Cái tên “Quách Khinh Hàn” vừa buột ra khỏi miệng Vương Kha, rất nhiều người ngẩn ra nhìn gã. Sau cùng như hiểu ra được điều gì, người nọ rỉ tai người kia, nghe được tin tức này ai nấy đều lạnh toát sống lưng.
Giang hồ hiện tại, người nào có đủ bản lĩnh đào tạo ra một đệ tử có kiếm thuật cao minh đến như vậy? Đáp án dĩ nhiên không chỉ có một, thế nhưng có một cái tên làm ai nấy đều khiếp sợ không thôi: Vạn Hoa cốc chủ Quách Khinh Hàn.
Trước động thái đó của đám nhân sĩ võ lâm, ngẩn ra một lúc sau đó chợt có tiếng cười lớn phát ra vang vọng, Triệu Du Thiên đưa tay ôm bụng cười sặc sụa, vừa cười vừa hổn hển nói:
- Ha ha…. Ha ha, thật là buồn cười chết mất. Ta quả thật là quá ấu trĩ, ấu trí quá mức rồi. Ai, ai! Thế mà lúc đầu lại quên bẵng điều này đi chứ. Ha ha…Tứ đệ ơi là tứ đệ, chúng ta được cứu rồi.
Đúng lúc này có một thanh niên trẻ tuổi bước ra, hướng về phía Lý Phi Dương đoạn run giọng hỏi:
- Lý thiếu hiệp. Không biết sư phụ thiếu hiệp có phải là Vạn Hoa cốc chủ Quách Khinh Hàn hay chăng?
Lý Phi Dương lúc này đã hiểu ra cơ sự, lập tức lên tiếng đáp:
- Chính thế. Ân sư của tại hạ chính là Vạn Hoa cốc chủ Quách Khinh Hàn.
Hốt nhiên trong giây lát bốn bề xung quanh im lặng như tờ!
Vạn Hoa cốc chủ Quách Khinh Hàn - cái tên này vừa chính thức được thốt ra, ai nấy nghe được đều đổ mồ hôi lạnh. Những thanh niên trẻ tuổi đã từng xưng danh, đứng ra gây khó dễ cho chàng ai nấy đều rất hoảng sợ. Đám người chính thức bước ra toan liên thủ tiêu diệt Lý Phi Dương mặt mũi lại càng khó coi. Lúc này dù gương mặt tái đi vì sợ hãi, song Phương Thành biết đã lỡ ngồi vào thế cưỡi hổ nên đành gắng gượng nói:
- Mong chư vị anh hùng hãy thật bình tĩnh. Lời nói của tên gian tặc kia liệu có mấy phần đáng tin. Hơn nữa cho dù đó là sự thật, không cứ cậy có đại nhân vật đứng ra nâng đỡ là có quyền nghênh ngang làm ác. Mọi người hãy an tâm, lão phu xin đứng ra làm chủ chuyện này.
Phương Thành dứt lời, ở bên dưới lập tức có tiếng la lớn:
- Phương bang chủ, ông làm chủ được nổi chuyện này sao. Huống chi tính khí của Vạn Hoa cốc chủ ai mà không biết chứ.
Đồng thời phía dưới có tiếng nhao nhao: “Tiểu sinh thấy rồi. Là Tổ mẫu lục giới chỉ. Ai ai, chắc chắn là nó rồi.” Bên dưới lúc này có vài thanh niên bước ra, hướng về phía Lý Phi Dương làm lễ:
- Lý công tử, chỉ vì mấy anh em chúng tôi có mắt như mù, lại bị lời lẽ của bang chủ Phi Ưng bang làm cho u mê nên đã đắc tội rồi. Mong Lý công tử lượng thứ cho.
Rất nhiều người vì da mặt quá mỏng nên không đủ can đảm đứng ra tạ lỗi, trong lòng thì cầu trời khấn phật cho bản thân tai qua nạn khỏi kiếp này. Lúc ấy lại thấy Triệu Du Thiên phất tay áo cười nói:
- Tứ đệ, chúng ta đi thôi!
Lý Phi Dương nghe vậy toan đỡ Lã Thăng Bình lên xe, nhưng sau đó như nghĩ ra điều gì liền nói:
- Tam ca, còn chuyện của tam ca với đám người Thánh Hỏa giáo thì thế nào vậy?
Triệu Du Thiên ghé sát vào tai chàng, hạ giọng nói: “Bản tính của Triệu Du Thiên này thế nào, lão Tam còn không rõ hay sao. Chỉ cần đệ an toàn rời khỏi đây, ta sẽ lừa tìm cách thoát khỏi đám người Thánh Hỏa giáo kia.”
Không còn cách nào khác, Lý Phi Dương liền đưa tay xá dài một cái đoạn lên tiếng:
- Tất cả mọi chuyện ngày hôm nay đều chỉ là hiểu lầm. Hơn nữa “oan có đầu, nợ có chủ”, mong mọi người đừng vì phụ thân của Lã tiểu thư đây mà làm khó cho cô ấy. Tại hạ xin cáo từ vậy.
Chàng nói dứt lời, nhất loạt quần hùng không ai có ý kiến gì khác. Đến lúc này mấy người Thánh Hỏa giáo mới vội vã nhảy ra, một người cười mà rằng:
- Triệu Du Thiên, tai ách của huynh đệ ngươi đã được hóa giải rồi. Bây giờ là đến chuyện của đám người chúng ta vậy.
Triệu Du Thiên nghe thế toan lên tiếng thì bất chợt có một tiếng quát vang lên như sấm:
- Khoan!
Liền tiếp theo đó là một chuỗi cười rền vang như xoáy sâu vào màng nhĩ, quần hùng ai nấy đều lạnh cả sống lưng, thậm chí người yếu bóng vía còn rùng mình hoảng hốt. Mọi người đưa mắt nhìn thì thấy một độc nhãn trung niên vận bộ trường sam mầu xanh, mắt trái được che lại bằng một tấm vải đen, gương mặt y chằng chịu vết sẹo ngang dọc, trên tay người này còn cầm theo một chiếc gậy trúc.
Vừa xuất hiện, độc nhãn trung niên đồng thời chậm rãi bước về phía Lý Phi Dương. Bằng vào tràng cười khủng khiếp vừa rồi, mọi người đều có chung một nhận định rằng: ắt hẳn võ công của y phải ghê gớm lắm. Lúc ấy thấy y mở miệng quát lớn:
- Tiểu tử ngươi là đệ tử của Quách lão tặc?
Dám gọi Vạn Hoa cốc chủ Quách Khinh Hàn bằng danh xưng như thế, võ lâm hiện thời mấy ai có cái gan này. Mọi người nghe thấy vậy đều khiếp sợ không thôi. Lúc này mới thấy Lý Phi Dương chống kiếm, điềm tĩnh đáp:
- Hừ, tên chột ngươi là ai mà lếu láo như vậy. Hừ, sư phụ ta chính là Vạn Hoa cốc chủ Quách Khinh Hàn.
“Ha ha ha… Ha ha ha… Quả là ông trời có mắt mà. Rốt cục hôm nay ta cũng đã thỏa phần nào ước nguyện rồi.”
Một chuỗi cười dài ầm ầm như pháo nổ, sau đó thấy gã độc nhãn giơ cao gậy trúc chỉ về phía Phi Dương rồi nói:
- Người khác sợ Quách lão tặc chứ ta thì không. Tiểu tặc, hai mươi năm trước con mắt này của ta đã bị lão phế đi, đến bây giờ ta lại có cơ hội trả lại món nợ này trên người đệ tử của lão rồi.
Lý Phi Dương hừ lạnh một tiếng:
- Ác tặc. Rốt cục ngươi là ai. Nếu có can đảm thì xưng danh đi.
Độc nhãn trung niên kia cười gằn đáp:
- Được, hãy dỏng tai lên mà nghe cho rõ. Kiếm ma Lưu Khởi Hà chính là danh xưng của ta.
