Trong mắt Nhị thái thái hồ nghi, buông cây gỗ xuống.
- Nhị thái thái, kỳ thật ta vì hoàn thành nhiệm vụ của ngài, vì lấy tín nhiệm của hắn, lúc này mới cố ý tiếp cận bọn họ, Nhị thái thái, kỳ thật nô tài rất ủy khuất, lại bị tiểu tử kia khinh bạc, còn phải làm bộ vui vẻ... Ô ô...
Tiểu Hồng nói xong liền khóc.
- Thật giả? Ta nhìn ngươi giống thật lắm đấy?
Nhị thái thái đã có chút tin tưởng.
- Đương nhiên là thật, Nhị thái thái ngài xem!
Nhị thái thái trông thấy bí tịch tiểu Hồng đưa tới, đôi mắt phượng lập tức biến thành mắt trâu, còn bắn ra ngọn lửa tham lam.
- Hàng Long Thập Bát Chưởng! Cửu Âm Bạch Cốt Trảo!
Nhị thái thái đoạt lấy bí tịch trong tay tiểu Hồng, vội vàng lật ra vài trang, chỉ thấy bên trong là võ công huyền diệu, quan trọng hơn là, kiểu dáng của những trang giấy kia, rõ ràng cho thấy là đồ cổ.
- Như thế nào đến tay? Vì cái gì hôm nay mới đến tay?
Nhị thái thái cũng là người khôn khéo, vật tới tay vẫn không quên hỏi chi tiết, tỉ mỉ.
- Cũng là bởi vì hôm nay tên khốn kia đánh một trận với Nhị thiếu gia Tam thiếu gia.
- A?
Nhị thái thái có hứng thú, khó được nói ra.
- Ngồi xuống rồi nói.
Tiểu Hồng cũng không dám ngồi xuống như lời nàng, vẫn đứng mà nói.
- Là như thế này, tên khốn kia đánh hai thiếu gia trở về thì cảm thấy khó chịu, nói còn chưa đánh đủ, lại nhắm vào ta, nói ta cũng là người của Nhị thái thái, hắn khi dễ ta mới đã ghiền... Ô...
Nữ nhân đều là trời sinh đã biết diễn kịch, tiểu Hồng nói xong vậy mà khóc, trong lòng Nhị thái thái cũng căm giận, vỗ bàn một cái đầy tức giận.
- Hỗn đản này! Ngươi sao không chạy trở lại?
- Hắn bắt đầu chưa nói khi dễ ta, mà nói gạt sẽ cho ta xem Cái Bang Đả Cẩu Bổng Pháp, ai ngờ vừa vào nhà... Ô.
Tiểu Hồng lại khóc.
Nhị thái thái nghi hoặc nhìn hai bản bí tịch trong tay một chút, ngẩng đầu lên nói.
- Đúng rồi, không phải ba quyển sao? Vậy Đả Cẩu Bổng Pháp đâu?
- Ô... Chỉ có hai quyển, căn bản không có cái gì là Đả Cẩu Bổng Pháp, hắn nói, là cái kia, cái kia, là cái thứ dơ bẩn!
- Thứ dơ bẩn?
Nhị thái thái nghe không hiểu.
- Hắn cởi quần ra a...
Nhị thái thái cũng không ngốc, phun một câu.
- Thật sự là hỗn đản!
Tiểu Hồng còn nói thêm:
- Lúc ấy ta mới rõ vì cái gì mà những bí tịch này ta không tìm ra được, thì ra hai quyển sách này đều được hắn cất trong khe hở trong túi quần.
- A, thì ra là giấu như thế.
Nhị thái thái gật đầu và đã tin hoàn toàn, lại hỏi.
- Thế sao ngươi lại tìm ra được chúng thế?
- Ô...
Tiểu Hồng lại lau nước mắt, giống như chịu rất nhiều ủy khuất.
- Tên khốn kia không ngờ bức bách ta dùng miệng thân mật với hắn, hắn quá hung dữ, ta lại không dám cự tuyệt, đành phải làm theo yêu cầu của hắn, sau đó... Cái kia chảy ra nhiều thứ dơ bẩn a, ngay cả quần của hắn cũng dính, trong nội tâm của nô tỳ liền nghĩ ra mưu kế, nói là giúp hắn giặt quần, lúc này lấy được hai quyển bí tịch này.
- Oa, tiểu tử, ngươi đúng là khéo a, bảo nữ nhân kia nói hưu nói vượn, trong nội tâm của lão tổ ta cũng ngứa ngáy đấy.
