Nhưng ai biết Diệp Không một cước đá văng nàng ra.
- Loại nữ nhân rắn rết như ngươi, ta có thể tha mạng cho ngươi sao? Hắc hắc, không cho ngươi mặc quần, là cho bằng hữu nhiều năm của ta chưa xem, muốn nhìn một chút... Lão tổ, xuất hiện đi.
Trần Thanh Phương cũng có chút kiến thức, thấy một đạo bạch quang từ trong tiểu kiếm bay ra, đó là một anh nhi, hắn nghẹn ngào kêu lên:
- Nguyên Anh kỳ! Ngươi... Là tu tiên giả!
Lập tức lại mắng Nhị thái thái:
- Ngươi là nữ nhân ngu xuẩn, lão phu bị ngươi hại chết!
- Lão tổ, đừng nóng vội mà sờ.
Diệp Không cười cười, nói ra:
- Trước tiên đùng Sưu Hồn Đại Pháp với Trần Thanh Phương, ta muốn nhìn xem an bài của lão hoàng đế một chút.
Sau thời gian một chén trà, một đạo ánh sáng từ trong tòa nhà lớn này bay ra, Diệp Không đã rời đi, cũng đánh thức những hạ nhân đang yên giấc ngủ bằng phù chú.
Diệp Không không có giết những hạ nhân kia, tất nhiên là không muốn giết người vô tội, một nguyên nhân khác, hắn cũng không muốn để cho người khác nhìn ra hai kẻ này là bị mưu sát, trước khi hắn đi, bày tư thế cho Trần Thanh Phương và Nhị thái thái, làm cho người ta tưởng rằng hai người này quá kích động, nên bị treo vì quá hưng phấn.
- Như thế nào đây? Hôm nay sờ đủ chưa?
Trên đường trở về, Diệp Không hỏi.
- Ha ha, thoải mái, lão tổ ta thực hâm mộ những người có thân thể như các ngươi.
Hoàng Tuyền lão tổ tâm tình không tệ, nhưng hắn càng hướng tới một cổ thân thể hơn, như vậy cũng không phải là sờ sờ đơn giản như vậy, phải làm chút chuyện tốt.
- Vậy ngươi nói một chút đã lục soát được gì trong đầu của Trần Thanh Phương a?
Diệp Không lại hỏi.
- Rất nhiều nha, phương diện nào?
- Thái độ của Hoàng đế đối với Diệp Hạo Nhiên, lúc nào sẽ trị tội? Có phải thật sự hạ độc thủ với Diệp phủ hay không?
Những chuyện này làm Diệp Không lo lắng nhất.
- Ân, thái độ của hoàng đế, cũng không rõ ràng, có khả năng Trần Thanh Phương không phải tâm phúc của hoàng đế, hoàng đế chỉ bảo hắn đi Nam Đô Thành làm thành thủ, cũng không có phân phó cái gì, tìm kiếm chứng cớ làm loạn của Diệp Hạo Nhiên, cũng chỉ là hắn suy đoán thánh ý, tự chủ trương.
- À? Là như thế sao? Vậy chẳng phải không có chút giá trị sao?
Diệp Không có chút buồn bực, nhưng hắn không dám buông lỏng, Diệp Không đã xem không ít phim cổ trang, biết rõ tâm của đế vương.
Nhiều khi hoàng đế cũng không nói thẳng cái gì, cho ngươi hiểu rõ thánh ý, ngươi đoán đúng, sẽ được thăng quan, đoán sai là nấm mốc, nếu là hư chuyện, đến lúc đó hoàng đế sẽ nói "Trẫm chưa nói a", đó là tự ngươi làm, ngươi chết đi.
Nhưng tên Trần Thanh Phương này vững tin như thế, đã nói lên thánh ý đã rất rõ ràng, nhưng đối với hoàng đế, Diệp Không đúng là không có biện pháp, dù sao sau lưng hoàng đế là một môn phái tu tiên, cho dù Diệp Không là tu tiên giả, người ta cũng không nhất định sợ ngươi.
Nói không chừng còn phái tu tien giả cảnh giới cao tới, tiên hạ thủ vi cường, gạt bỏ mình.
- Xem ra vẫn phải cố gắng tu luyện tăng cảnh giới lên a.
Diệp Không thở dài một tiếng, sau đó tăng nhanh cước bộ.
- Như thế nào đây?
Diệp Không vừa trở về, tiểu Hồng đang ở trong phòng chờ sẵn.
- Yên tâm, hoàn toàn xong rồi, về sau cũng không cần bị người ta ức hiếp nữa.
Diệp Không vừa cười vừa nói.
- Ngươi đã cho Nhị thái thái...
