Đắc Thành trong một phút nông nổi mà không kiềm chế được lòng mình, lúc này đã kề sát mặt Bảo Nam, định đặt vào môi nó một nụ hôn nồng cháy. Nhưng nhìn cánh mũi phập phồng và hai cánh tay vẫn đang run lên khe khẽ của Bảo Nam lại khiến cậu ngập ngừng, cô gái này, hình như vẫn chưa sẵn sàng cho một chuyển biến sâu sắc như vậy. Mà cũng có thể, Bảo Nam chưa thích cậu đến mức này. Đắc Thành khẽ nắm chặt lấy cổ tay Bảo Nam, cả người lúc này vẫn đang nóng bừng lên. Cậu cố kìm nén những cảm xúc đang dào dạt trong lòng, bản thân cũng không đủ bỉ ổi để ép buộc cô gái không yêu mình. Chỉ là cái nắm chặt tay giữa Bảo Nam và Vũ Hoàng vẫn còn ám ảnh trong đầu Đắc Thành, khiến cậu có cảm giác rất bất an. Cậu tiếp tục nhìn chằm chằm vào đôi môi đang mím chặt vì căng thẳng của Bảo Nam, rồi bất lực thở dài. Có lẽ cậu vẫn còn phải đợi thêm một thời gian nữa...
-Này! Tự nhiên sao lại nhắm mắt vậy? Đang nghĩ bậy bạ gì đúng không?
-Làm gì có chứ!
Bảo Nam mở choàng mắt ra, nhíu mày nhìn Đắc Thành đầy bực dọc, rồi cố sức đẩy cậu ra. Đắc Thành cũng không định trêu nó nữa, nhưng vừa bỏ tay Bảo Nam ra đã nhận được mấy cú cốc đầu đau đến thấu óc, bèn nhăn mặt quay qua. Bảo Nam lúc này đã đứng dậy bỏ đi một nước, mặc kệ Đắc Thành bất lực gọi với theo:
-Này, cậu đi đâu vậy?
-Đắc Thành đáng ghét, từ nay tôi cóc thèm nói chuyện với cậu nữa!
Bảo Nam đi được một lúc lâu, Đắc Thành mới bất lực đứng dậy, cảm thấy cả người nhuốm đầy mệt mỏi. Lúc Bảo Nam bỏ vào cùng Vũ Hoàng, cậu thật sự cảm thấy rất tức giận. Cô nhóc đó, rõ ràng đã một mực khẳng định với cậu là mình và Vũ Hoàng chẳng có chút quan hệ gì, giờ lại xuất hiện với bộ dạng như vậy, rốt cuộc là còn muốn lừa dối cậu đến bao giờ? Đắc Thành mang theo đống bực tức đó, trong đầu đã quyết tâm là nhất định sẽ không nhìn mặt Bảo Nam nữa.
Nhưng khi nhìn thấy Bảo Nam ngồi thẫn thờ một mình trên ghế đá, đống oán khí của cậu đã xẹp hơn một nữa. Đắc Thành cứ ngồi nhìn chằm chằm vào cô gái đó, từ giữa trưa cho đến lúc trời bắt đầu sụp tối. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà lại bần thần như vậy, thật khiến cậu phải lưu tâm. Cuối cùng, Đắc Thành cũng không kìm được lòng mình mà đến bên cạnh Bảo Nam, cốt là để xua tan đi những suy nghĩ đang dằn vặt nó. Dù là gì đi chăng nữa, cậu cũng không muốn nhìn thấy gương mặt thẫn thờ và chán nản này, thêm một phút giây nào nữa…
Bảo Nam không đủ tinh tế để nhận ra những khổ tâm của Đắc Thành, lúc này trong đầu nó vẫn còn đang rối tung rối mù. Vì những lời nói vu vơ của Vũ Hoàng cứ ám ảnh trong đầu nó, cả hành động bất ngờ và kì quặc của Đắc Thành nữa. Tự nhiên lại gần gũi như vậy, thật khiến tim nó muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Bảo Nam lúc lắc đầu, cố xua tan những suy nghĩ vẩn vơ đó, rồi e dè đứng trước cửa phòng, bối rối không biết có nên gõ cửa không? Vũ Hoàng, tên nhóc này đã về chưa?
“Cạch”.
