Lệ Vô Đạt võ nghệ cao cường, "soát" một tiếng rút trường đao ra, chém phải chém trái, hòng tránh Diệp Không đánh lén, miễng cưỡng bổ đôi hai đạo chỉ phù đang bay về phía hắn.
- Tên ngu ngốc, không ngờ ngươi còn có chút vu thuật của Man tộc.
Lệ vô đạt cười lạnh nhìn Diệp Không, hắn nghĩ những trò mà hắn chưa từng xem qua này là Vu thuật.
- Ngu ngốc? Rất nhanh ta sẽ cho ngươi biết thế nào là ngu ngốc.
Diệp Không hiện tại đã đem mấy tên bang chúng kia thành kẻ mù lòa.
- Vậy phải xem ngươi có bản lĩnh đó hay không.
Lệ Vô Đạt cười lạnh một tiếng, cũng không quản sự sống chết của huynh đệ, tiện tay bắt một người, quay về phía Diệp Không đẩy tới:
- Hắn ở chỗ đó, giết hắn.
Tên tiểu tử kia hiện tại trước mắt là một mảnh đen kịt, trong miệng không ngừng mắng mỏ, lảo đảo huơ đao đánh tới:
- Tiểu tử, trả con mắt lại cho ta.
- Ngươi đi chết đi!
Diệp Không nghiêng người tránh né, chân quét ra, một cước đá văng tên bang chúng kia.
Nhưng sau khi cước này vừa đá ra, Diệp Không đột nhiên ý t hức được chiêu vừa nãy rõ ràng là mới học được từ Ảnh Ngọc khi nãy, không ngờ bất tri bất giác lại xuất ra, xem ra quả thật bản thân đã tìm hiểu được võ công trong ảnh ngọc.
- Quay lại.
Lệ Vô Đạt nổi danh từ lâu, có thể sống đến bây giờ, cũng vô cùng gian xảo, biết Diệp Không có điểm tà môn cho nên không ngừng đẩy thủ hạ của mình về phía trước, để cho hắn có thể tìm hiểu được nông sâu của Diệp Không.
Những tên này căn bản không nhìn thấy gì, mỗi một người đều kêu loạn cả lên, bị Diệp Không đá vào cùng một chỗ, chém đao lung tung.
- Lệ đường chủ, ngươi để cho thuộc hạ chịu chết, quả thực là không có đạo nghĩa a.
Diệp Không thảm nhiên cười.
- Đạo nghĩa? Ta...
Lệ Vô Đạt đột nhiên nghĩ đến bản thân đã bị bại lộ, lập tức quay đầu căm tức nhìn Lô Tuấn.
Hai huynh đệ Lô Nghĩa, Lô Tuấn cũng không còn đường quay lại, cũng rút đao ra, quát:
- Lệ Vô Đạt, chết đi!
- Các ngươi còn chưa đủ phân lượng!
Lệ Vô Đạt phất tay, đao phong xuất hiện, "keng, keng" hai tiếng, đao phong chạm vào nhau tóe lửa.
Lệ Vô Đạt này quả nhiên võ công cao cường, chỉ một đao có thể đánh bay đao của Lô Tuấn, Lô Nghĩa.
Không để hắn kịp ứng phó, thân ảnh Diệp Không như quỷ mị nhoáng lên, trước đó còn cách xa vài trượng, trong chớp mắt liền tới sau lưng Lệ Vô Đạt.
Lệ Vô Đạt có gan quay lại đánh với huynh đệ Lô gia là bởi vì đoán chắc Diệp Không không nhanh được như vậy, nhưng hắn không ngờ rằng, hắn so với bản thân mình tưởng tượng còn nhanh hơn rất nhiều, nhanh chóng thu lực đánh trả.
Võ công thiên hạ, không có gì là không thể không phá.
Miệng Diệp Không không ngừng niệm những câu chú ngữ khó hiểu, hắn vung tay quát:
- Định!
