- Buông ra! Để cho ta đi! Ngươi là đồ lừa đảo!
Diệp Không không để ý tới nàng, tay vỗ túi trữ vật, lấy ra một khối linh thạch, đặt lên Linh Tu Tọa Trận.
- Tốt, kêu to lên, gọi phá cuống họng bên ngoài cũng không nghe thấy.
Diệp Không đem tiểu Hồng ném lên trên giường.
- Lừa đảo! Người nhát gan! Nếu như không nỡ đem bí tịch cho Nhị thái thái cũng không có sao, nhưng tại sao ngươi lại lừa gạt ta như vậy chứ? Tại sao ngươi không nói gì.
Tiểu Hồng khóc lớn, ngã lên giường.
- Này, đều nói lòng của nữ nhân nông như cơi đựng trầu, còn ưa thích đoán mò, ngươi hãy nghe ta nói rõ, chẳng phải được sao?
Diệp Không đứng ở bên giường nói ra.
- Không có nghe.
Tiểu Hồng nghiêng người lệch đi, hai chân duỗi thẳng ra, vừa vặn đem cái bụng no tròn rắn chắc xuất hiện trước mặt Diệp Không.
- Đứng ở bên giường mà dùng chiêu lão hán đẩy xe đúng là không tệ.
Diệp Không nhìn tiểu Hồng nằm bày ra trước mặt, tư tâm xuất hiện, duỗi ngón tay ra, thoáng cái đã đã lòn vào khe hở giữa chân của nàng
- Không muốn!
Tiểu Hồng bị đụng vào chỗ nhạy cảm, cho nên dùng chân nhỏ đá lên.
- Ha ha, hầu hạ bổn thiếu gia, bổn thiếu gia sẽ nói cho nàng biết vì sao ta lại không đưa ra đề nghị với Nhị thái thái.
- Hỗn đản! Ngươi... Không muốn!
Tiểu Hồng dùng sức giãy dụa, nhưng cái sai quần của nàng nhanh chóng bị lột trần ra.
Rất nhiều người không rõ sai quần là cái đồ chơi gì, kỳ thật đây không phải là váy, mà là quần, từ lưng xuống tới gót chân là mép váy, là trang phục ưa thích của nha hoàn trên địa cầu thời cổ đại dùng.
- Ngươi là đồ lừa đảo, đừng hi vọng ta tin ngươi!
Tiểu Hồng muốn đẩy Diệp Không ra, nhưng lực bất tòng tâm.
- Ha ha, ta lừa nàng, thì thế nào?
Diệp Không cười, bàn tay vuốt ve cái eo thon, sau đó thả tay xuống, sờ nắm chỗ bí mật.
- Ngươi hỗn đản, gạt ta, ta là nha hoàn số khổ, làm gì có bổn sự gì.
Tiểu Hồng cảm giác được dị vật tiến vào, lại giãy dụa.
- Nhưng chuyện này không thể trách ta được... Chớ lộn xộn!
Diệp Không ôm cổ nàng lại, còn nói thêm.
- Ta không có trêu chọc nàng, là nàng đưa tới cửa, nàng nói yêu thích ta, cùng ta vui vẻ, nàng nói cái gì cũng không muốn, điều này có thể trách ta sao? Ân, rất non mịn a, vậy mà ra nước rồi, bổn thiếu gia hôm nay cũng là lần đầu, rất non, chơi nhiều quá ta cũng đau đấy.
- Nghĩ khá lắm, đồ lừa đảo.
Tiểu Hồng không giãy dụa nữa, trong nội tâm dường như cân đối chút ít, đúng nha, mình vốn không muốn cái gì, làm sao có thể nói hắn chứ? Tuy hắn cho mình hi vọng, lại làm nó tan vỡ, nhưng những hi vọng kia không thực tế, dùng hai quyển võ công bí tịch tuyệt thế, đổi thân thể một nha hoàn? Nói cho ai cũng không tin.
- Ai, coi như mình số khổ đi.
Tiểu Hồng nằm đó, giống như chết, cứ mặc cho Diệp Không cởi áo và yếm của mình ra.
- Này, có cử động một chút được không? Ngươi nói muốn hầu hạ ta thoải mái mà, phối hợp một chút đi.
Diệp Không giống như đang sờ mó thây khô, không có cảm giác gì cả.
Tiểu Hồng không lên tiếng, thầm nghĩ, ngươi còn nói qua sẽ dùng bí tịch đổi tự do của ta đấy.
- Được rồi được rồi, sợ ngươi, ta sẽ nói cho ngươi biết vì cái gì hôm nay ta không nói chuyện này với Nhị thái thái.
