Đại Minh Võ Phu

Chương 88

/214


Đại Minh Võ Phu
Tác Giả: Đặc Biệt Bạch
Chương 88: Không biết phân biệt.



 ​


Trình Đồng Đầu hứa bừa hứa bãi, sau lại đổi ý. Nhưng lời nói của Trần Nhị Cẩu rất là chu toàn. Không đợi Triệu Tiến trả lời, bên kia Trần Thăng cười lạnh một tiếng nói:
- Lúc nãy thì rụt đầu không dám ra, giờ mới đưa mười lạng bạc lởm ra, định lừa đứa trẻ con ba tuổi sao? Hắn tính toán giỏi đấy.

Lúc ấy nếu không phải Trần Nhị Cẩu chủ động chỉ điểm, e rằng đúng là không cứu được Mộc Thục Lan ra được. Nếu không biết thì còn được, đằng này Trình Đồng Đầu rõ ràng biết mà không nói, đúng là khốn kiếp.

- Không cần phải nổi nóng, Trần Nhị Cẩu đã chỉ điểm cho bọn ta, ân tình này, bọn ta sẽ ghi nhớ.
Triệu Tiến quay lại nói một câu.


Trong đám người Triệu Tiến, Trần Thăng và hắn là có tình cảm sâu đậm nhất, thời gian quen nhau lâu nhất, nói năng cũng rất thoải mái. Nghe thấy Triệu Tiến nói thế, Trần Thăng còn bĩu môi nói:
- Cũng không phải nói bọn Tiểu Dũng, cái loại phân trứng Đồng Đầu kia bình thường được cha ngươi chiếu cố không ít, đến khi dùng hắn lại có cái thói này, đúng là…

Nhìn ánh mắt của Triệu Tiến trở nên sắc bén, Trần Thăng mới thôi không nói nữa.

Tuy rằng đang chửi Trình Đồng Đầu, nhưng Trần Nhị Cẩu nghe cũng không thấy thoải mái cho lắm. Y nhìn Lưu Dũng đang đứng một góc, thấy nét mặt gã vẫn bình thường, vừa ăn vừa cười đùa với Tôn Đại Lôi.

Trần Nhị Cẩu nghĩ thầm rằng việc mình cần làm đã xong. Giờ nên cáo từ rút lui, định nói lại ngần ngừ, bụng nghĩ nếu mình rút lui, Lưu Dũng sẽ nói với bọn Triệu Tiến những điều cả hai vừa mắt thấy tai nghe được. Đáng nực cười Trình Đồng Đầu kia nói lòng Lưu Dũng không ở bên mình, có thể đi theo nhân vật anh minh như Triệu Tiến này, ai còn sẽ quan tâm đến loại người hồ đồ không phân rõ nặng nhẹ như ngươi chứ.

Như vậy, chi bằng tự mình nói ra. Trần Nhị Cẩu cắn môi, hắng giọng nói:
- Tiến thiếu gia, chư vị thiếu gia, khi mới đến nghe được đại ca của tiểu nhân nói, hắn sẽ đi Vân Sơn tự. Vì đám hòa thượng kia sẽ không chịu để yên, các vị thiếu gia chắc chắn sẽ còn bị chuốc họa. Đến lúc đó, hắn sẽ kiếm được một ân tình, có thể kết giao quan hệ được với bên Vân Sơn tự đó.

Nghe nói vậy, Trần Thăng đứng bật dậy, khua tay lên nói:
- Đúng là hạng người có mắt như mù, hừ, đến cục diện này rồi mà hắn còn muốn mật báo cho đám hòa thượng đó, tưởng gây khó dễ cho chúng ta được hay sao?

Triệu Tiến không ngăn lại, chỉ quay nhìn Lưu Dũng. Lưu Dũng đang đứng đực ra đó há hốc mồm kinh ngạc, bụng nghĩ Trần Nhị Cẩu mới không phân biệt được đúng sai, sao lại đi nói hết ra như vậy.

Tuy nhiên, thấy Triệu Tiến nhìn mình, Lưu Dũng cũng gật đầu nói:
- Đúng thế, đại ca của ta nói vậy.

Lưu Dũng rõ ràng biết mình nên đứng vào một bên, gã có thể tới làm việc cho Trình Đồng Đầu vì mối quan hệ với Triệu Tiến, đương nhiên là hiểu được trong ngoài rất đúng mực.

Nghe Lưu Dũng xác nhận, những người trong viện tử sắc mặt nghiêm lại. Ngay cả Vương Triệu Tĩnh cũng bỏ quyển sách đang cầm trên tay xuống. Triệu Tiến vẫn rất bình tĩnh, mỉm cười nói:
- Không thể nghĩ được Trình Đồng Đầu lại suy tính thấu đáo như thế.

