- Tốt, về sau không nên làm lần thứ hai, đứng lên đi.
- Thỉnh Bát thiếu gia trách phạt!
Không nghĩ tới Phong Tứ Nương lại không chịu đứng lên, vẫn quỳ trước mặt Diệp Không như trước.
Hồ nhỏ đang khôi phục bình tình, mọi nơi yên lặng không người, xa xa có tiếng cười truyền đến, trong không khí có mùi thơm của nữ nhân nhàn nhạt truyền đến, dưới ánh trăng, lại có một quý phụ đang quỳ, rất có hương vị khác.
Diệp Không lúc ở địa cầu, đúng là rất ưa thích những thiếu phụ hơn ba mươi thành thục này, nhưng bây giờ mình mới mười bốn tuổi, niên kỷ khác biệt đúng là quá lớn, cho nên cũng chưa từng hướng tới phương diện kia.
Nhưng lúc này, ánh mặt trăng và mỹ nhân, hoàn cảnh ưu nhã, yên lặng phù hợp, nếu cùng Phong Tứ Nương ở lại một chỗ, nữ nhân này còn quỳ, đúng là đang đợi ngược đãi.
Năm đó Phương Tứ Nương cũng là một hoa khôi đứng đầu, ba mươi hai tuổi, niên kỷ cũng không lớn, dáng người có thể so được với tiểu cô nương, nếu như ở địa cầu đúng là mê hoặc không ít tiểu nam nhân a.
Ánh trăng chiếu vào mái tóc dài của nàng, chiếu lên mái tóc đen lóng lánh bạch quang, cộng thêm trâm cài đầu màu bích lục trên tóc, càng hiện ra nét thanh tao động lòng người.
- Tính toán, không cần trách phạt, ta... Chỉ muốn nhắc nhở ngươi một chút mà thôi.
Khẩu khí của Diệp Không cũng mềm đi rát nhiều, tay phải vô ý thức đặt lên mái tóc đen nhánh của nàng, tóc rất sạch sẽ, một tia mềm mại trên tay, rất dễ chịu.
- Bát thiếu gia...
Phong Tứ Nương ngẩng đầu, ngẩng đầu nhìn thấy Diệp Không đang đứng trước mặt, tuy hắn tuổi không lớn, nhưng Phong Tứ Nương lại cảm thấy hắn có khí thế của quân vương.
- Nếu như trách phạt hầu gái... Bát thiếu gia thoả mãn không?
Phong Tứ Nương ngẩng đầu sâu kín hỏi, ánh mặt trăng chiếu vào một gương mặt nàng, lộ ra nét ửng đỏ.
Diệp Không có chút ngoài ý muốn, không nghĩ tới bà chủ này cũng trực tiếp như thế, lại còn chủ động cởi quần của hắn, dùng khăn tay giúp hắn quét dọn vệ sinh.
- Ách...
Diệp Không nhìn Phong Tứ Nương dùng bờ môi diễm lệ ướt át, hắn cố gắng nuốt một ngụm nước miếng, cầm dây quần lên, lưu lại một câu nói, xoay người rời đi.
- Buổi tối ta còn có việc, đi trước, về sau cần ta hỗ trợ, cứ nói rõ.
Diệp Không vừa đi, Phong Tứ Nương cũng đứng dậy, nghĩ tới cảnh vừa rồi, trên mặt nàng xuất hiện một tầng sương đỏ, nàng không nghĩ tới vật mà các cô nương chờ mong được tiếp xúc, cuối cùng cũng chỉ có nàng tiếp xúc gần như thế.
Trái tim của nàng đang đập nhanh, từ khi làm bà chủ, nàng đã không tiếp khách, cũng không có nam nhân, thật nhiều năm không có đụng vào nam nhân, hôm nay mới tiếp cận, ở ngay trước mắt, nếu không phải Bát thiếu gia nổi danh tính tình không tốt, nàng đã nhịn không được mà tiếp tục tiến tới.
