Diệp Tài vô sỉ nịnh nọt ton hót cười nói.
- Ít nịnh nọt đi!
Diệp Không dù bận vẫn ung dung nhìn hắn, thấy tâm tình Diệp Tài hoảng loạn, lúc này Diệp Không mới mở miệng nói:
- Chủ ý cho tiểu Hồng đi chà rửa bồn cầu là của ngươi phải không?
Thảm thảm! Quả nhiên hắn hoài nghi ta, Diệp Tài sợ tới mức run rẫy, hai chân và đầu gối như mềm nhũn ra, thoáng cái quỳ xuống đất, trong miệng nói ra.
- Bát thiếu gia, lão nô làm sao dám có chủ ý này, đều là Cửu phu nhân tự mình quyết định... Bát thiếu gia cứ điều tra, hôm nay lão nô đã tận tình khuyên bảo Cửu phu nhân thu hồi mệnh lệnh này, nhưng nàng không thu... Lão nô đã nói, tiểu Hồng chính là người của ôn thần à không là người của ngài, nhưng nàng nói, người khác sợ ôn thần...
Được! Lão đầu quýnh lên, không lựa lời nói, ôn thần cũng nói ra, nói đến lần thứ hai mới phát hiện, lần này chết chắc, mặt mũi Diệp Tài trắng bệch, không biết nói cái gì cho phải.
Diệp Không cũng lần đầu nghe thấy danh xưng này, trừng mắt.
- Ôn thần?
- Đây là, đây là, đây là...
Diệp Tài không biết nên nói từ đâu, thầm nghĩ xem ra sợ rằng cái mạng của ta cũng không còn rồi.
Suy nghĩ một chút, Diệp Không cười nói.
- Ôn thần? Nói ta? Ngoại hiệu này... Ta ôn các ngươi sao?
Diệp Không cười cười, trong nội tâm Diệp Tài có chút bất an, vội vàng giải thích.
- Kỳ thật cũng không phải người trong phủ đặt cho ngài, mà là nha dịch phủ nha đặt cho ngài truyền ra, mọi người cảm thấy xưng hô này rất... Rất...
- Rất hợp thích có phải hay không?
Diệp Không khoát khoát tay nói ra.
- Đứng lên đi, nếu không phải ngươi thì ta cũng không trừng trị ngươi, ôn thần thì ôn thần a, Cửu phu nhân có ở trong không?
- Có, lão nô dẫn đường cho ngài.
Chỉ đi thêm vài bước trong nháy mắt đến cửa, đẩy cửa, đã nhìn thấy Cửu phu nhân đang ngồi trên cái ghế lớn ở đại sảnh, trong ngực ôm một con mèo trắng giống như mèo Ba Tư, con mắt Cửu phu nhân nhắm lại, đôi mắt con mèo kia nửa màu hồng nửa màu lục mở lớn.
- Cửu phu nhân, Bát thiếu gia đến.
Diệp Tài đi đến thông báo, nhưng Cửu phu nhân một điểm phản ứng cũng không có, giống như đang ngủ.
Mới vừa rồi còn phát lửa lớn như vậy, trong nháy mắt liền ngủ mất? Diệp Tài biết rõ Cửu phu nhân là cố ý, mà hắn cũng không dám đắc tội vời người hung ác này, vì vậy không dám gọi, đành phải nói với Diệp Không.
- Bát thiếu gia, Cửu phu nhân mấy ngày mệt nhọc, đã ngủ, hay là ngài chờ một lát.
Hừ, Cửu phu nhân này, muốn ra oai phủ đầu với ta? Diệp Không nhìn Cửu phu nhân, khinh thường hừ một tiếng, nói ra.
- Nếu Cửu phu nhân ngủ, Tài thúc, ngươi cũng đừng phá giấc ngủ của nàng, để cho nàng ngủ thêm một hồi.
Diệp Tài cảm giác đầu mình không dùng được, đây không phải phong cách của Bát thiếu gia nha, hắn mà hét lớn một tiếng, ngủ thật hay ngủ giả cũng phải thức ngay, làm sao mà trở nên dễ nói chuyện như vậy?
Sau đó Diệp Không nói ra.