Tiểu Hồng kinh ngạc che cái miệng nhỏ nhắn của mình lại, nàng lại hỏi:
- Nếu bị điều tra thì sao? Có xảy ra đại sự không? Tại sao ngươi lỗ mãng như vậy, không đến mức giết nàng chứ?
- Không đến mức giết? Ngươi cho rằng nàng là người tốt? Ta không giết nàng, nàng sẽ giết ta, con muốn từ từ hành hạ ta tới chết đấy!
Diệp Không nói xong, đem linh thạch bỏ vào mắt trận.
Tiểu Hồng không có đáp lời, gật gật đầu, nàng cũng tin tưởng Nhị thái thái đúng là có tính cách này/
- Ta làm sao bây giờ?
Nàng lại hỏi.
- Ngươi cũng đừng trở về bên kia nữa, Nhị thái thái đã chết, Tam thái thái khẳng định thành đương gia, đem ngươi về đó, một chút mặt mũi nàng cũng không cho.
Diệp Không bố trí tốt trận pháp, lại đem ngọn đèn đặt lên đầu giường.
Tuy Nhị thái thái không phải người tốt, nhưng mà, đối với tiểu Hồng vẫn không tệ, hiện tại bị Diệp Không giết, trong nội tâm tiểu Hồng có chút loạn, không biết là nên vui hay là khổ sở đây.
- Vậy chúng ta nên làm sao bây giờ?
Tiểu Hồng lại hoảng loạn hỏi.
Diệp Không cười ôm chầm lấy eo nhỏ của tiểu Hồng, nói ra.
- Đương nhiên là làm chuyện tốt.
- Thôi, không phải thời điểm này.
Tiểu Hồng mặt đỏ hồng.
- Không phải thời điểm sao? Yên tâm, không có người truy ra việc này.
Diệp Không ha ha cười nói ra.
- Ngày mai ta phải bắt đầu bế quan, phải rất lâu không thấy ngươi, để cho ta ăn no một chút nha.
- Bại hoại!
Hoàng Tuyền lão tổ cũng trách mắng.
- Đáng giận! Ngươi cho ta xem một lần là chết à? Lại ném ta vào trữ vật! Đúng là qua sông đoạn cầu!
Ngày tháng như thoi đưa, thời gian trôi qua cực nhanh.
Đảo mắt nửa năm vội vàng qua đi, Diệp Không đem một tia linh khí nhét vào khí hải, từ từ mở hai mắt, trong đôi mắt có một tia vui sướng nhàn nhạt.
Nửa năm này xảy ra không ít chuyện.
Đầu tiên là muốn nói một chút, nói tiếp tình huống của Nhị thái thái, bởi vì Nhị thái thái và Trần Thanh Phương chết quá mức mất mặt, cho nên bất kể là quan phủ hay là Diệp phủ đều không có điều tra nguyên nhân cái chết chính thức của bọn họ.
Tuy bọn họ chết rất kỳ quặc, không có ai tin tưởng là hai người đồng thời chết đi, hơn nữa những gia đinh kia đều hôn mê, đây chính là điểm đáng ngờ, nhưng không có người nào so đo, bởi vì có chuyện khác quan trọng hơn.
Nhị thái thái vừa chết, Diệp Uy đang ở trong quân doanh chạy về lo hậu sự, Diệp Uy liền đề nghị, để cho Tam thái thái quản lý sự vụ trong nội viện, sau đó viết thư cáo tri An Đô Diệp Hạo Nhiên, chờ an bài cuối cùng của hắn.
Tam thái thái nắm quyền, thoáng cái được phong quang, mỗi ngày dung quang toả sáng, quản cái này quản cái kia, về phần tiểu Hồng cũng không có làm khó dễ, thuận lợi biến thành nha hoàn thiếp thân của Trần cửu nương, tiểu Hồng và Lô Cầm mỗi ngày ở một chỗ, thời gian trôi qua cũng vui vẻ hòa hợp.
Nhưng thời gian vui vẻ của Tam thái thái không quá lâu, càng nhiều tháng trôi qua, An Đô thư về, làm cho Tam thái thái nổi điên lên, Diệp Hạo Nhiên không ngờ an bài Cửu phu nhân (Không hiểu sao là Cửu phu nhân vì thấy mẹ của Diệp Không cũng được xưng hô là Cửu nương) mới hai mươi lăm tuổi làm người quản lý sự vụ, bởi vì đây là tiểu lão bà hắn sủng ái nhất, bởi vậy có thể thấy được, kỳ thật Diệp Hạo Nhiên cũng có suy nghĩ của hắn, cửu phu nhân trẻ tuổi nhất, nàng dễ cho hắn đội nón xanh nhất, làm cho nàng có chút quyền lực, sẽ càng biết quý trọng sinh hoạt hiện tại.
