An Bình thành là một toà thành mới. Vì tăng cường hiệu quả kiểm soát đối với Thoán thị, năm đầu Khai Nguyên, Đại Đường mở ra một con đường giao thông từ An Nam dọc tới đất Thục, cũng xây dựng thành An Bình trú quân ở đó. Trúc thành sứ Trúc Linh Thanh vừa mới đến nhậm chức không tới nửa năm, ngay trong một đêm trăng đen gió cao không lâu trước ở An Bình thành, vô tội trở thành quỷ dưới đao thủ lĩnh người Thoán Côn Châu bộ Thoán Nhật Tiến.
Một tòa thành trì quy mô trung bình, đứng chắn ngang tại thông đạo trọng yếu giữa Thoán khu và đất Thục, trong một sáng sớm, nghênh đón 8000 binh mã do khâm sai Đại Đường Tiêu Duệ thống lĩnh. Tiêu Duệ tự biết mình không hiểu dùng binh, liền trả quyền chỉ huy như cũ cho phó đô đốc phủ đô đốc Nhung Châu Mạnh Hoắc.
Cái gọi là quân chính quy quả là quân chính quy, Mạnh Hoắc suất lĩnh 5000 quân Nhung Châu huấn luyện nghiêm chỉnh nương theo nắng mai sáng sớm tập hợp thành trận hình trên mảnh đất trống trước An Binh thành. Đội thứ nhất là đao phủ lá chắn tay cầm tấm chắn, đội thứ hai là đội cung tiễn, đội thứ ba là đội hoành đao, đội thứ tư mới là đội kỵ binh mũ đen giáp đen.
Toàn bộ trận hình sắp xếp thành hình tam giác, trận hình chỉnh tề, quân dung nghiêm chỉnh. Sĩ tốt quân Đường nắm tấm chắn hoặc là cung tiễn và hoành đao trong tay, nghiêm nghị mà đứng. 5000 quân Đường im lặng đứng dưới màn trời xanh nhạt, một cỗ sát khí nồng đậm tràn ngập khắp nơi.
Dưới sự hộ vệ của 300 Ngự lâm quân thuộc hạ Lệnh Hồ Xung và 500 sĩ tốt Kiếm Nam quân của Công Tôn Triệu, Tiêu Duệ cưỡi trên ngựa nhìn 5000 quân Đường đằng đằng sát khí của Mạnh Hoắc, không khỏi cảm khái vạn lần. Hắn lại quay đầu lại, 2000 chiến sĩ Na Nhận suất lĩnh kia, căn bản không có duy trì trận hình gì, chỉ tùy ý tụ tập ở một chỗ. Có người ngồi xếp bằng trên mặt đất, có người ngẩng đầu nhìn về phía An Bình thành xa xa, có người sắc mặt nghiêm nghị, có người lửa giận hừng hực trong mắt.
Tiêu Duệ quay đầu lại liếc qua lệnh Hồ Xung Vũ. Thấy hắn đang đánh giá trận hình quân Đường, không khỏi cúi đầu:
- Xung Vũ, Mạnh Hoắc này đúng thật là một nhân tài. Quân Nhung Châu quân dung nghiêm chỉnh, hiệu lệnh thống nhất, thật là khó được.
- Vâng, đại nhân, Mạnh đô đốc có cách dẫn quân…
Lệnh Hồ Xung Vũ khom người trả lời, mới nói một nửa, chợt khe quân Đường phía trước truyền đến một âm thanh gọi quân ô ô, không khỏi ngẩng đầu nhìn nhau với Tiêu Duệ.
Một lính thổi kèn của quân Đường vừa thổi hiệu lệnh vừa phóng ngựa chạy như điên vòng quanh trận hình, mà vị trí trung tâm trận hình của quân Đường, cũng chính là chỗ Mạnh Hoắc, hai quân lính hùng tráng đánh trống trận nổi lên ầm ầm.
Bùng!
Ù ù Bùng!
