Hắc hắc, hành động của bạn thân đi nhận giải Oscar đều có thể được, trêu chọc ngươi thôi, nếu ngươi không phải cây cỏ cạnh ổ sói, sớm đã thịt ngươi rồi!
- Vậy ngươi nói đi thanh lâu tầm hoan mua vui là làm gì?
Diệp Không hỏi ngược lại.
- Đó là. . . Không nói cho ngươi.
Mặt Tiểu Hồng đỏ lên, liếc mắt một cái, lại hỏi:
- Bát thiếu gia, ngày hôm nay ngươi tại Tàng Xuân Lâu thật thông minh, để Liễu Trường Thanh bọn họ biểu diễn quân công, có người dạy ngươi sao?
Lời này khách sáo rồi, chỉ là tỷ tỷ, ngươi lời nói kỹ xảo khách sáo cũng thực sự kém. Diệp Không lắc đầu:
- Không có, nếu như không phải ta, bọn họ ai có thể nghĩ ra biện pháp như vậy? Vì sao ngươi nghĩ là có người dạy ta? Ngươi là khinh thường ta sao?
- Không không.
Tiểu Hồng cuống quít phủ nhận, nàng cũng không muốn chọc giận kẻ xấu tính thấy ai cũng đánh này.
Diệp Không cả giận nói:
- Vậy sao ngươi còn như vậy! Ngươi chính là khinh thường ta!
Tiểu Hồng nhanh chóng giải thích nói:
- Không phải, ta cũng tin tưởng ngươi rất thông minh, chỉ là. . .
Chỉ là Nhị phu nhân nhờ ngươi hỏi sao? Diệp Không đắc ý nhìn Tiểu Hồng, thầm nghĩ, bản lĩnh lão tử so với ngươi mạnh hơn nhiều.
Tiểu Hồng lập tức cũng hiểu được, tiểu tử này quả nhiên lanh lợi, lời nói khách sáo của mình không lừa được hắn , đơn giản nói rằng:
- Nhị phu nhân nhờ ta chuyển cho ngươi một câu.
- Sao
- Cho dù ly khai Diệp phủ, ngươi cũng vẫn mang họ Diệp.
Diệp không nghe xong, cúi đầu trầm tư đứng dậy. Ý tứ Nhị phu nhân rất rõ ràng, cho dù mình ly khai Diệp phủ, ngày sau Diệp phủ gặp chuyện, chính mình cũng sẽ không may mắn tránh khỏi, chỉ có lưu lại, đồng tâm hiệp lực.
Nói vậy cũng có chút đạo lý, hiện nay hắn thực lực còn không đủ, không có năng lực rời xa nhà. Phải biết rằng thế giới này người tu tiên cấp thấp so với người bình thường còn nguy hiểm hơn, bị người bắt được Đoạt Xá, hoặc là bị người tu ma công lấy làm lô đỉnh, đều rất có khả năng.
Xem ra chỉ có thể ở Diệp phủ, chờ tiên pháp của mình đại thành, còn có ai dám trêu chọc đây?
- Được rồi được rồi.
Diệp không mất hứng liền vung tay lên, nói rằng:
- Ta muốn nghỉ ngơi, ngươi trở lại phòng bên kia đi.
Tiểu Hồng lại không đi, nói rằng:
- Các nàng trò chuyện nữ nhân, ta đi làm gì? Không bằng mang ngươi đi nội viện nhìn mới phòng mới của các ngươi, xem có hài lòng không.
- Cũng tốt.
Nếu ở lại, đi xem phòng mới cũng được.
Nội viện xác thực so với bên ngoài lớn hơn nhiều, nhà cao phòng lớn, sơn hoa văn màu, bên ngoài có người làm công Tiểu Hà, trong viện có đủ loại hoa cỏ,n gay cả tường viện đều so với ngoại viện tinh xảo hơn.
Chỉ là Diệp Không cũng không lưu ý những thứ này, hắn chú ý chính là linh khí, linh khí càng dư thừa càng tốt. Thế nhưng linh khí cũng không phải cự ly trên dưới một trăm mét có thể thay đổi, nội ngoại viện hầu như giống nhau.
Một điểm khác, là nội viện rất an tĩnh, thích hợp tu luyện. Điểm ấy thật ra so với ngoại viện tốt hơn nhiều, nội viện đều là nữ quyến, bình thường tất cả mọi người không thường lui tới, không còn chuyện mọi người đi lại lung tung,l úc đó bày ra tấm trận phù "Linh Tu Trấn Thủ" thu được trên tay Phạm Cửu Xà , hẳn là có thể tĩnh tâm tu luyện.
