Xe ngựa lảo đảo lắc lư xen lẫn trong dòng người xe cộ mà không hề để ý đến sự ồn ào tấp nập trên đường phố nhưng lại có vô số ánh mắt đang dán vào chiếc xe này.
Xe ngựa băng qua đường lớn, đi vào hẻm nhỏ, vượt qua Quốc Tử Giám, dừng lại trước một căn nhà nhỏ, sau đó một người thiếu niên nhảy từ trên xe ngựa xuống phàn nàn lớn tiếng. Cổng mở, sau đó có một người thiếu niên và một ông lão bước ra. Hai người họ ồn ào nói nhao nhao cái gì đó với người thiếu niên này. Sau đó đỡ người thiếu niên đang nằm trong xe dậy, bước chân người thiếu niên lảo đảo, xem ra uống không ít rồi. Những người thiếu niên bước vào trong, trước cổng yên tĩnh trở lại.
Hoàng hôn nặng nề, một ngày nữa lại trôi qua.
Ngâm tay dính đầy bùn đất vào dòng nước ấm trong một cái thau đồng làm phát ra âm thanh ào ào.
“Chạy đi uống rượu với Tác Thịnh Huyền và Tần Mai à?” Trần Thịnh lấy tay từ trong thau đồng ra rồi nói.
Khang Đại đưa khăn mặt tới lên tiếng trả lời: “Vâng, đã cãi nhau với những thiếu niên phủ Trường An tại nhà Thanh Hà tiên sinh.”
Trần Thịnh lau tay rồi nói: “Chuyện của Thanh Hà tiên sinh quá bất ngờ khiến cho những người trẻ tuổi kia nhất thời khó mà chấp nhận nên nóng lòng sốt ruột lại không có chỗ để trút ra...”
Khang Đại tiếp lời: “Liền trút hết lên người Tiết Thanh. Trước kia lúc Thanh Hà tiên sinh gặp chuyện không may thì Tiết Thanh lại ở kỹ viện nên mọi người đều hiểu lầm nàng ta, hoen nữa bây giờ chuyện của Tiết Thanh vừa nhiều vừa kiêng dè đến an toàn, thời gian túc trực bên linh cửu Thanh Hà tiên sinh lại ngắn nên những học sinh ấy lại càng không hài lòng... Thật sự là chịu oan ức rồi.”
Trần Thịnh cười cười: “Điều này không tính là oan ức, đợi đến khi toàn bộ chân tướng sự việc được phơi bày.” Dừng lại một lát: “Nhưng nàng lại đi tìm Tác Thịnh Huyền với Tần Mai uống rượu là vì cái gì?”
......
“Vậy mà lại đi tìm Tác Thịnh Huyền sao?”
Cùng lúc đó ông lão Vương Liệt Dương cũng nghe thấy tin này nên gương mặt tỏ vẻ hơi kinh ngạc.
“Tìm Tác Thịnh Huyền cũng không phải là mục đích của hắn.” Người đang đứng trước mặt đáp: “Tác Thịnh Huyền mời Tần Mai tới, Tiết Thanh cáo từ, khi ra ngoài hình như có uống rượu rồi được Liễu Yết của phủ Trường An đón đi. Còn những đồng môn khác thì không có người đến đón, trước đó tại nhà của Thanh Hà tiên sinh Tiết Thanh đã bất hòa với bọn họ đến nỗi bỏ về.”
Tại sao lại không vui bỏ về. Hiện giờ toàn bộ người trong kinh thành đều biết lúc Thanh Hà tiên sinh gặp chuyện không may thì đệ tử mà hắn hài lòng đứng hạng nhất kì thi quân tử - Tiết Thanh lại đang ở thanh lâu uống rượu có kỹ nữ hầu, còn vì người kỹ nữ đó mà làm một bài thơ. Lần này, tin đồn làm thơ chết người loan truyền lại linh nghiệm lần nữa mà lại linh nghiệm lên chính thầy của mình.
Đương nhiên mọi người đều biết Tiết Thanh vô tội, dù sao hắn cũng không biết Thanh Hà tiên sinh sẽ chết vào lúc đó. Nếu như hắn biết chắc chắn sẽ không như thế. Nhưng lời đồn là như thế càng khuếch trương thì càng thu hút hơn, sau đó trong quá trình loan truyền càng được khuếch đại lên. Do đó bây giờ có nơi đồn đãi thành sau khi Thanh Hà tiên sinh chết thì học trò Tiết Thanh lại lưu luyến chốn thanh lâu.
“Những ngày này Tiết Thanh túc trực bên linh cửu rất ít, hắn nói muốn ở nhà đọc sách, những đồng môn khác nghe vậy nên cảm thấy không hài lòng vì thế liền cãi nhau.” Người đàn ông nói tiếp.
Vương Liệt Dương nở nụ cười rồi nói: “Những người trẻ này thật là, việc này cũng quan trọng.” Nâng chum trà lên uống một ngụm: “Người chết không thể sống lại, người sống đương nhiên phải tiếp tục sống. Dù sao cũng không thể vì vậy mà làm khổ bản thân đến chết được, nên ăn nên uống vào. Người cũ đã đi rồi thì kết giao với người mới, mặc dù vô tình nhưng đây mới là lẽ thường tình của con người.”
“Người trẻ tuổi à, việc mới như thế đã xem như là trời sụp rồi, đợi họ chính thức nhìn thấy cảnh trời sụp rồi sẽ biết, chẳng qua cũng chỉ như thế mà thôi.” Người đàn ông đi cùng mỉm cười cau mày nói: “Tiết Thanh muốn kết giao với Tần Mai sao? Điều này là không thể được, Thanh Hà tiên sinh chính là bị Tần Đàm Công ép chết.”
Vương Liệt Dương nói: “Ngươi nói không đúng rồi, vẫn chưa có chứng cớ cho thấy Tần Đàm Công bức tử mà. Hơn nữa người ta cũng không có đi kết giao với Tần Đàm Công, người mà hắn kết giao là Tần Mai, việc của những người trẻ tuổi không cần suy nghĩ nhiều như thế.”
Người đàn ông cười lắc đầu: “Ta thật nhìn không thấu chuyện của những người trẻ tuổi. Chẳng qua bởi vì Thanh Hà chết nên Tiết Thanh mất đi chỗ dựa vững chắc, liền đi nhờ vả Tần Đàm Công. Cho dù có tài hoa giỏi giang đầy mình cũng khiến cho người khác coi thường.”
Vương Liệt Dương nói: “Ta thật không xem thường. Nếu như hắn ta làm như thế, ta đây còn rất khâm phục.” Đặt chén trà trong tay xuống: “Người mà co được giãn được ngã theo chiều gió như thế cũng là người có ích. Miễn là người có ích thì ai cũng có thể dùng. Rất tốt.”
Người đàn ông đã hiểu, cười lên tiếng trả lời: “Vâng.”
......
Toàn bộ người dân kinh thành sẽ đoán như thế, còn đám người Trần Thịnh sẽ không nghĩ như thế.
“Nàng ta không muốn gây bất lợi với Tần Mai vì để báo thù cho Thanh Hà tiên sinh sao?” Khang Đại lo lắng không an tâm nói.
Đối với bọn họ thì đây mới là suy đoán hợp lý nhất.
Trần Thịnh do dự một lát rồi nói: “Động thái này của nàng chắc chắn có liên quan đến Thanh Hà tiên sinh nhưng lại bất lợi cho Tần Mai nên không đến mức đó đâu. Ta đã nói chuyện với nàng về việc của Tần Mai rồi, nàng ấy cũng chứng tỏ rõ là làm hại Tần Mai không có ý nghĩa gì.”