- Ngươi và tất cả nha hoàn đều lui ra ngoài đi, nhẹ một chút, đừng làm Cửu phu nhân thức giấc.
- Nha.
Diệp Tài ứng một tiếng, trong nội tâm cảm thấy có chuyện không đúng, vừa định dẫn nha hoàn đi ra, đột nhiên nghĩ đến điểm không đúng.
- Bát thiếu gia, chúng ta đi ra ngoài... Ngài?
Diệp Không trừng mắt trả lời:
- Ta đương nhiên là muốn nhìn Cửu phu nhân ngủ rồi!
- A?
Diệp Tài nghẹn họng nhìn trân trối, trong lòng nghĩ thầm, vì cái gì ôn thần này bảo chúng ta ra ngoài? Chẳng lẽ? Ông trời...ơ...i, lần này Cửu phu nhân rước họa vào thân rồi, chuyện gì Bát thiếu gia này cũng dám làm a.
Tuy Cửu phu nhân đang nhắm mắt, trong nội tâm cũng bối rối. Tiểu tử này đầu tiên là đuổi hạ nhân ra, muốn làm gì? Cô nam quả nữ, hắn không đánh chủ ý xấu chứ?
Cửu phu nhân âm thầm cân nhắc, tính toán, vẫn nên tự tỉnh a, đừng để tiểu tử này lợi dụng.
Cửu phu nhân mắt trợn trắng, đã nhìn thấy hai nha đầu kia chạy tới cửa, trong nội tâm giận dữ, chủ tử ta đây còn chưa lên tiếng, các ngươi đã dám bỏ lại ta mà chạy rồi hả?
- Thải Nhi, các ngươi muốn đi đâu vậy?
Cửu phu nhân thanh âm có chút băng hàn nói ra.
Hai nha đầu kia nghe được Cửu phu nhân lên tiếng, lập tức dừng bước chân lại, thầm nghĩ, thật không may, chưa kịp chuồn ra, lại đắc tội với phu nhân rồi.
Khẩu khí của Cửu phu nhân cực kỳ bất thiện, thanh âm âm trầm kia rất là khủng bố, hai nha đầu kia sợ Cửu phu nhân trách phạt, lập tức cuống quít giải thích:
- Cửu phu nhân, là Bát thiếu gia để cho nô tỳ đi ra ngoài, nô tỳ không dám không nghe theo.
- Hừ, thật sao? Bát thiếu gia để cho hai người các ngươi giết ta, cũng không dám không nghe theo, có phải hay không?
Cửu phu nhân châm chọc làm cho hai nha đầu kia chân tay luống cuống, nàng mới liếc mắt nhìn Diệp Không, ra lệnh:
- Trở về!
Hai nha hoàn nhìn xem Diệp Không, lại dừng bước. Trong nội tâm phiền muộn, vận rủi đã đến trốn cũng trốn không thoát, không biết như thế nào đã kỳ diệu trở thành trọng tâm cho bọn hắn tranh phong, làm nha hoàn như ta đúng là không dễ dàng chút nào? Một người để ta trở về một người để ta đi ra, đến cùng nên nghe cái nào đây?
- Trở về!
Cửu phu nhân trông thấy hai nha hoàn do dự, cho nên gia tăng thêm thanh âm.
- Đi ra ngoài!
Trong miệng Diệp Không nhổ ra hai chữ càng có lưc uy hiếp.
- Trở về!
- Đi ra ngoài!
Hai nha hoàn đứng tại chỗ bất động, một bước cũng không dám đi lên phía trước, càng không dám lui về sau, xem ra danh tiếng ôn thần xác thực đã ghi khắc vào lòng người.
Sợ hắn không sợ ta? Cửu phu nhân giận tím mặt, buông con mèo nhỏ, đứng lên, chỉ vào Diệp Không, quát:
- Diệp Không, ngươi muốn làm gì?
Cửu phu nhân vừa quát hỏi, chính thức làm cho hai người trở thành đối mặt.
- Ta muốn làm gì?
Diệp Không nở nụ cười rạng rỡ, dùng giọng điệu khiêu khích nói:
- Muốn cùng người một mình nói chuyện một chút. Như thế nào? Không dám? Không phải người không sợ ôn thần sao? Sao lại cứ làm khó hai nha hoàn đó thế, người đang sợ sao?
