Khánh Vương Lý Tông rút bội kiếm bên hông ra, đi nhanh tới vài bước, quát:
- Tiết Tú, ngươi muốn tạo phản phải không? Các ngươi dám tụ chúng uy hiếp hoàng thượng, thật sự là tội đáng chết vạn lần!
Tiết Tú cười lạnh không nói gì.
Các đó không xa, Ngạc Vương Lý Dao và Quang Vương Lý Cư chậm rãi vòng qua phía sau một đám thị vệ, đầu tiên cúi người thi lễ với Lý Long Cơ sắc mặt xanh mét, sau đó lại đứng thẳng thân mình, trào phúng đại ca Khánh Vương Lý Tông của bọn hắn, thản nhiên nói:
- Khánh Vương huynh, chúng ta là vì bảo hộ phụ hoàng, mà ngươi lại đang múa may binh khí trước mặt phụ hoàng, ngươi đây là có ý gì?
Lý Tông giận dữ mắng mỏ một tiếng:
- Lý Dao, Lý Cư, hóa ra là hai tên ngu xuẩn các ngươi phá rối, hừ, là các ngươi muốn tìm chết!
Qua việc binh đao ngày hôm nay, tâm tư Lý Dao và Lý Cư đã là không thành công thì phải chết, thể diện cũng đã xé rách, bọn họ không còn e ngại Lý Tông như bình thường nữa. Thấy hắn nói ra một câu “ngu xuẩn” này, tức giận trong lòng bừng bừng dâng lên đỉnh, có thể nói là “thù mới hận cũ” cùng nảy ra trong lòng, ba một tiếng Lý Ngọc rút ra bội kiếm bên hông:
- Người tới, bắt Khánh Vương Lý Tông ý đồ mưu phản!
Hơn mười thị vệ vương phủ tiến lên, bao vây quanh Khánh Vương Lý Tông.
Cửa phủ đệ của Bắc Nha cấm quân Chỉ Huy Sứ Mao Thọ u tĩnh lạnh lùng, cửa lớn đóng chặt. Từ lúc Mao Thọ tạm rời cương vị công tác tĩnh dưỡng, không còn phụ trách Bắc Nha cấm quân, cổng và sân Mao gia lạnh lùng rất nhiều. Nhà cửa Mao gia cũng không lớn, nằm trong một hẻm nhỏ u tĩnh, trong góc hẻm nhỏ, Tiêu Duệ vừa vào tường ngồi dưới đất ngay tại chỗ. Trong tay cầm một cọng cỏ tùy ý vẽ vài vòng dưới đất.
Trên mặt thản nhiên, nhưng kỳ thật trong lòng rối loạn lung tung. Được Ngọc Chân “ủy nhiệm”, hắn vội vàng rời khỏi Thái miếu, dựa vài Ngọc Chân Yên La kim bài và kim bài Lý Long Cơ ngự thưởng Ngọc Chân giao cho hắn (đây vốn và Lý Long Cơ ban cho Ngọc Chân, Ngọc Chân bằng vào nó mới có thể ra vào cung đình không hề ngăn trở). Hắn vượt qua một chỗ ngoặt, cùng Lệnh Hồ Xung Vũ đi qua vài ngõ tắt nhỏ mới tìm được nhà Mao Thọ.
Ngọc Chân sai hắn tìm đến Mao Thọ, làm cho Mao Thọ rời núi ra khỏi thành điều động bốn ngàn Bắc Nha cấm quân ở ngoài thành vào thành, bình ổn trận chính biến cung đình đã vô cùng cấp bách này. Hơn nữa, Mao Thọ làm Chỉ Huy Sứ ở Bắc Nha cấm quân nhiều năm, hiện giờ lại là Chỉ Huy Sứ danh chính ngôn thuận, lực ảnh hưởng trong sĩ tốt cấm quân rất lớn. Nếu hắn có thể ra mặt bình định lần chính biến cung đình do Lý Anh phát động Tiết Tú điều khiển cấm quân hành động này, thì có thể hóa thành không có gì.
