Nhưng đám binh và phỉ này khó có được cơ hội nếm thử đồ ăn tươi, sợ lần sau đại lão bản không nỡ, cho nên buộc Tàng Xuân Lâu mở cửa, mọi người cũng không có cấu kết tốt, Tàng Xuân Lâu còn tưởng rằng có người tới nháo sự, cho nên mới náo tới quan phủ.
Về sau Liễu Trường Thanh ra mặt nói chuyện, phát hiện là hiểu lầm, mọi người cũng nói rõ ràng, nhưng ai biết, lúc này xuất hiện một Trình Giảo Kim.
Nha dịch của phủ thành phủ phái bộ khoái tới, không phải nói là thủ hạ của Huynh đệ Lô gia nhiễu loạn trị an, muốn bắt người trở về nói chuyện, bên này làm sao mà đáp ứng, vì vậy mọi người liền chống lại.
Diệp Không nhíu mày, thầm nghĩ, những nha dịch này rõ ràng không có việc nên đi tìm việc, hơn nữa bọn họ trông thấy Liễu Trường Thanh thì biết rõ là thân binh của Diệp gia, rõ ràng còn dám cường ngạnh như thế, hiển nhiên là có mục đích khác.
- Tiểu Cầm, ngươi về nghỉ ngơi trước đi, ta đi xem chuyện gì xảy ra.
Diệp Không tiễn Lô Cầm, sau đó cưỡi khoái mã đi tới Tàng Xuân Lâu.
Chỉ chốc lát sau, Diệp Không đã đi tới, chỉ thấy bên ngoài ba tầng người, ngoài ra còn có vây vòng trong vòng ngoài, mà ở ngoài cửa Tàng Xuân Lâu có mấy tên nha dịch, không biết tình huống bên trong thế nào, nhưng không có âm thanh chém giết.
Trong nội tâm của Diệp Không có chút an tâm, cho tiểu đệ dẫn ngựa, hắn trà trộn vào trong đám người, nghe một ít hộ dân cư nói chuyện, quả nhiên nghe được chút ít sự tình.
- Trời vừa mới sáng Trần Thanh Thiên đã ra oai phủ đầu với đám lưu manh rồi a.
- Nghe nói tên Trần Thanh Thiên vừa mới tới này rất lợi hại a!
Diệp Không gật đầu, hóa ra là thành thủ mới tới, cho nên muốn lập uy, bất quá thằng này lại chọc Diệp gia, hiển nhiên là có chút hậu đài, xâm nhập vào sâu hơn, hoàng đế phái người xuống Nam Đô Thành, chỉ sợ là nhằm vào Diệp Hạo Nhiên, tình cảnh của Diệp gia không tốt lắm.
Diệp Không nghe rõ ràng, không chần chờ nữa, đẩy đám người ra ngoài, tên thủ vệ kia nhìn thấy hô lên.
- Bát thiếu gia đến!
Cho nên để cho Diệp Không đi vào.
Tiến vào đại sảnh xem xét, thì thấy có hai đội nhân mã đứng cách nhau một bước, bên trái là thân binh Diệp gia và lưu manh làm chủ, bên phải đều là nha dịch ăn mặc giống nhau, chính giữa là một tú bà đang khó xử vì không dám đắc tội với ai.
- Bát thiếu gia, những tên nha dịch này khi dễ người, thực con mẹ nó không cho lão tử "cày giang sơn", nếu không phải bọn ông mày đây đấu tranh anh dũng đánh rớt xuống phiến giang sơn này, các ngươi cũng đã bị Man tộc bắt làm nô lệ rồi.
Liễu Trường Thanh nói ra, nói đến một nửa lại phẫn nộ mắng đám nha dịch.
- Hảo hảo.
Diệp Không đẩy Liễu Trường Thanh ra, đi tới trước mặt đám nha dịch, nói:
- Mang mấy người tới đây bắt người à? Sợ rằng thành thủ đại nhân muốn bắt nhất chính là ta phải không?
- Ngươi chính là chỗ dựa sau lưng bọn họ?
Một tên nha dịch đứng trước mặt Diệp Không, người nầy cúi đầu nhìn xuống Diệp Không, khẩu khí hời hợt nhưng lại tỏ ra rất có uy thế.
Diệp Không không nghĩ tới một tên nha dịch nho nhỏ cũng dám ra oai trước mặt hắn, coi như hắn là Bát thiếu gia ở Diệp phủ từng bị người xem thường, nhưng ở bên ngoài, từ trước cho tới bây giờ chưa từng trải qua, Bát thiếu gia của Diệp phủ vẫn là cái danh hiệu có thể dọa người.