Y vừa nói đến đây ở dưới lập tức có náo động, rất nhiều người vì lo sợ bản thân vận số không tốt nên lén lút bỏ đi, tuy thế nhưng số đông vẫn bạo gan nán lại xem náo nhiệt. Nói thêm về Lưu Khởi Hà, y chính là người trẻ tuổi nhất Võ lâm tam ma song hung danh không vì thế mà kém phần thua sút. Nghe đồn hai mươi năm về trước, trong lần Vạn Hoa cốc chủ Quách Khinh Hàn huyết kiếm Thái Hồ, y là người duy nhất sống sót trong đám thủy tặc, tuy thế nhưng họ Lưu cũng phải bỏ một con mắt của mình trong trận chiến năm đó.
Sau lần ấy, Kiếm ma Lưu Khởi Hà qui ẩn một thời gian dài, bẩy năm sau họ Lưu tái xuất trở lại và không ngừng reo rắc tai ương, lại nghe nói võ công y đã tiến bộ hơn xưa nhiều lắm. Bởi thế khi biết Lưu Khởi Hà ngang nhiên xuất hiện ở Thường Châu, những người có mặt ở đây không tránh khỏi một trận đau tim.
Về phần Diệp An Thịnh, lúc này chỉ thấy gương mặt gã hơi tái đi song vẫn nhỏ giọng phân phó cho mấy tay thuộc hạ lên ngựa quay đi, dường như là quay về Thần Kiếm sơn trang báo tin.
Lúc này thấy Triệu Du Thiên gương mặt trầm lại, quay sang phía Lý Phi Dương nói:
- Tứ đệ. Đệ hãy mau lập tức hộ tống Lã cô nương lên đường. Để ta ở lại cản đường tên họ Lưu này.
Kiếm ma Lưu Khởi Hà nghe vậy chỉ khẽ lắc đầu, tiến lên cười lớn:
- Thật không biết tự lượng sức mình.
Vừa nói trúc bổng nhắm bờ vai của họ Triệu đánh tới. Họ Triệu đảo thân, cả người uốn một cái, chiếc đàn hương phiến trên tay nhắm mi tâm Lưu Khởi Hà điểm tới, miệng thì quát:
- Tứ đệ. Hãy mau đi đi, còn chờ gì nữa.
Tuy nhiên Lý Phi Dương lúc này không nghe theo lời của Triệu Du Thiên mà cũng xách kiếm nhảy vào vòng chiến. Lúc này nghe Lưu Khởi Hà cười ha hả, tả thủ quơ lên nhanh như chớp, lại nghe “bách” một tiếng, chiếc đàn hương phiến đã bị hắn nắm trọn trong tay. Đồng thời ngay sau đó trúc bổng nhắm Phi Dương vụt mạnh theo thế Hoành tảo thiên quân, một chân lăng không nhắm người họ Triệu đá tới.
Chiêu thức thoạt trông có vẻ đơn giản là thế, ấy vậy thấy Triệu Du Thiên kêu ái chà một tiếng lớn, khom người lại phía sau, rất vất vả mới tránh được một cước vừa rồi của Kiếm Ma. Lúc này nhìn sang thấy Phi Dương sử kiếm hất lên đỡ chiêu của họ Lưu, tiếp theo sử thức Truy tinh trục nguyệt, nhắm cổ họng của hắn đâm tới hòng giải nguy cho huynh đệ của mình.
Kiếm ma Lưu Khởi Hà không hề bối rối, khẽ khom người một cái đã tránh được kiếm chiêu Truy tinh trục nguyệt thần tốc ấy, hữu thủ vươn dài, trúc bổng trong tay theo đó như có linh tính nhắm ngực Phi Dương điểm tới. Phi Dương toan hoành kiếm ra đỡ bất chợt trúc bổng đi được nửa đường bất giác đổi thế, như hóa thành năm sáu bóng ảnh vi vút nhè khắp người chàng mà vụt tới liên miên. Bóng trúc bổng rợp trời, kín đất làm Phi Dương luống cuống không biết làm thế nào. Ớ phía sau Triệu Du Thiên chân đấm, tay đá cật lực thế nhưng chẳng thể gây một chút khó dễ gì cho họ Lưu.
Quần hùng bị cuộc chiến trước mắt dọa cho chết khiếp, càng quan sát càng thấy võ công của Lưu Khởi Hà cao minh đến độ nào. Đáng sợ hơn, Kiếm Ma như vẫn chưa sử ra bản lĩnh chân chính của mình, bộ dạng hắn lúc này vẫn hết sức ung dung. Qua một lúc nghe Lưu Khởi Hà cười dài, hô một tiếng:
- Trúng này!
Nghe bạch một cái, Phi Dương cảm thấy bả vai đau buổt, Lạc Thủy kiếm trong tay lỏng ra như chực rơi xuống đất. Chưa kịp hoàn hồn thì lập tức cả thân chàng cứng đơ, thoáng chốc đã bị họ Lưu điểm trúng huyệt đạo. Lại nghe bộp bộp mấy tiếng, Triệu Du Thiên lảo đảo rồi khụy xuống đất. Phi Dương trông thấy vậy đau lòng kêu lên:
- Tam ca!
Lưu Khởi Hà thấy vậy cười nhạt:
- Hắn không sao đâu. Hà hà, tưởng thế nào ai dè võ công của tiểu tử ngươi lại kém cỏi như vậy.
Lã Thăng Bình trông thấy vậy đau đớn, loạng choạng bước lại phía Phi Dương, run giọng thốt:
- Dương ca. Dương ca!
Lưu Khởi Hà dường như cũng bị tình cảnh này làm cho cảm động, chỉ thấy y ngoảnh mặt di, lại cất lời rằng:
- Được. Đến nước này cho mấy người các ngươi thoải mái hàn huyên một chút trước khi chết vậy.
Vừa nói y vừa xách cổ áo Triệu Du Thiên quăng bịch một cái lại phía mấy người Lý Phi Dương. Đến đây đám người Thánh Hỏa giáo bước về phía trước, một người chỉ về phía Triệu Du Thiên rồi lên tiếng:
- Mấy người chúng tôi là người của Thánh Hỏa giáo ở Tây Vực. Dù cách xa ngàn dặm, thế nhưng lâu nay vẫn nghe đại danh của Lưu các hạ như sấm động bên tai, đến hôm nay lại được chứng kiến tận mắt, quả thật danh bất hư truyền. Chỉ là người kia vốn là trọng phạm của tệ giáo, mong các hạ nể mặt mà giao hắn lại cho chúng tôi áp giải về tổng đàn phục mệnh.
Lưu Khởi Hà cười lớn nói:
- Không được. Không được. Người này vốn do Lưu mỗ bắt được, như vậy theo lẽ thường ắt phải thuộc về Lưu mỗ. Hôm nay Lưu mỗ không có hứng, đề nghị của quí giáo e rằng không thể tuân theo được rồi.
Mấy người Thánh Hỏa giáo sa sầm nét mặt, gã cầm đầu cất tiếng nói:
- Họ Lưu ngươi đừng khinh người quá đáng.
Lưu Khởi Hà vẫn điềm nhiên, đưa tay nhặt Lạc Thủy kiếm dưới đất, cười mà rằng:
- Bốn vị đây tùy chọn vũ khí, nếu liên thủ tiếp được Lưu mỗ ba kiếm, Lưu mỗ lập tức đáp ứng yêu cầu của quí giáo.
Đám người Thánh Hỏa giáo nghe thế đồng thanh hét lớn: “Ngông cuồng!” Nói rồi rút trong mình ra bốn chiếc thiết giản ngắn, đồng loạt xông về phía Lưu Khởi Hà. Lúc này thấy bóng họ Lưu nhoáng lên một cái, trường kiếm trong tay y như hóa thành một dải sáng mờ ảo.
Diễn biến trước mắt xảy ra trong thoáng chốc, quần hùng lúc ấy chỉ nghe thấy mấy thanh âm hoảng loạn, lát sau lại thấy bốn người Thánh Hỏa giáo mặt không chút huyết sắc, nhìn kĩ thì thấy người nào người nấy máu tươi loang lổ. Thì ra bọn họ đều bị họ Lưu dụng kiếm rạch lên ngực bốn vết thương, vị trí và lực đạo như đều nhau chằn chặn. Kiếm thuật ghê gớm đến mức ấy, quả khiến người ta kinh hãi không thôi.