Nhưng Tiêu Duệ không biết vì cái gì Ngọc Chân lại tín nhiệm Mao Thọ như vậy. Hắn lại đang lo lắng, nếu Mao Thọ là đồng bọn với Tiết Tú, sớm đầu phục Lý Anh, như vậy, lần đến nhà này quả thực là tự tìm đường chết. Loại khả năng này không phải không tồn tài, Tiêu Duệ càng nghĩ càng do dự, cho nên tránh ở trong góc ngoài cửa Mao gia do dự.
Thân ảnh Lệnh Hồ Xung Vũ vọt qua từ vách tường ngõ tắt, mang theo một cơn trận gió. Không đợi Tiêu Duệ kịp phản ứng, Lệnh Hồ đại hiệp khách đã nhẹ nhàng dừng chân xuống trước mắt hắn, giống như một chiếc là thu không tiếng động rơi xuống.
- Công tử, Tiết Tú đã mang theo cấm quân bao vây quanh Thái miếu, mà trong hoàng thành, cũng bị cấm quân phong bế hoàn toàn, tất cả cửa thành đều do cấm quân canh giữ. Cửa thành đóng chặt, xem ra, tình huống không ổn.
Lệnh Hồ Xung Vũ khom người nói.
Tiêu Duệ ồ một tiếng, vẫn ngồi trầm ngâm dưới đất như trước.
Hắn vẫn còn đang do dự. Nếu hắn thoát khỏi chuyện này, mặc kệ cuối cùng Lý Anh có bức vua thoái vị thành công hay không, ít nhất hắn cũng có thể giữ được tính mạng người thân. Nhưng mặt khác, lần này với hắn mà nói, cũng là một cơ hội rất lớn. Nếu… Nghĩ tới nghĩ lui, Tiêu Duệ bỗng nhiên đứng dậy, vỗ vỗ bùn đất trên mông đi đến phía cửa phủ Mao gia phía trước. Cuối cùng, hắn lựa chọn tin tưởng lịch sử ---- Lý Long Cơ sẽ không chết sớm như vậy. Nếu Lý Long Cơ không chết, chứng minh Lý Anh bức vua thoái vị sẽ không thành công. Mà trên thực tế, sử sách ghi lại kết cục của Lý Anh, cũng là bị Lý Long Cơ chém giết.
Cánh cửa nghẽn của Mao gia mở ra, một lão đầu nghi hoặc nhìn Tiêu Duệ, đã rất lâu Mao gia không có người ngoài đến nhà thăm hỏi. Nhưng sau khi nhìn hai miếng kim bài trong tay Tiêu Duệ, lão đầu lảo đảo chạy vào trong phủ, không bao lâu, Mao Thọ được một gia nhân nâng, chậm rãi ra nhà chính, thấy Tiêu Duệ đang đứng trong vườn.
- Tiêu Duệ bái kiến Chỉ Huy Sứ Mao đại nhân.
Tiêu Duệ cúi người thi lễ.
Mao Thọ nghiên người tránh qua:
- Nghe đại danh Tiêu công tử đã lâu. Không biết Tiêu công tử cầm ngự thưởng kim bài và Yên La kim bài của Ngọc Chân điện hạ trong tay đến phủ bản quan có chuyện gì?
Thanh âm Mao Thọ rõ ràng có chút khàn khàn và mệt mỏi. Nếu không xem phân nhượng hai miếng kim bài, chỉ sợ hắn sẽ không tự mình xuất môn nghênh đón.
Nghe xong Tiêu Duệ cẩn thận nói tình huống một lần, lại nhìn kỹ xem hai miếng kim bài thật giả, sắc mặt Mao Thọ trắng bệch. Hắn thế nào cũng không ngờ, không ngờ thái tử Lý Anh to gan lớn mật, điều động cấm quân bức vua thoái vị, đây chính là âm mưu làm phản, tội đáng chém. Hắn càng không nghĩ đến, chính mình dưỡng bệnh hơn một năm, không ngờ toàn bộ cấm quân này đã bị Tiết Tú nắm giữ, khó trách sĩ quan trong cấm quân đã lâu không đến phủ thỉnh an thăm hỏi.
Sắc mặt Mao Thọ nháy mắt lại đỏ lên, hắn phẫn nộ khoát tay áo, không ngờ đẩy gia nhân ra:
- Tiết Tú đầy tớ nhỏ, cũng dám lợi dụng cấm quân mưu phản, quả nhiên là điên rồi!