- Ít nịnh nọt đi!
Diệp Không dù bận vẫn ung dung nhìn hắn, thấy tâm tình Diệp Tài hoảng loạn, lúc này Diệp Không mới mở miệng nói:
- Chủ ý cho tiểu Hồng đi chà rửa bồn cầu là của ngươi phải không?
Thảm thảm! Quả nhiên hắn hoài nghi ta, Diệp Tài sợ tới mức run rẫy, hai chân và đầu gối như mềm nhũn ra, thoáng cái quỳ xuống đất, trong miệng nói ra.
- Bát thiếu gia, lão nô làm sao dám có chủ ý này, đều là Cửu phu nhân tự mình quyết định... Bát thiếu gia cứ điều tra, hôm nay lão nô đã tận tình khuyên bảo Cửu phu nhân thu hồi mệnh lệnh này, nhưng nàng không thu... Lão nô đã nói, tiểu Hồng chính là người của ôn thần à không là người của ngài, nhưng nàng nói, người khác sợ ôn thần...
Được! Lão đầu quýnh lên, không lựa lời nói, ôn thần cũng nói ra, nói đến lần thứ hai mới phát hiện, lần này chết chắc, mặt mũi Diệp Tài trắng bệch, không biết nói cái gì cho phải.
Diệp Không cũng lần đầu nghe thấy danh xưng này, trừng mắt.
- Ôn thần?
- Đây là, đây là, đây là...
Diệp Tài không biết nên nói từ đâu, thầm nghĩ xem ra sợ rằng cái mạng của ta cũng không còn rồi.
Suy nghĩ một chút, Diệp Không cười nói.
- Ôn thần? Nói ta? Ngoại hiệu này... Ta ôn các ngươi sao?
Diệp Không cười cười, trong nội tâm Diệp Tài có chút bất an, vội vàng giải thích.
- Kỳ thật cũng không phải người trong phủ đặt cho ngài, mà là nha dịch phủ nha đặt cho ngài truyền ra, mọi người cảm thấy xưng hô này rất... Rất...
- Rất hợp thích có phải hay không?
Diệp Không khoát khoát tay nói ra.
- Đứng lên đi, nếu không phải ngươi thì ta cũng không trừng trị ngươi, ôn thần thì ôn thần a, Cửu phu nhân có ở trong không?
- Có, lão nô dẫn đường cho ngài.
Chỉ đi thêm vài bước trong nháy mắt đến cửa, đẩy cửa, đã nhìn thấy Cửu phu nhân đang ngồi trên cái ghế lớn ở đại sảnh, trong ngực ôm một con mèo trắng giống như mèo Ba Tư, con mắt Cửu phu nhân nhắm lại, đôi mắt con mèo kia nửa màu hồng nửa màu lục mở lớn.
- Cửu phu nhân, Bát thiếu gia đến.
Diệp Tài đi đến thông báo, nhưng Cửu phu nhân một điểm phản ứng cũng không có, giống như đang ngủ.
Mới vừa rồi còn phát lửa lớn như vậy, trong nháy mắt liền ngủ mất? Diệp Tài biết rõ Cửu phu nhân là cố ý, mà hắn cũng không dám đắc tội vời người hung ác này, vì vậy không dám gọi, đành phải nói với Diệp Không.
- Bát thiếu gia, Cửu phu nhân mấy ngày mệt nhọc, đã ngủ, hay là ngài chờ một lát.
Hừ, Cửu phu nhân này, muốn ra oai phủ đầu với ta? Diệp Không nhìn Cửu phu nhân, khinh thường hừ một tiếng, nói ra.
- Nếu Cửu phu nhân ngủ, Tài thúc, ngươi cũng đừng phá giấc ngủ của nàng, để cho nàng ngủ thêm một hồi.
Diệp Tài cảm giác đầu mình không dùng được, đây không phải phong cách của Bát thiếu gia nha, hắn mà hét lớn một tiếng, ngủ thật hay ngủ giả cũng phải thức ngay, làm sao mà trở nên dễ nói chuyện như vậy?
Sau đó Diệp Không nói ra.
- Ngươi và tất cả nha hoàn đều lui ra ngoài đi, nhẹ một chút, đừng làm Cửu phu nhân thức giấc.
