- Mặc dù lão tổ ta không trông thấy, nhưng cũng có đầu óc chứ, cũng có thể đoán được nha.
Hoàng Tuyền lão tổ tiếp tục dùng giọng điệu mỉa mai nói ra.
- Bắc tộc đoạt địa bàn của Ảnh tộc, song phương đương nhiên có mâu thuẫn, hơn nữa, nữ nhân Ảnh tộc xinh đẹp như vậy, lại tinh thông âm luật, cái có các loại bản lĩnh, không muốn bắt nữ tử Ảnh tộc về làm đồ chơi à? Còn nữa, tính cách của Ảnh tộc trương dương, lại yêu chõ mõm vào chuyện người khác, trong lúc vô hình mà đắc tội rất nhiều người... Với đủ loại tình huống này, làm sao bọn họ không bị diệt vong được đay?
- Dù sao Ảnh tộc cũng trợ giúp Bắc tộc đối kháng với Yêu Ma mà!
Hoàng Tuyền lão tổ mắng.
- Ngây thơ! Bản tính của người là mang thù sẽ báo, những chuyện kia đã qua trên vạn năm, còn có ai nhớ tới người tốt với bọn họ chứ? Lại nói, Ảnh tộc cũng là vì sợ Yêu Ma xâm lấn nên mới ra tay a, hơn nữa bọn họ trời sinh tiện mệnh, lại ưa thích làm náo động, chuyên quản chuyện của người khác, có thể oán ai đây?
Diệp Không cảm thấy không thể nhận đồng thuyết pháp của Hoàng Tuyền lão tổ, phản bác nói ra:
- Lời này của ngươi không đúng, a, bằng hữu giúp ngươi đối phó địch nhân, ngược lại là mệnh tiện, tự tìm, sau đó sau khi mình được bình an, lại ham thích nữ tử đẹp mắt của người ta, diệt cả nhà của bằng hữu trợ giúp ngươi, đây là cái đạo lý gì, còn có công lý hay không?
- Công lý?
Hoàng Tuyền lão tổ hổ thẹn cười một tiếng, nói ra.
- Xem ra ngươi đúng là quá ngây thơ, công lý thế đạo chính là như thế, vĩnh viễn phải biến mình thành mạnh hơn nữa, không phải ta ăn ngươi, chính là ngươi ăn ta, nếu như ngươi không có thực lực, vậy ngươi nên ít xuất hiện một chút, cái gì bằng hữu, ân tình, hữu nghị, đều là chó má! Chỉ cần trong túi của người khác có thứ gì mà ngươi vừa ý, ai ngươi cũng có thể giết người đoạt bảo, mạnh được yếu thua, không có một tia ôn nhu, đây chính là công lý vĩnh hằng bất biến của tu tiên giới.
Đúng vậy, mà ở Thương Nam đại lục này, một mặt này được bày tỏ chân thật nhất trong tu tiên giới.
Người ở đây nhân tính lạnh lùng, trừ thực lực, những thứ khác như tình nghĩa, đạo nghĩa, căn bản là không bằng một trang giấy, đây cũng chính là nguyên nhân Truong Ngũ Đức thủy chung cường điệu câu "Ít xuất hiện".
Diệp Không vốn cho rằng ở cái đại lục vô tình này có chuẩn bị, có thể nghe Hoàng Tuyền lão tổ nói như vậy, trong nội tâm vẫn cảm thấy rất không thoải mái, đột nhiên nhớ tới Ngũ Hành Thăng Tiên Kinh, Ngũ Hành tán nhân lưu lại câu nói kia.
- Thế giới này chính là đồ phá hoại.
Diệp Không nhàn nhạt nói ra.
- Đúng, xác thực, cái thế giới này chính là đồ phá hoại!
Hoàng Tuyền lão tổ gật đầu.
- Vậy ngươi có nói tới Ngũ Hành tán nhân chưa?
Diệp Không lại hỏi.
- Ngũ Hành tán nhân? Tán nhân? Tán tu mới gọi là tán nhân, chưa nghe nói qua, rất nổi danh sao?
Hoàng Tuyền lão tổ ngẫm lại lắc đầu.
- Như thế nào lại không biết, hắn đã phi thăng rồi!
Hoàng Tuyền lão tổ ngẫm lại, nhưng vẫn không biết, suy đoán nói ra.
- Có lẽ là chuyện trong vòng mười vạn năm nay a.