Trong lòng Tiêu Duệ âm thầm thở nhẹ nhõm một hơi, vội vàng nói:
- Mao đại nhân, việc cấp bách hiện giờ chính là, đại nhân cần nhanh chân ra khỏi thành điều động cấm quân ngoài thành vào thành, tiếp quản phòng thủ trong thành, nhanh chóng bình ổn phản tặc làm loạn… Sau khi chuyện này thành công, hoàng thượng có trọng thưởng, phong vương phong hầu cũng là chuyện hợp tình lý!
Mao Thọ hít một hơi thật sâu, thân thể vốn yếu đuối vô lực dường như cũng tràn đầy lực lượng. Mao Thọ cũng không phải người ngu, hắn cũng biết lần này cũng là một cơ hội của hắn. Hắn làm quan nhiều năm, chẳng qua mới làm được một Chỉ Huy Sứ Bắc Nha cấm quân, hơn nữa, mấy năm nay rõ ràng không được cho gặp. cho nên hắn mới ở nhà dưỡng bệnh, trên cơ bản không hề xen vào chuyện tình cấm quân nữa. Nhưng lần này không giống, nếu như mình có thể bình định lần này, chính là đại công thần cứu giá, giống như Tiêu Duệ nói, phong vương phong hầu cũng không phải không có khả năng. Cầu phú quý trong nguy hiểm. Mao Thọ lập tức quyết định phải đánh bạc một lần. Hắn đánh cuộc chính là, Lý Anh sẽ không thành công, mà cấm quân cũng không phải toàn bộ bị Tiết Tú nắm giữ. Hắn cũng không tin, hắn làm ở cấm quân nhiều năm, chẳng lẽ so ra còn kém một phò mã hèn nhát sao?
Mao Thọ khoát tay áo:
- Tiêu công tử một người áo vải còn có lòng trung quân, Mao Thọ thân là thần tử của bệ hạ, sao có thể không có ý cứu chủ? Người tới, lấy giáp trụ của bản quan đến.
Chuyện sau đó thực tế chứng minh, Mao Thọ thành công. Tiết Tú cũng chưa hoàn toàn nắm giữ Bắc Nha cấm quân, dù sao cấm quân là thân binh của hoàng đế, luôn trung với hoàng đế, không phải dễ không chế như vậy. Chỉ có không đến 2000 người vây quanh Thái miếu và hoàng thành là chính qui của Tiết Tú, cấm quân khác hoàn toàn không biết sao lại thế này, chỉ dựa theo quân lệnh giới nghiêm trong thành phong tỏa cửa thành mà thôi.
Mao Thọ ngồi ở chỗ càng xe ngựa, mặc vào áo giáp Chỉ Huy Sứ đã lâu hắn chưa mặc, trong tay còn nắm một thanh bảo kiếm. Ngồi trên lưng ngựa đi theo xe ngựa bên cạnh là Tiêu Duệ và Lệnh Hồ Xung Vũ, rõ ràng nhìn thấy tay Mao Thọ nắm bảo kiếm có chút run rẩy, mà trên trán toàn là mồ hôi dầy đặc.
Xem ra, Mao Thọ này dưỡng bệnh cũng không phải giả dối.
Một đường đi tới Chính Dương môn, mà đại doanh Bắc Nha cấm quân ngoài thành ngay ngoài Chính Dương môn, trong đại doanh ngoài thành còn có 4000 người. Cấm quân gác cửa thành thấy Chỉ Huy Sứ đại nhân của mình muốn ra khỏi thành, còn nắm lấy kim bài hoàng thượng ngự thưởng, nào dám ngăn cản, dọc theo con đường này không hề bị cản.
Tiết Tú đại khái đã quên vị Chỉ Huy Sứ cấm quân Mao Thọ đóng cửa không ra này, hắn thật không ngờ, Mao Thọ lại rời núi, hắn càng không ngờ đến, không ngờ Tiêu Duệ nắm trong tay kim bài ngự thưởng. Mao Thọ không phí bao nhiêu khí lực, chỉnh đốn 4000 nhân mã ở đại doanh cấm quân ngoài thành, thanh thế hùng dũng giết hướng Chính Dương môn.
