- Đều là quyết định chính xác? Ít dát vàng lên mặt mình, muốn ta nói, quyết định chính xác nhất chính là bắt nàng lại, dùng Sưu Hồn Đại Pháp.
Diệp Không lắc đầu, cười nói.
- Oa, biện pháp của ngươi đúng là thô bạo trực tiếp, nếu không có gì, phát hiện sai thì sao?
- Sai, vậy thì giết chứ sao!
Diệp Không lại nói.
- Sai, giết chết, không có sai, càng muốn giết chết, ngươi đúng là giết người như ngóe.
- Lão tổ ta năm đó giết người mới gọi là nhiều, chuyện này tính toán là cái gì chứ.
Hai người đấu miệng lưỡi, theo sau kiệu nhỏ đi lên một con đường lớn, không tới một hồi, kiệu nhỏ lại đi vào một con hẻm nhỏ tịch mịch, ngõ nhỏ lúc nửa đêm yên lặng, bước chân của kiệu phu truyền đi thật xa.
- Ngươi nói nàng là đi gặp ai?
Hoàng Tuyền lão tổ lại hỏi.
- Không có đi Tàng Xuân Lâu, vậy thì chỉ có Huynh đệ Lô gia và Thiết Nha Tư, ta cảm thấy càng có thể là Thiết Nha Tư.
Hoàng Tuyền lão tổ lắc đầu, nói ra:
- Ta cảm thấy Thiết Nha Tư không có gan như vậy, ngươi không thấy hắn nhìn thấy ngươi sắc mặt liền biến thành màu xanh sao? Lại nói tuổi của Thiết Nha Tư so với Nhị thái thái chênh lệch không ít, rất không có khả năng cấu kết lại.
- Chiếu theo ngươi nói, Huynh đệ Lô gia cùng Nhị thái thái niên kỷ khác biệt càng lớn, càng không có khả năng cấu kết.
- Đúng, ta đoán không phải Huynh đệ Lô gia, cũng không phải Thiết Nha Tư.
- Cái kia còn có ai đây này.
Diệp Không phát hiện kiệu nhỏ phía trước đã dừng lại, Nhị thái thái nhấc màn kiệu đi ra.
- Các ngươi chờ ta ở đây, một hồi ta sẽ đi ra.
Trước mặt là một bậc thang hai mảnh, đi vào trong một tòa nhà lớn, tòa nhà lớn cũng không có treo biển, không giống như nhà của quan lại, có chút giống như nhà mới xây.
Diệp Không cũng không suy nghĩ nhiều như vậy, phát hiện người trong nhà đều biết Nhị thái thái, sau đó đợi Nhị thái thái tiến vào phòng ngủ và an vị, người trong nhà này đều rời đi.
Diệp Không lại thấy một lão gia đinh đi vào một tòa nhà lớn ở cách đó không xa, nhưng ngôi nhà này khí thế không giống, cửa sau có người trông giữ, bên ngoài còn có hai con sư tử đá.
- Lại là làm quan, cũng là đại quan.
Hoàng Tuyền lão tổ nói ra.
- Đúng vậy.
Diệp Không gật đầu, lúc này hắn đã có thể để xác định Nhị thái thái đi hẹn với ai, đồng thời hắn cũng cảm thấy một cỗ nguy cơ mãnh liệt.
- Đại nhân, ngài chậm một chút.
Nam nhân trung niên đi ra, đi vào trong nội viện, phía sau mang theo hai nha dịch, đi theo lão gia đinh đi vào trong tòa nhà lớn chỗ Nhị thái thái.
- Ai vậy?
Hoàng Tuyền lão tổ hỏi.
- Nếu như ta không có đoán sai, hắn chính tân nhậm thành thủ Nam Đô Thành Trần Thanh Phương.
Diệp Không hừ lạnh một tiếng.
Hoàng Tuyền lão tổ bừng tỉnh đại ngộ.
- Ah, đúng, hắn là chủ quản của Thiết Nha Tư, tại sao ta lại quên chuyện này!
Rất nhanh, Trần Thanh Phương và Nhị thái thái đã thấy nhau.
- Tiểu tử này đã tu tập công pháp võ công, cho nên sẽ không phải là tu tiên giả, cho nên ta cũng yên tâm.
Trần Thanh Phương nghe Nhị thái thái tự thuật xong, cũng nói ra một câu.
Nhị thái thái nói ra.
- Nhưng ta nghe rất nhiều người nói, tiểu tử kia ngồi ở trong phòng tới vài ngày, loại tình huống này giải thích thế nào?
Trần Thanh Phương cười nói:
- Đại Hồng, ngươi cũng không biết, có nhiều võ công còn phải tu luyện nội công, nhưng nội công so sánh với tiên nhân, còn kém xa.
