Lộ trình từ hẻm núi lớn Long Sâm tới Tử Vong thần vực cần khoảng mười ngày, bọn họ không còn đi với tốc độ nhanh nhất nữa.
Mấy người Cát Nhĩ Bá Đặc, Ngải Mễ Lệ mặc dù đầy một bụng nghi hoặc, không rõ vì sao người đàn bà có khuôn mặt dữ tợn kia lại có thể biết Tiểu Khô Lâu Hàn Hạo. Bọn họ vẫn cho rằng Tiểu Khô Lâu là sinh vật triệu hoán của Hàn Thạc, do đó phải luôn ở lại Vong Linh giới, không thể xuất hiện ở Chúng Thần đại lục mới đúng.
Thời gian cấp bách, bọn họ cũng không nhàn rỗi đi hỏi Ôn Mạn kĩ càng về tình huống kì lạ của Tiểu Khô Lâu. Trong lòng mình, họ cũng không xem Hàn Hạo là một sinh vật đặc biệt quan trọng, sinh vật triệu hoán dù sao chỉ là sinh vật triệu hoán. Chưa được gặp Hàn Hạo hiện tại nên bọn họ vĩnh viễn không cách nào hiểu được hắn khủng bố đến dường nào!
Ôn Mạn có thể lý giải sự sốt ruột của bọn họ nên tuyệt không nhiều lời ngăn họ lại. Dõi theo dơi bay của Hàn gia bay xẹt qua trước mắt, nàng ta thoáng do dự đoạn âm thầm theo sau.
Ôn Mạn bản thân là một trong số những thủ lĩnh Liệp thần giả của hẻm núi lớn Long Sâm. Nàng ta hiểu rõ hơn nhiều thủ đoạn và lực lượng của những thế lực Liệp thần giả so với người Hàn gia. Chỉ cần người của Hàn gia xuất hiện trong địa bàn là bọn Côn Tây tuyệt đối có thể truy ra được tung tích của bọn họ rất nhanh.
Bọn Côn Tây đã lăn lộn nhiều năm ở đây, hiểu rõ địa hình như lòng bàn tay. Hắn nếu đã liên lạc, lôi kéo nhiều tốp thế lực như vậy đối phó Hàn gia, tự nhiên sẽ không cho phép họ thoát khỏi.
Sự thật chứng minh suy đoán của Ôn Mạn hoàn toàn chính xác!
Ba ngày sau, khi dơi bay chở Hàn gia sắp tới đỉnh một ngọn núi cao được mây mù che phủ thì họ phát hiện phía dưới nghìn nghịt đại hán vẻ mặt âm u, mắt lộ hung quang đứng chờ ở đó tự bao giờ.
Đám người mặc dù tụ tập thành nhóm với nhau nhưng giữa các nhóm vẫn duy trì một khoảng cách ngắn. Rất rõ ràng bọn họ không thuộc về cùng một nhóm thế lực, mà là do rất nhiều thế lực bất đồng hội tụ lại.
Mấy kẻ đứng đầu mắt lộ rõ vẻ tham lam, nhìn chòng chọc vào nhóm người Hàn gia đang tới gần. Có một số còn nuốt nước bọt liên tục, khóe miệng nhếch lên nét cười tàn nhẫn, vừa nhìn đã biết chính là Liệp thần giả giết người thành tính!
Không đợi dơi bay của Hàn gia đến gần, trong chốc lát đám Liệp thần giả đã ào ào bay lên không trung. Những tên cầm đầu lập tức đồng loạt triển khai thần chi lĩnh vực, nhanh chóng hình thành tầng tầng kết giới, rõ ràng chúng muốn dựa vào số kết giới này để ngăn trở dơi bay tấn công.
Trước kết giới dày đặc trước mặt, dơi bay của Hàn gia đã bị ép ngừng lại.
- Con mẹ nó! Bọn tiểu mao tặc các ngươi muốn làm gì?
Cát Nhĩ Bá Đặc biết bọn chúng chặng đường nhất định không có ý tốt, vừa lên tiếng đã không chút khách khí chửi ầm lên:
- Cút ngay cho ta!
Chắn phía trước dơi bay của Hàn gia là mười mấy nhóm thế lực Liệp thần giả tại hẻm núi Long Sâm. Mỗi một nhóm số người ít nhất cũng có mấy chục, bọn Côn Tây là nhóm có số lượng nhiều nhất, hơn ba trăm tên thủ hạ.
Mười mấy nhóm thế lực Liệp thần giả cùng tụ tập, tổng số người xấp xỉ một ngàn ba trăm, hơn nữa những kẻ cầm đầu gần như đều có thực lực Thượng vị thần. Cả một bầy sài lang nhe nanh múa vuốt trước mặt, phía Hàn lo lắng khó ứng phó nổi.
Côn Tây căn bản không xem Hắc Long đang thét to ra gì, lại quay sang những thủ lĩnh Liệp thần giả khác cười dâm đãng soi mói mấy nàng Phỉ Bích, Ngải Mễ Lệ, Phạm Ny, thỉnh thoảng lại chỉ chỏ Khiết Bích Nhi, Lỵ Toa, phát ra từng tràng cười đắc ý quái dị.
Bất luận là Phỉ Bích, Ngải Mễ Lệ hay Khiết Bích Nhi, Lỵ Toa đều là loại mỹ nữ chọn một trong trăm. Lại thêm tác dụng từ Niết đan do Hàn Thạc bào chế, làn da ai nấy đều trắng óng ánh, luôn giữ lại được hình tượng mỹ lệ nhất khiến chúng nhân khi thấy được đều tự nhiên sinh ra cảm giác kinh hãi trước vẻ đẹp của các nàng.
