“Mười hai giờ trưa nay cậu chờ tôi ở quán café đối diện trường học nhé”.
Tin nhắn của Đắc Thành đến khiến Bảo Nam giật mình tỉnh giấc, ngay lập tức ngồi bật dậy vơ vội cái điện thoại trên đầu giường. Nó vừa đọc tin vừa sầu não, cảm thấy bản thân dường như đã quá đa nghi rồi. Đắc Thành vì đâu mà phải bỏ lỡ buổi học để rong ruổi khắp nơi tìm chỗ ở cho một con nhóc lắm điều như nó? Bảo Nam nghĩ tới đây thì ôm đầu mệt mỏi, nó đúng là đang lợi dụng cậu quá nhiều.
Mười một giờ trưa, Bảo Nam xuất hiện ở quán café, còn mua cả nón và khẩu trang để che kín mặt, lấm lét bước vào. Còn một tiếng nữa Đắc Thành mới đến, nhưng nó thật sự đã quá sốt ruột rồi. Thôi thì tới sớm một chút chờ cậu vậy...
Trong lúc Bảo Nam đang ngồi im mong ngóng thì Đắc Thành lại hộc tốc chạy về nhà, bỏ qua những lời hỏi han ân cần của đám thủ hạ mà lao ngay đến phòng khách, nơi ba cậu vẫn đang thong thả ngồi uống trà. Vừa nhác thấy bóng dáng Đắc Thành thì ông ta liền khẽ nở một nụ cười thật ấm, rồi vội bước lại gần, rạng rỡ nói:
-Con về rồi sao?
-Không cần phải nhiều lời, Thùy Linh đâu? Đắc Thành lạnh lùng gạt tay ông ta ra, hấp tấp hỏi.
-Con làm gì mà lo lắng như vậy? Thùy Linh là con gái của ta, liệu ta có thể làm gì nó chứ?
Ông Hưng thoải mái phủi tay trước thái độ hằn học của Đắc Thành, tiếp tục trở về bàn ngồi. Ánh mắt ân cần khi nãy bỗng trở nên lạnh lẽo, một bên môi cũng khẽ nhếch lên đầy giễu cợt.
-Nói đi, Trần Đại Hùng hiện đang ở đâu?
-Tôi không biết! Đắc Thành chậm chạp lắc đầu, nói đầy e dè. Khi trước ông ta ở khách sạn K, nhưng từ khi chuyển chỗ ở đến giờ thì biệt tăm biệt tích, ngay cả Bảo Nam cũng không rõ hành tung. Tôi đã cho ông biết chỗ của Bảo Nam rồi, ông còn không mau thả Thùy Linh ra!
Phan Đắc Hưng đưa cặp mắt bình thản nhìn đứa con trai đang căm hận mình đến thấu xương, cảm thấy đã quá đủ rồi. Nuôi con mười mấy năm, ông còn không hiểu rõ nó sao? Chỉ cần có Thùy Linh trong tay, thằng nhóc này vẫn mãi chịu sự điều khiển của ông. Phan Đắc Hưng vừa nghĩ vừa thoải mái nâng tách trà lên, nói thật chậm rãi:
-Không sao, ba tự có cách lùng ra hắn ta! Được rồi, con lên phòng gặp Thùy Linh đi. Mấy hôm nay nó vẫn chưa chịu ăn gì đâu!
Vừa nói ông vừa với lấy chùm chìa khóa trên bàn, ném qua cho Đắc Thành. Cậu vội vàng đưa tay chụp lấy rồi đưa cặp mắt hằn học nhìn cha, nhưng gương mặt điềm tĩnh kia dường như chẳng hề để tâm gì đến cậu. Đắc Thành hiện giờ cũng không thể suy nghĩ nhiều nữa, chỉ có thể vội vã chạy lên lầu, cảm thấy bản thân đúng là rất thảm hại.
“Xin lỗi cậu, Bảo Nam à. Xem ra lần này cậu đã tin nhầm người mất rồi!”.
Lúc này ở quán café, Bảo Nam vẫn đang nôn nóng chờ đợi, cảm thấy chiếc đồng hồ treo tường xinh xắn trước mặt cứ như đang bỡn cợt mình. Dù sao thì tầm mười phút nữa mới đến giờ, nó quyết định sẽ vào nhà vệ sinh một lát, để rửa mặt và cố trấn tĩnh lại. Những ngày tháng sau này, nhất định sẽ còn rất gian nan.