Diệp Không đình chỉ động tác, sau đó đem cái quần ở cổ chân mình đá văng đi, bò lên giường, lúc này mới nói.
- Ta có suy đoán thế này, ta không đề cập tới, ta cho ngươi cầm bí tịch trở về, nói là ngươi đạt được tín nhiệm của ta, từ chỗ ta trộm đi.
Tiểu Hồng nãy giờ không nói gì, trợn to đôi mắt, hỏi.
- Tại sao phải như vậy?
- Lấy được tín nhiệm của nàng, bởi vì ta hoài nghi động cơ đạt được bí tịch của nàng ta, cũng không phải cho Diệp Vũ học đơn giản như vậy.
Diệp Không nói xong, lại nằm cạnh tiểu Hồng, cũng không có làm gì, chỉ dùng một tay, từ từ lái phi cơ.
- Ngươi nói như vậy, ta cũng có chút hoài nghi, cũng chẳng những nàng chú ý võ công của ngươi, không chỉ một lần hỏi qua ngươi có cử động kỳ quái gì hay không.
Tiểu Hồng biết rõ chính mình trách oan Diệp Không, trong nội tâm xuất hiện áy náy, hai cánh tay chủ động, tiếp nhận tay của Diệp Không.
Nữ nhân chủ động cầm tay, điều này nói rõ nàng vui vẻ.
- Chẳng lẽ là nàng ta hoài nghi ta là tu tiên giả?
Diệp Không nhích tới gần người của tiểu Hồng một ít, vuốt khuôn mặt đỏ bừng của tiểu Hồng.
- Bát thiếu gia...
Tiểu Hồng cúi đầu xuống, ngượng ngùng nói ra.
- Nô tài tự dưng hoài nghi ngài, thỉnh Bát thiếu gia trách phạt.
- Lại trách phạt, ngươi muốn trách phạt như thế nào?
Tiểu Hồng buông tay ra, thân thể chuyển động một chút, sau đó hai tay ôm chân của mình lên, bày ra tư thế chuẩn bị, nghiêng đầu xấu hổ nói ra.
- Thỉnh Bát thiếu gia trách phạt...
Diệp Không cười nói.
- Nếu như toàn bộ nha hoàn trong phủ phạm sai lần, đều bị ta trách phạt như vậy thì thật tốt.
- Chỉ sợ thiếu gia sẽ chết trên bụng nữ nhân thôi.
Tiểu Hồng xấu hổ đạp chân ra phía sau mắng yêu.
Buổi chiều, tiểu Hồng vui vẻ rạo rực đi từ trong phòng Diệp Không ra, nói một tiếng với Trần cửu nương và Lô Cầm, trở về chỗ Nhị thái thái.
Đi ngang qua đụng phải gia đinh đang nghị luận.
- Tiểu Hồng có phải có nam nhân hay không? Sao ta cảm giác nàng có phong tình hơn trước đây nhỉ, ôi bờ mông kia ...
- Có cũng sẽ nói cho ngươi nghe sao, giỏi thì ngủ với tiểu Hồng đi, nhất định là bị thiếu gia nào đó xơi rồi.
- Thật trắng và tròn a, tư thái tốt như vậy, để cho ta ngủ một lần chết cũng đáng giá.
Đột nhiên lão gia đinh mở miệng.
- Này, các ngươi nói cái gì đó? Không muốn sống à? Không thấy nàng từ trong sân nhỏ đi ra sao?
Hai gia đinh quay đầu nhìn lại, sợ tới mức mặt không còn chút máu, liếc nhau, đồng thời nói ra.
- Ôn thần...
Không dám nói nữa, vội vàng che miệng rời đi.
- Đồ **, ngươi còn dám trở lại!
Nhị thái thái thấy tiểu Hồng, lập tức nghiến răng nghiến lợi mắng, ở nhà nàng cũng không phải là hòa khí như trước kia, nàng có thể không cần lưu một chút tình cảm với tiểu Hồng, nàng có thể nhẫn Diệp Không, nhưng không nhẫn tiểu Hồng.
- Đến đây, ngươi đến đây, lão nương xé nát miệng ngươi!
Nhị thái thái không đợi tiểu Hồng nói chuyện, cầm lấy cây gỗ chuyên môn đánh người đi qua.
- Nhị thái thái, ngài trách oan ta rồi, ngài nghe ta nói xong, lại đánh không muộn.
Tiểu Hồng trốn tránh.
- A? Trách oan ngươi? Ta ngược lại muốn nhìn ngươi có cái gì để nói.