Phong Tứ Nương đứng ở hậu viện, trong nội tâm không ngừng rung động, giờ phút này Diệp Không đã đi lên kiệu nhỏ, dùng tay nhấc màn kiệu lên, con mắt nhìn ra bên ngoài kiệu, tâm tư đang nhớ tới bàn tay động lòng người của Phong Tứ Nương, cả mặt và bờ môi.
- Tiểu tử, chúng ta cũng đi thôi, vừa vặn lão tổ ta cũng vừa tỉnh, tinh thần sảng khoái đây.
Hoàng Tuyền lão tổ sớm không tỉnh, muộn không tỉnh, vừa xong việc lại tỉnh.
- Ngươi tỉnh lại đúng là kịp thời a.
Diệp Không buông màn kiệu, hừ lạnh một tiếng, nói ra.
- Ta cũng đi qua Tàng Xuân Lâu, ngươi không có tỉnh, đừng trách ta, nếu ngươi tinh thần đã tốt, vậy thì trở về luyện đan cho ta.
- Không phải chứ, ngươi đi rồi, lão tổ ta còn chưa đi đấy.
Hoàng Tuyền lão tổ không vui.
- Quá hạn không đợi!
Diệp Không lại nhìn ra ngoài cửa sổ của kiệu.
Giờ phút này đã vào đêm, có thể nói là đã khuya, cỗ kiệu rời khỏi khu vực phồn hoa, đi về phía hậu viện của Diệp phủ.
Cửa trước cần phải đi thêm một đoạn, cho nên từ khi đi vào trong nội viện, Diệp Không đều ra vào từ cửa sau.
Lập tức đi qua giao lộ phía trước, có thể trông thấy cửa sau của Diệp phủ, đúng lúc này, đối diện đã có một cỗ kiệu nhỏ đang đi tới.
- Phong Tứ Nương, bàn tay đúng là ôn nhu nha, lại rất nhẹ, nhưng dù nhẹ khi chạm vào, lại giống như có dòng điện đang chạy qua.
Trong nội tâm Diệp Không đang nhớ thương ngón tay của Phong Tứ Nương.
Đột nhiên hắn có chút hối hận, nếu như muốn ngủ lại Tàng Xuân Lâu đúng là không có vấn đề, Phong Tứ Nương cũng không cự tuyệt, sớm biết như vậy đã không rời đi.
Bờ môi của Phong Tứ Nương đúng là mê người, lúc ấy phía dưới gần bờ môi của nàng như vậy, chỉ cần đi về phía trước một chút... Ai nha, đúng là hối hận.
Một hồi gió lạnh đột nhiên thổi qua, thổi qua con phố trước mặt, cũng làm cho Diệp Không đang nóng lên, cái đầu phát nhiệt, cũng trở nên lạnh lại.
Vừa vặn hai khung kiệu nhỏ đi thoáng qua, gió đêm đã thổi rèm cửa sổ cái kiệu đối diện, mà lúc giao nhau, Diệp Không lại nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.
- Nhị thái thái!
Diệp Không giật mình, con mắt mở ra.
- Khá tốt, nàng không phát hiện ta, nếu không vừa rồi đã nói nhảm.
Ý niệm trong đầu lại vận chuyển, một suy nghĩ lướt qua đầu.
- Nửa đem khuya như vậy, nàng đi đâu?
- Chắc là đi thâu tình với nam nhân!
Hoàng Tuyền lão tổ vào lúc này nói ra.
- Ngươi chớ nói nhảm, ai dám cho Diệp Hạo Nhiên đội nón xanh, không muốn sống sao?
Diệp Không không tin.
Hoàng Tuyền lão tổ hừ một tiếng, nói:
- Ngươi mới bao nhiêu tuổi, ngươi biết lão tổ ta bao nhiêu? Mười vạn năm a, là mười vạn năm đấy!
Diệp Không đối với câu mười vạn năm này của hắn nghe mà lỗ tai đóng vảy, tức giận nói ra:
- Biết rõ biết rõ, là một con rùa đen mười vạn năm, ngươi chính là siêu cấp rùa đen, là con rùa đen sống mãi không chết!
