Edit: Vân Phi Khả Nhi
Beta: Phi Phi
Lãnh Vô Tà không để ý đến tiếng cười cợt của Vân Khinh Tiếu. Thu gom đồ xong, hắn ném cho nàng một cây chủy thủ “Cây chủy thủ này ngươi dùng đi, cũng không phải là tốt nhất nhưng bây giờ cũng chỉ có thể tìm được một thanh coi như không tệ rồi. Đợi khi trở về kinh thành, ta sẽ tặng cho ngươi một cái khác” Vân Khinh Tiếu rút cây chủy thủ từ trong vỏ đao ra, một luồng hơi thở lạnh lẽo đập vào mặt, màu sắc thân chủy thủ có chút thâm trầm, nhìn một cái cũng biết là đồ cổ, lưỡi đao lại rất sắc bén. Thanh này không coi là chủy thủ tốt nhất nhưng thật ra cũng là một vật phẩm hiếm có.
Cất chủy thủ vào người, Vân Khinh Tiếu nhìn Lãnh Vô Tà cười: “Lãnh đại ca, cám ơn, cái này đã rất tốt rồi”
Lãnh Vô Tà nhíu nhẹ chân mày, dường như có chút không giống như vui vẻ vì lời Vân Khinh Tiếu vừa mới nói, chỉ là cũng không có nói gì.
Đưa lược cho Vân Khinh Tiếu, ý bảo nàng chải tóc. Hắn nhàn nhạt nói: “Hôm nay ta sẽ lấy thân phận của Tề Lạc đi hái Thiên Thánh quả, ngươi cứ gọi ta là Tề Lạc”
Vân Khinh Tiếu gật đầu, nghĩ đến thân phận của hắn sẽ rất bất tiện khi hắn đi xuống hái Thiên Thánh quả.
______________________________________
Người trên núi Ngọc Long không ít, nhưng người chính thức muốn xuống hái Thiên Thánh quả cũng chỉ có vài người. Ngoại trừ Hàn Dật Phong, Hoa Lạc Tình, Lãnh Vô Tà, thì cũng chỉ còn có mấy người trong giang hồ mà Vân Khinh Tiếu không biết đến. Một người nam tử trung niên tên là Minh Thiên Chiến, hắn là chưởng môn phái Minh Thành, còn có một là Khúc Khải Thiên – trang chủ Phong Khiếu Sơn Trang – đương kim Võ Lâm minh chủ. Khiến Vân Khinh Tiếu không ngờ nhất chính là Lam Táp Ảnh, thân là thái tử một nước thế nhưng hắn cũng muốn dấn thân vào hiểm nguy lớn như vậy, chẳng lẽ Thiên Thánh quả này thật rất trân quý sao?
“Vân cô nương, sao lại không thấy Lãnh đại ca nhà ngươi?”
Hàn Dật Phong vốn quyết định cách xa Vân Khinh Tiếu một chút, chỉ là suy nghĩ mình bị ăn nhiều vố dưới tay nàng mà cứ im lặng chịu thiệt thòi như vậy, nếu như ngày sau gặp nàng còn phải ẩn núp, chẳng phải là thua thiệt rất lớn sao? Hơn nữa dù thế nào cũng phải có một lần Hàn Dật Phong hắn phải khiến cho tức giận một lần mới hả dạ chứ.
Vân Khinh Tiếu liếc nhìn bốn phía, mặc dù Lãnh Vô Tà mới vừa có chuyện phải đi một chút nhưng vẫn lo lắng hắn đột nhiên sẽ xuất hiện. Nếu hắn nghe thấy lời của nàng, chỉ sợ sẽ lại trương ra cái bản mặt thối. Không nhìn thấy Lãnh Vô Tà, lúc này nàng mới nhìn Hàn Dật Phong, khóe môi nở nụ cười ranh mãnh xảo trá.
