Cường Yêu Độc Nhất Vô Nhị Giữ Lấy

Chương 103.2

/199


Chương 103.2:

An Noãn không cự tuyệt, dù sao ở đây muốn gọi xe không dễ dàng.

Lão gia tử thấy cô đồng ý, tiếp tục nói: “Ăn cơm xong gọi điện thoại về nhà, kêu lái xe đi đón cháu, hoặc để lái xe chờ cháu bên 

ngoài.”

“Không cần, buổi tối cháu sẽ ở khách sạn.”

“Khách sạn không thoải mái bằng ở nhà......”

An Noãn ngắt lời ông: “Ngoại công, cháu đã trễ giờ.”

Lão gia tử thở dài, không nói thêm gì nữa.

--

An Noãn kêu lái xe dừng lại ở rất xa, sau đó chạy đến shine, Trương trợ lý đã đợi cô ở cửa.

“An tiểu thư, cô đi bộ tới? Nếu biết tôi đã đi đón cô.”

“Không phải, lái xe đưa tôi đến, Mạc Trọng Huy đang ở đâu?”

Trương trợ lý đưa An Noãn lên phòng Mạc Trọng Huy bằng thang máy chuyên dụng.

“Thật ra mấy năm nay, sau khi lão gia tử sinh bệnh, Mạc tiên sinh vẫn luôn tự trách, dù sao bởi vì sự cố chấp của anh ấy, rời khỏi 

Bắc Kinh tám năm, thời gian đối với một lão nhân mà nói không phải là ngắn. Bởi vậy sau khi trở về, Mạc tiên sinh luôn tận lực bù 

đắp, thỏa mãn tất cả những yêu cầu của lão gia tử, bao gồm đính hôn cùng Lý tiểu thư, cũng là muốn làm cho lão gia tử vui lòng.”

An Noãn mím môi, cúi đầu nói: “Tôi biết, Trương trợ lý không cần nói những chuyện này với tôi.”

Tới nơi, ở đây so với đại sảnh im lặng hơn, không thấy một người nào. Trương trợ lý dẫn cô đến một căn phòng trong góc, nhẹ 

nhàng gõ gõ cửa, bên trong không có đáp lại, Trương trợ lý trực tiếp đẩy cửa ra.

Cô thấy bóng dáng cô đơn của Mạc Trọng Huy, anh đang liều mạng uống rượu.

Trương trợ lý thở dài, cúi đầu nói: “An tiểu thư, cô đi khuyên anh ấy đi, nếu cứ tiếp tục uống như vậy, ngày mai sẽ vào bệnh viện 

mất.”

An Noãn nặng nề bước đến trước mặt anh. Mạc Trọng Huy ngẩng đầu nhìn anh liếc mắt nhìn cô, ánh mắt có chút mơ hồ.

“An Noãn?” Anh hoài nghi hỏi, giống như không dám tin tưởng người mình nhìn thấy là cô.

Người đàn ông này dạ dày không tốt, lại cầm cả chai rượu uống, An Noãn đoạt lấy chai rượu trong tay anh nói: “Mạc Trọng Huy, 

anh đừng như vậy, sinh lão bệnh tử, mỗi người đều phải trải qua.”

“Ngay cả gặp mặt ông lần cuối cùng anh cũng không thể, để cho ông mang theo tiếc nuối ra đi, mấy năm nay, đã mất rất nhiều thời 

gian, anh không nên giận dỗi bỏ đi nhiều năm như vậy, không nên làm cho ông khổ sở lâu như vậy.”

“Mạc Trọng Huy, anh đừng như vậy, đã qua hãy để cho nó qua đi, chúng ta không có cách nào thay đổi được, quên đi tất cả để 

nhìn về phía trước.”

“Đạo lý này anh hiểu, nhưng nơi này của anh khó chịu quá.”

Anh chỉ chỉ vào trái tim mình, đoạt lại chai rượu trong tay An Noãn, ngửa đầu uống tiếp.

“Mạc Trọng Huy!” An Noãn lại đoạt lại: “Anh như vậy trong lòng tôi cũng không thoải mái, dù sao cũng vì tôi, anh mới không thể 

gặp mặt gia gia mình lần cuối cùng, nhìn anh bây giờ tôi rất tự trách, anh có biết không?”

Anh lắc đầu, thản nhiên nói: “An Noãn, không liên quan đến em, tất cả cũng do anh. Anh hối hận là tám năm trước chứ không hối 

hận đến Giang thành tìm em.”

“Mạc Trọng Huy!”

“Không gặp mặt lão gia tử lần cuối cùng, thật đáng tiếc, rất khó khịu, nhưng không hối hận, nếu để anh lựa chọn một lần nữa, anh 

cũng sẽ làm như vậy, vẫn sẽ đi tìm em. Nhưng chuyện tám năm trước, anh rất hối hận. Đôi khi trong lòng anh rất mâu thuẫn, cũng 

bởi vì nguyên nhân này, anh mới ở Giang thành gặp được em, nếu không đoạn tuyệt với người nhà, không đến Giang thành, đời này 

có lẽ anh không gặp được em.”

“Mạc Trọng Huy, anh đừng nói những chuyện này có được không?”

“An Noãn, đợi đến khi em và Lâm Dịch Xuyên kết hôn, có thể anh không còn cơ hội nói nữa. An Noãn, anh yêu em, yêu đến 

chính bản thân anh cũng không thể khống chế. Từ nhỏ đến lớn, tất cả mọi chuyện anh đều có thể khống chế trong tay, nhưng còn 

em thì không. Em có biết cảm giác ngày ngày đều mất ngủ là như thế nào không, mỗi tối nhớ em nhớ đến ngủ không được, mở mắt 

rồi nhắm mắt, trong đầu đều là hình ảnh của em. Anh cảm thấy anh không còn là chính mình, nhớ em chỉ có thể dùng phương 

thức làm tổn thương chính mình mới có thể làm giảm bớt đau đớn trong tim.”

“An Noãn, anh không biết, nếu em gả cho Lâm Dịch Xuyên rồi anh nên làm gì bây giờ? Có lẽ, chỉ có chết đi, mới không cảm thấy 

đau đớn.”

“Mạc Trọng Huy, anh điên rồi.”

Mạc Trọng Huy ngửa đầu uống tiếp, thản nhiên nói: “Anh không điên, không có em ở bên cạnh anh, anh thật sự cảm thấy thật sự 

mình sống không bằng chết.”

“Mạc Trọng Huy, anh đừng uống nữa, anh say rồi.”

“Nếu thật sự say thì tốt rồi, đáng tiếc cho dù uống nhiều hơn nữa cũng không say được, chỉ thấy càng đau hơn.”

An Noãn thét lớn một tiếng, ngồi xuống bên cạnh anh: “Được, anh đã muốn uống, tôi sẽ uống với anh.”

An Noãn mở một chai rượu khác, cũng giống như anh cầm nguyên chai rót vô miệng mình.