Định Thần Phù sau khi dán vào trên ót Lệ Vô Đạt ngay lập tức khiến hắn giống như bị đông cứng, ánh mắt sững sờ nhìn DIệp KHông, lưỡi đao đã giơ lên cao dưới ánh trăng phát ra ánh sáng rực rỡ.
Thế nhưng vĩnh viễn không chém xuống được.
- Oanh!
Oanh!
Lệ Vô Đạt ngã xuống đất, tạo nên một trận bụi.
- Nhanh giết hắn.
Huynh đệ Lô gia cuống quít chạy tới thanh đao bị đánh bay lúc nãy.
- Trên tay hắn không phải có đao sao?
Diệp Không cười lạnh, giẫm lên yết hầu Lệ Vô Đạt, rất thong thả lấy đao từ trong tay hắn.
Gió đêm chậm rãi thổi qua khuôn mặt của Lệ Vô Đạt, ánh trăng chiếu xuống làm lộ ra đôi mắt tràn đầy sự kinh hãi.
- Sợ hãi sao?
Diệp Không nhàn nhạt cười, dường như lại trở về bộ dáng ngu si ban nãy, hắn dứ dứ đao nói:
- Ta nghe nói, nếu càng giết nhiều người lại càng sợ chết, ngươi thực sự rất sợ hãi nha? Chỉ là, cho dù có sợ hãi... Cũng vẫn không thể thoát khỏi cái chết.
Khẩu khí của Diệp Không vô cùng sắc bén, cũng không dừng lại, phất tay là một đao, ánh trăng nhu hòa như nước, ánh đao sắc bén hóa thành một luồng sánh trắng như tuyết chém xuống.
- Đao hạ lưu người!
Đột nhiên bên góc tương bên ngoài có một tiếng gầm lên giận giữ, vô số bóng người từ chỗ tối xuất hiện.
Cung như trăng tròn, tiễn biệt người.
Hơn mười người cầm cung trong đó có nam tử dáng vẻ thư sinh cao giọng nói :
- Thả Lệ đường chủ ra! Ta sẽ cho ngươi một con đường sống!
Mọi người vừa nghe thấy tiếng nói đó lập tức đều khóc thét chạy vào bên trong miệng kêu to:
- Tiểu thần tiên đường chủ, nhanh cứu chúng ta, hắn có yêu pháp...
Diệp Không nghe nói vậy sững sờ, nhìn sang huynh đệ Lô gia đầy vẻ nghi hoặc:
- Tiểu thần tiên?
Lô Tuấn vội nói:
- Bát thiếu gia yên tâm, hắn tên là Hứa Du, không phải là tiên nhân, chỉ là đọc sách đọc nhiều rất thích bày mưu tính kế, từ trước đến nay tính toán không có chút sơ hở, mọi người vì thế mới gọi là hắn tiểu thần tiên, hắn là đường phó Chấp Pháp đường.
Nghe nói hắn không phải là tiên nhân, Diệp Không cười lạnh nói:
- Hứa đường chủ, vì sao ngươi vừa rồi không hiện thân, đợi đến lúc Lệ Vô Đạt bị ta hạ mới ra mặt, chẳng lẽ là ngấp nghé chức đường chủ của hắn, như vậy chẳng phải Diệp mỗ đã giúp ngươi có được một cái cơ hội rất tốt rồi sao?
Diệp Không mục đích là muốn ly gián, quả nhiên rất có tác dụng, những tên cung thủ đều quay đầu nhìn Hứa Du. Hứa Du cười nhạt một tiếng nói:
- Quả nhiên tại hạ đã xem thường Bát thiếu gia, cho dù bản thân tại hạ đã theo dõi thầm nghĩ chẳng qua đối phó một tiểu tử miệng còn hôi sữa, hà tất phải chuẩn bị long trọng như thế, bây giờ xem ra quả là không sai, Bát thiếu gia rất có tâm cơ ngay cả chúng ta và những đại nhân này đều cảm thấy không bằng ...
