Lý Đại Tráng hơi thất vọng, cái này chẳng có gì đặc biệt, song vẫn hứa trước muổi trưa làm xong.
Thợ mộc không thể làm lưỡi cày, Tả Thiếu Dương chạy đi tìm thợ rèn trước kia làm nồi áp suất và lồng cố định xương, người này quen làm những thứ yêu cầu kỳ quái của Tả Thiếu Dương rồi, nghe y chỉ vẻ một hồi là hiểu, quát bảo học đồ bắt tay vào việc.
Buổi trưa ăn cơm xong, tất cả những thứ Tả Thiếu Dương cần được đưa tới, đám huynh đệ Lý gia tò mò nhìn mấy thứ hình dạng kỳ quái này, cho nên chiều cũng không đi làm nhà nữa, theo Tả Thiếu Dương coi náo nhiệt, cả Bạch Chỉ Hàn vốn không định ra đồng mà ở nhà làm mấy cái áo mới cho Tả Thiếu Dương, đã thay mùa nên có áo mới, thấy lạ cũng đi theo.
Tả Quý rất không hài lòng, người đọc sách lại đi cày ruộng, còn ra thể thống thì nữa, dù Tả gia giờ miễn cưỡng chỉ có thể coi là nửa người đọc sách thôi vẫn phải giữ phẩm giá, ông không muốn nhi tử ra đồng làm việc, song nhi tử nhiệt tình hứng thú như vậy, không nỡ trách mắng, đành không nhìn cho lòng thanh tịnh.
Thời tiết mấy hôm nay rất tốt, quả thực là trời giúp, bọn họ đi theo quan đạo, men theo sông Thạch Kính, vòng qua đồi Vô Cực đi ra ruộng.
Đã là đầu tháng tư, sắp thanh minh, đáng lẽ phải xuân sắc khắp nơi, cỏ cây đâm chồi nảy lộc, chim ca véo von mới đúng, nhưng trận chiến vừa qua khiến đồi núi xung quanh Hợp Châu trơ trọi, vỏ cây cũng bị lột sạch đem nấu ăn, thành ra cảnh tượng thêm thảm, không có cái gì đáng ngắm nhìn hết.
Có điều ra tới ruộng, cỏ non đã mọc ra chiếc lá xanh mơm mởn, gió thoang thoảng đưa theo chút hương đồng gió nội, xa xa bên sông là cái guồng nước quay tròn, ngày đêm đưa nước vào đồng ruộng, với đám Lý Đại Tráng mà nói, tới giờ vẫn thấy đây là kỳ tích.
Với sự trợ giúp của Miêu Bội Lan và Lý Đại Tráng, lắp lưỡi lê cho trâu, Tả Thiếu Dương bỏ giày cỏ ra, sắn ống quần thật cao, tay trái cầm thừng, tay phải điều khiển cày, quát trâu đi về phía trước.
Đám huynh đệ Lý gia há hốc mồm nhìn Tả Thiếu Dương quát tháo con trâu, điều khiển cày đi xiêu xiêu vẹo vẹo, cơ mà mấy điều đó không hề quan trọng, dân trong nghề nhìn cái biết ngay, một con trâu có thể cày ruộng được thật.
Lý Nhị Tráng chạy xuống ruộng, thò tay vốc một nắm đất lên:
- Mọi người xem, thứ này ghê chưa, rất sâu, đất còn nát thế này.
Miêu Bội Lan hai mắt tỏa sáng, chạy tới:
- Ca, đưa cày cho muội thử xem nào.
Tả Thiếu Dương đưa luôn, toát mồ hôi, nhìn lại còn cày chưa nổi chục mét nữa, đứng nhìn Miêu Bội Lan thuần thục điều khiển trâu, nhẹ nhàng cày từ đầu này tới đầu kia bờ ruộng, luống chày thẳng tắp, rồi rẽ vòng quay lại, không giống như trước kia, còn phải nâng lưỡi cày lên, điều chỉnh phương hướng rồi mới đi về được.