“Mạc Trọng Huy, anh cho là chỉ một mình anh thống khổ sao? Còn tôi không đau sao. Lúc mất đi đứa nhỏ, tôi cảm giác như trời 

sập. Tôi thật muốn mình được chết đi cùng đứa nhỏ, nhưng không được. Tôi tự nói với mình, có lẻ đứa bé không muốn dẫn tôi đi, 

muốn tôi sống thật tốt.”

An Noãn lại uống thêm một ngụm khóc quát: “Vừa đến Anh quốc, tôi như một người điên, nhìn con người ta tôi ước sao mình có 

thể chạy tới ôm về nhà.Đôi lúc tôi không khống chế được mình, đôi lúc lại cảm thấy mình thật biến thái.”

“Sau đó con của Lâm Dịch Xuyên ra đời, tôi đem tất cả tình thương của mình dành cho đứa bé. Từ đó, dần dần tôi mới có thể tìm 

lại chính mình. Bởi vậy Mạc Trọng Huy, không phải chỉ một mình anh biết đau, tôi cũng rất đau.”

“Mạc Trọng Huy, tôi thật sự rất thích Giang thành, tôi chán ghét Bắc Kinh, nơi này mỗi người đều rất phức tạp. Anh biết không, ba 

năm tôi theo đuổi anh, là thời gian hạnh phúc nhất mà tôi có. Tuy rằng anh lạnh lùng thản nhiên với tôi, nhưng mỗi lần chỉ cần anh 

đáp lại tôi một chút, tôi rất vui vẻ, hưng phấn đến cả đêm ngủ không được. Lúc đó, có anh, có cha, tôi cảm thấy tôi là người hạnh 

phúc nhất. Tôi còn nhớ rõ tôi bay nước ngoài mua quà cho anh, tôi đã dùng tất cả tiền tiết kiệm của mình để mua cho anh một cái 

đồng hồ, anh biết không, lúc về tới Giang thành, ở sân bay tôi bị người ta cướp mất, tôi liền cởi giày cao gót chạy chân trần đuổi 

theo tên đó hai con đường, lúc đó tôi hoàn toàn không thấy đau đớn, chỉ có một ý niệm trong đầu, đó là quà tặng cho anh, bất 

luận như thế nào tôi cũng muốn đưa tận tay anh. Nhưng tôi không kịp người đó, tôi đã ngồi xuống một góc đường khóc như một 

kẻ ngốc, tôi gọi điện thoại cho anh, anh không nghe, sau đó tôi nghĩ có lẻ lúc đó anh nhất định đang ở bên cạnh Hà Tư Kỳ, nên 

không nghe điện thoại của tôi. Sau đó, cha đến đón tôi về nhà, anh có biết ông nhìn hai chân tôi chảy rất nhiều máu đã đau lòng 

như thế nào không? May mắn nhất là cha tôi giúp tôi tìm được túi xách, đồng hồ vẫn còn trong túi. Cho đến khi chúng ta đính hôn, 

tôi cũng không nói với anh chuyện đó, tôi sợ anh sẽ đau lòng vì tôi, tôi không đành lòng nhìn anh như vậy.”

An Noãn tửu lượng không tốt, chỉ vài ngụm rượu đầu óc đã trở nên mơ hồ. Mạc Trọng Huy cũng uống không ít, nhưng tửu lượng 

anh rất tốt, vẫn còn thanh tỉnh.

“Mạc Trọng Huy, anh nói đi sao thế giới này lại phức tạp như vậy? Ước muốn của tôi vô cùng đơn giản hẹn hò, kết hôn, sinh con, 

nhưng vì sao lại gặp nhiều đau khổ. Anh nói anh đau, tôi cũng đau, nỗi đau của tôi cũng không kém anh, nhưng tôi lại ngụy trang 

rất tốt, tôi tình nguyện một mình gặm nhắm vết thương của mình.”

“Mạc Trọng Huy, chúng ta đã không thể yêu nhau nữa, không thể làm tổn thương nhiều người nữa, nhưng đôi khi tôi cũng sẽ 

khôngkhống chế được bản thân mình.”

An Noãn lại uống thêm một ngụm, vừa khóc vừa nói: “Rừng già đối với tôi rất tốt, người tôi không muốn làm tổn thương nhất là 

anh ấy. Mạc Trọng Huy, tôi sẽ kết hôn với anh ấy, tôi sẽ cố gắng yêu thương anh ấy.”

An Noãn vừa dứt lời, Mạc Trọng Huy nâng mặt cô lên, hung hăng hôn lên môi cô. Lúc này, anh là thanh tỉnh, cô là mơ hồ.

Anh đè cô xuống sopha, giống như nổi điên kéo quần áo cô xuống, nụ hôn nóng bỏng từ trên mặt cô một đường đi xuống. Đây là 

người phụ nữ anh yêu, thân thể anh luôn nhung nhớ. Lúc này đây, anh không muốn lùi bước, không muốn buông tay. Cho dù khi 

cô tỉnh lại sẽ hận anh, anh cũng muốn ích kỷ buông thả cho bản thân một lần.

An Noãn bị anh hôn thật sự khó chịu, ừ nha nha khóc.

Anh vừa hôn vừa thì thầm bên tai cô: “An Noãn, anh yêu em.”

Lời này như là trấn an cô, cô không khóc nữa, cánh tay mảnh khảnh thậm chí còn đặt lên vai anh. Hành động này của cô không thể 

nghi ngờ là sự cổ vũ lớn nhất dành cho anh, không thể dừng lại được nữa.

--

Sáng sớm hôm sau, An Noãn ở trong lòng anh tỉnh lại, cánh tay to lớn của anh đang gắt gao ôm chặt cô, cả hai người đều không 

mặc quần áo, cô chỉ cảm thấy hơi thở anh vẫn quen thuộc như trước, giống như chưa từng mất đi bốn năm trước.

Dời cánh tay anh ra, cô xoay người đưa lưng về phía anh, hai tay nắm chặt góc chăn. Nước mắt không tiếng động chảy ra, cô đãn 

phản bội Lâm Dịch Xuyên.

Thân thể anh rất nhanh tới gần, cánh tay dài kéo cô vào lòng, môi dán lên tai cô, cất giọng gợi cảm nói nhỏ: “Anh yêu em.”

Anh nhìn thấy nước mắt của cô, đau lòng hôn lên.

“Ngoan, đừng sợ, tương lai cứ giao hết cho anh, anh không bao giờ để cho em chịu bất cứ ủy khuất nào.”

An Noãn khóc càng lớn tiếng hơn, dùng chăn che mặt, khóc như một đứa con nít. Anh nhíu nhíu mày, ngồi dậy. Cô đi vào phòng 

tắm, nhìn mình trong gương, trên người là những dấu vết điên cuồng của đêm qua. Từ phòng tắm đi ra, Mạc Trọng Huy đã kêu 

người đưa bữa sáng tới.