Trong lòng Diệp Không không hờn giận, nghiêng thân, ánh mắt căn bản nhìn cũng không thèm để ý, hừ một tiếng.
- Ngươi là ai?
Muốn ngưu à? Ai sợ ai nha, thời gian bạn thân ở địa cầu so với ngươi còn hoành tráng hơn nhiều.
Tên nha dịch cũng không giận, hai tay chắp ở sau lưng, ngẩng đầu nhìn trời, dùng một đôi lỗ mũi hừ nhẹ với Diệp Không, như vậy dường như đang nói..., bằng hữu, ngươi còn chưa ngưu, ta đây mới ngưu nè.
Nha dịch không nói lời nào, lập tức có tiểu nha dịch tiến đến bên tai Diệp Không, nhỏ giọng giới thiệu:
- Bát thiếu gia, đây là bổ đầu Thiết nha tư mới đến nhậm chức ở thành phủ chủ, là tâm phúc của Trần đại nhân đưa đến.
"Ân?" Thiết nha tư đối việc thuộc hạ giới thiệu cực kỳ bất mãn.
Tiểu nha dịch lại nhanh chóng nói:
- Thiết nha tư đại nhân của chúng ta chí công vô tư, ghét ác như thù, võ công cao cường...
- Tốt lắm tốt lắm, phong cách hành sự của Bổn quan cũng không dài dòng, sau này đám vô lại ở thành Nam Đô sẽ biết.
Thiết nha tư rất hoành tráng khoát tay chặn lại, rồi hướng Diệp Không vừa lật mắt nói:
- Ngươi chính là tên Diệp Không hư hỏng ở thành Nam Đô chuyên ức hiếp dân chúng?
Diệp Không nghe được vô cùng căm tức, lão tử mấy khi ra đường, làm sao lại thành Diệp phủ bại hoại? Đây cũng quá đổi trắng thay đen nói hươu nói vượn.
Thiết nha tư một cái chụp mũ hù dọa Diệp Không, trong lòng vô cùng đắc ý, kỳ thật hắn hôm nay chính là tới kiếm chuyện, muốn gõ dám du côn này một chút, thấy Diệp Không là một tiểu hài tử, trong lòng lại nhiều hơn vài phần coi thường.
Cùng lúc đó, tại một căn phòng tầng 2 Tàng Xuân Lầu, một đôi chủ tớ đang vén màn nhìn xuống, chủ nhân là một đại hán trung niên có bộ mặt uy nghiêm, dáng người hơi béo, hai tay chắp ở sau lưng, quan uy mười phần, vừa nhìn liền biết chính là một vị quan to.
Còn đứng thẳng bên cạnh, là một lão thư sinh, tướng mạo gầy yếu suy sụp, tay hắn đang phe phẩy chiết phiến, cười nói:
- Lão gia, lão Thiết không tệ nha, bắt đầu đã chụp mũ Diệp Không là một tên bại hoại, sau khi lưu truyền ra ngoài, mỗi người biết hắn là kẻ không ra gì, sau nay không làm ác cũng là trẻ hư.
- Ha ha, Thiệu sư gia, ngươi tưởng Bổn quan không biết sao, kế sách này cũng là ngươi dạy lão Thiết, kế sách hay nha, hảo hảo!
Vị đại hán trên lầu quan sát đúng là mới tới thành Nam Đô nhậm chức thành thủTrần Thanh Phương, người này có danh hiệu chỉnh người nổi tiếng, bị hắn chỉnh rơi xuống mũ quan không ít.
Dân chúng An quốc cũng mặc kệ ngươi chỉnh chính là tham quan hay là quan thanh liêm, chỉ cần quan bị chỉnh ngã, bọn hắn liền cho là tham quan, Trần Thanh Phương thế nhưng lại được gọi bằng một cái tên rất hay Trần thanh thiên.
Trần Thanh Phương bị phái tới thành Nam Đô, mục đích của hoàng đế rõ rành rành, dùng cách nói trên Địa Cầu, chính là đến chỉnh Diệp Hạo Thiên.
Trần Thanh Phương chỉnh người cũng rất có thủ đoạn, rất hiểu được ý tứ hoàng đế, tin tưởng trăm phần đi vào thành Nam Đô, thế nhưng hắn bây giờ muốn chỉnh Diệp Hạo Thiên cũng không dễ dàng.