Nhiều người khi quan sát dấu kiếm để lại trên người của đám giáo đồ Thánh Hỏa giáo kia đều âm thầm tặc lưỡi, càng thêm ghê sợ bản lĩnh kiếm thuật của Kiếm ma Lưu Khởi Hà. Lúc này thấy họ Lưu chậm rãi:
- Ta và mấy vị không thù không oán, bởi thế cũng không muốn gây thêm xung đột làm gì. Thỉnh mấy vị quay bước đi cho.
Biết là bằng vào mấy người hiện tại không thể làm gì được Kiếm ma Lưu Khởi Hà, đám người Thánh Hỏa giáo cố gắng nín nhịn rời đi. Đúng lúc ấy thì nghe thấy Triệu Du Thiên lớn tiếng nói:
- Ha ha, hẳn các vị anh hùng ở đây đều đã từng nghe đến ác danh của Kiếm ma Lưu Khởi Hà. Thế nhưng sao đến giờ họ Triệu ta vẫn chưa thấy bậc anh hùng nào trượng nghĩa đứng ra mà tà ma vệ đạo, tạo phúc cho võ lâm vậy.
Nghe họ Triệu nói vậy, mặc dù có chút xấu hổ song toàn thể quần hùng im thin thít. Vốn dĩ nếu tất cả cùng chung tay nhất trí đoàn kết lại cũng có khả năng đối phó được hắn. Thế nhưng hết thảy đều đã chứng kiến qua bản lĩnh ghê gớm ấy, không một ai dám đứng chặn đầu hòn tên mũi đạn, nhất là không muốn trở thành vật đầu tiên bị tế thần. Đến lúc này nghe Triệu Du Thiên cười lớn:
- Ha ha, thật là một lũ ngụy quân tử hèn nhát chỉ biết khua môi múa mép, mở miệng là nhắc đến cái gọi là chính khí võ lâm, vung tay nhấc chân một cái thì bảo đó là tà ma vệ đạo. Nực cười thay, nực cười thay!
Quần hùng nghe thấy mấy lời mắng chửi này của Triệu Du Thiên ai nấy đều đỏ mặt không thôi. Lại nghe Lưu Khởi Hà cất tiếng cười ngạo nghễ:
- Tiểu dâm tặc ngươi nói hay lắm. Được, họ Lưu ta làm ác từ năm mười tuổi, hơn ba mươi năm nay đã giết hơn mấy trăm mạng người, già trẻ, trai gái, lớn bé, thiện ác… đều có đủ, ác danh đã chồng chất như núi rồi. Hôm nay Kiếm ma Lưu Khởi Hà này hiện thân ở đất Thường Châu này, không biết có bậc anh hùng nào đứng ra chủ trì công đạo chăng?
Hắn vừa dứt lời lập tức có hơn mười người tiến về phía trước, hầu hết trong đó là thanh niên trẻ tuổi. Trong số đám người này vẫn có một vài người sắc mặt trắng bệch, cả người run run song xem ra vẫn thực sự cũng có vài phần hào khí. Một thanh niên trẻ tuổi dõng dạc nói:
- Họ Lưu ngươi đừng có tự cao tự đại. Mấy người chúng ta tuy võ nghệ không bằng người song quyết không chịu làm phường rùa đen rút đầu rụt cổ. Ở đời ai cũng phải chết, hôm nay được oanh oanh liệt liệt một phen thiết nghĩ cũng không có gì hối hận nữa.
Lý Phi Dương đưa mắt nhìn thì thấy người vừa nói là gã bạch diện Lưu Chí Thừa - thiếu chủ của Xuyên Vân kiếm phái, người đã từng giao thủ với mình. Trong đám người này còn có cả Diệp đại công tử Diệp An Thịnh- thiếu chủ của Thần Kiếm sơn trang, bởi thế chàng thầm nghĩ: “Rốt cục thì tên họ Diệp này cũng có một phần cốt khí.”
Nào ngờ Lưu Chí Thừa vừa dứt lời thì một tràng cười dài ha hả cất lên, tự khi nào bóng ảnh của Kiếm ma Lưu Khởi Hà đã tung hoành ngang dọc giữa đám người trẻ tuổi kia, gậy trúc trên tay hắn điểm tới đâu thì có người ngã ra đến đấy. Phút chốc đám thanh niên hào kiệt kia nhất loạt ngã rạp ra đất, lại nghe họ Lưu tiếp tục cười lớn:
- Hay lắm. Còn người nào muốn làm anh hùng hào kiệt nữa không?
Đám người của Thần Kiếm sơn trang ào lên toan tìm cách giải vây Diệp An Thịnh. Thế nhưng họ Lưu như không có ý định tiếp tục tấn công đám anh hùng trẻ tuổi kia, lúc này thấy y vừa cười vừa tiến gần về phía đám người Phương Thành:
- Vừa rồi Lưu mỗ ở dưới quan sát thì thấy các vị anh hùng đây hào khí can vân, một hai đòi làm cái gì đó gọi là “giữ gìn công đạo” phải không?
Thiết Xoa môn chủ Triều Nghĩa run giọng nói:
- Hừ! Lưu Khởi Hà ngươi đừng khinh người quá đáng. Để Triều Nghĩa ta lãnh giáo…
Họ Triều vừa nói đến đó thì thấy bóng Lưu Khởi Hà hoa lên trước mắt, chưa kịp hiểu rốt cục đã có chuyện gì thì đã nghe tiếng gió lướt ngang mặt, lập tức hôn mê ngất xỉu. Mọi người giật mình hoảng hốt ngẩng đầu quan sát lại chỉ nghe mấy tiếng “phách… phách…” liên hồi, nhìn lại thì mấy tên đệ tử Thiết Xoa môn người nào người nấy ôm bụng lăn lộn, không tài nào gượng dậy nổi.
Quần hùng bị diễn biến trước mắt làm cho kinh sợ ngây người. Lại nghe Lưu Khởi Hà cười vang:
- Phương bang chủ, vừa rồi ở dưới thấy bang chủ chính khí bừng bừng, luôn miệng đòi tiêu diệt ác tặc bảo vệ công đạo cho võ lâm. Những lời chính nghĩa ấy của bang chủ làm Lưu mỗ này vô cùng khâm phục.
Phương Thành nghe hắn nói vậy gương mặt trắng bệch:
- Họ Lưu ngươi muốn làm gì vậy?
Lưu Khởi Hà cười:
- Nào đây đâu phải chuyện của Lưu mỗ đâu. Chỉ là Lưu mỗ muốn thành toàn cho bang chủ, giúp bang chủ trở thành một bậc anh hùng hào kiệt đại danh đỉnh đỉnh thôi.
Phương Thành hốt hoảng lùi lại, đám đệ tử Phi Ưng bang ào lên toan cản đường Lưu Khởi Hà song lập tức đều bị gậy trúc trong tay hắn đánh cho liểng xiểng. Họ Lưu lại thấy Phương Thành như có ý định đào tẩu thì cười gằn, nhoáng một cái đã áp sát lão. Tiếp đó hữu thủ vung lên như chớp, thoáng chốc đã tung ra cả chục cái tát như trời giáng vào mặt Phương Thành.
Mọi việc diễn ra quá nhanh, mọi người định thần nhìn lại thì thấy lúc này hắn ta đã kịp túm lấy cổ áo họ Phương rồi lăng không quăng mạnh ra đất, theo đó một tiếng bịch khô khốc vang lên. Ngay lập tức Phương Thành nằm lăn lộn dưới đất, miệngtrào máu tươi, trông bộ dạng thê thảm vô cùng.
Đến lúc ấy chỉ thấy Lưu Khởi Hà chỉ tay về phía đám đệ tử còn sót lại của Phi Ưng bang đồng thời gằn giọng:
- Kẻ nào tiến tới đỡ lão dậy. Kẻ đó lập tức vong mạng!
Nghe thấy thế, không một ai dám động đậy nửa bước. Khi quan sát thấy thảm trạng của Phương Thành, mấy người Triệu Du Thiên lấy làm hả hê lắm. Song khi nghĩ đến thủ đoạn ghê gớm đó của hắn thì lòng chùng xuống. Lý Phi Dương khẽ thở dài một tiếng:
- Ngu ca võ công kém cỏi, đã không bảo vệ được muội rồi.