“Lại đây ăn một chút đi, tối qua em uống rất nhiều rượu, dạ dày em hiện tại không sao chứ?”

An Noãn không có đi qua, mà đứng rất xa.

“Mạc Trọng Huy, xin anh hãy quên tất cả những gì đêm qua, chúng ta đều đã say rượu.”

Anh nhướng mày, đi đến bên cạnh nắm tay vai cô, không hờn giận nói: “Anh không say, em cũng không có say, em kêu anh làm 

sao quên? An Noãn, sự tình đã như vậy, không lẽ em còn muốn trở lại bên cạnh Lâm Dịch Xuyên? Hử?”

“Cho dù tôi và Lâm Dịch Xuyên chia tay, tôi cũng không thể trở lại bên cạnh anh.”

Mạc Trọng Huy phiền não thét lớn: “An Noãn, anh không biết em đang sợ cái gì, anh đã nói, tương lai cứ giao hết cho anh, chuyện 

gì em cũng không cần sợ, có anh ở đây.”

“Không, chúng ta không thể.”

Cô đẩy ra anh, cầm túi xách chạy đi.

Ra khỏi phòng gặp Trương trợ lý, mắt An Noãn lóe lên, không dám nhìn tới anh, Trương Húc mĩm cười chào hỏi cô: “An tiểu thư, 

sớm.”

An Noãn chạy như ma đuổi không dám quay đầu lại.

Trương Húc gõ cửa phòng, rồi đi vào, thấy Mạc Trọng Huy đang ôm đầu mình, vẻ mặt đau khổ.

“Mạc tiên sinh, làm sao vậy?”

Anh than nhẹ một hơi: “Cậu tới đúng lúc, giúp tôi đưa An Noãn về nhà.”

“Được.”

Trương Húc sợ không đuổi kịp An Noãn nên chạy đi không nói gì nữa.

Anh chạy ra bên ngoài Shine thì nhìn thấy An Noãn: “An tiểu thư, tôi đưa cô về.”

“Không cần, tôi đến khách sạn, cũng gần đây.”

“An tiểu thư, có thể nghe tôi nói vài câu.”

An Noãn dừng bước.

“An tiểu thư, đôi khi yêu một người, là không có cách nào lừa gạt bản thân mình, lừa gạt người bên cạnh. Tôi cảm thấy may mắn 

cô đã nhìn rõ được trái tim mình, hy vọng cô có thể dũng cảm theo đuổi tình yêu của mình, không cần băn khoăn nữa.”

An Noãn không muốn nghe nữa, lập tức bỏ đi. Cô đến một hiệu thuốc trên đường, đi vào mua thuốc tránh thai, không cần nước, 

trực tiếp nuốt vào bụng.

Về đến khách sạn, vừa mở cửa đã gặp Hứa Vĩ Thần, anh nghi hoặc hỏi cô: “Sao cô lại về đây?”

“Tôi lấy chút đồ rồi về Thẩm gia.”

Hứa Vĩ Thần nhíu mày: “Ấp úng, không phải có chuyện gì chứ?”

“Không có, tôi chỉ về lấy vài bộ quần áo.”

Anh cười khẽ hai tiếng, trêu chọc: “Thẩm gia thật đúng là hào phóng, ngay cả quần áo cũng không mua cho cô, rốt cuộc không 

phải do mình nuôi lớn, không cảm tình, tôi khuyên cô sớm về Luân Đôn, trở lại vòng tay của Rừng Già, trên thế giới này chỉ có 

một mình Rừng Già là thật tâm yêu cô.”

“Tôi đi vào trước, anh bận thì cứ đi.”

An Noãn cúi đầu, vào phòng. Cô vào phòng tắm, một lần rồi lại một lần, cố gắng xóa đi những ấn ký trên người mình, nhưng có 

tẩy cách nào cũng không được.

--

Shine, Trương Húc đi vào phòng, Mạc Trọng Huy vẫn duy trì tư thế lúc anh rời đi.

“Mạc tiên sinh, An tiểu thư đã về khách sạn.”

Anh đơn giản ‘Ừ’ một tiếng.

“Mạc tiên sinh, có chuyện này tôi không biết có nên nói hay không.”

Mạc Trọng Huy nhướng mày.

Trương Húc vội vàng nói: “An tiểu thư đến hiệu thuốc, mua thuốc tránh thai.”

Mạc Trọng Huy khẽ thở dài, chuyện này anh hoàn toàn có thể đoán trước.

“Mạc tiên sinh, anh có tính toán gì không?”

“Đi giúp tôi chuẩn bị chút lễ vật, tối nay đến Thẩm gia.”

Trương trợ lý hứng phấn kích động nói: “Anh muốn đến Thẩm gia cầu hôn?”

Mạc Trọng Huy trừng mắt nhìn anh, im lặng không trả lời.

“Đúng rồi, Mạc tiên sinh, đêm qua Lý tiểu thư đến tìm anh, anh có muốn gặp cô ấy không?”

Mạc Trọng Huy gật gật đầu: “Cậu đi an bài đi.”

Mọi chuyện đến giờ cũng nên kết thúc.

--

Lý Hân Như muốn trong thời điểm anh buồn nhất, khó chịu nhất ở bên cạnh anh, nhưng gọi điện thoại anh không nghe, bất đắc dĩ 

cô đành phải gọi cho Trương trợ lý. Nhưng Trương Húc lại nói không biết anh ở đâu. Cô có thể tin tưởng lời anh ta nói không?

Cô gọi điện thoại cho anh suốt một đêm, từ điện thoại di động đến điện thoại bàn, cũng không biết có phải điện thoại bị cô gọi đến 

hết pin hay không nên tự động tắt máy.

Sáng sớm, cô lại bắt đầu gọi điện thoại trợ lý của anh, lúc này anh ta mới nói với cô: “Lý tiểu thư, Mạc tiên sinh hẹn cô mười giờ tại 

quán cà phê ở thương xá Mạc thị.”

Trịnh trọng như thế, Lý Hân Như cảm thấy thật khẩn trương. Treo điện thoại, cô trang điểm một chút, chín giờ đến quán cà phê. 

Thời gian chờ đợi cũng là một loại dày vò. Mạc Trọng Huy đến đúng mười giờ.

Anh một thân tây trang, bên trong là áo sơmi trắng được mở hai nút, lộ ra hầu kết khiêu gợi.

Lý Hân Như cảm thấy khó thở, mỗi khi nhìn thấy anh, trái tim của cô sẽ đập rất nhanh, vì sao một người đàn ông lại có thể tuấn 

mỹ như thế, còn là một người thành công. Giống như chỉ cần một cái liếc mắt của anh, sẽ hoàn toàn bị luân hãm, yêu thật sâu đậm.

Mạc Trọng Huy ngồi xuống đối diện cô, rất nhanh phục vụ mang tới cho anh một tách cà phê mà anh thường dùng.

“Huy, sao anh lại hẹn em đến đây?”

