Tam thái thái run tay lấy mảnh lụa che miệng.
- Lão Bát, tiểu tử ngươi cũng quá bá đạo, người ta ngồi lên ghế của ngươi mà ngươi đã đánh người ta, nếu như nằm lên giường của ngươi một chút, vậy ngươi sẽ giết người sao?
Tam thái thái này cũng không phải hảo tâm, Diệp Không không có để ý tới nàng, đá một cước lên người Diệp Vũ.
- Ngươi nên nhớ lời ngươi nói cho rõ ràng, nếu không lần sau sẽ không khách khí như vậy đâu.
Sau đó ngẩng đầu nhìn lên Diệp Văn, hôm nay mục đích Diệp Không lập uy đã đạt được, nếu như Diệp Văn cũng nói ra lời nhường nhịn, hắn sẽ thu tay lại.
Nhưng Diệp Văn làm sao mà ở trước mặt mọi người nhận thua chứ, tất cả các phòng đều ở đây, còn có nhiều nha hoàn hạ nhân như vậy, trước mặt mọi người giống như Diệp Vũ cầu khẩn gào khóc, việc này còn mặt mũi sao? Truyền đi còn dám gặp ai nữa đây?
Chẳng những nội viện phi thường náo nhiệt, ngay cả ngoại viện cũng bị kinh động, gia đinh nô bộc đều tụ tập cùng một chỗ.
- Nghe nói không? Nhị thiếu gia Tam thiếu gia và Bát thiếu gia làm đấy, hiện tại còn đang đánh kìa!
- Không phải bọn họ làm, mà là Bát thiếu gia đuổi theo đánh bọn họ, đuổi tới phòng của Nhị thái thái mà đánh, Bát thiếu gia đúng là gan lớn.
- Nếu không nha dịch phủ thành thủ làm sao sợ hắn như vậy, nghe nói đặt biệt hiệu ôn thần cho hắn đấy.
- Ha ha, ngoại hiệu này không tệ, ai gây hắn, là người sẽ bị ôn!
- Ai... Nội viện náo nhiệt như vậy, đáng tiếc chúng ta không thể đi vào, nhìn không được náo nhiệt.
Mấy người bọn họ đang đàm luận với nhau, chợt nghe từ xa có người hô.
- Đến.
- Ai đến?
- Ôn thần!
Một đám gia đinh lập tức câm miệng, lại nhìn thấy Diệp Văn đang chạy trốn vì bị đuổi đánh, phía sau chính là ôn thần rượt theo không bỏ, bên cạnh vừa đuổi còn không ngừng lấy hòn đá cục gạch nện về phía trước.
- Ai! Cái này đúng là đại họa.
Trần cửu nương tâm hoảng ý loạn, thở dài, biết rõ lúc này nhất định phải gây với Nhị thái thái, sợ là không ra khỏi cửa nhất định không được rồi.
Trần cửu nương chỉ sợ chuyện này, cũng không phải tham luyến sinh hoạt trong Diệp phủ, nàng biết rõ Diệp Không hiện tại có năng lực làm cho nàng ăn ngon ở tốt, nàng sợ chính là có người đâm sau lưng thôi.
- Xem kìa, hình như nàng là nữ nhân bị đuổi ra khỏi Diệp phủ.
- Xấu như vậy, nếu như là ta cũng đã đuổi nàng đi.
- Nghe nói chẳng những xấu, ngay cả đức hạnh cũng xấu, nếu không hài tử lớn như vậy còn bị đuổi ra ngoài?
Tin đồn như vậy, mới là thứ Trần cửu nương sợ nhất. Có thể chuyện cho tới bây giờ, nàng cũng chỉ thở dài một hơi, trở về phòng thu dọn đồ đạc.
- Ha ha, hôm nay xem như lập uy, về sau xem ai dám chọc Diệp Không ta!
Diệp Không cười lớn đi trở lại.
- Kiền nương (mẹ nuôi) đang thu dọn đồ đạc!
Lô Cầm chạy ra nói.
- Thu dọn đồ đạc?