Tiếng trống trận giống như tiếng sét nháy mắt phá vỡ sự yên tĩnh buổi sáng sớm, tiếng trống ngày càng dày đặc, ngày càng vang lớn, vẫn còn cuồn cuộn quanh quẩn phía chân trời giống như mưa rào gió lớn, xua tan đi một chút sương cuối cùng của đêm dài nặng nề.
Rống rống!
Nương theo tiếng trống trận thúc dục, đám sĩ tốt quân Đường ngẩng đầu phát ra tiếng rít gào tràn trề chiến khí hướng lên trời. Những chiến sĩ nuôi binh nghìn ngày, dùng binh một giờ này, một khi mặc áo giáp, tay cầm hoành đao và cung tiễn, đứng trên chiến trường, huyết khí bắt đầu sôi trào khắp người. Ánh đao loang loáng, tiếng hô rung trời.
Trên đầu thành An Bình thành, Thoán binh có chút khủng hoảng tay cầm loan đao và cung tiễn. Vẫn có không ít Thoán binh vội vàng vận chuyển đá lăn và vũ tiễn tới vị trí phòng thủ trên tường thành của mình. Sắt mặt Thoán Nhật Tiến âm trầm, loan đao trong tay hơi run rẩy, phát ra tiếng ong ong nhỏ trong gió mát sáng sớm từ từ.
Nhìn khí thế và quân uy của quân Đường nghiêm phị bừng bừng phấn chấn dưới thành, Thoán Nhật Tiến dường như thấy được tận thế của mình đã tới. Hắn chỉ có 5000 người, làm sao có thể chống lại quan quân Đại Đường gần như gấp đôi này? Không chỉ nói sức chiến đấu, chỉ riêng số lượng và sự tinh xảo chỉnh tề của trang bị, Thoán binh so với quân Đường chỉ có thể gọi là mã tặc hoặc là thổ phỉ.
- Tử thủ!
Thoán Nhật Tiến quát:
- Thủ không được, chúng ta đều phải chết!
Mặt trời đỏ dần dần nhô lên.
Mạnh Hoắc khoát tay áo, trận hình đột nhiên biến đổi, hai cánh bắt đầu tách ra, từng chiếc máy ném đá cực lớn được đám quân Đường đẩy tới trước trận.
Máy ném đá quân Đường sử dụng, là một loại vũ khí được làm ra để công thành. Toàn thân dùng gỗ chế thành, ngang phía trên pháo bố trí một cái trục có thể chuyển động, cán dài cố định trên trục gọi là “đốc”, có tác dụng nâng đòn bẩy. Đốc được làm bằng gỗ, cần phải qua gia công đặc thù, khiến nó vừa chắc chắn lại có tính đàn hồi dồi dào. Một mặt đốc có nịt “ổ da”, có thể đặt đạn đá bên trong, một chỗ khác buộc chão pháo, dài chừng mấy trượng. Khi bắn đạn đá, trước do một người nhắm ổn định, người kéo dây chão cùng lúc túm chão pháo. Khi đốc buộc chão pháo mạnh mẽ rơi, ổ da ở chỗ khác nhanh chóng vung lên. Đạn đá mượn quán tính bắn mạnh, tầm bắn có thể đạt tới mấy trăm bước. (Lão Ngư chú thích: Đường triều sử dụng máy bắn đá thấy trong binh thư Đại Đường “thần cơ chế địch thái bạch âm kinh”)
Mạnh Hoắc xoay người trên ngựa vẫy vẫy cờ hồng trên tay về phía Tiêu Duệ, Tiêu Duệ gật đầu, Lệnh Hồ Xung Vĩ chợt lay động cờ lam trong tay.
Mạnh Hoắc quả quyết nói:
- Chuẩn bị phóng!
Thoán binh trên cổng thành lo sợ không yên tránh né ở lỗ châu mai dưới cửa thành. Loại đạn công thành uy mãnh của quân Đường này bọn họ sớm đã lĩnh giáo qua, uy lực của nó làm cho ai nghe tin cũng sợ mất mật. Cũng có Thoán binh giơ cao đằng thuẫn (lá chắn bằng dây mây kết thành), kinh ngạc phát hiện, máy ném đá của quân Đường dưới thành không phải chuẩn bị phóng đá mà là một bình rượu đen thui.