“Lý tiểu thư, thật có lỗi, vì để cho ông nội của tôi vui vẻ, nên để cô trong vai vị hôn thê của tôi lâu như vậy.”

“Lý tiểu thư?” Lý Hân Như tự giễu nở nụ cười, nghĩ lại thời gian dài như vậy, anh gần như chưa từng thân mật gọi tên cô, thái độ 

của anh đối với cô từ trước đến giờ vẫn luôn ôn hoà. Từ khi đính hôn đến nay, số lần bọn họ gặp nhau rất ít, mặc dù đôi khi ở bên 

cạnh nhau, cũng rất ít nói chuyện, bình thường đều là cô tự diễn tự nói.

“Mạc Trọng Huy, anh có ý gì? Gia gia anh đi rồi, nên anh muốn chia tay với em? Anh đừng quên, chúng ta đã đính hôn, mọi người 

đều biết em là vị hôn thê của anh, không phải anh muốn phủ nhận thì phủ nhận.”

Mạc Trọng Huy vẫn một bộ khách khách khí khí, trầm giọng nói: “Thật xin lỗi, trong khoảng thời gian này đã mang đến cho cô 

nhiều phiền toái, cũng cảm ơn cô đã ở bên cạnh ông nội của tôi trong khoảng thời gian cuối đời, cô có thể bồi bên cạnh ông, làm 

cho ông vui vẻ. Tôi rất cảm kích cô, cũng không biết làm sao báo lại đáp cô, bởi vậy hy vọng cô có thể nói cho tôi biết, cô muốn 

gì?”

“Nghĩ muốn cái gì?” Lý Hân Như cười lạnh ra tiếng: “Em muốn anh yêu em, em muốn anh kết hôn với em.”

“Thật có lỗi, chuyện này không thể nào.”

Cô lớn tiếng chất vấn: “Vì sao không thể? Em vốn là vị hôn thê của anh.”

Mạc Trọng Huy không hờn giận nhíu mày, giọng nói cũng lạnh vài phần: “Lúc trước cô không nói như vậy, là cô đồng ý phối hợp 

với tôi, làm cho lão gia tử vui vẻ.”

“Nhưng em đối với anh là thật tâm, em vẫn luôn yêu anh, có thể cho em một cơ hội? Ai ai cũng thấy chúng ta là môn đăng hộ đối, 

cưới em, nửa Hongkong sẽ là của anh.”

Mạc Trọng Huy nhíu mày càng chặt: “Thật có lỗi, tôi đối với những gì cô nói không có hứng thú.”

“Vậy cái gì mới làm anh cảm thấy hứng thú, em sẽ tìm cho anh.”

“Trên thế giới này, tôi chỉ có hứng thú với An Noãn, vì cô ấy, có thể cái gì tôi cũng không muốn.”

“Nhưng An Noãn đã có bạn trai, các người không thể đến với nhau.”

Sắc mặt Mạc Trọng Huy trở nên xanh mét, hừ nhẹ: “Tôi vẫn là câu nói kia, đời này tôi chỉ cưới An Noãn, nếu cô ấy không muốn 

gả cho tôi, cả đời tôi sẽ không kết hôn.”

“Mạc Trọng Huy, anh...... Anh rất ngu xuẩn! Rốt cuộc em có chỗ nào kém cô ta? Em trẻ hơn cô ta, học hành cũng cao hơn cô ta, 

giàu có hơn cô ta, anh vì cái gì chỉ yêu cô ta?”

“Đây là chuyện của tôi với cô ấy, không cần cô quan tâm. Cô có điều kiện gì có thể nói, hôn ước của chúng ta từ hôm nay trở đi 

giải trừ, về sau không liên quan nhau.”

“Người nhà anhbiết không? Bọn họ có thể đồng ý?”

“Bọn họ không cần biết, đây là chuyện của tôi, chỉ cần đến lúc đó thông báo bọn họ một tiếng.”

Lý Hân Như đột nhiên khóc, nắm tay anh cầu xin: “Huy, đừng giải trừ hôn ước với em được không? Anh có biết em yêu anh, trên 

thế giới này không có ai yêu anh bằng em. An Noãn đã có khác người, cô ta không có thể nào trở lại bên cạnh anh nữa.”

“Tôi nói rồi, cho dù không có An Noãn, tôi cũng sẽ hủy bỏ hôn ước với cô. Bởi vậy, cô cứ ra điều kiện, tôi sẽ tận lực thỏa mãn 

cô.”

“Anh kêu em ra điều kiện gì, em không thiếu tiền, cái gì em cũng không thiếu. Em là một thiên kim đại tiểu thư, cho tới bây giờ 

người nhà của em chưa bao giờ để cho em phải chịu bất cứ ủy khuất nào, vì anh, em đã không tiếc dẫm nát tôn nghiêm của mình, 

vì sao anh không chịu nhìn em dù chỉ một lần? Anh không yêu em không sao, chúng ta có thể từ từ bồi dưỡng cảm tình. Anh 

không muốn em làm nữ cường nhân, em có thể không làm việc, cam nguyện làm người phụ nữ sau lưng anh, ở nhà giúp chồng dạy 

con. Em sẽ làm rất tốt, về sau chúng ta sinh hai đứa con gái, một nhà chúng ta nhất định sẽ rất hạnh phúc. Huy, thế nào? Tương lai 

mà em nói anh có muốn hay không?”

Mạc Trọng Huy hơi hơi nhíu nhíu mày, vẻ mặt có chút mơ hồ, anh cúi đầu nói: “Tương lai như vậy tôi rất muốn, một già đình ấm 

áp, hai đứa con gái đáng yêu. Nhưng mẹ của con tôi, chỉ có thể là An Noãn, ngoại trừ An Noãn, tôi sẽ không để bất cứ người phụ 

nữ nào làm mẹ của con tôi.”

“Anh điên rồi, Mạc Trọng Huy, anh hoàn toàn điên rồi. An Noãn không thể nào trở về bên cạnh anh, anh chết tâm đi.”

Mạc Trọng Huy hít sâu một hơi, đứng lên, cuối cùng nói: “Hôm nay những gì tôi muốn nói đã nói xong, cô cứ suy nghĩ, muốn 

điều kiện gì, tôi sẽ tận lực thỏa mãn cô. Trong khoảng thời gian này, cám ơn cô.”

Mạc Trọng Huy nói xong lập tức rời khỏi quán cà phê, Lý Hân Như chạy đuổi theo, kéo quần áo anh: “Mạc Trọng Huy, anh thật 

sự đối với em tàn nhẫn như vậy?”

Anh nhíu nhíu mày, nói ‘Thật có lỗi’ hai chữ, liền rời đi.

Anh nói thật thoải mái, chỉ bằng một câu giải trừ hôn ước của anh. Lý Hân Như cô từ trước giờ chưa từng thấp kém như vậy, vì 

anh, cô học hèn mọn, nhưng vì sao vẫn không chiếm được trái tim Chương 103.2:

An Noãn không cự tuyệt, dù sao ở đây muốn gọi xe không dễ dàng.