Hoàng Tuyền lão tổ nói với Diệp Không.
- Đại Hồng, ta nhổ vào, Nhị thái thái khuê danh rất tốt, trách không được lấy nhủ danh đặt cho nha hoàn, đặt tên là tiểu Hồng, ha ha.
- Đúng là xảo diệu a.
Diệp Không thấy bọn họ ngồi đối diện nhau, dán Ẩn Thân Phù, bọn họ căn bản không biết có người ở đối diện.
- Đây chính là hai bản võ công bí tịch sao?
Nhị thái thái lại hỏi.
- Không có, đây đều là chiêu thức vũ kỹ.
Trần Thanh Phương lại lật lật sách nói ra.
- Xem ra tiểu Hồng lại đi tìm hiểu tiểu tử kia rồi.
Nhị thái thái gật gật đầu, đột nhiên phát hiện Trần Thanh Phương tay nắm eo của nàng.
- Thanh Phương, đừng xằng bậy, hôm nay ta phải về sớm một chút.
- Ai, ngươi hôm nay tìm hiểu tiểu tử kia không phải là tu tiên giả, đã lập đại công cho bệ hạ, ta cũng được bệ hạ khích lệ, ha ha, ta sao có thể không ban thưởng cho ngươi được?
Trần Thanh Phương cười tà, thò tay cởi nút áo của Nhị thái thái..
- Không muốn.
Nhị thái thái tuy miệng kháng cự nhưng không có đẩy ra, để mặc cho Trần Thanh Phương cởi bỏ nút áo của nàng, bên trong là một cái yếm màu đỏ, bên cạnh cái yếm là túi thơm.
- Thanh Phương, nếu như bệ hạ thật muốn trị tội Diệp Hạo Nhiên, như vậy có thể tha cho hai nhi tử của ta không?
Nhị thái thái bị bàn tay của Trần Thanh Phương vân vê, trên mặt đã đỏ ửng.
- Hừ, Diệp Hạo Nhiên khi quân ủng binh tự trọng, trị tội hẳn là tội lớn tru di cửu tộc!
Trong mắt Trần Thanh Phương lóe lên tia lãnh khốc, tay dừng một chút, lại xoa xoa bộ ngực mềm trong cái yếm, thần sắc hòa hoãn chút ít nói ra.
- Đại Hồng ngươi lập công, ta sẽ bảo vệ cho hai nhi tử của ngươi không chết.
- Thanh Phương, ngươi quá tốt.
Nhị thái thái rất cảm động, thoáng cái ôm lấy Trần Thanh Phương.
- Đại Hồng, cho dù không có lập công, ta cũng ra sức bảo vệ ngươi, năm đó ngươi còn là khuê nữ, ta đã sùng bái ngươi rồi, khi đó ta đã muốn, nếu có một ngày, có thể cùng ngươi bách niên giai lão là tốt nhất, nhưng ai ngờ phụ thân ngươi lại hứa gả ngươi cho tên vũ phu Diệp Hạo Nhiên chứ!
Trần Thanh Phương đúng là sùng bái Nhị thái thái, muốn nữ nhân này vài chục năm, gần đây mới tới tay, đương nhiên là có cảm giác chơi chưa đủ, nói xong liền cởi quần của mình.
Ruộng của Nhị thái thái từ lâu đã thiếu người cày, bị tên Trần Thanh Phương vân vê một hồi, cũng phối hợp tốc sai quần của mình lên, uốn éo thân ngồi lên cái bàn tròn.
- Nhanh lên a, hôm nay ta không thể ở chỗ này lâu được, nếu không sẽ bị người ta hoài nghi.
Hai người giờ phút này cũng không biết đối diện với bàn tròn có người đang quan sát.
- Oa, tiên nhân cái bản bản, đúng là nắng hạn gặp mưa rào, càng già càng vượng a, so với người trẻ tuổi còn tốt hơn, miệng cũng không nói gì, đã vào thẳng chính đề.
Diệp Không lại thông qua thần thức kêu.
- Lão tổ, ngươi không phải bức thiết muốn xem những cái này sao? Trực tiếp kêu lên, nhanh tới xem.
- Đi vòng qua, ta muốn xem phía trước của nữ nhân này, không nên nhìn sau lưng.
Hoàng Tuyền lão tổ nuốt nước miếng nói ra.
- Thanh Phương... Còn có chuyện ta yêu cầu ngươi hỗ trợ...
Nhị thái thái nửa nằm ở trên cái bàn tròn, thở hổn hển nói ra.
- Nói đi!
- Đến lúc đó ngươi nhất định phải đem mẫu tử Diệp Không giao cho ta!
Nhị thái thái nghĩ đến Diệp Không, trên mặt lập tức hiện ra sát ý lăng lệ ác liệt, xem ra nàng đối với Diệp Không đúng là căm hận cực sâu, thậm chí ngay cả giờ phút vui đùa cũng không quên đi được.