Nhưng mà, càng làm cho Thoán binh kỳ quái hơn là, máy ném đá của quân Đường không có bắn đạn mãnh liệt như mưa. Mà theo cờ hiệu phấp phới, một đám chiến sĩ người Bặc đông nghìn nghịt không có trận hình gầm rũ chạy như điên tới dưới cổng thành.
Thoán Nhật Tiến cắn chặt răng, quơ loan đao:
- Bắn tên, bắn chết đám ngu xuẩn này!
Cung tiễn Thoán binh bắn ra như mưa, nháy mắt phần lớn đám chiến sĩ người Bặc trúng tên ngã xuống đất, từng tiếng kêu thảm thiết xem như chính thức mở màn chiến dịch công thành này. Na Nhận tay cầm cung tiễn đang vọt tới, một mũi vũ tiễn trên cổng thành bay vụt tới bắn trúng hõm vai hắn, Na Nhận ngửa mặt lên trời kêu thảm một tiếng, thân mình lảo đảo lùi ra sau hai bước.
Na Nhận nổi giận gầm lên một tiếng, ra sức rút vũ tiễn từ hõm vai ra, một đám máu phun ra.
Cùng lúc đó, sau lưng đội ngũ người Bặc xung phong liều chết, truyền đến tiếng nổ ào ào dữ dội. Từng đạo đen thui gào thét bắn ra như mưa bay về phía An Bình thành, tràn ngập những bình rượu người Bặc tự làm ùn ùn kéo tới theo quán tính rơi xuống mặt đất, hoặc trên thân thể Thoán binh, hoặc đập vào cổng thành vỡ vụn chảy nước xuống, hoặc rơi xuống nhà ở xa xa trong thành, trong không khí tràn ngập mùi rượu nồng đặc.
Đạn bình rượu phóng ra như mưa khắp bầu trời, sĩ tốt quân Đường mãnh liệt túm lấy chão pháo, bình rượu của người Bặc trên mặt đất bên cạnh ngày càng ít. Kỳ thật, ngay cả chính đám “pháo binh” này, cũng không rõ ràng lắm, chủ tướng Mạnh Hoắc lại mệnh lệnh thay đá bằng mấy bình rượu vừa đen vừa bẩn này làm gì.
Mạnh Hoắc mơ hồ đoán được dụng tâm của Tiêu Duệ, vừa chăm chú nhìn đám “pháo binh” quân Đường công kích, vừa hít một hơi thật sâu.
Tiếng trống trận ngày càng dày đặc, tiếng trống trận đông đông đông rung động trời đất, khiến cho đám chiến sĩ người Bặc liều chết không sợ vũ tiễn này máu huyết sôi trào.
- Giết vào thành đi, báo thù cho tộc nhân Mỗ Mã sơn trại!
Chiến sĩ người Bặc rống giận, vừa dùng trường mâu trong tay gạt vũ tiễn bay đến, vừa dẫm lên thi thể của tộc nhân mình vọt tới trước.
Tiếng kèn sừng trâu thê lương bi tráng nghẹn ngào của chiến sĩ người bặc vọt tới trước thành An Bình hơn 20 thước thổi lên, Na Nhận máu tươi đầy người thét lớn một tiếng:
- Phóng tên lửa!
Từng đám vũ tiễn quấn vải dầu quanh đầu được người Bặc đốt, mang theo thù hận và lửa giận của người Bặc bay vào trong thành.
Từng đám tên lửa từ trên trời rơi xuống, ngay khi Thoán binh liều mạng chạy trốn, thế lửa nổi lên mãnh liệt, nhanh chóng lan tràn từ thành lâu tới phía nhà cửa trong thành. Na Nhận dắt chiến sĩ người Bặc nhanh chóng lui về phía sau trận hình quân Đường, ước chừng bỏ mình bốn năm trăm chiến sĩ. Tiêu Duệ nhìn An Bình thành khói đặc cuồn cuộn, lại liếc về phía thi thể chiến sĩ người Bặc la liệt cách đó không xa, phát ra một tiếng than nhẹ. Nguyên bản hắn cũng không có sắp xếp người Bặc đi làm bia đỡ đạn, nhưng chiến sĩ người Bặc lòng đầy thù hận, yêu cầu xung phong lên phía trước, Tiêu Duệ rơi vào đường cùng đành giao nhiệm vụ phóng những mũi tên lửa này cho Na Nhận.