- Loại nữ nhân rắn rết như ngươi, ta có thể tha mạng cho ngươi sao? Hắc hắc, không cho ngươi mặc quần, là cho bằng hữu nhiều năm của ta chưa xem, muốn nhìn một chút... Lão tổ, xuất hiện đi.
Trần Thanh Phương cũng có chút kiến thức, thấy một đạo bạch quang từ trong tiểu kiếm bay ra, đó là một anh nhi, hắn nghẹn ngào kêu lên:
- Nguyên Anh kỳ! Ngươi... Là tu tiên giả!
Lập tức lại mắng Nhị thái thái:
- Ngươi là nữ nhân ngu xuẩn, lão phu bị ngươi hại chết!
- Lão tổ, đừng nóng vội mà sờ.
Diệp Không cười cười, nói ra:
- Trước tiên đùng Sưu Hồn Đại Pháp với Trần Thanh Phương, ta muốn nhìn xem an bài của lão hoàng đế một chút.
Sau thời gian một chén trà, một đạo ánh sáng từ trong tòa nhà lớn này bay ra, Diệp Không đã rời đi, cũng đánh thức những hạ nhân đang yên giấc ngủ bằng phù chú.
Diệp Không không có giết những hạ nhân kia, tất nhiên là không muốn giết người vô tội, một nguyên nhân khác, hắn cũng không muốn để cho người khác nhìn ra hai kẻ này là bị mưu sát, trước khi hắn đi, bày tư thế cho Trần Thanh Phương và Nhị thái thái, làm cho người ta tưởng rằng hai người này quá kích động, nên bị treo vì quá hưng phấn.
- Như thế nào đây? Hôm nay sờ đủ chưa?
Trên đường trở về, Diệp Không hỏi.
- Ha ha, thoải mái, lão tổ ta thực hâm mộ những người có thân thể như các ngươi.
Hoàng Tuyền lão tổ tâm tình không tệ, nhưng hắn càng hướng tới một cổ thân thể hơn, như vậy cũng không phải là sờ sờ đơn giản như vậy, phải làm chút chuyện tốt.
- Vậy ngươi nói một chút đã lục soát được gì trong đầu của Trần Thanh Phương a?
Diệp Không lại hỏi.
- Rất nhiều nha, phương diện nào?
- Thái độ của Hoàng đế đối với Diệp Hạo Nhiên, lúc nào sẽ trị tội? Có phải thật sự hạ độc thủ với Diệp phủ hay không?
Những chuyện này làm Diệp Không lo lắng nhất.
- Ân, thái độ của hoàng đế, cũng không rõ ràng, có khả năng Trần Thanh Phương không phải tâm phúc của hoàng đế, hoàng đế chỉ bảo hắn đi Nam Đô Thành làm thành thủ, cũng không có phân phó cái gì, tìm kiếm chứng cớ làm loạn của Diệp Hạo Nhiên, cũng chỉ là hắn suy đoán thánh ý, tự chủ trương.
- À? Là như thế sao? Vậy chẳng phải không có chút giá trị sao?
Diệp Không có chút buồn bực, nhưng hắn không dám buông lỏng, Diệp Không đã xem không ít phim cổ trang, biết rõ tâm của đế vương.
Nhiều khi hoàng đế cũng không nói thẳng cái gì, cho ngươi hiểu rõ thánh ý, ngươi đoán đúng, sẽ được thăng quan, đoán sai là nấm mốc, nếu là hư chuyện, đến lúc đó hoàng đế sẽ nói "Trẫm chưa nói a", đó là tự ngươi làm, ngươi chết đi.
Nhưng tên Trần Thanh Phương này vững tin như thế, đã nói lên thánh ý đã rất rõ ràng, nhưng đối với hoàng đế, Diệp Không đúng là không có biện pháp, dù sao sau lưng hoàng đế là một môn phái tu tiên, cho dù Diệp Không là tu tiên giả, người ta cũng không nhất định sợ ngươi.
Nói không chừng còn phái tu tien giả cảnh giới cao tới, tiên hạ thủ vi cường, gạt bỏ mình.
- Xem ra vẫn phải cố gắng tu luyện tăng cảnh giới lên a.
Diệp Không thở dài một tiếng, sau đó tăng nhanh cước bộ.
- Như thế nào đây?
Diệp Không vừa trở về, tiểu Hồng đang ở trong phòng chờ sẵn.
- Yên tâm, hoàn toàn xong rồi, về sau cũng không cần bị người ta ức hiếp nữa.
Diệp Không vừa cười vừa nói.
- Ngươi đã cho Nhị thái thái...