Liệp thần giả vốn là bọn sinh hoạt trên lưỡi đao liếm máu. Bọn chúng tìm kiếm đủ loại kích thích, đối với những nữ tử mỹ lệ tự nhiên càng có dục vọng chiếm đoạt mãnh liệt. Phỉ Bích, Ngải Mễ Lệ… tướng mạo xuất chúng, có lực hấp dẫn trí mạng với bọn chúng, làm cả bọn trong lúc nhất thời đều quên đi mục đích chủ yếu.
Theo bọn Liệp thần giả Côn Tây thấy, vệ sĩ Hàn gia căn bản không đủ đáng sợ, quan trọng nhất là bọn họ không hề phát hiện có cường giả Thượng vị thần trong đội ngũ Hàn gia. Một nhóm thế lực như vậy mặc dù số người không ít, nhưng bọn chúng cũng không để vào đâu.
- Hắc hắc, ta muốn con đàn bà kia, phụ nữ thành thục như trái mật đào có vị ngon nhất. Ha ha, không ai được cướp của ta! - Khắc Lý Sâm chỉ vào Ngải Mễ Lệ cười dâm dật, dường như tất cả mọi thứ của Hàn gia đều mặc cho bọn chúng tước đoạt.
- Tiểu mỹ nữ kia là của ta, đó là loại ta thích nhất!
Côn Tây chỉ vào Lỵ Toa đang lo lắng hoảng sợ, hắc hắc cười quái dị nói:
- Các huynh đệ, các ngươi đều nhìn đã mắt rồi, chúng ta trước hết phân chia chiến lợi phẩm đi!
- Chậc chậc, đám này ngon hơn Ôn Mạn đê tiện kia nhiều! Chẳng những vóc người hạng nhất, ai nấy đều khiến người ta chảy nước miếng! Ừm, chúng ta trước cứ phân chia những mỹ nữ này trước, sau đó sẽ nói đến các chiến lợi phẩm khác! Xem ra hôm nay được vui thú một bữa rồi! - Một gã thủ lĩnh Liệp thần giả khác cũng cười dâm đãng, cả bọn quả thật không coi người Hàn gia ra gì.
Hàn gia từ khi tới Chúng Thần đại lục, cho tới bây giờ chưa hề bị làm nhục kiểu này. Đám Huyết Linh, Bác Lan Tư, Cát Nhĩ Bá Đặc đều tức muốn vỡ phổi. Chúng nữ bị điểm mặt càng hận không thể chém nát bấy bọn này.
Chỉ có điều bất luận Ngải Mễ Lệ hay Phỉ Bích đều rõ đối mặt mười mấy tên Thượng vị thần hung tàn cộng thêm hơn ngàn tên Liệp thần giả thì bọn họ căn bản không hề có khả năng chiến thắng.
Tính tình nóng nảy như Cát Nhĩ Bá Đặc, Huyết Linh, mắt thấy chủ mẫu bị người khác làm nhục đã chuẩn bị xông ra, lại bị Ngải Mễ Lệ đánh mắt sốt ruột ngăn chặn.
Phỉ Bích xanh mặt, lạnh giọng:
- Chúng ta là người của Hàn gia tại Ám Ảnh thành, có mối quan hệ rất tốt với các đại gia tộc tại Tử Vong thần vực. Các ngươi dám tìm chúng ta gây phiền phức, Hắc Ám thần vực, Tử Vong thần vực lập tức sẽ phái lượng lớn thần vệ bao vây tiêu diệt! Các vị, nếu như các ngươi bằng lòng cho qua, chúng ta có thể dâng tặng năm trăm vạn hắc tinh tệ, thế nào?
- Ha ha, ngươi hù dọa ai đấy?
Côn Tây ngửa mặt lên trời cười vang, nói:
- Ngươi cũng không nhìn xem chúng ta là ai, chúng ta ngày ngày mua bán gì? Hắc hắc, chúng ta là Liệp thần giả, mục đích của bọn ta chính là chuyến đi này, chúng ta nếu như sợ cái bọn thần vệ ở hai đại thần vực thì đã sớm rửa tay mặc kệ rồi!
- Đừng rườm lời với bọn chúng nữa, những con đàn bà này ta càng nhìn càng ngứa ngáy, chúng ta sao có thể trơ mắt nhìn bọn chúng trốn thoát trước mặt được! - Khắc Lý Sâm phất tay, có vẻ không thể chờ đợi được nữa.
- Đợi một chút!
Ngay vào lúc này, Ôn Mạn từ phía sau dơi bay lướt ra. Nàng ta đảo mắt qua đã biết dâm tính của bọn Côn Tây bộc phát, vội vàng nói:
- Ta hỏi qua rồi, bọn họ biết Hàn Hạo, các ngươi tốt nhất đừng có hành động thiếu suy nghĩ!
Lời vừa nói ra, những thủ lĩnh Liệp thần giả đều khá sửng sốt, có vẻ vô cùng e ngại Hàn Hạo nên lập tức do dự, xem ra dường như muốn rút lui.
Mà ngay cả Côn Tây và Khắc Lý Sâm cũng đều biến sắc, xem ra mặc dù Hàn Hạo đã rời khỏi Long Sâm, hai tên bọn chúng vẫn rất kiêng dè người này.
- Ôn Mạn, ngươi ít nói chuyện giật gân đi!