Diệp Không không để ý tới nàng, tay vỗ túi trữ vật, lấy ra một khối linh thạch, đặt lên Linh Tu Tọa Trận.
- Tốt, kêu to lên, gọi phá cuống họng bên ngoài cũng không nghe thấy.
Diệp Không đem tiểu Hồng ném lên trên giường.
- Lừa đảo! Người nhát gan! Nếu như không nỡ đem bí tịch cho Nhị thái thái cũng không có sao, nhưng tại sao ngươi lại lừa gạt ta như vậy chứ? Tại sao ngươi không nói gì.
Tiểu Hồng khóc lớn, ngã lên giường.
- Này, đều nói lòng của nữ nhân nông như cơi đựng trầu, còn ưa thích đoán mò, ngươi hãy nghe ta nói rõ, chẳng phải được sao?
Diệp Không đứng ở bên giường nói ra.
- Không có nghe.
Tiểu Hồng nghiêng người lệch đi, hai chân duỗi thẳng ra, vừa vặn đem cái bụng no tròn rắn chắc xuất hiện trước mặt Diệp Không.
- Đứng ở bên giường mà dùng chiêu lão hán đẩy xe đúng là không tệ.
Diệp Không nhìn tiểu Hồng nằm bày ra trước mặt, tư tâm xuất hiện, duỗi ngón tay ra, thoáng cái đã đã lòn vào khe hở giữa chân của nàng
- Không muốn!
Tiểu Hồng bị đụng vào chỗ nhạy cảm, cho nên dùng chân nhỏ đá lên.
- Ha ha, hầu hạ bổn thiếu gia, bổn thiếu gia sẽ nói cho nàng biết vì sao ta lại không đưa ra đề nghị với Nhị thái thái.
- Hỗn đản! Ngươi... Không muốn!
Tiểu Hồng dùng sức giãy dụa, nhưng cái sai quần của nàng nhanh chóng bị lột trần ra.
Rất nhiều người không rõ sai quần là cái đồ chơi gì, kỳ thật đây không phải là váy, mà là quần, từ lưng xuống tới gót chân là mép váy, là trang phục ưa thích của nha hoàn trên địa cầu thời cổ đại dùng.
- Ngươi là đồ lừa đảo, đừng hi vọng ta tin ngươi!
Tiểu Hồng muốn đẩy Diệp Không ra, nhưng lực bất tòng tâm.
- Ha ha, ta lừa nàng, thì thế nào?
Diệp Không cười, bàn tay vuốt ve cái eo thon, sau đó thả tay xuống, sờ nắm chỗ bí mật.
- Ngươi hỗn đản, gạt ta, ta là nha hoàn số khổ, làm gì có bổn sự gì.
Tiểu Hồng cảm giác được dị vật tiến vào, lại giãy dụa.
- Nhưng chuyện này không thể trách ta được... Chớ lộn xộn!
Diệp Không ôm cổ nàng lại, còn nói thêm.
- Ta không có trêu chọc nàng, là nàng đưa tới cửa, nàng nói yêu thích ta, cùng ta vui vẻ, nàng nói cái gì cũng không muốn, điều này có thể trách ta sao? Ân, rất non mịn a, vậy mà ra nước rồi, bổn thiếu gia hôm nay cũng là lần đầu, rất non, chơi nhiều quá ta cũng đau đấy.
- Nghĩ khá lắm, đồ lừa đảo.
Tiểu Hồng không giãy dụa nữa, trong nội tâm dường như cân đối chút ít, đúng nha, mình vốn không muốn cái gì, làm sao có thể nói hắn chứ? Tuy hắn cho mình hi vọng, lại làm nó tan vỡ, nhưng những hi vọng kia không thực tế, dùng hai quyển võ công bí tịch tuyệt thế, đổi thân thể một nha hoàn? Nói cho ai cũng không tin.
- Ai, coi như mình số khổ đi.
Tiểu Hồng nằm đó, giống như chết, cứ mặc cho Diệp Không cởi áo và yếm của mình ra.
- Này, có cử động một chút được không? Ngươi nói muốn hầu hạ ta thoải mái mà, phối hợp một chút đi.
Diệp Không giống như đang sờ mó thây khô, không có cảm giác gì cả.
Tiểu Hồng không lên tiếng, thầm nghĩ, ngươi còn nói qua sẽ dùng bí tịch đổi tự do của ta đấy.
- Được rồi được rồi, sợ ngươi, ta sẽ nói cho ngươi biết vì cái gì hôm nay ta không nói chuyện này với Nhị thái thái.