Trong nhà vệ sinh nam, Bảo Nam đứng xả nước thật mạnh rồi vục mặt luôn vào đó, cho làn nước xối tan đi những căng thẳng và mệt mỏi. Hiện giờ thứ nó cần làm lúc này chính là phải thật kiên cường, để không khiến Đắc Thành phải lao tâm khổ tứ nhiều nữa. Bảo Nam đặt hai tay lên chậu rửa, cố nở một nụ cười thật tươi.
“Không sao đâu, rồi mọi chuyện sẽ ổn cả thôi. Khi đó ba nhất định sẽ đến đón mình...”.
Sau một hồi tự trấn an, Bảo nam vội vã bước ra ngoài gặp Đắc Thành, không hề để ý tới một bóng đen bỗng dưng xuất hiện ở đằng sau.
-Ai!
Bảo Nam đột ngột hét lớn khi bị bóng đen đó chồm tới bịt miệng, nhưng chỉ vùng vẫy được một lúc thì hai mắt bắt đầu mờ dần, cả người cũng không còn chút sức. Chiếc khăn tay thấm đẫm thuốc mê nhanh chóng được người kia đút gọn vào túi, rồi kéo lê Bảo Nam vào một phòng vệ sinh nam bên cạnh, chốt cửa lại. “Không ngờ lại có thể ra tay dễ dàng như vậy, cô nhóc này đúng là đã quá bất cẩn rồi”...
“Rầm”.
Cánh cửa phòng khách sạn đột nhiên bị hất tung, bay thật ngọt vào tường tạo ra một âm thanh chấn động. Ngay sau đó, một toán người mặc đồ đen xuất hiện trước phòng Đại Hùng, khiến ông khẽ nhíu mày rồi ngay lập tức trấn tĩnh lại, tiếp tục bình thản rót trà, mặc kệ việc đám người kia đã tràn vào đầy phòng, đang đứng xếp thành hai hàng đầy kính cẩn. Phan Đắc Hưng lúc này chậm chạp xuất hiện giữa dòng người, thản nhiên bước đến trước mặt Đại Hùng, khẽ nở một nụ cười lạnh tanh đầy giả tạo.
-Đại ca! Lâu quá không gặp rồi!
Đại Hùng vẫn thản nhiên uống trà, thoải mái thưởng thức vị đắng và ngọt thanh đang nằm ngay đầu lưỡi. Ông biết mình không thể lẩn trốn mãi ở cái đất Sài Gòn này, chỉ là Phan Đắc Hưng đánh hơi nhanh thật, chỉ mới vài ngày đã có thể lùng ra ông. Lần này rốt cuộc hắn ta đang muốn làm gì đây?
Đại Hùng ngồi trầm ngâm một lúc lâu, mặc kệ đám người vẫn đang lăm lăm súng ống ngay trước mặt. Ông đã sống hơn nửa đời người trong cái thế giới này rồi, lại còn sợ chết nữa sao? Hơn nữa ông biết rất rõ, thứ Phan Đắc Hưng muốn hiện giờ không phải mạng của ông mà là Long Hổ bang - tâm huyết cả đời của Phạm Vũ Huy. Có nên chăng nếu bây giờ ông tước đoạt nó khỏi tay ông ta, để ông ta nếm trải mùi vị bị phản bội và lừa lọc?
Phan Đắc Hưng quả không hổ danh là đại ca của Đại Hùng bang, cũng là người giỏi tài lèo lái khiến nó có thể sánh ngang với Long Hổ bang. Mặc cho việc bản thân đon đả mở lời trước, còn niềm nở đứng đợi nhưng Trần Đại Hùng vẫn thản nhiên phớt lờ, Phan Đắc Hưng vẫn không có chút tức giận nào. Đại Hùng lúc này cũng không thể không nể mặt hắn ta nữa, liền bình thản đặt tách trà xuống rồi nhìn chăm chăm vào khoảng không trước mặt, lạnh nhạt hỏi:
-Không dám! Hôm nay mày đến gặp tao rốt cuộc là có chuyện gì, cứ nói rõ ra luôn đi!
Mặc kệ thái độ khó chịu ra mặt của Đại Hùng, Phan Đắc Hưng vẫn bình thản ngồi xuống đối diện ông, tự nhiên đưa tay rót cho mình một tách trà rồi bắt đầu nói thật chậm rãi:
-Chắc anh cũng đoán biết được em đến đây vì mục đích gì, đúng không?
-Tao làm sao biết được! Đại Hùng đột nhiên cười lớn. Nếu biết thì năm xưa tao đã không để mất cái cơ nghiệp này vào tay mày rồi!