Tiếng trống trận ù ù vẫn vang như gió bão, ánh lửa cùng khói đặc ngút trời trong thành, tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang bên tai. Cảnh sắc vừa mới còn tươi đẹp, chợt bị một đám mây đen bao phủ, sắc trời đột nhiên trầm xuống, tiếng gió lớn vù vù thổi quét trời đất.
Tiêu Duệ âm thầm lắc đầu, người Thoán xứng đáng không hay ho. Gió trợ thế lửa, lửa lớn hừng hực biến An Bình thành trở thành một biểm lửa luyện ngục. Ánh lửa ngút trời, ánh đỏ bao phủ An Bình thành trên không trung một mảnh khói lớn.
Tiêu Duệ chậm rãi quay đầu ngựa, đi về phía thung lũng phía sau quân Đường kia. Gió lớn nổi lên cuồn cuộn khiến tóc trước trán hắn rối bời, một chút cảm thông trong đáy lòng hắn cũng bị một màn thảm thiết trong Mỗ Mã sơn trại ngày đó xua tan.
Lệnh Hồ Xung Vũ vội vàng mang theo 300 sĩ tốt Ngự lâm quân theo sau.
Tiếng hò hét kích động rung trời vang lên trong cuồng phong. Thoán binh kinh hoàng hoảng sợ chạy ra khỏi tòa thành bị đốt dưới sự suất lĩnh của Thoán Nhật Tiến, tính toán lao ra khỏi vòng vây chạy trốn về phía Nam Chiếu. Mà lúc này, sĩ tốt quân Đường khí thế sớm đã chờ lâu, dưới sự suất lĩnh của Mạnh Hoắc, đuổi giết đám Thoán binh chạy trốn khỏi thành. Na Nhận cũng rống giận mang theo toàn bộ chiến sĩ người Bặc, không chùn bước xung phong liều chết phía trước.
Một Thoán binh kinh hoảng chạy trốn, một quân đội chờ đợi lâu sĩ khí tăng vọt, kết quả có thể nghĩ, không hề có bất kỳ chuyện hồi hộp nào.
Tiêu Duệ quay đầu lại liếc qua, đây là lần đầu tiên trong đời hắn trải qua chiến tranh bằng vũ khí lạnh ở cổ đại. Trong tiếng cuồng phong bên tai truyền đến tiếng binh khí va chạm liên tiếp, tiếng kêu thảm thiết, tay hắn nắm chặt dây cương, thở một hơi thật dài.
Sử dụng rượu của người Bặc là vũ khí nóng công thành, vốn là hứng khởi nhất thời của Tiêu Duệ. Đêm đó trong Mỗ Mã sơn trại đã chứng minh thực nghiệm, loại rượu cực kỳ mãnh liệt của người Bặc này có thể so sánh hiệu quả với dầu mỡ, hơn nữa phí tổn rất thấp. Nhưng mà, không cách nào thực hiện sản xuất quy mô lớn, xem ra cũng chỉ có thể ngẫu nhiên dùng một chút.
Lệnh Hồ Xung Vũ ngồi trên ngựa, dùng ánh mắt sùng kính gần như cuồng nhiệt đặt trên lưng Tiêu Duệ. Hắn đi theo Tiêu Duệ lâu ngày, “chỗ thần bí” của Tiêu Duệ gần như ùn ùn tới, giống như “đạn tên lửa” bay đầy trời như vừa rồi, dường như vĩnh viễn không có chỗ tận cùng. “Công tử tất không phải phàm nhân”, Lệnh Hồ Xung Vũ yên lặng nghị, dây cương trong tay căng lên, phóng ngựa vọt tới.
- Đại nhân, kế tiếp, chúng ta nên…
Lệnh Hồ Xung Vũ nhỏ giọng hỏi.