Thanh danh Diệp gia ở thành Nam Đô không tệ, dân chúng đến nay đều nhớ kỹ Diệp tướng quân tiêu diệt man tộc, hơn nữa Diệp phủ gia giáo rất nghiêm, cũng không có gây ra chuyện gì bất bình.
Về sau Liễu Trường Thanh ra mặt nói chuyện, phát hiện là hiểu lầm, mọi người cũng nói rõ ràng, nhưng ai biết, lúc này xuất hiện một Trình Giảo Kim.
Nha dịch của phủ thành phủ phái bộ khoái tới, không phải nói là thủ hạ của Huynh đệ Lô gia nhiễu loạn trị an, muốn bắt người trở về nói chuyện, bên này làm sao mà đáp ứng, vì vậy mọi người liền chống lại.
Diệp Không nhíu mày, thầm nghĩ, những nha dịch này rõ ràng không có việc nên đi tìm việc, hơn nữa bọn họ trông thấy Liễu Trường Thanh thì biết rõ là thân binh của Diệp gia, rõ ràng còn dám cường ngạnh như thế, hiển nhiên là có mục đích khác.
- Tiểu Cầm, ngươi về nghỉ ngơi trước đi, ta đi xem chuyện gì xảy ra.
Diệp Không tiễn Lô Cầm, sau đó cưỡi khoái mã đi tới Tàng Xuân Lâu.
Chỉ chốc lát sau, Diệp Không đã đi tới, chỉ thấy bên ngoài ba tầng người, ngoài ra còn có vây vòng trong vòng ngoài, mà ở ngoài cửa Tàng Xuân Lâu có mấy tên nha dịch, không biết tình huống bên trong thế nào, nhưng không có âm thanh chém giết.
Trong nội tâm của Diệp Không có chút an tâm, cho tiểu đệ dẫn ngựa, hắn trà trộn vào trong đám người, nghe một ít hộ dân cư nói chuyện, quả nhiên nghe được chút ít sự tình.
- Trời vừa mới sáng Trần Thanh Thiên đã ra oai phủ đầu với đám lưu manh rồi a.
- Nghe nói tên Trần Thanh Thiên vừa mới tới này rất lợi hại a!
Diệp Không gật đầu, hóa ra là thành thủ mới tới, cho nên muốn lập uy, bất quá thằng này lại chọc Diệp gia, hiển nhiên là có chút hậu đài, xâm nhập vào sâu hơn, hoàng đế phái người xuống Nam Đô Thành, chỉ sợ là nhằm vào Diệp Hạo Nhiên, tình cảnh của Diệp gia không tốt lắm.
Diệp Không nghe rõ ràng, không chần chờ nữa, đẩy đám người ra ngoài, tên thủ vệ kia nhìn thấy hô lên.
- Bát thiếu gia đến!
Cho nên để cho Diệp Không đi vào.
Tiến vào đại sảnh xem xét, thì thấy có hai đội nhân mã đứng cách nhau một bước, bên trái là thân binh Diệp gia và lưu manh làm chủ, bên phải đều là nha dịch ăn mặc giống nhau, chính giữa là một tú bà đang khó xử vì không dám đắc tội với ai.
- Bát thiếu gia, những tên nha dịch này khi dễ người, thực con mẹ nó không cho lão tử "cày giang sơn", nếu không phải bọn ông mày đây đấu tranh anh dũng đánh rớt xuống phiến giang sơn này, các ngươi cũng đã bị Man tộc bắt làm nô lệ rồi.
Liễu Trường Thanh nói ra, nói đến một nửa lại phẫn nộ mắng đám nha dịch.
- Hảo hảo.
Diệp Không đẩy Liễu Trường Thanh ra, đi tới trước mặt đám nha dịch, nói:
- Mang mấy người tới đây bắt người à? Sợ rằng thành thủ đại nhân muốn bắt nhất chính là ta phải không?
- Ngươi chính là chỗ dựa sau lưng bọn họ?
Một tên nha dịch đứng trước mặt Diệp Không, người nầy cúi đầu nhìn xuống Diệp Không, khẩu khí hời hợt nhưng lại tỏ ra rất có uy thế.
Diệp Không không nghĩ tới một tên nha dịch nho nhỏ cũng dám ra oai trước mặt hắn, coi như hắn là Bát thiếu gia ở Diệp phủ từng bị người xem thường, nhưng ở bên ngoài, từ trước cho tới bây giờ chưa từng trải qua, Bát thiếu gia của Diệp phủ vẫn là cái danh hiệu có thể dọa người.
Trong lòng Diệp Không không hờn giận, nghiêng thân, ánh mắt căn bản nhìn cũng không thèm để ý, hừ một tiếng.