Lã Thăng Bình mắt đẫm lệ, lại cố dùng hết sức bình sinh toan xốc chàng đứng dậy nhưng không nổi, lúc này thổn thức nói:
- Dương đại ca, có lẽ số phận đã an bài như vậy rồi. Thế nhưng sau khi muội biết được sự thật về phụ thân, lại được quen biết với một người như huynh đây, mấy ngày hôm nay là mấy ngày hạnh phúc nhất đời muội.
Lại nói về chuyện Lưu Khởi Hà, mọi người ai nấy đều thót tim xem tiếp tục hắn sẽ ra tay với ai. Lúc này thấy Kiếm ma hắn đưa mắt quét một vòng, đoạn ngạo nghễ nói:
- Còn ai muốn làm anh hùng hào kiệt nữa không?
Khi không nghe thấy ai lên tiếng, Lưu Khởi Hà ngửa mặt cười ha hả:
- Không ngờ võ lâm chính giáo đã suy vi đến mức này rồi. Ha ha, hôm nay quả thật là một ngày có ý nghĩa lắm. Ta xem, rốt cục cũng chỉ có đám thanh niên kia là có chút hào khí mà thôi.
Vừa nói Lưu Khởi Hà vừa chỉ tay vào đám người Lưu Chí Thừa. Bọn người này mặc dù bị đánh đến độ không đứng thẳng người dậy được song vẫn có một vài người to gan lớn mật ngoác miệng chửi Lưu Khởi Hà. Nào đâu họ Lưu vẫn không quan tâm lắm đến đám người này mà từ từ tiến về phía Phương Thành, miệng mở một nụ cười nhạt. Nụ cười ngạo nghễ ấy, ánh mắt lạnh lùng ấy lại phối hợp với những vết sẹo chằng chịt trên mặt lão ta, trông thật ghê sợ.
Họ Phương trông thấy hai mắt Kiếm ma Lưu Khởi Hà sáng quắc, gương mặt đầy sẹo kia co giãn liên hồi thì lấy làm khiếp đảm lắm, nén đau cố lủi trên đất, miệng thều thào:
- Rốt cục họ Lưu ngươi muốn làm gì vậy?
Lưu Khởi Hà như đang nghiêng ngó dò xét lão một hồi, sau cùng làm bộ tặc lưỡi nói:
- Giống. Giống lắm. Quả là rất giống. Chẳng những về ngoại hình mà tính cách cũng giống Kiếm ma Lưu Khởi Hà ta lắm. Đều thuộc một lũ người ti bỉ hạ lưu bất nhân tính. Những loại người như thế này thì đáng chết vạn lần.
Mọi người nghe thấy Lưu Khởi Hà tự mắng bản thân mình thì ngạc nhiên lắm, lại qua lời lẽ khôi hài của hắn thì muốn cười mà không cười nổi. Lúc này nghe Lưu Khởi Hà húng hắng:
- Phương bang chủ, không biết Phương bang chủ có muốn sống không vậy.
Phương Thành nghe thấy còn một tia sinh lộ, cuống cuồng lên tiếng:
- Lão phu đã sai rồi, lão phu đã sai rồi. Mong Lưu đại hiệp tha cho một con đường sống.
Nghe lão nói vậy Lưu Khởi Hà cười vang:
- Không biết Phương bang chủ đã sai ở đâu vậy?
Trông thấy bộ dáng thảm thương và hèn nhát của Phương Thành, Kiếm ma Lưu Khởi Hà lại lên tiếng:
- Ha ha, quả thật là sai rồi. Lưu Khởi Hà ta không phải là đại hiệp gì, huống chi Phương Thành ngươi xưng là lão phu cho ai nghe đây? Hừ, họ Phương ngươi muốn sống phải không?
Phương Thành cuống quít gật đầu, chỉ thấy Lưu Khởi Hà ngẩng đầu nhìn trời, lơ đãng mà nói rằng:
- Muốn sống cũng được. Kiếm ma Lưu Khởi Hà ta hành tẩu mấy chục năm trên chốn giang hồ nhưng đến giờ vẫn chưa có truyền nhân. Nhân lần này may mắn gặp được một kẻ vô lại giống họ Lưu ta đến vậy, bởi thế nên sinh lòng mến tài, muốn thu Phương Thành ngươi làm đồ đệ.
Phương Thành tái mét mặt:
- Chuyện này…
Lưu Khởi Hà đưa tay với lấy Lạc Thủy Kiếm, sau đó vừa vuốt ve thanh kiếm vừa lơ đãng hỏi lại:
- Muốn hay không muốn?
Trông thấy thanh trường kiếm sáng loáng trên tay họ Lưu, Phương Thành không có gan để nói thêm hai lời, lão ta liên tục gật đầu:
- Muốn. Muốn… Đồ nhi xin ra mắt sư phụ.
Quần hùng thấy vẻ ham sống sợ chết, vô sỉ đến cực điểm của Phương Thành thì vô cùng chán ghét. Lúc này thấy một gã đệ tử Phi Ưng bang bước ra lớn tiếng nói:
- Phương bang chủ, tại hạ xưa nay ngưỡng mộ võ công của ông mà đầu nhập vào Phi Ưng bang. Nhưng đến hôm nay được chứng kiến chân phẩm của ông thì lấy làm thất vọng vô cùng. Kể từ thời khắc này, Vĩ Thường này không còn là người của Phi Ưng bang nữa.
Lưu Khởi Hà nghe vậy cười to một tràng dài:
- Được, vậy chúng ta làm lễ bái sư đi thôi. Hừ, để gia nhập làm đệ tử của Kiếm ma Lưu Khởi Hà ta không khó lắm, nhưng cũng cần phải có hai điều kiện.
Phương Thành run giọng hỏi lại:
- Là hai điều kiện gì vậy?
Họ Lưu đưa tay chỉ vào gương mặt mình đoạn cười nói:
- Phương Thành, lão tuy rất giống Kiếm ma Lưu Khởi Hà nhưng vẫn có một vài điểm chưa được hoàn thiện lắm. Đó chính là mặt lão không có sẹo và hai mắt vẫn còn nguyên. Bởi thế điều kiện để làm lễ bái sư đó chính là…
Hắn mới nói đến đây Phương Thành đã hiểu ý sợ run, hoảng hốt nói:
- Mong Lưu đại tổ tông tha cho một cái mạng, tha cho tiểu nhân một cái mạng…
Lưu Khởi Hà quơ quơ thanh kiếm đoạn ra giọng đầy vẻ ngạc nhiên:
- Họ Lưu ta có nói là sẽ lấy mạng của ngươi lúc nào đâu. Yên tâm đi, chỉ khoét đi một con mắt và rạch vài cái lên mặt, rất nhanh, sẽ không đau lắm đâu, rất nhanh sẽ qua thôi.
Quần hùng nghe thấy mấy lời lẽ đùa cợt ấy của y đều lạnh tóc gáy, tuy thế nhưng phần vì biết bản lĩnh của y rất cao cường, lại phần vì chán ghét sự vô sỉ của Phương Thành nên không ai ra mặt can thiệp. Đến lúc ấy Phương Thành bất ngờ quay sang phía ba người Lý Phi Dương cất tiếng:
- Ài. Ta quả thật đãng trí quá, chút nữa quên đi mấy tên tiểu tử các ngươi. Hừ, đã ra tay thì làm một lượt cho thật gọn ghẽ. Tiểu tử họ Lý kia, ngươi có muốn sống không?
Lý Phi Dương hừ lạnh một tiếng:
- Muốn thì sao mà không muốn thì sao. Hừ, đã rơi vào tay ác tặc ngươi, muốn chém muốn giết gì thì tùy.
Lưu Khởi Kỳ thấy tâm chí chàng cứng rắn vậy cười vang:
- Ăn nói thẳng thắn lắm. Được,họ Lưu ta lập trọng thệ. Chỉ cần ngươi dập đầu gọi ta ba tiếng sư phụ, ta nhất định sẽ tha cho ngươi một cái mạng.
Nghe y nói thế, chàng cười lớn:
- Ha ha, họ Lý ta tuy muốn sống nhưng thứ cho ta, những chuyện bất nghĩa, bại hoại vô sỉ như thế ta không làm được.
Lưu Khởi Kỳ lắc đầu:
- Tiểu tử ngươi nói sai rồi. Hãy nhớ kĩ câu này của ta: Danh dự của đại hiệp, khí tiết của đại trượng phu, tất thảy đều không quan trọng bằng tính mạng của người lương thiện. Đó mới là chân đạo vậy.