- Ha ha, có lẽ, có lẽ chúng ta nên đến Nam Ninh Châu giao tiếp với người Thoán bình chân như vại này.
Tiêu Duệ cười lạnh một tiếng:
- Xung Vũ, truyền mệnh lệnh của ta, người bắt sống Thoán Nhật Tiến bản quan thưởng tiền trăm quán!
Một tòa thành trì quy mô trung bình, đứng chắn ngang tại thông đạo trọng yếu giữa Thoán khu và đất Thục, trong một sáng sớm, nghênh đón 8000 binh mã do khâm sai Đại Đường Tiêu Duệ thống lĩnh. Tiêu Duệ tự biết mình không hiểu dùng binh, liền trả quyền chỉ huy như cũ cho phó đô đốc phủ đô đốc Nhung Châu Mạnh Hoắc.
Cái gọi là quân chính quy quả là quân chính quy, Mạnh Hoắc suất lĩnh 5000 quân Nhung Châu huấn luyện nghiêm chỉnh nương theo nắng mai sáng sớm tập hợp thành trận hình trên mảnh đất trống trước An Binh thành. Đội thứ nhất là đao phủ lá chắn tay cầm tấm chắn, đội thứ hai là đội cung tiễn, đội thứ ba là đội hoành đao, đội thứ tư mới là đội kỵ binh mũ đen giáp đen.
Toàn bộ trận hình sắp xếp thành hình tam giác, trận hình chỉnh tề, quân dung nghiêm chỉnh. Sĩ tốt quân Đường nắm tấm chắn hoặc là cung tiễn và hoành đao trong tay, nghiêm nghị mà đứng. 5000 quân Đường im lặng đứng dưới màn trời xanh nhạt, một cỗ sát khí nồng đậm tràn ngập khắp nơi.
Dưới sự hộ vệ của 300 Ngự lâm quân thuộc hạ Lệnh Hồ Xung và 500 sĩ tốt Kiếm Nam quân của Công Tôn Triệu, Tiêu Duệ cưỡi trên ngựa nhìn 5000 quân Đường đằng đằng sát khí của Mạnh Hoắc, không khỏi cảm khái vạn lần. Hắn lại quay đầu lại, 2000 chiến sĩ Na Nhận suất lĩnh kia, căn bản không có duy trì trận hình gì, chỉ tùy ý tụ tập ở một chỗ. Có người ngồi xếp bằng trên mặt đất, có người ngẩng đầu nhìn về phía An Bình thành xa xa, có người sắc mặt nghiêm nghị, có người lửa giận hừng hực trong mắt.
Tiêu Duệ quay đầu lại liếc qua lệnh Hồ Xung Vũ. Thấy hắn đang đánh giá trận hình quân Đường, không khỏi cúi đầu:
- Xung Vũ, Mạnh Hoắc này đúng thật là một nhân tài. Quân Nhung Châu quân dung nghiêm chỉnh, hiệu lệnh thống nhất, thật là khó được.
- Vâng, đại nhân, Mạnh đô đốc có cách dẫn quân…
Lệnh Hồ Xung Vũ khom người trả lời, mới nói một nửa, chợt khe quân Đường phía trước truyền đến một âm thanh gọi quân ô ô, không khỏi ngẩng đầu nhìn nhau với Tiêu Duệ.
Một lính thổi kèn của quân Đường vừa thổi hiệu lệnh vừa phóng ngựa chạy như điên vòng quanh trận hình, mà vị trí trung tâm trận hình của quân Đường, cũng chính là chỗ Mạnh Hoắc, hai quân lính hùng tráng đánh trống trận nổi lên ầm ầm.
Bùng!
Ù ù Bùng!
Tiếng trống trận giống như tiếng sét nháy mắt phá vỡ sự yên tĩnh buổi sáng sớm, tiếng trống ngày càng dày đặc, ngày càng vang lớn, vẫn còn cuồn cuộn quanh quẩn phía chân trời giống như mưa rào gió lớn, xua tan đi một chút sương cuối cùng của đêm dài nặng nề.
Rống rống!
