Có tiếng hét thảm từ không gian màu đỏ truyền ra. Khi nó biến mất, Tinh Hồn như một bóng ma tà mị, hai tay là hai dòng nguyên khí màu tím tạo thành hai mũi kiếm, hàn khí màu tím nhẹ nhàng bốc lên, tựa như làn khói, cũng giống như ngọn lửa đang cháy, sát khí mãnh liệt bài lãn xung quanh.
Phía đằng sau lưng Tinh Hồn, Tàng Thiên Ca khụy một đầu gối xuống đất; Quân Mạc Tà thì phải nhờ đến thanh kiếm cắm sâu vào mặt đất mới trụ vững nổi, nhưng từ chỗ bàn tay cầm kiếm máu tươi cứ rỉ ra; còn Võ Canh thì thê thảm nhất, nằm lăn dài trên đất, máu tươi chảy đầy người. Tóm lại cả ba đều bị thương nặng, còn Tinh Hồn thì vẫn ung dung tiêu sái không nhiễm bụi trần, sự cách biệt thực lực giữa hai bên quá lớn, dù cả ba hợp lại cũng không cách nào san lấp được.
- Đánh kiểu này, dù trăm năm nữa cũng đừng mơ tưởng đụng được vạt áo của ta.
Bỗng lúc ấy, phía trên trời xuất hiện mấy đạo cầu vòng. Đáp xuống mặt đất là mấy gã nam tử, trong đó đứng chính giữa là Cố Độc Hành, đứng hai bên là đệ tử của y, Hoàng Tinh Vũ và Hoàng Vân Tiêu. Sau lưng ba người là mấy cường giả hộ vệ, trên tay đang áp giải các tù binh.
- Bái kiến Quân thượng. Những kẻ cần bắt đều ở đây cả.
Cố Độc Hành ôm quyền chào một câu, sau đó tay đưa về phía sau, ý vào Tinh Hồn kiểm tra mấy tên tù binh này.
Tàng Thiên Ca biến sắc, chớp mắt liền nhận ra mấy người kia. Những người đó vốn đi cùng với hắn trên chiến thuyền. Nửa tháng trước bởi vì bức thư khiêu khích mà hắn, Quân Mạc Tà và Võ Canh rời khỏi chiến thuyền.
Không ngờ nửa tháng sau lại gặp mặt trong tình huống như thế này. Tất cả đều thảm bại dưới tay một kẻ duy nhất.
Lại nói, đám tù binh nhìn thấy Tinh Hồn thì cả kinh, bởi vì hai người bọn họ quá giống nhau, duy nhất khác biệt chính là khí chất trên người. Tinh Hồn thì cô độc lạnh lùng, còn Tàng Thiên Ca thì hòa đồng tao nhã. Dù giống như, thế nhưng thực chất lại giống như hai thái cực.
Tàng Thiên Ca trong lòng xuất hiện dự cảm bất ổn, bởi vì vẫn còn có một người hắn chưa nhìn thấy mặt, cũng là lý do khiến hắn trở nên điên cuồng như vậy. Gồng mình đứng dậy, khí thế trên người lại dâng lên, nhìn trừng trừng Tinh Hồn quát lớn:
- Ngươi muốn làm gì?
Vừa mới nói xong, chỉ thấy Tinh Hồn tay phải động nhẹ, những ngón tay kết thành mấy chục đạo thủ ấn đánh vào hư không, tốc độ kết ấn cực nhanh nhìn mà hoa cả mắt. Bỗng áp lực xuất hiện, chính xác hơn thì chỉ có một mình Tàng Thiên Ca cảm nhận được áp lực này. Xung quanh hắn đột nhiên hiện ra một màn ánh sáng mỏng màu vàng, bên ngoài những dòng chú ngữ chuyển động vòng tròn, những dòng chữ có một quy tắt nào đó, ẩn chứa pháp tắc thiên địa, tạo thành một cái ngục cỗ ngữ vô cùng chắc chắn, áp lực như thái sơn áp đỉnh khiến cho chân hắn một lần nữa khụy xuống, miệng hộc ra từng ngụm máu.