Côn Tây cáu kỉnh mắng:
- Lời bọn chúng nói ai mà tin được! Hừ, Hàn Hạo ở hẻm núi lớn Long Sâm này nhiều năm như vậy, ta trước giờ vẫn không phát hiện hắn từng có người thân bằng hữu nào! Đừng tưởng rằng cái gia tộc họ Hàn có quan hệ với Hàn Hạo, ngươi hù dọa ai đấy?!
- Ta hỏi rõ rồi, bọn họ nói Hàn Hạo đích thật là người của Hàn gia!
Ôn Mạn thản nhiên nhìn Côn Tây, nói lạnh lẽo:
- Ngẫm lại thủ đoạn của Hàn Hạo đi! Nếu như hắn biết ai động đến người của hắn, với cá tính Hàn Hạo, không ai thoát khỏi hắn đuổi giết! Ở nơi này, Hàn Hạo hoành hành nhiều năm như vậy nhưng trước giờ chưa từng nếm mùi thất bại, mà ngay cả mấy đại gia tộc ở Tử Vong thần vực muốn giết thủ hạ của hắn cũng không ai may mắn sống đến bây giờ!
Những thủ lĩnh các thế lực nhỏ vừa nghe Ôn Mạn nói như vậy, ánh mắt mỗi tên đều lập lòe. Xem ra cái bóng Hàn Hạo ở hẻm núi Long Sâm quá lớn, chỉ Ôn Mạn chấn nhiếp thôi mà bọn chúng đã bắt đầu luống cuống.
- Đồ đê tiện, bớt nói nhảm đi!
Côn Tây ở hẻm núi lớn Long Sâm luôn bị thế lực Hàn Hạo áp chế. Hiện tại Hàn Hạo đã mang thủ hạ rời đi, hắn không dễ dàng mới ngoi lên được, giờ phiền muộn nhất là có người nhắc tới Hàn Hạo bên tai hắn.
- Bọn kia muốn dùng danh hiệu Hàn Hạo để hù chúng ta, mọi người đừng để bị lừa. Các ngươi cũng đều biết Hàn Hạo không có thân nhân, chúng ta sớm xử lý chuyện này đi!
- Nghĩ lại đi, Hàn gia nhiều mỹ nữ, nhiều của cải như vậy, hôm nay đều là của chúng ta... - Côn Tây tiếp tục mê hoặc.
Có lẽ lời giải thích của Côn Tây đã có tác dụng, hoặc có lẽ đám Liệp thần giả đã bị mê hoặc tâm trí. Những thủ lĩnh Liệp thần giả lại tự động viên tinh thần mình, bắt đầu vung tay hạ lệnh cho thủ hạ từ các phương hướng bao vây dơi bay của Hàn gia lại.
Ôn Mạn thấy chuyện đã đến nước này thì biết dù mình có nói gì nữa cũng đều vô dụng, chỉ đành than thở. Nàng biết nếu mình còn kiên trì khuyên bảo tiếp thì có lẽ ngay cả nàng cũng không trốn khỏi độc thủ của đám ác nhân này, chỉ đành lặng lẽ lui xuống.
Giờ phút này, tình thế hết sức căng thẳng.
- Các vị, náo nhiệt nhỉ! - Một tiếng cười lanh lảnh lạnh lùng từ nơi xa truyền đến. Sau đó một đại hán cô độc thân đầy vết thương xuất hiện, hắn tu luyện Hủy Diệt lực lượng, chỉ biểu hiện cảnh giới Trung vị thần hậu kì, thực lực so với bất luận một thủ lĩnh Liệp thần giả nào cũng đều kém hơn ít nhất một bậc.
Nhưng một người như thế lại khiến cho đám thủ lĩnh này thấy trầm trọng.
- Tây Liêu, các ngươi không phải đã rời hẻm núi lớn Long Sâm rồi sao? Trong đám có một tên thủ lĩnh tươi cười, vừa mới rồi còn ngông nghênh, giờ đã đổi thái độ nhanh như chớp, cười nói với người tên Tây Liêu thực lực thấp hơn hắn một bậc.
Côn Tây và Khắc Lý Sâm sắc mặt rất mất tự nhiên, cau mày nhìn người không nên xuất hiện ở chỗ này. Côn Tây sầm mặt hỏi:
- Tây Liêu, ngươi hiện tại đáng lẽ phải đi theo thủ lĩnh của ngươi ở Vùng Đất Hỗn Loạn, vì sao vẫn ở lại Long Sâm này?
- Ha ha!
Tây Liêu cười vang, đoạn quát lạnh:
- Chuyện của chúng ta khi nào đến phiên Côn Tây ngươi quản vậy?
Dừng một chút, Tây Liêu liếc mắt về phía dơi bay của Hàn gia, rồi nói với những thủ lĩnh Liệp thần giả:
- Lúc trước thủ lĩnh chúng ta đã truyền lệnh, dặn chúng ta không được phép động đến người của Hàn gia! Cũng không được cho người khác động vào người Hàn gia! Hắc hắc, ta không biết thủ lĩnh vì sao lại ra mệnh lệnh kỳ quái này, tuy nhiên đã là mệnh lệnh của thủ lĩnh thì nhất định phải tuân thủ!
- Tây Liêu, các ngươi đã rời khỏi Long Sâm này rồi, còn quản nhiều như vậy làm gì?
Khắc Lý Sâm lạnh lùng nói:
- Huống chi, chỉ bằng Tây Liêu ngươi thì chống đỡ được ai? Ngươi có tư cách gì mà càn rỡ ở nơi này? Hắc hắc, Hàn Hạo vắng mặt, các ngươi còn có thể đảo lộn được trời hay sao?
