Đôi mắt đen kia như điểm thêm nước sơn, ánh lên đầy bóng dáng của Khánh Kỵ, một chút ánh sáng họa ra đường vòng cung, theo ánh mắt của nàng hướng xuống phía dưới chợt hiện là thanh kiếm sắc bén trong tay Khánh Kỵ. Chốc lát, trong mắt Quý Tôn Tiểu Man tràn ngập cảm giác kinh hãi, hoảng sợ, hối hận.
Khánh Kỵ vừa nhìn thấy nàng, liền dốc sức dồn lực thu kiếm về. Nhát kiếm này là Khánh Kỵ dốc toàn lực, phóng ra với sức mạnh ghê gớm, muốn thu kiếm lại không phải là chuyện dễ dàng. Kiếm này bổ tới trán của Quý Tôn Tiểu Man thì dừng lại. Cùng lúc đó, kiếm thế của Quý Tôn Tiểu Man định đâm vào cổ họng Khánh Kỵ cũng được nàng ra sức thu lại.
Cơ thể hai người đều đứng bất động. Một cơn gió thổi qua, vài sợi tóc trên trán Quý Tôn Tiểu Man bay xuống, cũng cùng lúc đó một giọt máu đỏ sẫm từ cổ họng Khánh Kỵ chảy ra, dọc theo lưỡi kiếm sáng như gương dần dần chảy xuống ngoằn ngèo như con rắn, trượt đến nửa lăn rớt xuống dưới kiếm. Tuy nhiên trên thân kiếm một giọt cũng không dính.
Con ngươi dường như đã bất động của Quý Tôn Tiểu Man hơi hơi lấp lánh, đã khôi phục lại vài phần sinh khí. Khánh Kỵ nhìn thấy một bóng mơ hồ trong đôi mắt nàng. Hắn theo bản năng nhìn xuống phía dưới, liền nhìn thấy trên lưỡi dao sáng như gương trong tay nàng cũng có một hình ảnh mơ hồ hiện ra. Khánh Kỵ chợt ngộ ra, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, liền thấy một cái lưới lớn chụp lên đầu hắn.
Ở lùm cây bên kia, Chu Bát đắc ý đứng đó. Cái võng vừa rồi là do hắn quăng ra,cái lưới lớn hất lên không trung giống như đóa nụ nở hoa, nở rộ xòe ra giữa không trung rồi lại từ từ rơi xuống, chụp lấy con cá ở giữa…
"Ai! Nàng lúc đó rõ ràng đã kinh ngạc khôn xiết, khó mà nhúc nhích được. Nhát kiếm của ta đáng ra đã chém tới, coi như vì gặp cố nhân không nỡ hạ thủ, ta cũng không nên lòng dạ hẹp hòi. Ta bị bắt sống, đám Tề Báo, Bắc Cung Hỉ không thấy bóng dáng của ta nhất định sinh nghi, chỉ sợ bọn họ không dám ra tay. Ta mà chết, mấy vạn tướng sĩ của ta sẽ làm thế nào đây?"
Khánh Kỵ quần áo rách tả tơi, mình đầy thương tích bị khóa trên cột đá thủy lao. Khánh Kỵ tự trách mình, bị nỗi đau này khắc sâu trong lòng.
Khánh Kỵ sau khi bị bắt về Phủ đệ Công Mạnh Trập, lập tức bị tra tấn bức cung. Khánh Kỵ nói đông nói tây, đương nhiên không để lộ ra chân tướng sự tình, nói tưởng là thật mà lại là giả, lại làm cho Công Mạnh Trập sinh nghi.