Bên tai hắn nghe giọng nói lãnh đạm:
- Muốn làm gì? Ngươi sớm sẽ biết.
Vừa nói, chỉ thấy Tinh Hồn một lần nữa nâng bàn tay lên, cách không nhiếp vật, dùng lực lượng tinh thần bao trùm đám tù binh, từ bên trong lôi ra một thiếu nữ áo trắng. Thiếu nữ áo trắng không chút sức lực nào bị hắn dùng sức mạnh tinh thần kéo đến, bàn tay nắm lấy chiếc cổ trắng ngần, chẳng chút thương tiếc nhấc lên cao.
Cô gái áo trắng này đối với đám Tàng Thiên Ca không hề xa lạ gì, nàng là Ngọc Vô Trần.
Dù bị siết cổ nhấc bổng lên trời, nhưng Ngọc Vô Trần không có biểu cảm đau đớn nào, ngược lại ánh mắt chất đầy nỗi thù hận, nhìn trừng trừng Tinh Hồn, nếu như ánh mắt có thể giết người, có lẽ Tinh Hồn giờ phút này đã bị nghiền nát thành tro bụi.
Nàng đang hận Tinh Hồn, nỗi hận thù thậm chí khiến cho người ta trông thấy liền sợ hãi. Bởi vì Tinh Hồn chính là người giết chết gã nam tử trong lòng nàng – Tây Môn Bất Bại. Nhưng quá trớ trêu, thủ phạm giết chết Tây Môn Bất Bại quá mạnh. Đừng nói gì đến việc báo thù, riêng chuyện vượt qua những thuộc hạ của Tinh Hồn đã là một việc rất khó khăn rồi.
Ngọc Vô Trần chỉ có thể hận bản thân, hận thương thiên trớ trêu mà thôi. Chưa bao giờ Ngọc Vô Trần muốn thi triển thiên phú Bạch Tiên Đồng để có thể đồng quy vu tận, nhưng vẫn là sự chênh lệch sức mạnh, Tinh Hồn đơn giản dùng một vài thủ đoạn nho nhỏ liền dễ dàng khống chế Ngọc Vô Trần, làm cho nàng mất đi khả năng sử dụng Bạch Tiên Đồng.
Hoặc giả dụ Ngọc Vô Trần có thực sự thi triển Bạch Tiên Đồng đi nữa cũng chưa chắc có thể khiến cho Tinh Hồn bị thương.
Tinh Hồn nhìn thẳng vào đôi mắt đẹp nhưng tràn đầy nỗi thống hận kia, lạnh nhạt nói:
- Bạch Tiên Đồng là một trong những thiên nhãn cao cấp nhất, không chỉ ẩn chứa tinh thần lực cường đại đủ sức thôn phệ tinh không. Thế nhưng sự đặc biệt không chỉ ở mức đó, nó có thể khiến cho nhãn thuật khác đạt đến giới hạn mạnh mẽ nhất. Ngọc Vô Trần, có câu thất phu vô tội, hoài bích có tội, có trách chỉ trách số phận khiến ngươi có Bạch Tiên Đồng mà thôi.
Vừa nói, bàn tay còn lại của hắn hóa thành trảo ấn, rồi sau đó đặt lên đôi mắt Ngọc Vô Trần.
Phút giây đó, tiếng hét thảm thê lương vang lên ai oán, lửa chiến tranh cũng chẳng lấp nổi tiếng hét vang thảm thiết này. Tàng Thiên Ca và Quân Mạc Tà đứng trong màn ánh sáng ngục cổ ngữ chỉ biết tức giận, hai tay siết chặt đấm đùng đùng ngục cổ ngữ, đánh đễn nỗi hay tay bung ra máu tươi. Nhưng vô tác dụng, kết giới ngục cổ ngữ không chút biến đổi nào.
- Tên cầm thú.
- Sao ngươi có thể tàn độc đến vậy?
Cả hai đồng thời gào lên, gào muốn khàn cả cổ, âm thanh dù lọt ra ngoài, nhưng mà ai quan tâm chứ? Có chăng chỉ là chút đồng cảm nhắm mắt lại, hoặc là quay mặt nhìn đi một nơi khác, chỉ nhiêu đó mà thôi.