Chờ Diệp Không và Tiểu Hồng đi hết sân, khi trở về, Nhị phu nhân cùng Trần Cửu mẫu đã trò chuyện xong. Kỳ thực Trần Cửu mẫu cũng không muốn ly khai Diệp phủ, tuy rằng nàng vẫn không có địa vị, thế nhưng tại đại lục Thương Nam việc bị đuổi ra đường là rất mất mặt, chỉ có tại nhà chồng phạm vào sai lầm to lớn, mới có thể bị đuổi.
Hơn nữa nàng nghĩ, lấy tính tình Diệp Không, tại đây gây rắc rối, người ta còn cố kỵ Diệp phủ uy nghiêm không quá tính toán, nếu là đi ra ngoài, tiểu tử này một khi gặp rắc rối, sợ là mỗi ngày đều sẽ có người muốn đánh tới cửa.
Vì vậy trong ngày liền dọn nhà, mẫu tử Diệp Không cũng không gì đáng giá, cầm mấy bao quần áo hướng nội viện đi, Tiểu Hồng cũng tới giúp đỡ, nàng cũng tiện tay cầm một bao quần áo.
Trong một góc bao quần áo có một quyển sách mỏng màu vàng, Tiểu Hồng len lén lấy ra, vừa nhìn, nhất thời đỏ bừng mặt, tàn bạo liếc mắt nhìn Diệp Không phía trước, nói:
- Thật đúng là đồ hạ lưu, thì ra lần trước giả ngu với ta .
Thật vất vả sắp xếp xong, sắc trời đã tối, ở bên trong nội viện chính là rất tốt, cơm nước đều đưa tới cửa, cũng có nhà ăn chuyên môn.
Diệp không và Trần Cửu mẫu đang ăn cơm, Trần Cửu mẫu dĩ nhiên con mắt đã ươn ướt, chớp chớp nói,:
- Không nhi a, mẫu thân là hưởng phúc của con rồi, nếu không phải con có tiền đồ, mẫu thân đời này làm sao có thể tiến vào nội viện Diệp phủ, ở phòng lớn như vậy, nói không chừng sau này chết còn có thể tiến vào từ đường Diệp gia cũng nên.
Diệp Không buông chiếc đũa, hít một tiếng, xem ra mẫu thân cũng là có nguyện vọng, tính toán của nàng cũng không nhất định là ăn ngon ở thật là tốt, mà là được sự khẳng định của Diệp gia, hoặc là nói danh phận, tại đại lục Thương Nam, danh phận trong lòng của nữ nhân so với vàng bạc tài vật đều muốn cao hơn rất nhiều. Diệp Không cũng chỉ có thể bỏ đi ý định ly khai Diệp phủ trong đầu.
- Mẫu thân, nhìn người nói này,v iệc này không tính gì, chờ sau này hài nhi chữa mặt cho người, Diệp lão đầu trở về liền không nhận ra người.
Trần Cửu mẫu cười mắng:
- Tiểu tử thối nói cái gì vậy, tướng quân đầu còn chưa bạc, vì sao gọi là lão đầu được.
Đang nói, bên ngoài lại có người đến, Diệp Không nhìn lại, là quản gia Diệp Tài mang theo hai nha hoàn.
- Bát thiếu gia, Trần di nương, ăn từ từ. . .
Diệp Tài cúi đầu khom lưng nói, danh phận chính thức của Trần Cửu mẫu sớm đã bị người ta chiếm đoạt, mọi người không thể làm gì khác hơn là gọi di nương.
- Ân, Tài thúc.
Diệp không buông chiếc đũa, hắn rất khách khí hỏi:
- Muộn như vậy, có việc gì sao? Ngồi xuống nói đi.
- Lão nô đứng nói cũng được.
Diệp Tài biết rõ tiểu tử này là tiêu chuẩn mặt chó, nói giở mặt liền giở mặt, nào dám ngồi. Quy củ đứng thẳng nói:
- Nhị phu nhân sợ bên này không ai hầu hạ không tiện, nên để lão nô đưa hai nha đầu qua đây. . .
- A, vậy tạ ơn ý tốt của nhị phu nhân, chỉ là chúng ta tự chăm sóc mình được, không cần người hầu hạ.