Hoàng Tuyền lão tổ cười cạc cạc nói ra.
Diệp Không sợ tiểu Hồng trở về sẽ gặp Diệp Vũ làm mấy chuyện xấu, cho nên bảo tiểu Hồng mang theo thanh tiểu kiếm theo, đương nhiên, cũng không phải muốn Hoàng Tuyền lão tổ bảo hộ tiểu Hồng, mà bảo cho Hoàng Tuyền lão tổ làm cái máy nghe trộm.
Hoàng Tuyền lão tổ thông qua tiểu kiếm có thể thấy rõ tình huống xung quanh người của tiểu Hồng, nếu có cái gì bất trắc, có thể lập tức dùng linh thức câu thông nói với Diệp Không.
Cho nên tiểu Hồng bẩm báo với Nhị thái thái đều bị Hoàng Tuyền lão tổ nghe rõ ràng.
Diệp Không cười nói.
- Không biên một câu chuyện có tình tiết ly kỳ, Nhị thái thái cũng không tin đâu.
- Bề ngoài giống như nàng đã tin, vậy ngươi chuẩn bị làm gì bây giờ?
Hoàng Tuyền lão tổ lại hỏi.
- Ta bảo tiểu Hồng nói giặt rửa quần, chính là muốn cho Nhị thái thái minh bạch, thời gian không đợi người, làm gì phải nắm chắc, lúc này mới có thể bắt buộc nàng tranh thủ thời gian hành động, bằng không ta cũng không có thời gian mỗi ngày nhìn chằm chằm vào nàng.
...
- Nói như vậy, bí tịch này phải trả lại?
Nhị thái thái lầm bầm lầu bầu nói ra.
- Đương nhiên, nếu không sẽ bị hắn phát hiện...
Tiểu Hồng mặt mũi tràn đầy sợ hãi, dường như sợ ôn thần tới cực điểm.
- Lúc trả chậm nhất là lúc nào?
Nhị thái thái lại hỏi.
- Nô tỳ nói giặt quần cho hắn, nói với hắn, sáng sớm ngày mai quần sẽ khô, nói không chừng hắn sẽ hỏi nô tỳ.
Nhị thái thái không nói gì, cúi đầu trầm ngâm một hồi, nói ra.
- Đủ, đủ thời gian rồi.
Nói xong lại an ủi tiểu Hồng.
- Tốt rồi, ngươi cũng vất vả, bản phu nhân cam đoan sẽ cho ngươi chỗ tốt, ngươi về phòng nghỉ ngơi một chút, rửa cái mặt, ngủ một hồi.
- Vâng, Nhị thái thái.
Nhị thái thái lần này cũng không có đem chuyện tiểu Hồng gả cho con mình nói ra, mà chỉ nói sẽ có chỗ tốt, hiển nhiên, một nữ nhân đã dùng miệng để hầu hạ nam nhân khác, đây là chuyện nàng không thể tiếp nhận, đương nhiên dụng ý của Diệp Không bảo tiểu Hồng nói như vậy cũng là vì chuyện này.
Hoàng Tuyền lão tổ báo cáo Diệp Không xong, trong nội tâm rất vui vẻ, tiểu Hồng cũng không biết trong tiểu kiếm còn có Anh nhi, Hoàng Tuyền lão tổ đi theo chẳng những có thể nhìn thấy hoạt động trong phòng của tiểu Hồng, nói không chừng còn có thể nhìn thấy tiểu Hồng tắm rửa.
Hoàng Tuyền lão tổ rất chờ mong, nhưng mọi chuyện Diệp Không đã tính toán xong, làm sao mà quên chuyện này, sớm dặn dò tiểu Hồng không được tắm rửa.
Tuy hôm nay tiểu Hồng rất muốn tắm rửa, tối thiểu nhất phải rửa cái đó, nhưng lại nhớ tới dặn dò của Diệp Không, nàng vẫn nhẫn nhịn.
Tiểu Hồng vừa đi, Nhị thái thái lập tức bận rộn, việc đầu tiên là phái người gọi cao thủ có võ công cao cường từ nhà mẹ đẻ tới, bảo hắn nhận biết thật giả.
Cao thủ võ công kia nhìn qua một lần, khẳng định đây đúng là hai quyển bí tịch võ công không tệ, nhưng hắn lại cho rằng, cái võ công này không quá mức thần kỳ như vậy, luyện trong hai năm sẽ thành cao thủ.
Nhưng Nhị thái thái không quá để ý chuyện này, dù sao Diệp Không có hai quyển bí tịch này thì cũng có kỳ ngộ khác, những tình huống kia sau này sẽ nghe ngóng a, bí tịch trước mặt quan trọng hơn.