Khang Đại càng khó hiểu nói: “Thế nàng ta muốn làm cái gì? Lúc này đi gặp Tác Thịnh Huyền với Tần Mai thì danh tiếng của nàng ta đã bị xấu đi rồi.”
Trần Thịnh cười cười nói: “Đừng đoán nữa, bản thân chúng ta có gì tốt mà đoán chứ. Để ta đi hỏi nàng thì mọi người sẽ rõ thôi.”
Khang Đại cũng cười theo nói: “Nhìn ta nè, bị hồ đồ luôn rồi.”
Trần Thịnh nhìn sắc trời nói: “Không còn sớm nữa rồi, ngươi cũng bận cả ngày rồi, quay về tạm nghỉ ngơi đi.” Lại an ủi: “Không cần vội. Mặc dù thời gian không nhiều nhưng mọi việc vẫn nên làm từng chuyện một.”
Khang Đại cung kính lên tiếng trả lời: “Vâng” rồi lui ra ngoài.
Lúc đi ra khỏi phủ Trần Thịnh thì chợ đêm kinh thành cũng đã bắt đầu dọn ra rồi. Khang Đại ngồi trên xe ngựa nhìn thấy đèn đuốc trên đường phố sáng trưng, dòng người như dệt, tửu lâu quán trà huyên náo, từng trận pháo hoa ở thanh lâu trong các ngõ nhỏ thật là sầm uất giàu sang phú quý mà. Hắn gõ ngón tay nhẹ nhàng lên đầu gối, buồn bã cảm giác mình chưa bao giờ thuộc về nơi này.
Khang Đại không nán lại trên đường nên rất nhanh đã về đến nhà. Sau khi thê thiếp phục vụ thay y phục ăn cơm xong, hắn liền đi tới phòng đọc sách xử lý những việc thường ngày.
Đây là nơi riêng tư bí mật nhất của hắn. Ngoài một kẻ tay sai bên người ra thì ngay cả thê thiếp cũng không thể tới gần. Bóng đêm dần dần dày thêm, ánh nến léo lắt nhảy, thư phòng yên tĩnh. Khang Đại khép một cuốn văn tự lại, vẻ mặt hài lòng nhưng lại hơi uể oải. Tác động sau cái chết của Thanh Hà tiên sinh thật sự rất tốt. Đúng là chết như thế là hợp lý nhất, nghĩ đến Thanh Hà tiên sinh cũng sẽ vui mừng thanh thản.
Có tiếng cười nhỏ trong phòng vang lên.
Khang Đại đưa tay lên bịt miệng lại, miệng vẫn đang ngậm chặt, sao mà tiếng cười trong lòng có thể vang lên được chứ? Ánh nến trên bàn trong căn phòng giống như bị một con rắn xoắn quanh cổ làm cho nó giãy giụa nhưng không có gió mà. Cảnh tượng quỷ dị này làm cho Khang Đại trợn tròn mắt lên, ngay lập tức “phù” một tiếng khiến cho ánh nến trong phòng tắt ngủm.
Căn phòng hơi oi bức ngột ngạt trước đó cũng trở nên ớn lạnh trong nháy mắt, Khang Đại liền nổi da gà từ dưới chân lên đến đỉnh đầu.
Gió nổi lên sao? Sắp mưa rồi à? Cửa sổ đang đóng mà, xảy ra chuyện gì vậy? Hay là do nghĩ đến người không nên nghĩ? Ví dụ như người chết. Khang Đại nuốt một ngụm nước bọt, trẻ con không nói những điều kì lạ. Hắn nghĩ phải hít một hơi thật sâu rồi đưa tay ra thắp sáng đèn. Đúng lúc này, cánh cửa mở ra...
“A Du hả?” Khang Đại híp mắt nhìn rồi nói: “Bên ngoài gió thổi sao?”
“Không có gió thổi.” Một âm thanh đáp lại. Đồng thời cửa đóng lại theo đó là một thứ ánh sáng màu xanh âm u le lói.
Đột nhiên trước mắt của Khang Đại xuất hiện một khuôn mặt người... Mũ trắng, áo trắng, tóc trắng, chòm râu trắng bay lên xung quanh, ở giữa là khuôn mặt màu trắng, mắt trắng, lưỡi màu đỏ tươi...
Khang Đại đột nhiên gặp phải cảnh này sợ tới mức kêu lên một tiếng rồi té nhào xuống ghế.
Cái gì... ma?
......
Người có học thức không bàn luận về ma quỷ, Khang Đại càng dứt khoát nói hắn không tin vào ma quỷ nhưng ngay bây giờ tình huống này là gì đây?
Cửa sổ xung quanh phòng đóng chặt, ánh nến bị dập tắt, xung quang người thì lạnh cóng y như hàn băng ngưng tụ, một đạo ánh sáng âm u đang soi sáng bóng người.
“Không phải người, là ma.”
Âm thanh khô khốc khàn khàn được sửa lại, mái tóc, chòm râu bay lượn phấp phới đã buông xuống, đôi mắt trắng bị đảo ngược cũng thu lại nhưng hai con mắt tối mịt cùng cái lưỡi màu đỏ máu trong ánh sáng âm u càng dọa người hơn.
“Ta là âm sai.”
Âm sai sao? Khang Đại nhìn hắn, thần trí hơi khôi phục. Tin một con ma như ngươi!
“Người nào? Muốn làm gì?” Hắn mở miệng nói giọng run run, nhưng vẻ mặt chợt kinh hãi lần nữa... nói không được, mở miệng không ra.
“Ngươi không cần mở miệng, đã nói là ma. Nếu như ngươi muốn nói thì nghĩ trong lòng ta liền nghe thấy.” Âm thanh khô khốc vang vọng bên tai.
Khang Đại chú ý thấy người này nói chuyện mà đầu lưỡi với môi cũng không động đậy.
Chuyện gì xảy ra đây? Không thể nào, không thể nào có ma! Rốt cuộc là người nào? Muốn làm cái gì? Là ai? Tần Đàm Công sao? Cuối cùng đã tra được mình rồi sao?
“Đã nói ta là âm sai, ta đến để hỏi án.” Âm thanh khô khốc tiếp tục vang vọng bên tai. Lần này hắn không phải không cử động, giơ tay chỉ vào bên cạnh: “Đây là Lâm Việt.”
Người nào là Lâm Việt? Khang Đại trợn tròn mắt nhìn xuống theo tay hắn chỉ.
Nếu như không có tên ma quỷ này nhắc nhở thì hắn cũng không chú ý đến còn có một bóng người nữa. Bóng người đó ngồi chồm hổm bên cạnh bàn, đen thui giống như một khối đá, căn bản không có một chút hơi thở của người.
“Lâm Việt, Lâm Thanh Hà - người vừa mới nhảy lầu chết.” Âm thanh khô khốc tiếp tục vang vọng.
Ha? Khang Đại nhìn theo bóng người đó.
“Hắn ta ở dưới âm phủ khóc lóc kể lể bản thân bị chết oan, nói ngươi hại hắn. Do vậy diêm vương ra lệnh cho ta mang hắn đến đối chất.” Âm thanh kho khốc nói: “Khang Đại, chính là ngươi hại hắn ta chết sao?”