Binh lính gác Chính Dương môn vừa thấy Chỉ Huy Sứ đại nhân chẳng những đi mà quay lại, còn mang theo mấy ngàn người dùng cờ hiệu dẹp yên phản loạn, cũng may đều là người trong nhà, bọn họ cũng không dám ngăn cản, mở cửa thành ra làm cho 4000 người này một đường vọt vào thành Trường An.
Tin tức thái tử cấu kết Tiết Tú mưu phản nhanh chóng truyền ra trong đám cấm quân giới nghiêm trong thành, khi Mao Thọ và Tiêu Duệ mang theo một đám nhân mã tiến thẳng Thái miếu, kỳ thật đã có không ít sĩ tốt phản loạn “tỉnh ngộ” gia nhập hàng ngũ. Đương nhiên, cũng có không ít binh lính ngoan cố bị cấm quân bình định chém giết.
Chỉ Huy Sứ đại nhân nhà mình cầm kim bài ngự thưởng trong tay, dùng cờ hiệu bình định, muốn đi cứu vớt bệ hạ tru diệt Tiết Tú, đám sĩ tốt này có ngốc cũng biết phân rõ nặng nhẹ, nếu không đi theo Chỉ Huy Sứ đại nhân bình định, chẳng phải trở thành phản tặc giống như Tiết Tú kia?
Mà trên quảng trường trước Thái miếu kia, vở tuồng bức vua thoái vị sớm đã mở màn. Lý Long Cơ và phi tử, hoàng tử, hoàng nữ của hắn, thậm chí cả đám văn võ quần thần, sắc mặt âm trầm ngồi ở đương trường, mà xung quanh, Quang Vương Lý Cư, Ngạc Vương Lý Dao và Tiết Tú không ngừng lo lắng nhìn về phía cung điện.
Đã đến canh giờ, như nào trong cung còn không truyền đến tin tức của Lý Anh? Lý Anh như nào còn không đến?
Trong lòng Tiết Tú nặng trịch, trên trán đã toát ra một tầng mồ hôi. Hắn đã đem toàn bộ tính mạng người nhà đặt trên người Lý Anh, nếu Lý Anh có sự cố gì, kết quả của bọn họ có thể nghĩ.
Đột nhiên, xa xa truyền đến vô số tiếng vó ngựa và tiếng quân đội chạy nhanh thành hàng thật lớn, Tiết Tú mừng rỡ, khoát tay áo với Lý Dao và Lý Cư:
- Hai vị điện hạ, nói vậy thái tử đã thành công, tới đây!
Lý Dao và Lý Cư đương nhiên là nhướng mày vui mừng, thở một hơi thật dài, nhưng bọn họ vừa mới lau mồ hôi lạnh trên trán, lại nghe bên tai truyền đến tiếng gọi đinh tai nhức óc:
- Thái tử mưu phản, tróc nã phản nghịch, bảo vệ hoàng thượng!
- Thái tử mưu phản, tróc nã phản nghịch, bảo vệ hoàng thượng!
Tiếng vó ngựa và tiếng bước chân ầm ầm chỉ nửa khắc đã chấn động Thái miếu, mấy ngàn cấm quân dưới sự chỉ dẫn của Mao Thọ, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai, đem tất cả cấm quân vây quanh Lý Long Cơ vây đánh. Sắc mặt Mao Thọ tái nhợt, hắn run rẩy đứng trên càng xe, một tay quơ bảo kiếm, một tay gắt gao nắm lấy xà ngang trên đỉnh xe ngoại, khàn giọng hô:
- Các huynh đệ cấm quân, bản quan ở đây! Nay thái tử mưu nghịch, bản quân phụng chỉ thảo phạt nghịch tặc, các ngươi còn không nhanh bỏ vũ khí xuống, thỉnh tội với hoàng thượng!
Lý Long Cơ mừng rỡ, được Lý Lâm Phủ nâng người đứng lên một chiếc bàn cao cao, cao giọng hô:
- Cấm quân các ngươi chỉ cần bỏ vũ khí xuống, cùng trẫn thảo phạt nghịch tặc, trẫm tha cho các ngươi vô tội.