Tây Liêu mắt lóe hung quang, nhe răng cười nói:
- Mọi người đều biết nhóm người này đi đâu, tính tình thủ lĩnh thế nào ta còn không rõ sao? Hắc hắc, trước khi đến ta đã nói tình huống cho mấy huynh đệ rồi, nếu có chuyện ngoài dự liệu họ sẽ đưa tin đến thủ lĩnh Hàn Hạo đang ở Vùng Đất Hỗn Loạn. Hôm nay các ngươi có thể giết ta, lão tử dù sao khi bước đến nơi này đã giác ngộ mình sẽ chết bất cứ lúc nào! Tuy nhiên, ta nghĩ các vị cũng đều biết tính tình thủ lĩnh nhà ta, hắc hắc, các ngươi dám làm chắc hiểu hậu quả chứ?
Lời vừa nói ra, sắc mặt toàn bộ thủ lĩnh Liệp thần giả hoàn toàn biến đổi, dường như không ngờ rằng Tây Liêu còn có hậu chiêu này, làm cho bọn chúng lâm vào thế khó xử, biết rõ rằng dù hôm nay có giết Tây Liêu và người của Hàn gia thì chuyện nhất định sẽ bị Hàn Hạo biết được.
- Đã là Hàn Hạo lên tiếng thì ta sẽ không tham dự nữa!
Không khí trầm lặng kéo dài một lúc chợt có một gã thủ lĩnh cười khan một tiếng, nói với Tây Liêu:
- Khi nào gặp Hàn Hạo, nói với hắn ta hỏi thăm sức khỏe, An Long ta vĩnh viễn sẽ không đối địch với hắn!
- Hắc hắc, nhất định nhất định! - Tây Liêu ngoài cười nhưng trong không cười, rất có phong độ của một đại tướng.
- Vậy ta cũng không thể không nể mặt Hàn Hạo. Côn Tây à, thật có lỗi, ta cũng không tham dự nữa! - Lại có một thủ lĩnh khác bỏ đi.
- Ậy... Hàn Hạo khi còn ở Long Sâm đối xử với ta không bạc, ta quyết không thể ra tay với người của hắn!
- ...
Từng gã thủ lĩnh ngay tại thời điểm mấu chốt nhất đều đánh trống lui quân dưới dư uy của Hàn Hạo. Đám này đều kiềm chế ý nghĩ muốn động thủ với Hàn gia, đánh tiếng với Tây Liêu rồi vội vội vàng vàng dẫn người rời đi.
Chớp mắt cái chỉ còn lại có hai kẻ đầu trò Côn Tây, Khắc Lý Sâm cùng đám thủ hạ. Bọn chúng trơ mắt nhìn những tên thủ lĩnh Liệp thần giả khác rời đi mà đành chịu, lòng thầm “hỏi thăm” Hàn Hạo không biết bao nhiêu lần.
Trên dơi bay, mấy người Cát Nhĩ Bá Đặc, Ngải Mễ Lệ, Phạm Ny đưa mắt nhìn nhau, mặt nghệt ra, không hiểu rốt cuộc là thế nào, Tiểu Khô Lâu đó đến hẻm núi lớn Long Sâm lúc nào, vì sao những kẻ suốt ngày liều mạng này lại sợ hắn đến vậy?
Chỉ có Bác Lan Tư linh quang chợt động, bỗng nhiên quát khẽ:
- Hóa ra là hắn!
- Ai? - Huyết Linh, Cát Nhĩ Bá Đặc đồng thời truy hỏi.
Bác Lan Tư nhắc nhở hai người:
- Còn nhớ thiếu niên thần bí ta đã đề cập với các ngươi không? Hắn là kẻ cường đại nhất trong số những Liệp thần giả tại hẻm núi lớn Long Sâm này, đến nay không có bao nhiêu người biết lai lịch của hắn. Không ngờ rằng lại là người mình!
- Vậy chắc không sai được rồi!
Hắc Long cười khổ nói:
- Cái tên kia từ rất sớm đã vô cùng lợi hại rồi, thực sự không ngờ rằng hắn có ảnh hưởng lớn đến vậy tại đây!
- Côn Tây, Khắc Lý Sâm, hai người các ngươi thực sự muốn đối đầu với thủ lĩnh nhà ta ư?
Tây Liêu liếc xéo Côn Tây, Khắc Lý Sâm, cười lạnh:
- Hắc hắc, ta khuyên các ngươi tốt nhất nên buông bỏ, chuyện này ta coi như chưa xảy ra! Nếu không, bản thân các ngươi chắc biết hậu quả rồi!
- Mẹ nó, ta không tin thứ tà môn này!
Côn Tây dường như bị sự cuồng vọng của Tây Liêu chọc giận, hắn trợn mắt quát to:
- Nếu như Hàn Hạo thực sự ở nơi này, có lẽ ta sẽ nể mặt hắn! Con mẹ ngươi, chỉ một Trung vị thần nho nhỏ mà cũng dám khua chiêng gióng trống trước mặt ta à. Hừ, Hàn Hạo đã tới Vùng Đất Hỗn Loạn, có thể còn sống trở về hay không cũng rất khó nói, cho dù hắn trở lại, cùng lắm lão tử không sống ở đây nữa là xong! Lên cho ta, giết cái thằng cáo đội lốt hổ Tây Liêu này trước cho ta!
Khắc Lý Sâm ban đầu đã có ý định rút lui, nhưng nhìn lại những mỹ nữ Hàn gia đang trên dơi bay thì lại lập tức bị sắc tâm che kín tâm trí, cũng vung tay hạ lệnh cho thủ hạ:
- Giết cho ta!
