Bảo Nam lờ mờ tỉnh dậy trong đống chăn ấm áp, rồi ngay lập tức ngồi bật dậy, định rút con dao gấp trong túi ra nhưng tìm mãi không thấy. Nó sợ hãi nhìn quanh, nhưng khắp phòng ngoài bàn ghế giường tủ ra thì chẳng có một người nào cả. Hôm qua rõ ràng nó vẫn còn ở quán cà phê mà, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, và đây là đâu?
“Cạch”.
Cánh cửa phòng đột nhiên bật mở, và Vũ Hoàng bất ngờ xuất hiện trước mặt khiến Bảo Nam kinh hoàng đến mức không khép miệng lại được. Nó hộc tốc lao xuống giường, nắm lấy cái ghế trước mặt đưa lên, ánh mắt cực kì cảnh giác. Nhưng Vũ Hoàng vẫn thản nhiên tiến tới, nhìn Bảo Nam bằng ánh mắt thật hiền khiến nó ngẩn người ra, không biết bản thân phải phản ứng thế nào nữa.
-Cậu mau bỏ thứ đó xuống đi! Định bứt dây động rừng à? Vũ Hoàng nhẹ giọng nói, phá tan bầu không khí căng thẳng đang bao trùm trong phòng.
-Tại sao cậu lại ở đây? Bảo Nam vẫn cầm lăm lăm cái ghế trên tay, cất giọng đầy nghi hoặc.
-Đây là phòng tôi, tại sao tôi lại không thể đến chứ?
-Phòng cậu? Bảo Nam đột nhiên tái mặt rồi lùi về sau mấy bước trước thái độ bình thản của Vũ Hoàng, giọng yếu ớt dần. Nói đi, tại... sao.... lại đưa tôi đến đây?
Vũ Hoàng lúc này vẫn đứng yên tại chỗ để trấn an Bảo Nam, nhưng gương mặt lộ rõ vẻ thất vọng. Cậu bỗng ngồi phịch xuống sàn, nhìn nó bằng cặp mắt thật buồn:
-Cậu vẫn không thể tin tôi, đúng không?
-Tôi không tin một ai! Bảo Nam vẫn giữ nguyên tư thế, không ngừng cảnh giác trước một Vũ Hoàng đang ngồi bó gối một cách đầy bất lực.
-Nhưng cậu đã tin Đắc Thành, không phải sao? Vũ Hoàng vẫn nhìn chằm chằm vào nó, bờ môi vẫn tiếp tục mấp máy mặc cho cổ họng vẫn còn đau rát. Vết thương mà Bảo Nam để lại cho cậu đến giờ vẫn chưa kịp khép miệng.
-Rốt cuộc cậu đã làm gì Đắc Thành?
Bảo Nam bỏ cái ghế xuống, lao đến túm lấy cổ áo Vũ Hoàng khiến cậu cảm thấy bị tổn thương cực độ. “Cô nhóc này, thật sự không thể tin tưởng mình một lần được sao?”.
-Đánh đi!
Vũ Hoàng ngoảnh mặt sang một bên để tránh ánh nhìn hằn học từ phía Bảo Nam, hai bàn tay vẫn đang siết thật chặt để ngăn cơn tức giận đang trào dâng trong lòng. Cậu bất chấp nguy hiểm đến cứu cậu ta, rốt cuộc nhận lại được gì? Vì cậu là con trai của chủ tịch nên cô nhóc này ngay cả một lời cảm ơn cũng không cần phải nói ra, cứ thế mà truy hỏi cậu về tung tích của một thằng con trai khác. Bây giờ, cậu còn có thể làm gì đây?
Lúc này dù những oán trách và tức giận đang tràn ngập trong đầu, Vũ Hoàng vẫn mím chặt môi, hai mắt nhắm nghiền để mặc cho Bảo Nam muốn làm gì thì làm. Nhưng nó có thể ra tay với cậu sao? Lần trước cũng vậy mà lần này cũng vậy, Bảo Nam chỉ có thể lớn tiếng la hét để tự nhắc nhở bản thân, cậu chính là kẻ thù, là người mà nó không được tin tưởng.