Cái gì chứ! Khang Đại ngồi thẳng người diễn trò hề này cùng hắn... Coi hắn là một đứa trẻ ba tuổi sao? Suy nghĩ trong đầu mới hiện lên thì toàn thân đột nhiên giống như bị hàng ngàn cây kim đâm vào, lại giống như đột nhiên bị ném xuống tấm sắt toàn kim. Đau! Đau! Đau!
Khang Đại cảm thấy bản thân mình kêu la thảm thiết nhưng cũng chỉ có cảm giác thôi, bởi vì hắn ta vẫn như trước không thể mở miệng, không nói, đau liên tục, thở cũng không nổi, thân mình cũng không thể động đậy, ngồi dựa vào cứng ngắc giống như linh hồn xuất ra, thân thể đã không phải của hắn nữa rồi.
Âm thanh khô khốc vẫn như trước quanh quẩn bên tai.
“Đã nói ngươi nghĩ gì ta đều biết, tại sao lại nghe không hiểu lời ma quỷ nói. Ta rất bận, đêm nay còn phải mang hai người đi, ngươi đừng lãng phí thời gian của ta, diêm vương bắt người ta chết vào canh ba ta cũng không thể giữ người lại đến canh năm được.”
Cái gì, cái gì, cái gì, hàng ngàn mũi kim được rút ra, đau nhức biến mất tức thì, Khang Đại vẫn cảm thấy linh hồn của mình đang xuất ra như trước.
“Lâm Việt có phải do ngươi hại chết không?”
Không phải, không phải, không phải, là bị Tần Đàm Công hại chết, Khang Đại quát to trong lòng.
“Chuyện đó mọi người đều biết, không cần nói tiếng người với ma quỷ, hắn ta rơi vào tay của Tần Đàm Công nhưng lúc đó hắn vốn sẽ không chết, nếu như không phải hắn nhìn thấy Tiết Thanh.
Dĩ nhiên, dĩ nhiên, dĩ nhiên biết điều này, tim và linh hồn của Khang Đại cùng run rẩy. Kẻ biết điều này không phải người của Tần Đàm Công thì cũng là người của bản thân mình. Do đó, hắn vẫn là bị người của Tần Đàm Công bắt... Cái ngày này cuối cùng cũng đến rồi sao? Hắn sẽ không nói ra, không nên nói ra!
Suy nghĩ trong đầu hiện lên, lại bị hàng ngàn cây kim đâm vào.
Linh hồn Khang Đại lại cuồng điên kêu la run rẩy xé rách một lần nữa, hắn cảm giác bản thân đã chết rồi, đã hôn mê rồi. Nhưng cái âm thanh khô khốc kia vẫn vang vọng bên tai như trước.
“Trả lời ta, không được nghĩ chuyện khác. Có phải ngươi dắt Tiết Thanh đến đó để ép chết chết Lâm Việt.”
Không phải! Không... Suy nghĩ trong đầu hiện lên, cùm cụp một tiếng bên tai, Khang Đại cảm thấy hai cánh tay của mình rớt ra, linh hồn hắn run rẩy dữ dội lần nữa. Đau! Đau! Đau!
Đau đớn khiến cho ý thức của hắn tỉnh táo lần nữa. Trong căn phòng mờ mịt hắn nhìn thấy rõ ràng bản thân đang ngồi ngay ngắn trên ghế như trước, không có tấm sắt toàn kim, cánh tay cũng hoàn hảo không bị thương tổn gì. Thậm chí hắn cũng không toát mồ hôi, cái người có chòm râu trắng, tóc trắng, mắt đen nhìn xuyên thấu cùng cái lưỡi đỏ máu ở trước mắt hắn vẫn không nhúc nhích đứng im lặng đối diện cái bàn.
Tất cả đều yên lặng nhưng những đau đớn của hắn lại sôi trào, là thật.
Xảy ra chuyện gì, xảy ra chuyện gì, xảy ra chuyện gì. Đây không phải là mơ, nếu là mơ thì đau như thế thì đã sớm tỉnh rồi. Nếu như không phải là mơ thì người này làm sao mà làm được những việc này.
Lẽ nào thật sự là... ma?
“Sai âm chúng ta không làm thể xác ngươi thương tổn được, nhưng chúng ta có thể mãi mãi dung hình linh hồn ngươi vô tận, ngươi đều có thể thử qua hình phạt của mười tám tầng địa ngục một lần.”
Âm thanh khô khốc xa thẳm.
“Khang Đại, ta hỏi ngươi một lần nữa, ngươi cố tình mang Tiết Thanh đến là vì muốn ép chết Lâm Việt đúng không?”
Không... linh hồn Khang Đại như lìa ra khỏi xác bay lơ lửng giống như con diều bị đứt dây, nhưng câu này không nói mà chỉ hiện ra. Khang Đại đột nhiên liền bị siết chặt bởi sợi dây. Mặc dù mới chỉ hai lần nhưng hắn đã hiểu rõ, chính là hàng nghàn cây kim đâm vào... A! A! A!
“Phải, phải, phải!” Hắn ta cuối cùng cũng hô lên thành tiếng.
Dây rất chặt không bị đứt.
“Đúng vậy. Thế chính là ngươi, đi cùng chúng ta.” Âm thanh khô khốc nói.
A! Khang Đại cảm thấy sợi dây kia quấn lên cổ hắn làm nghẹt thở, người cũng bị kéo về phía trước... Không! Không!
“Không. Không phải ta. Là Lương Phụng Lương Nhuận Trạch. Là chủ ý của hắn.” Khang Đại hô lên. Lời nói ra khỏi cổ họng lập tức ngạt thở, hắn hít từng ngụm từng ngụm khí, cảm giác linh hồn tự do thật hạnh phúc.
“Lương Phụng Lương Nhuận Trạch à.” Âm thanh khô khốc buồn bã nói: “Nhưng mà người do ngươi mang tới, trong hai người các ngươi ai là chủ mưu, là xảy ra chuyện gì.”
“Đại... quỷ sai đại nhân...Thanh Hà tiên sinh... các người nghe ta nói...”
......
“Quỷ sai đại nhân! Thanh Hà tiên sinh! Chính là như thế này... Ta không có nói láo, ta thật sự vô tội, ta bị Lương Nhuận Trạch lừa... Ta không muốn hại chết ngươi...”
Khang Đại nói “Ô ô”. Muốn rơi lệ, muốn tiến lên đến gần bóng người đang ngồi chổm hổm không chút hơi thở đó, nhưng thân thể vẫn y như trước không thuộc về mình. Ngoài việc có thể mở miệng nói ra thì không cách nào cử động được.
Ánh sáng xanh âm u trước mắt chợt biến mất, đầu của Khang Đại ngã xuống bàn.
Quỷ sai đại nhân giơ tay lên gãi gãi chòm râu, hơi mạnh tay kéo cả chùm xuống, hắn vội vàng lấy tay giữ lại rồi rời đi nhưng không thể, liền phát cáu nhét chùm râu vào ống tay áo.
“Ta có ngốc không, diễn xong rồi.” Hắn ta nói thầm, sau đó xoay người rời đi. Nghĩ cái gì đó lại quay đầu lại đá cái tên đang ngồi chồm hổm bên cạnh bàn: “Được rồi. Được rồi. Kết thúc rồi. Về thôi tên ngồi chồm hổm kia.”
......
Khang Đại giật mình một cái rồi mở mắt ra. Sau đó nghĩ đến cái gì đó cả thân người ngồi thẳng dậy thật mạnh. Bởi vì đột nhiên ngồi dậy nên mang theo một làn gió làm ánh nến trên bàn nhảy lên một trận khiến cho hắn ta hốt hoảng.
