Chương 96.2:
Ngồi trên xe Mạc Trọng Huy, sắc mặt An Noãn cũng không hoà nhã, lạnh lùng châm chọc: “Mạc Trọng Huy, khi nào thì anh học vuốt đuôi ngựa? Anh cho là anh làm cho ngoại công tôi vui vẻ, tôi sẽ trở về bên cạnh anh sao. Anh đừng nằm mơ, tôi đã có bạn trai, tôi và Rừng già của tôi sẽ không chia tay.”
Mạc Trọng Huy cắn cắn môi, nắm chặt tay lái, đầu ngón tay cũng trở nên trắng bệch. Trên đường đi anh vẫn giữ trầm mặc, cho đến khi tiếng chuông di động của An Noãn vang lên, đánh vỡ không khí yên tĩnh.
Lâm Dịch Xuyên gọi điện thoại tới, nói đang ở khách sạn sốt ruột chờ cô.
An Noãn nghe máy, giọng mềm nhũn nói vào di động: “Em đang ở trên đường, rất nhanh sẽ về tới.”
“Lâm Dịch Xuyên, sao anh lại thế này, đã giờ này còn chưa ăn cơm, đói chết quên đi.”
An Noãn tức giận đến treo điện thoại.
Ngoài miệng tuy rằng nói như vậy, nhưng trong lòng vẫn sốt ruột lo lắng cho anh.
“Mạc Trọng Huy, ngừng ở siêu thị phía trước một chút tôi muốn mua thức ăn.”
Mạc Trọng Huy ngừng xe trước cửa siêu thị.
“Anh đi trước đi, tôi gọi xe về sau.”
An Noãn mở cửa xe xuống xe, đi vào mua nguyên liệu nấu ăn. Lâm Dịch Xuyên rất kén ăn, rất nhiều món ăn của khách sạn ăn không quen.
Không lâu sau, An Noãn mua đồ ăn đi ra, thấy xe Mạc Trọng Huy vẫn còn đứng yên.
Cô do dự không biết nên làm sao, Mạc Trọng Huy đã xuống xe, thản nhiên nói với cô: “Giờ này gọi xe bên ngoài không tốt, lên xe đi, anh đưa em về.”
An Noãn mím môi, lên xe.
Đến cửa khách sạn anh ngừng xe, An Noãn không lập tức xuống xe, mà bình tĩnh nói với anh: “Mạc Trọng Huy, tôi và anh đã không thể nào, về sau đừng đi gặp ngoại công tôi, cho dù tất cả người nhà của tôi ủng hộ anh, tôi cũng sẽ không quay lại với anh. Đời này, tôi đã nhận định Lâm Dịch Xuyên, sẽ không thay đổi.”
Nhìn bóng dáng của cô biến mất trong tầm mắt, Mạc Trọng Huy yên lặng lái xe rời đi.
Cho tới bây giờ, anh vẫn không thể chấp nhận đây là sự thật, người phụ nữ này đã không còn thuộc về anh, anh đã mất đi cô.
Xe ở trong bóng đêm chạy như bay, nếu cứ như vậy, người cùng xe cùng nhau bay vào cõi chết, có phải sẽ không còn phiền não, có phải sẽ không bao giờ đau lòng nữa. Anh dùng sức đạp mạnh chân ga, xông qua vô số đèn đỏ, lại vẫn như trước an toàn tới bãi đậu xe của Shine.
Trương Húc nhìn sắc mặt anh trắng bệch, lo lắng hỏi: “Mạc tiên sinh, anh không có việc gì chứ? Có phải thân thể không thoải mái? Có cần gọi bác sĩ hay không?”
Mạc Trọng Huy không nói một lời, vào phòng, một cước đá lên cửa.
Trương Húc ở ngoài cửa bồi hồi, trong lòng luôn luôn bất an.
--
Trong phòng tắm, anh lại đứng dưới vòi sen để lạnh như băng chảy xuống thân thể đang lạnh giá của mình, nước lạnh từ trên đầu chảy xuống, nhưng cũng trôi được phiền muộn trong lòng. Anh lại chạy đi cầm lưỡi dao, bật lửa hung cho nóng, cứa lên ngực mình. Máu từ miệng vết thương chảy ra liền bị nước làm trôi đi. Nhưng vì sao thân thể càng đau, nỗi đau trong tim cũng không giảm được chút nào.
