- Cậu đi xe chậm thôi! Tớ lạnh lắm!
- Lạnh á? Trời nắng mà.
- Ừ, tớ vẫn bị lạnh.
- Ừ, vậy thì chậm này.
Vũ Huy nhả gas, chiếc xe chậm chạp bò đi trên đường. Gió nhẹ nhàng len vào giữa khoảnh không.Tay Nhã Thư nhẹ bám vào eo hắn. Cảm giác thật này chẳng thế gọi tên, chẳng thể suy diễn đến cả cảm nhận cũng thật khó. Huy chỉ biết mơn man bên trong mình những áng mây cuối mùa mông lung, xa xôi mà như có thể chạm tay tới. Cảm giác nhẹ nhàng đến trong veo này với Huy thật lạ lẫm. Gương mặt kia, đôi mắt kia, tâm hồn kia … Nhẹ quá! Không dám mạnh tay, không dám gay gắt, chỉ muốn nâng niu và trân trọng. Sẽ có lúc bạn gặp những điều như vậy trong cuộc đời bộn bề những bon chen này. Và lúc đó ta học cách bước thật chậm, đi thật khẽ, chạm tay thật mỏng và yêu thương cũng thật trong. Chỉ sợ rằng điều tuyệt vời kia sẽ tan biến mất. Với Nhã Thư, người đối diện luôn có cảm giác ấy và Vũ Huy, càng một chàng trai mạnh mẽ , cảm giác ấy càng mạnh. Nó giống như lực hút của hai đối cực nam châm vậy.
Bông Xù đón Vũ Huy bằng sự thờ ơ khó hiểu. Nó co tròn trong một góc ghế của quán, nơi có những tia nắng phản chiếu qua ô cửa kính khiến bộ lông của nó lấp lánh thật “quyến rũ”. Không nhảy lên như thường lệ, nó ngước đôi mắt mệt mỏi nhìn Vũ Huy, rồi nhanh chóng cụp xuống:
- Ơ, Bông Xù sao đấy?
- Không biết! Hội chứng từ hôm qua.
- Tớ đang định chiều đưa nó đi bác sĩ thú y.
- Từ hôm qua mà chiều mới đưa đi à?
- Thì thi thoảng nó cũng bị vậy mà. Không sao cả.
- Ừ không sao! Làm sao thì tớ giết cậu!
Gương mặt của Vũ Huy không có vẻ đang đùa. Xung quanh im bặt nghe. Hai cậu bạn im lặng.
- Có thể chỉ là thời tiết thay đổi thôi. Để tớ xem được không?
Phía sau lưng Huy, Nhã Thư rụt rè lên tiếng. Huy thấy giọng mình nhẹ nhàng hơn một chút:
- Ừ, còn tùy xem Bông Xù có cho cậu đụng vào không đã.
Nhã Thư đưa bàn tay rụt rè chạm vào mớ lông trắng mềm mại. Con chó sủa lên một tiếng, nhanh chóng thu mình lại. Tiếng sủa của nó khiến Vũ Huy giật mình, ngồi thụp xuống, kéo tay Thư lại, bọc trọn trong tay mình:
- Cẩn thận!
- Không sao, tớ quên không chào em í thôi, không sao!
- Ừ!
Bàn tay Thư khẽ động cựa trong tay Huy khiến. Huy hấp tấp bỏ tay Thư ra, đứng dậy:
- Cẩn thận! Nó hơi khó tính!
Phía sau lưng Huy, Nhã Thư rụt rè lên tiếng. Huy thấy giọng mình nhẹ nhàng hơn một chút:
- Ừ, còn tùy xem Bông Xù có cho cậu đụng vào không đã.
Nhã Thư đưa bàn tay rụt rè chạm vào mớ lông trắng mềm mại. Con chó sủa lên một tiếng, nhanh chóng thu mình lại. Tiếng sủa của nó khiến Vũ Huy giật mình, ngồi thụp xuống, kéo tay Thư lại, bọc trọn trong tay mình:
- Cẩn thận!
- Không sao, tớ quên không chào em í thôi, không sao!
- Ừ!
Bàn tay Thư khẽ động cựa trong tay Huy khiến. Huy hấp tấp bỏ tay Thư ra, đứng dậy:
- Cẩn thận! Nó hơi khó tính!
Thư nhìn Huy, khẽ cười. Rồi nhích thêm một bước:
- Nào Bông Xù, lại đây với chị! Mình cùng chơi nhé!