Đã xảy ra chuyện gì?
Hình như hắn ta vừa mới... nhìn thấy ma?
Khang Đại nhìn xung quanh căn phòng, cửa sổ đóng chặt, ánh nến chập chờn, cuốn văn tự để ngăn nắp trên bàn, tay hắn còn đặt trên đó... Hắn để sát lại nhìn vào mu bàn tay thấy sáng bóng sạch sẽ, không bị sưng đỏ cũng không có lỗ kim đâm. Hắn cử động tay cũng không thấy đau đớn, lắc lư thân mình cũng không thấy khác thường gì, không cảm thấy không khỏe chút nào, cái gì mà hàng ngàn cây kim đâm, cái gì mà chặt bỏ hai cánh tay... Còn sót lại một ít đau đớn trong trí nhớ nhưng cũng dần dần mờ nhạt đi, không thật...
Khang Đại đưa tay lên sờ mặt, sờ thấy một hàng nước mắt...
Lúc nãy... là thật hay là mơ?
Cửa bị đẩy ra, Khang Đại không khỏi rùng mình một cái hoảng sợ nhìn ra ngoài.
Một tên tùy tùng mặc áo xanh đang đứng ở cửa, vẻ mặt cảnh giác nói: “Đại nhân, chuyện gì vậy?”
Đây là tên tùy tùng mà hắn tin tưởng nhất, võ công cao cường, chỉ nghe thấy bản thân mình đứng dậy liền nhanh nhạy đi vào. Nếu như lúc trước thật sự có những người đó, những tiếng động đó, những lời nói đó thì tại sao hắn không phát hiện ra chút nào chứ?
Hắn ta đương nhiên không tin vào ma quỷ do vậy chính là mơ rồi... Khang Đại đưa tay sờ lên mặt, thật sự là ác mộng. Ừ. Cũng không có gì kì quái, bí mật giấu trong lòng cũng chỉ có bản thân có thể nói ra trong mơ thôi.
“A Du, kêu nhà bếp mang đồ ăn khuya lên.” Hắn gật gật đầu nói. Vươn vai một cái rồi lại cầm một cuốn văn tự lên.
Người tùy tùng tên A Du bị gọi lên tiếng trả lời đáp: “Vâng sau đó đóng cửa lại lui ra.
……
Bóng đêm dày đặc, yên tĩnh.
Bên trong phòng sáng sủa. Cái ghế đu phát ra âm thanh kẽo kẹt. Tiết Thanh nằm trên ghế thay đổi tư thế thoải mái hơn.
“Sự việc chính là như thế.” Tứ Hạt tiên sinh ngồi ở ghế nhỏ bên cạnh gãi gãi mặt và nói. Đã tháo chòm râu dài trên mặt xuống hơn phân nửa chỉ còn chừa lại vài cọng nhìn rất buồn cười.
“Hóa ra là Đoàn Sơn, thật lợi hại.” Tiết Thanh gật đầu tán thưởng, lại nói: “Cho nên tiên sinh đừng cười nhạo bản năng giết người đáng chết của ta.”
“Lúc này có phải con cũng không nên cười nhạo ta?” Tứ Hạt tiên sinh hơi tức giận túm vài cọng râu còn sót lại trên gương mặt xuống rồi nói. Nhưng vì quá mạnh tay nên thốt lên hai tiếng than đau, càng thêm tức giận hơn: “Làm người ác rất lười.”
Tiết Thanh cuộn tròn người trên ghế đu gật gật đầu: “Đúng vậy. Làm người ác không dễ so với làm người tốt, phải hao phí tâm tư nhiều hơn.”
Tứ Hạt tiên sinh xoa mặt nói: “Nhưng ta thấy hắn không nói gì sai, không làm gì sai, Thanh Hà tiên sinh nhất định phải chết, chết như thế tốt hơn. Mặc dù rất vô tình nhưng lúc này nói đến tình nghĩa cũng không có ích gì.”
Tiết Thanh nói: “Nhưng hắn ích kỷ.” Thở dài: “Ta biết họ ích kỷ, không thích nhìn thấy ta thân thiết với Thanh Hà tiên sinh. Sau khi ta đến kinh thành rất ít khi đi thăm Thanh Hà tiên sinh nhưng vẫn là...”
Nói đến đây lại cười khổ.
“Càng buồn cười hơn là thật ra ta với Thanh Hà tiên sinh không có thân thiết như họ nghĩ, chết oan rồi.”
Tứ Hạt tiên sinh nói: “Dù là ích kỷ nhưng suy xét kỹ thì sự ích kỷ này đối với họ cũng không quá đáng. Nếu như lúc đó Thanh Hà tiên sinh không chết, con biết hắn ta bại lộ rồi, bị bắt lại là phải chết, con không nghĩ cách cứu sao?”
Đương nhiên sẽ không, Tiết Thanh im lặng không nói gì.
“Không phải những người ở phe của Tần Đàm Công bắt hắn ta để dụ dỗ các ngươi đến giải cứu sao? Vì hắn, các ngươi nhất định phải rơi vào thế bị động.” Tứ Hạt tiên sinh gãi đầu nói: “Có phải ý con muốn nói hắn chết thẳng thắn là tốt nhất?”
Tiết Thanh im lặng.
“Nếu như đổi thành người khác ví dụ như cái tên mềm yếu kia rơi vào hoàn cảnh này con sẽ không chùn bước mà đi cứu hắn chứ?”
“Sẽ không. Con cũng không phải là bồ tát có tấm lòng từ bi nhân hậu gì, do đó Thanh Hà tiên sinh vẫn là thân thiết với con. Sự tồn tại của hắn uy hiếp đến con cũng uy hiếp đến mọi người.”
Tiết Thanh nhìn Tứ Hạt tiên sinh nói: “Tiên sinh, học trò của người hiện giờ bị thương đến nỗi không cử động được, người nói dễ nghe chút không được sao?”
Tứ Hạt tiên sinh thản nhiên nói: “Ngoài Thanh Hà tiên sinh thì người bên cạnh con đều bị con hại rồi. Cho dù là người đã chết hay người còn sống, dù là người lẽ phải hay kẻ tham lam.”
Đều là vì nàng.
Tiết Thanh lại im lặng.
“Do đó, biết được chân tướng rồi cũng không biết làm sao, con định thế nào? Giết hai kẻ đó báo thù cho Thanh Hà tiên sinh sao? Tứ Hạt tiên sinh nói, lại cười trên nỗi đau của người khác: “Những người khác sẽ lạnh tim.”
Tiết Thanh xen lời hắn: “Biết rồi. Tiên sinh đừng ầm ĩ nữa, con bị thương đau quá đi, người mau cho con một viên thuốc đi.”
Tứ Hạt tiên sinh giơ tay lên đánh vào tay của nàng nói: “Cái này không làm bể vết thương cũng không chết đâu, cần thuốc ở chỗ nào? Hãy uống chút thuốc lưu thông máu đi.” Dứt lời đứng dậy rồi vẩy tay áo vui vẻ rời đi.
Cũng không nghe giọng Tiết Thanh ở phía sau gọi lại, đứng ở cửa quay đầu nhìn người thiếu niên đó cuộn tròn mình trên ghế đang nhắm mắt dường như đã ngủ thiếp đi.
Do vậy làm đế vương không thích hợp để nói về cảm xúc, chỉ thích hợp để cân nhắc quyền lợi. Tứ Hạt tiên sinh cười cười, thu lại ánh nhìn, vẻ mặt có chút buồn bã, chợt cụp mắt xuống rồi biến mất trong màn đêm.