Diệp Không đi vào trong phòng Trần cửu nương, trông thấy lão nương quả nhiên đang đóng gói đồ đạc, hắn cười nói.
- Mẫu thân, ngươi cứ yên tâm đi, ta dám nói Nhị thái thái trở lại chắc chắn sẽ không dám đuổi chúng ta ra khỏi phủ, còn nữa a, sau này những người như Tam thái thái còn khách khí với người đấy.
Trần cửu nương không tin hắn, tức giận nói ra.
- Ngươi đánh người còn đánh ra lý à? Ai mà sống nổi với tính tình hư hỏng của ngươi chứ?
Dường như chứng minh cho lời này của Diệp Không, Lô Cầm tiến vào nói ra.
- Tam thái thái đến.
- Ôi, ta nói cửu nương, tại sao lại ở trong hậu viện như thế này chứ? Mà nói hai tên tiểu tử kia đáng đánh thật, lần trước tiên nhân đến thu đồ đệ, chính là nữ nhân kia đứng ra cản trở, cho nên ta không thể thông tri cho Diệp Không, việc này đừng trách ta a.
Tam thái thái vừa nhắc tới Nhị thái thái không phải, vừa khoe thành tích của mình.
Diệp Không lợi hại, ai không muốn lôi kéo? Tiểu Lô Cầm nhìn Diệp Không ngầm dựng thẳng ngón cái, ý tứ khen hắn suy đoán thực quá chuẩn.
- Mẫu thân, Tam thái thái, các ngươi trò chuyện.
Diệp Không chào hỏi rồi rời khỏi phòng.
Lô Cầm cũng cùng đi ra, vui vẻ nói.
- Diệp Không ca ca, ngươi hôm nay lúc đánh nhau, dùng võ công gì, nhìn thì không có kết cấu, kỳ thật lại phi thường hữu hiệu, gọi là công phu gì thế?
- Công phu này của ta, kêu là... Yếu Nhĩ Mệnh Tam Thiên (Muốn Mạng Ngươi 3000 lần)!
Diệp Không lẫm liệt nói ra.
- Yếu Nhĩ Mệnh Tam Thiên? Rất có khí phách nha, mà Diệp Không ca ca, vì cái gì không phải 2000 hoặc là 2500?
Lô Cầm lại tràn ngập tò mò hỏi.
- Cái này...
Diệp Không đúng là không trả lời được, cả giận nói ra.
- Ta nói 3000 là 3000, không vì cái gì cả.
- Nha.
Lô Cầm rất bất mãn với câu trả lời này, nhưng không dám hỏi, đành phải nhăn mặt.
- Ân, ta và tiểu Hồng trở về phòng bàn công việc, muội đi theo giúp mẫu thân đi.
Diệp Không lại nói.
- Muội mới không cần nghe các nàng nói những chuyện này, ta muốn ở cùng ca ca một chỗ.
- Không được.
Diệp Không sa sầm nét mặt, nói bên tai nàng.
- Tam thái thái cũng không phải người tốt, muội đi vào nhìn chằm chằm một chút, đừng làm cho mẫu thân ta đáp ứng nàng cái gì.
Tiểu hài tử đều ưa thích làm loại nhiệm vụ này, Lô Cầm nghe xong, cao hứng, cười nói.
- Mạt tướng lĩnh mệnh.
- Muội đúng là, đến bây giờ vẫn không học được sao.
Diệp Không hai chân khép lại, kính chào theo nghi thức quân đội nói.
- Báo cáo thủ trưởng, cam đoan hoàn thành nhiệm vụ!
- Ha ha, báo cáo ca ca, cam đoan hoàn thành nhiệm vụ.
Lô Cầm nhanh như chớp, Diệp Không nhìn dáng người yểu điệu của tiểu Hồng, kéo bàn tay nhỏ của nàng một cái.
- Đi, đi vào phòng ta nói chuyện.