Năm ngoái khi Khánh Kỵ lần đầu đến nước Vệ, đã từng đến Đế Khâu bái kiến Vệ Hầu, lúc đó trong triều có mặt rất nhiều công khanh đại phu, nhưng Công Mạnh Trập lại không tham dự nên đối với Khánh Kỵ Công Mạnh Trập không hề có chút ấn tượng. Tên Công Mạnh Trập này chỉ ham mưu danh cầu lợi nắm giữ quyền lực, đối với những nghi lễ ngoại giao không hề hứng thú. Hắn không thích lộ diện trước công chúng, Chuyện này đại khái có liên quan đến khuyết tật của hắn thuở xưa. Không phải bất đắc dĩ, Công Mạn Trập tuyệt đối không muốn lê cái chân tật nguyền của hắn xuất hiện trước mặt người khác. Trời dần tối, Công Mạnh Trập từ đầu tới giờ vẫn chưa tra rõ được thân phận của Khánh Kỵ, đành phải tạm giam Khánh Kỵ đợi mai tra hỏi tiếp.
Khánh Kỵ lúc này bị trói trên cột đá, vết thương trên người đau rát như thiêu như đốt. Nhưng nghĩ đến tình hình gấp gáp hiện giờ ở Đế Khâu, nghĩ đến mấy ngàn tướng sĩ của mình đã xuất phát tiến về Thanh Ngõa Quan, trong lòng Khánh Kỵ lại như lửa đốt. Nhưng mà, Khánh Kỵ tự nhiên lại không hối hận, nếu thời gian quay ngược trở lại, cho hắn thêm một lần nữa, hắn có thực sự nhẫn tâm vung kiếm chém vỡ đầu Quý Tôn Tiêu Man không? Hắn không biết .
Trên người bị tra tấn, chỗ nào cũng bị thương, nửa người bị ngâm trong nước. Vết thương ở nửa người phía trên vẫn nóng rát như thiêu như đốt, vết thương ở dưới bị ngâm trong nước ao lạnh buốt vốn đau rát nhức nhối giờ đã không còn cảm giác nữa.
Ở góc tường ẩm ướt,phía trên cao có một cái cửa sổ, ánh trắng mỏng manh yếu ớt đang chiếu vào, Khánh Kỵ ngẩng đầu nhìn thứ ánh sáng duy nhất trong nhà lao tối tăm, cười khổ một tiếng, ngẩn ngơ nghĩ:
- Ta, chung quy vẫn không phải là kẻ máu lạnh vô tình, giết người không nương tay, mọi việc lấy lợi ích của bản thân làm trọng. Rốt cuộc, thời gian ta ở trong cái thời đại ngươi lừa ta gạt, đấu đá lẫn nhau, không từ một thủ đoạn nào này cũng chưa lâu. Nói thì dễ làm mới khó, nghĩ cho thông đạo lý rồi chưa hẳn có quyết tâm mà ngoan độc cho được. Có điều, ta chết không tiếc, các huynh đệ vì ta mà chết, hi sinh này vô nghĩa mất rồi…
Khánh Kỵ gục đầu, thở dài sầu não!
Đời người vốn đầy mâu thuẫn. Trong đường đời không ngừng xuất hiện những ngã rẽ cần phải lựa chọn, một khi đã chọn thì không có đường lui. Cho dù chọn con đường nào rồi cũng mất đi vài thứ, đánh rơi vài thứ.
Đời người vốn đầy nuối tiếc, nhưng đây cũng là nơi phồn hoa mỹ lệ mà nhân loại vạn vật trên cõi này đã tạo nên. Nếu như loài người hoàn toàn chỉ biết đến lợi hại được mất của bản thân thì nơi kia sẽ chỉ là màn bi kịch. Đặt mình vào trong đó, có ai lại không suy tính thiệt hơn đâu.
Trong lòng Khánh Kỵ cũng rõ rằng nếu như quay lại được, e rằng hắn cũng không nỡ ra tay. Đúng như cái ví dụ chặn tên mà hắn nói với Nam Tử. Nếu như đối phương và hắn không hề quen biết, hắn sẽ không do dự biến hắn thành cái khiên thịt, trong giây phút nguy cấp giữa cái chết và sự sống thì đại đa số con người đều ích kỷ. Nhưng nếu đối phương và ta quen biết nhau, mà lại có chút tình cảm chứ? Hoặc đối phương là một đứa bé hoặc một tiểu cô nương, hắn vẫn nhẫn tâm hạ thủ sao.
