- Những người Phạm gia thế nào rồi?
Diệp Không lại hỏi.
- Đều chết hết rồi.
Lô Cầm nghĩ tới màn giết người, có chút không rét mà run, lại chui vào lồng ngực của Diệp Không mới nói ra.
- Bắt đầu cũng không có giết bọn họ, đem bọn họ giam giữ ở phòng cũ trong thành, sau đó, sau đó đám đại ca mang người đi khắp nơi bắt người Long Xà Bang, mà những bang chúng Long Xà Bang đối với Phạm gia huynh đệ rất bất mãn, nghe nói Phạm Cửu Long bị bắt, cũng nhao nhao quy hàng.
- Một mực bề bộn đến tối, trời đã tối, phát hiện ngươi còn không có trở lại, ca ca và Liễu tướng quân gấp lên, chiếu vào ngươi an bài, một nén hương chém một người, đến nửa đêm thì cũng chém luôn Phạm Cửu Long là người cuối cùng.
- Ai...
Diệp Không thở dài, đều nói người Thương Nam đại lục lãnh khốc vô tình, giết người diệt môn, nhìn mãi quen mắt, mình là kẻ xuyên việt, mới đến hai năm, cũng đã diệt một môn.
Từ trong lòng, Diệp Không không phải là người tàn nhẫn, thực tế đối với những lão nhân hài tử vô tội, hắn không thể xuống tay được, nhưng mà, hắn lại không thể quá nhân từ, ngươi hôm nay buông tha hắn, ngày mai hắn sẽ giết ngươi, ngươi cho hắn sống, ngày khác, hắn chắc chắn tới giết cả nhà ngươi, Diệp Không tuyệt đối không cho phép loại chuyện này xảy ra, cho nên quyết tâm trảm thảo trừ căn với Phạm gia.
Lô Cầm nghĩ đến tình cảnh giết người lúc ấy, cũng nhịn không được mà sợ hãi, sau đó tiếp tục nói.
- Giết người xong ngươi còn không có trở lại, mọi người cũng lo lắng, đến nửa đêm, cũng nhịn không được, cho nên đi tìm ngươi, nhưng mà cánh rừng này quá lớn, tiến vào rừng rậm thì sợ lạc đường, Liễu tướng quân nói phải đợi tới hừng đông mới đi vào.
Nghĩ đến tất cả mọi người đợi một đêm, tâm tình Diệp Không thư sướng, tuy tình cảm của người Thương Nam đại lục đơn bạc, tàn nhẫn thành tánh, nhưng dù sao vẫn có người lo lắng cho mình, quan tâm tới mình.
Hắn ôn nhu nói ra:
- Ngươi một đêm không ngủ sao?
Lô Cầm trả lời:
- Đương nhiên, ngươi không trở lại, ngươi không biết ta lo lắng bao nhiêu đâu.
Nói đến đây, cảm thấy có chút không có ý tứ, nói không nên lời, một đôi mắt đẹp trốn tránh lấy ánh mắt của Diệp Không, cúi đầu không dám nhìn thẳng.
Mà tiểu nữ nhi thẹn thùng, nhắm trúng tâm tình đại động của Diệp Không, cái gì tiên lộ gian nan, cái gì tâm tình đạm mạc, toàn bộ đều quên đi. Ôm thân thể mềm mại của Lô Cầm, cúi đầu hôn môi mềm của nàng.
Thân thể Lô Cầm run rẩy, nhưng nàng không tránh né, cảm giác được Diệp Không ngày càng tiến đến gần, hô hấp của nàng càng ngày càng nhanh, đôi mắt to nhắm lại, trên mặt đẹp, xuất hiện hai đóa hoa đào đỏ hồng.
Trên thảo nguyên, trên những cọng cỏ đủ hình thù, có giọt sương dính bên trên, phản chiếu ánh sáng rực rỡ, có thể trông thấy một đôi thiếu niên, cả người ngọc dính sát vào nhau.
- Diệp Không ca ca, ngươi nói tình huống bên kia đi.