Phan Đắc Hưng không có vẻ gì là phật lòng trước câu nói đầy hằn học của Đại Hùng, chỉ khẽ bỏ tách trà xuống rồi ngồi dựa lưng thoải mái vào thành ghế, cười cợt:
-Đại ca đừng đùa như vậy chứ! Người âm thầm ra tay hã.m hại anh, còn thâm độc cướp đi Đại Hùng bang ngày xưa là ai, anh biết rõ rồi mà!
-Tao biết! Đại Hùng nhìn thẳng vào cặp mắt giảo hoạt trước mặt, nói thật chậm rãi. Nhưng tao cũng chưa ngu ngốc đến nỗi không nhìn ra được, Tùng “cáo” là do mày gửi đến chỗ tao. Một thằng ngu dốt tham tiền như hắn, sao có thể trốn thoát khỏi sự truy đuổi của Phạm Vũ Huy, còn tình cờ xuất hiện trước mặt tao được? Muốn gán tội giết người cho Trần Đại Hùng này, để tao không còn chốn nương thân nữa sao? Mày đúng là càng ngày càng tàn độc rồi đấy!
-Quả không hổ danh là đại ca! Đắc Hưng nghe thấy những lời Đại Hùng nói thì liền đập bàn, cười lớn đầy sảng khoái. Vậy bây giờ anh định thế nào? Lẩn trốn suốt đời này hay trở về với Phạm Vũ Huy – kẻ đã rắp tâm sắp đặt để đưa anh về làm thủ hạ dưới trướng hắn?
-Mày có vẻ rất tự tin nhỉ? Đại Hùng khẽ nhếch môi cười, trong lòng đột nhiên cảm thấy hơi bất an.
-Đương nhiên, em không dám chắc phần thắng thì sao dám vác mặt đến gặp anh đây?
Phan Đắc Hưng đang thoải mái tựa lưng vào ghế thì đột nhiên ngồi bật dậy, rướn người lại gần Đại Hùng, ánh mắt cực kì gian trá. Có lẽ hắn vẫn phải cần chút động lực mới có thể thu nạp được một người cứng đầu và điềm tĩnh như ông.
-Thế mấy hôm nay anh có liên lạc gì với Bảo Nam không? Phan Đắc Hưng vừa nói vừa nở một nụ cười hiểm độc.
-Không có!
Đại Hùng bật ra một câu cộc lốc, cảm thấy cả người đang chấn động. Bảo Nam có khi nào đã lọt vào tay tên khốn này rồi không? Phan Đắc Hưng là kẻ rất thâm hiểm, nếu còn giữ cả Bảo Nam trong tay, ông liệu phải đối phó với hắn như thế nào đây?
Đại Hùng tuy nghĩ lung là thế, nhưng ông hiện giờ vẫn giữ vẻ mặt cực kì lãnh đạm, cố nâng tách trà trước mặt lên uống, làm ra vẻ thật bình thản. Rồi mặc kệ cái ánh nhìn chằm chặp như đang muốn nuốt sống mình của Phan Đắc Hưng, ông chỉ khẽ hừ nhạt đồng thời cất giọng đầy nghi hoặc:
-Mày định dùng Bảo Nam để uy hiếp tao sao? Vậy thì cũng phải có cái gì để chứng minh chứ, đúng không?
Phan Đắc Hưng khẽ nhếch môi cười, Trần Đại Hùng đúng là không dễ đối phó như hắn nghĩ. Chỉ là trong trận chiến này, ông ta vẫn chỉ là con chốt thí, khác hay chăng chính là việc con chốt này đã qua được sông và tiến rất gần đến chỗ tướng địch rồi. Trần Đại Hùng oai dũng và háo thắng năm xưa từ lâu vốn đã không còn nữa, kẻ đang ngồi trước mặt hắn bây giờ bất quá chỉ là một tên giết người vẫn đang phải sống chui sống nhủi ngoài vòng pháp luật mà thôi.
-Anh đúng là rất nhanh nhạy, thảo nào Phạm Vũ Huy lại bất chấp thủ đoạn để chiếm được anh như vậy. Nhưng em tự nghĩ lựa chọn này không tồi cho cả hai ta đâu!
-Tao còn có thể tin mày được sao?