- Tiết Tú, ngươi muốn tạo phản phải không? Các ngươi dám tụ chúng uy hiếp hoàng thượng, thật sự là tội đáng chết vạn lần!
Tiết Tú cười lạnh không nói gì.
Các đó không xa, Ngạc Vương Lý Dao và Quang Vương Lý Cư chậm rãi vòng qua phía sau một đám thị vệ, đầu tiên cúi người thi lễ với Lý Long Cơ sắc mặt xanh mét, sau đó lại đứng thẳng thân mình, trào phúng đại ca Khánh Vương Lý Tông của bọn hắn, thản nhiên nói:
- Khánh Vương huynh, chúng ta là vì bảo hộ phụ hoàng, mà ngươi lại đang múa may binh khí trước mặt phụ hoàng, ngươi đây là có ý gì?
Lý Tông giận dữ mắng mỏ một tiếng:
- Lý Dao, Lý Cư, hóa ra là hai tên ngu xuẩn các ngươi phá rối, hừ, là các ngươi muốn tìm chết!
Qua việc binh đao ngày hôm nay, tâm tư Lý Dao và Lý Cư đã là không thành công thì phải chết, thể diện cũng đã xé rách, bọn họ không còn e ngại Lý Tông như bình thường nữa. Thấy hắn nói ra một câu “ngu xuẩn” này, tức giận trong lòng bừng bừng dâng lên đỉnh, có thể nói là “thù mới hận cũ” cùng nảy ra trong lòng, ba một tiếng Lý Ngọc rút ra bội kiếm bên hông:
- Người tới, bắt Khánh Vương Lý Tông ý đồ mưu phản!
Hơn mười thị vệ vương phủ tiến lên, bao vây quanh Khánh Vương Lý Tông.
Cửa phủ đệ của Bắc Nha cấm quân Chỉ Huy Sứ Mao Thọ u tĩnh lạnh lùng, cửa lớn đóng chặt. Từ lúc Mao Thọ tạm rời cương vị công tác tĩnh dưỡng, không còn phụ trách Bắc Nha cấm quân, cổng và sân Mao gia lạnh lùng rất nhiều. Nhà cửa Mao gia cũng không lớn, nằm trong một hẻm nhỏ u tĩnh, trong góc hẻm nhỏ, Tiêu Duệ vừa vào tường ngồi dưới đất ngay tại chỗ. Trong tay cầm một cọng cỏ tùy ý vẽ vài vòng dưới đất.
Trên mặt thản nhiên, nhưng kỳ thật trong lòng rối loạn lung tung. Được Ngọc Chân “ủy nhiệm”, hắn vội vàng rời khỏi Thái miếu, dựa vài Ngọc Chân Yên La kim bài và kim bài Lý Long Cơ ngự thưởng Ngọc Chân giao cho hắn (đây vốn và Lý Long Cơ ban cho Ngọc Chân, Ngọc Chân bằng vào nó mới có thể ra vào cung đình không hề ngăn trở). Hắn vượt qua một chỗ ngoặt, cùng Lệnh Hồ Xung Vũ đi qua vài ngõ tắt nhỏ mới tìm được nhà Mao Thọ.
Ngọc Chân sai hắn tìm đến Mao Thọ, làm cho Mao Thọ rời núi ra khỏi thành điều động bốn ngàn Bắc Nha cấm quân ở ngoài thành vào thành, bình ổn trận chính biến cung đình đã vô cùng cấp bách này. Hơn nữa, Mao Thọ làm Chỉ Huy Sứ ở Bắc Nha cấm quân nhiều năm, hiện giờ lại là Chỉ Huy Sứ danh chính ngôn thuận, lực ảnh hưởng trong sĩ tốt cấm quân rất lớn. Nếu hắn có thể ra mặt bình định lần chính biến cung đình do Lý Anh phát động Tiết Tú điều khiển cấm quân hành động này, thì có thể hóa thành không có gì.