Diệp Không dù bận nhưng vẫn ung dung, trêu đùa:
- Vậy ngươi với những đại nhân này hãy bỏ qua cho tiểu hài tử như ta nhé.
Thế nhưng điều làm cho người ta không nghĩ tới chính là Hứa Du mở miệng nói:
- Có thể!
Diệp Không nhìn Hứa Du nói.
- Sẽ không đơn giản như vậy chứ?
- Đương nhiên, trước hết ngươi thả Lệ đường chủ ra, sau đó ta sẽ không giết ngươi.
- Tiên sư nó chứ!
Diệp Không cười nhạo:
- Ngươi cho rằng ta là một tiểu hài tử sao? Ta thả Lệ Vô Đạt rồi ngươi sẽ thả ta sao? Không giết sao? Có phải ngươi muốn bắt sống ta, rồi trở về tranh công nhận thưởng?
Hứa Du bị Diệp Không nói trúng tim đen, mặt không biến sắc, tiếp tục cười nói:
- Bát thiếu gia quả nhiên thông minh hơn người, người khác nói ngươi là kẻ đần xem ra bọn họ đều là có mắt như mù rồi.
Hứa Du chắp hai tay nói:
- Thế nhưng ta cũng không có coi ngươi là tiểu hài tử, ta sở dĩ đưa ra điều kiện như vậy, là vì... Ngươi không có lựa chọn nào khác!
- Ha ha, làm sao có thể? Làm sao ngươi biết ta nhất định sẽ không giết Lệ Vô Đạt?
- Bởi vì ngươi không phải là tiểu hài tử! Nếu như ngươi đáp ứng điều kiện của ta, để cho ta buộc ngươi trở về gặp bang chủ, ngươi còn có hi vọng sống, nếu không...
Hứa Du diện mục âm trầm nói:
- Ngươi chỉ có chết! Vạn tiễn xuyên tâm mà chết!
Diệp Không chế nhạo:
- Ha ha, khẩu khí thật lớn, ở đây chỉ có hơn mười cung thủ, lai có thể bắn ra vạn mũi tên được sao?
- Tên ngu ngốc, không ngờ ngươi còn có chút vu thuật của Man tộc.
Lệ vô đạt cười lạnh nhìn Diệp Không, hắn nghĩ những trò mà hắn chưa từng xem qua này là Vu thuật.
- Ngu ngốc? Rất nhanh ta sẽ cho ngươi biết thế nào là ngu ngốc.
Diệp Không hiện tại đã đem mấy tên bang chúng kia thành kẻ mù lòa.
- Vậy phải xem ngươi có bản lĩnh đó hay không.
Lệ Vô Đạt cười lạnh một tiếng, cũng không quản sự sống chết của huynh đệ, tiện tay bắt một người, quay về phía Diệp Không đẩy tới:
- Hắn ở chỗ đó, giết hắn.
Tên tiểu tử kia hiện tại trước mắt là một mảnh đen kịt, trong miệng không ngừng mắng mỏ, lảo đảo huơ đao đánh tới:
- Tiểu tử, trả con mắt lại cho ta.
- Ngươi đi chết đi!
Diệp Không nghiêng người tránh né, chân quét ra, một cước đá văng tên bang chúng kia.
Nhưng sau khi cước này vừa đá ra, Diệp Không đột nhiên ý t hức được chiêu vừa nãy rõ ràng là mới học được từ Ảnh Ngọc khi nãy, không ngờ bất tri bất giác lại xuất ra, xem ra quả thật bản thân đã tìm hiểu được võ công trong ảnh ngọc.
- Quay lại.
Lệ Vô Đạt nổi danh từ lâu, có thể sống đến bây giờ, cũng vô cùng gian xảo, biết Diệp Không có điểm tà môn cho nên không ngừng đẩy thủ hạ của mình về phía trước, để cho hắn có thể tìm hiểu được nông sâu của Diệp Không.