Xe ngựa băng qua đường lớn, đi vào hẻm nhỏ, vượt qua Quốc Tử Giám, dừng lại trước một căn nhà nhỏ, sau đó một người thiếu niên nhảy từ trên xe ngựa xuống phàn nàn lớn tiếng. Cổng mở, sau đó có một người thiếu niên và một ông lão bước ra. Hai người họ ồn ào nói nhao nhao cái gì đó với người thiếu niên này. Sau đó đỡ người thiếu niên đang nằm trong xe dậy, bước chân người thiếu niên lảo đảo, xem ra uống không ít rồi. Những người thiếu niên bước vào trong, trước cổng yên tĩnh trở lại.
Hoàng hôn nặng nề, một ngày nữa lại trôi qua.
Ngâm tay dính đầy bùn đất vào dòng nước ấm trong một cái thau đồng làm phát ra âm thanh ào ào.
“Chạy đi uống rượu với Tác Thịnh Huyền và Tần Mai à?” Trần Thịnh lấy tay từ trong thau đồng ra rồi nói.
Khang Đại đưa khăn mặt tới lên tiếng trả lời: “Vâng, đã cãi nhau với những thiếu niên phủ Trường An tại nhà Thanh Hà tiên sinh.”
Trần Thịnh lau tay rồi nói: “Chuyện của Thanh Hà tiên sinh quá bất ngờ khiến cho những người trẻ tuổi kia nhất thời khó mà chấp nhận nên nóng lòng sốt ruột lại không có chỗ để trút ra...”
Khang Đại tiếp lời: “Liền trút hết lên người Tiết Thanh. Trước kia lúc Thanh Hà tiên sinh gặp chuyện không may thì Tiết Thanh lại ở kỹ viện nên mọi người đều hiểu lầm nàng ta, hoen nữa bây giờ chuyện của Tiết Thanh vừa nhiều vừa kiêng dè đến an toàn, thời gian túc trực bên linh cửu Thanh Hà tiên sinh lại ngắn nên những học sinh ấy lại càng không hài lòng... Thật sự là chịu oan ức rồi.”
Trần Thịnh cười cười: “Điều này không tính là oan ức, đợi đến khi toàn bộ chân tướng sự việc được phơi bày.” Dừng lại một lát: “Nhưng nàng lại đi tìm Tác Thịnh Huyền với Tần Mai uống rượu là vì cái gì?”
......
“Vậy mà lại đi tìm Tác Thịnh Huyền sao?”
Cùng lúc đó ông lão Vương Liệt Dương cũng nghe thấy tin này nên gương mặt tỏ vẻ hơi kinh ngạc.
“Tìm Tác Thịnh Huyền cũng không phải là mục đích của hắn.” Người đang đứng trước mặt đáp: “Tác Thịnh Huyền mời Tần Mai tới, Tiết Thanh cáo từ, khi ra ngoài hình như có uống rượu rồi được Liễu Yết của phủ Trường An đón đi. Còn những đồng môn khác thì không có người đến đón, trước đó tại nhà của Thanh Hà tiên sinh Tiết Thanh đã bất hòa với bọn họ đến nỗi bỏ về.”
Tại sao lại không vui bỏ về. Hiện giờ toàn bộ người trong kinh thành đều biết lúc Thanh Hà tiên sinh gặp chuyện không may thì đệ tử mà hắn hài lòng đứng hạng nhất kì thi quân tử - Tiết Thanh lại đang ở thanh lâu uống rượu có kỹ nữ hầu, còn vì người kỹ nữ đó mà làm một bài thơ. Lần này, tin đồn làm thơ chết người loan truyền lại linh nghiệm lần nữa mà lại linh nghiệm lên chính thầy của mình.
Đương nhiên mọi người đều biết Tiết Thanh vô tội, dù sao hắn cũng không biết Thanh Hà tiên sinh sẽ chết vào lúc đó. Nếu như hắn biết chắc chắn sẽ không như thế. Nhưng lời đồn là như thế càng khuếch trương thì càng thu hút hơn, sau đó trong quá trình loan truyền càng được khuếch đại lên. Do đó bây giờ có nơi đồn đãi thành sau khi Thanh Hà tiên sinh chết thì học trò Tiết Thanh lại lưu luyến chốn thanh lâu.
“Những ngày này Tiết Thanh túc trực bên linh cửu rất ít, hắn nói muốn ở nhà đọc sách, những đồng môn khác nghe vậy nên cảm thấy không hài lòng vì thế liền cãi nhau.” Người đàn ông nói tiếp.
Vương Liệt Dương nở nụ cười rồi nói: “Những người trẻ này thật là, việc này cũng quan trọng.” Nâng chum trà lên uống một ngụm: “Người chết không thể sống lại, người sống đương nhiên phải tiếp tục sống. Dù sao cũng không thể vì vậy mà làm khổ bản thân đến chết được, nên ăn nên uống vào. Người cũ đã đi rồi thì kết giao với người mới, mặc dù vô tình nhưng đây mới là lẽ thường tình của con người.”
“Người trẻ tuổi à, việc mới như thế đã xem như là trời sụp rồi, đợi họ chính thức nhìn thấy cảnh trời sụp rồi sẽ biết, chẳng qua cũng chỉ như thế mà thôi.” Người đàn ông đi cùng mỉm cười cau mày nói: “Tiết Thanh muốn kết giao với Tần Mai sao? Điều này là không thể được, Thanh Hà tiên sinh chính là bị Tần Đàm Công ép chết.”
Vương Liệt Dương nói: “Ngươi nói không đúng rồi, vẫn chưa có chứng cớ cho thấy Tần Đàm Công bức tử mà. Hơn nữa người ta cũng không có đi kết giao với Tần Đàm Công, người mà hắn kết giao là Tần Mai, việc của những người trẻ tuổi không cần suy nghĩ nhiều như thế.”
Người đàn ông cười lắc đầu: “Ta thật nhìn không thấu chuyện của những người trẻ tuổi. Chẳng qua bởi vì Thanh Hà chết nên Tiết Thanh mất đi chỗ dựa vững chắc, liền đi nhờ vả Tần Đàm Công. Cho dù có tài hoa giỏi giang đầy mình cũng khiến cho người khác coi thường.”
Vương Liệt Dương nói: “Ta thật không xem thường. Nếu như hắn ta làm như thế, ta đây còn rất khâm phục.” Đặt chén trà trong tay xuống: “Người mà co được giãn được ngã theo chiều gió như thế cũng là người có ích. Miễn là người có ích thì ai cũng có thể dùng. Rất tốt.”
Người đàn ông đã hiểu, cười lên tiếng trả lời: “Vâng.”
......
Toàn bộ người dân kinh thành sẽ đoán như thế, còn đám người Trần Thịnh sẽ không nghĩ như thế.
“Nàng ta không muốn gây bất lợi với Tần Mai vì để báo thù cho Thanh Hà tiên sinh sao?” Khang Đại lo lắng không an tâm nói.
Đối với bọn họ thì đây mới là suy đoán hợp lý nhất.
Trần Thịnh do dự một lát rồi nói: “Động thái này của nàng chắc chắn có liên quan đến Thanh Hà tiên sinh nhưng lại bất lợi cho Tần Mai nên không đến mức đó đâu. Ta đã nói chuyện với nàng về việc của Tần Mai rồi, nàng ấy cũng chứng tỏ rõ là làm hại Tần Mai không có ý nghĩa gì.”