Giống như Long Phi Tuyết nhìn thấy viễn cảnh đó thì sắc mặt tái nhợt, vội nấp đằng sau lưng Long Thiếu Hoàng, bàn tay vẫn chưa thôi run rẩy, nếu không phải Long Thiếu Hoàng nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng, truyền cho nàng hơi ấm thì có lẽ nàng đã bị sự lạnh lùng sát phạt của Tinh Hồn hù đến hoảng hồn rồi. Mười người bọn họ, chỉ có Long Ngọc Huyền và Long Tuyền là dám chân chính nhìn thẳng cảnh tượng đó mà thôi.
Long Ngọc Huyền thần bí không ai rõ, tuy đôi mắt mù lòa, nhưng đôi mắt nhìn từ tâm của hắn rõ rệt vô cùng; còn Long Tuyền thì tàn độc hồi giờ, đối với hắn nam hay nữ, già hay trẻ, lớn hay bé đều như nhau, đều là những cái xác tùy thời bị giết mà thôi.
Mấy tên còn lại hoặc là nhắm mắt lại, hoặc là nhìn đi chỗ khác, có lẽ đây cũng là lần đầu tiên thấy Tinh Hồn trở nên lạnh lẽo âm trầm như vậy, nhất thời khó mà thích nghi nổi.
Lại nói đến Tinh Hồn. Một tay hắn siết cổ Ngọc Vô Trần, trên gương mặt thanh tú không còn đôi mắt nữa. Còn lại đó là hai cái hốc mắt trống không, máu tươi đỏ thẩm chảy dài xuống mắt, nhìn như hai dòng huyết lệ.
- Mắt… mắt của ta…
Móc đôi mắt Ngọc Vô Trần ra, đôi mắt này giờ đây chuyển sang một màu trắng tinh khiết, ánh sáng nhu hòa cùng với lực lượng tinh thần ẩn giấu bên trong làm cho người ta si mê.
- Nỗi thống hận khiến cho Bạch Tiên Đồng đạt trạng thái hoàn mỹ nhất, rất tốt.
Câu nói ý tứ khen ngợi, nhưng cứ nhìn cái cách hắn làm, cái biểu cảm lạnh nhạt khi phân tích khiến ai nấy đều rùng mình. Đúng là một tên đại ma đầu, sự độc ác làm cho người ra run sợ từ tận tâm can. Thậm chí bây giờ có rất nhiều người không dám dùng chính đôi mắt của mình để nhìn hắn.
Cất đi Bạch Tiên Đồng, Tinh Hồn lại nhìn xuống Ngọc Vô Trần đang ngồi bệch trên đất, gương mặt thê lương với hai dòng huyết lệ, nhìn vào mà bi thương thay cho nàng. Chỉ là đối với Tinh Hồn mà nói, hắn nửa điểm chẳng để ý. Hắn hơi cúi người xuống, nhẹ nhàng dùng tay nâng chiếc cằm thon gọn lên. Thanh âm chậm rãi, không chút biểu cảm nào, nhưng chính cái sự vô cảm ấy mới là khởi nguyên của sự sợ hãi. Hắn nói:
- Trước khi chết, Tây Môn Bất Bại đã cầu xin ta tha cho ngươi một mạng.
Hắn dừng lại một giây, bởi vì hắn cảm nhận được sự run rẩy của Ngọc Vô Trần. Hoặc có thể nàng đang cảm động bởi vì Tây Môn Bất Bại, hoặc cũng có thể câu nói của hắn khiến cho nàng thêm hận hắn. Tinh Hồn vẫn không chút quan tâm, hắn dừng lại chỉ để cảm thụ sự vùng vẫy của con thú non sắp chết mà thôi. Hắn lại nói tiếp:
- Đó là yêu cầu của hắn, nhưng tại sao ta lại phải đi quan tâm yêu cầu của một tên phản bội?
Dứt lời, lực lượng hủy diệt của ngũ hành từ bàn tay nhanh chóng xâm nhập vào cơ thể Ngọc Vô Trần, trong giây lát lấp đầy cơ thể nàng, như một quả bom nổ tung lên, âm thanh vang trời, trên trời một cơn mưa bụi từ máu tạo thành bay lất phất trong gió. Một bức tranh huyết vũ tuyệt đẹp nhưng rất thê lương.