- Phụ thân của ngươi đội nón xanh rồi!
Hoàng Tuyền lão tổ khẽ đảo mắt, cả giận nói ra.
- Ngươi không phát hiện cách ăn mặc hôm nay của Nhị nương ngươi sao, trên mặt trang điểm, mà vẻ mặt của nàng đầy vui vẻ, không phải đi thâu tình với nam nhân sao?
- Ngươi chết đi, nữ nhân đi ra ngoài không trang điểm sửa soạn hay sao?
Diệp Không trong miệng không tin, nhưng trong lòng đã xuất hiện nghi vấn, lão ba đi An Đô hơn hai năm, nhưng Nhị thái thái tuy hơi nhiều tuổi nhưng phong tình vẫn còn, nói không chừng thực sự đi làm như vậy a.
Cái gọi là ba mươi như sói, bốn mươi như hổ, năm mươi ngồi dưới đất hít hơi đất. Nhị thái thái không chịu nổi tịch mịch, cho nên ra ngoài làm chút chuyện, là rất có thể.
- Không tin, muốn đi theo xem một chút hay không?
Hoàng Tuyền lão tổ lại hỏi.
- Đi đi đi, trở về luyện đan cho ta đi!
Diệp Không cũng không muốn vạch mặt Nhị thái thái vào lúc này, cho dù nàng đi gặp nam nhân, có quan hệ gì tới mình sao?
Tuy trước kia Nhị thái thái không tốt với lão nương của mình, nhưng gần đây rất không tồi, cho dù nàng sai sử tiểu Hồng đến thám thính mấy thứ gì đó, nhưng cũng là muốn cho Diệp Văn Diệp Vũ có tiền đồ một chút, có sai cũng không lớn, không cần phải đấu người sống ta chết với nàng làm gì.
Trở lại cửa sau Diệp phủ, Diệp Không xuống kiệu, những kiệu phu này đều là người của Huynh đệ Lô gia, cũng bất tiện vào phủ, Diệp Không bảo bọn họ tự động quay về.
- Thỉnh Bát thiếu gia trách phạt!
Không nghĩ tới Phong Tứ Nương lại không chịu đứng lên, vẫn quỳ trước mặt Diệp Không như trước.
Hồ nhỏ đang khôi phục bình tình, mọi nơi yên lặng không người, xa xa có tiếng cười truyền đến, trong không khí có mùi thơm của nữ nhân nhàn nhạt truyền đến, dưới ánh trăng, lại có một quý phụ đang quỳ, rất có hương vị khác.
Diệp Không lúc ở địa cầu, đúng là rất ưa thích những thiếu phụ hơn ba mươi thành thục này, nhưng bây giờ mình mới mười bốn tuổi, niên kỷ khác biệt đúng là quá lớn, cho nên cũng chưa từng hướng tới phương diện kia.
Nhưng lúc này, ánh mặt trăng và mỹ nhân, hoàn cảnh ưu nhã, yên lặng phù hợp, nếu cùng Phong Tứ Nương ở lại một chỗ, nữ nhân này còn quỳ, đúng là đang đợi ngược đãi.
Năm đó Phương Tứ Nương cũng là một hoa khôi đứng đầu, ba mươi hai tuổi, niên kỷ cũng không lớn, dáng người có thể so được với tiểu cô nương, nếu như ở địa cầu đúng là mê hoặc không ít tiểu nam nhân a.
Ánh trăng chiếu vào mái tóc dài của nàng, chiếu lên mái tóc đen lóng lánh bạch quang, cộng thêm trâm cài đầu màu bích lục trên tóc, càng hiện ra nét thanh tao động lòng người.
- Tính toán, không cần trách phạt, ta... Chỉ muốn nhắc nhở ngươi một chút mà thôi.
Khẩu khí của Diệp Không cũng mềm đi rát nhiều, tay phải vô ý thức đặt lên mái tóc đen nhánh của nàng, tóc rất sạch sẽ, một tia mềm mại trên tay, rất dễ chịu.