“Xem ra Dật Phong công tử thật sự để ý đến Lãnh đại ca, chỉ không gặp một chút mà đã nhớ mãi không quên rồi”
Hàn Dật Phong sắc mặt lập tức cứng đờ, thầm mắng mình làm sao lại hỏi một cái vấn đề như vậy? Sờ sờ lỗ mũi, Hàn Dật Phong ngượng ngùng cười: “Vân cô nương đã quá lo lắng rồi. Dật Phong cũng chỉ là luôn nhìn thấy Vân cô nương đi cùng với Lãnh công tử, hôm nay thấy Vân cô nương chỉ có một thân một mình liền cảm thấy có chút kỳ quái mà thôi”
“Ta cùng Lãnh đại ca là quan hệ nam nữ rất thuần khiết, Dật Phong công tử không cần ghen với ta. Nếu Dật Phong công tử thích, vậy thì lớn mật theo đuổi đi, đồng tính không đáng xấu hổ, tình yêu chân thật lại rất là vô tội!”
Ba chữ “Lãnh đại ca” này, Vân Khinh Tiếu nói rất nhỏ. Mấy cái chữ “đồng tính không đáng xấu hổ” kia, Vân Khinh Tiếu lại nhấn mạnh rõ ràng, hơn nữa tiếng nói cũng khá lớn, những người đứng bên cạnh hắn cũng nghe thấy, mọi người lập tức rối rít cùng nhìn lại chỗ Vân Khinh Tiếu cùng Hàn Dật Phong đang đứng. Dật Phong công tử là đồng tính, tin tức này tuyệt đối đủ rung động.
May là Hàn Dật Phong cũng không có những thứ đó, nếu không đối mặt với những ý nghĩ không rõ trong đầu mọi người lúc này nhất định cũng sẽ muốn đào hố mà chui xuống trước những ánh mắt nhìn chằm chằm chăm chú đó.
“Cũng đến giờ rồi, Hàn mỗ muốn chuẩn bị một chút. Nếu có sữ chuẩn bị kỹ lưỡng trước thì hái Thiên Thánh quả nhất định sẽ rất thuận lợi” Hàn Dật Phong biết rất rõ cái gì gọi là càng tô càng đen, lúc này cho dù hắn có giải thích mình không phải là đồng tính như thế nào chỉ sợ cũng chỉ càng thu hút phản ứng thích thú của mọi người xung quanh. Trước mắt, cứ dùng Thiên Thánh quả dẫn tới chú ý của họ, là biện pháp tốt nhất.
“Mọi người ngàn vạn đừng hiểu lầm, ta mới vừa rồi không phải nói Hàn công tử là đồng tính, mới vừa rồi ta chỉ là tranh luận về chuyện đồng tính có đáng xấu hổ hay không với Hàn công tử mà thôi. Hàn công tử nói thế tục khó tha thứ cho quan hệ đồng tính, mà bản cô nương ta chỉ là phản bác quan điểm của hắn mà thôi”
Âm thầm chọc hắn, cười giỡn, Hàn Dật Phong này không phải người tính toán chi ly như vậy. Chỉ là Vân Khinh Tiếu cũng không muốn khiến người trong thiên hạ hiểu lầm hắn, danh hiệu công tử vang danh như vậy, khiến cho người trong thiên hạ truyền miệng hắn là đồng tính chỉ sợ thật sự sẽ tạo thành quấy nhiễu không nhỏ cho hắn.
Mọi người vốn là đã bị Thiên Thánh quả thu hút sự chú ý, lúc này nghe thấy lời nói của Vân Khinh Tiếu cũng cảm thấy là mình nghe lầm.
Hàn Dật Phong không nghĩ tới Vân Khinh Tiếu sẽ thay mình giải thích, trong lúc nhất thời thái độ không khỏi cực kỳ kinh hỷ.
Nhìn khuôn mặt và bộ dạng ngượng ngập quẫn bách của Hàn Dật Phong, Vân Khinh Tiếu vui vẻ cười lên, đôi con ngươi đen nhánh thâm u kia càng thêm sáng lung linh. Nàng trầm giọng nói “Mong Hàn công tử thuận lợi hái được Thiên Thánh quả”
Hàn Dật Phong liền giật mình, không dám tin nhìn Vân Khinh Tiếu. Hắn rất muốn hiểu rõ lời nói này của nàng là thật tâm hay còn có âm mưu gì khác.