Diệp Không vội cự tuyệt, không phải hắn ngại hai nha đầu xấu, mà là hắn không muốn để cho người khác biết hắn là người tu tiên.
- Vậy ngươi nói đi thanh lâu tầm hoan mua vui là làm gì?
Diệp Không hỏi ngược lại.
- Đó là. . . Không nói cho ngươi.
Mặt Tiểu Hồng đỏ lên, liếc mắt một cái, lại hỏi:
- Bát thiếu gia, ngày hôm nay ngươi tại Tàng Xuân Lâu thật thông minh, để Liễu Trường Thanh bọn họ biểu diễn quân công, có người dạy ngươi sao?
Lời này khách sáo rồi, chỉ là tỷ tỷ, ngươi lời nói kỹ xảo khách sáo cũng thực sự kém. Diệp Không lắc đầu:
- Không có, nếu như không phải ta, bọn họ ai có thể nghĩ ra biện pháp như vậy? Vì sao ngươi nghĩ là có người dạy ta? Ngươi là khinh thường ta sao?
- Không không.
Tiểu Hồng cuống quít phủ nhận, nàng cũng không muốn chọc giận kẻ xấu tính thấy ai cũng đánh này.
Diệp Không cả giận nói:
- Vậy sao ngươi còn như vậy! Ngươi chính là khinh thường ta!
Tiểu Hồng nhanh chóng giải thích nói:
- Không phải, ta cũng tin tưởng ngươi rất thông minh, chỉ là. . .
Chỉ là Nhị phu nhân nhờ ngươi hỏi sao? Diệp Không đắc ý nhìn Tiểu Hồng, thầm nghĩ, bản lĩnh lão tử so với ngươi mạnh hơn nhiều.
Tiểu Hồng lập tức cũng hiểu được, tiểu tử này quả nhiên lanh lợi, lời nói khách sáo của mình không lừa được hắn , đơn giản nói rằng:
- Nhị phu nhân nhờ ta chuyển cho ngươi một câu.
- Sao
- Cho dù ly khai Diệp phủ, ngươi cũng vẫn mang họ Diệp.
Diệp không nghe xong, cúi đầu trầm tư đứng dậy. Ý tứ Nhị phu nhân rất rõ ràng, cho dù mình ly khai Diệp phủ, ngày sau Diệp phủ gặp chuyện, chính mình cũng sẽ không may mắn tránh khỏi, chỉ có lưu lại, đồng tâm hiệp lực.
Nói vậy cũng có chút đạo lý, hiện nay hắn thực lực còn không đủ, không có năng lực rời xa nhà. Phải biết rằng thế giới này người tu tiên cấp thấp so với người bình thường còn nguy hiểm hơn, bị người bắt được Đoạt Xá, hoặc là bị người tu ma công lấy làm lô đỉnh, đều rất có khả năng.
Xem ra chỉ có thể ở Diệp phủ, chờ tiên pháp của mình đại thành, còn có ai dám trêu chọc đây?
- Được rồi được rồi.
Diệp không mất hứng liền vung tay lên, nói rằng:
- Ta muốn nghỉ ngơi, ngươi trở lại phòng bên kia đi.
Tiểu Hồng lại không đi, nói rằng:
- Các nàng trò chuyện nữ nhân, ta đi làm gì? Không bằng mang ngươi đi nội viện nhìn mới phòng mới của các ngươi, xem có hài lòng không.
- Cũng tốt.
Nếu ở lại, đi xem phòng mới cũng được.
Nội viện xác thực so với bên ngoài lớn hơn nhiều, nhà cao phòng lớn, sơn hoa văn màu, bên ngoài có người làm công Tiểu Hà, trong viện có đủ loại hoa cỏ,n gay cả tường viện đều so với ngoại viện tinh xảo hơn.
Chỉ là Diệp Không cũng không lưu ý những thứ này, hắn chú ý chính là linh khí, linh khí càng dư thừa càng tốt. Thế nhưng linh khí cũng không phải cự ly trên dưới một trăm mét có thể thay đổi, nội ngoại viện hầu như giống nhau.
Một điểm khác, là nội viện rất an tĩnh, thích hợp tu luyện. Điểm ấy thật ra so với ngoại viện tốt hơn nhiều, nội viện đều là nữ quyến, bình thường tất cả mọi người không thường lui tới, không còn chuyện mọi người đi lại lung tung,l úc đó bày ra tấm trận phù "Linh Tu Trấn Thủ" thu được trên tay Phạm Cửu Xà , hẳn là có thể tĩnh tâm tu luyện.