Ở bên ngoài, Trương Húc càng lúc càng lo lắng, anh bắt đầu gõ cửa, nhưng bên trong không có tiếng động nào. Anh đẩy cửa, bên trong lại khóa trái. Lấy di động gọi điện thoại cho Mạc Trọng Huy, tiếng chuông ở bên trong vang lên, nhưng không có người nghe.
Anh sợ Mạc Trọng Huy lại dùng phương thức cực đoan tổn thương bản thân, ở bên ngoài kêu cửa: “Mạc tiên sinh, mở cửa nhanh, Mạc tiên sinh, anh mở cửa.”
Vẫn không tiếng trả lời.
Trương Húc gấp đến độ không có cách nào, liền gọi điện thoại cho An Noãn. Tiếng chuông vang thật lâu, bên kia đầu mới có người nghe.
“An tiểu thư......” Anh vội vàng gọi.
Đầu bên kia một giọng nam trầm thấp trả lời: “Xin chào.”
Trương Húc cũng không để ý, khẩn trương nói: “Xin chào, tôi muốn gặp An tiểu thư, tôi có chuyện rất quan trọng muốn nói với cô ấy.”
Lâm Dịch Xuyên đang ngồi ở phòng khách xem TV, An Noãn thì trong bếp nấu cơm cho anh. Anh cầm di động chậm rì rì đi vào bếp, đem điện thoại áp vào tai An Noãn.
“Xin chào.” Giọng thanh thúy của An Noãn vang lên.
Trương Húc mừng như bắt được vàng, lo lắng nói: “An tiểu thư không xong rồi, cô có thể tới đây một chuyến không, Mạc tiên sinh nhốt mình trong phòng, tôi sợ anh ấy sẽ lại tổn thương chính mình.”
An Noãn liếc mắt nhìn Lâm Dịch Xuyên, cầm di động đi sang một bên.
“Trương trợ lý, anh ta không phải là một đứa bé, sẽ không tổn thương chính mình, anh đừng khẩn trương.”
“Không, An tiểu thư, cô không biết Mạc tiên sinh, anh ta luôn làm tổn thương bản thân, thật sự, tôi xin cô, tới đây một chuyến được không.”
“Thật xin lỗi, hiện tại đã khuya, tôi không tiện ra cửa.”
“An tiểu thư......” Trương Húc còn muốn cầu xin, An Noãn đã cắt đứt điện thoại.
Lâm Dịch Xuyên thuận miệng hỏi cô: “Ai điện thoại, giống như rất gấp.”
“Không có gì, là một người bạn.”
An Noãn lại chui vào phòng bếp, tiếp tục cắt thức ăn. Có thể là không yên lòng, dao cắt trúng tay cô, An Noãn ‘Tê --’ kêu ra tiếng.
Lâm Dịch Xuyên khẩn trương chạy vào bếp, nắm tay cô xem xét, vết cắt cũng không sâu lắm.
“Em có thể cẩn thận một chút không, luôn mơ mơ màng màng, về sau đừng vào bếp.”
An Noãn đáng thương nhìn anh: “Đau.”
“Còn biết đau? Coi em còn mơ hồ nữa không. Em ra ngoài đi, ở đây giao cho anh.”
An Noãn trở ra phòng khách, ngồi một chỗ, tâm hốt hoảng.
Ăn tối với Lâm Dịch Xuyên xong, An Noãn đem bản vễ giao cho Lâm Dịch Xuyên, để anh giúp cô hoàn thành, chính mình đi vào phòng ngủ.
Nằm ở trên giường, lăn qua lộn lại, không ngủ được. Cô nhịn không được, lấy di động bấm dãy số của Mạc Trọng Huy, nhưng tiếng chuông vang hồi lâu, vẫn không có người nghe. Cô lại gọi điện thoại cho Trương Húc, di động của anh ta cũng không có người nghe.
Lâm Dịch Xuyên giúp cô vẽ hoạch định đến gần rạng sáng, vào phòng của cô, phát hiện nha đầu kia còn chưa ngủ.
“Đang đợi anh?” Anh trêu chọc, nằm xuống bên cạnh An Noãn. An Noãn xoay người đưa lưng về phía anh, tim đập rất nhanh.
Lâm Dịch Xuyên ôm lấy thắt lưng cô từ phía sau, kéo cô vào trong ngực.
Âm thanh hùng hậu ở bên tai cô ái muội nói: “Anh giúp em làm việc đến bây giờ, có phải em nên thưởng cho anh?”
Anh nói xong bàn tay to chui vào trong áo ngủ của cô, đặt lên bộ ngực no đủ của cô.