Mấy người Cát Nhĩ Bá Đặc, Ngải Mễ Lệ mặc dù đầy một bụng nghi hoặc, không rõ vì sao người đàn bà có khuôn mặt dữ tợn kia lại có thể biết Tiểu Khô Lâu Hàn Hạo. Bọn họ vẫn cho rằng Tiểu Khô Lâu là sinh vật triệu hoán của Hàn Thạc, do đó phải luôn ở lại Vong Linh giới, không thể xuất hiện ở Chúng Thần đại lục mới đúng.
Thời gian cấp bách, bọn họ cũng không nhàn rỗi đi hỏi Ôn Mạn kĩ càng về tình huống kì lạ của Tiểu Khô Lâu. Trong lòng mình, họ cũng không xem Hàn Hạo là một sinh vật đặc biệt quan trọng, sinh vật triệu hoán dù sao chỉ là sinh vật triệu hoán. Chưa được gặp Hàn Hạo hiện tại nên bọn họ vĩnh viễn không cách nào hiểu được hắn khủng bố đến dường nào!
Ôn Mạn có thể lý giải sự sốt ruột của bọn họ nên tuyệt không nhiều lời ngăn họ lại. Dõi theo dơi bay của Hàn gia bay xẹt qua trước mắt, nàng ta thoáng do dự đoạn âm thầm theo sau.
Ôn Mạn bản thân là một trong số những thủ lĩnh Liệp thần giả của hẻm núi lớn Long Sâm. Nàng ta hiểu rõ hơn nhiều thủ đoạn và lực lượng của những thế lực Liệp thần giả so với người Hàn gia. Chỉ cần người của Hàn gia xuất hiện trong địa bàn là bọn Côn Tây tuyệt đối có thể truy ra được tung tích của bọn họ rất nhanh.
Bọn Côn Tây đã lăn lộn nhiều năm ở đây, hiểu rõ địa hình như lòng bàn tay. Hắn nếu đã liên lạc, lôi kéo nhiều tốp thế lực như vậy đối phó Hàn gia, tự nhiên sẽ không cho phép họ thoát khỏi.
Sự thật chứng minh suy đoán của Ôn Mạn hoàn toàn chính xác!
Ba ngày sau, khi dơi bay chở Hàn gia sắp tới đỉnh một ngọn núi cao được mây mù che phủ thì họ phát hiện phía dưới nghìn nghịt đại hán vẻ mặt âm u, mắt lộ hung quang đứng chờ ở đó tự bao giờ.
Đám người mặc dù tụ tập thành nhóm với nhau nhưng giữa các nhóm vẫn duy trì một khoảng cách ngắn. Rất rõ ràng bọn họ không thuộc về cùng một nhóm thế lực, mà là do rất nhiều thế lực bất đồng hội tụ lại.
Mấy kẻ đứng đầu mắt lộ rõ vẻ tham lam, nhìn chòng chọc vào nhóm người Hàn gia đang tới gần. Có một số còn nuốt nước bọt liên tục, khóe miệng nhếch lên nét cười tàn nhẫn, vừa nhìn đã biết chính là Liệp thần giả giết người thành tính!
Không đợi dơi bay của Hàn gia đến gần, trong chốc lát đám Liệp thần giả đã ào ào bay lên không trung. Những tên cầm đầu lập tức đồng loạt triển khai thần chi lĩnh vực, nhanh chóng hình thành tầng tầng kết giới, rõ ràng chúng muốn dựa vào số kết giới này để ngăn trở dơi bay tấn công.
Trước kết giới dày đặc trước mặt, dơi bay của Hàn gia đã bị ép ngừng lại.
- Con mẹ nó! Bọn tiểu mao tặc các ngươi muốn làm gì?
Cát Nhĩ Bá Đặc biết bọn chúng chặng đường nhất định không có ý tốt, vừa lên tiếng đã không chút khách khí chửi ầm lên:
- Cút ngay cho ta!
Chắn phía trước dơi bay của Hàn gia là mười mấy nhóm thế lực Liệp thần giả tại hẻm núi Long Sâm. Mỗi một nhóm số người ít nhất cũng có mấy chục, bọn Côn Tây là nhóm có số lượng nhiều nhất, hơn ba trăm tên thủ hạ.
Mười mấy nhóm thế lực Liệp thần giả cùng tụ tập, tổng số người xấp xỉ một ngàn ba trăm, hơn nữa những kẻ cầm đầu gần như đều có thực lực Thượng vị thần. Cả một bầy sài lang nhe nanh múa vuốt trước mặt, phía Hàn lo lắng khó ứng phó nổi.
Côn Tây căn bản không xem Hắc Long đang thét to ra gì, lại quay sang những thủ lĩnh Liệp thần giả khác cười dâm đãng soi mói mấy nàng Phỉ Bích, Ngải Mễ Lệ, Phạm Ny, thỉnh thoảng lại chỉ chỏ Khiết Bích Nhi, Lỵ Toa, phát ra từng tràng cười đắc ý quái dị.
Bất luận là Phỉ Bích, Ngải Mễ Lệ hay Khiết Bích Nhi, Lỵ Toa đều là loại mỹ nữ chọn một trong trăm. Lại thêm tác dụng từ Niết đan do Hàn Thạc bào chế, làn da ai nấy đều trắng óng ánh, luôn giữ lại được hình tượng mỹ lệ nhất khiến chúng nhân khi thấy được đều tự nhiên sinh ra cảm giác kinh hãi trước vẻ đẹp của các nàng.