Sau đó Nhị thái thái lại vội vàng gọi họa sĩ tới, chiếu theo nguyên dạng bí tịch mà vẽ lại một lần, cả buổi chiều nàng bận rộn không thể nghỉ ngơi, nhưng trong lòng rất vui vẻ.
Hắc hắc, nếu ngươi không phải tu tiên giả, như vậy Diệp Không... Chờ chết đi!
Rốt cục nhịn đến khi trời tối đen, Nhị thái thái đem hai bản bí tịch giấu trong tay áo, sai người chuẩn bị cỗ kiệu, vội vàng đi ra cửa sau Diệp phủ.
Nhị thái thái vừa rời đi, trong gian phòng của tiểu Hồng sáng lên, lại tắt đi, sau đó tiểu Hồng lặng lẽ chạy ra khỏi cửa, đi vào trong phòng Nhị thái thái xác nhận một chút, xác thực không có ai ở lại, nàng cũng vội vàng đi ra tiểu viện.
- Nàng đã đi?
Diệp Không đại hỉ, nữ nhân này đúng là không nhịn được mà, hơn nữa động tĩnh lại là nửa đêm, vậy thì rất rõ ràng, Nhị thái thái vụng trộm với người ta... Nhất định là lòng mang ác ý với mình.
- Ngươi tựu đứng ở trong phòng ta chờ ta trở lại, ah, đem cái thanh tiểu kiếm cho kia ta.
Diệp Không đi ra khỏi phòng, hắn dán lên người một tấm Ẩn Thân Phù, sau đó đi ra.
- Ngày hôm qua trong đêm cho ngươi theo dõi ngươi không đi, hôm nay lại muốn đi, ai, không nghe lão tổ ta nói, ngươi sẽ hối hận a.
Hoàng Tuyền lão tổ nói ra.
- Hối hận cái gì, ngày hôm qua không đi là vì chuyện này không liên quan tới ta, hôm nay theo dõi lại phát hiện có tình huống mới, cho nên quyết định đi theo, không gì đáng trách.
Diệp Không ẩn thân, đi theo phía sau cỗ kiệu, dùng ý thức đối thoại với Hoàng Tuyền lão tổ.
- Nhị thái thái, kỳ thật ta vì hoàn thành nhiệm vụ của ngài, vì lấy tín nhiệm của hắn, lúc này mới cố ý tiếp cận bọn họ, Nhị thái thái, kỳ thật nô tài rất ủy khuất, lại bị tiểu tử kia khinh bạc, còn phải làm bộ vui vẻ... Ô ô...
Tiểu Hồng nói xong liền khóc.
- Thật giả? Ta nhìn ngươi giống thật lắm đấy?
Nhị thái thái đã có chút tin tưởng.
- Đương nhiên là thật, Nhị thái thái ngài xem!
Nhị thái thái trông thấy bí tịch tiểu Hồng đưa tới, đôi mắt phượng lập tức biến thành mắt trâu, còn bắn ra ngọn lửa tham lam.
- Hàng Long Thập Bát Chưởng! Cửu Âm Bạch Cốt Trảo!
Nhị thái thái đoạt lấy bí tịch trong tay tiểu Hồng, vội vàng lật ra vài trang, chỉ thấy bên trong là võ công huyền diệu, quan trọng hơn là, kiểu dáng của những trang giấy kia, rõ ràng cho thấy là đồ cổ.
- Như thế nào đến tay? Vì cái gì hôm nay mới đến tay?
Nhị thái thái cũng là người khôn khéo, vật tới tay vẫn không quên hỏi chi tiết, tỉ mỉ.
- Cũng là bởi vì hôm nay tên khốn kia đánh một trận với Nhị thiếu gia Tam thiếu gia.
- A?
Nhị thái thái có hứng thú, khó được nói ra.
- Ngồi xuống rồi nói.
Tiểu Hồng cũng không dám ngồi xuống như lời nàng, vẫn đứng mà nói.
- Là như thế này, tên khốn kia đánh hai thiếu gia trở về thì cảm thấy khó chịu, nói còn chưa đánh đủ, lại nhắm vào ta, nói ta cũng là người của Nhị thái thái, hắn khi dễ ta mới đã ghiền... Ô...
Nữ nhân đều là trời sinh đã biết diễn kịch, tiểu Hồng nói xong vậy mà khóc, trong lòng Nhị thái thái cũng căm giận, vỗ bàn một cái đầy tức giận.