An Noãn cứng người, dời bàn tay không an phận của anh, mỏi mệt nói: “Rừng già, em có chút không thoải mái, để em nghỉ ngơi chút được không?”
Anh thấp giọng, lạnh lùng hừ nói: “Ngoan ngoãn ngủ.”
Lâm Dịch Xuyên ở bên cạnh cô nhắm mắt ngủ, An Noãn lại trắng đêm mất ngủ. Cô nắm chặt di động trong tay, luôn luôn chờ điện thoại, nhưng tiếng chuông từ đầu đến cuối cũng không vang lên.
Ngày hôm sau chuông báo thức vang lên, cô giật mình thức giấc toàn thân đổ mồ hôi.
Lâm Dịch Xuyên cũng mơ mơ màng màng mở to mắt, cánh tay dài khoát lên trước ngực cô: “Ngủ tiếp một lát, chút nữa anh đưa em đến công ty.”
An Noãn dời tay anh, cúi đầu nói: “Rừng già, anh ngủ thêm một chút, em còn phải đến công ty họp.”
Nhìn An Noãn xuống giường, Lâm Dịch Xuyên cũng ngồi dậy.
“Không phải kêu anh ngủ thêm một lát sao? Em tự đến công ty là được.”
“Anh thức làm bữa sáng cho em.”
Anh cũng xuống giường, ôm An Noãn đi vào phòng tắm. Lâm Dịch Xuyên làm bữa sáng cho cô, bồi cô ăn xong, lại đưa cô đến công ty.
Hôm nay, cuộc họp nhỏ này do An Noãn chủ trì, mọi người đều nhìn ra cô không yên lòng, không có tinh thần, báo sai vài số liệu, không chỉ có như thế, nói chuyện cũng không lưu loát, từ ngữ cũng loạn cả lên.
Phòng họp yên lặng, tiếng chuông di động của An Noãn đột nhiên vang lên thanh thúy, cả người cô run lên, nói ‘Thật có lỗi’, cầm di động ra khỏi phòng họp.
“Trương trợ lý, vì sao đêm qua anh không nghe điện thoại của tôi?”
Trương Húc có chút tức giận, lạnh lùng nói: “An tiểu thư, không phải tôi không nghe điện thoại của cô, mà tôi bận rộn cho đến bây giờ. Mạc tiên sinh nằm viện, miệng vết thương bị nhiễm trùng, sốt cao không lùi.”
Tim An Noãn co rút, cúi đầu hỏi: “Anh ta làm sao vậy?”
“Mạc tiên sinh lại dùng dao nhỏ tổn thương chính mình, lần này vết cắt rất sâu, mất máu quá nhiều, khiến cho sốt cao, hiện tại đang nằm viện. An tiểu thư, nếu cô còn có lương tâm, thì đến thăm anh ta.”
Trương Húc nói xong ngắt điện thoại, giống như còn đang tức giận.
--
Nội tâm An Noãn tranh đấu một ngày, sau khi tan tầm vẫn đi mua một bó hoa tươi. Đến bệnh viện, cô vẫn còn do dự. Lấy hết dũng khí, đi tới phòng bệnh của Mạc Trọng Huy, nhìn vào khung thủy tinh trên cửa, cô thấy Lý Hân Như.
Lý Hân Như ngồi ở trên giường, đưa lưng về phía môn. Một khắc kia, trong lòng An Noãn có loại cảm giác khác thường nói không nên lời. Có lẽ không nên tới đây, không nên có liên quan không rõ.
Giọng Trương Húc đột nhiên vang lên: “An tiểu thư, cô tới thăm Mạc tiên sinh sao? Sao không vào? Lý tiểu thư vừa nghe nói Mạc tiên sinh nằm viện, liền từ Hongkong chạy tới.”
Trương Húc tuyệt đối là cố ý nói cho cô nghe.
An Noãn cắn cắn môi, cúi đầu nói: “Tôi không đi vào quấy rầy, Trương trợ lý phiền anh giúp tôi đem hoa đưa cho Mạc tiên sinh.”
“Thật có lỗi, loại chuyện này này ta không thể làm được.”
Người ở bên trong đại khái nghe được tiếng động, đột nhiên cửa bị mở ra.
Lý Hân Như đứng ở cạnh cửa cười nói với An Noãn: “An Noãn, là chị sao, chị đến thăm Huy sao? Mau vào đi.”
An Noãn bị Lý Hân Như kéo vào trong.Ánh mắt Mạc Trọng Huy lơ đãng nhìn ngoài cửa sổ.