Khang Đại càng khó hiểu nói: “Thế nàng ta muốn làm cái gì? Lúc này đi gặp Tác Thịnh Huyền với Tần Mai thì danh tiếng của nàng ta đã bị xấu đi rồi.”
Trần Thịnh cười cười nói: “Đừng đoán nữa, bản thân chúng ta có gì tốt mà đoán chứ. Để ta đi hỏi nàng thì mọi người sẽ rõ thôi.”
Khang Đại cũng cười theo nói: “Nhìn ta nè, bị hồ đồ luôn rồi.”
Trần Thịnh nhìn sắc trời nói: “Không còn sớm nữa rồi, ngươi cũng bận cả ngày rồi, quay về tạm nghỉ ngơi đi.” Lại an ủi: “Không cần vội. Mặc dù thời gian không nhiều nhưng mọi việc vẫn nên làm từng chuyện một.”
Khang Đại cung kính lên tiếng trả lời: “Vâng” rồi lui ra ngoài.
Lúc đi ra khỏi phủ Trần Thịnh thì chợ đêm kinh thành cũng đã bắt đầu dọn ra rồi. Khang Đại ngồi trên xe ngựa nhìn thấy đèn đuốc trên đường phố sáng trưng, dòng người như dệt, tửu lâu quán trà huyên náo, từng trận pháo hoa ở thanh lâu trong các ngõ nhỏ thật là sầm uất giàu sang phú quý mà. Hắn gõ ngón tay nhẹ nhàng lên đầu gối, buồn bã cảm giác mình chưa bao giờ thuộc về nơi này.
Khang Đại không nán lại trên đường nên rất nhanh đã về đến nhà. Sau khi thê thiếp phục vụ thay y phục ăn cơm xong, hắn liền đi tới phòng đọc sách xử lý những việc thường ngày.
Đây là nơi riêng tư bí mật nhất của hắn. Ngoài một kẻ tay sai bên người ra thì ngay cả thê thiếp cũng không thể tới gần. Bóng đêm dần dần dày thêm, ánh nến léo lắt nhảy, thư phòng yên tĩnh. Khang Đại khép một cuốn văn tự lại, vẻ mặt hài lòng nhưng lại hơi uể oải. Tác động sau cái chết của Thanh Hà tiên sinh thật sự rất tốt. Đúng là chết như thế là hợp lý nhất, nghĩ đến Thanh Hà tiên sinh cũng sẽ vui mừng thanh thản.
Có tiếng cười nhỏ trong phòng vang lên.
Khang Đại đưa tay lên bịt miệng lại, miệng vẫn đang ngậm chặt, sao mà tiếng cười trong lòng có thể vang lên được chứ? Ánh nến trên bàn trong căn phòng giống như bị một con rắn xoắn quanh cổ làm cho nó giãy giụa nhưng không có gió mà. Cảnh tượng quỷ dị này làm cho Khang Đại trợn tròn mắt lên, ngay lập tức “phù” một tiếng khiến cho ánh nến trong phòng tắt ngủm.
Căn phòng hơi oi bức ngột ngạt trước đó cũng trở nên ớn lạnh trong nháy mắt, Khang Đại liền nổi da gà từ dưới chân lên đến đỉnh đầu.
Gió nổi lên sao? Sắp mưa rồi à? Cửa sổ đang đóng mà, xảy ra chuyện gì vậy? Hay là do nghĩ đến người không nên nghĩ? Ví dụ như người chết. Khang Đại nuốt một ngụm nước bọt, trẻ con không nói những điều kì lạ. Hắn nghĩ phải hít một hơi thật sâu rồi đưa tay ra thắp sáng đèn. Đúng lúc này, cánh cửa mở ra...
“A Du hả?” Khang Đại híp mắt nhìn rồi nói: “Bên ngoài gió thổi sao?”
“Không có gió thổi.” Một âm thanh đáp lại. Đồng thời cửa đóng lại theo đó là một thứ ánh sáng màu xanh âm u le lói.
Đột nhiên trước mắt của Khang Đại xuất hiện một khuôn mặt người... Mũ trắng, áo trắng, tóc trắng, chòm râu trắng bay lên xung quanh, ở giữa là khuôn mặt màu trắng, mắt trắng, lưỡi màu đỏ tươi...
Khang Đại đột nhiên gặp phải cảnh này sợ tới mức kêu lên một tiếng rồi té nhào xuống ghế.
Cái gì... ma?
......
Người có học thức không bàn luận về ma quỷ, Khang Đại càng dứt khoát nói hắn không tin vào ma quỷ nhưng ngay bây giờ tình huống này là gì đây?
Cửa sổ xung quanh phòng đóng chặt, ánh nến bị dập tắt, xung quang người thì lạnh cóng y như hàn băng ngưng tụ, một đạo ánh sáng âm u đang soi sáng bóng người.
“Không phải người, là ma.”
Âm thanh khô khốc khàn khàn được sửa lại, mái tóc, chòm râu bay lượn phấp phới đã buông xuống, đôi mắt trắng bị đảo ngược cũng thu lại nhưng hai con mắt tối mịt cùng cái lưỡi màu đỏ máu trong ánh sáng âm u càng dọa người hơn.
“Ta là âm sai.”
Âm sai sao? Khang Đại nhìn hắn, thần trí hơi khôi phục. Tin một con ma như ngươi!
“Người nào? Muốn làm gì?” Hắn mở miệng nói giọng run run, nhưng vẻ mặt chợt kinh hãi lần nữa... nói không được, mở miệng không ra.
“Ngươi không cần mở miệng, đã nói là ma. Nếu như ngươi muốn nói thì nghĩ trong lòng ta liền nghe thấy.” Âm thanh khô khốc vang vọng bên tai.
Khang Đại chú ý thấy người này nói chuyện mà đầu lưỡi với môi cũng không động đậy.
Chuyện gì xảy ra đây? Không thể nào, không thể nào có ma! Rốt cuộc là người nào? Muốn làm cái gì? Là ai? Tần Đàm Công sao? Cuối cùng đã tra được mình rồi sao?
“Đã nói ta là âm sai, ta đến để hỏi án.” Âm thanh khô khốc tiếp tục vang vọng bên tai. Lần này hắn không phải không cử động, giơ tay chỉ vào bên cạnh: “Đây là Lâm Việt.”
Người nào là Lâm Việt? Khang Đại trợn tròn mắt nhìn xuống theo tay hắn chỉ.
Nếu như không có tên ma quỷ này nhắc nhở thì hắn cũng không chú ý đến còn có một bóng người nữa. Bóng người đó ngồi chồm hổm bên cạnh bàn, đen thui giống như một khối đá, căn bản không có một chút hơi thở của người.
“Lâm Việt, Lâm Thanh Hà - người vừa mới nhảy lầu chết.” Âm thanh khô khốc tiếp tục vang vọng.
Ha? Khang Đại nhìn theo bóng người đó.
“Hắn ta ở dưới âm phủ khóc lóc kể lể bản thân bị chết oan, nói ngươi hại hắn. Do vậy diêm vương ra lệnh cho ta mang hắn đến đối chất.” Âm thanh kho khốc nói: “Khang Đại, chính là ngươi hại hắn ta chết sao?”
Cái gì chứ! Khang Đại ngồi thẳng người diễn trò hề này cùng hắn... Coi hắn là một đứa trẻ ba tuổi sao? Suy nghĩ trong đầu mới hiện lên thì toàn thân đột nhiên giống như bị hàng ngàn cây kim đâm vào, lại giống như đột nhiên bị ném xuống tấm sắt toàn kim. Đau! Đau! Đau!