Nói đến đây lão lại cười, ánh mắt chăm chú quan sát biểu tình của Phi Dương và Thăng Bình, đoạn tiếp lời:
- Thế nhưng ta xem ngươi cũng là người có nghĩa khí. Như vậy đi, hôm nay họ Lưu ta phá lệ, tha cho một và chỉ một trong ba người các ngươi được sống. Giờ cho phép tiểu tử ngươi được lựa chọn, ai sẽ là người đó đây?
Trước câu hỏi bất ngờ đó của y, Lý Phi Dương không biết chọn sao cho phải, trong lúc lòng dạ đang rối như tơ vò thì thấy Triệu Du Thiên cười vang:
- Tứ đệ, Anh em chúng ta đã thề đồng sinh cộng tử, đệ việc gì phải băn khoăn lựa chọn chứ. Lưu Khởi Hà, ta xem họ Lưu ngươi tuy là dạng ác tặc nhưng cũng không phải là kẻ ngụy quân tử vô sỉ, bởi thế sau khi hạ sát huynh đệ chúng ta xin hãy đừng gây phương hại gì đến cho Lã cô nương nữa.
Lý Phi Dương nghe thế nén bi thương, cười mà nói:
- Được. Vậy mọi việc cứ như lời Triệu ca vậy.
Lưu Khởi Kỳ nghe thấy chàng nói vậy thì lớn tiếng đáp ứng:
- Hảo. Vậy xin mời Lã cô nương lên xe trở về Biện Kinh phủ. Họ Lưu này xong việc ở đây sẽ liều mình bảo hộ cho cô an toàn trở về Biện thành. Kìa, Lã cô nương làm gì thế?
Lúc này chỉ thấy Lã Thăng Bình hai mắt nhòa lệ, giữ chặt lấy tay Lý Phi Dương đoạn lắc đầu mà nói:
- Dương ca không màng sinh tử vì Lã Thăng Bình này, nếu hôm nay ta bỏ huynh ấy mà đào thoát một mình hóa chẳng phải kẻ bất nhân bất nghĩa sao. Bởi thế lần này ta cam tâm tình nguyện ở lại đây, thỉnh cầu ngươi hãy thả Triệu đại ca ra. Đoạn đường sinh tử từ nay về sau, ta và Dương ca xin cùng bước song hành vậy.
Lý Phi Dương hai mắt nhòa lệ:
- Được rồi. Vậy xin phiền ngươi thả Triệu đại ca ra.
Kiếm ma Lưu Khởi Hà trông thấy vậy gật đầu: “Cảm động lắm. Được, ta sẽ đáp ứng hai ngươi.” Nói đoạn đưa tay điểm nhanh lên người Triệu Du Thiên một cái, tay kia túm lấy người họ Triệu điềm nhiên quăng ra.
Vừa giải được huyệt đạo, Triệu Du Thiên lồm cồm bò dậy rồi cười trong làn nước mắt:
- Được, dẫu gì có một người sống sót vẫn còn hơn không. Họ Triệu hôm nay đứng ở đây lập trọng thệ, đời này còn thở một hơi nhất định sẽ tìm cách báo mối thù ngày hôm nay.
Nói xong Triệu Du Thiên tập tễnh bước ra ngoài, đi được một quãng rồi dừng lại, hai mắt vẫn trừng trừng nhìn Kiếm ma Lưu Khởi Hà. Có rất nhiều người bị cảnh tượng cảm động trên làm cho ứa nước mắt, lúc này một thanh niên trẻ tuổi bước ra nói:
- Các vị anh hùng đại hiệp, sống hơn hai mươi năm nay mà đến giờ Trương Thời này mới lần đầu được chứng kiến tận mắt cái gọi là “tình nghĩa quí gấp vạn lần mạng sống.” Nghĩ lại chuyện bản thân vừa rồi vì tham sống sợ chết mà co đầu rụt cổ, thấy chuyện bất bình mà nhắm mắt làm ngơ, nghĩ lại thấy xấu hổ lắm lắm. Trương Thời này dẫu tài hèn sức mọn, chẳng có bản lĩnh gì đáng kể song cũng bạo gan đứng ra hiệu triệu mọi người chung tay tiêu diệt ác tặc. Chỉ cần mọi người đồng lòng nhất trí, tên gian tặc kia nhất định sẽ phải vong mạng.
Trương Thời vừa nói xong lập có rất nhiều người hưởng ứng bước ra, những người còn lại phần vì không muốn trở thành kẻ hèn nhát trong mắt người khác, phần vì cảm thấy người đông thế mạnh nên cũng bạo gan bước tới, thoáng chốc đã có một đội ngủ đông đảo cả trăm người lao nhao hò hét, xem chừng rất có khí thế.
Trước hoàn cảnh này, như càng thích ý vì Lưu Khởi Hà xem chừng rất bình tĩnh. Một lát bất chợt mọi người thấy Kiếm ma Lưu Khởi Hà cất tiếng cười lớn, tiếng cười vang vọng khắp nơi, sau cùng thấy y đưa bàn tay vỗ nhẹ lên người Lý Phi Dương. Huyệt đạo trên người chàng lúc này đã được giải khai, tuy bất ngờ nhưng không dám chậm trễ chàng vội vã dìu Lã Thăng Bình lùi lại, đưa mắt nhìn họ Lưu đầy cảnh giác.
Nào đâu mọi người chỉ thấy Kiếm ma Lưu Khởi Hà hướng về phía Lý Phi Dương và nói:
- Đồ nhi ngốc. Đến bây giờ con còn chưa nhận ra ta sao?
Lý Phi Dương sửng sốt, trố mắt nhìn họ Lưu, không hiểu y nói vậy là có ý gì.
Quần hùng tuyệt đối chấn động vì bất ngờ đang xảy ra, lại thấy gã tự xưng là Kiếm ma Lưu Khởi Hà đó đưa tay gỡ tấm vải đen che mắt, sau đó lại xoa mặt vài cái tức thì mọi người nhìn thấy một chân diện mục khác hẳn. Lý Phi Dương định thần nhìn kĩ thì thấy một vị trung niên tầm ngũ tuần, ánh mắt lấp lánh như sao, song gương mặt từ hòa đang nhìn mình đầy quan thiết. Vừa nhìn thấy người đó, Lý Phi Dương vội quì sụp xuống cất giọng nghẹn ngào:
- Sư phụ. Đồ nhi xin tham kiến sư phụ!
Có nằm mơ cũng không ai nghĩ rằng người tự mạo danh là Kiếm ma Lưu Khởi Hà kia lại chính là Vạn Hoa cốc chủ Quách Khinh Hàn danh lừng võ lâm. Rất nhiều người vì bất ngờ trước mắt mà làm cho ngơ ngác, đến lúc này mới thấy Quách Khinh Hàn chậm rãi bước ra, xá dài một cái đoạn lên tiếng:
- Chư vị, trước là họ Quách ta xin tạ lỗi cùng chư vị anh hùng vì sự mạo phạm vừa rồi. Thế nhưng nghĩ mà xem, những hành động ban đầu của chư vị làm Quách Khinh Hàn này rất lấy làm thất vọng. Trước là hồ đồ nghe lời kích động, xúi giục của tên gian tặc họ Phương kia mà đẩy người ngay vào vòng oan nghiệt, sau lại vì tham sống sợ chết mà trơ mắt nhìn ác tặc hoành hành. Đấy cũng gọi là hành động của võ lâm chính phái, là khí tiết của anh hùng hào kiệt ư? Nếu giả như họ Quách ta không có mặt ở đây ngày hôm nay, chẳng phải đồ nhi ta đã ngậm hờn mà về nơi chín suối rồi hay sao.