Nhưng khi đứng trước mặt cậu, nhìn chằm chằm vào vết thương mà chính tay mình đã gây ra cho cậu, Bảo Nam cảm thấy tim mình đang đau thắt. Nó chậm chạp buông Vũ Hoàng ra, rồi vội quay mặt đi để ngăn cậu nhìn thấy đôi mắt đang nhòe dần của mình. Nơi này vốn không phải là chỗ có thể lưu lại lâu được, nó nhất định phải đi ngay.
-Xin lỗi! Bảo Nam bỏ lại một câu hờ hững, rồi tiến đến gần định mở cửa để ra ngoài.
-Không được!
Vũ Hoàng hấp tấp gọi giật lại, đồng thời kéo Bảo Nam vào lòng, khiến nó chỉ biết mở to mắt bàng hoàng mà nhìn cậu. Bảo Nam còn chưa kịp bình tâm đã thấy Vũ Hoàng cúi xuống thì thầm vào tai nó:
-Đây là Long Hổ bang đấy. Cậu định hiên ngang đi ra thế này sao?
Nghe lời cảnh tỉnh của Vũ Hoàng, Bảo Nam mới sực nhớ ra bản thân đang ở ngay trong hang cọp. Nó khẽ gật đầu tán thành, rồi đưa tay đẩy cậu ra, bước vội về giường. Vũ Hoàng cũng thản nhiên cúi xuống nhặt cái ghế bị Bảo Nam vứt dưới sàn khi nãy lên, rồi thong thả ngồi xuống đối diện, nói thật chậm rãi:
-Hôm qua là Đắc Thành nhắn tin bảo tôi đến cứu cậu!
-Đắc Thành bảo cậu đến? Vậy... cậu ấy thì sao? Bảo Nam hấp tấp hỏi, không màng đến đôi mày đang nhíu lại của Vũ Hoàng.
-Tôi không biết! Vũ Hoàng mím môi thật chặt. Chỉ là chỗ của cậu ta đã không còn an toàn nữa rồi!
-Vậy nơi đây thì an toàn sao?
Bảo Nam khẽ cười nhạt, cảm thấy bản thân đang bắt đầu hi vọng hão huyền. Nhưng cậu nhóc trước mặt hình như không có ý định tranh cãi với nó nữa, chỉ thản nhiên lôi mấy quyển sách trên bàn ra đọc, nói một câu bâng quơ:
-Nếu tôi vẫn còn ở đây, thì xem như cậu vẫn an toàn!
Bảo Nam vội vã nằm xuống, quay lưng vào tường để khỏi phải giáp mặt với tên nhóc đang cố phá tan những suy nghĩ thù hằn trong nó, trong lòng không ngừng gào thét. Hiện giờ là do nó đang bị đẩy vào đường cùng nên mới phải xuôi theo cậu ta, hoàn toàn không có một chút tin tưởng nào hết.
Phạm Vũ Hoàng rốt cuộc cũng chỉ là đứa con trai của chủ tịch, là kẻ vốn đã biết mọi chuyện từ lâu mà vẫn âm thầm đem nó ra làm trò tiêu khiển. Cậu ta cũng là người đã nhẫn tâm cười cợt, đùa giỡn với đứa con gái ngu ngốc không hề biết phân biệt bạn thù này. Nó nhất định phải căm ghét, phải hận cậu ta đến tận xương tủy...
Sáng sớm, Vũ Hoàng giật mình thức giấc rồi uể oải vươn mình, cảm thấy toàn thân vô cùng mệt mỏi vì đã ngủ cả đêm trên sofa. Cậu phóng tầm mắt sang cô nhóc vẫn đang cuộn tròn thoải mái trong chăn, đột nhiên cảm thấy thật bình yên. Suốt đêm qua cậu toàn nghe tiếng Bảo Nam thở dài mệt mỏi, rồi trằn trọc lăn qua lăn lại đến gần sáng. “Chợp mắt được là tốt rồi, thôi thì cứ để cậu ta ngủ thêm một lát”.