Tiểu Hồng kinh ngạc che cái miệng nhỏ nhắn của mình lại, nàng lại hỏi:
- Nếu bị điều tra thì sao? Có xảy ra đại sự không? Tại sao ngươi lỗ mãng như vậy, không đến mức giết nàng chứ?
- Không đến mức giết? Ngươi cho rằng nàng là người tốt? Ta không giết nàng, nàng sẽ giết ta, con muốn từ từ hành hạ ta tới chết đấy!
Diệp Không nói xong, đem linh thạch bỏ vào mắt trận.
Tiểu Hồng không có đáp lời, gật gật đầu, nàng cũng tin tưởng Nhị thái thái đúng là có tính cách này/
- Ta làm sao bây giờ?
Nàng lại hỏi.
- Ngươi cũng đừng trở về bên kia nữa, Nhị thái thái đã chết, Tam thái thái khẳng định thành đương gia, đem ngươi về đó, một chút mặt mũi nàng cũng không cho.
Diệp Không bố trí tốt trận pháp, lại đem ngọn đèn đặt lên đầu giường.
Tuy Nhị thái thái không phải người tốt, nhưng mà, đối với tiểu Hồng vẫn không tệ, hiện tại bị Diệp Không giết, trong nội tâm tiểu Hồng có chút loạn, không biết là nên vui hay là khổ sở đây.
- Vậy chúng ta nên làm sao bây giờ?
Tiểu Hồng lại hoảng loạn hỏi.
Diệp Không cười ôm chầm lấy eo nhỏ của tiểu Hồng, nói ra.
- Đương nhiên là làm chuyện tốt.
- Thôi, không phải thời điểm này.
Tiểu Hồng mặt đỏ hồng.
- Không phải thời điểm sao? Yên tâm, không có người truy ra việc này.
Diệp Không ha ha cười nói ra.
- Ngày mai ta phải bắt đầu bế quan, phải rất lâu không thấy ngươi, để cho ta ăn no một chút nha.
- Bại hoại!
Hoàng Tuyền lão tổ cũng trách mắng.
- Đáng giận! Ngươi cho ta xem một lần là chết à? Lại ném ta vào trữ vật! Đúng là qua sông đoạn cầu!
Ngày tháng như thoi đưa, thời gian trôi qua cực nhanh.
Đảo mắt nửa năm vội vàng qua đi, Diệp Không đem một tia linh khí nhét vào khí hải, từ từ mở hai mắt, trong đôi mắt có một tia vui sướng nhàn nhạt.
Nửa năm này xảy ra không ít chuyện.
Đầu tiên là muốn nói một chút, nói tiếp tình huống của Nhị thái thái, bởi vì Nhị thái thái và Trần Thanh Phương chết quá mức mất mặt, cho nên bất kể là quan phủ hay là Diệp phủ đều không có điều tra nguyên nhân cái chết chính thức của bọn họ.
Tuy bọn họ chết rất kỳ quặc, không có ai tin tưởng là hai người đồng thời chết đi, hơn nữa những gia đinh kia đều hôn mê, đây chính là điểm đáng ngờ, nhưng không có người nào so đo, bởi vì có chuyện khác quan trọng hơn.
Nhị thái thái vừa chết, Diệp Uy đang ở trong quân doanh chạy về lo hậu sự, Diệp Uy liền đề nghị, để cho Tam thái thái quản lý sự vụ trong nội viện, sau đó viết thư cáo tri An Đô Diệp Hạo Nhiên, chờ an bài cuối cùng của hắn.
Tam thái thái nắm quyền, thoáng cái được phong quang, mỗi ngày dung quang toả sáng, quản cái này quản cái kia, về phần tiểu Hồng cũng không có làm khó dễ, thuận lợi biến thành nha hoàn thiếp thân của Trần cửu nương, tiểu Hồng và Lô Cầm mỗi ngày ở một chỗ, thời gian trôi qua cũng vui vẻ hòa hợp.
Nhưng thời gian vui vẻ của Tam thái thái không quá lâu, càng nhiều tháng trôi qua, An Đô thư về, làm cho Tam thái thái nổi điên lên, Diệp Hạo Nhiên không ngờ an bài Cửu phu nhân (Không hiểu sao là Cửu phu nhân vì thấy mẹ của Diệp Không cũng được xưng hô là Cửu nương) mới hai mươi lăm tuổi làm người quản lý sự vụ, bởi vì đây là tiểu lão bà hắn sủng ái nhất, bởi vậy có thể thấy được, kỳ thật Diệp Hạo Nhiên cũng có suy nghĩ của hắn, cửu phu nhân trẻ tuổi nhất, nàng dễ cho hắn đội nón xanh nhất, làm cho nàng có chút quyền lực, sẽ càng biết quý trọng sinh hoạt hiện tại.
/190
|