- Bát thiếu gia...
Phong Tứ Nương ngẩng đầu, ngẩng đầu nhìn thấy Diệp Không đang đứng trước mặt, tuy hắn tuổi không lớn, nhưng Phong Tứ Nương lại cảm thấy hắn có khí thế của quân vương.
- Nếu như trách phạt hầu gái... Bát thiếu gia thoả mãn không?
Phong Tứ Nương ngẩng đầu sâu kín hỏi, ánh mặt trăng chiếu vào một gương mặt nàng, lộ ra nét ửng đỏ.
Diệp Không có chút ngoài ý muốn, không nghĩ tới bà chủ này cũng trực tiếp như thế, lại còn chủ động cởi quần của hắn, dùng khăn tay giúp hắn quét dọn vệ sinh.
- Ách...
Diệp Không nhìn Phong Tứ Nương dùng bờ môi diễm lệ ướt át, hắn cố gắng nuốt một ngụm nước miếng, cầm dây quần lên, lưu lại một câu nói, xoay người rời đi.
- Buổi tối ta còn có việc, đi trước, về sau cần ta hỗ trợ, cứ nói rõ.
Diệp Không vừa đi, Phong Tứ Nương cũng đứng dậy, nghĩ tới cảnh vừa rồi, trên mặt nàng xuất hiện một tầng sương đỏ, nàng không nghĩ tới vật mà các cô nương chờ mong được tiếp xúc, cuối cùng cũng chỉ có nàng tiếp xúc gần như thế.
Trái tim của nàng đang đập nhanh, từ khi làm bà chủ, nàng đã không tiếp khách, cũng không có nam nhân, thật nhiều năm không có đụng vào nam nhân, hôm nay mới tiếp cận, ở ngay trước mắt, nếu không phải Bát thiếu gia nổi danh tính tình không tốt, nàng đã nhịn không được mà tiếp tục tiến tới.
Phong Tứ Nương đứng ở hậu viện, trong nội tâm không ngừng rung động, giờ phút này Diệp Không đã đi lên kiệu nhỏ, dùng tay nhấc màn kiệu lên, con mắt nhìn ra bên ngoài kiệu, tâm tư đang nhớ tới bàn tay động lòng người của Phong Tứ Nương, cả mặt và bờ môi.
- Tiểu tử, chúng ta cũng đi thôi, vừa vặn lão tổ ta cũng vừa tỉnh, tinh thần sảng khoái đây.
Hoàng Tuyền lão tổ sớm không tỉnh, muộn không tỉnh, vừa xong việc lại tỉnh.
- Ngươi tỉnh lại đúng là kịp thời a.
Diệp Không buông màn kiệu, hừ lạnh một tiếng, nói ra.
- Ta cũng đi qua Tàng Xuân Lâu, ngươi không có tỉnh, đừng trách ta, nếu ngươi tinh thần đã tốt, vậy thì trở về luyện đan cho ta.
- Không phải chứ, ngươi đi rồi, lão tổ ta còn chưa đi đấy.
Hoàng Tuyền lão tổ không vui.
- Quá hạn không đợi!
Diệp Không lại nhìn ra ngoài cửa sổ của kiệu.
Giờ phút này đã vào đêm, có thể nói là đã khuya, cỗ kiệu rời khỏi khu vực phồn hoa, đi về phía hậu viện của Diệp phủ.
Cửa trước cần phải đi thêm một đoạn, cho nên từ khi đi vào trong nội viện, Diệp Không đều ra vào từ cửa sau.
Lập tức đi qua giao lộ phía trước, có thể trông thấy cửa sau của Diệp phủ, đúng lúc này, đối diện đã có một cỗ kiệu nhỏ đang đi tới.
- Phong Tứ Nương, bàn tay đúng là ôn nhu nha, lại rất nhẹ, nhưng dù nhẹ khi chạm vào, lại giống như có dòng điện đang chạy qua.
Trong nội tâm Diệp Không đang nhớ thương ngón tay của Phong Tứ Nương.