Khang Đại cảm thấy bản thân mình kêu la thảm thiết nhưng cũng chỉ có cảm giác thôi, bởi vì hắn ta vẫn như trước không thể mở miệng, không nói, đau liên tục, thở cũng không nổi, thân mình cũng không thể động đậy, ngồi dựa vào cứng ngắc giống như linh hồn xuất ra, thân thể đã không phải của hắn nữa rồi.
Âm thanh khô khốc vẫn như trước quanh quẩn bên tai.
“Đã nói ngươi nghĩ gì ta đều biết, tại sao lại nghe không hiểu lời ma quỷ nói. Ta rất bận, đêm nay còn phải mang hai người đi, ngươi đừng lãng phí thời gian của ta, diêm vương bắt người ta chết vào canh ba ta cũng không thể giữ người lại đến canh năm được.”
Cái gì, cái gì, cái gì, hàng ngàn mũi kim được rút ra, đau nhức biến mất tức thì, Khang Đại vẫn cảm thấy linh hồn của mình đang xuất ra như trước.
“Lâm Việt có phải do ngươi hại chết không?”
Không phải, không phải, không phải, là bị Tần Đàm Công hại chết, Khang Đại quát to trong lòng.
“Chuyện đó mọi người đều biết, không cần nói tiếng người với ma quỷ, hắn ta rơi vào tay của Tần Đàm Công nhưng lúc đó hắn vốn sẽ không chết, nếu như không phải hắn nhìn thấy Tiết Thanh.
Dĩ nhiên, dĩ nhiên, dĩ nhiên biết điều này, tim và linh hồn của Khang Đại cùng run rẩy. Kẻ biết điều này không phải người của Tần Đàm Công thì cũng là người của bản thân mình. Do đó, hắn vẫn là bị người của Tần Đàm Công bắt... Cái ngày này cuối cùng cũng đến rồi sao? Hắn sẽ không nói ra, không nên nói ra!
Suy nghĩ trong đầu hiện lên, lại bị hàng ngàn cây kim đâm vào.
Linh hồn Khang Đại lại cuồng điên kêu la run rẩy xé rách một lần nữa, hắn cảm giác bản thân đã chết rồi, đã hôn mê rồi. Nhưng cái âm thanh khô khốc kia vẫn vang vọng bên tai như trước.
“Trả lời ta, không được nghĩ chuyện khác. Có phải ngươi dắt Tiết Thanh đến đó để ép chết chết Lâm Việt.”
Không phải! Không... Suy nghĩ trong đầu hiện lên, cùm cụp một tiếng bên tai, Khang Đại cảm thấy hai cánh tay của mình rớt ra, linh hồn hắn run rẩy dữ dội lần nữa. Đau! Đau! Đau!
Đau đớn khiến cho ý thức của hắn tỉnh táo lần nữa. Trong căn phòng mờ mịt hắn nhìn thấy rõ ràng bản thân đang ngồi ngay ngắn trên ghế như trước, không có tấm sắt toàn kim, cánh tay cũng hoàn hảo không bị thương tổn gì. Thậm chí hắn cũng không toát mồ hôi, cái người có chòm râu trắng, tóc trắng, mắt đen nhìn xuyên thấu cùng cái lưỡi đỏ máu ở trước mắt hắn vẫn không nhúc nhích đứng im lặng đối diện cái bàn.
Tất cả đều yên lặng nhưng những đau đớn của hắn lại sôi trào, là thật.
Xảy ra chuyện gì, xảy ra chuyện gì, xảy ra chuyện gì. Đây không phải là mơ, nếu là mơ thì đau như thế thì đã sớm tỉnh rồi. Nếu như không phải là mơ thì người này làm sao mà làm được những việc này.
Lẽ nào thật sự là... ma?
“Sai âm chúng ta không làm thể xác ngươi thương tổn được, nhưng chúng ta có thể mãi mãi dung hình linh hồn ngươi vô tận, ngươi đều có thể thử qua hình phạt của mười tám tầng địa ngục một lần.”
Âm thanh khô khốc xa thẳm.
“Khang Đại, ta hỏi ngươi một lần nữa, ngươi cố tình mang Tiết Thanh đến là vì muốn ép chết Lâm Việt đúng không?”
Không... linh hồn Khang Đại như lìa ra khỏi xác bay lơ lửng giống như con diều bị đứt dây, nhưng câu này không nói mà chỉ hiện ra. Khang Đại đột nhiên liền bị siết chặt bởi sợi dây. Mặc dù mới chỉ hai lần nhưng hắn đã hiểu rõ, chính là hàng nghàn cây kim đâm vào... A! A! A!
“Phải, phải, phải!” Hắn ta cuối cùng cũng hô lên thành tiếng.
Dây rất chặt không bị đứt.
“Đúng vậy. Thế chính là ngươi, đi cùng chúng ta.” Âm thanh khô khốc nói.
A! Khang Đại cảm thấy sợi dây kia quấn lên cổ hắn làm nghẹt thở, người cũng bị kéo về phía trước... Không! Không!
“Không. Không phải ta. Là Lương Phụng Lương Nhuận Trạch. Là chủ ý của hắn.” Khang Đại hô lên. Lời nói ra khỏi cổ họng lập tức ngạt thở, hắn hít từng ngụm từng ngụm khí, cảm giác linh hồn tự do thật hạnh phúc.
“Lương Phụng Lương Nhuận Trạch à.” Âm thanh khô khốc buồn bã nói: “Nhưng mà người do ngươi mang tới, trong hai người các ngươi ai là chủ mưu, là xảy ra chuyện gì.”
“Đại... quỷ sai đại nhân...Thanh Hà tiên sinh... các người nghe ta nói...”
......
“Quỷ sai đại nhân! Thanh Hà tiên sinh! Chính là như thế này... Ta không có nói láo, ta thật sự vô tội, ta bị Lương Nhuận Trạch lừa... Ta không muốn hại chết ngươi...”
Khang Đại nói “Ô ô”. Muốn rơi lệ, muốn tiến lên đến gần bóng người đang ngồi chổm hổm không chút hơi thở đó, nhưng thân thể vẫn y như trước không thuộc về mình. Ngoài việc có thể mở miệng nói ra thì không cách nào cử động được.
Ánh sáng xanh âm u trước mắt chợt biến mất, đầu của Khang Đại ngã xuống bàn.
Quỷ sai đại nhân giơ tay lên gãi gãi chòm râu, hơi mạnh tay kéo cả chùm xuống, hắn vội vàng lấy tay giữ lại rồi rời đi nhưng không thể, liền phát cáu nhét chùm râu vào ống tay áo.
“Ta có ngốc không, diễn xong rồi.” Hắn ta nói thầm, sau đó xoay người rời đi. Nghĩ cái gì đó lại quay đầu lại đá cái tên đang ngồi chồm hổm bên cạnh bàn: “Được rồi. Được rồi. Kết thúc rồi. Về thôi tên ngồi chồm hổm kia.”
......
Khang Đại giật mình một cái rồi mở mắt ra. Sau đó nghĩ đến cái gì đó cả thân người ngồi thẳng dậy thật mạnh. Bởi vì đột nhiên ngồi dậy nên mang theo một làn gió làm ánh nến trên bàn nhảy lên một trận khiến cho hắn ta hốt hoảng.
Đã xảy ra chuyện gì?
