Cuồng Đồ Tu Tiên

Chương 90: Tu phù!

/190


Đứng ở giữa nhà, lấy trận phù, dùng linh khí thôi động. . . Kháo, không phản ứng.

- Tại sao có thể như vậy? Lẽ nào trận phù không dùng như thế này ?

Diệp Không có chút buồn bực, lại thử lần nữa,tấm trận phù vẫn không có động tĩnh gì.

Diệp Không trở lại trước bàn, đột nhiên nghĩ, trách không được Phạm Cửu Xà dùng Tù Lung Thảo vây khốn ta, mà không dùng trận phù vây khốn ta, nguyên lai tấm trận phù này căn bản đã hỏng, không dùng được.

Nghĩ không ra tấm trận phù chính mình nghiên cứu hơn phân nửa buổi tối dĩ nhiên là một tấm phế phẩm, Diệp Không đành cười khổ.

Kỳ thực trước đây hắn nghiên cứu tấm phù này một thời gian đã phát hiện tấm phù này có một số điểm rất không bình thường, xem ra là do hoa văn gián đoạn, tạo thành linh khí không cách nào thông qua, vậy mới để trận phù không thể vận hành.

Diệp Không thực sự rất cần một trận pháp để tu luyện, nhưng trương trận phù này lại là phế phẩm, điều này làm cho hắn buồn bực không thôi, vất trương trận phù vào trong túi trữ vật, đột nhiên hắn liền suy nghĩ.

- Ta sao không thử sửa chữa trương trận phù này? Vừa vặn kiểm tra kỹ thuật một chút.

Nếu là trước đây, Diệp Không còn không có chắc chắn, nhưng hiện tại khác nhau, ta có hạ phẩm cấp thấp dịch thủy linh thảo rồi.

Diệp Không nói liền làm, từ túi trữ vật lấy ra một đoạn ngắn Tù Lung Thảo, dùng tiểu kiếm pháp khí cắt mấy nhát trên đó, đợi bên trong chảy ra thảo dịch màu trắng sền sệt liền dùng một cái nghiên mức sạch sẽ đón lấy.

Đoạn hoa văn rời rạc này rất ngắn, chỉ cần một ít dịch thảo là đủ nối lại.

Diệp Không dùng ngòi bút, chấm xuống, nín thở bóp cò, hướng đoạn hoa văn kia vung bút.

Tuy rằng chế bùa cần "Thông linh phù bút ", cũng chính là cái loại bút có thể dẫn linh khí, nhưng Diệp Không hiện tại cũng chỉ sửa chữa một chút, bút bình thường hẳn có thể thay thế.

Ngòi bút vừa chạm, điểm gián đoạn liền thành một mạch hoàn chỉnh, nhưng lại không có hiệu quả, thảo dịch vừa rồi căn bản cùng lá bùa không hợp, tay vừa mới khẽ động, thảo dịch liền chảy ra khỏi lá bùa.

- Tại sao có thể như vậy? Lẽ nào hạ phẩm đê giai linh thảo không dùng như thế này!

Diệp Không suy nghĩ không sai, thảo dịch chế phù không phải cứ lấy vài giọt thảo dịch từ trên linh thảo là có thể dùng được ngay, phương pháp chính xác là tu sĩ dùng linh hỏa trong cơ thể để thiêu đốt linh thảo thành dịch thể, đây gọi là luyện hóa.

Nhưng Diệp Không không biết, hơn nữa hiện tại thuộc tính hỏa hắn khống chế cũng không thuần thục, không thể ổn định duy trì liên tục phóng xuất hỏa diễm.

Chỉ là Diệp Không lại khôn vặt, hắn nghĩ rất nhanh một chút thảo dịch không đủ tinh thuần, nếu như có thể bắt bọn nó áp súc lại nói không chừng là có thể được.

Hắn lại dành chút thời gian, dùng một chén nhỏ tiếp tục hứng không ít thảo dịch màu trắng, đặt lên bàn để cho tự bốc hơi.

Sau khi xong, hắn liền cảm thấy mệt nhọc, tu tiên ban đầu cũng rất vất vả, ngươi nếu không đả tọa, lại không ngủ được, vậy càng lúc càng khổ.

Đả tọa, ngủ, đều có thể giải tỏa mệt nhọc, nhưng lại không giống nhau, đả tọa có thể hấp thu linh khí, ngủthì không thể, khi ngủ bị người đánh thức thì không sao, đả tọa bị người tát một cái vậy chắc chắn sẽ hộc máu.

Vừa tới nhà mới, Diệp Không không dám đả tọa, hay giờ đi ngủ, quần áo vất loạn trên giường, chìm vào giấc ngủ.

Hôm nay Trần Cửu mẫu rất bận, đương nhiên không phải làm thêu thùa, chuyển đến hậu viện, dĩ nhiên không có ai dám bắt nàng làm việc rồi, nàng bận là vì ứng phó tiểu cô nương này.