Hạ giọng một chút, ông nói tiếp
- Hừ, chư vị thử nghĩ một chút mà xem. Giả như chỉ là dò la tông tích của võ lâm trung nguyên, thiếu gì phương pháp tốt hơn gấp vạn mà bọn ác đồ Thiên Nhẫn giáo lại đi ngu xuẩn chọn một cô gái yếu đuối, không có võ công làm gián điệp. Hà huống nếu vị cô nương ất là một kẻ gián điệp hèn hạ lại có thể bất chấp tính mệnh mình, sẵn sàng hi sinh vì người khác ư? Cổ nhân có câu “Anh hùng không kể xuất xứ, hiền lương không kể tôn gia”, không biết có bao nhiêu kẻ xuất thân danh gia vọng tộc mà vô sỉ ti bỉ, lén lút làm bao nhiêu chuyện nhơ bẩn sau lưng người khác, lại không biết có bao nhiêu bậc anh hùng hào kiệt ở nơi bùn nhơ vẫn giữ mãi tấm lòng son. Chư vị nói xem, vị cô nương họ Lã kia có phải là gián điệp của Kim triều không?
Nói đến đây hai mắt ông mở to, chầm chậm tiến đến gần phía tên gian tặc Phương Thành. Lão ta trông thấy vậy cố sức không ngừng lê người về phía sau, Quách Khinh Hàn chỉ tay lớn tiếng nói:
- Hẳn qua trường sự kiện vừa rồi, chư vị cũng đã được chứng kiến sự vô sỉ và hèn hạ của tên gian tặc họ Phương. Thiết nghĩ những lời thốt ra từ miệng những kẻ như vậy, liệu chúng ta tin được mấy phần đây. Hừ, chỉ vì để đạt được mục đích, hắn ngang nhiên vu vạ cho nhị đệ tử của ta, lại đặt điều xằng bậy về nhân phẩm của vị cô nương kia, một hai dồn hai người bọn họ vào chỗ chết. Những loại người như thế này, nếu sống chỉ tổ chật đất mà thôi.
Vừa nói ông vừa túm lấy cổ áo Phương Thành, tay khoa lên một cái đoạn lăng mạnh về phía đám người Phi Ưng bang:
- Ta hôm nay mở lượng hải hà tha cho hắn một mạng, các ngươi mau đem hắn cút đi cho khuất mắt. Nếu mai này họ Quách ta còn nghe thêm một ác sự nào nữa của người Phi Ưng bang, thiết nghĩ mai này cái danh xưng Phi Ưng bang…
Bỏ lửng câu nói đó ở đây, ông quay sang đám hào kiệt trẻ, những người ban đầu không nề sinh tử mà quyết liều mạng với “Kiếm ma Lưu Khởi Hà” rồi vui vẻ lên tiếng:
- Hơn mười vị thiếu niên anh hùng đây tuy có lúc hồ đồ mà bị gian tặc kích động, bất quá chư vị bản tính đều hào hiệp trượng nghĩa, họ Quách ta rất ngưỡng mộ. Nguyên tiêu năm này, nếu chư vị thiếu hiệp không chê hãy đến Thái Lĩnh Thanh Than ở Thái Sơn, ta sẽ cho người đón các vị vào Vạn Hoa cốc thưởng trăng và cùng bàn luận võ nghệ.
Vạn Hoa Cốc chủ Quách Khinh Hàn vốn là nhất đại tông sư một phái, võ công lừng lẫy bốn phương, được ông chỉ điểm cho một chiêu nửa thức đối với nhân sĩ giang hồ đều là một sự vui mừng rất lớn. Bởi vậy đám thanh niên này vô cùng mừng rỡ nhất loạt cung tay cúi đầu cảm ơn. Đến đây lại thấy ông cười nói:
- Thật không ngờ một người xưa nay bị giang hồ cho là ngoại đạo như Thái hoa đạo tặc Triệu Du Thiên đây lại có tấm lòng trượng nghĩa đến vậy. Nhị đệ tử của ta, Dương nhi hắn kết giao được một vị huynh đệ như vậy thật là có phúc.
Nghe ông ta có ý tán dương, cung tay xá lễ đoạn Triệu Du Thiên cười đáp:
- Quách cốc chủ quá khen rồi. Xưa nay nghe giang hồ đồn đại rất nhiều về Quách cốc chủ, tiểu sinh lấy làm ngưỡng mộ lắm. Cho đến hôm nay được tận mắt được hạnh ngộ, quả thật may mắn vô cùng. Hiện giờ cũng không có việc của tiểu sinh nữa, xin cáo biệt vậy.
Nói rồi cung tay chào đoạn lẩn về phía đám đông mất hút. Đến đây Quách Khinh Hàn chậm rãi đi về phía cỗ xe ngựa đoạn lên tiếng:
- Dương nhi, chúng ta đi thôi!
Lý Phi Dương nghe sư phụ mình nói vậy liền đỡ Lã Thăng Bình lên xe ngựa, sau đó lặng lẽ đi theo sau Quách Khinh Hàn. Xe ngựa chuyển bánh được một đoạn đường sau đó áp vào một tán cây lớn nghỉ ngơi, lúc này Quách Khinh Hàn thở dài một tiếng:
- Dương nhi, vừa rồi con xem trọng danh dự bản thân hơn tính mạng mình ư. Ài, ta xem đó cũng chỉ là hành động của kẻ thất phu lỗ mãng, chỉ cần trong tâm mình sáng, người khác nói gì, nghĩ gì không quan trọng. Con nghĩ xem, song thân đã cho ta cuộc sống, nếu con hàm hồ chết đi, vậy chẳng phải trở thành một kẻ đại bất hiếu, phụ tấm lòng công sức của các bậc sinh thành ư?
Lý Phi Dương cúi đầu:
- Đồ nhi đã biết sai. Mong sư phụ trách phạt.
Quách Khinh Hàn thở dài:
- Ta cũng từng một thời tuổi trẻ, thế nên con suy nghĩ gì ta rất hiểu. Phi Dương, ta cũng biết con có lý tưởng và khát vọng của riêng mình, điều này ta không cấm con nhưng mà… Ài, có một chuyện ta đã cố giấu trong lòng hai mươi năm nay rồi, thế nhưng lần này ta phải nói cho con biết tất cả. Sau khi biết rồi, ta hi vọng con có thể tự đưa ra quyết định sáng suốt nhất cho cuộc đời mình.
Lý Phi Dương dạ một tiếng thật khẽ, sư phụ chàng trầm ngâm:
- Đó là về thân thế của con. Ta..
Ông vừa nói đến đây bất chợt Phi Dương quì sụp xuống khóc mà rằng:
- Sư phụ. Đồ nhi đã biết tất cả rồi.
Trước ánh mắt ngạc nhiên của họ Quách, chàng đem tất cả đầu đuôi cơ sự ra thưa lại với sư phụ mình. Lặng người đi vì kinh ngạc bởi những bất ngờ trong đó, đến khi Phi Dương vùa dứt lời thì thấy khóe mắt Quách Khinh Hàn hoe đỏ, sau đó ông cười một tràng dài - tiếng cười tràn ngập thương tâm:
- Hóa ra thế. Hóa ra là thế! Chỉ vì tiểu đệ năm năm lên núi ẩn cư luyện võ nên không hiểu sự tình, hai mươi năm nay đã trách nhầm Nhị ca rồi. Lã nhị ca, họ Quách này thật có lỗi vô cùng.
Ông nói đến đây cầm tay Phi Dương:
- Dương nhi. Lần này tiện đường đưa Bình nhi về Lã phủ, sau đó chúng ta âm thầm gặp Lã Kính đại ca một lần nữa. Đồng thời nhân tiện bàn về hôn sự của con và Thăng Bình, con có ý kiến nào khác nữa không.
Lý Phi Dương đỏ mặt cúi đầu, lí nhí đáp:
- Đồ nhi xin nghe theo lời dạy bảo của sư phụ.
Quách Khinh Hàn khẽ trầm giọng:
- Ba năm từ giờ trở về sau, ta hi vọng con chuyên tâm rèn luyện kiếm pháp và lịch duyệt giang hồ. Trước là có thể bảo vệ được những người mình yêu thương, hai là mai này có khả năng để thực hiện lý tưởng sống của đời mình. Trong mấy năm này, nếu con còn có tâm nguyện hay còn chuyện gì gút mắc cần giải quyết, sư phụ sẽ cố sức mà hoàn thành giùm con.
…
Giang hồ hiện tại, người nào có đủ bản lĩnh đào tạo ra một đệ tử có kiếm thuật cao minh đến như vậy? Đáp án dĩ nhiên không chỉ có một, thế nhưng có một cái tên làm ai nấy đều khiếp sợ không thôi: Vạn Hoa cốc chủ Quách Khinh Hàn.