Đột nhiên hắn có chút hối hận, nếu như muốn ngủ lại Tàng Xuân Lâu đúng là không có vấn đề, Phong Tứ Nương cũng không cự tuyệt, sớm biết như vậy đã không rời đi.
Bờ môi của Phong Tứ Nương đúng là mê người, lúc ấy phía dưới gần bờ môi của nàng như vậy, chỉ cần đi về phía trước một chút... Ai nha, đúng là hối hận.
Một hồi gió lạnh đột nhiên thổi qua, thổi qua con phố trước mặt, cũng làm cho Diệp Không đang nóng lên, cái đầu phát nhiệt, cũng trở nên lạnh lại.
Vừa vặn hai khung kiệu nhỏ đi thoáng qua, gió đêm đã thổi rèm cửa sổ cái kiệu đối diện, mà lúc giao nhau, Diệp Không lại nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.
- Nhị thái thái!
Diệp Không giật mình, con mắt mở ra.
- Khá tốt, nàng không phát hiện ta, nếu không vừa rồi đã nói nhảm.
Ý niệm trong đầu lại vận chuyển, một suy nghĩ lướt qua đầu.
- Nửa đem khuya như vậy, nàng đi đâu?
- Chắc là đi thâu tình với nam nhân!
Hoàng Tuyền lão tổ vào lúc này nói ra.
- Ngươi chớ nói nhảm, ai dám cho Diệp Hạo Nhiên đội nón xanh, không muốn sống sao?
Diệp Không không tin.
Hoàng Tuyền lão tổ hừ một tiếng, nói:
- Ngươi mới bao nhiêu tuổi, ngươi biết lão tổ ta bao nhiêu? Mười vạn năm a, là mười vạn năm đấy!
Diệp Không đối với câu mười vạn năm này của hắn nghe mà lỗ tai đóng vảy, tức giận nói ra:
- Biết rõ biết rõ, là một con rùa đen mười vạn năm, ngươi chính là siêu cấp rùa đen, là con rùa đen sống mãi không chết!
- Phụ thân của ngươi đội nón xanh rồi!
Hoàng Tuyền lão tổ khẽ đảo mắt, cả giận nói ra.
- Ngươi không phát hiện cách ăn mặc hôm nay của Nhị nương ngươi sao, trên mặt trang điểm, mà vẻ mặt của nàng đầy vui vẻ, không phải đi thâu tình với nam nhân sao?
- Ngươi chết đi, nữ nhân đi ra ngoài không trang điểm sửa soạn hay sao?
Diệp Không trong miệng không tin, nhưng trong lòng đã xuất hiện nghi vấn, lão ba đi An Đô hơn hai năm, nhưng Nhị thái thái tuy hơi nhiều tuổi nhưng phong tình vẫn còn, nói không chừng thực sự đi làm như vậy a.
Cái gọi là ba mươi như sói, bốn mươi như hổ, năm mươi ngồi dưới đất hít hơi đất. Nhị thái thái không chịu nổi tịch mịch, cho nên ra ngoài làm chút chuyện, là rất có thể.
- Không tin, muốn đi theo xem một chút hay không?
Hoàng Tuyền lão tổ lại hỏi.
- Đi đi đi, trở về luyện đan cho ta đi!
Diệp Không cũng không muốn vạch mặt Nhị thái thái vào lúc này, cho dù nàng đi gặp nam nhân, có quan hệ gì tới mình sao?
Tuy trước kia Nhị thái thái không tốt với lão nương của mình, nhưng gần đây rất không tồi, cho dù nàng sai sử tiểu Hồng đến thám thính mấy thứ gì đó, nhưng cũng là muốn cho Diệp Văn Diệp Vũ có tiền đồ một chút, có sai cũng không lớn, không cần phải đấu người sống ta chết với nàng làm gì.
Trở lại cửa sau Diệp phủ, Diệp Không xuống kiệu, những kiệu phu này đều là người của Huynh đệ Lô gia, cũng bất tiện vào phủ, Diệp Không bảo bọn họ tự động quay về.
/190
|