Đại Hùng giương cặp mắt lạnh tanh nhìn gã đàn ông trước mặt, nói giọng đầy hoài nghi. Hắn ta là người thế nào hai mươi năm trước có thể ông vẫn còn chưa thấu đáo hết, nhưng hiện tại Đại Hùng hiểu rất rõ. Phan Đắc Hưng so với Phạm Vũ Huy mà nói còn thâm độc và tàn nhẫn hơn nhiều. Nếu tin hắn ta, ông liệu có thể sống được sao?
Mặc kệ thái độ nghi ngại của Đại Hùng, Phan Đắc Hưng vẫn thoải mái tựa lưng vào thành ghế, một bên môi khẽ nhếch lên đầy tự đắc. Để cho ông ta vùng vẫy thêm một lúc cũng chẳng sao, hắn tự tin bản thân đã nắm rất chặt con người này. Trần Đại Hùng hiện giờ chỉ là một con cá nhỏ thoi thóp quẫy đạp trong cái chậu nước mà Phan Đắc Hưng muốn vớt khi nào cũng được. Nhường cho ông ta thêm một chút sĩ diện cũng không hề gì.
-Em đã bảo không để anh phải chịu thiệt thòi rồi mà. Nếu lần này thành công, em đảm bảo anh không những thoát khỏi sự truy đuổi của cảnh sát mà còn có thể lấy lại Đại Hùng bang!
Đại Hùng nhìn chăm chăm vào con người đang điềm tĩnh uống trà trước mặt, cảm thấy thật khó lường. Dùng cả Đại Hùng bang để mua chuộc ông, rốt cuộc hắn ta thật sự muốn làm gì?
-Phần thưởng lớn như vậy, mày không thấy đã quá nực cười rồi sao? Đại Hùng khẽ hừ nhạt, hai tay vẫn đan chặt vào nhau kêu lên rôm rốp.
-Phần thưởng này so với cái mà em nhận đươc thì còn lớn hơn nhiều. Nếu anh giúp em thâu tóm được Long Hổ bang, kết hợp với Đại Hùng bang hiện giờ thì sẽ trở thành thế lực lớn nhất thành phố, những bang phái nhỏ còn lại còn không thể thâu tóm hết sao? Đợi đến khi nắm trọn địa bàn này, Đại Hùng bang nhất định sẽ trở về tay anh!
Những lời nói của Phan Đắc Hưng cứ ghim thẳng vào đầu Đai Hùng, khiến ông càng nể phục hắn ta. Nếu ngày xưa không có Tùng “cáo”, người lật đổ ông mà chiếm lấy Đại Hùng bang sớm muộn cũng chính là Phan Đắc Hưng.
"Hóa ra Long Hổ bang hóa ra chỉ là bàn đạp, thứ hắn ta muốn chiếm lĩnh chính là cái thành phố sầm uất này, mảnh đất màu mỡ mà biết bao nhiêu bang phái luôn không ngừng chiếm giết lẫn nhau để tranh đoạt".
Đại Hùng đột nhiên cảm thấy rất nực cười, bao nhiêu nhiệt huyết của ông không biết tự khi nào đã trôi đi hết, chỉ còn lại lòng trung thành với Phạm Vũ Huy và ao ước được bảo vệ chở che cho đứa con gái duy nhất còn lại trên cõi đời này của mình. Bây giờ lún sâu vào vào những chuyện này, ông có thể rút chân ra được nữa hay không?
Đại Hùng sau một hồi suy nghĩ thì khẽ siết chặt tay, đáp lại lời mời gọi hấp dẫn của Phan Đắc Hưng bằng một thái độ khá hờ hững:
-Mày đúng là rất thông minh, Đắc Hưng à! Nhưng mày cần tao để làm gì, muốn hiểu rõ tình hình để ra tay đánh úp Long Hổ bang sao? Nếu thế thì tao cũng không giúp được gì đâu. Phạm Vũ Huy vốn là kẻ rất đa nghi, mọi chuyện trong bang chỉ có mình ông ta nắm rõ nhất...
-Đương nhiên không cần rườm rà như vậy! Phan Đắc Hưng khẽ khoác tay, trong lòng hắn hiện giờ đang có một dự tính khác. Chỉ cần giết chết Phạm Vũ Huy, Long Hổ bang nhất định sẽ chấn động mạnh, lúc đó ta có thể nghiễm nhiên nhảy vào hưởng lợi!
Đại Hùng vẫn nhìn chăm chăm vào kẻ đang thản nhiên ngồi trước mặt, cảm thấy rất phân vân. Con người thâm độc và xảo trá như hắn ta, ông làm sao có thể tin tưởng. Nhưng sự thể hiện giờ, quả thật Đại Hùng đã không còn nhiều sự lựa chọn nữa...