Sau khi nhanh chóng đi làm vệ sinh cá nhân, Vũ Hoàng tiếp tục rón rén bước xuống bếp, lục lọi để đem lên cho Bảo Nam mấy cái bánh mỳ và một ly sữa. Cậu thầm biết ơn người cha chu đáo đã xây luôn cả phòng tắm và vệ sinh ở bên trong, nếu không Vũ Hoàng rất khó để giấu Bảo Nam mãi ở trong phòng như vậy được.
Nói ra mới nhớ, mấy hôm nay chủ tịch cũng không ở nhà, hình như đã đích thân ra ngoài lùng sục, nhất quyết phải tìm ra tung tích của Trần Đại Hùng – tên thân tín đã bắt đầu có ý định phản nghịch với mình. Vũ Hoàng bất giác thở dài, nếu ba thật sự tìm được chú Hùng, cậu biết sẽ phải phản ứng như thế nào đây? Còn Bảo Nam nữa, cô nhóc này có thật sự an toàn không, khi đang ở ngay trong lòng địch?
“Cạch”.
Vũ Hoàng tra chìa khóa mở cửa, mỗi lần bước ra ngoài cậu đều phải cẩn thận như vậy để ngăn những ánh mắt tò mò lảng vảng tới gần phòng mình. Nhưng vừa bước vào, cậu ngay lập tức trợn mắt hoảng hốt khi phát hiện ra, Bảo Nam hiện không ở trong phòng, cả nhà vệ sinh cũng mở toang hoác. “Cô nhóc đó, không phải đã hóa rồ mà định đào thoát qua cửa sổ chứ trời?”.
Vì quá hoảng loạn nên Vũ Hoàng vội vã bỏ khay thức ăn xuống bàn, gấp gáp chạy đến cửa sổ nhìn xuống nhưng không thấy gì cả. Cậu vẫn còn đang hoang mang chưa biết phải làm sao thì cánh cửa phòng đột ngột khép lại, rồi một giọng nói quen thuộc vang lên:
-Cậu nghĩ tôi là người nhện à? Nhìn xuống đó làm gì?
Nghe một giọng nói quen thuộc cất lên, Vũ Hoàng giật mình quay phắt lại, nhìn chằm chằm vào Bảo Nam, cô nhóc lúc này đang thản nhiên ngồi vào bàn ăn sáng. Cậu khó chịu đi lại gần, cất giọng hơi bực dọc:
-Cậu ở đâu chui ra vậy? Định hù chết tôi à?
-Tôi trốn vào kẹt cửa - Bảo Nam vừa nói vừa chỉ trỏ - Chỉ là để đề phòng thôi, biết đâu có ai khác ngoài cậu đột nhiên bước vào thì sao?
-Thật là đến vỡ tim với cậu – Vũ Hoàng vừa nói vừa mệt nhọc nằm vật xuống giường – Được rồi, ăn sáng mau đi!
Bảo Nam tiếp tục ăn nhưng xem ra chẳng hào hứng mấy. Nó ngước sang nhìn Vũ Hoàng vẫn đang nằm sải lai trên giường, tay gác lên trán đầy mệt mỏi thì khẽ e dè hỏi:
-Cậu ở đây mãi như vậy, không đi học cũng được sao?
Vũ Hoàng vẫn im lặng không đáp, hai mắt tiếp tục nhắm hờ cốt để xua tan đi những bất an trong lòng. Hiện giờ vẫn còn quá nhiều thứ khiến cậu phải lo nghĩ, nhất là việc ba mình có thể trở về bất cứ lúc nào. Liệu cậu còn có thể che giấu ông được bao lâu nữa đây?
Không ngờ vừa nhắc Tào Tháo thì y như rằng Tào Tháo đến, còn lịch sự gõ cửa, nói vọng vào trong:
-Vũ Hoàng à! Con có ở trong phòng không?
Nghe giọng chủ tịch vang lên trầm ấm, cả Vũ Hoàng và Bảo Nam đều thất thần mà run lên bần bật. Không ngờ ông lại trở về nhanh như vậy, tình thế hiện giờ quả thật đã quá cấp bách rồi. Vũ Hoàng nhìn quanh phòng rồi quyết định nhét tạm Bảo Nam vào tủ quần áo, để cửa khép hờ cho chút không khí len vào. Xong xuôi cậu cố gắng trưng ra vẻ mặt ngáy ngủ, rồi chậm chạp đi mở cửa, gương mặt vẫn còn tái mét. Chủ tịch là người tinh ý và thâm hiểm đến mức nào, lần này cậu liệu có thể qua mặt được ông không đây?