Nương theo tiếng trống trận thúc dục, đám sĩ tốt quân Đường ngẩng đầu phát ra tiếng rít gào tràn trề chiến khí hướng lên trời. Những chiến sĩ nuôi binh nghìn ngày, dùng binh một giờ này, một khi mặc áo giáp, tay cầm hoành đao và cung tiễn, đứng trên chiến trường, huyết khí bắt đầu sôi trào khắp người. Ánh đao loang loáng, tiếng hô rung trời.
Trên đầu thành An Bình thành, Thoán binh có chút khủng hoảng tay cầm loan đao và cung tiễn. Vẫn có không ít Thoán binh vội vàng vận chuyển đá lăn và vũ tiễn tới vị trí phòng thủ trên tường thành của mình. Sắt mặt Thoán Nhật Tiến âm trầm, loan đao trong tay hơi run rẩy, phát ra tiếng ong ong nhỏ trong gió mát sáng sớm từ từ.
Nhìn khí thế và quân uy của quân Đường nghiêm phị bừng bừng phấn chấn dưới thành, Thoán Nhật Tiến dường như thấy được tận thế của mình đã tới. Hắn chỉ có 5000 người, làm sao có thể chống lại quan quân Đại Đường gần như gấp đôi này? Không chỉ nói sức chiến đấu, chỉ riêng số lượng và sự tinh xảo chỉnh tề của trang bị, Thoán binh so với quân Đường chỉ có thể gọi là mã tặc hoặc là thổ phỉ.
- Tử thủ!
Thoán Nhật Tiến quát:
- Thủ không được, chúng ta đều phải chết!
Mặt trời đỏ dần dần nhô lên.
Mạnh Hoắc khoát tay áo, trận hình đột nhiên biến đổi, hai cánh bắt đầu tách ra, từng chiếc máy ném đá cực lớn được đám quân Đường đẩy tới trước trận.
Máy ném đá quân Đường sử dụng, là một loại vũ khí được làm ra để công thành. Toàn thân dùng gỗ chế thành, ngang phía trên pháo bố trí một cái trục có thể chuyển động, cán dài cố định trên trục gọi là “đốc”, có tác dụng nâng đòn bẩy. Đốc được làm bằng gỗ, cần phải qua gia công đặc thù, khiến nó vừa chắc chắn lại có tính đàn hồi dồi dào. Một mặt đốc có nịt “ổ da”, có thể đặt đạn đá bên trong, một chỗ khác buộc chão pháo, dài chừng mấy trượng. Khi bắn đạn đá, trước do một người nhắm ổn định, người kéo dây chão cùng lúc túm chão pháo. Khi đốc buộc chão pháo mạnh mẽ rơi, ổ da ở chỗ khác nhanh chóng vung lên. Đạn đá mượn quán tính bắn mạnh, tầm bắn có thể đạt tới mấy trăm bước. (Lão Ngư chú thích: Đường triều sử dụng máy bắn đá thấy trong binh thư Đại Đường “thần cơ chế địch thái bạch âm kinh”)
Mạnh Hoắc xoay người trên ngựa vẫy vẫy cờ hồng trên tay về phía Tiêu Duệ, Tiêu Duệ gật đầu, Lệnh Hồ Xung Vĩ chợt lay động cờ lam trong tay.
Mạnh Hoắc quả quyết nói:
- Chuẩn bị phóng!
Thoán binh trên cổng thành lo sợ không yên tránh né ở lỗ châu mai dưới cửa thành. Loại đạn công thành uy mãnh của quân Đường này bọn họ sớm đã lĩnh giáo qua, uy lực của nó làm cho ai nghe tin cũng sợ mất mật. Cũng có Thoán binh giơ cao đằng thuẫn (lá chắn bằng dây mây kết thành), kinh ngạc phát hiện, máy ném đá của quân Đường dưới thành không phải chuẩn bị phóng đá mà là một bình rượu đen thui.
Nhưng mà, càng làm cho Thoán binh kỳ quái hơn là, máy ném đá của quân Đường không có bắn đạn mãnh liệt như mưa. Mà theo cờ hiệu phấp phới, một đám chiến sĩ người Bặc đông nghìn nghịt không có trận hình gầm rũ chạy như điên tới dưới cổng thành.