Tin nhắn của Đắc Thành đến khiến Bảo Nam giật mình tỉnh giấc, ngay lập tức ngồi bật dậy vơ vội cái điện thoại trên đầu giường. Nó vừa đọc tin vừa sầu não, cảm thấy bản thân dường như đã quá đa nghi rồi. Đắc Thành vì đâu mà phải bỏ lỡ buổi học để rong ruổi khắp nơi tìm chỗ ở cho một con nhóc lắm điều như nó? Bảo Nam nghĩ tới đây thì ôm đầu mệt mỏi, nó đúng là đang lợi dụng cậu quá nhiều.
Mười một giờ trưa, Bảo Nam xuất hiện ở quán café, còn mua cả nón và khẩu trang để che kín mặt, lấm lét bước vào. Còn một tiếng nữa Đắc Thành mới đến, nhưng nó thật sự đã quá sốt ruột rồi. Thôi thì tới sớm một chút chờ cậu vậy...
Trong lúc Bảo Nam đang ngồi im mong ngóng thì Đắc Thành lại hộc tốc chạy về nhà, bỏ qua những lời hỏi han ân cần của đám thủ hạ mà lao ngay đến phòng khách, nơi ba cậu vẫn đang thong thả ngồi uống trà. Vừa nhác thấy bóng dáng Đắc Thành thì ông ta liền khẽ nở một nụ cười thật ấm, rồi vội bước lại gần, rạng rỡ nói:
-Con về rồi sao?
-Không cần phải nhiều lời, Thùy Linh đâu? Đắc Thành lạnh lùng gạt tay ông ta ra, hấp tấp hỏi.
-Con làm gì mà lo lắng như vậy? Thùy Linh là con gái của ta, liệu ta có thể làm gì nó chứ?
Ông Hưng thoải mái phủi tay trước thái độ hằn học của Đắc Thành, tiếp tục trở về bàn ngồi. Ánh mắt ân cần khi nãy bỗng trở nên lạnh lẽo, một bên môi cũng khẽ nhếch lên đầy giễu cợt.
-Nói đi, Trần Đại Hùng hiện đang ở đâu?
-Tôi không biết! Đắc Thành chậm chạp lắc đầu, nói đầy e dè. Khi trước ông ta ở khách sạn K, nhưng từ khi chuyển chỗ ở đến giờ thì biệt tăm biệt tích, ngay cả Bảo Nam cũng không rõ hành tung. Tôi đã cho ông biết chỗ của Bảo Nam rồi, ông còn không mau thả Thùy Linh ra!
Phan Đắc Hưng đưa cặp mắt bình thản nhìn đứa con trai đang căm hận mình đến thấu xương, cảm thấy đã quá đủ rồi. Nuôi con mười mấy năm, ông còn không hiểu rõ nó sao? Chỉ cần có Thùy Linh trong tay, thằng nhóc này vẫn mãi chịu sự điều khiển của ông. Phan Đắc Hưng vừa nghĩ vừa thoải mái nâng tách trà lên, nói thật chậm rãi:
-Không sao, ba tự có cách lùng ra hắn ta! Được rồi, con lên phòng gặp Thùy Linh đi. Mấy hôm nay nó vẫn chưa chịu ăn gì đâu!
Vừa nói ông vừa với lấy chùm chìa khóa trên bàn, ném qua cho Đắc Thành. Cậu vội vàng đưa tay chụp lấy rồi đưa cặp mắt hằn học nhìn cha, nhưng gương mặt điềm tĩnh kia dường như chẳng hề để tâm gì đến cậu. Đắc Thành hiện giờ cũng không thể suy nghĩ nhiều nữa, chỉ có thể vội vã chạy lên lầu, cảm thấy bản thân đúng là rất thảm hại.
“Xin lỗi cậu, Bảo Nam à. Xem ra lần này cậu đã tin nhầm người mất rồi!”.
Lúc này ở quán café, Bảo Nam vẫn đang nôn nóng chờ đợi, cảm thấy chiếc đồng hồ treo tường xinh xắn trước mặt cứ như đang bỡn cợt mình. Dù sao thì tầm mười phút nữa mới đến giờ, nó quyết định sẽ vào nhà vệ sinh một lát, để rửa mặt và cố trấn tĩnh lại. Những ngày tháng sau này, nhất định sẽ còn rất gian nan.