Những tên này căn bản không nhìn thấy gì, mỗi một người đều kêu loạn cả lên, bị Diệp Không đá vào cùng một chỗ, chém đao lung tung.
- Lệ đường chủ, ngươi để cho thuộc hạ chịu chết, quả thực là không có đạo nghĩa a.
Diệp Không thảm nhiên cười.
- Đạo nghĩa? Ta...
Lệ Vô Đạt đột nhiên nghĩ đến bản thân đã bị bại lộ, lập tức quay đầu căm tức nhìn Lô Tuấn.
Hai huynh đệ Lô Nghĩa, Lô Tuấn cũng không còn đường quay lại, cũng rút đao ra, quát:
- Lệ Vô Đạt, chết đi!
- Các ngươi còn chưa đủ phân lượng!
Lệ Vô Đạt phất tay, đao phong xuất hiện, "keng, keng" hai tiếng, đao phong chạm vào nhau tóe lửa.
Lệ Vô Đạt này quả nhiên võ công cao cường, chỉ một đao có thể đánh bay đao của Lô Tuấn, Lô Nghĩa.
Không để hắn kịp ứng phó, thân ảnh Diệp Không như quỷ mị nhoáng lên, trước đó còn cách xa vài trượng, trong chớp mắt liền tới sau lưng Lệ Vô Đạt.
Lệ Vô Đạt có gan quay lại đánh với huynh đệ Lô gia là bởi vì đoán chắc Diệp Không không nhanh được như vậy, nhưng hắn không ngờ rằng, hắn so với bản thân mình tưởng tượng còn nhanh hơn rất nhiều, nhanh chóng thu lực đánh trả.
Võ công thiên hạ, không có gì là không thể không phá.
Miệng Diệp Không không ngừng niệm những câu chú ngữ khó hiểu, hắn vung tay quát:
- Định!
Định Thần Phù sau khi dán vào trên ót Lệ Vô Đạt ngay lập tức khiến hắn giống như bị đông cứng, ánh mắt sững sờ nhìn DIệp KHông, lưỡi đao đã giơ lên cao dưới ánh trăng phát ra ánh sáng rực rỡ.
Thế nhưng vĩnh viễn không chém xuống được.
- Oanh!
Oanh!
Lệ Vô Đạt ngã xuống đất, tạo nên một trận bụi.
- Nhanh giết hắn.
Huynh đệ Lô gia cuống quít chạy tới thanh đao bị đánh bay lúc nãy.
- Trên tay hắn không phải có đao sao?
Diệp Không cười lạnh, giẫm lên yết hầu Lệ Vô Đạt, rất thong thả lấy đao từ trong tay hắn.
Gió đêm chậm rãi thổi qua khuôn mặt của Lệ Vô Đạt, ánh trăng chiếu xuống làm lộ ra đôi mắt tràn đầy sự kinh hãi.
- Sợ hãi sao?
Diệp Không nhàn nhạt cười, dường như lại trở về bộ dáng ngu si ban nãy, hắn dứ dứ đao nói:
- Ta nghe nói, nếu càng giết nhiều người lại càng sợ chết, ngươi thực sự rất sợ hãi nha? Chỉ là, cho dù có sợ hãi... Cũng vẫn không thể thoát khỏi cái chết.
Khẩu khí của Diệp Không vô cùng sắc bén, cũng không dừng lại, phất tay là một đao, ánh trăng nhu hòa như nước, ánh đao sắc bén hóa thành một luồng sánh trắng như tuyết chém xuống.
- Đao hạ lưu người!
Đột nhiên bên góc tương bên ngoài có một tiếng gầm lên giận giữ, vô số bóng người từ chỗ tối xuất hiện.
Cung như trăng tròn, tiễn biệt người.
Hơn mười người cầm cung trong đó có nam tử dáng vẻ thư sinh cao giọng nói :
- Thả Lệ đường chủ ra! Ta sẽ cho ngươi một con đường sống!