Thoán Nhật Tiến cắn chặt răng, quơ loan đao:
- Bắn tên, bắn chết đám ngu xuẩn này!
Cung tiễn Thoán binh bắn ra như mưa, nháy mắt phần lớn đám chiến sĩ người Bặc trúng tên ngã xuống đất, từng tiếng kêu thảm thiết xem như chính thức mở màn chiến dịch công thành này. Na Nhận tay cầm cung tiễn đang vọt tới, một mũi vũ tiễn trên cổng thành bay vụt tới bắn trúng hõm vai hắn, Na Nhận ngửa mặt lên trời kêu thảm một tiếng, thân mình lảo đảo lùi ra sau hai bước.
Na Nhận nổi giận gầm lên một tiếng, ra sức rút vũ tiễn từ hõm vai ra, một đám máu phun ra.
Cùng lúc đó, sau lưng đội ngũ người Bặc xung phong liều chết, truyền đến tiếng nổ ào ào dữ dội. Từng đạo đen thui gào thét bắn ra như mưa bay về phía An Bình thành, tràn ngập những bình rượu người Bặc tự làm ùn ùn kéo tới theo quán tính rơi xuống mặt đất, hoặc trên thân thể Thoán binh, hoặc đập vào cổng thành vỡ vụn chảy nước xuống, hoặc rơi xuống nhà ở xa xa trong thành, trong không khí tràn ngập mùi rượu nồng đặc.
Đạn bình rượu phóng ra như mưa khắp bầu trời, sĩ tốt quân Đường mãnh liệt túm lấy chão pháo, bình rượu của người Bặc trên mặt đất bên cạnh ngày càng ít. Kỳ thật, ngay cả chính đám “pháo binh” này, cũng không rõ ràng lắm, chủ tướng Mạnh Hoắc lại mệnh lệnh thay đá bằng mấy bình rượu vừa đen vừa bẩn này làm gì.
Mạnh Hoắc mơ hồ đoán được dụng tâm của Tiêu Duệ, vừa chăm chú nhìn đám “pháo binh” quân Đường công kích, vừa hít một hơi thật sâu.
Tiếng trống trận ngày càng dày đặc, tiếng trống trận đông đông đông rung động trời đất, khiến cho đám chiến sĩ người Bặc liều chết không sợ vũ tiễn này máu huyết sôi trào.
- Giết vào thành đi, báo thù cho tộc nhân Mỗ Mã sơn trại!
Chiến sĩ người Bặc rống giận, vừa dùng trường mâu trong tay gạt vũ tiễn bay đến, vừa dẫm lên thi thể của tộc nhân mình vọt tới trước.
Tiếng kèn sừng trâu thê lương bi tráng nghẹn ngào của chiến sĩ người bặc vọt tới trước thành An Bình hơn 20 thước thổi lên, Na Nhận máu tươi đầy người thét lớn một tiếng:
- Phóng tên lửa!
Từng đám vũ tiễn quấn vải dầu quanh đầu được người Bặc đốt, mang theo thù hận và lửa giận của người Bặc bay vào trong thành.
Từng đám tên lửa từ trên trời rơi xuống, ngay khi Thoán binh liều mạng chạy trốn, thế lửa nổi lên mãnh liệt, nhanh chóng lan tràn từ thành lâu tới phía nhà cửa trong thành. Na Nhận dắt chiến sĩ người Bặc nhanh chóng lui về phía sau trận hình quân Đường, ước chừng bỏ mình bốn năm trăm chiến sĩ. Tiêu Duệ nhìn An Bình thành khói đặc cuồn cuộn, lại liếc về phía thi thể chiến sĩ người Bặc la liệt cách đó không xa, phát ra một tiếng than nhẹ. Nguyên bản hắn cũng không có sắp xếp người Bặc đi làm bia đỡ đạn, nhưng chiến sĩ người Bặc lòng đầy thù hận, yêu cầu xung phong lên phía trước, Tiêu Duệ rơi vào đường cùng đành giao nhiệm vụ phóng những mũi tên lửa này cho Na Nhận.