Một con trâu mà còn cày nhanh hơn, sâu hơn, đất nát hơn cả hai con trâu, nếu không tận mắt chỉ nghe thì chắc chắn ai cũng nói vô lý.
Miêu Bội Lan vừa mới quay về, ba kẻ hiếu sự Lý Tam Tráng chạy ngay tới nhận lấy cày của nàng, Lý Từ Tráng nghĩ gì đó, tháo luôn ách khỏi con trâu, nhìn trái nhìn phải:
- Lấy ai kéo bây giờ?
Hai tên ca ca kia hết sức ăn ý nhìn Lý Đại Tráng đứng một mình trên ruộng, Lý Đại Tráng hiểu mưu đồ đám đệ đệ xấu xa, trừng mắt hăm dọa, sẵn sàng bẻ cổ bất kỳ tên nào dám ý đồ lấy hắn thay trâu cày.
Cuối cùng do Lý Nhị Tráng, Lý Tam Tráng thể hình tương đương nhau nên làm trâu, Lý Tứ Tráng ở sau điều khiển, tuy hơi vất vả một chút, nhưng chứng minh được, thậm chí không cả cần trâu, bọn họ cũng có thể cày ruộng, vui mừng luân phiên nhau thử nông cụ mới này.
Miêu Bội Lan má đỏ bừng bừng vì phấn khích:
- Tốt quá rồi, ca, thế này ai cũng có thể cày ruộng mà không cần trâu, huynh chỉ cho tất cả mọi người cách làm nó được không?
Tả Thiếu Dương tranh thủ bẹo nhanh nàng một cái:
- Tất nhiên phải dạy cho mọi người biết rồi, để bách tính Hợp Châu ra không còn ai bị đói nữa, cả cách làm guồng nước nữa.
Tất cả những thứ này đều là kết tinh trí tuệ dân gian, Tả Thiếu Dương không vơ công về mình, càng không hưởng thụ một mình, mọi người cùng biết, tin rằng với trí tuệ của đông đảo bách tính, có thể cải tiến guồng nước để đưa được cả nước lên ruộng bậc thang, thứ mà y cùng Lý Đại Tráng làm mô hình thử cũng thất bại.
Việc này Tả Thiếu Dương chẳng làm, đợi thêm mấy hôm nữa Lý Đại Tráng làm xong nhà sẽ để Hầu Phổ trước tiên tập trung toàn bộ nông hộ lại, chỉ cho ho cách dùng cày mới, còn làm guống nước, đây là cơ hội cho hắn kiếm thêm thu nhập, hai mươi mẫu ruộng nhà hắn ba người Lý Tam Tráng cũng thừa sức làm rồi, thậm chí hai người là đủ.
Tiếp đó Tả Thiếu Dương được Miêu Bội Lan dạy cho cách cày ruộng, không quá khó, chẳng mấy chốc Tả Thiếu Dương nắm được yếu lĩnh, càng lúc càng thuần thục, có thể điều khiển trâu và cày đi hết từ đầu này tới đầu kia ruộng.
Mặc dù không khí trên núi cải thiện sức khỏe Tả Thiếu Dương rất tốt, song nền tảng vẫn kém, cày chưa được nửa canh giờ đã mồ hôi mồ kê nhễ nhại, Bạch Chỉ Hàn đứng trên bờ ruông gọi:
- Thiếu gia nghỉ thôi, cẩn thận sức khỏe.
Bạch Chỉ Hàn không nói câu này còn đỡ, vừa nói xong ba tên trời đánh kia ghen tỵ mỗi người chêm vào một câu chướng tai, Tả Thiếu Dương sĩ diện cắn răng cày tiếp, kết quả tới khi thấy toàn thân đau nhưng, lưng chùn gối mỏi, đôi chân dẫm trên mật đất cũng loạng choạng rồi, tay cầm lưới cày không nâng lên nổi nửa, đành bỏ xuống, đi lên bờ ruộng ngồi phịch xuống thở lấy thở để.