- Nào,lại đây, mình làm quen nào. CHị là Nhã Thư nè. Chị là Nhã Thư ngốc nghếch. Em là Bông Xù đúng không?
Đó chính là cái sự “lải nhải phát đau đầu, sự ngốc xít trẻ con” mà Thụy Dương vẫn hay nghĩ đến khi nghĩ về cô em mình. Nhưng lại là cách cô đến gần hơn với mọi người, hiền hòa như đúng cách một thiên thần. .. Và điều khác biệt là, chỉ một lúc sau, Bông Xù đã nằm gọn trong vòng tay cô. Vết thương ở chân được phát hiện dưới lớp lông xồm. Vũ Huy chăm chú nhìn cách cô vỗ về, xoa xoa rồi băng bó vết thương cho chú cún cưng. Nơi phần kết của miếng vải băng, Nhã Thư vòng tay kết thành một chiếc nơ màu hồng xinh xắn, trông chẳng giống một vết thương tẹo nào. Bông Xù thích thú cứ rúc đầu vào lòng cô, ngọ ngậy, lưỡi nó liếm liếm vào chân cô trong niềm vui của những người xung quanh. Ba vẫn luôn nói, Nhã Thư đi đâu là mang niềm vui và sự hiền hòa tới đó. Điều này có lẽ vẫn luôn đúng trừ chính ngôi nhà của mình, kể từ ngày ba mất. Hai đứa bạn được cứu khỏi cơn thịnh nộ của Vũ Huy nhanh chóng tán thưởng:
- Tuyệt thật, cậu nịnh nó giỏi hơn bọn tớ rồi!
- Bọn này phải rất lâu mới kết thân được đấy. Nó khó tính lắm, y như cậu chủ nó vậy.
Nói rồi đập tay lên vai Huy, cả hai cùng cười. Nhã Thư cũng nhoẻn miệng cười, lộ rõ hai lúm má đồng tiền rất xinh
Huy cũng cười, hắn âu yếm nhìn con Bông Xù vừa sủa nhỏ nhỏ:
- Mày thích cô ấy đúng không? Tao cũng thích cô ấy đấy.
Giống như Vũ Huy đang dùng ánh mắt nói chuyện với BÔng Xù vậy. Hắn tin nó thừa sức hiểu.
- Lạnh á? Trời nắng mà.
- Ừ, tớ vẫn bị lạnh.
- Ừ, vậy thì chậm này.
Vũ Huy nhả gas, chiếc xe chậm chạp bò đi trên đường. Gió nhẹ nhàng len vào giữa khoảnh không.Tay Nhã Thư nhẹ bám vào eo hắn. Cảm giác thật này chẳng thế gọi tên, chẳng thể suy diễn đến cả cảm nhận cũng thật khó. Huy chỉ biết mơn man bên trong mình những áng mây cuối mùa mông lung, xa xôi mà như có thể chạm tay tới. Cảm giác nhẹ nhàng đến trong veo này với Huy thật lạ lẫm. Gương mặt kia, đôi mắt kia, tâm hồn kia … Nhẹ quá! Không dám mạnh tay, không dám gay gắt, chỉ muốn nâng niu và trân trọng. Sẽ có lúc bạn gặp những điều như vậy trong cuộc đời bộn bề những bon chen này. Và lúc đó ta học cách bước thật chậm, đi thật khẽ, chạm tay thật mỏng và yêu thương cũng thật trong. Chỉ sợ rằng điều tuyệt vời kia sẽ tan biến mất. Với Nhã Thư, người đối diện luôn có cảm giác ấy và Vũ Huy, càng một chàng trai mạnh mẽ , cảm giác ấy càng mạnh. Nó giống như lực hút của hai đối cực nam châm vậy.
Bông Xù đón Vũ Huy bằng sự thờ ơ khó hiểu. Nó co tròn trong một góc ghế của quán, nơi có những tia nắng phản chiếu qua ô cửa kính khiến bộ lông của nó lấp lánh thật “quyến rũ”. Không nhảy lên như thường lệ, nó ngước đôi mắt mệt mỏi nhìn Vũ Huy, rồi nhanh chóng cụp xuống:
- Ơ, Bông Xù sao đấy?
- Không biết! Hội chứng từ hôm qua.
- Tớ đang định chiều đưa nó đi bác sĩ thú y.
- Từ hôm qua mà chiều mới đưa đi à?
- Thì thi thoảng nó cũng bị vậy mà. Không sao cả.