Phía đằng sau lưng Tinh Hồn, Tàng Thiên Ca khụy một đầu gối xuống đất; Quân Mạc Tà thì phải nhờ đến thanh kiếm cắm sâu vào mặt đất mới trụ vững nổi, nhưng từ chỗ bàn tay cầm kiếm máu tươi cứ rỉ ra; còn Võ Canh thì thê thảm nhất, nằm lăn dài trên đất, máu tươi chảy đầy người. Tóm lại cả ba đều bị thương nặng, còn Tinh Hồn thì vẫn ung dung tiêu sái không nhiễm bụi trần, sự cách biệt thực lực giữa hai bên quá lớn, dù cả ba hợp lại cũng không cách nào san lấp được.
- Đánh kiểu này, dù trăm năm nữa cũng đừng mơ tưởng đụng được vạt áo của ta.
Bỗng lúc ấy, phía trên trời xuất hiện mấy đạo cầu vòng. Đáp xuống mặt đất là mấy gã nam tử, trong đó đứng chính giữa là Cố Độc Hành, đứng hai bên là đệ tử của y, Hoàng Tinh Vũ và Hoàng Vân Tiêu. Sau lưng ba người là mấy cường giả hộ vệ, trên tay đang áp giải các tù binh.
- Bái kiến Quân thượng. Những kẻ cần bắt đều ở đây cả.
Cố Độc Hành ôm quyền chào một câu, sau đó tay đưa về phía sau, ý vào Tinh Hồn kiểm tra mấy tên tù binh này.
Tàng Thiên Ca biến sắc, chớp mắt liền nhận ra mấy người kia. Những người đó vốn đi cùng với hắn trên chiến thuyền. Nửa tháng trước bởi vì bức thư khiêu khích mà hắn, Quân Mạc Tà và Võ Canh rời khỏi chiến thuyền.
Không ngờ nửa tháng sau lại gặp mặt trong tình huống như thế này. Tất cả đều thảm bại dưới tay một kẻ duy nhất.
Lại nói, đám tù binh nhìn thấy Tinh Hồn thì cả kinh, bởi vì hai người bọn họ quá giống nhau, duy nhất khác biệt chính là khí chất trên người. Tinh Hồn thì cô độc lạnh lùng, còn Tàng Thiên Ca thì hòa đồng tao nhã. Dù giống như, thế nhưng thực chất lại giống như hai thái cực.
Tàng Thiên Ca trong lòng xuất hiện dự cảm bất ổn, bởi vì vẫn còn có một người hắn chưa nhìn thấy mặt, cũng là lý do khiến hắn trở nên điên cuồng như vậy. Gồng mình đứng dậy, khí thế trên người lại dâng lên, nhìn trừng trừng Tinh Hồn quát lớn:
- Ngươi muốn làm gì?
Vừa mới nói xong, chỉ thấy Tinh Hồn tay phải động nhẹ, những ngón tay kết thành mấy chục đạo thủ ấn đánh vào hư không, tốc độ kết ấn cực nhanh nhìn mà hoa cả mắt. Bỗng áp lực xuất hiện, chính xác hơn thì chỉ có một mình Tàng Thiên Ca cảm nhận được áp lực này. Xung quanh hắn đột nhiên hiện ra một màn ánh sáng mỏng màu vàng, bên ngoài những dòng chú ngữ chuyển động vòng tròn, những dòng chữ có một quy tắt nào đó, ẩn chứa pháp tắc thiên địa, tạo thành một cái ngục cỗ ngữ vô cùng chắc chắn, áp lực như thái sơn áp đỉnh khiến cho chân hắn một lần nữa khụy xuống, miệng hộc ra từng ngụm máu.
Bên tai hắn nghe giọng nói lãnh đạm:
- Muốn làm gì? Ngươi sớm sẽ biết.