Bạch Chỉ Hàn đứng ở bãi cỏ đối diện, thấy vậy xách một ống nước, tay nhấc ống quần, đôi chân trắng trẻo thon thả vất vả dẫm lên bùn đất đi tới, đưa nước cho y, còn nghiêng người lấy thân mình che ánh nắng, lấy vũ cỏ trên đầu xuống quạt mát cho, vô cùng chu đáo.
Tả Thiếu Dương cầm ống trúc tu ừng ừng một hơi hết sạch, nói:
- Để ta đi lấy nước.
Nơi này không chỉ có sông Thạch Kính, còn có một con suối nhỏ chảy từ trên núi xuống, Bạch Chỉ Hàn muốn nói gì đó lại thôi.
Tả Thiếu Dương xách ống trúc tới bên dòng suối nhỏ, nước trong vứt, ngồi xuống một tảng đá nhẵn nhụi, cúi đầu xuống uống, sướng! Hơn hẳn nước cất trong ống bị mặt trời làm âm ấm, nước chảy qua cổ họng, xuống tới đâu biết tới đó, đầu óc lập tức tỉnh táo hơn nhiều.
Lấy đầy một ống nước, nhìn dòng suối luồn lách qua những tảng đá lớn, không kìm được, quỳ xuống, vùi cả mặt vào trong nước, mở mắt ra.
Trong nước là một thế giới hoàn toàn khác, chúp mũi gần chạm tới cát sỏi dưới đáy, ánh mặt trời xuyên qua, biến thành ngọc vỡ, có con tôm nhỏ bơi vèo qua trước mắt.
Ngẩng đầu lên, nước mát nhỏ tong tong xuống, trước mắt lờ mờ chẳng nhìn thấy gì cả, đưa tay lau mặt, chớp chớp mắt, thế giới trong sáng trở lại.
Xách nước trở về con dốc, đi qua từng mảnh ruộng, nhìn thấy một cảnh thiếu chút nữa cười lăn xuống mương, chỉ thấy Bạch Chỉ Hàn tay cầm cày, một quát liên tục, con trâu không nghe lời, hoặc đứng tại chỗ, hoặc là dùng đôi mắt to tướng của nó nhìn nàng với vẻ rất nghi ngờ, đuôi vẫy liên hồi, không phải Bạch Chỉ Hàn điều khiển nó mà là nó lôi nàng đi.
Bạch Chỉ Hàn nghe thấy tiếng cười của Tả Thiếu Dương, khuôn mặt lấm lem bùn đỏ bừng, ra sức quát con trâu, nó cứ không chịu nghe, nàng vốn chỉ tò mò thôi, nhìn mấy người bọn họ cày ruộng rất vui, thử một phen, ai ngờ xuống ruộng mới biết hoàn toàn khác.
Tả Thiếu Dương nghênh ngang đi tới:
- Được rồi Đại tiểu thư, đôi bàn tay này chỉ có thể thêu thùa may vá, cầm bút vẽ tranh thôi, còn chuyện đồng áng cứ để ta.
Đám Lý Nhị Tráng nhìn y khinh bỉ, trong mắt họ Tả Thiếu Dương mèo chê mèo lắm lông, y hì hùi cày cấy nửa buổi với trâu còn chẳng bằng ba huynh đệ bọn họ chơi đùa một hồi.
Bạch Chỉ Hàn liếc xéo y một cái, cố tình nói:
- Lý nhị ca, huynh dạy ta được không?
Quả nhiên Tả Thiếu Dương mặt tối sầm, trắng trợn tuyên bố:
- Muộn rồi, hôm nay chúng ta về thôi, mai tiếp.