- Ngươi là ai?
Muốn ngưu à? Ai sợ ai nha, thời gian bạn thân ở địa cầu so với ngươi còn hoành tráng hơn nhiều.
Tên nha dịch cũng không giận, hai tay chắp ở sau lưng, ngẩng đầu nhìn trời, dùng một đôi lỗ mũi hừ nhẹ với Diệp Không, như vậy dường như đang nói..., bằng hữu, ngươi còn chưa ngưu, ta đây mới ngưu nè.
Nha dịch không nói lời nào, lập tức có tiểu nha dịch tiến đến bên tai Diệp Không, nhỏ giọng giới thiệu:
- Bát thiếu gia, đây là bổ đầu Thiết nha tư mới đến nhậm chức ở thành phủ chủ, là tâm phúc của Trần đại nhân đưa đến.
"Ân?" Thiết nha tư đối việc thuộc hạ giới thiệu cực kỳ bất mãn.
Tiểu nha dịch lại nhanh chóng nói:
- Thiết nha tư đại nhân của chúng ta chí công vô tư, ghét ác như thù, võ công cao cường...
- Tốt lắm tốt lắm, phong cách hành sự của Bổn quan cũng không dài dòng, sau này đám vô lại ở thành Nam Đô sẽ biết.
Thiết nha tư rất hoành tráng khoát tay chặn lại, rồi hướng Diệp Không vừa lật mắt nói:
- Ngươi chính là tên Diệp Không hư hỏng ở thành Nam Đô chuyên ức hiếp dân chúng?
Diệp Không nghe được vô cùng căm tức, lão tử mấy khi ra đường, làm sao lại thành Diệp phủ bại hoại? Đây cũng quá đổi trắng thay đen nói hươu nói vượn.
Thiết nha tư một cái chụp mũ hù dọa Diệp Không, trong lòng vô cùng đắc ý, kỳ thật hắn hôm nay chính là tới kiếm chuyện, muốn gõ dám du côn này một chút, thấy Diệp Không là một tiểu hài tử, trong lòng lại nhiều hơn vài phần coi thường.
Cùng lúc đó, tại một căn phòng tầng 2 Tàng Xuân Lầu, một đôi chủ tớ đang vén màn nhìn xuống, chủ nhân là một đại hán trung niên có bộ mặt uy nghiêm, dáng người hơi béo, hai tay chắp ở sau lưng, quan uy mười phần, vừa nhìn liền biết chính là một vị quan to.
Còn đứng thẳng bên cạnh, là một lão thư sinh, tướng mạo gầy yếu suy sụp, tay hắn đang phe phẩy chiết phiến, cười nói:
- Lão gia, lão Thiết không tệ nha, bắt đầu đã chụp mũ Diệp Không là một tên bại hoại, sau khi lưu truyền ra ngoài, mỗi người biết hắn là kẻ không ra gì, sau nay không làm ác cũng là trẻ hư.
- Ha ha, Thiệu sư gia, ngươi tưởng Bổn quan không biết sao, kế sách này cũng là ngươi dạy lão Thiết, kế sách hay nha, hảo hảo!
Vị đại hán trên lầu quan sát đúng là mới tới thành Nam Đô nhậm chức thành thủTrần Thanh Phương, người này có danh hiệu chỉnh người nổi tiếng, bị hắn chỉnh rơi xuống mũ quan không ít.
Dân chúng An quốc cũng mặc kệ ngươi chỉnh chính là tham quan hay là quan thanh liêm, chỉ cần quan bị chỉnh ngã, bọn hắn liền cho là tham quan, Trần Thanh Phương thế nhưng lại được gọi bằng một cái tên rất hay Trần thanh thiên.
Trần Thanh Phương bị phái tới thành Nam Đô, mục đích của hoàng đế rõ rành rành, dùng cách nói trên Địa Cầu, chính là đến chỉnh Diệp Hạo Thiên.
Trần Thanh Phương chỉnh người cũng rất có thủ đoạn, rất hiểu được ý tứ hoàng đế, tin tưởng trăm phần đi vào thành Nam Đô, thế nhưng hắn bây giờ muốn chỉnh Diệp Hạo Thiên cũng không dễ dàng.
Thanh danh Diệp gia ở thành Nam Đô không tệ, dân chúng đến nay đều nhớ kỹ Diệp tướng quân tiêu diệt man tộc, hơn nữa Diệp phủ gia giáo rất nghiêm, cũng không có gây ra chuyện gì bất bình.
/190
|