Bên kia Trần Nhị Cẩu nhìn thấy Lưu Dũng xác nhận, càng cảm thấy việc mình làm là đúng.Vừa định cáo từ, lại nghe Triệu Tiến nói:
- Ở đây mứt hoa quả và món điểm tâm cũng không đến nỗi nào, Trần Nhị Ca đừng vội đi, hãy ăn một chút.

Trần Nhị Cẩu muốn giữ ý, Triệu Tiến cười nói:
- Hãy đợi chút.

Mặc dù vẫn cứ tươi cười nói, Trần Nhị Cẩu vẫn cảm thấy thần thái của Triệu Tiến rất lạnh lùng, tự nhiên rùng mình, gật đầu liên tục nói:
- Vậy tiểu nhân không khách khí nữa.

Cả bọn đều muốn đợi cho Trần Nhị Cẩu đi rồi mới tranh luận, không nghĩ được là Triệu Tiến giữ gã lại. Trần Thăng vừa định hỏi, nhìn thấy Triệu Tiến tìm cái khóa đá và ngồi xuống, trầm ngâm suy tư, cả bọn thấy kỳ lạ, nhưng không dám quấy rầy.

Trong sân bỗng chốc yên ắng hẳn, làm cho Mộc Thục Lan ở trong phòng tò mò, cô gái vén rèm nhìn ra, thấy không sao mới tiếp tục quay vào.

Triệu Tiến suy tư không lâu, đứng dậy rất nhanh, đi đến trước mặt Trần Nhị Cẩu cười nói:
- Trần Nhị ca, ngươi hiện nay đang là thân tín của Trình Đồng Đầu, có thể nói với ta điều này không, trong tay của Trình Đồng Đầu có bao nhiêu người có thể đánh đấm được, mỗi tháng có thể nộp vào sổ sách bao nhiêu bạc?

Vừa nói gã là thân tín, vừa hỏi chuyện cơ mật, vả lại hai vấn đề này đều khiến cho Trần Nhị Cẩu lạnh toát xương sống, tim đập thình thịch.

Triệu Tiến hỏi vấn đề này không gằn giọng, tất cả trong sân đều nghe rõ. Cả bọn đều im lặng, Vương Triệu Tĩnh đặt sách xuống đứng lên, đi ra cửa cài then lại, và đứng trước cửa. Trần Thăng hai tay nắm chặt thanh trường đao, bước vài bước đến gần Triệu Tiến.

- Trần Nhị ca, không tiện nói thì thôi, không sao.
Triệu Tiến vẫn cười cười nói.

Thời tiết hơi lạnh, nhưng Trần Nhị Cẩu vẫn toát mồ hôi hột. Cả bọn trong viện tử đều đứng cả dậy. Lưu Dũng thì đang đứng cạnh Vương Triệu Tĩnh. Trần Nhị Cẩu nhìn trước ngó sau, người run lên. Gã đã đánh nhau nhiều lần với bọn Triệu Tiến, cũng cảm thấy chỉ là một đám mới trưởng thành có thủ đoạn, nhưng loại áp bức và sát khí hôm nay là như nào, trên tay dính máu có mạng người quả nhiên là khác biệt rất lớn.

Nhìn Trần Nhị Cẩu đứng đực ra đó ngần ngừ. Triệu Tiến ngẩng mặt nhìn lên trời, ôn tồn nói:
- Cũng đã muộn rồi, Trần Nhị Cẩu còn có việc bên đó? Hay là về trước đi!

Nói xong đưa tay ra dấu mời. Trần Nhị Cẩu thấy Triệu Tiến đưa tay kiểu đó càng sợ sệt run lẩy bẩy. Triệu Tiến cười ha hả, xua tay nói:
- Tránh ra, tránh ra, còn ngăn không cho Nhị ca đi à?

Vương Triệu Tĩnh liếc mắt nhìn Triệu Tiến, hiểu được Triệu Tiến nói nghiêm túc. Lúc đó mới gật gật đầu đứng sang một bên. Trần Nhị ca quay đầu nhìn lại, nghĩ không biết có nên đi hay không, song còn ngập ngừng, nuốt miếng nước miếng trong mồm, vẫn không dám nhúc nhích.

Trong một khoảnh khắc, Trần Nhị Cẩu thấy lưng mình đã ướt đầm mồ hôi. Gã cố nặn ra nụ cười, nói:
- Mấy việc nhỏ đó có gì mà không tiện nói, đại ca nhà ta, không, Trình Đồng Đầu bên đó có khoảng mười sáu người đánh đấm được, bình thường có thể gọi một lúc hơn năm mươi người, nếu như bỏ tiền ra, có thể gom được hơn trăm người.