Mọi người vừa nghe thấy tiếng nói đó lập tức đều khóc thét chạy vào bên trong miệng kêu to:
- Tiểu thần tiên đường chủ, nhanh cứu chúng ta, hắn có yêu pháp...
Diệp Không nghe nói vậy sững sờ, nhìn sang huynh đệ Lô gia đầy vẻ nghi hoặc:
- Tiểu thần tiên?
Lô Tuấn vội nói:
- Bát thiếu gia yên tâm, hắn tên là Hứa Du, không phải là tiên nhân, chỉ là đọc sách đọc nhiều rất thích bày mưu tính kế, từ trước đến nay tính toán không có chút sơ hở, mọi người vì thế mới gọi là hắn tiểu thần tiên, hắn là đường phó Chấp Pháp đường.
Nghe nói hắn không phải là tiên nhân, Diệp Không cười lạnh nói:
- Hứa đường chủ, vì sao ngươi vừa rồi không hiện thân, đợi đến lúc Lệ Vô Đạt bị ta hạ mới ra mặt, chẳng lẽ là ngấp nghé chức đường chủ của hắn, như vậy chẳng phải Diệp mỗ đã giúp ngươi có được một cái cơ hội rất tốt rồi sao?
Diệp Không mục đích là muốn ly gián, quả nhiên rất có tác dụng, những tên cung thủ đều quay đầu nhìn Hứa Du. Hứa Du cười nhạt một tiếng nói:
- Quả nhiên tại hạ đã xem thường Bát thiếu gia, cho dù bản thân tại hạ đã theo dõi thầm nghĩ chẳng qua đối phó một tiểu tử miệng còn hôi sữa, hà tất phải chuẩn bị long trọng như thế, bây giờ xem ra quả là không sai, Bát thiếu gia rất có tâm cơ ngay cả chúng ta và những đại nhân này đều cảm thấy không bằng ...
Diệp Không dù bận nhưng vẫn ung dung, trêu đùa:
- Vậy ngươi với những đại nhân này hãy bỏ qua cho tiểu hài tử như ta nhé.
Thế nhưng điều làm cho người ta không nghĩ tới chính là Hứa Du mở miệng nói:
- Có thể!
Diệp Không nhìn Hứa Du nói.
- Sẽ không đơn giản như vậy chứ?
- Đương nhiên, trước hết ngươi thả Lệ đường chủ ra, sau đó ta sẽ không giết ngươi.
- Tiên sư nó chứ!
Diệp Không cười nhạo:
- Ngươi cho rằng ta là một tiểu hài tử sao? Ta thả Lệ Vô Đạt rồi ngươi sẽ thả ta sao? Không giết sao? Có phải ngươi muốn bắt sống ta, rồi trở về tranh công nhận thưởng?
Hứa Du bị Diệp Không nói trúng tim đen, mặt không biến sắc, tiếp tục cười nói:
- Bát thiếu gia quả nhiên thông minh hơn người, người khác nói ngươi là kẻ đần xem ra bọn họ đều là có mắt như mù rồi.
Hứa Du chắp hai tay nói:
- Thế nhưng ta cũng không có coi ngươi là tiểu hài tử, ta sở dĩ đưa ra điều kiện như vậy, là vì... Ngươi không có lựa chọn nào khác!
- Ha ha, làm sao có thể? Làm sao ngươi biết ta nhất định sẽ không giết Lệ Vô Đạt?
- Bởi vì ngươi không phải là tiểu hài tử! Nếu như ngươi đáp ứng điều kiện của ta, để cho ta buộc ngươi trở về gặp bang chủ, ngươi còn có hi vọng sống, nếu không...
Hứa Du diện mục âm trầm nói:
- Ngươi chỉ có chết! Vạn tiễn xuyên tâm mà chết!
Diệp Không chế nhạo:
- Ha ha, khẩu khí thật lớn, ở đây chỉ có hơn mười cung thủ, lai có thể bắn ra vạn mũi tên được sao?
/190
|