Trong nhà vệ sinh nam, Bảo Nam đứng xả nước thật mạnh rồi vục mặt luôn vào đó, cho làn nước xối tan đi những căng thẳng và mệt mỏi. Hiện giờ thứ nó cần làm lúc này chính là phải thật kiên cường, để không khiến Đắc Thành phải lao tâm khổ tứ nhiều nữa. Bảo Nam đặt hai tay lên chậu rửa, cố nở một nụ cười thật tươi.
“Không sao đâu, rồi mọi chuyện sẽ ổn cả thôi. Khi đó ba nhất định sẽ đến đón mình...”.
Sau một hồi tự trấn an, Bảo nam vội vã bước ra ngoài gặp Đắc Thành, không hề để ý tới một bóng đen bỗng dưng xuất hiện ở đằng sau.
-Ai!
Bảo Nam đột ngột hét lớn khi bị bóng đen đó chồm tới bịt miệng, nhưng chỉ vùng vẫy được một lúc thì hai mắt bắt đầu mờ dần, cả người cũng không còn chút sức. Chiếc khăn tay thấm đẫm thuốc mê nhanh chóng được người kia đút gọn vào túi, rồi kéo lê Bảo Nam vào một phòng vệ sinh nam bên cạnh, chốt cửa lại. “Không ngờ lại có thể ra tay dễ dàng như vậy, cô nhóc này đúng là đã quá bất cẩn rồi”...
“Rầm”.
Cánh cửa phòng khách sạn đột nhiên bị hất tung, bay thật ngọt vào tường tạo ra một âm thanh chấn động. Ngay sau đó, một toán người mặc đồ đen xuất hiện trước phòng Đại Hùng, khiến ông khẽ nhíu mày rồi ngay lập tức trấn tĩnh lại, tiếp tục bình thản rót trà, mặc kệ việc đám người kia đã tràn vào đầy phòng, đang đứng xếp thành hai hàng đầy kính cẩn. Phan Đắc Hưng lúc này chậm chạp xuất hiện giữa dòng người, thản nhiên bước đến trước mặt Đại Hùng, khẽ nở một nụ cười lạnh tanh đầy giả tạo.
-Đại ca! Lâu quá không gặp rồi!
Đại Hùng vẫn thản nhiên uống trà, thoải mái thưởng thức vị đắng và ngọt thanh đang nằm ngay đầu lưỡi. Ông biết mình không thể lẩn trốn mãi ở cái đất Sài Gòn này, chỉ là Phan Đắc Hưng đánh hơi nhanh thật, chỉ mới vài ngày đã có thể lùng ra ông. Lần này rốt cuộc hắn ta đang muốn làm gì đây?
Đại Hùng ngồi trầm ngâm một lúc lâu, mặc kệ đám người vẫn đang lăm lăm súng ống ngay trước mặt. Ông đã sống hơn nửa đời người trong cái thế giới này rồi, lại còn sợ chết nữa sao? Hơn nữa ông biết rất rõ, thứ Phan Đắc Hưng muốn hiện giờ không phải mạng của ông mà là Long Hổ bang - tâm huyết cả đời của Phạm Vũ Huy. Có nên chăng nếu bây giờ ông tước đoạt nó khỏi tay ông ta, để ông ta nếm trải mùi vị bị phản bội và lừa lọc?
Phan Đắc Hưng quả không hổ danh là đại ca của Đại Hùng bang, cũng là người giỏi tài lèo lái khiến nó có thể sánh ngang với Long Hổ bang. Mặc cho việc bản thân đon đả mở lời trước, còn niềm nở đứng đợi nhưng Trần Đại Hùng vẫn thản nhiên phớt lờ, Phan Đắc Hưng vẫn không có chút tức giận nào. Đại Hùng lúc này cũng không thể không nể mặt hắn ta nữa, liền bình thản đặt tách trà xuống rồi nhìn chăm chăm vào khoảng không trước mặt, lạnh nhạt hỏi:
-Không dám! Hôm nay mày đến gặp tao rốt cuộc là có chuyện gì, cứ nói rõ ra luôn đi!
Mặc kệ thái độ khó chịu ra mặt của Đại Hùng, Phan Đắc Hưng vẫn bình thản ngồi xuống đối diện ông, tự nhiên đưa tay rót cho mình một tách trà rồi bắt đầu nói thật chậm rãi:
-Chắc anh cũng đoán biết được em đến đây vì mục đích gì, đúng không?
-Tao làm sao biết được! Đại Hùng đột nhiên cười lớn. Nếu biết thì năm xưa tao đã không để mất cái cơ nghiệp này vào tay mày rồi!
