ngoài màn sáng, dùng phương thức câu thông linh hồn, có thể làm cho hắn tỉnh lại.
- Bát thiếu gia, người ta không thắng tửu lượng của ngài a.
Bản thân Tiểu Oanh cũng nghe được âm thanh chán nản và bất mãn của mình, bị ép rượu nên khuôn mặt đỏ bừng càng thêm xinh đẹp, đôi mắt ngập nước câu hồn đoạt phách nhìn Diệp Không, trong nội tâm phiền muộn, hôm nay Bát thiếu gia tại sao trung thực thế, căn bản là không động ngón tay lên người của nàng.
- Đúng nha đúng nha, Bát thiếu gia ngài nên sớm nghỉ ngơi đi.
Huynh đệ Lô gia ước gì tranh thủ thời gian mang theo nữ tử trong ngực vào phòng.
- Gấp cái gì? Lại chờ một chút!
Diệp Không trừng mắt, Lô Tuấn Lô Nghĩa đành phải thành thành thật thật ngồi xuống, trong nội tâm lại thầm mắng không thôi
- Bệnh tâm thần, chờ cái gì? Còn có cái gì chờ chứ... Tên đã lên dây, còn phải đợi, đây không phải muốn giết người sao?
Nhưng mà những chuyện này, bọn họ không dám nói.
- Tàng Xuân Lâu chứa chấp trọng phạm triều đình, từ giờ trở đi cho phép vào không cho phép ra, tất cả mọi người ở nguyên trong phòng, chờ đợi kiểm tra!
Thiết Nha Tư rống to một tiếng, nhanh như điện lao vào trong đại sảnh Tàng Xuân Lâu.
Phong Tứ Nương xem xét thấy có chuyện không tốt, những nha dịch này muốn phá bãi, đành phải cứng rắn dùng vẻ mặt tươi cười đi ra.
- Thiết Nha Tư, chúng ta làm gì có chứa chấp trọng phạm triều đình chứ, đều là lương dân, một chút lòng thành, thỉnh các huynh đệ uống một hớp rượu.
Trong tay Phong Tứ Nương cầm một túi tiền nhét vào trong tay áo của Thiết Nha Tư.
- Lấy ra, còn ra thể thống gì nữa!
Thiết Nha Tư một chút hòa nhã cũng không cho, bỏ qua tay của Phong Tứ Nương, tiếp tục chỉ huy đám thủ hạ niêm phong cửa.
Phong Tứ Nương cũng có chút giận, lạnh mặt nói ra.
- Thiết Nha Tư, mỗi lần ngươi tới đều là bắt trọng phạm triều đình, nhưng có bắt được không? Nếu như ngươi không bắt được, ta cần phải tố cáo ngươi tội quấy rầy dân chúng đấy!
Thiết Nha Tư cười nói.
- Quan phủ làm sai, nhưng cũng không phải dân đen như các ngươi so đo, hôm nay chúng ta nhận được tin tức xác nhận mới tới đây bắt người, nếu thật sự là tội phạm quan trọng, còn phải bắt luôn ngươi về trị tội.
- Thiết đại nhân, tên tội phạm quan trọng kia đang ở trong một gian phòng ở phía trên.
Tiền Lão Tài không mất thời cơ mà nói ra, thầm nghĩ, hắc hắc, hảo tiểu tử xem các ngươi dám đoạt cô nương của ta, hôm nay ta muốn cho các ngươi biết lợi hại.
Phong Tứ Nương cũng không nhận ra Tiền Lão Tài, xem xét thật đúng là có người tố cáo, trong nội tâm cũng có chút tâm thần bất định, nếu quả thật là bắt được tội phạm quan trọng trong tiệm của nàng, nàng cũng khó thoát liên quan.
- Lên lầu, lục soát!
Thiết Nha Tư ra lệnh một tiếng, bọn nha dịch như lang như hổ, nhanh chóng xông lên.