Diệp Không đình chỉ động tác, sau đó đem cái quần ở cổ chân mình đá văng đi, bò lên giường, lúc này mới nói.
- Ta có suy đoán thế này, ta không đề cập tới, ta cho ngươi cầm bí tịch trở về, nói là ngươi đạt được tín nhiệm của ta, từ chỗ ta trộm đi.
Tiểu Hồng nãy giờ không nói gì, trợn to đôi mắt, hỏi.
- Tại sao phải như vậy?
- Lấy được tín nhiệm của nàng, bởi vì ta hoài nghi động cơ đạt được bí tịch của nàng ta, cũng không phải cho Diệp Vũ học đơn giản như vậy.
Diệp Không nói xong, lại nằm cạnh tiểu Hồng, cũng không có làm gì, chỉ dùng một tay, từ từ lái phi cơ.
- Ngươi nói như vậy, ta cũng có chút hoài nghi, cũng chẳng những nàng chú ý võ công của ngươi, không chỉ một lần hỏi qua ngươi có cử động kỳ quái gì hay không.
Tiểu Hồng biết rõ chính mình trách oan Diệp Không, trong nội tâm xuất hiện áy náy, hai cánh tay chủ động, tiếp nhận tay của Diệp Không.
Nữ nhân chủ động cầm tay, điều này nói rõ nàng vui vẻ.
- Chẳng lẽ là nàng ta hoài nghi ta là tu tiên giả?
Diệp Không nhích tới gần người của tiểu Hồng một ít, vuốt khuôn mặt đỏ bừng của tiểu Hồng.
- Bát thiếu gia...
Tiểu Hồng cúi đầu xuống, ngượng ngùng nói ra.
- Nô tài tự dưng hoài nghi ngài, thỉnh Bát thiếu gia trách phạt.
- Lại trách phạt, ngươi muốn trách phạt như thế nào?
Tiểu Hồng buông tay ra, thân thể chuyển động một chút, sau đó hai tay ôm chân của mình lên, bày ra tư thế chuẩn bị, nghiêng đầu xấu hổ nói ra.
- Thỉnh Bát thiếu gia trách phạt...
Diệp Không cười nói.
- Nếu như toàn bộ nha hoàn trong phủ phạm sai lần, đều bị ta trách phạt như vậy thì thật tốt.
- Chỉ sợ thiếu gia sẽ chết trên bụng nữ nhân thôi.
Tiểu Hồng xấu hổ đạp chân ra phía sau mắng yêu.
Buổi chiều, tiểu Hồng vui vẻ rạo rực đi từ trong phòng Diệp Không ra, nói một tiếng với Trần cửu nương và Lô Cầm, trở về chỗ Nhị thái thái.
Đi ngang qua đụng phải gia đinh đang nghị luận.
- Tiểu Hồng có phải có nam nhân hay không? Sao ta cảm giác nàng có phong tình hơn trước đây nhỉ, ôi bờ mông kia ...
- Có cũng sẽ nói cho ngươi nghe sao, giỏi thì ngủ với tiểu Hồng đi, nhất định là bị thiếu gia nào đó xơi rồi.
- Thật trắng và tròn a, tư thái tốt như vậy, để cho ta ngủ một lần chết cũng đáng giá.
Đột nhiên lão gia đinh mở miệng.
- Này, các ngươi nói cái gì đó? Không muốn sống à? Không thấy nàng từ trong sân nhỏ đi ra sao?
Hai gia đinh quay đầu nhìn lại, sợ tới mức mặt không còn chút máu, liếc nhau, đồng thời nói ra.
- Ôn thần...
Không dám nói nữa, vội vàng che miệng rời đi.
- Đồ **, ngươi còn dám trở lại!
Nhị thái thái thấy tiểu Hồng, lập tức nghiến răng nghiến lợi mắng, ở nhà nàng cũng không phải là hòa khí như trước kia, nàng có thể không cần lưu một chút tình cảm với tiểu Hồng, nàng có thể nhẫn Diệp Không, nhưng không nhẫn tiểu Hồng.
- Đến đây, ngươi đến đây, lão nương xé nát miệng ngươi!
Nhị thái thái không đợi tiểu Hồng nói chuyện, cầm lấy cây gỗ chuyên môn đánh người đi qua.
- Nhị thái thái, ngài trách oan ta rồi, ngài nghe ta nói xong, lại đánh không muộn.
Tiểu Hồng trốn tránh.
- A? Trách oan ngươi? Ta ngược lại muốn nhìn ngươi có cái gì để nói.
/190
|