Lão gia tử thấy cô đồng ý, tiếp tục nói: “Ăn cơm xong gọi điện thoại về nhà, kêu lái xe đi đón cháu, hoặc để lái xe chờ cháu bên 

ngoài.”

“Không cần, buổi tối cháu sẽ ở khách sạn.”

“Khách sạn không thoải mái bằng ở nhà......”

An Noãn ngắt lời ông: “Ngoại công, cháu đã trễ giờ.”

Lão gia tử thở dài, không nói thêm gì nữa.

--

An Noãn kêu lái xe dừng lại ở rất xa, sau đó chạy đến shine, Trương trợ lý đã đợi cô ở cửa.

“An tiểu thư, cô đi bộ tới? Nếu biết tôi đã đi đón cô.”

“Không phải, lái xe đưa tôi đến, Mạc Trọng Huy đang ở đâu?”

Trương trợ lý đưa An Noãn lên phòng Mạc Trọng Huy bằng thang máy chuyên dụng.

“Thật ra mấy năm nay, sau khi lão gia tử sinh bệnh, Mạc tiên sinh vẫn luôn tự trách, dù sao bởi vì sự cố chấp của anh ấy, rời khỏi 

Bắc Kinh tám năm, thời gian đối với một lão nhân mà nói không phải là ngắn. Bởi vậy sau khi trở về, Mạc tiên sinh luôn tận lực bù 

đắp, thỏa mãn tất cả những yêu cầu của lão gia tử, bao gồm đính hôn cùng Lý tiểu thư, cũng là muốn làm cho lão gia tử vui lòng.”

An Noãn mím môi, cúi đầu nói: “Tôi biết, Trương trợ lý không cần nói những chuyện này với tôi.”

Tới nơi, ở đây so với đại sảnh im lặng hơn, không thấy một người nào. Trương trợ lý dẫn cô đến một căn phòng trong góc, nhẹ 

nhàng gõ gõ cửa, bên trong không có đáp lại, Trương trợ lý trực tiếp đẩy cửa ra.

Cô thấy bóng dáng cô đơn của Mạc Trọng Huy, anh đang liều mạng uống rượu.

Trương trợ lý thở dài, cúi đầu nói: “An tiểu thư, cô đi khuyên anh ấy đi, nếu cứ tiếp tục uống như vậy, ngày mai sẽ vào bệnh viện 

mất.”

An Noãn nặng nề bước đến trước mặt anh. Mạc Trọng Huy ngẩng đầu nhìn anh liếc mắt nhìn cô, ánh mắt có chút mơ hồ.

“An Noãn?” Anh hoài nghi hỏi, giống như không dám tin tưởng người mình nhìn thấy là cô.

Người đàn ông này dạ dày không tốt, lại cầm cả chai rượu uống, An Noãn đoạt lấy chai rượu trong tay anh nói: “Mạc Trọng Huy, 

anh đừng như vậy, sinh lão bệnh tử, mỗi người đều phải trải qua.”

“Ngay cả gặp mặt ông lần cuối cùng anh cũng không thể, để cho ông mang theo tiếc nuối ra đi, mấy năm nay, đã mất rất nhiều thời 

gian, anh không nên giận dỗi bỏ đi nhiều năm như vậy, không nên làm cho ông khổ sở lâu như vậy.”

“Mạc Trọng Huy, anh đừng như vậy, đã qua hãy để cho nó qua đi, chúng ta không có cách nào thay đổi được, quên đi tất cả để 

nhìn về phía trước.”

“Đạo lý này anh hiểu, nhưng nơi này của anh khó chịu quá.”

Anh chỉ chỉ vào trái tim mình, đoạt lại chai rượu trong tay An Noãn, ngửa đầu uống tiếp.

“Mạc Trọng Huy!” An Noãn lại đoạt lại: “Anh như vậy trong lòng tôi cũng không thoải mái, dù sao cũng vì tôi, anh mới không thể 

gặp mặt gia gia mình lần cuối cùng, nhìn anh bây giờ tôi rất tự trách, anh có biết không?”

Anh lắc đầu, thản nhiên nói: “An Noãn, không liên quan đến em, tất cả cũng do anh. Anh hối hận là tám năm trước chứ không hối 

hận đến Giang thành tìm em.”

“Mạc Trọng Huy!”

“Không gặp mặt lão gia tử lần cuối cùng, thật đáng tiếc, rất khó khịu, nhưng không hối hận, nếu để anh lựa chọn một lần nữa, anh 

cũng sẽ làm như vậy, vẫn sẽ đi tìm em. Nhưng chuyện tám năm trước, anh rất hối hận. Đôi khi trong lòng anh rất mâu thuẫn, cũng 

bởi vì nguyên nhân này, anh mới ở Giang thành gặp được em, nếu không đoạn tuyệt với người nhà, không đến Giang thành, đời này 

có lẽ anh không gặp được em.”

“Mạc Trọng Huy, anh đừng nói những chuyện này có được không?”

“An Noãn, đợi đến khi em và Lâm Dịch Xuyên kết hôn, có thể anh không còn cơ hội nói nữa. An Noãn, anh yêu em, yêu đến 

chính bản thân anh cũng không thể khống chế. Từ nhỏ đến lớn, tất cả mọi chuyện anh đều có thể khống chế trong tay, nhưng còn 

em thì không. Em có biết cảm giác ngày ngày đều mất ngủ là như thế nào không, mỗi tối nhớ em nhớ đến ngủ không được, mở mắt 

rồi nhắm mắt, trong đầu đều là hình ảnh của em. Anh cảm thấy anh không còn là chính mình, nhớ em chỉ có thể dùng phương 

thức làm tổn thương chính mình mới có thể làm giảm bớt đau đớn trong tim.”

“An Noãn, anh không biết, nếu em gả cho Lâm Dịch Xuyên rồi anh nên làm gì bây giờ? Có lẽ, chỉ có chết đi, mới không cảm thấy 

đau đớn.”

“Mạc Trọng Huy, anh điên rồi.”

Mạc Trọng Huy ngửa đầu uống tiếp, thản nhiên nói: “Anh không điên, không có em ở bên cạnh anh, anh thật sự cảm thấy thật sự 

mình sống không bằng chết.”

“Mạc Trọng Huy, anh đừng uống nữa, anh say rồi.”

“Nếu thật sự say thì tốt rồi, đáng tiếc cho dù uống nhiều hơn nữa cũng không say được, chỉ thấy càng đau hơn.”

An Noãn thét lớn một tiếng, ngồi xuống bên cạnh anh: “Được, anh đã muốn uống, tôi sẽ uống với anh.”

An Noãn mở một chai rượu khác, cũng giống như anh cầm nguyên chai rót vô miệng mình.