Trước động thái đó của đám nhân sĩ võ lâm, ngẩn ra một lúc sau đó chợt có tiếng cười lớn phát ra vang vọng, Triệu Du Thiên đưa tay ôm bụng cười sặc sụa, vừa cười vừa hổn hển nói:
- Ha ha…. Ha ha, thật là buồn cười chết mất. Ta quả thật là quá ấu trĩ, ấu trí quá mức rồi. Ai, ai! Thế mà lúc đầu lại quên bẵng điều này đi chứ. Ha ha…Tứ đệ ơi là tứ đệ, chúng ta được cứu rồi.
Đúng lúc này có một thanh niên trẻ tuổi bước ra, hướng về phía Lý Phi Dương đoạn run giọng hỏi:
- Lý thiếu hiệp. Không biết sư phụ thiếu hiệp có phải là Vạn Hoa cốc chủ Quách Khinh Hàn hay chăng?
Lý Phi Dương lúc này đã hiểu ra cơ sự, lập tức lên tiếng đáp:
- Chính thế. Ân sư của tại hạ chính là Vạn Hoa cốc chủ Quách Khinh Hàn.
Hốt nhiên trong giây lát bốn bề xung quanh im lặng như tờ!
Vạn Hoa cốc chủ Quách Khinh Hàn - cái tên này vừa chính thức được thốt ra, ai nấy nghe được đều đổ mồ hôi lạnh. Những thanh niên trẻ tuổi đã từng xưng danh, đứng ra gây khó dễ cho chàng ai nấy đều rất hoảng sợ. Đám người chính thức bước ra toan liên thủ tiêu diệt Lý Phi Dương mặt mũi lại càng khó coi. Lúc này dù gương mặt tái đi vì sợ hãi, song Phương Thành biết đã lỡ ngồi vào thế cưỡi hổ nên đành gắng gượng nói:
- Mong chư vị anh hùng hãy thật bình tĩnh. Lời nói của tên gian tặc kia liệu có mấy phần đáng tin. Hơn nữa cho dù đó là sự thật, không cứ cậy có đại nhân vật đứng ra nâng đỡ là có quyền nghênh ngang làm ác. Mọi người hãy an tâm, lão phu xin đứng ra làm chủ chuyện này.
Phương Thành dứt lời, ở bên dưới lập tức có tiếng la lớn:
- Phương bang chủ, ông làm chủ được nổi chuyện này sao. Huống chi tính khí của Vạn Hoa cốc chủ ai mà không biết chứ.
Đồng thời phía dưới có tiếng nhao nhao: “Tiểu sinh thấy rồi. Là Tổ mẫu lục giới chỉ. Ai ai, chắc chắn là nó rồi.” Bên dưới lúc này có vài thanh niên bước ra, hướng về phía Lý Phi Dương làm lễ:
- Lý công tử, chỉ vì mấy anh em chúng tôi có mắt như mù, lại bị lời lẽ của bang chủ Phi Ưng bang làm cho u mê nên đã đắc tội rồi. Mong Lý công tử lượng thứ cho.
Rất nhiều người vì da mặt quá mỏng nên không đủ can đảm đứng ra tạ lỗi, trong lòng thì cầu trời khấn phật cho bản thân tai qua nạn khỏi kiếp này. Lúc ấy lại thấy Triệu Du Thiên phất tay áo cười nói:
- Tứ đệ, chúng ta đi thôi!
Lý Phi Dương nghe vậy toan đỡ Lã Thăng Bình lên xe, nhưng sau đó như nghĩ ra điều gì liền nói:
- Tam ca, còn chuyện của tam ca với đám người Thánh Hỏa giáo thì thế nào vậy?
Triệu Du Thiên ghé sát vào tai chàng, hạ giọng nói: “Bản tính của Triệu Du Thiên này thế nào, lão Tam còn không rõ hay sao. Chỉ cần đệ an toàn rời khỏi đây, ta sẽ lừa tìm cách thoát khỏi đám người Thánh Hỏa giáo kia.”
Không còn cách nào khác, Lý Phi Dương liền đưa tay xá dài một cái đoạn lên tiếng:
- Tất cả mọi chuyện ngày hôm nay đều chỉ là hiểu lầm. Hơn nữa “oan có đầu, nợ có chủ”, mong mọi người đừng vì phụ thân của Lã tiểu thư đây mà làm khó cho cô ấy. Tại hạ xin cáo từ vậy.
Chàng nói dứt lời, nhất loạt quần hùng không ai có ý kiến gì khác. Đến lúc này mấy người Thánh Hỏa giáo mới vội vã nhảy ra, một người cười mà rằng:
- Triệu Du Thiên, tai ách của huynh đệ ngươi đã được hóa giải rồi. Bây giờ là đến chuyện của đám người chúng ta vậy.
Triệu Du Thiên nghe thế toan lên tiếng thì bất chợt có một tiếng quát vang lên như sấm:
- Khoan!
Liền tiếp theo đó là một chuỗi cười rền vang như xoáy sâu vào màng nhĩ, quần hùng ai nấy đều lạnh cả sống lưng, thậm chí người yếu bóng vía còn rùng mình hoảng hốt. Mọi người đưa mắt nhìn thì thấy một độc nhãn trung niên vận bộ trường sam mầu xanh, mắt trái được che lại bằng một tấm vải đen, gương mặt y chằng chịu vết sẹo ngang dọc, trên tay người này còn cầm theo một chiếc gậy trúc.
Vừa xuất hiện, độc nhãn trung niên đồng thời chậm rãi bước về phía Lý Phi Dương. Bằng vào tràng cười khủng khiếp vừa rồi, mọi người đều có chung một nhận định rằng: ắt hẳn võ công của y phải ghê gớm lắm. Lúc ấy thấy y mở miệng quát lớn:
- Tiểu tử ngươi là đệ tử của Quách lão tặc?
Dám gọi Vạn Hoa cốc chủ Quách Khinh Hàn bằng danh xưng như thế, võ lâm hiện thời mấy ai có cái gan này. Mọi người nghe thấy vậy đều khiếp sợ không thôi. Lúc này mới thấy Lý Phi Dương chống kiếm, điềm tĩnh đáp:
- Hừ, tên chột ngươi là ai mà lếu láo như vậy. Hừ, sư phụ ta chính là Vạn Hoa cốc chủ Quách Khinh Hàn.
“Ha ha ha… Ha ha ha… Quả là ông trời có mắt mà. Rốt cục hôm nay ta cũng đã thỏa phần nào ước nguyện rồi.”
Một chuỗi cười dài ầm ầm như pháo nổ, sau đó thấy gã độc nhãn giơ cao gậy trúc chỉ về phía Phi Dương rồi nói:
- Người khác sợ Quách lão tặc chứ ta thì không. Tiểu tặc, hai mươi năm trước con mắt này của ta đã bị lão phế đi, đến bây giờ ta lại có cơ hội trả lại món nợ này trên người đệ tử của lão rồi.
Lý Phi Dương hừ lạnh một tiếng:
- Ác tặc. Rốt cục ngươi là ai. Nếu có can đảm thì xưng danh đi.
Độc nhãn trung niên kia cười gằn đáp:
- Được, hãy dỏng tai lên mà nghe cho rõ. Kiếm ma Lưu Khởi Hà chính là danh xưng của ta.
Y vừa nói đến đây ở dưới lập tức có náo động, rất nhiều người vì lo sợ bản thân vận số không tốt nên lén lút bỏ đi, tuy thế nhưng số đông vẫn bạo gan nán lại xem náo nhiệt. Nói thêm về Lưu Khởi Hà, y chính là người trẻ tuổi nhất Võ lâm tam ma song hung danh không vì thế mà kém phần thua sút. Nghe đồn hai mươi năm về trước, trong lần Vạn Hoa cốc chủ Quách Khinh Hàn huyết kiếm Thái Hồ, y là người duy nhất sống sót trong đám thủy tặc, tuy thế nhưng họ Lưu cũng phải bỏ một con mắt của mình trong trận chiến năm đó.
Sau lần ấy, Kiếm ma Lưu Khởi Hà qui ẩn một thời gian dài, bẩy năm sau họ Lưu tái xuất trở lại và không ngừng reo rắc tai ương, lại nghe nói võ công y đã tiến bộ hơn xưa nhiều lắm. Bởi thế khi biết Lưu Khởi Hà ngang nhiên xuất hiện ở Thường Châu, những người có mặt ở đây không tránh khỏi một trận đau tim.