Liệp thần giả vốn là bọn sinh hoạt trên lưỡi đao liếm máu. Bọn chúng tìm kiếm đủ loại kích thích, đối với những nữ tử mỹ lệ tự nhiên càng có dục vọng chiếm đoạt mãnh liệt. Phỉ Bích, Ngải Mễ Lệ… tướng mạo xuất chúng, có lực hấp dẫn trí mạng với bọn chúng, làm cả bọn trong lúc nhất thời đều quên đi mục đích chủ yếu.
Theo bọn Liệp thần giả Côn Tây thấy, vệ sĩ Hàn gia căn bản không đủ đáng sợ, quan trọng nhất là bọn họ không hề phát hiện có cường giả Thượng vị thần trong đội ngũ Hàn gia. Một nhóm thế lực như vậy mặc dù số người không ít, nhưng bọn chúng cũng không để vào đâu.
- Hắc hắc, ta muốn con đàn bà kia, phụ nữ thành thục như trái mật đào có vị ngon nhất. Ha ha, không ai được cướp của ta! - Khắc Lý Sâm chỉ vào Ngải Mễ Lệ cười dâm dật, dường như tất cả mọi thứ của Hàn gia đều mặc cho bọn chúng tước đoạt.
- Tiểu mỹ nữ kia là của ta, đó là loại ta thích nhất!
Côn Tây chỉ vào Lỵ Toa đang lo lắng hoảng sợ, hắc hắc cười quái dị nói:
- Các huynh đệ, các ngươi đều nhìn đã mắt rồi, chúng ta trước hết phân chia chiến lợi phẩm đi!
- Chậc chậc, đám này ngon hơn Ôn Mạn đê tiện kia nhiều! Chẳng những vóc người hạng nhất, ai nấy đều khiến người ta chảy nước miếng! Ừm, chúng ta trước cứ phân chia những mỹ nữ này trước, sau đó sẽ nói đến các chiến lợi phẩm khác! Xem ra hôm nay được vui thú một bữa rồi! - Một gã thủ lĩnh Liệp thần giả khác cũng cười dâm đãng, cả bọn quả thật không coi người Hàn gia ra gì.
Hàn gia từ khi tới Chúng Thần đại lục, cho tới bây giờ chưa hề bị làm nhục kiểu này. Đám Huyết Linh, Bác Lan Tư, Cát Nhĩ Bá Đặc đều tức muốn vỡ phổi. Chúng nữ bị điểm mặt càng hận không thể chém nát bấy bọn này.
Chỉ có điều bất luận Ngải Mễ Lệ hay Phỉ Bích đều rõ đối mặt mười mấy tên Thượng vị thần hung tàn cộng thêm hơn ngàn tên Liệp thần giả thì bọn họ căn bản không hề có khả năng chiến thắng.
Tính tình nóng nảy như Cát Nhĩ Bá Đặc, Huyết Linh, mắt thấy chủ mẫu bị người khác làm nhục đã chuẩn bị xông ra, lại bị Ngải Mễ Lệ đánh mắt sốt ruột ngăn chặn.
Phỉ Bích xanh mặt, lạnh giọng:
- Chúng ta là người của Hàn gia tại Ám Ảnh thành, có mối quan hệ rất tốt với các đại gia tộc tại Tử Vong thần vực. Các ngươi dám tìm chúng ta gây phiền phức, Hắc Ám thần vực, Tử Vong thần vực lập tức sẽ phái lượng lớn thần vệ bao vây tiêu diệt! Các vị, nếu như các ngươi bằng lòng cho qua, chúng ta có thể dâng tặng năm trăm vạn hắc tinh tệ, thế nào?
- Ha ha, ngươi hù dọa ai đấy?
Côn Tây ngửa mặt lên trời cười vang, nói:
- Ngươi cũng không nhìn xem chúng ta là ai, chúng ta ngày ngày mua bán gì? Hắc hắc, chúng ta là Liệp thần giả, mục đích của bọn ta chính là chuyến đi này, chúng ta nếu như sợ cái bọn thần vệ ở hai đại thần vực thì đã sớm rửa tay mặc kệ rồi!
- Đừng rườm lời với bọn chúng nữa, những con đàn bà này ta càng nhìn càng ngứa ngáy, chúng ta sao có thể trơ mắt nhìn bọn chúng trốn thoát trước mặt được! - Khắc Lý Sâm phất tay, có vẻ không thể chờ đợi được nữa.
- Đợi một chút!
Ngay vào lúc này, Ôn Mạn từ phía sau dơi bay lướt ra. Nàng ta đảo mắt qua đã biết dâm tính của bọn Côn Tây bộc phát, vội vàng nói:
- Ta hỏi qua rồi, bọn họ biết Hàn Hạo, các ngươi tốt nhất đừng có hành động thiếu suy nghĩ!
Lời vừa nói ra, những thủ lĩnh Liệp thần giả đều khá sửng sốt, có vẻ vô cùng e ngại Hàn Hạo nên lập tức do dự, xem ra dường như muốn rút lui.
Mà ngay cả Côn Tây và Khắc Lý Sâm cũng đều biến sắc, xem ra mặc dù Hàn Hạo đã rời khỏi Long Sâm, hai tên bọn chúng vẫn rất kiêng dè người này.
- Ôn Mạn, ngươi ít nói chuyện giật gân đi!