_________________________________
Editor lải nhải âm ỷ:
“Đồng tính không đáng xấu hổ, tình yêu chân thật vô tội” ===> Ôi anh này há mồm mắc oai, ếch chết tại miệng, muốn chui hố cũng phải lựa hố nào bự chảng mới được =))
Beta: Phi Phi
Lãnh Vô Tà không để ý đến tiếng cười cợt của Vân Khinh Tiếu. Thu gom đồ xong, hắn ném cho nàng một cây chủy thủ “Cây chủy thủ này ngươi dùng đi, cũng không phải là tốt nhất nhưng bây giờ cũng chỉ có thể tìm được một thanh coi như không tệ rồi. Đợi khi trở về kinh thành, ta sẽ tặng cho ngươi một cái khác” Vân Khinh Tiếu rút cây chủy thủ từ trong vỏ đao ra, một luồng hơi thở lạnh lẽo đập vào mặt, màu sắc thân chủy thủ có chút thâm trầm, nhìn một cái cũng biết là đồ cổ, lưỡi đao lại rất sắc bén. Thanh này không coi là chủy thủ tốt nhất nhưng thật ra cũng là một vật phẩm hiếm có.
Cất chủy thủ vào người, Vân Khinh Tiếu nhìn Lãnh Vô Tà cười: “Lãnh đại ca, cám ơn, cái này đã rất tốt rồi”
Lãnh Vô Tà nhíu nhẹ chân mày, dường như có chút không giống như vui vẻ vì lời Vân Khinh Tiếu vừa mới nói, chỉ là cũng không có nói gì.
Đưa lược cho Vân Khinh Tiếu, ý bảo nàng chải tóc. Hắn nhàn nhạt nói: “Hôm nay ta sẽ lấy thân phận của Tề Lạc đi hái Thiên Thánh quả, ngươi cứ gọi ta là Tề Lạc”
Vân Khinh Tiếu gật đầu, nghĩ đến thân phận của hắn sẽ rất bất tiện khi hắn đi xuống hái Thiên Thánh quả.
______________________________________
Người trên núi Ngọc Long không ít, nhưng người chính thức muốn xuống hái Thiên Thánh quả cũng chỉ có vài người. Ngoại trừ Hàn Dật Phong, Hoa Lạc Tình, Lãnh Vô Tà, thì cũng chỉ còn có mấy người trong giang hồ mà Vân Khinh Tiếu không biết đến. Một người nam tử trung niên tên là Minh Thiên Chiến, hắn là chưởng môn phái Minh Thành, còn có một là Khúc Khải Thiên – trang chủ Phong Khiếu Sơn Trang – đương kim Võ Lâm minh chủ. Khiến Vân Khinh Tiếu không ngờ nhất chính là Lam Táp Ảnh, thân là thái tử một nước thế nhưng hắn cũng muốn dấn thân vào hiểm nguy lớn như vậy, chẳng lẽ Thiên Thánh quả này thật rất trân quý sao?
“Vân cô nương, sao lại không thấy Lãnh đại ca nhà ngươi?”
Hàn Dật Phong vốn quyết định cách xa Vân Khinh Tiếu một chút, chỉ là suy nghĩ mình bị ăn nhiều vố dưới tay nàng mà cứ im lặng chịu thiệt thòi như vậy, nếu như ngày sau gặp nàng còn phải ẩn núp, chẳng phải là thua thiệt rất lớn sao? Hơn nữa dù thế nào cũng phải có một lần Hàn Dật Phong hắn phải khiến cho tức giận một lần mới hả dạ chứ.
Vân Khinh Tiếu liếc nhìn bốn phía, mặc dù Lãnh Vô Tà mới vừa có chuyện phải đi một chút nhưng vẫn lo lắng hắn đột nhiên sẽ xuất hiện. Nếu hắn nghe thấy lời của nàng, chỉ sợ sẽ lại trương ra cái bản mặt thối. Không nhìn thấy Lãnh Vô Tà, lúc này nàng mới nhìn Hàn Dật Phong, khóe môi nở nụ cười ranh mãnh xảo trá.