Nhưng Tiêu Duệ không biết vì cái gì Ngọc Chân lại tín nhiệm Mao Thọ như vậy. Hắn lại đang lo lắng, nếu Mao Thọ là đồng bọn với Tiết Tú, sớm đầu phục Lý Anh, như vậy, lần đến nhà này quả thực là tự tìm đường chết. Loại khả năng này không phải không tồn tài, Tiêu Duệ càng nghĩ càng do dự, cho nên tránh ở trong góc ngoài cửa Mao gia do dự.
Thân ảnh Lệnh Hồ Xung Vũ vọt qua từ vách tường ngõ tắt, mang theo một cơn trận gió. Không đợi Tiêu Duệ kịp phản ứng, Lệnh Hồ đại hiệp khách đã nhẹ nhàng dừng chân xuống trước mắt hắn, giống như một chiếc là thu không tiếng động rơi xuống.
- Công tử, Tiết Tú đã mang theo cấm quân bao vây quanh Thái miếu, mà trong hoàng thành, cũng bị cấm quân phong bế hoàn toàn, tất cả cửa thành đều do cấm quân canh giữ. Cửa thành đóng chặt, xem ra, tình huống không ổn.
Lệnh Hồ Xung Vũ khom người nói.
Tiêu Duệ ồ một tiếng, vẫn ngồi trầm ngâm dưới đất như trước.
Hắn vẫn còn đang do dự. Nếu hắn thoát khỏi chuyện này, mặc kệ cuối cùng Lý Anh có bức vua thoái vị thành công hay không, ít nhất hắn cũng có thể giữ được tính mạng người thân. Nhưng mặt khác, lần này với hắn mà nói, cũng là một cơ hội rất lớn. Nếu… Nghĩ tới nghĩ lui, Tiêu Duệ bỗng nhiên đứng dậy, vỗ vỗ bùn đất trên mông đi đến phía cửa phủ Mao gia phía trước. Cuối cùng, hắn lựa chọn tin tưởng lịch sử ---- Lý Long Cơ sẽ không chết sớm như vậy. Nếu Lý Long Cơ không chết, chứng minh Lý Anh bức vua thoái vị sẽ không thành công. Mà trên thực tế, sử sách ghi lại kết cục của Lý Anh, cũng là bị Lý Long Cơ chém giết.
Cánh cửa nghẽn của Mao gia mở ra, một lão đầu nghi hoặc nhìn Tiêu Duệ, đã rất lâu Mao gia không có người ngoài đến nhà thăm hỏi. Nhưng sau khi nhìn hai miếng kim bài trong tay Tiêu Duệ, lão đầu lảo đảo chạy vào trong phủ, không bao lâu, Mao Thọ được một gia nhân nâng, chậm rãi ra nhà chính, thấy Tiêu Duệ đang đứng trong vườn.
- Tiêu Duệ bái kiến Chỉ Huy Sứ Mao đại nhân.
Tiêu Duệ cúi người thi lễ.
Mao Thọ nghiên người tránh qua:
- Nghe đại danh Tiêu công tử đã lâu. Không biết Tiêu công tử cầm ngự thưởng kim bài và Yên La kim bài của Ngọc Chân điện hạ trong tay đến phủ bản quan có chuyện gì?
Thanh âm Mao Thọ rõ ràng có chút khàn khàn và mệt mỏi. Nếu không xem phân nhượng hai miếng kim bài, chỉ sợ hắn sẽ không tự mình xuất môn nghênh đón.
Nghe xong Tiêu Duệ cẩn thận nói tình huống một lần, lại nhìn kỹ xem hai miếng kim bài thật giả, sắc mặt Mao Thọ trắng bệch. Hắn thế nào cũng không ngờ, không ngờ thái tử Lý Anh to gan lớn mật, điều động cấm quân bức vua thoái vị, đây chính là âm mưu làm phản, tội đáng chém. Hắn càng không nghĩ đến, chính mình dưỡng bệnh hơn một năm, không ngờ toàn bộ cấm quân này đã bị Tiết Tú nắm giữ, khó trách sĩ quan trong cấm quân đã lâu không đến phủ thỉnh an thăm hỏi.
Sắc mặt Mao Thọ nháy mắt lại đỏ lên, hắn phẫn nộ khoát tay áo, không ngờ đẩy gia nhân ra:
- Tiết Tú đầy tớ nhỏ, cũng dám lợi dụng cấm quân mưu phản, quả nhiên là điên rồi!