Côn Tây cáu kỉnh mắng:
- Lời bọn chúng nói ai mà tin được! Hừ, Hàn Hạo ở hẻm núi lớn Long Sâm này nhiều năm như vậy, ta trước giờ vẫn không phát hiện hắn từng có người thân bằng hữu nào! Đừng tưởng rằng cái gia tộc họ Hàn có quan hệ với Hàn Hạo, ngươi hù dọa ai đấy?!
- Ta hỏi rõ rồi, bọn họ nói Hàn Hạo đích thật là người của Hàn gia!
Ôn Mạn thản nhiên nhìn Côn Tây, nói lạnh lẽo:
- Ngẫm lại thủ đoạn của Hàn Hạo đi! Nếu như hắn biết ai động đến người của hắn, với cá tính Hàn Hạo, không ai thoát khỏi hắn đuổi giết! Ở nơi này, Hàn Hạo hoành hành nhiều năm như vậy nhưng trước giờ chưa từng nếm mùi thất bại, mà ngay cả mấy đại gia tộc ở Tử Vong thần vực muốn giết thủ hạ của hắn cũng không ai may mắn sống đến bây giờ!
Những thủ lĩnh các thế lực nhỏ vừa nghe Ôn Mạn nói như vậy, ánh mắt mỗi tên đều lập lòe. Xem ra cái bóng Hàn Hạo ở hẻm núi Long Sâm quá lớn, chỉ Ôn Mạn chấn nhiếp thôi mà bọn chúng đã bắt đầu luống cuống.
- Đồ đê tiện, bớt nói nhảm đi!
Côn Tây ở hẻm núi lớn Long Sâm luôn bị thế lực Hàn Hạo áp chế. Hiện tại Hàn Hạo đã mang thủ hạ rời đi, hắn không dễ dàng mới ngoi lên được, giờ phiền muộn nhất là có người nhắc tới Hàn Hạo bên tai hắn.
- Bọn kia muốn dùng danh hiệu Hàn Hạo để hù chúng ta, mọi người đừng để bị lừa. Các ngươi cũng đều biết Hàn Hạo không có thân nhân, chúng ta sớm xử lý chuyện này đi!
- Nghĩ lại đi, Hàn gia nhiều mỹ nữ, nhiều của cải như vậy, hôm nay đều là của chúng ta... - Côn Tây tiếp tục mê hoặc.
Có lẽ lời giải thích của Côn Tây đã có tác dụng, hoặc có lẽ đám Liệp thần giả đã bị mê hoặc tâm trí. Những thủ lĩnh Liệp thần giả lại tự động viên tinh thần mình, bắt đầu vung tay hạ lệnh cho thủ hạ từ các phương hướng bao vây dơi bay của Hàn gia lại.
Ôn Mạn thấy chuyện đã đến nước này thì biết dù mình có nói gì nữa cũng đều vô dụng, chỉ đành than thở. Nàng biết nếu mình còn kiên trì khuyên bảo tiếp thì có lẽ ngay cả nàng cũng không trốn khỏi độc thủ của đám ác nhân này, chỉ đành lặng lẽ lui xuống.
Giờ phút này, tình thế hết sức căng thẳng.
- Các vị, náo nhiệt nhỉ! - Một tiếng cười lanh lảnh lạnh lùng từ nơi xa truyền đến. Sau đó một đại hán cô độc thân đầy vết thương xuất hiện, hắn tu luyện Hủy Diệt lực lượng, chỉ biểu hiện cảnh giới Trung vị thần hậu kì, thực lực so với bất luận một thủ lĩnh Liệp thần giả nào cũng đều kém hơn ít nhất một bậc.
Nhưng một người như thế lại khiến cho đám thủ lĩnh này thấy trầm trọng.
- Tây Liêu, các ngươi không phải đã rời hẻm núi lớn Long Sâm rồi sao? Trong đám có một tên thủ lĩnh tươi cười, vừa mới rồi còn ngông nghênh, giờ đã đổi thái độ nhanh như chớp, cười nói với người tên Tây Liêu thực lực thấp hơn hắn một bậc.
Côn Tây và Khắc Lý Sâm sắc mặt rất mất tự nhiên, cau mày nhìn người không nên xuất hiện ở chỗ này. Côn Tây sầm mặt hỏi:
- Tây Liêu, ngươi hiện tại đáng lẽ phải đi theo thủ lĩnh của ngươi ở Vùng Đất Hỗn Loạn, vì sao vẫn ở lại Long Sâm này?
- Ha ha!
Tây Liêu cười vang, đoạn quát lạnh:
- Chuyện của chúng ta khi nào đến phiên Côn Tây ngươi quản vậy?
Dừng một chút, Tây Liêu liếc mắt về phía dơi bay của Hàn gia, rồi nói với những thủ lĩnh Liệp thần giả:
- Lúc trước thủ lĩnh chúng ta đã truyền lệnh, dặn chúng ta không được phép động đến người của Hàn gia! Cũng không được cho người khác động vào người Hàn gia! Hắc hắc, ta không biết thủ lĩnh vì sao lại ra mệnh lệnh kỳ quái này, tuy nhiên đã là mệnh lệnh của thủ lĩnh thì nhất định phải tuân thủ!
- Tây Liêu, các ngươi đã rời khỏi Long Sâm này rồi, còn quản nhiều như vậy làm gì?
Khắc Lý Sâm lạnh lùng nói:
- Huống chi, chỉ bằng Tây Liêu ngươi thì chống đỡ được ai? Ngươi có tư cách gì mà càn rỡ ở nơi này? Hắc hắc, Hàn Hạo vắng mặt, các ngươi còn có thể đảo lộn được trời hay sao?