Nếu hôm nay đám Diệp Không không tới đây uống rượu, hôm nay việc này cũng không xảy ra, bởi vì trước kia Huynh đệ Lô gia đều uống rượu ở gian phòng giữa, Thiết Nha Tư căn bản không chủ động trêu chọc.
Nhưng hôm nay Diệp Không không muốn gian phòng giữa, Thiết Nha Tư làm gì biết là có bọn họ, cho nên trực tiếp xông vào, cho nên nói đây là một chuyện không may cho hắn.
Phong Tứ Nương xem xét gian phòng mà bọn nha dịch đi tới, trong nội tâm buông lỏng, không vội vã ngăn cản, bởi vì Thiết Nha Tự tự tìm xui xẻo, đá trúng thiết bản thì không trách được ta.
- Chậm đã!
Phong Tứ Nương kêu một tiếng nũng nịu, ngăn ở cửa gian phòng, nàng phải làm bộ, cũng không thể để Diệp Không cho rằng nàng dẫn Thiết Nha Tư tới đây quấy rối.
- Thiết Nha Tư, sớm nói trong Tàng Xuân Lâu không có tội phạm quan trọng, trong phòng này là khách quý của Tàng Xuân Lâu, các ngươi nên hiểu rõ ràng!
Phong Tứ Nương cười dịu dàng nói ra.
- Khách quý? Là các ngươi cố ý chứa chấp tội phạm quan trọng a?
Thiết Nha Tư thầm nghĩ, ở Nam Đô Thành này hắn chỉ không dám trêu vào lão Bát Diệp gia, cho dù hắn đến, cũng không ở trong gian phòng này, lão tử còn sợ cái gì chứ?
Sau khi suy nghĩ xong, rất có khí thế vung tay lên.
- Kéo điêu phụ quấy nhiễu quan sai làm công vụ ra, đi vào mở cửa phòng!
Giờ phút này tất cả mọi người đều nhìn vào cửa phòng nhỏ này, các cô nương trong Tàng Xuân Lâu đều khẩn trương lên, trong nội tâm đều lo lắng nếu thật sự bắt được trọng phạm quan trọng của triều đình thì nơi đây sẽ bị đóng cửa, các nàng vốn dựa vào bán rẻ tiếng cười mà kiếm sống, nếu không còn việc làm, làm sao sống đây?
Nhưng trong lòng Tiền Lão Tài sung sướng, tiểu tử, dám đoạt cô nương của ta, các ngươi đúng là đá trúng thiết bản rồi! Hắc hắc, vừa vặn thừa dịp các cô nương đều đứng ra, được dịp nhìn ngắm hoa thơm cỏ lạ, nhìn xem cô nương ở Tàng Xuân Lâu xinh đẹp bao nhiêu.
- Đều xông vào cho ta!
Thiết Nha Tư rống một tiếng, vung tay lên, nếu bên trong là nhân vật tầm thường, trực tiếp vu oan giá hoạ, bắt ra khỏi Tàng Xuân Lâu, nếu là nhân vật có chút ít tiền tài, vậy thì gõ một cái, sau đó thả ra, mình cũng không lỗ.
Trong ánh mắt của những tên nha dịch này đều sáng lên, nếu quả thật người trong đó nhấc lên liên quan với Tàng Xuân Lâu, những nữ tử phong trần này không phải là tù nhân sao? Đến lúc đó muốn làm gì các nàng thì làm, còn không cần trả thù lao, ha ha, thoải mái.
Nhưng vào lúc này, cửa nhỏ tự động mở ra, hai người Thiết Nha Tư không muốn nhìn thấy nhất đi ra.
- Là ai muốn bắt chúng ta?
Lô Tuấn và Lô Nghĩa cùng nói ra.
Thiết Nha Tư vừa thấy hai người này, trong nội tâm tức giận, mắng, tại sao là hai người này? Quay đầu lại tức giận nhìn Tiền Lão Tài, nhưng lão gia hỏa này đang đứng trên đầu bậc thang mà nhìn ngắm cô nương.
/190
|