Bảo Nam rốt cuộc cũng mở cửa, trong phòng lúc này vẫn tối đen như mực. Nó sực nhớ lúc gặp Đắc Thành trở về, cũng là khung cảnh này. Là trùng hợp, hay là thói quen. Vũ Hoàng – con người này vẫn khiến Bảo Nam không tài nào nắm bắt được. Sao lúc nào cũng để nó bắt gặp cậu thu mình trong cái bóng tối cô đơn và lạnh lẽo này?
Bảo Nam chần chừ một giây, rồi khép cửa lại, quyết định không bật đèn. Nó mò mẫm bước lại gần giường của Vũ Hoàng, trong đầu vẫn đang rối bời? Rốt cuộc thì nó đang làm gì đây?
-Á!
Bảo Nam vấp phải chân giường, vừa đau vừa mất thăng bằng, rồi té nhào vào đống chăn đang lù lù trước mặt. Nó nghe một tiếng rên lên khe khẽ, rồi một cánh tay rắn chắc khẽ đẩy nó ra, đồng thời một giọng nói bực dọc cất lên:
-Cậu lại đang giở trò gì thế hả? Về giường ngay!
-Không muốn!
Bảo Nam ương bướng cãi, rồi xích ra phía mép giường, hai mắt vẫn nhìn chăm chăm vào khoảng không u tối trước mặt. Nó khẽ siết đôi bàn tay, rồi thu hết can đảm quay sang Vũ Hoàng, hỏi thật khẽ:
-Chuyện cậu nói hồi trưa, có thể kể hết cho tôi được không?
Trước mặt Bảo Nam lúc này vẫn là một không gian tối tăm, chỉ duy có nhịp thở đều của Vũ Hoàng là minh chứng cho sự hiện diện của cậu. Bảo Nam cứ đợi, nhưng vẫn không có hồi đáp. Lần đầu tiên nó thấy mình kiên nhẫn đến vậy. Mãi một lúc lâu, Bảo Nam nghe Vũ Hoàng thở dài thật não, rồi lồm cồm ngồi dậy, cất giọng đầy chán nản:
-Có nhiều chuyện không biết sẽ tốt hơn đấy!
-Nhưng chắc chắn không phải là chuyện này! Bảo Nam cất giọng chắc nịch, rồi khẽ lần sang nắm lấy tay Vũ Hoàng. Cậu yên tâm đi, tôi đã sẵn sàng rồi.
Vũ Hoàng không muốn cự cãi với Bảo Nam nữa, một phần vì biết cũng chẳng thể cản nó được. Cậu mặc kệ bàn tay vẫn đang nắm chặt lấy tay mình, tiếp tục nhìn chăm chăm về phía trước. Đôi mắt đã quen dần với bóng tối của Vũ Hoàng lúc này khẽ lờ mờ hiện ra vài hình ảnh hư ảo, đồng thời những kí ức ngày còn bé dần hiện về, càng lúc càng rõ nét...
-Này! Tự nhiên sao lại nhắm mắt vậy? Đang nghĩ bậy bạ gì đúng không?
-Làm gì có chứ!
Bảo Nam mở choàng mắt ra, nhíu mày nhìn Đắc Thành đầy bực dọc, rồi cố sức đẩy cậu ra. Đắc Thành cũng không định trêu nó nữa, nhưng vừa bỏ tay Bảo Nam ra đã nhận được mấy cú cốc đầu đau đến thấu óc, bèn nhăn mặt quay qua. Bảo Nam lúc này đã đứng dậy bỏ đi một nước, mặc kệ Đắc Thành bất lực gọi với theo:
-Này, cậu đi đâu vậy?
-Đắc Thành đáng ghét, từ nay tôi cóc thèm nói chuyện với cậu nữa!
Bảo Nam đi được một lúc lâu, Đắc Thành mới bất lực đứng dậy, cảm thấy cả người nhuốm đầy mệt mỏi. Lúc Bảo Nam bỏ vào cùng Vũ Hoàng, cậu thật sự cảm thấy rất tức giận. Cô nhóc đó, rõ ràng đã một mực khẳng định với cậu là mình và Vũ Hoàng chẳng có chút quan hệ gì, giờ lại xuất hiện với bộ dạng như vậy, rốt cuộc là còn muốn lừa dối cậu đến bao giờ? Đắc Thành mang theo đống bực tức đó, trong đầu đã quyết tâm là nhất định sẽ không nhìn mặt Bảo Nam nữa.