Tây Liêu mắt lóe hung quang, nhe răng cười nói:
- Mọi người đều biết nhóm người này đi đâu, tính tình thủ lĩnh thế nào ta còn không rõ sao? Hắc hắc, trước khi đến ta đã nói tình huống cho mấy huynh đệ rồi, nếu có chuyện ngoài dự liệu họ sẽ đưa tin đến thủ lĩnh Hàn Hạo đang ở Vùng Đất Hỗn Loạn. Hôm nay các ngươi có thể giết ta, lão tử dù sao khi bước đến nơi này đã giác ngộ mình sẽ chết bất cứ lúc nào! Tuy nhiên, ta nghĩ các vị cũng đều biết tính tình thủ lĩnh nhà ta, hắc hắc, các ngươi dám làm chắc hiểu hậu quả chứ?
Lời vừa nói ra, sắc mặt toàn bộ thủ lĩnh Liệp thần giả hoàn toàn biến đổi, dường như không ngờ rằng Tây Liêu còn có hậu chiêu này, làm cho bọn chúng lâm vào thế khó xử, biết rõ rằng dù hôm nay có giết Tây Liêu và người của Hàn gia thì chuyện nhất định sẽ bị Hàn Hạo biết được.
- Đã là Hàn Hạo lên tiếng thì ta sẽ không tham dự nữa!
Không khí trầm lặng kéo dài một lúc chợt có một gã thủ lĩnh cười khan một tiếng, nói với Tây Liêu:
- Khi nào gặp Hàn Hạo, nói với hắn ta hỏi thăm sức khỏe, An Long ta vĩnh viễn sẽ không đối địch với hắn!
- Hắc hắc, nhất định nhất định! - Tây Liêu ngoài cười nhưng trong không cười, rất có phong độ của một đại tướng.
- Vậy ta cũng không thể không nể mặt Hàn Hạo. Côn Tây à, thật có lỗi, ta cũng không tham dự nữa! - Lại có một thủ lĩnh khác bỏ đi.
- Ậy... Hàn Hạo khi còn ở Long Sâm đối xử với ta không bạc, ta quyết không thể ra tay với người của hắn!
- ...
Từng gã thủ lĩnh ngay tại thời điểm mấu chốt nhất đều đánh trống lui quân dưới dư uy của Hàn Hạo. Đám này đều kiềm chế ý nghĩ muốn động thủ với Hàn gia, đánh tiếng với Tây Liêu rồi vội vội vàng vàng dẫn người rời đi.
Chớp mắt cái chỉ còn lại có hai kẻ đầu trò Côn Tây, Khắc Lý Sâm cùng đám thủ hạ. Bọn chúng trơ mắt nhìn những tên thủ lĩnh Liệp thần giả khác rời đi mà đành chịu, lòng thầm “hỏi thăm” Hàn Hạo không biết bao nhiêu lần.
Trên dơi bay, mấy người Cát Nhĩ Bá Đặc, Ngải Mễ Lệ, Phạm Ny đưa mắt nhìn nhau, mặt nghệt ra, không hiểu rốt cuộc là thế nào, Tiểu Khô Lâu đó đến hẻm núi lớn Long Sâm lúc nào, vì sao những kẻ suốt ngày liều mạng này lại sợ hắn đến vậy?
Chỉ có Bác Lan Tư linh quang chợt động, bỗng nhiên quát khẽ:
- Hóa ra là hắn!
- Ai? - Huyết Linh, Cát Nhĩ Bá Đặc đồng thời truy hỏi.
Bác Lan Tư nhắc nhở hai người:
- Còn nhớ thiếu niên thần bí ta đã đề cập với các ngươi không? Hắn là kẻ cường đại nhất trong số những Liệp thần giả tại hẻm núi lớn Long Sâm này, đến nay không có bao nhiêu người biết lai lịch của hắn. Không ngờ rằng lại là người mình!
- Vậy chắc không sai được rồi!
Hắc Long cười khổ nói:
- Cái tên kia từ rất sớm đã vô cùng lợi hại rồi, thực sự không ngờ rằng hắn có ảnh hưởng lớn đến vậy tại đây!
- Côn Tây, Khắc Lý Sâm, hai người các ngươi thực sự muốn đối đầu với thủ lĩnh nhà ta ư?
Tây Liêu liếc xéo Côn Tây, Khắc Lý Sâm, cười lạnh:
- Hắc hắc, ta khuyên các ngươi tốt nhất nên buông bỏ, chuyện này ta coi như chưa xảy ra! Nếu không, bản thân các ngươi chắc biết hậu quả rồi!
- Mẹ nó, ta không tin thứ tà môn này!
Côn Tây dường như bị sự cuồng vọng của Tây Liêu chọc giận, hắn trợn mắt quát to:
- Nếu như Hàn Hạo thực sự ở nơi này, có lẽ ta sẽ nể mặt hắn! Con mẹ ngươi, chỉ một Trung vị thần nho nhỏ mà cũng dám khua chiêng gióng trống trước mặt ta à. Hừ, Hàn Hạo đã tới Vùng Đất Hỗn Loạn, có thể còn sống trở về hay không cũng rất khó nói, cho dù hắn trở lại, cùng lắm lão tử không sống ở đây nữa là xong! Lên cho ta, giết cái thằng cáo đội lốt hổ Tây Liêu này trước cho ta!
Khắc Lý Sâm ban đầu đã có ý định rút lui, nhưng nhìn lại những mỹ nữ Hàn gia đang trên dơi bay thì lại lập tức bị sắc tâm che kín tâm trí, cũng vung tay hạ lệnh cho thủ hạ:
- Giết cho ta!
/1026
|