- Vậy được rồi, ta luyện hóa linh khí của ngươi, ân, dùng đạo lý của Thương Nam đại lục, ta không cần cảm tạ ngươi, chờ ta cường đại, hoàn toàn có thể giết ngươi.
Hoàng Tuyền lão tổ cười nói.
- Xác thực, chỉ cần ngươi có bản lãnh đó.
Hắn lại ngáp, vặn eo bẻ cổ nói ra.
- Ai, không có linh lực, muốn trò chuyện nhiều một chút cũng không được, ta đi ngủ, nhớ rõ lúc đi phường thị, mua cho lão tử một ít Dưỡng Nguyên Đan.
- Lão tử cũng không biết phường thị ở đâu.
Diệp Không cười khổ một tiếng, bắt đầu luyện hóa linh khí trong cơ thể.
Hoàng Tuyền lão tổ linh căn dùng mộc linh khí và thổ linh khí làm chủ, cho nên trong cơ thể Diệp Không cũng chỉ có hai chủng linh khí này, nếu muốn luyện hóa, xác thực rất tốn thời gian, dù sao những linh khí này vẫn còn lưu lại thần thức Nguyên Anh trung kỳ cường đại.
Cho nên một lần chỉ có thấy lấy một chút linh khí, nhưng nếu làm nhiều lần, cuối cùng cũng nhét vào khí hải của hắn, chúng mới cùng linh khí bản thân của Diệp Không dung hợp với nhau.
Tuy luyện hóa rất chậm, nhưng so với hấp thu linh khí trong không khí thì tốt hơn nhiều.
- Tiểu Hồng, hôm nay tình huống như thế nào?
Buổi tối Nhị thái thái một bên uống trà sâm, một bên dò hỏi.
- Hôm nay Bát thiếu gia bắt đầu bế quan, bế năm ngày quan, đi ra nghỉ ngơi một ngày, nghe nói muốn luyện công phu gì đó, cho nên bất cứ kẻ nào cũng không được tới gần phòng của hắn.
Tiểu Hồng cúi đầu trả lời.
- Bất luận kẻ nào cũng không được tới gần?
Nhị thái thái cau mày, lại nói.
- Ngươi thừa dịp nha đầu hộ Lô kia không ở đó, vụng trộm đi nhìn một chút đi.
Tiểu Hồng nghĩ đến buổi sáng Diệp Không đột nhiên nổi giận, hiện tại trong lòng của nàng vẫn còn sợ hãi, vội vàng nói ra.
- Lô Cầm nàng một tấc cũng không rời, hiện tại còn đang ở cùng một chỗ với Trần di nương.
Nhị thái thái không vui liếc nhìn tiểu Hồng,
- Nàng sẽ không ăn cơm không đi nhà xí sao? Ngươi thừa dịp nàng không ở đó, đi nhìn trộm, có quan hệ gì không?
- Bát thiếu gia rất khôn khéo, nô tài sợ đánh rắn động cỏ.
Tiểu Hồng cúi đầu nhỏ giọng nói.
- Nói cũng phải!
Nhị thái thái gật gật đầu, lại hỏi.
- Mà những võ công kia, ngươi nói lại một lần nữa cho ta nghe nào.
- Vâng, nô tài nghe có ba loại, loại thứ nhất là Cái Bang Đả Cẩu Bổng Pháp, loại thứ hai là Hàng Long Thập Bát Chưởng, loại thứ ba là Cửu Âm Bạch Cốt Trảo.
Nhị thái thái trầm ngâm nói ra.
- Bổng pháp, chưởng pháp, trảo pháp, hắn học cũng không ít, bổng phép thích hợp cho hành quân cưỡi ngựa, ta cũng đã gặp không ít tướng quân thủ hạ võ tướng, ta muốn nhìn một chút uy phong bổng pháp của tên tiểu tử này a!
Nếu như Diệp Không nghe thấy nhất định sẽ té xỉu, ngay cả Nhị thái thái cũng muốn nhìn thấy đả cẩu bổng, cũng không biết đến lúc đó hắn đi đào ở đâu ra a.
Tiểu Hồng bẩm báo hết trở về phòng, lúc này từ sau đi ra một thiếu niên mười tám tuổi, môi hồng răng trắng, trên môi có ria mép nhàn nhạt, chính là nhi tử thứ hai của Nhị thái thái, Tam thiếu gia Diệp Vũ.
- Vũ nhi, ngươi cảm thấy võ công của Diệp Không có bao nhiêu độ tin cậy?