“Mạc Trọng Huy, anh cho là chỉ một mình anh thống khổ sao? Còn tôi không đau sao. Lúc mất đi đứa nhỏ, tôi cảm giác như trời 

sập. Tôi thật muốn mình được chết đi cùng đứa nhỏ, nhưng không được. Tôi tự nói với mình, có lẻ đứa bé không muốn dẫn tôi đi, 

muốn tôi sống thật tốt.”

An Noãn lại uống thêm một ngụm khóc quát: “Vừa đến Anh quốc, tôi như một người điên, nhìn con người ta tôi ước sao mình có 

thể chạy tới ôm về nhà.Đôi lúc tôi không khống chế được mình, đôi lúc lại cảm thấy mình thật biến thái.”

“Sau đó con của Lâm Dịch Xuyên ra đời, tôi đem tất cả tình thương của mình dành cho đứa bé. Từ đó, dần dần tôi mới có thể tìm 

lại chính mình. Bởi vậy Mạc Trọng Huy, không phải chỉ một mình anh biết đau, tôi cũng rất đau.”

“Mạc Trọng Huy, tôi thật sự rất thích Giang thành, tôi chán ghét Bắc Kinh, nơi này mỗi người đều rất phức tạp. Anh biết không, ba 

năm tôi theo đuổi anh, là thời gian hạnh phúc nhất mà tôi có. Tuy rằng anh lạnh lùng thản nhiên với tôi, nhưng mỗi lần chỉ cần anh 

đáp lại tôi một chút, tôi rất vui vẻ, hưng phấn đến cả đêm ngủ không được. Lúc đó, có anh, có cha, tôi cảm thấy tôi là người hạnh 

phúc nhất. Tôi còn nhớ rõ tôi bay nước ngoài mua quà cho anh, tôi đã dùng tất cả tiền tiết kiệm của mình để mua cho anh một cái 

đồng hồ, anh biết không, lúc về tới Giang thành, ở sân bay tôi bị người ta cướp mất, tôi liền cởi giày cao gót chạy chân trần đuổi 

theo tên đó hai con đường, lúc đó tôi hoàn toàn không thấy đau đớn, chỉ có một ý niệm trong đầu, đó là quà tặng cho anh, bất 

luận như thế nào tôi cũng muốn đưa tận tay anh. Nhưng tôi không kịp người đó, tôi đã ngồi xuống một góc đường khóc như một 

kẻ ngốc, tôi gọi điện thoại cho anh, anh không nghe, sau đó tôi nghĩ có lẻ lúc đó anh nhất định đang ở bên cạnh Hà Tư Kỳ, nên 

không nghe điện thoại của tôi. Sau đó, cha đến đón tôi về nhà, anh có biết ông nhìn hai chân tôi chảy rất nhiều máu đã đau lòng 

như thế nào không? May mắn nhất là cha tôi giúp tôi tìm được túi xách, đồng hồ vẫn còn trong túi. Cho đến khi chúng ta đính hôn, 

tôi cũng không nói với anh chuyện đó, tôi sợ anh sẽ đau lòng vì tôi, tôi không đành lòng nhìn anh như vậy.”

An Noãn tửu lượng không tốt, chỉ vài ngụm rượu đầu óc đã trở nên mơ hồ. Mạc Trọng Huy cũng uống không ít, nhưng tửu lượng 

anh rất tốt, vẫn còn thanh tỉnh.

“Mạc Trọng Huy, anh nói đi sao thế giới này lại phức tạp như vậy? Ước muốn của tôi vô cùng đơn giản hẹn hò, kết hôn, sinh con, 

nhưng vì sao lại gặp nhiều đau khổ. Anh nói anh đau, tôi cũng đau, nỗi đau của tôi cũng không kém anh, nhưng tôi lại ngụy trang 

rất tốt, tôi tình nguyện một mình gặm nhắm vết thương của mình.”

“Mạc Trọng Huy, chúng ta đã không thể yêu nhau nữa, không thể làm tổn thương nhiều người nữa, nhưng đôi khi tôi cũng sẽ 

khôngkhống chế được bản thân mình.”

An Noãn lại uống thêm một ngụm, vừa khóc vừa nói: “Rừng già đối với tôi rất tốt, người tôi không muốn làm tổn thương nhất là 

anh ấy. Mạc Trọng Huy, tôi sẽ kết hôn với anh ấy, tôi sẽ cố gắng yêu thương anh ấy.”

An Noãn vừa dứt lời, Mạc Trọng Huy nâng mặt cô lên, hung hăng hôn lên môi cô. Lúc này, anh là thanh tỉnh, cô là mơ hồ.

Anh đè cô xuống sopha, giống như nổi điên kéo quần áo cô xuống, nụ hôn nóng bỏng từ trên mặt cô một đường đi xuống. Đây là 

người phụ nữ anh yêu, thân thể anh luôn nhung nhớ. Lúc này đây, anh không muốn lùi bước, không muốn buông tay. Cho dù khi 

cô tỉnh lại sẽ hận anh, anh cũng muốn ích kỷ buông thả cho bản thân một lần.

An Noãn bị anh hôn thật sự khó chịu, ừ nha nha khóc.

Anh vừa hôn vừa thì thầm bên tai cô: “An Noãn, anh yêu em.”

Lời này như là trấn an cô, cô không khóc nữa, cánh tay mảnh khảnh thậm chí còn đặt lên vai anh. Hành động này của cô không thể 

nghi ngờ là sự cổ vũ lớn nhất dành cho anh, không thể dừng lại được nữa.

--

Sáng sớm hôm sau, An Noãn ở trong lòng anh tỉnh lại, cánh tay to lớn của anh đang gắt gao ôm chặt cô, cả hai người đều không 

mặc quần áo, cô chỉ cảm thấy hơi thở anh vẫn quen thuộc như trước, giống như chưa từng mất đi bốn năm trước.

Dời cánh tay anh ra, cô xoay người đưa lưng về phía anh, hai tay nắm chặt góc chăn. Nước mắt không tiếng động chảy ra, cô đãn 

phản bội Lâm Dịch Xuyên.

Thân thể anh rất nhanh tới gần, cánh tay dài kéo cô vào lòng, môi dán lên tai cô, cất giọng gợi cảm nói nhỏ: “Anh yêu em.”

Anh nhìn thấy nước mắt của cô, đau lòng hôn lên.

“Ngoan, đừng sợ, tương lai cứ giao hết cho anh, anh không bao giờ để cho em chịu bất cứ ủy khuất nào.”

An Noãn khóc càng lớn tiếng hơn, dùng chăn che mặt, khóc như một đứa con nít. Anh nhíu nhíu mày, ngồi dậy. Cô đi vào phòng 

tắm, nhìn mình trong gương, trên người là những dấu vết điên cuồng của đêm qua. Từ phòng tắm đi ra, Mạc Trọng Huy đã kêu 

người đưa bữa sáng tới.