“Xem ra Dật Phong công tử thật sự để ý đến Lãnh đại ca, chỉ không gặp một chút mà đã nhớ mãi không quên rồi”
Hàn Dật Phong sắc mặt lập tức cứng đờ, thầm mắng mình làm sao lại hỏi một cái vấn đề như vậy? Sờ sờ lỗ mũi, Hàn Dật Phong ngượng ngùng cười: “Vân cô nương đã quá lo lắng rồi. Dật Phong cũng chỉ là luôn nhìn thấy Vân cô nương đi cùng với Lãnh công tử, hôm nay thấy Vân cô nương chỉ có một thân một mình liền cảm thấy có chút kỳ quái mà thôi”
“Ta cùng Lãnh đại ca là quan hệ nam nữ rất thuần khiết, Dật Phong công tử không cần ghen với ta. Nếu Dật Phong công tử thích, vậy thì lớn mật theo đuổi đi, đồng tính không đáng xấu hổ, tình yêu chân thật lại rất là vô tội!”
Ba chữ “Lãnh đại ca” này, Vân Khinh Tiếu nói rất nhỏ. Mấy cái chữ “đồng tính không đáng xấu hổ” kia, Vân Khinh Tiếu lại nhấn mạnh rõ ràng, hơn nữa tiếng nói cũng khá lớn, những người đứng bên cạnh hắn cũng nghe thấy, mọi người lập tức rối rít cùng nhìn lại chỗ Vân Khinh Tiếu cùng Hàn Dật Phong đang đứng. Dật Phong công tử là đồng tính, tin tức này tuyệt đối đủ rung động.
May là Hàn Dật Phong cũng không có những thứ đó, nếu không đối mặt với những ý nghĩ không rõ trong đầu mọi người lúc này nhất định cũng sẽ muốn đào hố mà chui xuống trước những ánh mắt nhìn chằm chằm chăm chú đó.
“Cũng đến giờ rồi, Hàn mỗ muốn chuẩn bị một chút. Nếu có sữ chuẩn bị kỹ lưỡng trước thì hái Thiên Thánh quả nhất định sẽ rất thuận lợi” Hàn Dật Phong biết rất rõ cái gì gọi là càng tô càng đen, lúc này cho dù hắn có giải thích mình không phải là đồng tính như thế nào chỉ sợ cũng chỉ càng thu hút phản ứng thích thú của mọi người xung quanh. Trước mắt, cứ dùng Thiên Thánh quả dẫn tới chú ý của họ, là biện pháp tốt nhất.
“Mọi người ngàn vạn đừng hiểu lầm, ta mới vừa rồi không phải nói Hàn công tử là đồng tính, mới vừa rồi ta chỉ là tranh luận về chuyện đồng tính có đáng xấu hổ hay không với Hàn công tử mà thôi. Hàn công tử nói thế tục khó tha thứ cho quan hệ đồng tính, mà bản cô nương ta chỉ là phản bác quan điểm của hắn mà thôi”
Âm thầm chọc hắn, cười giỡn, Hàn Dật Phong này không phải người tính toán chi ly như vậy. Chỉ là Vân Khinh Tiếu cũng không muốn khiến người trong thiên hạ hiểu lầm hắn, danh hiệu công tử vang danh như vậy, khiến cho người trong thiên hạ truyền miệng hắn là đồng tính chỉ sợ thật sự sẽ tạo thành quấy nhiễu không nhỏ cho hắn.
Mọi người vốn là đã bị Thiên Thánh quả thu hút sự chú ý, lúc này nghe thấy lời nói của Vân Khinh Tiếu cũng cảm thấy là mình nghe lầm.
Hàn Dật Phong không nghĩ tới Vân Khinh Tiếu sẽ thay mình giải thích, trong lúc nhất thời thái độ không khỏi cực kỳ kinh hỷ.
Nhìn khuôn mặt và bộ dạng ngượng ngập quẫn bách của Hàn Dật Phong, Vân Khinh Tiếu vui vẻ cười lên, đôi con ngươi đen nhánh thâm u kia càng thêm sáng lung linh. Nàng trầm giọng nói “Mong Hàn công tử thuận lợi hái được Thiên Thánh quả”
Hàn Dật Phong liền giật mình, không dám tin nhìn Vân Khinh Tiếu. Hắn rất muốn hiểu rõ lời nói này của nàng là thật tâm hay còn có âm mưu gì khác.
_________________________________
Editor lải nhải âm ỷ:
“Đồng tính không đáng xấu hổ, tình yêu chân thật vô tội” ===> Ôi anh này há mồm mắc oai, ếch chết tại miệng, muốn chui hố cũng phải lựa hố nào bự chảng mới được =))
/53
|