“Cạch”.
Cánh cửa phòng đột nhiên bật mở, và Vũ Hoàng bất ngờ xuất hiện trước mặt khiến Bảo Nam kinh hoàng đến mức không khép miệng lại được. Nó hộc tốc lao xuống giường, nắm lấy cái ghế trước mặt đưa lên, ánh mắt cực kì cảnh giác. Nhưng Vũ Hoàng vẫn thản nhiên tiến tới, nhìn Bảo Nam bằng ánh mắt thật hiền khiến nó ngẩn người ra, không biết bản thân phải phản ứng thế nào nữa.
-Cậu mau bỏ thứ đó xuống đi! Định bứt dây động rừng à? Vũ Hoàng nhẹ giọng nói, phá tan bầu không khí căng thẳng đang bao trùm trong phòng.
-Tại sao cậu lại ở đây? Bảo Nam vẫn cầm lăm lăm cái ghế trên tay, cất giọng đầy nghi hoặc.
-Đây là phòng tôi, tại sao tôi lại không thể đến chứ?
-Phòng cậu? Bảo Nam đột nhiên tái mặt rồi lùi về sau mấy bước trước thái độ bình thản của Vũ Hoàng, giọng yếu ớt dần. Nói đi, tại... sao.... lại đưa tôi đến đây?
Vũ Hoàng lúc này vẫn đứng yên tại chỗ để trấn an Bảo Nam, nhưng gương mặt lộ rõ vẻ thất vọng. Cậu bỗng ngồi phịch xuống sàn, nhìn nó bằng cặp mắt thật buồn:
-Cậu vẫn không thể tin tôi, đúng không?
-Tôi không tin một ai! Bảo Nam vẫn giữ nguyên tư thế, không ngừng cảnh giác trước một Vũ Hoàng đang ngồi bó gối một cách đầy bất lực.
-Nhưng cậu đã tin Đắc Thành, không phải sao? Vũ Hoàng vẫn nhìn chằm chằm vào nó, bờ môi vẫn tiếp tục mấp máy mặc cho cổ họng vẫn còn đau rát. Vết thương mà Bảo Nam để lại cho cậu đến giờ vẫn chưa kịp khép miệng.
-Rốt cuộc cậu đã làm gì Đắc Thành?
Bảo Nam bỏ cái ghế xuống, lao đến túm lấy cổ áo Vũ Hoàng khiến cậu cảm thấy bị tổn thương cực độ. “Cô nhóc này, thật sự không thể tin tưởng mình một lần được sao?”.
-Đánh đi!
Vũ Hoàng ngoảnh mặt sang một bên để tránh ánh nhìn hằn học từ phía Bảo Nam, hai bàn tay vẫn đang siết thật chặt để ngăn cơn tức giận đang trào dâng trong lòng. Cậu bất chấp nguy hiểm đến cứu cậu ta, rốt cuộc nhận lại được gì? Vì cậu là con trai của chủ tịch nên cô nhóc này ngay cả một lời cảm ơn cũng không cần phải nói ra, cứ thế mà truy hỏi cậu về tung tích của một thằng con trai khác. Bây giờ, cậu còn có thể làm gì đây?
Lúc này dù những oán trách và tức giận đang tràn ngập trong đầu, Vũ Hoàng vẫn mím chặt môi, hai mắt nhắm nghiền để mặc cho Bảo Nam muốn làm gì thì làm. Nhưng nó có thể ra tay với cậu sao? Lần trước cũng vậy mà lần này cũng vậy, Bảo Nam chỉ có thể lớn tiếng la hét để tự nhắc nhở bản thân, cậu chính là kẻ thù, là người mà nó không được tin tưởng.
Nhưng khi đứng trước mặt cậu, nhìn chằm chằm vào vết thương mà chính tay mình đã gây ra cho cậu, Bảo Nam cảm thấy tim mình đang đau thắt. Nó chậm chạp buông Vũ Hoàng ra, rồi vội quay mặt đi để ngăn cậu nhìn thấy đôi mắt đang nhòe dần của mình. Nơi này vốn không phải là chỗ có thể lưu lại lâu được, nó nhất định phải đi ngay.