Tuy rằng tối hôm qua hai nha hoàn bị cự tuyệt đã vì Diệp Không làm quảng cáo, nhưng này vẫn như cũ không thể giảm bớt sự nhiệt tình của đám nha đầu này.

Nha hoàn bên trong đại phủ đều tìm cách trèo lên cao, ai không muốn vậy, cho dù không thể hầu hạ lão gia, theo nổi danh thiếu gia như Diệp Không cũng là rất có vinh quang.

Đám nha hoàn tự tin vào sắc đẹp bản thân từ sáng sớm đã trang điểm gọn gàng tìm một cái cớ để tiến vào, còn kế gì sao, quá đơn giản, đến học thêu, bái Trần Cửu mẫu làm thầy, trước tạo quan hệ.

Trần Cửu mẫu cũng rất hài lòng, cả phòng oanh oanh yến yến, đừng nói nam nhân nhìn thấy thích, ngay cả trong lòng Trần Cửu mẫu đều thoải mái.

- Di nương, đây là lần trước ta thêu, mong người chỉ điểm một chút, người cứ phê bình, ta nhất định khiêm tốn tiếp thu.

- Di nương, người thêu thật đẹp, hì hì, đôi uyên ương trông thật sống động.

- Không phải uyên ương sống động, là lòng của ngươi sống động thì có? Ha ha. . .

- Nha đầu, ngươi muốn chết, xem ta cấu ngươi. . .

Trần Cửu mẫu nhìn đám nha hoàn cười đùa, nàng cũng rất hài lòng, đã rất lâu, không náo nhiệt như vậy rồi.

Nàng đương nhiên minh bạch trong lòng bọn nha hoàn nghĩ gì, tuy rằng địa vị con gái nuôi Lô Cầm trong lòng nàng đã định rồi, nhưng nam nhân đều ba vợ bốn nàng hầu con cháu đầy đàn mới vui?

- Phải thêu như vậy, đúng rồi, thêu từ dưới lên trên sẽ dễ dàng hơn....

Trần Cửu mẫu một mặt chỉ đạo, một mặt chú ý đánh giá đám nha đầu.

Cô này không tồi, xinh xắn, nhưng lại có bờ mông nhỏ; cô kia cũng không kém, vừa nhìn liền biết giỏi sinh nhi tử, nhưng lại còn nhỏ quá; bên này, tuổi tác cùng Không nhi giống nhau, vóc người khuôn mặt đều rất tốt, nhưng chỉ có tính tình. . .

Trần Cửu mẫu là tìm hoa ở trong hoa nên rất chăm chú ngay cả tiểu nha đầu Lô Cầm đến cũng chú ý tới.

Lô Cầm ngày hôm nay tới chỗ ở cũ của bọn họ, vừa nhìn không thấy ai, sau khi nghe ngóng, liền đi tới nội viện.

Vì vậy tiểu nha đầu liền tới hậu viện, nhưng hậu viện không phải tùy tiện vào, không chỉ nam nhân, chính là nữ nhân cũng không có thể tùy tiện đi vào, phải thông báo trước, nếu muốn thông báo nhanh một chút, vậy cho ít tiền thưởng, cũng không nhiều, tám đến mười tiền đồng là đủ rồi.

Đám người hầu canh cửa, tuy rằng biết Diệp Không lợi hại, nhưng đây là quy củ bọn hắn, hơn nữa cũng không phải Bát thiếu gia dẫn tới, ai biết mục đích của ngươi là gì?

Đưa tiền là quy củ, nhưng lại không tiện nói rõ, tiểu nha đầu Lô Cầm sao nghĩ được như vậy? Nghe nói đi thông báo Bát thiếu gia rồi, nhưng hai người hầu căn bản như chó giữ nhà ―― bất động.

- Nhị vị, hỗ trợ đi thông báo một chút đi.

Lô cầm đứng một hồi lâu, chân đều thấy mỏi.

- Tiểu muội muội, không thấy chúng ta cũng đang rất bận sao,tí nữa rảnh ta đi.

- Hai vị đại ca, ta không thấy các ngươi bận mà?

Tiểu nha đầu không hiểu ăn ngay nói thật.

Tên trẻ tuổi ra vẻ không vui:

- Tiểu cô nương, ngươi làm sao biết ta không bận đây,chuyện ta bận có thể nói cho ngươi sao? Nói thật cho ngươi biết, ta đang chờ một nhân vật trọng yếu, nếu khi ta giúp ngươi thông báo, nhân vật trọng yếu vừa vặn tới, có chuyện gì, ngươi phụ trách được sao?

Tìm được cớ tốt làm Lô Cầm không thể nói gì thêm, lão bộc bên cạnh lại đóng vai phản diện nhắc nhở nói:

- Đúng, chúng ta trông cửa cũng khó khăn lắm, cô nương, chúng ta không muốn bị phạt đâu, nếu là xảy ra sự cố chúng ta bị phạt tiền đó!

Hai nhà đinh vẻ mặt chua xót thống khổ, cho dù ngươi biết bọn họ là xảo trá, ngươi cũng không thể làm gì, người ta cũng rất đáng thương?

/190

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status