“Huy, anh xem ai đến đây, An tiểu thư thật là có lòng, mua hoa lan mà anh thích nhất.”
Tầm mắt Mạc Trọng Huy vẫn như cũ nhìn ngoài cửa sổ, trong khoảng thời gian ngắn trong phòng thực yên lặng, có thể nghe được rõ ràng từng tiếng tí tách.
Lý Hân Như ngượng ngùng cười cười với An Noãn, ngồi xuống giường vỗ nhẹ lên mặt anh: “Huy, An Noãn đến thăm anh.”
Mạc Trọng Huy vẫn thờ ơ.
An Noãn không nói gì, quay sang mĩm cười nói với Lý Hân Như: “Lý tiểu thư, không sao, tôi đi trước, mong Mạc tiên sinh sớm ngày bình phục.”
Lý Hân Như tiễn An Noãn ra cửa, cô thán khí oán giận: “Thật có lỗi, tính anh ấy là vậy, thấy ai đều không lễ phép, chỉ bít bản thân, An Noãn, hy vọng chị không tức giận.”
An Noãn cười lắc đầu.
“Chị đừng thấy anh lớn như vậy, một chút cũng không biết tự chăm sóc mình, luôn để bản thân phải nằm viện. May mắn bên cạnh anh ấy có Trương trợ lý chăm sóc, bằng không em thực lo lắng cho anh ấy.”
An Noãn nhịn không được nói,“Trương Húc đúng là một trợ lý rất tốt.”
“Đúng vậy, cũng chỉ có Trương trợ lý mới dễ dàng tha thứ tính tình thối của Huy. Anh ấy sinh bệnh cũng không cho nói với người của Mạc gia, nếu em không gọi điện thoại cho Trương trợ lý, anh ấy cũng không nói cho em biết, chị nói xem người này quá đáng không, có chuyện gì đau đều tự mình gánh vác. Đang êm đẹp lại tắm nước lạnh, để bản thân lạnh đến cảm mạo, phát sốt, thật giống như một đứa bé. Có đôi khi em thật muốn có thể mỗi ngày ở bên cạnh anh ấy, chăm sóc anh ấy, nhưng ở bên Hongkong, gia gia không cho, sức khỏe của gia gia cũng không tốt, một ngày cũng không muốn em rời khỏi.”
An Noãn cũng không biết nên an ủi cô ta thế nào, giờ phút này, tâm tình rất phức tạp.
“Trên thế giới này, nếu có thể vẹn toàn đôi bên thì tốt rồi, em thật hy vọng mình có thể phân thân, một cái chiếu cố gia gia, một cái ở bên cạnh Huy. An Noãn, em rất hâm mộ chị, không có người nhà, cũng ít đi phiền não, chỉ cần bồi bên cạnh người mình yêu là tốt rồi.”
An Noãn cười cười, không giải thích, đôi khi nhiều người yêu thương không phải là tốt.
Hai người chậm rãi ra cửa bệnh viện: “An Noãn, có thể em sẽ ở đây vài ngày, chăm sóc cho anh ấy. Có rảnh em gọi điện thoại cho chị, rủ chị đi dạo với em. Ở Bắc Kinh, em chỉ có một mình chị là bạn.”
An Noãn thản nhiên gật gật đầu.
“An Noãn, chị thật đúng là người tốt, nếu chúng ta sớm quen biết nhau, nhất định sẽ là bạn tốt.”
Nhìn nụ cười ngây thơ của Lý Hân Như, An Noãn chỉ cảm thấy ngực co rút đau đớn. Vị hôn thê của anh là một cô gái tốt đẹp, cũng giống như An Noãn trước kia, hoàn hoàn toàn toàn một lòng với anh. Hai người có thể đến với nhau, có lẽ không phải do tình yêu mà là thời gian gặp gỡ nhau.
“An Noãn, em không tiễn chị nữa, anh ấy đã một ngày chưa ăn gì, em còn phải trở về lo cho anh ấy. Người này bề ngoài nhìn rất lợi hại, nhưng khi bệnh cũng giống như một đứa bé, luôn phải thúc đẩy ép buộc.”
Lý Hân Như bất đắc dĩ nói xong, cùng An Noãn phất phất tay, xoay người đi vào trong.
--
An Noãn đứng ở bên ngoài chờ taxi, Trương Húc đột nhiên ngừng xe trước mặt cô, quay kính xe xuống, thản nhiên nói: “An tiểu thư, lên xe đi, tôi đưa cô về.”