Phan Đắc Hưng không có vẻ gì là phật lòng trước câu nói đầy hằn học của Đại Hùng, chỉ khẽ bỏ tách trà xuống rồi ngồi dựa lưng thoải mái vào thành ghế, cười cợt:
-Đại ca đừng đùa như vậy chứ! Người âm thầm ra tay hã.m hại anh, còn thâm độc cướp đi Đại Hùng bang ngày xưa là ai, anh biết rõ rồi mà!
-Tao biết! Đại Hùng nhìn thẳng vào cặp mắt giảo hoạt trước mặt, nói thật chậm rãi. Nhưng tao cũng chưa ngu ngốc đến nỗi không nhìn ra được, Tùng “cáo” là do mày gửi đến chỗ tao. Một thằng ngu dốt tham tiền như hắn, sao có thể trốn thoát khỏi sự truy đuổi của Phạm Vũ Huy, còn tình cờ xuất hiện trước mặt tao được? Muốn gán tội giết người cho Trần Đại Hùng này, để tao không còn chốn nương thân nữa sao? Mày đúng là càng ngày càng tàn độc rồi đấy!
-Quả không hổ danh là đại ca! Đắc Hưng nghe thấy những lời Đại Hùng nói thì liền đập bàn, cười lớn đầy sảng khoái. Vậy bây giờ anh định thế nào? Lẩn trốn suốt đời này hay trở về với Phạm Vũ Huy – kẻ đã rắp tâm sắp đặt để đưa anh về làm thủ hạ dưới trướng hắn?
-Mày có vẻ rất tự tin nhỉ? Đại Hùng khẽ nhếch môi cười, trong lòng đột nhiên cảm thấy hơi bất an.
-Đương nhiên, em không dám chắc phần thắng thì sao dám vác mặt đến gặp anh đây?
Phan Đắc Hưng đang thoải mái tựa lưng vào ghế thì đột nhiên ngồi bật dậy, rướn người lại gần Đại Hùng, ánh mắt cực kì gian trá. Có lẽ hắn vẫn phải cần chút động lực mới có thể thu nạp được một người cứng đầu và điềm tĩnh như ông.
-Thế mấy hôm nay anh có liên lạc gì với Bảo Nam không? Phan Đắc Hưng vừa nói vừa nở một nụ cười hiểm độc.
-Không có!
Đại Hùng bật ra một câu cộc lốc, cảm thấy cả người đang chấn động. Bảo Nam có khi nào đã lọt vào tay tên khốn này rồi không? Phan Đắc Hưng là kẻ rất thâm hiểm, nếu còn giữ cả Bảo Nam trong tay, ông liệu phải đối phó với hắn như thế nào đây?
Đại Hùng tuy nghĩ lung là thế, nhưng ông hiện giờ vẫn giữ vẻ mặt cực kì lãnh đạm, cố nâng tách trà trước mặt lên uống, làm ra vẻ thật bình thản. Rồi mặc kệ cái ánh nhìn chằm chặp như đang muốn nuốt sống mình của Phan Đắc Hưng, ông chỉ khẽ hừ nhạt đồng thời cất giọng đầy nghi hoặc:
-Mày định dùng Bảo Nam để uy hiếp tao sao? Vậy thì cũng phải có cái gì để chứng minh chứ, đúng không?
Phan Đắc Hưng khẽ nhếch môi cười, Trần Đại Hùng đúng là không dễ đối phó như hắn nghĩ. Chỉ là trong trận chiến này, ông ta vẫn chỉ là con chốt thí, khác hay chăng chính là việc con chốt này đã qua được sông và tiến rất gần đến chỗ tướng địch rồi. Trần Đại Hùng oai dũng và háo thắng năm xưa từ lâu vốn đã không còn nữa, kẻ đang ngồi trước mặt hắn bây giờ bất quá chỉ là một tên giết người vẫn đang phải sống chui sống nhủi ngoài vòng pháp luật mà thôi.
-Anh đúng là rất nhanh nhạy, thảo nào Phạm Vũ Huy lại bất chấp thủ đoạn để chiếm được anh như vậy. Nhưng em tự nghĩ lựa chọn này không tồi cho cả hai ta đâu!
-Tao còn có thể tin mày được sao?
Đại Hùng giương cặp mắt lạnh tanh nhìn gã đàn ông trước mặt, nói giọng đầy hoài nghi. Hắn ta là người thế nào hai mươi năm trước có thể ông vẫn còn chưa thấu đáo hết, nhưng hiện tại Đại Hùng hiểu rất rõ. Phan Đắc Hưng so với Phạm Vũ Huy mà nói còn thâm độc và tàn nhẫn hơn nhiều. Nếu tin hắn ta, ông liệu có thể sống được sao?