Mới nếm thử mật ngọt, Lô Cầm rất ngọt ngào, trên mặt đỏ ửng như hoa đào, không dám ngẩng đầu, vội vàng nói sang chuyện khác.
- Ân, được rồi, lần này thiếu chút nữa ta đã không trở về được rồi.
Diệp Không cũng hít sâu hai hơi rồi nói ra, sau đó áp chế tâm tình đại động của mình lại.
Kỳ thật Diệp Không lúc ở địa cầu, cũng hưởng qua tư vị trong đó, nhưng với tư cách là một tên lưu manh trên đường phố, làm gì có cô gái tốt nào liên hệ với hắn, đều là một ít muội muội và tiểu thư, nữ lưu manh mà thôi, Diệp Không tuy không thiếu nữ nhân, nhưng chưa từng hưởng qua tư vị của tình yêu, mà Lô Cầm, trong nội tâm kiên trì với hắn, cho nên lúc này, hắn vẫn nhịn xuống động tác kế tiếp.
Lúc này, Diệp Không đem chuyện mình kích đấu với Phạm Cửu Xà trải qua nói ra, nói ra làm tiểu nha đầu khẩn trương không thôi, thỉnh thoảng đong đưa nốt ruồi mỹ nhân dưới khóe miệng, trừng đôi mắt dễ thương, sợ bỏ qua bộ phận đặc sắc.
- Nhưng lần này vẫn có thu hoạch, có pháp khí, còn có linh thạch, còn có pháp thuật mà ta không có.
Diệp Không từ trong túi trữ vật lấy linh thạch ra cho Lô Cầm xem.
- Nhìn rất đẹp đấy!
Nữ hài tử đối với những thứ lòe loẹt lấp lánh có yêu thích không giống bình thường, cầm linh thạch lên quan sát.
- Đây cũng không phải là đồ để đẹp mắt, đây là linh thạch, đối với tu tiên giả, có rất nhiều tác dụng đấy.
Diệp Không vừa cười vừa nói.
Lô Cầm chơi linh thạch một hồi, lại hỏi.
- Là những thứ này sao?
- Ân, còn có một ít nhánh dây Tù Lung Thảo, không còn gì nữa cả.
- Diệp Không ca ca gạt người, trong quần của ngươi nhất định là có cất dấu thứ gì đó?
Lô Cầm không tin nói ra.
Diệp Không không hiểu lắm.
- Nào có, đều ở đây.
- Hừ!
Lô Cầm nhếch cái mũi nhỏ lên, thò tay xuống dưới bắt một cái, nắm vào trong nội y của Diệp Không, nói ra.
- Còn khoác lác, có đồ cất dấu mà giấu ta, còn không thừa nhận!
Diệp Không không nghĩ tới bị tiểu nữ hài bắt lấy vật kia, hít một hơi lãnh khí, ngăn chận cơn hưng phấn sắp phun trào, vội vàng kéo tay nhỏ bé của Lô Cầm ra, nói:
- Tiểu Cầm nha, ta gần đây đang tu luyện mười tám lộ bổng pháp của Cái Bang, trước khi tu luyện thành công, thì cái đả cẩu bổng này không thể cho ngươi xem.
Lô Cầm cũng là nha đầu nghe lời, buông tay, tràn đầy ngây thơ nói.
- Vậy ngươi đáp ứng ta, chờ ngươi tu luyện thành công cho ta xem, đến lúc đó còn phải dạy ta!
Diệp Không bị sặc.
- Khục khục, dạy, dạy mà, chờ ta tu luyện thành công đi.
Nói xong vội vàng dùng quần áo che lại, trong lòng tự nhủ, nghiệp chướng a, không ngờ bị tiểu muội muội vị thành niên bắt lấy a, lão tử lúc nào thành thúc thúc biến thái rồi.
Lô Cầm nào biết được đó là cái gì, trịnh trọng gật đầu nói ra.
- Đả cẩu bổng, nhất định rất lợi hại, đến lúc đó nhất định phải cho ta xem đấy!