- Hỗn đản này! Ngươi sao không chạy trở lại?
- Hắn bắt đầu chưa nói khi dễ ta, mà nói gạt sẽ cho ta xem Cái Bang Đả Cẩu Bổng Pháp, ai ngờ vừa vào nhà... Ô.
Tiểu Hồng lại khóc.
Nhị thái thái nghi hoặc nhìn hai bản bí tịch trong tay một chút, ngẩng đầu lên nói.
- Đúng rồi, không phải ba quyển sao? Vậy Đả Cẩu Bổng Pháp đâu?
- Ô... Chỉ có hai quyển, căn bản không có cái gì là Đả Cẩu Bổng Pháp, hắn nói, là cái kia, cái kia, là cái thứ dơ bẩn!
- Thứ dơ bẩn?
Nhị thái thái nghe không hiểu.
- Hắn cởi quần ra a...
Nhị thái thái cũng không ngốc, phun một câu.
- Thật sự là hỗn đản!
Tiểu Hồng còn nói thêm:
- Lúc ấy ta mới rõ vì cái gì mà những bí tịch này ta không tìm ra được, thì ra hai quyển sách này đều được hắn cất trong khe hở trong túi quần.
- A, thì ra là giấu như thế.
Nhị thái thái gật đầu và đã tin hoàn toàn, lại hỏi.
- Thế sao ngươi lại tìm ra được chúng thế?
- Ô...
Tiểu Hồng lại lau nước mắt, giống như chịu rất nhiều ủy khuất.
- Tên khốn kia không ngờ bức bách ta dùng miệng thân mật với hắn, hắn quá hung dữ, ta lại không dám cự tuyệt, đành phải làm theo yêu cầu của hắn, sau đó... Cái kia chảy ra nhiều thứ dơ bẩn a, ngay cả quần của hắn cũng dính, trong nội tâm của nô tỳ liền nghĩ ra mưu kế, nói là giúp hắn giặt quần, lúc này lấy được hai quyển bí tịch này.
- Oa, tiểu tử, ngươi đúng là khéo a, bảo nữ nhân kia nói hưu nói vượn, trong nội tâm của lão tổ ta cũng ngứa ngáy đấy.
Hoàng Tuyền lão tổ cười cạc cạc nói ra.
Diệp Không sợ tiểu Hồng trở về sẽ gặp Diệp Vũ làm mấy chuyện xấu, cho nên bảo tiểu Hồng mang theo thanh tiểu kiếm theo, đương nhiên, cũng không phải muốn Hoàng Tuyền lão tổ bảo hộ tiểu Hồng, mà bảo cho Hoàng Tuyền lão tổ làm cái máy nghe trộm.
Hoàng Tuyền lão tổ thông qua tiểu kiếm có thể thấy rõ tình huống xung quanh người của tiểu Hồng, nếu có cái gì bất trắc, có thể lập tức dùng linh thức câu thông nói với Diệp Không.
Cho nên tiểu Hồng bẩm báo với Nhị thái thái đều bị Hoàng Tuyền lão tổ nghe rõ ràng.
Diệp Không cười nói.
- Không biên một câu chuyện có tình tiết ly kỳ, Nhị thái thái cũng không tin đâu.
- Bề ngoài giống như nàng đã tin, vậy ngươi chuẩn bị làm gì bây giờ?
Hoàng Tuyền lão tổ lại hỏi.
- Ta bảo tiểu Hồng nói giặt rửa quần, chính là muốn cho Nhị thái thái minh bạch, thời gian không đợi người, làm gì phải nắm chắc, lúc này mới có thể bắt buộc nàng tranh thủ thời gian hành động, bằng không ta cũng không có thời gian mỗi ngày nhìn chằm chằm vào nàng.
...
- Nói như vậy, bí tịch này phải trả lại?
Nhị thái thái lầm bầm lầu bầu nói ra.
- Đương nhiên, nếu không sẽ bị hắn phát hiện...
Tiểu Hồng mặt mũi tràn đầy sợ hãi, dường như sợ ôn thần tới cực điểm.
- Lúc trả chậm nhất là lúc nào?
Nhị thái thái lại hỏi.
- Nô tỳ nói giặt quần cho hắn, nói với hắn, sáng sớm ngày mai quần sẽ khô, nói không chừng hắn sẽ hỏi nô tỳ.
Nhị thái thái không nói gì, cúi đầu trầm ngâm một hồi, nói ra.
- Đủ, đủ thời gian rồi.
Nói xong lại an ủi tiểu Hồng.