Diệp Không và Diệp Văn Diệp Vũ vạch mặt, phiền não nhất phải kể tới tiểu Hồng, nàng biết rõ nguyên nhân chuyện này chính là mình, nàng cũng đoán được Nhị thái thái khi chưa có được võ công của Diệp Không sẽ không trở mặt, nhưng Nhị thái thái chịu đựng Diệp Không, sẽ không chịu đựng nàng, nàng sẽ bị trừng phạt thế nào đây? Nàng không dám nghĩ, dù sao Nhị thái thái nổi giận trừng trị hạ nhân, nàng biết rõ, rất tàn nhẫn và rất lợi hại.
- Ngồi!
Diệp Không mang theo tiểu Hồng trở về phòng, bảo nàng ngồi xuống, sau đó đóng cửa lại.
- Có phải trong lòng rất sợ hãi Nhị thái thái sẽ trừng phạt ngươi?
Diệp Không hỏi.
- Ân!
Tiểu Hồng gật đầu.
- Có trách ta làm ngươi khó xử hay không?
Diệp Không lại hỏi.
- Ân...
Tiểu Hồng phản xạ có điều kiện gật đầu, lập tức tỉnh ngộ lại, vội vàng nói ra.
- Không dám không dám.
Diệp Không cười cười, nói ra.
- Tiểu Hồng, ngươi nên biết hôm nay vì cái gì ta trở mặt với bọn chúng chứ?
- Là vì ta!
Tiểu Hồng lại cúi đầu, âm thanh nhỏ như muỗi kêu.
- Vậy ngươi phải biết, ta nhất định có biện pháp đối phó với bọn họ! Ngươi cho rằng ta chỉ là kẻ mãng phu chỉ biết đánh nhau bất kể hậu quả sao?
Trong nội tâm bề bộn lo lắng, tiểu Hồng đang muốn khóc, nghe thấy Diệp Không nói lời này, lập tức đại hỉ, ngẩng đầu hỏi.
- Thật sao?
Có thể ngẫng đầu, lại phát hiện Diệp Không đang nhìn nàng, hơn nữa trong mắt Diệp Không, có một thứ đồ vật gì đó làm cho nàng sợ hãi, nàng đột nhiên cảm thấy có chút khẩn trương, lại có chút chờ mong.
- Lão Bát, tiểu tử ngươi cũng quá bá đạo, người ta ngồi lên ghế của ngươi mà ngươi đã đánh người ta, nếu như nằm lên giường của ngươi một chút, vậy ngươi sẽ giết người sao?
Tam thái thái này cũng không phải hảo tâm, Diệp Không không có để ý tới nàng, đá một cước lên người Diệp Vũ.
- Ngươi nên nhớ lời ngươi nói cho rõ ràng, nếu không lần sau sẽ không khách khí như vậy đâu.
Sau đó ngẩng đầu nhìn lên Diệp Văn, hôm nay mục đích Diệp Không lập uy đã đạt được, nếu như Diệp Văn cũng nói ra lời nhường nhịn, hắn sẽ thu tay lại.
Nhưng Diệp Văn làm sao mà ở trước mặt mọi người nhận thua chứ, tất cả các phòng đều ở đây, còn có nhiều nha hoàn hạ nhân như vậy, trước mặt mọi người giống như Diệp Vũ cầu khẩn gào khóc, việc này còn mặt mũi sao? Truyền đi còn dám gặp ai nữa đây?
Chẳng những nội viện phi thường náo nhiệt, ngay cả ngoại viện cũng bị kinh động, gia đinh nô bộc đều tụ tập cùng một chỗ.
- Nghe nói không? Nhị thiếu gia Tam thiếu gia và Bát thiếu gia làm đấy, hiện tại còn đang đánh kìa!
- Không phải bọn họ làm, mà là Bát thiếu gia đuổi theo đánh bọn họ, đuổi tới phòng của Nhị thái thái mà đánh, Bát thiếu gia đúng là gan lớn.
- Nếu không nha dịch phủ thành thủ làm sao sợ hắn như vậy, nghe nói đặt biệt hiệu ôn thần cho hắn đấy.
- Ha ha, ngoại hiệu này không tệ, ai gây hắn, là người sẽ bị ôn!