Mặc kệ thái độ nghi ngại của Đại Hùng, Phan Đắc Hưng vẫn thoải mái tựa lưng vào thành ghế, một bên môi khẽ nhếch lên đầy tự đắc. Để cho ông ta vùng vẫy thêm một lúc cũng chẳng sao, hắn tự tin bản thân đã nắm rất chặt con người này. Trần Đại Hùng hiện giờ chỉ là một con cá nhỏ thoi thóp quẫy đạp trong cái chậu nước mà Phan Đắc Hưng muốn vớt khi nào cũng được. Nhường cho ông ta thêm một chút sĩ diện cũng không hề gì.
-Em đã bảo không để anh phải chịu thiệt thòi rồi mà. Nếu lần này thành công, em đảm bảo anh không những thoát khỏi sự truy đuổi của cảnh sát mà còn có thể lấy lại Đại Hùng bang!
Đại Hùng nhìn chăm chăm vào con người đang điềm tĩnh uống trà trước mặt, cảm thấy thật khó lường. Dùng cả Đại Hùng bang để mua chuộc ông, rốt cuộc hắn ta thật sự muốn làm gì?
-Phần thưởng lớn như vậy, mày không thấy đã quá nực cười rồi sao? Đại Hùng khẽ hừ nhạt, hai tay vẫn đan chặt vào nhau kêu lên rôm rốp.
-Phần thưởng này so với cái mà em nhận đươc thì còn lớn hơn nhiều. Nếu anh giúp em thâu tóm được Long Hổ bang, kết hợp với Đại Hùng bang hiện giờ thì sẽ trở thành thế lực lớn nhất thành phố, những bang phái nhỏ còn lại còn không thể thâu tóm hết sao? Đợi đến khi nắm trọn địa bàn này, Đại Hùng bang nhất định sẽ trở về tay anh!
Những lời nói của Phan Đắc Hưng cứ ghim thẳng vào đầu Đai Hùng, khiến ông càng nể phục hắn ta. Nếu ngày xưa không có Tùng “cáo”, người lật đổ ông mà chiếm lấy Đại Hùng bang sớm muộn cũng chính là Phan Đắc Hưng.
"Hóa ra Long Hổ bang hóa ra chỉ là bàn đạp, thứ hắn ta muốn chiếm lĩnh chính là cái thành phố sầm uất này, mảnh đất màu mỡ mà biết bao nhiêu bang phái luôn không ngừng chiếm giết lẫn nhau để tranh đoạt".
Đại Hùng đột nhiên cảm thấy rất nực cười, bao nhiêu nhiệt huyết của ông không biết tự khi nào đã trôi đi hết, chỉ còn lại lòng trung thành với Phạm Vũ Huy và ao ước được bảo vệ chở che cho đứa con gái duy nhất còn lại trên cõi đời này của mình. Bây giờ lún sâu vào vào những chuyện này, ông có thể rút chân ra được nữa hay không?
Đại Hùng sau một hồi suy nghĩ thì khẽ siết chặt tay, đáp lại lời mời gọi hấp dẫn của Phan Đắc Hưng bằng một thái độ khá hờ hững:
-Mày đúng là rất thông minh, Đắc Hưng à! Nhưng mày cần tao để làm gì, muốn hiểu rõ tình hình để ra tay đánh úp Long Hổ bang sao? Nếu thế thì tao cũng không giúp được gì đâu. Phạm Vũ Huy vốn là kẻ rất đa nghi, mọi chuyện trong bang chỉ có mình ông ta nắm rõ nhất...
-Đương nhiên không cần rườm rà như vậy! Phan Đắc Hưng khẽ khoác tay, trong lòng hắn hiện giờ đang có một dự tính khác. Chỉ cần giết chết Phạm Vũ Huy, Long Hổ bang nhất định sẽ chấn động mạnh, lúc đó ta có thể nghiễm nhiên nhảy vào hưởng lợi!
Đại Hùng vẫn nhìn chăm chăm vào kẻ đang thản nhiên ngồi trước mặt, cảm thấy rất phân vân. Con người thâm độc và xảo trá như hắn ta, ông làm sao có thể tin tưởng. Nhưng sự thể hiện giờ, quả thật Đại Hùng đã không còn nhiều sự lựa chọn nữa...
/56
|