- Tốt rồi, ngươi cũng vất vả, bản phu nhân cam đoan sẽ cho ngươi chỗ tốt, ngươi về phòng nghỉ ngơi một chút, rửa cái mặt, ngủ một hồi.
- Vâng, Nhị thái thái.
Nhị thái thái lần này cũng không có đem chuyện tiểu Hồng gả cho con mình nói ra, mà chỉ nói sẽ có chỗ tốt, hiển nhiên, một nữ nhân đã dùng miệng để hầu hạ nam nhân khác, đây là chuyện nàng không thể tiếp nhận, đương nhiên dụng ý của Diệp Không bảo tiểu Hồng nói như vậy cũng là vì chuyện này.
Hoàng Tuyền lão tổ báo cáo Diệp Không xong, trong nội tâm rất vui vẻ, tiểu Hồng cũng không biết trong tiểu kiếm còn có Anh nhi, Hoàng Tuyền lão tổ đi theo chẳng những có thể nhìn thấy hoạt động trong phòng của tiểu Hồng, nói không chừng còn có thể nhìn thấy tiểu Hồng tắm rửa.
Hoàng Tuyền lão tổ rất chờ mong, nhưng mọi chuyện Diệp Không đã tính toán xong, làm sao mà quên chuyện này, sớm dặn dò tiểu Hồng không được tắm rửa.
Tuy hôm nay tiểu Hồng rất muốn tắm rửa, tối thiểu nhất phải rửa cái đó, nhưng lại nhớ tới dặn dò của Diệp Không, nàng vẫn nhẫn nhịn.
Tiểu Hồng vừa đi, Nhị thái thái lập tức bận rộn, việc đầu tiên là phái người gọi cao thủ có võ công cao cường từ nhà mẹ đẻ tới, bảo hắn nhận biết thật giả.
Cao thủ võ công kia nhìn qua một lần, khẳng định đây đúng là hai quyển bí tịch võ công không tệ, nhưng hắn lại cho rằng, cái võ công này không quá mức thần kỳ như vậy, luyện trong hai năm sẽ thành cao thủ.
Nhưng Nhị thái thái không quá để ý chuyện này, dù sao Diệp Không có hai quyển bí tịch này thì cũng có kỳ ngộ khác, những tình huống kia sau này sẽ nghe ngóng a, bí tịch trước mặt quan trọng hơn.
Sau đó Nhị thái thái lại vội vàng gọi họa sĩ tới, chiếu theo nguyên dạng bí tịch mà vẽ lại một lần, cả buổi chiều nàng bận rộn không thể nghỉ ngơi, nhưng trong lòng rất vui vẻ.
Hắc hắc, nếu ngươi không phải tu tiên giả, như vậy Diệp Không... Chờ chết đi!
Rốt cục nhịn đến khi trời tối đen, Nhị thái thái đem hai bản bí tịch giấu trong tay áo, sai người chuẩn bị cỗ kiệu, vội vàng đi ra cửa sau Diệp phủ.
Nhị thái thái vừa rời đi, trong gian phòng của tiểu Hồng sáng lên, lại tắt đi, sau đó tiểu Hồng lặng lẽ chạy ra khỏi cửa, đi vào trong phòng Nhị thái thái xác nhận một chút, xác thực không có ai ở lại, nàng cũng vội vàng đi ra tiểu viện.
- Nàng đã đi?
Diệp Không đại hỉ, nữ nhân này đúng là không nhịn được mà, hơn nữa động tĩnh lại là nửa đêm, vậy thì rất rõ ràng, Nhị thái thái vụng trộm với người ta... Nhất định là lòng mang ác ý với mình.
- Ngươi tựu đứng ở trong phòng ta chờ ta trở lại, ah, đem cái thanh tiểu kiếm cho kia ta.
Diệp Không đi ra khỏi phòng, hắn dán lên người một tấm Ẩn Thân Phù, sau đó đi ra.
- Ngày hôm qua trong đêm cho ngươi theo dõi ngươi không đi, hôm nay lại muốn đi, ai, không nghe lão tổ ta nói, ngươi sẽ hối hận a.
Hoàng Tuyền lão tổ nói ra.
- Hối hận cái gì, ngày hôm qua không đi là vì chuyện này không liên quan tới ta, hôm nay theo dõi lại phát hiện có tình huống mới, cho nên quyết định đi theo, không gì đáng trách.
Diệp Không ẩn thân, đi theo phía sau cỗ kiệu, dùng ý thức đối thoại với Hoàng Tuyền lão tổ.
/190
|