“Lại đây ăn một chút đi, tối qua em uống rất nhiều rượu, dạ dày em hiện tại không sao chứ?”

An Noãn không có đi qua, mà đứng rất xa.

“Mạc Trọng Huy, xin anh hãy quên tất cả những gì đêm qua, chúng ta đều đã say rượu.”

Anh nhướng mày, đi đến bên cạnh nắm tay vai cô, không hờn giận nói: “Anh không say, em cũng không có say, em kêu anh làm 

sao quên? An Noãn, sự tình đã như vậy, không lẽ em còn muốn trở lại bên cạnh Lâm Dịch Xuyên? Hử?”

“Cho dù tôi và Lâm Dịch Xuyên chia tay, tôi cũng không thể trở lại bên cạnh anh.”

Mạc Trọng Huy phiền não thét lớn: “An Noãn, anh không biết em đang sợ cái gì, anh đã nói, tương lai cứ giao hết cho anh, chuyện 

gì em cũng không cần sợ, có anh ở đây.”

“Không, chúng ta không thể.”

Cô đẩy ra anh, cầm túi xách chạy đi.

Ra khỏi phòng gặp Trương trợ lý, mắt An Noãn lóe lên, không dám nhìn tới anh, Trương Húc mĩm cười chào hỏi cô: “An tiểu thư, 

sớm.”

An Noãn chạy như ma đuổi không dám quay đầu lại.

Trương Húc gõ cửa phòng, rồi đi vào, thấy Mạc Trọng Huy đang ôm đầu mình, vẻ mặt đau khổ.

“Mạc tiên sinh, làm sao vậy?”

Anh than nhẹ một hơi: “Cậu tới đúng lúc, giúp tôi đưa An Noãn về nhà.”

“Được.”

Trương Húc sợ không đuổi kịp An Noãn nên chạy đi không nói gì nữa.

Anh chạy ra bên ngoài Shine thì nhìn thấy An Noãn: “An tiểu thư, tôi đưa cô về.”

“Không cần, tôi đến khách sạn, cũng gần đây.”

“An tiểu thư, có thể nghe tôi nói vài câu.”

An Noãn dừng bước.

“An tiểu thư, đôi khi yêu một người, là không có cách nào lừa gạt bản thân mình, lừa gạt người bên cạnh. Tôi cảm thấy may mắn 

cô đã nhìn rõ được trái tim mình, hy vọng cô có thể dũng cảm theo đuổi tình yêu của mình, không cần băn khoăn nữa.”

An Noãn không muốn nghe nữa, lập tức bỏ đi. Cô đến một hiệu thuốc trên đường, đi vào mua thuốc tránh thai, không cần nước, 

trực tiếp nuốt vào bụng.

Về đến khách sạn, vừa mở cửa đã gặp Hứa Vĩ Thần, anh nghi hoặc hỏi cô: “Sao cô lại về đây?”

“Tôi lấy chút đồ rồi về Thẩm gia.”

Hứa Vĩ Thần nhíu mày: “Ấp úng, không phải có chuyện gì chứ?”

“Không có, tôi chỉ về lấy vài bộ quần áo.”

Anh cười khẽ hai tiếng, trêu chọc: “Thẩm gia thật đúng là hào phóng, ngay cả quần áo cũng không mua cho cô, rốt cuộc không 

phải do mình nuôi lớn, không cảm tình, tôi khuyên cô sớm về Luân Đôn, trở lại vòng tay của Rừng Già, trên thế giới này chỉ có 

một mình Rừng Già là thật tâm yêu cô.”

“Tôi đi vào trước, anh bận thì cứ đi.”

An Noãn cúi đầu, vào phòng. Cô vào phòng tắm, một lần rồi lại một lần, cố gắng xóa đi những ấn ký trên người mình, nhưng có 

tẩy cách nào cũng không được.

--

Shine, Trương Húc đi vào phòng, Mạc Trọng Huy vẫn duy trì tư thế lúc anh rời đi.

“Mạc tiên sinh, An tiểu thư đã về khách sạn.”

Anh đơn giản ‘Ừ’ một tiếng.

“Mạc tiên sinh, có chuyện này tôi không biết có nên nói hay không.”

Mạc Trọng Huy nhướng mày.

Trương Húc vội vàng nói: “An tiểu thư đến hiệu thuốc, mua thuốc tránh thai.”

Mạc Trọng Huy khẽ thở dài, chuyện này anh hoàn toàn có thể đoán trước.

“Mạc tiên sinh, anh có tính toán gì không?”

“Đi giúp tôi chuẩn bị chút lễ vật, tối nay đến Thẩm gia.”

Trương trợ lý hứng phấn kích động nói: “Anh muốn đến Thẩm gia cầu hôn?”

Mạc Trọng Huy trừng mắt nhìn anh, im lặng không trả lời.

“Đúng rồi, Mạc tiên sinh, đêm qua Lý tiểu thư đến tìm anh, anh có muốn gặp cô ấy không?”

Mạc Trọng Huy gật gật đầu: “Cậu đi an bài đi.”

Mọi chuyện đến giờ cũng nên kết thúc.

--

Lý Hân Như muốn trong thời điểm anh buồn nhất, khó chịu nhất ở bên cạnh anh, nhưng gọi điện thoại anh không nghe, bất đắc dĩ 

cô đành phải gọi cho Trương trợ lý. Nhưng Trương Húc lại nói không biết anh ở đâu. Cô có thể tin tưởng lời anh ta nói không?

Cô gọi điện thoại cho anh suốt một đêm, từ điện thoại di động đến điện thoại bàn, cũng không biết có phải điện thoại bị cô gọi đến 

hết pin hay không nên tự động tắt máy.

Sáng sớm, cô lại bắt đầu gọi điện thoại trợ lý của anh, lúc này anh ta mới nói với cô: “Lý tiểu thư, Mạc tiên sinh hẹn cô mười giờ tại 

quán cà phê ở thương xá Mạc thị.”

Trịnh trọng như thế, Lý Hân Như cảm thấy thật khẩn trương. Treo điện thoại, cô trang điểm một chút, chín giờ đến quán cà phê. 

Thời gian chờ đợi cũng là một loại dày vò. Mạc Trọng Huy đến đúng mười giờ.

Anh một thân tây trang, bên trong là áo sơmi trắng được mở hai nút, lộ ra hầu kết khiêu gợi.

Lý Hân Như cảm thấy khó thở, mỗi khi nhìn thấy anh, trái tim của cô sẽ đập rất nhanh, vì sao một người đàn ông lại có thể tuấn 

mỹ như thế, còn là một người thành công. Giống như chỉ cần một cái liếc mắt của anh, sẽ hoàn toàn bị luân hãm, yêu thật sâu đậm.

Mạc Trọng Huy ngồi xuống đối diện cô, rất nhanh phục vụ mang tới cho anh một tách cà phê mà anh thường dùng.

“Huy, sao anh lại hẹn em đến đây?”