Diệp Không lắc đầu, cười nói.
- Oa, biện pháp của ngươi đúng là thô bạo trực tiếp, nếu không có gì, phát hiện sai thì sao?
- Sai, vậy thì giết chứ sao!
Diệp Không lại nói.
- Sai, giết chết, không có sai, càng muốn giết chết, ngươi đúng là giết người như ngóe.
- Lão tổ ta năm đó giết người mới gọi là nhiều, chuyện này tính toán là cái gì chứ.
Hai người đấu miệng lưỡi, theo sau kiệu nhỏ đi lên một con đường lớn, không tới một hồi, kiệu nhỏ lại đi vào một con hẻm nhỏ tịch mịch, ngõ nhỏ lúc nửa đêm yên lặng, bước chân của kiệu phu truyền đi thật xa.
- Ngươi nói nàng là đi gặp ai?
Hoàng Tuyền lão tổ lại hỏi.
- Không có đi Tàng Xuân Lâu, vậy thì chỉ có Huynh đệ Lô gia và Thiết Nha Tư, ta cảm thấy càng có thể là Thiết Nha Tư.
Hoàng Tuyền lão tổ lắc đầu, nói ra:
- Ta cảm thấy Thiết Nha Tư không có gan như vậy, ngươi không thấy hắn nhìn thấy ngươi sắc mặt liền biến thành màu xanh sao? Lại nói tuổi của Thiết Nha Tư so với Nhị thái thái chênh lệch không ít, rất không có khả năng cấu kết lại.
- Chiếu theo ngươi nói, Huynh đệ Lô gia cùng Nhị thái thái niên kỷ khác biệt càng lớn, càng không có khả năng cấu kết.
- Đúng, ta đoán không phải Huynh đệ Lô gia, cũng không phải Thiết Nha Tư.
- Cái kia còn có ai đây này.
Diệp Không phát hiện kiệu nhỏ phía trước đã dừng lại, Nhị thái thái nhấc màn kiệu đi ra.
- Các ngươi chờ ta ở đây, một hồi ta sẽ đi ra.
Trước mặt là một bậc thang hai mảnh, đi vào trong một tòa nhà lớn, tòa nhà lớn cũng không có treo biển, không giống như nhà của quan lại, có chút giống như nhà mới xây.
Diệp Không cũng không suy nghĩ nhiều như vậy, phát hiện người trong nhà đều biết Nhị thái thái, sau đó đợi Nhị thái thái tiến vào phòng ngủ và an vị, người trong nhà này đều rời đi.
Diệp Không lại thấy một lão gia đinh đi vào một tòa nhà lớn ở cách đó không xa, nhưng ngôi nhà này khí thế không giống, cửa sau có người trông giữ, bên ngoài còn có hai con sư tử đá.
- Lại là làm quan, cũng là đại quan.
Hoàng Tuyền lão tổ nói ra.
- Đúng vậy.
Diệp Không gật đầu, lúc này hắn đã có thể để xác định Nhị thái thái đi hẹn với ai, đồng thời hắn cũng cảm thấy một cỗ nguy cơ mãnh liệt.
- Đại nhân, ngài chậm một chút.
Nam nhân trung niên đi ra, đi vào trong nội viện, phía sau mang theo hai nha dịch, đi theo lão gia đinh đi vào trong tòa nhà lớn chỗ Nhị thái thái.
- Ai vậy?
Hoàng Tuyền lão tổ hỏi.
- Nếu như ta không có đoán sai, hắn chính tân nhậm thành thủ Nam Đô Thành Trần Thanh Phương.
Diệp Không hừ lạnh một tiếng.
Hoàng Tuyền lão tổ bừng tỉnh đại ngộ.
- Ah, đúng, hắn là chủ quản của Thiết Nha Tư, tại sao ta lại quên chuyện này!
Rất nhanh, Trần Thanh Phương và Nhị thái thái đã thấy nhau.
- Tiểu tử này đã tu tập công pháp võ công, cho nên sẽ không phải là tu tiên giả, cho nên ta cũng yên tâm.
Trần Thanh Phương nghe Nhị thái thái tự thuật xong, cũng nói ra một câu.
Nhị thái thái nói ra.
- Nhưng ta nghe rất nhiều người nói, tiểu tử kia ngồi ở trong phòng tới vài ngày, loại tình huống này giải thích thế nào?
Trần Thanh Phương cười nói:
- Đại Hồng, ngươi cũng không biết, có nhiều võ công còn phải tu luyện nội công, nhưng nội công so sánh với tiên nhân, còn kém xa.
Hoàng Tuyền lão tổ nói với Diệp Không.