Con người vẫn là con người, không phải là một cái máy không có tình cảm chỉ biết lựa chọn đúng sai, có khi rõ ràng biết đó là sai, rõ ràng biết lựa chọn này sẽ khiến mình phải hối hận nhưng vẫn chọn…
Trong hoa viên, đêm xuống lạnh buốt, bầu trời trăng sáng tĩnh mịch chỉ có vài ngôi sao thưa thớt.
Quý Tôn Tiểu Man đặt ngang Thừa Ảnh kiếm, lặng lẽ ngồi bên cạnh bờ ao, ngửa mặt lên nhìn bầu trời đen như mực chiếu xuống trăng sáng như bàn ngọc, khuôn mặt thanh tú trắng ngần. Nàng có làn da sáng đẹp nhẹ nhàng, hai hàng lông mày nhíu lại, phảng phất nỗi u buồn.
Nàng tới Đế Khâu, sau khi tình cờ được Công Mạnh Trập thu nạp làm thực khách, thì muốn ở nhờ nơi đây, đợi Cơ Tống bên Lỗ quốc không si mê nàng nữa thì nàng trở về. Nàng không nghĩ lại gặp phải một tên Cơ Nguyên. Mấy ngày nay Vệ Hầu Cơ Nguyên ngày ngày chạy đến phủ Công Mạnh Trập, kiếm cớ mời nàng cùng đi luyện kiếm, lời nói và hành động biểu hiện rất tình tứ.
Mỗi khi nhớ đến Quý Tôn Tiểu Man đều dở khóc dở cười, chẳng nhẽ trời sinh nàng có mệnh làm phu nhân quân vương? Khi còn ở nhà thì có Lỗ quân Cơ Tống theo đuổi không bỏ, nàng phải cải trang thành nam nhi. Giờ tự nhiên lại đưa tới một Vệ Hầu Cơ Nguyên. Quý Tôn Tiểu Man thấy phiền toái không chịu được, mấy ngày nay đang tính lặng lẽ rời đi, tìm một nơi khác sống nhờ. Không ngờ hôm nay đột nhiên nàng lại nhận được lệnh đi bắt người.
Quý Tôn Tiểu Man tự nghĩ, mình làm thực khách ở đây, ở trong phủ này lâu cũng nhận được sự trọng đãi của Công Mạnh Trập, trước khi rời đi giúp ông ta một việc cũng coi như tròn bổn phận của thực khách, nếu cứ như vầy mà đi thì thật là áy náy. Nàng cũng không nghĩ được rằng lúc đó đi lại gặp đúng người mà đáng lý tuyệt đối không nên xuất hiện ở Đế Khâu này, ai mà ngờ được rằng người mà bọn họ muốn bắt lại là Khánh Kỵ
Quý Tôn Tiểu Man không kìm được lòng nhớ tới ngày kinh hoàng khi hai bên giao kiếm. Khánh Kỵ đằng sau có binh đuổi theo, con đường này vốn dĩ là con đường thoát duy nhất bọn chúng cố ý lưu lại, bởi vì mục đích của bọn chúng chính là bắt giữ hắn ta mà không phải là mang một cái xác trở về. Vì thế người có kiếm thuật cao nhất là nàng được bố trí ẩn sau lùm cây cản địch, còn Chu Bát hạ thủ bắt địch.