- Ai... Nội viện náo nhiệt như vậy, đáng tiếc chúng ta không thể đi vào, nhìn không được náo nhiệt.
Mấy người bọn họ đang đàm luận với nhau, chợt nghe từ xa có người hô.
- Đến.
- Ai đến?
- Ôn thần!
Một đám gia đinh lập tức câm miệng, lại nhìn thấy Diệp Văn đang chạy trốn vì bị đuổi đánh, phía sau chính là ôn thần rượt theo không bỏ, bên cạnh vừa đuổi còn không ngừng lấy hòn đá cục gạch nện về phía trước.
- Ai! Cái này đúng là đại họa.
Trần cửu nương tâm hoảng ý loạn, thở dài, biết rõ lúc này nhất định phải gây với Nhị thái thái, sợ là không ra khỏi cửa nhất định không được rồi.
Trần cửu nương chỉ sợ chuyện này, cũng không phải tham luyến sinh hoạt trong Diệp phủ, nàng biết rõ Diệp Không hiện tại có năng lực làm cho nàng ăn ngon ở tốt, nàng sợ chính là có người đâm sau lưng thôi.
- Xem kìa, hình như nàng là nữ nhân bị đuổi ra khỏi Diệp phủ.
- Xấu như vậy, nếu như là ta cũng đã đuổi nàng đi.
- Nghe nói chẳng những xấu, ngay cả đức hạnh cũng xấu, nếu không hài tử lớn như vậy còn bị đuổi ra ngoài?
Tin đồn như vậy, mới là thứ Trần cửu nương sợ nhất. Có thể chuyện cho tới bây giờ, nàng cũng chỉ thở dài một hơi, trở về phòng thu dọn đồ đạc.
- Ha ha, hôm nay xem như lập uy, về sau xem ai dám chọc Diệp Không ta!
Diệp Không cười lớn đi trở lại.
- Kiền nương (mẹ nuôi) đang thu dọn đồ đạc!
Lô Cầm chạy ra nói.
- Thu dọn đồ đạc?
Diệp Không đi vào trong phòng Trần cửu nương, trông thấy lão nương quả nhiên đang đóng gói đồ đạc, hắn cười nói.
- Mẫu thân, ngươi cứ yên tâm đi, ta dám nói Nhị thái thái trở lại chắc chắn sẽ không dám đuổi chúng ta ra khỏi phủ, còn nữa a, sau này những người như Tam thái thái còn khách khí với người đấy.
Trần cửu nương không tin hắn, tức giận nói ra.
- Ngươi đánh người còn đánh ra lý à? Ai mà sống nổi với tính tình hư hỏng của ngươi chứ?
Dường như chứng minh cho lời này của Diệp Không, Lô Cầm tiến vào nói ra.
- Tam thái thái đến.
- Ôi, ta nói cửu nương, tại sao lại ở trong hậu viện như thế này chứ? Mà nói hai tên tiểu tử kia đáng đánh thật, lần trước tiên nhân đến thu đồ đệ, chính là nữ nhân kia đứng ra cản trở, cho nên ta không thể thông tri cho Diệp Không, việc này đừng trách ta a.
Tam thái thái vừa nhắc tới Nhị thái thái không phải, vừa khoe thành tích của mình.
Diệp Không lợi hại, ai không muốn lôi kéo? Tiểu Lô Cầm nhìn Diệp Không ngầm dựng thẳng ngón cái, ý tứ khen hắn suy đoán thực quá chuẩn.
- Mẫu thân, Tam thái thái, các ngươi trò chuyện.
Diệp Không chào hỏi rồi rời khỏi phòng.
Lô Cầm cũng cùng đi ra, vui vẻ nói.
- Diệp Không ca ca, ngươi hôm nay lúc đánh nhau, dùng võ công gì, nhìn thì không có kết cấu, kỳ thật lại phi thường hữu hiệu, gọi là công phu gì thế?
- Công phu này của ta, kêu là... Yếu Nhĩ Mệnh Tam Thiên (Muốn Mạng Ngươi 3000 lần)!
Diệp Không lẫm liệt nói ra.