Nói xong câu đó, Trần Nhị Cẩu để ý Triệu Tiến đang nhìn Lưu Dũng. Lưu Dũng đứng đó ngập ngừng rồi cũng gật đầu, chí ít cũng không bảo nói hươu nói vượn, trong lòng Trần Nhị Cẩu thấy may mắn.

-Về phần kiếm chác được, Trình Đồng Đầu kiếm được rất nhanh. Hắc Hổ Tài Thần Miếu mỗi tháng có thể nộp vào sáu mươi lượng bạc, mấy ổ gái điếm mà hắn bảo kê mỗi tháng nộp khoảng mười lạng, đất đai mỗi tháng có khoảng bảy, tám lạng gì đó. Hắn còn có khoản chia muối, khoản tiền này thì tiểu nhân không rõ, nhưng mỗi tháng có khoảng hơn hai mươi lạng là chắc chắn. Hẳn là vẫn còn những khoản thu khác, những khoản đó thì tiểu nhân không biết….
Trần Nhi Cẩu mới nói còn e dè, song càng nói càng trôi chảy.

- Một tên thủ lĩnh lưu manh, lăn lộn giang hồ, hàng năm không ngờ có nhiều khoản kiếm chác như vậy.
Vương Triệu Tĩnh ở bên cạnh ngạc nhiên nói. Mỗi năm có đến hơn nghìn lạng bạc, thế không thế coi là một con số nhỏ được.

Triệu Tiến cười nói:
- Hắn kiếm không ít, nhưng số kiếm được chắc chắn phải chia cho người trong nha môn một nửa, còn phải cho bọn ở dưới, còn lại không nhiều lắm.

Trần Thăng và Triệu Tiến hoàn cảnh không khác nhau mấy, cũng hiểu được tương đối cái triết lý sống ở đây, cười cười nói:
- Nộp sáu phần vẫn còn là ít, nhưng chắc chắn hắn cũng tìm cách giấu diếm.

Không khí có phần bớt căng thẳng, Triệu Tiến lại nói với Trần Nhị Cẩu đang đứng đó:
- Đa tạ Trần Nhị ca cho biết nhiều như vậy. Ta còn nhờ Trần Nhị ca về nói với Trình Đồng Đầu, Đồng Đầu đại ca đã giúp rất nhiều, ta xin cảm tạ, đừng nghĩ nhiều, việc này hắn cũng có cái khó của hắn, mọi người sau này không nhắc đến nữa.

Nhìn Triệu Tiến có ý tiễn khách, Trần Nhị Cẩu chỉ cảm thấy cổ họng khô rát, nhưng cũng không dám đi ra. Triệu Tiến vẫn giữ nét mặt tươi cười, Trần Nhị Cẩu cảm thấy mình không thể hiểu nổi kẻ đang đứng ở trước mặt, không hiểu được hắn đang muốn gì. Song Trần Nhị Cẩu cũng ý thức được một chút, nếu như mình cứ thế bỏ đi, sau này chắc chắn sẽ hối hận.

- Tiến thiếu gia, Trình Đồng Đầu là Trình Đồng Đầu, tiểu nhân là tiểu nhân. Năm đó tiểu nhân chẳng khác gì con kiến, hôm nay có thể ăn no mặc ấm, tiểu nhân mãi mãi ghi nhớ ân tình của Tiến thiếu gia, mãi mãi không quên.
Trần Nhị Cẩu bất giác mở miệng, lắp ba lắp băp.

Triệu Tiến ngẩn người, hắn có vẻ buồn bực vì đối phương sợ hắn đến mức như vậy, nhưng thế mới phù hợp với mong muốn của hắn. Triệu Tiến gật gật đầu, ôn tồn nói:
- Trần Nhị ca đừng khách khí vậy, ngươi cũng giúp ta rất nhiều, ta cũng sẽ luôn nhớ đến, Trần Nhị ca hãy về trước đi. Mấy ngày tới hãy làm những điều nên làm, cũng đừng nghĩ ngợi nhiều.

Nghe đến đó, Trần Nhị Cẩu tỏ vẻ thoải mái hẳn lên. Triệu Tiến ngừng một lát, rồi nói thêm:
- Trần Nhị ca làm việc rất có chừng mực, hiểu bao quát. Ta cảm thấy giờ đây, tình cảnh này của ngươi rất uất ức rồi. 

 

 

 

 

 

 

 

 

 


/214

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status