Nhưng khi nhìn thấy Bảo Nam ngồi thẫn thờ một mình trên ghế đá, đống oán khí của cậu đã xẹp hơn một nữa. Đắc Thành cứ ngồi nhìn chằm chằm vào cô gái đó, từ giữa trưa cho đến lúc trời bắt đầu sụp tối. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà lại bần thần như vậy, thật khiến cậu phải lưu tâm. Cuối cùng, Đắc Thành cũng không kìm được lòng mình mà đến bên cạnh Bảo Nam, cốt là để xua tan đi những suy nghĩ đang dằn vặt nó. Dù là gì đi chăng nữa, cậu cũng không muốn nhìn thấy gương mặt thẫn thờ và chán nản này, thêm một phút giây nào nữa…
Bảo Nam không đủ tinh tế để nhận ra những khổ tâm của Đắc Thành, lúc này trong đầu nó vẫn còn đang rối tung rối mù. Vì những lời nói vu vơ của Vũ Hoàng cứ ám ảnh trong đầu nó, cả hành động bất ngờ và kì quặc của Đắc Thành nữa. Tự nhiên lại gần gũi như vậy, thật khiến tim nó muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Bảo Nam lúc lắc đầu, cố xua tan những suy nghĩ vẩn vơ đó, rồi e dè đứng trước cửa phòng, bối rối không biết có nên gõ cửa không? Vũ Hoàng, tên nhóc này đã về chưa?
“Cạch”.
Bảo Nam rốt cuộc cũng mở cửa, trong phòng lúc này vẫn tối đen như mực. Nó sực nhớ lúc gặp Đắc Thành trở về, cũng là khung cảnh này. Là trùng hợp, hay là thói quen. Vũ Hoàng – con người này vẫn khiến Bảo Nam không tài nào nắm bắt được. Sao lúc nào cũng để nó bắt gặp cậu thu mình trong cái bóng tối cô đơn và lạnh lẽo này?
Bảo Nam chần chừ một giây, rồi khép cửa lại, quyết định không bật đèn. Nó mò mẫm bước lại gần giường của Vũ Hoàng, trong đầu vẫn đang rối bời? Rốt cuộc thì nó đang làm gì đây?
-Á!
Bảo Nam vấp phải chân giường, vừa đau vừa mất thăng bằng, rồi té nhào vào đống chăn đang lù lù trước mặt. Nó nghe một tiếng rên lên khe khẽ, rồi một cánh tay rắn chắc khẽ đẩy nó ra, đồng thời một giọng nói bực dọc cất lên:
-Cậu lại đang giở trò gì thế hả? Về giường ngay!
-Không muốn!
Bảo Nam ương bướng cãi, rồi xích ra phía mép giường, hai mắt vẫn nhìn chăm chăm vào khoảng không u tối trước mặt. Nó khẽ siết đôi bàn tay, rồi thu hết can đảm quay sang Vũ Hoàng, hỏi thật khẽ:
-Chuyện cậu nói hồi trưa, có thể kể hết cho tôi được không?
Trước mặt Bảo Nam lúc này vẫn là một không gian tối tăm, chỉ duy có nhịp thở đều của Vũ Hoàng là minh chứng cho sự hiện diện của cậu. Bảo Nam cứ đợi, nhưng vẫn không có hồi đáp. Lần đầu tiên nó thấy mình kiên nhẫn đến vậy. Mãi một lúc lâu, Bảo Nam nghe Vũ Hoàng thở dài thật não, rồi lồm cồm ngồi dậy, cất giọng đầy chán nản:
-Có nhiều chuyện không biết sẽ tốt hơn đấy!
-Nhưng chắc chắn không phải là chuyện này! Bảo Nam cất giọng chắc nịch, rồi khẽ lần sang nắm lấy tay Vũ Hoàng. Cậu yên tâm đi, tôi đã sẵn sàng rồi.
Vũ Hoàng không muốn cự cãi với Bảo Nam nữa, một phần vì biết cũng chẳng thể cản nó được. Cậu mặc kệ bàn tay vẫn đang nắm chặt lấy tay mình, tiếp tục nhìn chăm chăm về phía trước. Đôi mắt đã quen dần với bóng tối của Vũ Hoàng lúc này khẽ lờ mờ hiện ra vài hình ảnh hư ảo, đồng thời những kí ức ngày còn bé dần hiện về, càng lúc càng rõ nét...
/56
|