Tiếng trống trận ù ù vẫn vang như gió bão, ánh lửa cùng khói đặc ngút trời trong thành, tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang bên tai. Cảnh sắc vừa mới còn tươi đẹp, chợt bị một đám mây đen bao phủ, sắc trời đột nhiên trầm xuống, tiếng gió lớn vù vù thổi quét trời đất.
Tiêu Duệ âm thầm lắc đầu, người Thoán xứng đáng không hay ho. Gió trợ thế lửa, lửa lớn hừng hực biến An Bình thành trở thành một biểm lửa luyện ngục. Ánh lửa ngút trời, ánh đỏ bao phủ An Bình thành trên không trung một mảnh khói lớn.
Tiêu Duệ chậm rãi quay đầu ngựa, đi về phía thung lũng phía sau quân Đường kia. Gió lớn nổi lên cuồn cuộn khiến tóc trước trán hắn rối bời, một chút cảm thông trong đáy lòng hắn cũng bị một màn thảm thiết trong Mỗ Mã sơn trại ngày đó xua tan.
Lệnh Hồ Xung Vũ vội vàng mang theo 300 sĩ tốt Ngự lâm quân theo sau.
Tiếng hò hét kích động rung trời vang lên trong cuồng phong. Thoán binh kinh hoàng hoảng sợ chạy ra khỏi tòa thành bị đốt dưới sự suất lĩnh của Thoán Nhật Tiến, tính toán lao ra khỏi vòng vây chạy trốn về phía Nam Chiếu. Mà lúc này, sĩ tốt quân Đường khí thế sớm đã chờ lâu, dưới sự suất lĩnh của Mạnh Hoắc, đuổi giết đám Thoán binh chạy trốn khỏi thành. Na Nhận cũng rống giận mang theo toàn bộ chiến sĩ người Bặc, không chùn bước xung phong liều chết phía trước.
Một Thoán binh kinh hoảng chạy trốn, một quân đội chờ đợi lâu sĩ khí tăng vọt, kết quả có thể nghĩ, không hề có bất kỳ chuyện hồi hộp nào.
Tiêu Duệ quay đầu lại liếc qua, đây là lần đầu tiên trong đời hắn trải qua chiến tranh bằng vũ khí lạnh ở cổ đại. Trong tiếng cuồng phong bên tai truyền đến tiếng binh khí va chạm liên tiếp, tiếng kêu thảm thiết, tay hắn nắm chặt dây cương, thở một hơi thật dài.
Sử dụng rượu của người Bặc là vũ khí nóng công thành, vốn là hứng khởi nhất thời của Tiêu Duệ. Đêm đó trong Mỗ Mã sơn trại đã chứng minh thực nghiệm, loại rượu cực kỳ mãnh liệt của người Bặc này có thể so sánh hiệu quả với dầu mỡ, hơn nữa phí tổn rất thấp. Nhưng mà, không cách nào thực hiện sản xuất quy mô lớn, xem ra cũng chỉ có thể ngẫu nhiên dùng một chút.
Lệnh Hồ Xung Vũ ngồi trên ngựa, dùng ánh mắt sùng kính gần như cuồng nhiệt đặt trên lưng Tiêu Duệ. Hắn đi theo Tiêu Duệ lâu ngày, “chỗ thần bí” của Tiêu Duệ gần như ùn ùn tới, giống như “đạn tên lửa” bay đầy trời như vừa rồi, dường như vĩnh viễn không có chỗ tận cùng. “Công tử tất không phải phàm nhân”, Lệnh Hồ Xung Vũ yên lặng nghị, dây cương trong tay căng lên, phóng ngựa vọt tới.
- Đại nhân, kế tiếp, chúng ta nên…
Lệnh Hồ Xung Vũ nhỏ giọng hỏi.
- Ha ha, có lẽ, có lẽ chúng ta nên đến Nam Ninh Châu giao tiếp với người Thoán bình chân như vại này.
Tiêu Duệ cười lạnh một tiếng:
- Xung Vũ, truyền mệnh lệnh của ta, người bắt sống Thoán Nhật Tiến bản quan thưởng tiền trăm quán!
/349
|