- Nhất định nhất định.
Diệp Không không dám nói thêm về đề tài này, vội vàng đứng dậy nói ra.
- Phải nhanh chóng trở về thành thôi, bằng không thì mẫu thân ta sẽ sốt ruột.
Không nghĩ tới ở phía sau lại nghe nha đầu thì thầm.
- Thật kỳ quái, đả cẩu bổng, tại sao lại nóng, còn biết động đậy nữa.
Diệp Không mặt mo đỏ lên, vội vàng phóng lên ngựa, nói ra:
- Nhanh lên ngựa đi.
Sau khi cưỡi cùng một con ngựa với Lô Cầm, hai người nhàn nhã đi về hướng Nam Đô Thành, bầu trời lúc này đã sáng tỏ, mây trắng ôn nhu, Diệp Không cũng đang đắm chìm trong cảm giác yêu đương, cảm giác nếu có máy quay phim trong tay, vậy thì càng giống như khách du lịch.
Nhưng tâm tính tốt đẹp này không duy trì được lâu, lúc hai người cưỡi ngựa đi vào trong thành một tiểu đệ thủ hạ của Huynh đệ Lô gia chạy tới chào.
- Không tốt, Bát thiếu gia, các huynh đệ bị nha dịch phủ thành chủ bắt rồi!
Nghe tiểu đệ báo cáo, Diệp Không mới biết được, thì ra mọi người vất vả cả đêm, Huynh đệ Lô gia lấy được không ít bạc trong hang ổ của Phạm Cửu Long, dưới sự lừa dối của Liễu Trường Thành, quan và phỉ cấu kết, liền giết đến Tàng Xuân Lâu, chuẩn bị cưỡi lên người nữ nhân để giải sầu.
Nhưng ở Thương Nam đại lục và địa cầu cũng có điểm giống nhau, tiểu thư đều hoạt động vào trời tối, mà giữa ban ngày, trời vừa sáng, các tiểu thư vừa ngủ một lúc, Tàng Xuân Lâu căn bản là chưa mở cửa.
Diệp Không lại hỏi.
- Đều chết hết rồi.
Lô Cầm nghĩ tới màn giết người, có chút không rét mà run, lại chui vào lồng ngực của Diệp Không mới nói ra.
- Bắt đầu cũng không có giết bọn họ, đem bọn họ giam giữ ở phòng cũ trong thành, sau đó, sau đó đám đại ca mang người đi khắp nơi bắt người Long Xà Bang, mà những bang chúng Long Xà Bang đối với Phạm gia huynh đệ rất bất mãn, nghe nói Phạm Cửu Long bị bắt, cũng nhao nhao quy hàng.
- Một mực bề bộn đến tối, trời đã tối, phát hiện ngươi còn không có trở lại, ca ca và Liễu tướng quân gấp lên, chiếu vào ngươi an bài, một nén hương chém một người, đến nửa đêm thì cũng chém luôn Phạm Cửu Long là người cuối cùng.
- Ai...
Diệp Không thở dài, đều nói người Thương Nam đại lục lãnh khốc vô tình, giết người diệt môn, nhìn mãi quen mắt, mình là kẻ xuyên việt, mới đến hai năm, cũng đã diệt một môn.
Từ trong lòng, Diệp Không không phải là người tàn nhẫn, thực tế đối với những lão nhân hài tử vô tội, hắn không thể xuống tay được, nhưng mà, hắn lại không thể quá nhân từ, ngươi hôm nay buông tha hắn, ngày mai hắn sẽ giết ngươi, ngươi cho hắn sống, ngày khác, hắn chắc chắn tới giết cả nhà ngươi, Diệp Không tuyệt đối không cho phép loại chuyện này xảy ra, cho nên quyết tâm trảm thảo trừ căn với Phạm gia.
Lô Cầm nghĩ đến tình cảnh giết người lúc ấy, cũng nhịn không được mà sợ hãi, sau đó tiếp tục nói.