- Yếu Nhĩ Mệnh Tam Thiên? Rất có khí phách nha, mà Diệp Không ca ca, vì cái gì không phải 2000 hoặc là 2500?
Lô Cầm lại tràn ngập tò mò hỏi.
- Cái này...
Diệp Không đúng là không trả lời được, cả giận nói ra.
- Ta nói 3000 là 3000, không vì cái gì cả.
- Nha.
Lô Cầm rất bất mãn với câu trả lời này, nhưng không dám hỏi, đành phải nhăn mặt.
- Ân, ta và tiểu Hồng trở về phòng bàn công việc, muội đi theo giúp mẫu thân đi.
Diệp Không lại nói.
- Muội mới không cần nghe các nàng nói những chuyện này, ta muốn ở cùng ca ca một chỗ.
- Không được.
Diệp Không sa sầm nét mặt, nói bên tai nàng.
- Tam thái thái cũng không phải người tốt, muội đi vào nhìn chằm chằm một chút, đừng làm cho mẫu thân ta đáp ứng nàng cái gì.
Tiểu hài tử đều ưa thích làm loại nhiệm vụ này, Lô Cầm nghe xong, cao hứng, cười nói.
- Mạt tướng lĩnh mệnh.
- Muội đúng là, đến bây giờ vẫn không học được sao.
Diệp Không hai chân khép lại, kính chào theo nghi thức quân đội nói.
- Báo cáo thủ trưởng, cam đoan hoàn thành nhiệm vụ!
- Ha ha, báo cáo ca ca, cam đoan hoàn thành nhiệm vụ.
Lô Cầm nhanh như chớp, Diệp Không nhìn dáng người yểu điệu của tiểu Hồng, kéo bàn tay nhỏ của nàng một cái.
- Đi, đi vào phòng ta nói chuyện.
Diệp Không và Diệp Văn Diệp Vũ vạch mặt, phiền não nhất phải kể tới tiểu Hồng, nàng biết rõ nguyên nhân chuyện này chính là mình, nàng cũng đoán được Nhị thái thái khi chưa có được võ công của Diệp Không sẽ không trở mặt, nhưng Nhị thái thái chịu đựng Diệp Không, sẽ không chịu đựng nàng, nàng sẽ bị trừng phạt thế nào đây? Nàng không dám nghĩ, dù sao Nhị thái thái nổi giận trừng trị hạ nhân, nàng biết rõ, rất tàn nhẫn và rất lợi hại.
- Ngồi!
Diệp Không mang theo tiểu Hồng trở về phòng, bảo nàng ngồi xuống, sau đó đóng cửa lại.
- Có phải trong lòng rất sợ hãi Nhị thái thái sẽ trừng phạt ngươi?
Diệp Không hỏi.
- Ân!
Tiểu Hồng gật đầu.
- Có trách ta làm ngươi khó xử hay không?
Diệp Không lại hỏi.
- Ân...
Tiểu Hồng phản xạ có điều kiện gật đầu, lập tức tỉnh ngộ lại, vội vàng nói ra.
- Không dám không dám.
Diệp Không cười cười, nói ra.
- Tiểu Hồng, ngươi nên biết hôm nay vì cái gì ta trở mặt với bọn chúng chứ?
- Là vì ta!
Tiểu Hồng lại cúi đầu, âm thanh nhỏ như muỗi kêu.
- Vậy ngươi phải biết, ta nhất định có biện pháp đối phó với bọn họ! Ngươi cho rằng ta chỉ là kẻ mãng phu chỉ biết đánh nhau bất kể hậu quả sao?
Trong nội tâm bề bộn lo lắng, tiểu Hồng đang muốn khóc, nghe thấy Diệp Không nói lời này, lập tức đại hỉ, ngẩng đầu hỏi.
- Thật sao?
Có thể ngẫng đầu, lại phát hiện Diệp Không đang nhìn nàng, hơn nữa trong mắt Diệp Không, có một thứ đồ vật gì đó làm cho nàng sợ hãi, nàng đột nhiên cảm thấy có chút khẩn trương, lại có chút chờ mong.
/190
|