- Nha.
Diệp Tài ứng một tiếng, trong nội tâm cảm thấy có chuyện không đúng, vừa định dẫn nha hoàn đi ra, đột nhiên nghĩ đến điểm không đúng.
- Bát thiếu gia, chúng ta đi ra ngoài... Ngài?
Diệp Không trừng mắt trả lời:
- Ta đương nhiên là muốn nhìn Cửu phu nhân ngủ rồi!
- A?
Diệp Tài nghẹn họng nhìn trân trối, trong lòng nghĩ thầm, vì cái gì ôn thần này bảo chúng ta ra ngoài? Chẳng lẽ? Ông trời...ơ...i, lần này Cửu phu nhân rước họa vào thân rồi, chuyện gì Bát thiếu gia này cũng dám làm a.
Tuy Cửu phu nhân đang nhắm mắt, trong nội tâm cũng bối rối. Tiểu tử này đầu tiên là đuổi hạ nhân ra, muốn làm gì? Cô nam quả nữ, hắn không đánh chủ ý xấu chứ?
Cửu phu nhân âm thầm cân nhắc, tính toán, vẫn nên tự tỉnh a, đừng để tiểu tử này lợi dụng.
Cửu phu nhân mắt trợn trắng, đã nhìn thấy hai nha đầu kia chạy tới cửa, trong nội tâm giận dữ, chủ tử ta đây còn chưa lên tiếng, các ngươi đã dám bỏ lại ta mà chạy rồi hả?
- Thải Nhi, các ngươi muốn đi đâu vậy?
Cửu phu nhân thanh âm có chút băng hàn nói ra.
Hai nha đầu kia nghe được Cửu phu nhân lên tiếng, lập tức dừng bước chân lại, thầm nghĩ, thật không may, chưa kịp chuồn ra, lại đắc tội với phu nhân rồi.
Khẩu khí của Cửu phu nhân cực kỳ bất thiện, thanh âm âm trầm kia rất là khủng bố, hai nha đầu kia sợ Cửu phu nhân trách phạt, lập tức cuống quít giải thích:
- Cửu phu nhân, là Bát thiếu gia để cho nô tỳ đi ra ngoài, nô tỳ không dám không nghe theo.
- Hừ, thật sao? Bát thiếu gia để cho hai người các ngươi giết ta, cũng không dám không nghe theo, có phải hay không?
Cửu phu nhân châm chọc làm cho hai nha đầu kia chân tay luống cuống, nàng mới liếc mắt nhìn Diệp Không, ra lệnh:
- Trở về!
Hai nha hoàn nhìn xem Diệp Không, lại dừng bước. Trong nội tâm phiền muộn, vận rủi đã đến trốn cũng trốn không thoát, không biết như thế nào đã kỳ diệu trở thành trọng tâm cho bọn hắn tranh phong, làm nha hoàn như ta đúng là không dễ dàng chút nào? Một người để ta trở về một người để ta đi ra, đến cùng nên nghe cái nào đây?
- Trở về!
Cửu phu nhân trông thấy hai nha hoàn do dự, cho nên gia tăng thêm thanh âm.
- Đi ra ngoài!
Trong miệng Diệp Không nhổ ra hai chữ càng có lưc uy hiếp.
- Trở về!
- Đi ra ngoài!
Hai nha hoàn đứng tại chỗ bất động, một bước cũng không dám đi lên phía trước, càng không dám lui về sau, xem ra danh tiếng ôn thần xác thực đã ghi khắc vào lòng người.
Sợ hắn không sợ ta? Cửu phu nhân giận tím mặt, buông con mèo nhỏ, đứng lên, chỉ vào Diệp Không, quát:
- Diệp Không, ngươi muốn làm gì?
Cửu phu nhân vừa quát hỏi, chính thức làm cho hai người trở thành đối mặt.
- Ta muốn làm gì?
Diệp Không nở nụ cười rạng rỡ, dùng giọng điệu khiêu khích nói:
- Muốn cùng người một mình nói chuyện một chút. Như thế nào? Không dám? Không phải người không sợ ôn thần sao? Sao lại cứ làm khó hai nha hoàn đó thế, người đang sợ sao?
/190
|