Nói xong tháo cày dắt trâu đi trong ánh mắt căm tức của ba huynh đệ kia.
Thợ mộc không thể làm lưỡi cày, Tả Thiếu Dương chạy đi tìm thợ rèn trước kia làm nồi áp suất và lồng cố định xương, người này quen làm những thứ yêu cầu kỳ quái của Tả Thiếu Dương rồi, nghe y chỉ vẻ một hồi là hiểu, quát bảo học đồ bắt tay vào việc.
Buổi trưa ăn cơm xong, tất cả những thứ Tả Thiếu Dương cần được đưa tới, đám huynh đệ Lý gia tò mò nhìn mấy thứ hình dạng kỳ quái này, cho nên chiều cũng không đi làm nhà nữa, theo Tả Thiếu Dương coi náo nhiệt, cả Bạch Chỉ Hàn vốn không định ra đồng mà ở nhà làm mấy cái áo mới cho Tả Thiếu Dương, đã thay mùa nên có áo mới, thấy lạ cũng đi theo.
Tả Quý rất không hài lòng, người đọc sách lại đi cày ruộng, còn ra thể thống thì nữa, dù Tả gia giờ miễn cưỡng chỉ có thể coi là nửa người đọc sách thôi vẫn phải giữ phẩm giá, ông không muốn nhi tử ra đồng làm việc, song nhi tử nhiệt tình hứng thú như vậy, không nỡ trách mắng, đành không nhìn cho lòng thanh tịnh.
Thời tiết mấy hôm nay rất tốt, quả thực là trời giúp, bọn họ đi theo quan đạo, men theo sông Thạch Kính, vòng qua đồi Vô Cực đi ra ruộng.
Đã là đầu tháng tư, sắp thanh minh, đáng lẽ phải xuân sắc khắp nơi, cỏ cây đâm chồi nảy lộc, chim ca véo von mới đúng, nhưng trận chiến vừa qua khiến đồi núi xung quanh Hợp Châu trơ trọi, vỏ cây cũng bị lột sạch đem nấu ăn, thành ra cảnh tượng thêm thảm, không có cái gì đáng ngắm nhìn hết.
Có điều ra tới ruộng, cỏ non đã mọc ra chiếc lá xanh mơm mởn, gió thoang thoảng đưa theo chút hương đồng gió nội, xa xa bên sông là cái guồng nước quay tròn, ngày đêm đưa nước vào đồng ruộng, với đám Lý Đại Tráng mà nói, tới giờ vẫn thấy đây là kỳ tích.
Với sự trợ giúp của Miêu Bội Lan và Lý Đại Tráng, lắp lưỡi lê cho trâu, Tả Thiếu Dương bỏ giày cỏ ra, sắn ống quần thật cao, tay trái cầm thừng, tay phải điều khiển cày, quát trâu đi về phía trước.
Đám huynh đệ Lý gia há hốc mồm nhìn Tả Thiếu Dương quát tháo con trâu, điều khiển cày đi xiêu xiêu vẹo vẹo, cơ mà mấy điều đó không hề quan trọng, dân trong nghề nhìn cái biết ngay, một con trâu có thể cày ruộng được thật.
Lý Nhị Tráng chạy xuống ruộng, thò tay vốc một nắm đất lên:
- Mọi người xem, thứ này ghê chưa, rất sâu, đất còn nát thế này.
Miêu Bội Lan hai mắt tỏa sáng, chạy tới:
- Ca, đưa cày cho muội thử xem nào.
Tả Thiếu Dương đưa luôn, toát mồ hôi, nhìn lại còn cày chưa nổi chục mét nữa, đứng nhìn Miêu Bội Lan thuần thục điều khiển trâu, nhẹ nhàng cày từ đầu này tới đầu kia bờ ruộng, luống chày thẳng tắp, rồi rẽ vòng quay lại, không giống như trước kia, còn phải nâng lưỡi cày lên, điều chỉnh phương hướng rồi mới đi về được.