- Đại Hồng, ta nhổ vào, Nhị thái thái khuê danh rất tốt, trách không được lấy nhủ danh đặt cho nha hoàn, đặt tên là tiểu Hồng, ha ha.
- Đúng là xảo diệu a.
Diệp Không thấy bọn họ ngồi đối diện nhau, dán Ẩn Thân Phù, bọn họ căn bản không biết có người ở đối diện.
- Đây chính là hai bản võ công bí tịch sao?
Nhị thái thái lại hỏi.
- Không có, đây đều là chiêu thức vũ kỹ.
Trần Thanh Phương lại lật lật sách nói ra.
- Xem ra tiểu Hồng lại đi tìm hiểu tiểu tử kia rồi.
Nhị thái thái gật gật đầu, đột nhiên phát hiện Trần Thanh Phương tay nắm eo của nàng.
- Thanh Phương, đừng xằng bậy, hôm nay ta phải về sớm một chút.
- Ai, ngươi hôm nay tìm hiểu tiểu tử kia không phải là tu tiên giả, đã lập đại công cho bệ hạ, ta cũng được bệ hạ khích lệ, ha ha, ta sao có thể không ban thưởng cho ngươi được?
Trần Thanh Phương cười tà, thò tay cởi nút áo của Nhị thái thái..
- Không muốn.
Nhị thái thái tuy miệng kháng cự nhưng không có đẩy ra, để mặc cho Trần Thanh Phương cởi bỏ nút áo của nàng, bên trong là một cái yếm màu đỏ, bên cạnh cái yếm là túi thơm.
- Thanh Phương, nếu như bệ hạ thật muốn trị tội Diệp Hạo Nhiên, như vậy có thể tha cho hai nhi tử của ta không?
Nhị thái thái bị bàn tay của Trần Thanh Phương vân vê, trên mặt đã đỏ ửng.
- Hừ, Diệp Hạo Nhiên khi quân ủng binh tự trọng, trị tội hẳn là tội lớn tru di cửu tộc!
Trong mắt Trần Thanh Phương lóe lên tia lãnh khốc, tay dừng một chút, lại xoa xoa bộ ngực mềm trong cái yếm, thần sắc hòa hoãn chút ít nói ra.
- Đại Hồng ngươi lập công, ta sẽ bảo vệ cho hai nhi tử của ngươi không chết.
- Thanh Phương, ngươi quá tốt.
Nhị thái thái rất cảm động, thoáng cái ôm lấy Trần Thanh Phương.
- Đại Hồng, cho dù không có lập công, ta cũng ra sức bảo vệ ngươi, năm đó ngươi còn là khuê nữ, ta đã sùng bái ngươi rồi, khi đó ta đã muốn, nếu có một ngày, có thể cùng ngươi bách niên giai lão là tốt nhất, nhưng ai ngờ phụ thân ngươi lại hứa gả ngươi cho tên vũ phu Diệp Hạo Nhiên chứ!
Trần Thanh Phương đúng là sùng bái Nhị thái thái, muốn nữ nhân này vài chục năm, gần đây mới tới tay, đương nhiên là có cảm giác chơi chưa đủ, nói xong liền cởi quần của mình.
Ruộng của Nhị thái thái từ lâu đã thiếu người cày, bị tên Trần Thanh Phương vân vê một hồi, cũng phối hợp tốc sai quần của mình lên, uốn éo thân ngồi lên cái bàn tròn.
- Nhanh lên a, hôm nay ta không thể ở chỗ này lâu được, nếu không sẽ bị người ta hoài nghi.
Hai người giờ phút này cũng không biết đối diện với bàn tròn có người đang quan sát.
- Oa, tiên nhân cái bản bản, đúng là nắng hạn gặp mưa rào, càng già càng vượng a, so với người trẻ tuổi còn tốt hơn, miệng cũng không nói gì, đã vào thẳng chính đề.
Diệp Không lại thông qua thần thức kêu.
- Lão tổ, ngươi không phải bức thiết muốn xem những cái này sao? Trực tiếp kêu lên, nhanh tới xem.
- Đi vòng qua, ta muốn xem phía trước của nữ nhân này, không nên nhìn sau lưng.
Hoàng Tuyền lão tổ nuốt nước miếng nói ra.
- Thanh Phương... Còn có chuyện ta yêu cầu ngươi hỗ trợ...
Nhị thái thái nửa nằm ở trên cái bàn tròn, thở hổn hển nói ra.
- Nói đi!
- Đến lúc đó ngươi nhất định phải đem mẫu tử Diệp Không giao cho ta!
Nhị thái thái nghĩ đến Diệp Không, trên mặt lập tức hiện ra sát ý lăng lệ ác liệt, xem ra nàng đối với Diệp Không đúng là căm hận cực sâu, thậm chí ngay cả giờ phút vui đùa cũng không quên đi được.
/190
|