Nàng sau khi đâm kiếm ra liền kinh ngạc nhận ra đối phương là Khánh Kỵ, lúc ấy nàng kinh ngạc đến ngây người. Khoảnh khắc ấy, kiếm thế của Khánh Kỵ đã bổ tới mặt nàng rồi, thanh kiếm quyền uy đó thật là đáng sợ. Nàng kinh ngạc, sau lại hoảng sợ. Khi kiếm của nàng gần đến cổ Khánh Kỵ nàng lại thấy hối hận vô cùng. Nàng hận tại sao mình không nhẫn tâm ra tay, để hắn ta chết trong tay mình, nhưng mà…
Quý Tôn Tiểu Man nhè nhẹ đưa tay lên sờ sờ trán mình, ở chỗ này bị chém đứt mất mấy sợi tóc, vẫn còn một vết thương mờ mờ. Khi đó nàng kinh ngạc rồi lại hoảng sợ đến đờ người không biết phản ứng ra sao, lúc nàng hối hận thì kiếm thế đã đưa tới điểm cuối, muốn giành lại nhất thiết phải thu thân, những thứ này nhanh như là ánh chớp từ hòn đá lửa, nàng nghĩ đến nhưng đã không còn phản ứng kịp nữa.
Nếu kiếm Khánh Kỵ cứ như thế bổ tới, hắn ta tự nhiên có thể thoát thân, còn nàng thì sao, nàng giờ đây đã là cái xác chia đôi, hương tan ngọc nát. Nhưng hắn cuối cùng đã không ra tay, cho dù biết rõ đằng sau quan binh đuổi theo rất sát rồi, vả lại hắn ta bí mật xuất hiện tại Đế Khâu này ắt phải có nguyên do rất lớn. Nhưng mà tất cả điều này đều vì mình mà từ bỏ, cuối cùng hắn ta đã lựa chọn … đưa tay chịu trói.
Quý Tôn Tiểu Man trong lòng dâng lên một dòng chảy ấm áp, lan tỏa khắp cơ thể, khiến nàng không chút cảm nhận thấy cái lạnh của đêm thu.
Kiếm thế đó Khánh Kỵ vốn có thể đâm tới.
Quý Tôn Tiểu Man sinh ra trong gia đình quyền quý, tai nghe mắt thấy, đã nhìn quen tình cảnh như cha con, thân như huynh đệ nhưng cuối cùng cũng vì địa vị quyền lực, được mất thiệt hơn mà lừa gạt lẫn nhau, không chút nể nang. Vậy mà hắn ta…hắn ta vì tính mạng của mình mà từ bỏ… Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com
Nói thì dễ, làm được có dễ gì đâu.
Khi Khánh Kỵ bị bắt về phủ Công Mạnh Trập chịu cực hình tra tấn, Quý Tôn Tiểu Man vẫn chưa vào thủy lao, nàng không chịu được cảnh Khánh Kỵ chịu cực hình. Nhưng nàng biết Khánh kỵ nhất định đã phải chịu sự tra tấn đáng ra hắn không phải chịu. Nghĩ đến đây, đến cơm tối nàng cũng không ăn. Lúc này đêm càng ngày càng khuya, nàng nhẹ nhàng ngồi giữa vườn, trong lòng dậy sóng. Từ ngày phụ mẫu nàng qua đời nàng chưa từng đối với ai lo lắng rối ruột gan như bây giờ.
Nhớ đến lúc quen biết Khánh Kỵ, Quý Tôn Tiểu Man chợt cảm thấy mông mình ngứa ngứa, nhè nhẹ sờ sờ mông, cái kiểu đau này mang theo một cảm giác tê dại tựa hồ như lại truyền tới đầu ngón tay. Cái cảnh bị Khánh Kỵ vừa mắng vừa đặt lên đầu gối dữ dằn quất vào mông cứ nhảy nhót trong đầu nàng. Lúc này Quý Tôn Tiểu Man toàn thân nóng bừng, da mặt cũng đỏ hết lên.
Nàng cắn một cái vào môi, đột nhiên vươn thân ra, đặt Thừa Ảnh kiếm sau vai, lấy dây đai lưng buộc lại, ống tay áo giơ lên, " đốc" một tiếng, trong tay áo bay ra một thứ ôm lấy cây đối điện mọc ở ao. Quý Tôn Tiểu Man dùng lực kéo, hai chân nhảy vút lên, phóng thân bay ra, vạt áo nàng bay trên mặt ao vút qua, chớp mắt mất hút trong màn đêm…
/374
|