Trong lòng Tiêu Duệ âm thầm thở nhẹ nhõm một hơi, vội vàng nói:
- Mao đại nhân, việc cấp bách hiện giờ chính là, đại nhân cần nhanh chân ra khỏi thành điều động cấm quân ngoài thành vào thành, tiếp quản phòng thủ trong thành, nhanh chóng bình ổn phản tặc làm loạn… Sau khi chuyện này thành công, hoàng thượng có trọng thưởng, phong vương phong hầu cũng là chuyện hợp tình lý!
Mao Thọ hít một hơi thật sâu, thân thể vốn yếu đuối vô lực dường như cũng tràn đầy lực lượng. Mao Thọ cũng không phải người ngu, hắn cũng biết lần này cũng là một cơ hội của hắn. Hắn làm quan nhiều năm, chẳng qua mới làm được một Chỉ Huy Sứ Bắc Nha cấm quân, hơn nữa, mấy năm nay rõ ràng không được cho gặp. cho nên hắn mới ở nhà dưỡng bệnh, trên cơ bản không hề xen vào chuyện tình cấm quân nữa. Nhưng lần này không giống, nếu như mình có thể bình định lần này, chính là đại công thần cứu giá, giống như Tiêu Duệ nói, phong vương phong hầu cũng không phải không có khả năng. Cầu phú quý trong nguy hiểm. Mao Thọ lập tức quyết định phải đánh bạc một lần. Hắn đánh cuộc chính là, Lý Anh sẽ không thành công, mà cấm quân cũng không phải toàn bộ bị Tiết Tú nắm giữ. Hắn cũng không tin, hắn làm ở cấm quân nhiều năm, chẳng lẽ so ra còn kém một phò mã hèn nhát sao?
Mao Thọ khoát tay áo:
- Tiêu công tử một người áo vải còn có lòng trung quân, Mao Thọ thân là thần tử của bệ hạ, sao có thể không có ý cứu chủ? Người tới, lấy giáp trụ của bản quan đến.
Chuyện sau đó thực tế chứng minh, Mao Thọ thành công. Tiết Tú cũng chưa hoàn toàn nắm giữ Bắc Nha cấm quân, dù sao cấm quân là thân binh của hoàng đế, luôn trung với hoàng đế, không phải dễ không chế như vậy. Chỉ có không đến 2000 người vây quanh Thái miếu và hoàng thành là chính qui của Tiết Tú, cấm quân khác hoàn toàn không biết sao lại thế này, chỉ dựa theo quân lệnh giới nghiêm trong thành phong tỏa cửa thành mà thôi.
Mao Thọ ngồi ở chỗ càng xe ngựa, mặc vào áo giáp Chỉ Huy Sứ đã lâu hắn chưa mặc, trong tay còn nắm một thanh bảo kiếm. Ngồi trên lưng ngựa đi theo xe ngựa bên cạnh là Tiêu Duệ và Lệnh Hồ Xung Vũ, rõ ràng nhìn thấy tay Mao Thọ nắm bảo kiếm có chút run rẩy, mà trên trán toàn là mồ hôi dầy đặc.
Xem ra, Mao Thọ này dưỡng bệnh cũng không phải giả dối.
Một đường đi tới Chính Dương môn, mà đại doanh Bắc Nha cấm quân ngoài thành ngay ngoài Chính Dương môn, trong đại doanh ngoài thành còn có 4000 người. Cấm quân gác cửa thành thấy Chỉ Huy Sứ đại nhân của mình muốn ra khỏi thành, còn nắm lấy kim bài hoàng thượng ngự thưởng, nào dám ngăn cản, dọc theo con đường này không hề bị cản.
Tiết Tú đại khái đã quên vị Chỉ Huy Sứ cấm quân Mao Thọ đóng cửa không ra này, hắn thật không ngờ, Mao Thọ lại rời núi, hắn càng không ngờ đến, không ngờ Tiêu Duệ nắm trong tay kim bài ngự thưởng. Mao Thọ không phí bao nhiêu khí lực, chỉnh đốn 4000 nhân mã ở đại doanh cấm quân ngoài thành, thanh thế hùng dũng giết hướng Chính Dương môn.