-Xin lỗi! Bảo Nam bỏ lại một câu hờ hững, rồi tiến đến gần định mở cửa để ra ngoài.
-Không được!
Vũ Hoàng hấp tấp gọi giật lại, đồng thời kéo Bảo Nam vào lòng, khiến nó chỉ biết mở to mắt bàng hoàng mà nhìn cậu. Bảo Nam còn chưa kịp bình tâm đã thấy Vũ Hoàng cúi xuống thì thầm vào tai nó:
-Đây là Long Hổ bang đấy. Cậu định hiên ngang đi ra thế này sao?
Nghe lời cảnh tỉnh của Vũ Hoàng, Bảo Nam mới sực nhớ ra bản thân đang ở ngay trong hang cọp. Nó khẽ gật đầu tán thành, rồi đưa tay đẩy cậu ra, bước vội về giường. Vũ Hoàng cũng thản nhiên cúi xuống nhặt cái ghế bị Bảo Nam vứt dưới sàn khi nãy lên, rồi thong thả ngồi xuống đối diện, nói thật chậm rãi:
-Hôm qua là Đắc Thành nhắn tin bảo tôi đến cứu cậu!
-Đắc Thành bảo cậu đến? Vậy... cậu ấy thì sao? Bảo Nam hấp tấp hỏi, không màng đến đôi mày đang nhíu lại của Vũ Hoàng.
-Tôi không biết! Vũ Hoàng mím môi thật chặt. Chỉ là chỗ của cậu ta đã không còn an toàn nữa rồi!
-Vậy nơi đây thì an toàn sao?
Bảo Nam khẽ cười nhạt, cảm thấy bản thân đang bắt đầu hi vọng hão huyền. Nhưng cậu nhóc trước mặt hình như không có ý định tranh cãi với nó nữa, chỉ thản nhiên lôi mấy quyển sách trên bàn ra đọc, nói một câu bâng quơ:
-Nếu tôi vẫn còn ở đây, thì xem như cậu vẫn an toàn!
Bảo Nam vội vã nằm xuống, quay lưng vào tường để khỏi phải giáp mặt với tên nhóc đang cố phá tan những suy nghĩ thù hằn trong nó, trong lòng không ngừng gào thét. Hiện giờ là do nó đang bị đẩy vào đường cùng nên mới phải xuôi theo cậu ta, hoàn toàn không có một chút tin tưởng nào hết.
Phạm Vũ Hoàng rốt cuộc cũng chỉ là đứa con trai của chủ tịch, là kẻ vốn đã biết mọi chuyện từ lâu mà vẫn âm thầm đem nó ra làm trò tiêu khiển. Cậu ta cũng là người đã nhẫn tâm cười cợt, đùa giỡn với đứa con gái ngu ngốc không hề biết phân biệt bạn thù này. Nó nhất định phải căm ghét, phải hận cậu ta đến tận xương tủy...
Sáng sớm, Vũ Hoàng giật mình thức giấc rồi uể oải vươn mình, cảm thấy toàn thân vô cùng mệt mỏi vì đã ngủ cả đêm trên sofa. Cậu phóng tầm mắt sang cô nhóc vẫn đang cuộn tròn thoải mái trong chăn, đột nhiên cảm thấy thật bình yên. Suốt đêm qua cậu toàn nghe tiếng Bảo Nam thở dài mệt mỏi, rồi trằn trọc lăn qua lăn lại đến gần sáng. “Chợp mắt được là tốt rồi, thôi thì cứ để cậu ta ngủ thêm một lát”.
Sau khi nhanh chóng đi làm vệ sinh cá nhân, Vũ Hoàng tiếp tục rón rén bước xuống bếp, lục lọi để đem lên cho Bảo Nam mấy cái bánh mỳ và một ly sữa. Cậu thầm biết ơn người cha chu đáo đã xây luôn cả phòng tắm và vệ sinh ở bên trong, nếu không Vũ Hoàng rất khó để giấu Bảo Nam mãi ở trong phòng như vậy được.