Vừa nói, chỉ thấy Tinh Hồn một lần nữa nâng bàn tay lên, cách không nhiếp vật, dùng lực lượng tinh thần bao trùm đám tù binh, từ bên trong lôi ra một thiếu nữ áo trắng. Thiếu nữ áo trắng không chút sức lực nào bị hắn dùng sức mạnh tinh thần kéo đến, bàn tay nắm lấy chiếc cổ trắng ngần, chẳng chút thương tiếc nhấc lên cao.
Cô gái áo trắng này đối với đám Tàng Thiên Ca không hề xa lạ gì, nàng là Ngọc Vô Trần.
Dù bị siết cổ nhấc bổng lên trời, nhưng Ngọc Vô Trần không có biểu cảm đau đớn nào, ngược lại ánh mắt chất đầy nỗi thù hận, nhìn trừng trừng Tinh Hồn, nếu như ánh mắt có thể giết người, có lẽ Tinh Hồn giờ phút này đã bị nghiền nát thành tro bụi.
Nàng đang hận Tinh Hồn, nỗi hận thù thậm chí khiến cho người ta trông thấy liền sợ hãi. Bởi vì Tinh Hồn chính là người giết chết gã nam tử trong lòng nàng – Tây Môn Bất Bại. Nhưng quá trớ trêu, thủ phạm giết chết Tây Môn Bất Bại quá mạnh. Đừng nói gì đến việc báo thù, riêng chuyện vượt qua những thuộc hạ của Tinh Hồn đã là một việc rất khó khăn rồi.
Ngọc Vô Trần chỉ có thể hận bản thân, hận thương thiên trớ trêu mà thôi. Chưa bao giờ Ngọc Vô Trần muốn thi triển thiên phú Bạch Tiên Đồng để có thể đồng quy vu tận, nhưng vẫn là sự chênh lệch sức mạnh, Tinh Hồn đơn giản dùng một vài thủ đoạn nho nhỏ liền dễ dàng khống chế Ngọc Vô Trần, làm cho nàng mất đi khả năng sử dụng Bạch Tiên Đồng.
Hoặc giả dụ Ngọc Vô Trần có thực sự thi triển Bạch Tiên Đồng đi nữa cũng chưa chắc có thể khiến cho Tinh Hồn bị thương.
Tinh Hồn nhìn thẳng vào đôi mắt đẹp nhưng tràn đầy nỗi thống hận kia, lạnh nhạt nói:
- Bạch Tiên Đồng là một trong những thiên nhãn cao cấp nhất, không chỉ ẩn chứa tinh thần lực cường đại đủ sức thôn phệ tinh không. Thế nhưng sự đặc biệt không chỉ ở mức đó, nó có thể khiến cho nhãn thuật khác đạt đến giới hạn mạnh mẽ nhất. Ngọc Vô Trần, có câu thất phu vô tội, hoài bích có tội, có trách chỉ trách số phận khiến ngươi có Bạch Tiên Đồng mà thôi.
Vừa nói, bàn tay còn lại của hắn hóa thành trảo ấn, rồi sau đó đặt lên đôi mắt Ngọc Vô Trần.
Phút giây đó, tiếng hét thảm thê lương vang lên ai oán, lửa chiến tranh cũng chẳng lấp nổi tiếng hét vang thảm thiết này. Tàng Thiên Ca và Quân Mạc Tà đứng trong màn ánh sáng ngục cổ ngữ chỉ biết tức giận, hai tay siết chặt đấm đùng đùng ngục cổ ngữ, đánh đễn nỗi hay tay bung ra máu tươi. Nhưng vô tác dụng, kết giới ngục cổ ngữ không chút biến đổi nào.
- Tên cầm thú.
- Sao ngươi có thể tàn độc đến vậy?
Cả hai đồng thời gào lên, gào muốn khàn cả cổ, âm thanh dù lọt ra ngoài, nhưng mà ai quan tâm chứ? Có chăng chỉ là chút đồng cảm nhắm mắt lại, hoặc là quay mặt nhìn đi một nơi khác, chỉ nhiêu đó mà thôi.