Binh lính gác Chính Dương môn vừa thấy Chỉ Huy Sứ đại nhân chẳng những đi mà quay lại, còn mang theo mấy ngàn người dùng cờ hiệu dẹp yên phản loạn, cũng may đều là người trong nhà, bọn họ cũng không dám ngăn cản, mở cửa thành ra làm cho 4000 người này một đường vọt vào thành Trường An.
Tin tức thái tử cấu kết Tiết Tú mưu phản nhanh chóng truyền ra trong đám cấm quân giới nghiêm trong thành, khi Mao Thọ và Tiêu Duệ mang theo một đám nhân mã tiến thẳng Thái miếu, kỳ thật đã có không ít sĩ tốt phản loạn “tỉnh ngộ” gia nhập hàng ngũ. Đương nhiên, cũng có không ít binh lính ngoan cố bị cấm quân bình định chém giết.
Chỉ Huy Sứ đại nhân nhà mình cầm kim bài ngự thưởng trong tay, dùng cờ hiệu bình định, muốn đi cứu vớt bệ hạ tru diệt Tiết Tú, đám sĩ tốt này có ngốc cũng biết phân rõ nặng nhẹ, nếu không đi theo Chỉ Huy Sứ đại nhân bình định, chẳng phải trở thành phản tặc giống như Tiết Tú kia?
Mà trên quảng trường trước Thái miếu kia, vở tuồng bức vua thoái vị sớm đã mở màn. Lý Long Cơ và phi tử, hoàng tử, hoàng nữ của hắn, thậm chí cả đám văn võ quần thần, sắc mặt âm trầm ngồi ở đương trường, mà xung quanh, Quang Vương Lý Cư, Ngạc Vương Lý Dao và Tiết Tú không ngừng lo lắng nhìn về phía cung điện.
Đã đến canh giờ, như nào trong cung còn không truyền đến tin tức của Lý Anh? Lý Anh như nào còn không đến?
Trong lòng Tiết Tú nặng trịch, trên trán đã toát ra một tầng mồ hôi. Hắn đã đem toàn bộ tính mạng người nhà đặt trên người Lý Anh, nếu Lý Anh có sự cố gì, kết quả của bọn họ có thể nghĩ.
Đột nhiên, xa xa truyền đến vô số tiếng vó ngựa và tiếng quân đội chạy nhanh thành hàng thật lớn, Tiết Tú mừng rỡ, khoát tay áo với Lý Dao và Lý Cư:
- Hai vị điện hạ, nói vậy thái tử đã thành công, tới đây!
Lý Dao và Lý Cư đương nhiên là nhướng mày vui mừng, thở một hơi thật dài, nhưng bọn họ vừa mới lau mồ hôi lạnh trên trán, lại nghe bên tai truyền đến tiếng gọi đinh tai nhức óc:
- Thái tử mưu phản, tróc nã phản nghịch, bảo vệ hoàng thượng!
- Thái tử mưu phản, tróc nã phản nghịch, bảo vệ hoàng thượng!
Tiếng vó ngựa và tiếng bước chân ầm ầm chỉ nửa khắc đã chấn động Thái miếu, mấy ngàn cấm quân dưới sự chỉ dẫn của Mao Thọ, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai, đem tất cả cấm quân vây quanh Lý Long Cơ vây đánh. Sắc mặt Mao Thọ tái nhợt, hắn run rẩy đứng trên càng xe, một tay quơ bảo kiếm, một tay gắt gao nắm lấy xà ngang trên đỉnh xe ngoại, khàn giọng hô:
- Các huynh đệ cấm quân, bản quan ở đây! Nay thái tử mưu nghịch, bản quân phụng chỉ thảo phạt nghịch tặc, các ngươi còn không nhanh bỏ vũ khí xuống, thỉnh tội với hoàng thượng!
Lý Long Cơ mừng rỡ, được Lý Lâm Phủ nâng người đứng lên một chiếc bàn cao cao, cao giọng hô:
- Cấm quân các ngươi chỉ cần bỏ vũ khí xuống, cùng trẫn thảo phạt nghịch tặc, trẫm tha cho các ngươi vô tội.
/349
|