Hình như hắn ta vừa mới... nhìn thấy ma?
Khang Đại nhìn xung quanh căn phòng, cửa sổ đóng chặt, ánh nến chập chờn, cuốn văn tự để ngăn nắp trên bàn, tay hắn còn đặt trên đó... Hắn để sát lại nhìn vào mu bàn tay thấy sáng bóng sạch sẽ, không bị sưng đỏ cũng không có lỗ kim đâm. Hắn cử động tay cũng không thấy đau đớn, lắc lư thân mình cũng không thấy khác thường gì, không cảm thấy không khỏe chút nào, cái gì mà hàng ngàn cây kim đâm, cái gì mà chặt bỏ hai cánh tay... Còn sót lại một ít đau đớn trong trí nhớ nhưng cũng dần dần mờ nhạt đi, không thật...
Khang Đại đưa tay lên sờ mặt, sờ thấy một hàng nước mắt...
Lúc nãy... là thật hay là mơ?
Cửa bị đẩy ra, Khang Đại không khỏi rùng mình một cái hoảng sợ nhìn ra ngoài.
Một tên tùy tùng mặc áo xanh đang đứng ở cửa, vẻ mặt cảnh giác nói: “Đại nhân, chuyện gì vậy?”
Đây là tên tùy tùng mà hắn tin tưởng nhất, võ công cao cường, chỉ nghe thấy bản thân mình đứng dậy liền nhanh nhạy đi vào. Nếu như lúc trước thật sự có những người đó, những tiếng động đó, những lời nói đó thì tại sao hắn không phát hiện ra chút nào chứ?
Hắn ta đương nhiên không tin vào ma quỷ do vậy chính là mơ rồi... Khang Đại đưa tay sờ lên mặt, thật sự là ác mộng. Ừ. Cũng không có gì kì quái, bí mật giấu trong lòng cũng chỉ có bản thân có thể nói ra trong mơ thôi.
“A Du, kêu nhà bếp mang đồ ăn khuya lên.” Hắn gật gật đầu nói. Vươn vai một cái rồi lại cầm một cuốn văn tự lên.
Người tùy tùng tên A Du bị gọi lên tiếng trả lời đáp: “Vâng sau đó đóng cửa lại lui ra.
……
Bóng đêm dày đặc, yên tĩnh.
Bên trong phòng sáng sủa. Cái ghế đu phát ra âm thanh kẽo kẹt. Tiết Thanh nằm trên ghế thay đổi tư thế thoải mái hơn.
“Sự việc chính là như thế.” Tứ Hạt tiên sinh ngồi ở ghế nhỏ bên cạnh gãi gãi mặt và nói. Đã tháo chòm râu dài trên mặt xuống hơn phân nửa chỉ còn chừa lại vài cọng nhìn rất buồn cười.
“Hóa ra là Đoàn Sơn, thật lợi hại.” Tiết Thanh gật đầu tán thưởng, lại nói: “Cho nên tiên sinh đừng cười nhạo bản năng giết người đáng chết của ta.”
“Lúc này có phải con cũng không nên cười nhạo ta?” Tứ Hạt tiên sinh hơi tức giận túm vài cọng râu còn sót lại trên gương mặt xuống rồi nói. Nhưng vì quá mạnh tay nên thốt lên hai tiếng than đau, càng thêm tức giận hơn: “Làm người ác rất lười.”
Tiết Thanh cuộn tròn người trên ghế đu gật gật đầu: “Đúng vậy. Làm người ác không dễ so với làm người tốt, phải hao phí tâm tư nhiều hơn.”
Tứ Hạt tiên sinh xoa mặt nói: “Nhưng ta thấy hắn không nói gì sai, không làm gì sai, Thanh Hà tiên sinh nhất định phải chết, chết như thế tốt hơn. Mặc dù rất vô tình nhưng lúc này nói đến tình nghĩa cũng không có ích gì.”
Tiết Thanh nói: “Nhưng hắn ích kỷ.” Thở dài: “Ta biết họ ích kỷ, không thích nhìn thấy ta thân thiết với Thanh Hà tiên sinh. Sau khi ta đến kinh thành rất ít khi đi thăm Thanh Hà tiên sinh nhưng vẫn là...”
Nói đến đây lại cười khổ.
“Càng buồn cười hơn là thật ra ta với Thanh Hà tiên sinh không có thân thiết như họ nghĩ, chết oan rồi.”
Tứ Hạt tiên sinh nói: “Dù là ích kỷ nhưng suy xét kỹ thì sự ích kỷ này đối với họ cũng không quá đáng. Nếu như lúc đó Thanh Hà tiên sinh không chết, con biết hắn ta bại lộ rồi, bị bắt lại là phải chết, con không nghĩ cách cứu sao?”
Đương nhiên sẽ không, Tiết Thanh im lặng không nói gì.
“Không phải những người ở phe của Tần Đàm Công bắt hắn ta để dụ dỗ các ngươi đến giải cứu sao? Vì hắn, các ngươi nhất định phải rơi vào thế bị động.” Tứ Hạt tiên sinh gãi đầu nói: “Có phải ý con muốn nói hắn chết thẳng thắn là tốt nhất?”
Tiết Thanh im lặng.
“Nếu như đổi thành người khác ví dụ như cái tên mềm yếu kia rơi vào hoàn cảnh này con sẽ không chùn bước mà đi cứu hắn chứ?”
“Sẽ không. Con cũng không phải là bồ tát có tấm lòng từ bi nhân hậu gì, do đó Thanh Hà tiên sinh vẫn là thân thiết với con. Sự tồn tại của hắn uy hiếp đến con cũng uy hiếp đến mọi người.”
Tiết Thanh nhìn Tứ Hạt tiên sinh nói: “Tiên sinh, học trò của người hiện giờ bị thương đến nỗi không cử động được, người nói dễ nghe chút không được sao?”
Tứ Hạt tiên sinh thản nhiên nói: “Ngoài Thanh Hà tiên sinh thì người bên cạnh con đều bị con hại rồi. Cho dù là người đã chết hay người còn sống, dù là người lẽ phải hay kẻ tham lam.”
Đều là vì nàng.
Tiết Thanh lại im lặng.
“Do đó, biết được chân tướng rồi cũng không biết làm sao, con định thế nào? Giết hai kẻ đó báo thù cho Thanh Hà tiên sinh sao? Tứ Hạt tiên sinh nói, lại cười trên nỗi đau của người khác: “Những người khác sẽ lạnh tim.”
Tiết Thanh xen lời hắn: “Biết rồi. Tiên sinh đừng ầm ĩ nữa, con bị thương đau quá đi, người mau cho con một viên thuốc đi.”
Tứ Hạt tiên sinh giơ tay lên đánh vào tay của nàng nói: “Cái này không làm bể vết thương cũng không chết đâu, cần thuốc ở chỗ nào? Hãy uống chút thuốc lưu thông máu đi.” Dứt lời đứng dậy rồi vẩy tay áo vui vẻ rời đi.
Cũng không nghe giọng Tiết Thanh ở phía sau gọi lại, đứng ở cửa quay đầu nhìn người thiếu niên đó cuộn tròn mình trên ghế đang nhắm mắt dường như đã ngủ thiếp đi.
Do vậy làm đế vương không thích hợp để nói về cảm xúc, chỉ thích hợp để cân nhắc quyền lợi. Tứ Hạt tiên sinh cười cười, thu lại ánh nhìn, vẻ mặt có chút buồn bã, chợt cụp mắt xuống rồi biến mất trong màn đêm.
/223
|