Giống như Long Phi Tuyết nhìn thấy viễn cảnh đó thì sắc mặt tái nhợt, vội nấp đằng sau lưng Long Thiếu Hoàng, bàn tay vẫn chưa thôi run rẩy, nếu không phải Long Thiếu Hoàng nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng, truyền cho nàng hơi ấm thì có lẽ nàng đã bị sự lạnh lùng sát phạt của Tinh Hồn hù đến hoảng hồn rồi. Mười người bọn họ, chỉ có Long Ngọc Huyền và Long Tuyền là dám chân chính nhìn thẳng cảnh tượng đó mà thôi.
Long Ngọc Huyền thần bí không ai rõ, tuy đôi mắt mù lòa, nhưng đôi mắt nhìn từ tâm của hắn rõ rệt vô cùng; còn Long Tuyền thì tàn độc hồi giờ, đối với hắn nam hay nữ, già hay trẻ, lớn hay bé đều như nhau, đều là những cái xác tùy thời bị giết mà thôi.
Mấy tên còn lại hoặc là nhắm mắt lại, hoặc là nhìn đi chỗ khác, có lẽ đây cũng là lần đầu tiên thấy Tinh Hồn trở nên lạnh lẽo âm trầm như vậy, nhất thời khó mà thích nghi nổi.
Lại nói đến Tinh Hồn. Một tay hắn siết cổ Ngọc Vô Trần, trên gương mặt thanh tú không còn đôi mắt nữa. Còn lại đó là hai cái hốc mắt trống không, máu tươi đỏ thẩm chảy dài xuống mắt, nhìn như hai dòng huyết lệ.
- Mắt… mắt của ta…
Móc đôi mắt Ngọc Vô Trần ra, đôi mắt này giờ đây chuyển sang một màu trắng tinh khiết, ánh sáng nhu hòa cùng với lực lượng tinh thần ẩn giấu bên trong làm cho người ta si mê.
- Nỗi thống hận khiến cho Bạch Tiên Đồng đạt trạng thái hoàn mỹ nhất, rất tốt.
Câu nói ý tứ khen ngợi, nhưng cứ nhìn cái cách hắn làm, cái biểu cảm lạnh nhạt khi phân tích khiến ai nấy đều rùng mình. Đúng là một tên đại ma đầu, sự độc ác làm cho người ra run sợ từ tận tâm can. Thậm chí bây giờ có rất nhiều người không dám dùng chính đôi mắt của mình để nhìn hắn.
Cất đi Bạch Tiên Đồng, Tinh Hồn lại nhìn xuống Ngọc Vô Trần đang ngồi bệch trên đất, gương mặt thê lương với hai dòng huyết lệ, nhìn vào mà bi thương thay cho nàng. Chỉ là đối với Tinh Hồn mà nói, hắn nửa điểm chẳng để ý. Hắn hơi cúi người xuống, nhẹ nhàng dùng tay nâng chiếc cằm thon gọn lên. Thanh âm chậm rãi, không chút biểu cảm nào, nhưng chính cái sự vô cảm ấy mới là khởi nguyên của sự sợ hãi. Hắn nói:
- Trước khi chết, Tây Môn Bất Bại đã cầu xin ta tha cho ngươi một mạng.
Hắn dừng lại một giây, bởi vì hắn cảm nhận được sự run rẩy của Ngọc Vô Trần. Hoặc có thể nàng đang cảm động bởi vì Tây Môn Bất Bại, hoặc cũng có thể câu nói của hắn khiến cho nàng thêm hận hắn. Tinh Hồn vẫn không chút quan tâm, hắn dừng lại chỉ để cảm thụ sự vùng vẫy của con thú non sắp chết mà thôi. Hắn lại nói tiếp:
- Đó là yêu cầu của hắn, nhưng tại sao ta lại phải đi quan tâm yêu cầu của một tên phản bội?
Dứt lời, lực lượng hủy diệt của ngũ hành từ bàn tay nhanh chóng xâm nhập vào cơ thể Ngọc Vô Trần, trong giây lát lấp đầy cơ thể nàng, như một quả bom nổ tung lên, âm thanh vang trời, trên trời một cơn mưa bụi từ máu tạo thành bay lất phất trong gió. Một bức tranh huyết vũ tuyệt đẹp nhưng rất thê lương.
/662
|