Chờ Diệp Không và Tiểu Hồng đi hết sân, khi trở về, Nhị phu nhân cùng Trần Cửu mẫu đã trò chuyện xong. Kỳ thực Trần Cửu mẫu cũng không muốn ly khai Diệp phủ, tuy rằng nàng vẫn không có địa vị, thế nhưng tại đại lục Thương Nam việc bị đuổi ra đường là rất mất mặt, chỉ có tại nhà chồng phạm vào sai lầm to lớn, mới có thể bị đuổi.
Hơn nữa nàng nghĩ, lấy tính tình Diệp Không, tại đây gây rắc rối, người ta còn cố kỵ Diệp phủ uy nghiêm không quá tính toán, nếu là đi ra ngoài, tiểu tử này một khi gặp rắc rối, sợ là mỗi ngày đều sẽ có người muốn đánh tới cửa.
Vì vậy trong ngày liền dọn nhà, mẫu tử Diệp Không cũng không gì đáng giá, cầm mấy bao quần áo hướng nội viện đi, Tiểu Hồng cũng tới giúp đỡ, nàng cũng tiện tay cầm một bao quần áo.
Trong một góc bao quần áo có một quyển sách mỏng màu vàng, Tiểu Hồng len lén lấy ra, vừa nhìn, nhất thời đỏ bừng mặt, tàn bạo liếc mắt nhìn Diệp Không phía trước, nói:
- Thật đúng là đồ hạ lưu, thì ra lần trước giả ngu với ta .
Thật vất vả sắp xếp xong, sắc trời đã tối, ở bên trong nội viện chính là rất tốt, cơm nước đều đưa tới cửa, cũng có nhà ăn chuyên môn.
Diệp không và Trần Cửu mẫu đang ăn cơm, Trần Cửu mẫu dĩ nhiên con mắt đã ươn ướt, chớp chớp nói,:
- Không nhi a, mẫu thân là hưởng phúc của con rồi, nếu không phải con có tiền đồ, mẫu thân đời này làm sao có thể tiến vào nội viện Diệp phủ, ở phòng lớn như vậy, nói không chừng sau này chết còn có thể tiến vào từ đường Diệp gia cũng nên.
Diệp Không buông chiếc đũa, hít một tiếng, xem ra mẫu thân cũng là có nguyện vọng, tính toán của nàng cũng không nhất định là ăn ngon ở thật là tốt, mà là được sự khẳng định của Diệp gia, hoặc là nói danh phận, tại đại lục Thương Nam, danh phận trong lòng của nữ nhân so với vàng bạc tài vật đều muốn cao hơn rất nhiều. Diệp Không cũng chỉ có thể bỏ đi ý định ly khai Diệp phủ trong đầu.
- Mẫu thân, nhìn người nói này,v iệc này không tính gì, chờ sau này hài nhi chữa mặt cho người, Diệp lão đầu trở về liền không nhận ra người.
Trần Cửu mẫu cười mắng:
- Tiểu tử thối nói cái gì vậy, tướng quân đầu còn chưa bạc, vì sao gọi là lão đầu được.
Đang nói, bên ngoài lại có người đến, Diệp Không nhìn lại, là quản gia Diệp Tài mang theo hai nha hoàn.
- Bát thiếu gia, Trần di nương, ăn từ từ. . .
Diệp Tài cúi đầu khom lưng nói, danh phận chính thức của Trần Cửu mẫu sớm đã bị người ta chiếm đoạt, mọi người không thể làm gì khác hơn là gọi di nương.
- Ân, Tài thúc.
Diệp không buông chiếc đũa, hắn rất khách khí hỏi:
- Muộn như vậy, có việc gì sao? Ngồi xuống nói đi.
- Lão nô đứng nói cũng được.
Diệp Tài biết rõ tiểu tử này là tiêu chuẩn mặt chó, nói giở mặt liền giở mặt, nào dám ngồi. Quy củ đứng thẳng nói:
- Nhị phu nhân sợ bên này không ai hầu hạ không tiện, nên để lão nô đưa hai nha đầu qua đây. . .
- A, vậy tạ ơn ý tốt của nhị phu nhân, chỉ là chúng ta tự chăm sóc mình được, không cần người hầu hạ.
Diệp Không vội cự tuyệt, không phải hắn ngại hai nha đầu xấu, mà là hắn không muốn để cho người khác biết hắn là người tu tiên.
/190
|