Nhị thái thái hỏi.
Hoàng Tuyền lão tổ tiếp tục dùng giọng điệu mỉa mai nói ra.
- Bắc tộc đoạt địa bàn của Ảnh tộc, song phương đương nhiên có mâu thuẫn, hơn nữa, nữ nhân Ảnh tộc xinh đẹp như vậy, lại tinh thông âm luật, cái có các loại bản lĩnh, không muốn bắt nữ tử Ảnh tộc về làm đồ chơi à? Còn nữa, tính cách của Ảnh tộc trương dương, lại yêu chõ mõm vào chuyện người khác, trong lúc vô hình mà đắc tội rất nhiều người... Với đủ loại tình huống này, làm sao bọn họ không bị diệt vong được đay?
- Dù sao Ảnh tộc cũng trợ giúp Bắc tộc đối kháng với Yêu Ma mà!
Hoàng Tuyền lão tổ mắng.
- Ngây thơ! Bản tính của người là mang thù sẽ báo, những chuyện kia đã qua trên vạn năm, còn có ai nhớ tới người tốt với bọn họ chứ? Lại nói, Ảnh tộc cũng là vì sợ Yêu Ma xâm lấn nên mới ra tay a, hơn nữa bọn họ trời sinh tiện mệnh, lại ưa thích làm náo động, chuyên quản chuyện của người khác, có thể oán ai đây?
Diệp Không cảm thấy không thể nhận đồng thuyết pháp của Hoàng Tuyền lão tổ, phản bác nói ra:
- Lời này của ngươi không đúng, a, bằng hữu giúp ngươi đối phó địch nhân, ngược lại là mệnh tiện, tự tìm, sau đó sau khi mình được bình an, lại ham thích nữ tử đẹp mắt của người ta, diệt cả nhà của bằng hữu trợ giúp ngươi, đây là cái đạo lý gì, còn có công lý hay không?
- Công lý?
Hoàng Tuyền lão tổ hổ thẹn cười một tiếng, nói ra.
- Xem ra ngươi đúng là quá ngây thơ, công lý thế đạo chính là như thế, vĩnh viễn phải biến mình thành mạnh hơn nữa, không phải ta ăn ngươi, chính là ngươi ăn ta, nếu như ngươi không có thực lực, vậy ngươi nên ít xuất hiện một chút, cái gì bằng hữu, ân tình, hữu nghị, đều là chó má! Chỉ cần trong túi của người khác có thứ gì mà ngươi vừa ý, ai ngươi cũng có thể giết người đoạt bảo, mạnh được yếu thua, không có một tia ôn nhu, đây chính là công lý vĩnh hằng bất biến của tu tiên giới.
Đúng vậy, mà ở Thương Nam đại lục này, một mặt này được bày tỏ chân thật nhất trong tu tiên giới.
Người ở đây nhân tính lạnh lùng, trừ thực lực, những thứ khác như tình nghĩa, đạo nghĩa, căn bản là không bằng một trang giấy, đây cũng chính là nguyên nhân Truong Ngũ Đức thủy chung cường điệu câu "Ít xuất hiện".
Diệp Không vốn cho rằng ở cái đại lục vô tình này có chuẩn bị, có thể nghe Hoàng Tuyền lão tổ nói như vậy, trong nội tâm vẫn cảm thấy rất không thoải mái, đột nhiên nhớ tới Ngũ Hành Thăng Tiên Kinh, Ngũ Hành tán nhân lưu lại câu nói kia.
- Thế giới này chính là đồ phá hoại.
Diệp Không nhàn nhạt nói ra.
- Đúng, xác thực, cái thế giới này chính là đồ phá hoại!
Hoàng Tuyền lão tổ gật đầu.
- Vậy ngươi có nói tới Ngũ Hành tán nhân chưa?
Diệp Không lại hỏi.
- Ngũ Hành tán nhân? Tán nhân? Tán tu mới gọi là tán nhân, chưa nghe nói qua, rất nổi danh sao?
Hoàng Tuyền lão tổ ngẫm lại lắc đầu.
- Như thế nào lại không biết, hắn đã phi thăng rồi!
Hoàng Tuyền lão tổ ngẫm lại, nhưng vẫn không biết, suy đoán nói ra.
- Có lẽ là chuyện trong vòng mười vạn năm nay a.