Một con trâu mà còn cày nhanh hơn, sâu hơn, đất nát hơn cả hai con trâu, nếu không tận mắt chỉ nghe thì chắc chắn ai cũng nói vô lý.
Miêu Bội Lan vừa mới quay về, ba kẻ hiếu sự Lý Tam Tráng chạy ngay tới nhận lấy cày của nàng, Lý Từ Tráng nghĩ gì đó, tháo luôn ách khỏi con trâu, nhìn trái nhìn phải:
- Lấy ai kéo bây giờ?
Hai tên ca ca kia hết sức ăn ý nhìn Lý Đại Tráng đứng một mình trên ruộng, Lý Đại Tráng hiểu mưu đồ đám đệ đệ xấu xa, trừng mắt hăm dọa, sẵn sàng bẻ cổ bất kỳ tên nào dám ý đồ lấy hắn thay trâu cày.
Cuối cùng do Lý Nhị Tráng, Lý Tam Tráng thể hình tương đương nhau nên làm trâu, Lý Tứ Tráng ở sau điều khiển, tuy hơi vất vả một chút, nhưng chứng minh được, thậm chí không cả cần trâu, bọn họ cũng có thể cày ruộng, vui mừng luân phiên nhau thử nông cụ mới này.
Miêu Bội Lan má đỏ bừng bừng vì phấn khích:
- Tốt quá rồi, ca, thế này ai cũng có thể cày ruộng mà không cần trâu, huynh chỉ cho tất cả mọi người cách làm nó được không?
Tả Thiếu Dương tranh thủ bẹo nhanh nàng một cái:
- Tất nhiên phải dạy cho mọi người biết rồi, để bách tính Hợp Châu ra không còn ai bị đói nữa, cả cách làm guồng nước nữa.
Tất cả những thứ này đều là kết tinh trí tuệ dân gian, Tả Thiếu Dương không vơ công về mình, càng không hưởng thụ một mình, mọi người cùng biết, tin rằng với trí tuệ của đông đảo bách tính, có thể cải tiến guồng nước để đưa được cả nước lên ruộng bậc thang, thứ mà y cùng Lý Đại Tráng làm mô hình thử cũng thất bại.
Việc này Tả Thiếu Dương chẳng làm, đợi thêm mấy hôm nữa Lý Đại Tráng làm xong nhà sẽ để Hầu Phổ trước tiên tập trung toàn bộ nông hộ lại, chỉ cho ho cách dùng cày mới, còn làm guống nước, đây là cơ hội cho hắn kiếm thêm thu nhập, hai mươi mẫu ruộng nhà hắn ba người Lý Tam Tráng cũng thừa sức làm rồi, thậm chí hai người là đủ.
Tiếp đó Tả Thiếu Dương được Miêu Bội Lan dạy cho cách cày ruộng, không quá khó, chẳng mấy chốc Tả Thiếu Dương nắm được yếu lĩnh, càng lúc càng thuần thục, có thể điều khiển trâu và cày đi hết từ đầu này tới đầu kia ruộng.
Mặc dù không khí trên núi cải thiện sức khỏe Tả Thiếu Dương rất tốt, song nền tảng vẫn kém, cày chưa được nửa canh giờ đã mồ hôi mồ kê nhễ nhại, Bạch Chỉ Hàn đứng trên bờ ruông gọi:
- Thiếu gia nghỉ thôi, cẩn thận sức khỏe.
Bạch Chỉ Hàn không nói câu này còn đỡ, vừa nói xong ba tên trời đánh kia ghen tỵ mỗi người chêm vào một câu chướng tai, Tả Thiếu Dương sĩ diện cắn răng cày tiếp, kết quả tới khi thấy toàn thân đau nhưng, lưng chùn gối mỏi, đôi chân dẫm trên mật đất cũng loạng choạng rồi, tay cầm lưới cày không nâng lên nổi nửa, đành bỏ xuống, đi lên bờ ruộng ngồi phịch xuống thở lấy thở để.