- Giết người xong ngươi còn không có trở lại, mọi người cũng lo lắng, đến nửa đêm, cũng nhịn không được, cho nên đi tìm ngươi, nhưng mà cánh rừng này quá lớn, tiến vào rừng rậm thì sợ lạc đường, Liễu tướng quân nói phải đợi tới hừng đông mới đi vào.
Nghĩ đến tất cả mọi người đợi một đêm, tâm tình Diệp Không thư sướng, tuy tình cảm của người Thương Nam đại lục đơn bạc, tàn nhẫn thành tánh, nhưng dù sao vẫn có người lo lắng cho mình, quan tâm tới mình.
Hắn ôn nhu nói ra:
- Ngươi một đêm không ngủ sao?
Lô Cầm trả lời:
- Đương nhiên, ngươi không trở lại, ngươi không biết ta lo lắng bao nhiêu đâu.
Nói đến đây, cảm thấy có chút không có ý tứ, nói không nên lời, một đôi mắt đẹp trốn tránh lấy ánh mắt của Diệp Không, cúi đầu không dám nhìn thẳng.
Mà tiểu nữ nhi thẹn thùng, nhắm trúng tâm tình đại động của Diệp Không, cái gì tiên lộ gian nan, cái gì tâm tình đạm mạc, toàn bộ đều quên đi. Ôm thân thể mềm mại của Lô Cầm, cúi đầu hôn môi mềm của nàng.
Thân thể Lô Cầm run rẩy, nhưng nàng không tránh né, cảm giác được Diệp Không ngày càng tiến đến gần, hô hấp của nàng càng ngày càng nhanh, đôi mắt to nhắm lại, trên mặt đẹp, xuất hiện hai đóa hoa đào đỏ hồng.
Trên thảo nguyên, trên những cọng cỏ đủ hình thù, có giọt sương dính bên trên, phản chiếu ánh sáng rực rỡ, có thể trông thấy một đôi thiếu niên, cả người ngọc dính sát vào nhau.
- Diệp Không ca ca, ngươi nói tình huống bên kia đi.
Mới nếm thử mật ngọt, Lô Cầm rất ngọt ngào, trên mặt đỏ ửng như hoa đào, không dám ngẩng đầu, vội vàng nói sang chuyện khác.
- Ân, được rồi, lần này thiếu chút nữa ta đã không trở về được rồi.
Diệp Không cũng hít sâu hai hơi rồi nói ra, sau đó áp chế tâm tình đại động của mình lại.
Kỳ thật Diệp Không lúc ở địa cầu, cũng hưởng qua tư vị trong đó, nhưng với tư cách là một tên lưu manh trên đường phố, làm gì có cô gái tốt nào liên hệ với hắn, đều là một ít muội muội và tiểu thư, nữ lưu manh mà thôi, Diệp Không tuy không thiếu nữ nhân, nhưng chưa từng hưởng qua tư vị của tình yêu, mà Lô Cầm, trong nội tâm kiên trì với hắn, cho nên lúc này, hắn vẫn nhịn xuống động tác kế tiếp.
Lúc này, Diệp Không đem chuyện mình kích đấu với Phạm Cửu Xà trải qua nói ra, nói ra làm tiểu nha đầu khẩn trương không thôi, thỉnh thoảng đong đưa nốt ruồi mỹ nhân dưới khóe miệng, trừng đôi mắt dễ thương, sợ bỏ qua bộ phận đặc sắc.
- Nhưng lần này vẫn có thu hoạch, có pháp khí, còn có linh thạch, còn có pháp thuật mà ta không có.
Diệp Không từ trong túi trữ vật lấy linh thạch ra cho Lô Cầm xem.
- Nhìn rất đẹp đấy!
Nữ hài tử đối với những thứ lòe loẹt lấp lánh có yêu thích không giống bình thường, cầm linh thạch lên quan sát.
- Đây cũng không phải là đồ để đẹp mắt, đây là linh thạch, đối với tu tiên giả, có rất nhiều tác dụng đấy.
Diệp Không vừa cười vừa nói.
Lô Cầm chơi linh thạch một hồi, lại hỏi.