- Vậy được rồi, ta luyện hóa linh khí của ngươi, ân, dùng đạo lý của Thương Nam đại lục, ta không cần cảm tạ ngươi, chờ ta cường đại, hoàn toàn có thể giết ngươi.
Hoàng Tuyền lão tổ cười nói.
- Xác thực, chỉ cần ngươi có bản lãnh đó.
Hắn lại ngáp, vặn eo bẻ cổ nói ra.
- Ai, không có linh lực, muốn trò chuyện nhiều một chút cũng không được, ta đi ngủ, nhớ rõ lúc đi phường thị, mua cho lão tử một ít Dưỡng Nguyên Đan.
- Lão tử cũng không biết phường thị ở đâu.
Diệp Không cười khổ một tiếng, bắt đầu luyện hóa linh khí trong cơ thể.
Hoàng Tuyền lão tổ linh căn dùng mộc linh khí và thổ linh khí làm chủ, cho nên trong cơ thể Diệp Không cũng chỉ có hai chủng linh khí này, nếu muốn luyện hóa, xác thực rất tốn thời gian, dù sao những linh khí này vẫn còn lưu lại thần thức Nguyên Anh trung kỳ cường đại.
Cho nên một lần chỉ có thấy lấy một chút linh khí, nhưng nếu làm nhiều lần, cuối cùng cũng nhét vào khí hải của hắn, chúng mới cùng linh khí bản thân của Diệp Không dung hợp với nhau.
Tuy luyện hóa rất chậm, nhưng so với hấp thu linh khí trong không khí thì tốt hơn nhiều.
- Tiểu Hồng, hôm nay tình huống như thế nào?
Buổi tối Nhị thái thái một bên uống trà sâm, một bên dò hỏi.
- Hôm nay Bát thiếu gia bắt đầu bế quan, bế năm ngày quan, đi ra nghỉ ngơi một ngày, nghe nói muốn luyện công phu gì đó, cho nên bất cứ kẻ nào cũng không được tới gần phòng của hắn.
Tiểu Hồng cúi đầu trả lời.
- Bất luận kẻ nào cũng không được tới gần?
Nhị thái thái cau mày, lại nói.
- Ngươi thừa dịp nha đầu hộ Lô kia không ở đó, vụng trộm đi nhìn một chút đi.
Tiểu Hồng nghĩ đến buổi sáng Diệp Không đột nhiên nổi giận, hiện tại trong lòng của nàng vẫn còn sợ hãi, vội vàng nói ra.
- Lô Cầm nàng một tấc cũng không rời, hiện tại còn đang ở cùng một chỗ với Trần di nương.
Nhị thái thái không vui liếc nhìn tiểu Hồng,
- Nàng sẽ không ăn cơm không đi nhà xí sao? Ngươi thừa dịp nàng không ở đó, đi nhìn trộm, có quan hệ gì không?
- Bát thiếu gia rất khôn khéo, nô tài sợ đánh rắn động cỏ.
Tiểu Hồng cúi đầu nhỏ giọng nói.
- Nói cũng phải!
Nhị thái thái gật gật đầu, lại hỏi.
- Mà những võ công kia, ngươi nói lại một lần nữa cho ta nghe nào.
- Vâng, nô tài nghe có ba loại, loại thứ nhất là Cái Bang Đả Cẩu Bổng Pháp, loại thứ hai là Hàng Long Thập Bát Chưởng, loại thứ ba là Cửu Âm Bạch Cốt Trảo.
Nhị thái thái trầm ngâm nói ra.
- Bổng pháp, chưởng pháp, trảo pháp, hắn học cũng không ít, bổng phép thích hợp cho hành quân cưỡi ngựa, ta cũng đã gặp không ít tướng quân thủ hạ võ tướng, ta muốn nhìn một chút uy phong bổng pháp của tên tiểu tử này a!
Nếu như Diệp Không nghe thấy nhất định sẽ té xỉu, ngay cả Nhị thái thái cũng muốn nhìn thấy đả cẩu bổng, cũng không biết đến lúc đó hắn đi đào ở đâu ra a.
Tiểu Hồng bẩm báo hết trở về phòng, lúc này từ sau đi ra một thiếu niên mười tám tuổi, môi hồng răng trắng, trên môi có ria mép nhàn nhạt, chính là nhi tử thứ hai của Nhị thái thái, Tam thiếu gia Diệp Vũ.
- Vũ nhi, ngươi cảm thấy võ công của Diệp Không có bao nhiêu độ tin cậy?
Nhị thái thái hỏi.
/190
|