- Ừ không sao! Làm sao thì tớ giết cậu!
Gương mặt của Vũ Huy không có vẻ đang đùa. Xung quanh im bặt nghe. Hai cậu bạn im lặng.
- Có thể chỉ là thời tiết thay đổi thôi. Để tớ xem được không?
Phía sau lưng Huy, Nhã Thư rụt rè lên tiếng. Huy thấy giọng mình nhẹ nhàng hơn một chút:
- Ừ, còn tùy xem Bông Xù có cho cậu đụng vào không đã.
Nhã Thư đưa bàn tay rụt rè chạm vào mớ lông trắng mềm mại. Con chó sủa lên một tiếng, nhanh chóng thu mình lại. Tiếng sủa của nó khiến Vũ Huy giật mình, ngồi thụp xuống, kéo tay Thư lại, bọc trọn trong tay mình:
- Cẩn thận!
- Không sao, tớ quên không chào em í thôi, không sao!
- Ừ!
Bàn tay Thư khẽ động cựa trong tay Huy khiến. Huy hấp tấp bỏ tay Thư ra, đứng dậy:
- Cẩn thận! Nó hơi khó tính!
Phía sau lưng Huy, Nhã Thư rụt rè lên tiếng. Huy thấy giọng mình nhẹ nhàng hơn một chút:
- Ừ, còn tùy xem Bông Xù có cho cậu đụng vào không đã.
Nhã Thư đưa bàn tay rụt rè chạm vào mớ lông trắng mềm mại. Con chó sủa lên một tiếng, nhanh chóng thu mình lại. Tiếng sủa của nó khiến Vũ Huy giật mình, ngồi thụp xuống, kéo tay Thư lại, bọc trọn trong tay mình:
- Cẩn thận!
- Không sao, tớ quên không chào em í thôi, không sao!
- Ừ!
Bàn tay Thư khẽ động cựa trong tay Huy khiến. Huy hấp tấp bỏ tay Thư ra, đứng dậy:
- Cẩn thận! Nó hơi khó tính!
Thư nhìn Huy, khẽ cười. Rồi nhích thêm một bước:
- Nào Bông Xù, lại đây với chị! Mình cùng chơi nhé!
- Nào,lại đây, mình làm quen nào. CHị là Nhã Thư nè. Chị là Nhã Thư ngốc nghếch. Em là Bông Xù đúng không?
Đó chính là cái sự “lải nhải phát đau đầu, sự ngốc xít trẻ con” mà Thụy Dương vẫn hay nghĩ đến khi nghĩ về cô em mình. Nhưng lại là cách cô đến gần hơn với mọi người, hiền hòa như đúng cách một thiên thần. .. Và điều khác biệt là, chỉ một lúc sau, Bông Xù đã nằm gọn trong vòng tay cô. Vết thương ở chân được phát hiện dưới lớp lông xồm. Vũ Huy chăm chú nhìn cách cô vỗ về, xoa xoa rồi băng bó vết thương cho chú cún cưng. Nơi phần kết của miếng vải băng, Nhã Thư vòng tay kết thành một chiếc nơ màu hồng xinh xắn, trông chẳng giống một vết thương tẹo nào. Bông Xù thích thú cứ rúc đầu vào lòng cô, ngọ ngậy, lưỡi nó liếm liếm vào chân cô trong niềm vui của những người xung quanh. Ba vẫn luôn nói, Nhã Thư đi đâu là mang niềm vui và sự hiền hòa tới đó. Điều này có lẽ vẫn luôn đúng trừ chính ngôi nhà của mình, kể từ ngày ba mất. Hai đứa bạn được cứu khỏi cơn thịnh nộ của Vũ Huy nhanh chóng tán thưởng:
- Tuyệt thật, cậu nịnh nó giỏi hơn bọn tớ rồi!
- Bọn này phải rất lâu mới kết thân được đấy. Nó khó tính lắm, y như cậu chủ nó vậy.
Nói rồi đập tay lên vai Huy, cả hai cùng cười. Nhã Thư cũng nhoẻn miệng cười, lộ rõ hai lúm má đồng tiền rất xinh
Huy cũng cười, hắn âu yếm nhìn con Bông Xù vừa sủa nhỏ nhỏ:
- Mày thích cô ấy đúng không? Tao cũng thích cô ấy đấy.
Giống như Vũ Huy đang dùng ánh mắt nói chuyện với BÔng Xù vậy. Hắn tin nó thừa sức hiểu.
/65
|