Nói ra mới nhớ, mấy hôm nay chủ tịch cũng không ở nhà, hình như đã đích thân ra ngoài lùng sục, nhất quyết phải tìm ra tung tích của Trần Đại Hùng – tên thân tín đã bắt đầu có ý định phản nghịch với mình. Vũ Hoàng bất giác thở dài, nếu ba thật sự tìm được chú Hùng, cậu biết sẽ phải phản ứng như thế nào đây? Còn Bảo Nam nữa, cô nhóc này có thật sự an toàn không, khi đang ở ngay trong lòng địch?
“Cạch”.
Vũ Hoàng tra chìa khóa mở cửa, mỗi lần bước ra ngoài cậu đều phải cẩn thận như vậy để ngăn những ánh mắt tò mò lảng vảng tới gần phòng mình. Nhưng vừa bước vào, cậu ngay lập tức trợn mắt hoảng hốt khi phát hiện ra, Bảo Nam hiện không ở trong phòng, cả nhà vệ sinh cũng mở toang hoác. “Cô nhóc đó, không phải đã hóa rồ mà định đào thoát qua cửa sổ chứ trời?”.
Vì quá hoảng loạn nên Vũ Hoàng vội vã bỏ khay thức ăn xuống bàn, gấp gáp chạy đến cửa sổ nhìn xuống nhưng không thấy gì cả. Cậu vẫn còn đang hoang mang chưa biết phải làm sao thì cánh cửa phòng đột ngột khép lại, rồi một giọng nói quen thuộc vang lên:
-Cậu nghĩ tôi là người nhện à? Nhìn xuống đó làm gì?
Nghe một giọng nói quen thuộc cất lên, Vũ Hoàng giật mình quay phắt lại, nhìn chằm chằm vào Bảo Nam, cô nhóc lúc này đang thản nhiên ngồi vào bàn ăn sáng. Cậu khó chịu đi lại gần, cất giọng hơi bực dọc:
-Cậu ở đâu chui ra vậy? Định hù chết tôi à?
-Tôi trốn vào kẹt cửa - Bảo Nam vừa nói vừa chỉ trỏ - Chỉ là để đề phòng thôi, biết đâu có ai khác ngoài cậu đột nhiên bước vào thì sao?
-Thật là đến vỡ tim với cậu – Vũ Hoàng vừa nói vừa mệt nhọc nằm vật xuống giường – Được rồi, ăn sáng mau đi!
Bảo Nam tiếp tục ăn nhưng xem ra chẳng hào hứng mấy. Nó ngước sang nhìn Vũ Hoàng vẫn đang nằm sải lai trên giường, tay gác lên trán đầy mệt mỏi thì khẽ e dè hỏi:
-Cậu ở đây mãi như vậy, không đi học cũng được sao?
Vũ Hoàng vẫn im lặng không đáp, hai mắt tiếp tục nhắm hờ cốt để xua tan đi những bất an trong lòng. Hiện giờ vẫn còn quá nhiều thứ khiến cậu phải lo nghĩ, nhất là việc ba mình có thể trở về bất cứ lúc nào. Liệu cậu còn có thể che giấu ông được bao lâu nữa đây?
Không ngờ vừa nhắc Tào Tháo thì y như rằng Tào Tháo đến, còn lịch sự gõ cửa, nói vọng vào trong:
-Vũ Hoàng à! Con có ở trong phòng không?
Nghe giọng chủ tịch vang lên trầm ấm, cả Vũ Hoàng và Bảo Nam đều thất thần mà run lên bần bật. Không ngờ ông lại trở về nhanh như vậy, tình thế hiện giờ quả thật đã quá cấp bách rồi. Vũ Hoàng nhìn quanh phòng rồi quyết định nhét tạm Bảo Nam vào tủ quần áo, để cửa khép hờ cho chút không khí len vào. Xong xuôi cậu cố gắng trưng ra vẻ mặt ngáy ngủ, rồi chậm chạp đi mở cửa, gương mặt vẫn còn tái mét. Chủ tịch là người tinh ý và thâm hiểm đến mức nào, lần này cậu liệu có thể qua mặt được ông không đây?
/56
|