- Là những thứ này sao?
- Ân, còn có một ít nhánh dây Tù Lung Thảo, không còn gì nữa cả.
- Diệp Không ca ca gạt người, trong quần của ngươi nhất định là có cất dấu thứ gì đó?
Lô Cầm không tin nói ra.
Diệp Không không hiểu lắm.
- Nào có, đều ở đây.
- Hừ!
Lô Cầm nhếch cái mũi nhỏ lên, thò tay xuống dưới bắt một cái, nắm vào trong nội y của Diệp Không, nói ra.
- Còn khoác lác, có đồ cất dấu mà giấu ta, còn không thừa nhận!
Diệp Không không nghĩ tới bị tiểu nữ hài bắt lấy vật kia, hít một hơi lãnh khí, ngăn chận cơn hưng phấn sắp phun trào, vội vàng kéo tay nhỏ bé của Lô Cầm ra, nói:
- Tiểu Cầm nha, ta gần đây đang tu luyện mười tám lộ bổng pháp của Cái Bang, trước khi tu luyện thành công, thì cái đả cẩu bổng này không thể cho ngươi xem.
Lô Cầm cũng là nha đầu nghe lời, buông tay, tràn đầy ngây thơ nói.
- Vậy ngươi đáp ứng ta, chờ ngươi tu luyện thành công cho ta xem, đến lúc đó còn phải dạy ta!
Diệp Không bị sặc.
- Khục khục, dạy, dạy mà, chờ ta tu luyện thành công đi.
Nói xong vội vàng dùng quần áo che lại, trong lòng tự nhủ, nghiệp chướng a, không ngờ bị tiểu muội muội vị thành niên bắt lấy a, lão tử lúc nào thành thúc thúc biến thái rồi.
Lô Cầm nào biết được đó là cái gì, trịnh trọng gật đầu nói ra.
- Đả cẩu bổng, nhất định rất lợi hại, đến lúc đó nhất định phải cho ta xem đấy!
- Nhất định nhất định.
Diệp Không không dám nói thêm về đề tài này, vội vàng đứng dậy nói ra.
- Phải nhanh chóng trở về thành thôi, bằng không thì mẫu thân ta sẽ sốt ruột.
Không nghĩ tới ở phía sau lại nghe nha đầu thì thầm.
- Thật kỳ quái, đả cẩu bổng, tại sao lại nóng, còn biết động đậy nữa.
Diệp Không mặt mo đỏ lên, vội vàng phóng lên ngựa, nói ra:
- Nhanh lên ngựa đi.
Sau khi cưỡi cùng một con ngựa với Lô Cầm, hai người nhàn nhã đi về hướng Nam Đô Thành, bầu trời lúc này đã sáng tỏ, mây trắng ôn nhu, Diệp Không cũng đang đắm chìm trong cảm giác yêu đương, cảm giác nếu có máy quay phim trong tay, vậy thì càng giống như khách du lịch.
Nhưng tâm tính tốt đẹp này không duy trì được lâu, lúc hai người cưỡi ngựa đi vào trong thành một tiểu đệ thủ hạ của Huynh đệ Lô gia chạy tới chào.
- Không tốt, Bát thiếu gia, các huynh đệ bị nha dịch phủ thành chủ bắt rồi!
Nghe tiểu đệ báo cáo, Diệp Không mới biết được, thì ra mọi người vất vả cả đêm, Huynh đệ Lô gia lấy được không ít bạc trong hang ổ của Phạm Cửu Long, dưới sự lừa dối của Liễu Trường Thành, quan và phỉ cấu kết, liền giết đến Tàng Xuân Lâu, chuẩn bị cưỡi lên người nữ nhân để giải sầu.
Nhưng ở Thương Nam đại lục và địa cầu cũng có điểm giống nhau, tiểu thư đều hoạt động vào trời tối, mà giữa ban ngày, trời vừa sáng, các tiểu thư vừa ngủ một lúc, Tàng Xuân Lâu căn bản là chưa mở cửa.
/190
|