“Không cần, tôi muốn đi một mình.”
Trương Húc nghe cô nói như vậy, cũng xuống xe.
“An tiểu thư, có vài câu nói, có lẽ cô không muốn nghe, nhưng tôi vẫn muốn nói với cô.”
An Noãn dừng bước.
“An tiểu thư, tôi cảm thấy có khi cô rất vô tình, rất tàn nhẫn. Cho tới bây giờ, tôi chưa thấy ai yêu một người giống như Mạc tiên sinh, cô có biết yêu như thế nào, mới có thể dùng phương thức tổn thương bản thân mình để quên nỗi đau trong tim? Nếu cô không còn thương Mạc tiên sinh, cô không nên trở về. Có lẽ cô không xuất hiện, tình yêu kia sẽ giữ ở trong lòng, mặc dù có khi đau đến tê tâm liệt phế, mặc dù anh ta vẫn sẽ tổn hại chính mình, nhưng không đến mức đau như vậy.”
An Noãn nhìn người quen thuộc trước mặt lại có chút xa lạ.
“An tiểu thư, nếu cô và Mạc tiên sinh đã không thể quay lại như trước, xin cô rời đi, hoàn toàn rời khỏi thế giới của anh ấy, về Luân Đôn với bạn trai của cô. Vị hôn thê của Mạc tiên sinh, Lý tiểu thư cô cũng biết, tâm địa cô ấy thiện lương, làm người khiêm tốn, khí chất cao quý, cùng Mạc tiên sinh ở bên cạnh nhau là môn đương hộ đối, nam tài nữ mạo, chúng tôi đều rất xem trọng bọn họ. Khó nhất có thể đáng quý là, cô ấy rất yêu Mạc tiên sinh, vừa nghe nói Mạc tiên sinh bệnh, vội vàng chạy tới đây. Tôi tin tưởng cứ như vậy, một ngày nào đó Mạc tiên sinh sẽ bị cảm động. Giống như năm đó lúc cô theo đuổi Mạc tiên sinh, anh ấy cũng bị cô từng chút từng chút làm cảm động.”
“Trương Húc, anh câm miệng!” An Noãn rống giận ngắt lời anh: “Tất cả mọi người có thể trách cứ tôi, nhục mạ tôi, nhưng anh không thể, chính mắt anh thấy từ đầu đến cuối chuyện của chúng tôi, không phải tất cả những người yêu nhau đều có kết cục hoàn mỹ. Tôi và Mạc Trọng Huy yêu nhau đã làm tổn thương rất nhiều người, ba sinh mạng vô tội, còn có một người phát điên đang ở bệnh viện, nếu chúng tôi còn đến với nhau có thể sẽ làm tổn thương càng nhiều người. Những chuyện này anh là người rõ ràng nhất, vả lại anh là người mà anh ta tin tưởng nhất, vì sao không khuyên anh ta, không ra giải thích với anh ta, hết lần này đến lần khác lại muốn tác hợp chúng tôi, vô dụng, vô dụng thôi.”
Trương Húc hít sâu một hơi, thản nhiên nói: “Bởi vì mất đi cô, anh ấy sống còn khổ hơn cả chết.”
An Noãn dùng sức lau nước mắt.
“Tôi ở trong tù ba năm, anh ta một lần cũng không đến thăm tôi. Tôi ở Anh quốc bốn năm, anh ta cũng không tới tìm tôi một lần nào. Anh nói cho tôi biết, đây gọi là yêu sao?”
“Anh ấy đi tìm cô, cô sẽ trở về sao?”
An Noãn lớn tiếng rống: “Anh ta chưa thử qua, làm sao biết tôi sẽ không trở về?”
TrươngHúc dừng một chút, giải thích nói: “Mạc lão gia tử bệnh nan y, lúc nào cũng có thể ra đi, bốn năm nay, Mạc tiên sinh trừ ngày giỗ của cha cô sẽ đến Giang thành bái tế ông, thời gian còn lại anh ta không rời khỏi Bắc Kinh.”
”Đúng vậy, Mạc lão gia tử rất quan trọng với anh ta, Lý Hân Như lại là người Mạc lão gia tử giúp anh ta chọn lựa, anh ta hẳn là ngoan ngoãn làm một tôn tử tốt, giống như tâm nguyện của Mạc lão gia tử." An Noãn lạnh lùng nói xong, lập tức xoay người bỏ đi.
/199
|