“Lý tiểu thư, thật có lỗi, vì để cho ông nội của tôi vui vẻ, nên để cô trong vai vị hôn thê của tôi lâu như vậy.”

“Lý tiểu thư?” Lý Hân Như tự giễu nở nụ cười, nghĩ lại thời gian dài như vậy, anh gần như chưa từng thân mật gọi tên cô, thái độ 

của anh đối với cô từ trước đến giờ vẫn luôn ôn hoà. Từ khi đính hôn đến nay, số lần bọn họ gặp nhau rất ít, mặc dù đôi khi ở bên 

cạnh nhau, cũng rất ít nói chuyện, bình thường đều là cô tự diễn tự nói.

“Mạc Trọng Huy, anh có ý gì? Gia gia anh đi rồi, nên anh muốn chia tay với em? Anh đừng quên, chúng ta đã đính hôn, mọi người 

đều biết em là vị hôn thê của anh, không phải anh muốn phủ nhận thì phủ nhận.”

Mạc Trọng Huy vẫn một bộ khách khách khí khí, trầm giọng nói: “Thật xin lỗi, trong khoảng thời gian này đã mang đến cho cô 

nhiều phiền toái, cũng cảm ơn cô đã ở bên cạnh ông nội của tôi trong khoảng thời gian cuối đời, cô có thể bồi bên cạnh ông, làm 

cho ông vui vẻ. Tôi rất cảm kích cô, cũng không biết làm sao báo lại đáp cô, bởi vậy hy vọng cô có thể nói cho tôi biết, cô muốn 

gì?”

“Nghĩ muốn cái gì?” Lý Hân Như cười lạnh ra tiếng: “Em muốn anh yêu em, em muốn anh kết hôn với em.”

“Thật có lỗi, chuyện này không thể nào.”

Cô lớn tiếng chất vấn: “Vì sao không thể? Em vốn là vị hôn thê của anh.”

Mạc Trọng Huy không hờn giận nhíu mày, giọng nói cũng lạnh vài phần: “Lúc trước cô không nói như vậy, là cô đồng ý phối hợp 

với tôi, làm cho lão gia tử vui vẻ.”

“Nhưng em đối với anh là thật tâm, em vẫn luôn yêu anh, có thể cho em một cơ hội? Ai ai cũng thấy chúng ta là môn đăng hộ đối, 

cưới em, nửa Hongkong sẽ là của anh.”

Mạc Trọng Huy nhíu mày càng chặt: “Thật có lỗi, tôi đối với những gì cô nói không có hứng thú.”

“Vậy cái gì mới làm anh cảm thấy hứng thú, em sẽ tìm cho anh.”

“Trên thế giới này, tôi chỉ có hứng thú với An Noãn, vì cô ấy, có thể cái gì tôi cũng không muốn.”

“Nhưng An Noãn đã có bạn trai, các người không thể đến với nhau.”

Sắc mặt Mạc Trọng Huy trở nên xanh mét, hừ nhẹ: “Tôi vẫn là câu nói kia, đời này tôi chỉ cưới An Noãn, nếu cô ấy không muốn 

gả cho tôi, cả đời tôi sẽ không kết hôn.”

“Mạc Trọng Huy, anh...... Anh rất ngu xuẩn! Rốt cuộc em có chỗ nào kém cô ta? Em trẻ hơn cô ta, học hành cũng cao hơn cô ta, 

giàu có hơn cô ta, anh vì cái gì chỉ yêu cô ta?”

“Đây là chuyện của tôi với cô ấy, không cần cô quan tâm. Cô có điều kiện gì có thể nói, hôn ước của chúng ta từ hôm nay trở đi 

giải trừ, về sau không liên quan nhau.”

“Người nhà anhbiết không? Bọn họ có thể đồng ý?”

“Bọn họ không cần biết, đây là chuyện của tôi, chỉ cần đến lúc đó thông báo bọn họ một tiếng.”

Lý Hân Như đột nhiên khóc, nắm tay anh cầu xin: “Huy, đừng giải trừ hôn ước với em được không? Anh có biết em yêu anh, trên 

thế giới này không có ai yêu anh bằng em. An Noãn đã có khác người, cô ta không có thể nào trở lại bên cạnh anh nữa.”

“Tôi nói rồi, cho dù không có An Noãn, tôi cũng sẽ hủy bỏ hôn ước với cô. Bởi vậy, cô cứ ra điều kiện, tôi sẽ tận lực thỏa mãn 

cô.”

“Anh kêu em ra điều kiện gì, em không thiếu tiền, cái gì em cũng không thiếu. Em là một thiên kim đại tiểu thư, cho tới bây giờ 

người nhà của em chưa bao giờ để cho em phải chịu bất cứ ủy khuất nào, vì anh, em đã không tiếc dẫm nát tôn nghiêm của mình, 

vì sao anh không chịu nhìn em dù chỉ một lần? Anh không yêu em không sao, chúng ta có thể từ từ bồi dưỡng cảm tình. Anh 

không muốn em làm nữ cường nhân, em có thể không làm việc, cam nguyện làm người phụ nữ sau lưng anh, ở nhà giúp chồng dạy 

con. Em sẽ làm rất tốt, về sau chúng ta sinh hai đứa con gái, một nhà chúng ta nhất định sẽ rất hạnh phúc. Huy, thế nào? Tương lai 

mà em nói anh có muốn hay không?”

Mạc Trọng Huy hơi hơi nhíu nhíu mày, vẻ mặt có chút mơ hồ, anh cúi đầu nói: “Tương lai như vậy tôi rất muốn, một già đình ấm 

áp, hai đứa con gái đáng yêu. Nhưng mẹ của con tôi, chỉ có thể là An Noãn, ngoại trừ An Noãn, tôi sẽ không để bất cứ người phụ 

nữ nào làm mẹ của con tôi.”

“Anh điên rồi, Mạc Trọng Huy, anh hoàn toàn điên rồi. An Noãn không thể nào trở về bên cạnh anh, anh chết tâm đi.”

Mạc Trọng Huy hít sâu một hơi, đứng lên, cuối cùng nói: “Hôm nay những gì tôi muốn nói đã nói xong, cô cứ suy nghĩ, muốn 

điều kiện gì, tôi sẽ tận lực thỏa mãn cô. Trong khoảng thời gian này, cám ơn cô.”

Mạc Trọng Huy nói xong lập tức rời khỏi quán cà phê, Lý Hân Như chạy đuổi theo, kéo quần áo anh: “Mạc Trọng Huy, anh thật 

sự đối với em tàn nhẫn như vậy?”

Anh nhíu nhíu mày, nói ‘Thật có lỗi’ hai chữ, liền rời đi.

Anh nói thật thoải mái, chỉ bằng một câu giải trừ hôn ước của anh. Lý Hân Như cô từ trước giờ chưa từng thấp kém như vậy, vì 

anh, cô học hèn mọn, nhưng vì sao vẫn không chiếm được trái tim của anh.


/199

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status