Bạch Chỉ Hàn đứng ở bãi cỏ đối diện, thấy vậy xách một ống nước, tay nhấc ống quần, đôi chân trắng trẻo thon thả vất vả dẫm lên bùn đất đi tới, đưa nước cho y, còn nghiêng người lấy thân mình che ánh nắng, lấy vũ cỏ trên đầu xuống quạt mát cho, vô cùng chu đáo.
Tả Thiếu Dương cầm ống trúc tu ừng ừng một hơi hết sạch, nói:
- Để ta đi lấy nước.
Nơi này không chỉ có sông Thạch Kính, còn có một con suối nhỏ chảy từ trên núi xuống, Bạch Chỉ Hàn muốn nói gì đó lại thôi.
Tả Thiếu Dương xách ống trúc tới bên dòng suối nhỏ, nước trong vứt, ngồi xuống một tảng đá nhẵn nhụi, cúi đầu xuống uống, sướng! Hơn hẳn nước cất trong ống bị mặt trời làm âm ấm, nước chảy qua cổ họng, xuống tới đâu biết tới đó, đầu óc lập tức tỉnh táo hơn nhiều.
Lấy đầy một ống nước, nhìn dòng suối luồn lách qua những tảng đá lớn, không kìm được, quỳ xuống, vùi cả mặt vào trong nước, mở mắt ra.
Trong nước là một thế giới hoàn toàn khác, chúp mũi gần chạm tới cát sỏi dưới đáy, ánh mặt trời xuyên qua, biến thành ngọc vỡ, có con tôm nhỏ bơi vèo qua trước mắt.
Ngẩng đầu lên, nước mát nhỏ tong tong xuống, trước mắt lờ mờ chẳng nhìn thấy gì cả, đưa tay lau mặt, chớp chớp mắt, thế giới trong sáng trở lại.
Xách nước trở về con dốc, đi qua từng mảnh ruộng, nhìn thấy một cảnh thiếu chút nữa cười lăn xuống mương, chỉ thấy Bạch Chỉ Hàn tay cầm cày, một quát liên tục, con trâu không nghe lời, hoặc đứng tại chỗ, hoặc là dùng đôi mắt to tướng của nó nhìn nàng với vẻ rất nghi ngờ, đuôi vẫy liên hồi, không phải Bạch Chỉ Hàn điều khiển nó mà là nó lôi nàng đi.
Bạch Chỉ Hàn nghe thấy tiếng cười của Tả Thiếu Dương, khuôn mặt lấm lem bùn đỏ bừng, ra sức quát con trâu, nó cứ không chịu nghe, nàng vốn chỉ tò mò thôi, nhìn mấy người bọn họ cày ruộng rất vui, thử một phen, ai ngờ xuống ruộng mới biết hoàn toàn khác.
Tả Thiếu Dương nghênh ngang đi tới:
- Được rồi Đại tiểu thư, đôi bàn tay này chỉ có thể thêu thùa may vá, cầm bút vẽ tranh thôi, còn chuyện đồng áng cứ để ta.
Đám Lý Nhị Tráng nhìn y khinh bỉ, trong mắt họ Tả Thiếu Dương mèo chê mèo lắm lông, y hì hùi cày cấy nửa buổi với trâu còn chẳng bằng ba huynh đệ bọn họ chơi đùa một hồi.
Bạch Chỉ Hàn liếc xéo y một cái, cố tình nói:
- Lý nhị ca, huynh dạy ta được không?
Quả nhiên Tả Thiếu Dương mặt tối sầm, trắng trợn tuyên bố:
- Muộn rồi, hôm nay chúng ta về thôi, mai tiếp.
Nói xong tháo cày dắt trâu đi trong ánh mắt căm tức của ba huynh đệ kia.
/479
|