Về phần Diệp An Thịnh, lúc này chỉ thấy gương mặt gã hơi tái đi song vẫn nhỏ giọng phân phó cho mấy tay thuộc hạ lên ngựa quay đi, dường như là quay về Thần Kiếm sơn trang báo tin.
Lúc này thấy Triệu Du Thiên gương mặt trầm lại, quay sang phía Lý Phi Dương nói:
- Tứ đệ. Đệ hãy mau lập tức hộ tống Lã cô nương lên đường. Để ta ở lại cản đường tên họ Lưu này.
Kiếm ma Lưu Khởi Hà nghe vậy chỉ khẽ lắc đầu, tiến lên cười lớn:
- Thật không biết tự lượng sức mình.
Vừa nói trúc bổng nhắm bờ vai của họ Triệu đánh tới. Họ Triệu đảo thân, cả người uốn một cái, chiếc đàn hương phiến trên tay nhắm mi tâm Lưu Khởi Hà điểm tới, miệng thì quát:
- Tứ đệ. Hãy mau đi đi, còn chờ gì nữa.
Tuy nhiên Lý Phi Dương lúc này không nghe theo lời của Triệu Du Thiên mà cũng xách kiếm nhảy vào vòng chiến. Lúc này nghe Lưu Khởi Hà cười ha hả, tả thủ quơ lên nhanh như chớp, lại nghe “bách” một tiếng, chiếc đàn hương phiến đã bị hắn nắm trọn trong tay. Đồng thời ngay sau đó trúc bổng nhắm Phi Dương vụt mạnh theo thế Hoành tảo thiên quân, một chân lăng không nhắm người họ Triệu đá tới.
Chiêu thức thoạt trông có vẻ đơn giản là thế, ấy vậy thấy Triệu Du Thiên kêu ái chà một tiếng lớn, khom người lại phía sau, rất vất vả mới tránh được một cước vừa rồi của Kiếm Ma. Lúc này nhìn sang thấy Phi Dương sử kiếm hất lên đỡ chiêu của họ Lưu, tiếp theo sử thức Truy tinh trục nguyệt, nhắm cổ họng của hắn đâm tới hòng giải nguy cho huynh đệ của mình.
Kiếm ma Lưu Khởi Hà không hề bối rối, khẽ khom người một cái đã tránh được kiếm chiêu Truy tinh trục nguyệt thần tốc ấy, hữu thủ vươn dài, trúc bổng trong tay theo đó như có linh tính nhắm ngực Phi Dương điểm tới. Phi Dương toan hoành kiếm ra đỡ bất chợt trúc bổng đi được nửa đường bất giác đổi thế, như hóa thành năm sáu bóng ảnh vi vút nhè khắp người chàng mà vụt tới liên miên. Bóng trúc bổng rợp trời, kín đất làm Phi Dương luống cuống không biết làm thế nào. Ớ phía sau Triệu Du Thiên chân đấm, tay đá cật lực thế nhưng chẳng thể gây một chút khó dễ gì cho họ Lưu.
Quần hùng bị cuộc chiến trước mắt dọa cho chết khiếp, càng quan sát càng thấy võ công của Lưu Khởi Hà cao minh đến độ nào. Đáng sợ hơn, Kiếm Ma như vẫn chưa sử ra bản lĩnh chân chính của mình, bộ dạng hắn lúc này vẫn hết sức ung dung. Qua một lúc nghe Lưu Khởi Hà cười dài, hô một tiếng:
- Trúng này!
Nghe bạch một cái, Phi Dương cảm thấy bả vai đau buổt, Lạc Thủy kiếm trong tay lỏng ra như chực rơi xuống đất. Chưa kịp hoàn hồn thì lập tức cả thân chàng cứng đơ, thoáng chốc đã bị họ Lưu điểm trúng huyệt đạo. Lại nghe bộp bộp mấy tiếng, Triệu Du Thiên lảo đảo rồi khụy xuống đất. Phi Dương trông thấy vậy đau lòng kêu lên:
- Tam ca!
Lưu Khởi Hà thấy vậy cười nhạt:
- Hắn không sao đâu. Hà hà, tưởng thế nào ai dè võ công của tiểu tử ngươi lại kém cỏi như vậy.
Lã Thăng Bình trông thấy vậy đau đớn, loạng choạng bước lại phía Phi Dương, run giọng thốt:
- Dương ca. Dương ca!
Lưu Khởi Hà dường như cũng bị tình cảnh này làm cho cảm động, chỉ thấy y ngoảnh mặt di, lại cất lời rằng:
- Được. Đến nước này cho mấy người các ngươi thoải mái hàn huyên một chút trước khi chết vậy.
Vừa nói y vừa xách cổ áo Triệu Du Thiên quăng bịch một cái lại phía mấy người Lý Phi Dương. Đến đây đám người Thánh Hỏa giáo bước về phía trước, một người chỉ về phía Triệu Du Thiên rồi lên tiếng:
- Mấy người chúng tôi là người của Thánh Hỏa giáo ở Tây Vực. Dù cách xa ngàn dặm, thế nhưng lâu nay vẫn nghe đại danh của Lưu các hạ như sấm động bên tai, đến hôm nay lại được chứng kiến tận mắt, quả thật danh bất hư truyền. Chỉ là người kia vốn là trọng phạm của tệ giáo, mong các hạ nể mặt mà giao hắn lại cho chúng tôi áp giải về tổng đàn phục mệnh.
Lưu Khởi Hà cười lớn nói:
- Không được. Không được. Người này vốn do Lưu mỗ bắt được, như vậy theo lẽ thường ắt phải thuộc về Lưu mỗ. Hôm nay Lưu mỗ không có hứng, đề nghị của quí giáo e rằng không thể tuân theo được rồi.
Mấy người Thánh Hỏa giáo sa sầm nét mặt, gã cầm đầu cất tiếng nói:
- Họ Lưu ngươi đừng khinh người quá đáng.
Lưu Khởi Hà vẫn điềm nhiên, đưa tay nhặt Lạc Thủy kiếm dưới đất, cười mà rằng:
- Bốn vị đây tùy chọn vũ khí, nếu liên thủ tiếp được Lưu mỗ ba kiếm, Lưu mỗ lập tức đáp ứng yêu cầu của quí giáo.
Đám người Thánh Hỏa giáo nghe thế đồng thanh hét lớn: “Ngông cuồng!” Nói rồi rút trong mình ra bốn chiếc thiết giản ngắn, đồng loạt xông về phía Lưu Khởi Hà. Lúc này thấy bóng họ Lưu nhoáng lên một cái, trường kiếm trong tay y như hóa thành một dải sáng mờ ảo.
Diễn biến trước mắt xảy ra trong thoáng chốc, quần hùng lúc ấy chỉ nghe thấy mấy thanh âm hoảng loạn, lát sau lại thấy bốn người Thánh Hỏa giáo mặt không chút huyết sắc, nhìn kĩ thì thấy người nào người nấy máu tươi loang lổ. Thì ra bọn họ đều bị họ Lưu dụng kiếm rạch lên ngực bốn vết thương, vị trí và lực đạo như đều nhau chằn chặn. Kiếm thuật ghê gớm đến mức ấy, quả khiến người ta kinh hãi không thôi.
Nhiều người khi quan sát dấu kiếm để lại trên người của đám giáo đồ Thánh Hỏa giáo kia đều âm thầm tặc lưỡi, càng thêm ghê sợ bản lĩnh kiếm thuật của Kiếm ma Lưu Khởi Hà. Lúc này thấy họ Lưu chậm rãi:
- Ta và mấy vị không thù không oán, bởi thế cũng không muốn gây thêm xung đột làm gì. Thỉnh mấy vị quay bước đi cho.
Biết là bằng vào mấy người hiện tại không thể làm gì được Kiếm ma Lưu Khởi Hà, đám người Thánh Hỏa giáo cố gắng nín nhịn rời đi. Đúng lúc ấy thì nghe thấy Triệu Du Thiên lớn tiếng nói:
- Ha ha, hẳn các vị anh hùng ở đây đều đã từng nghe đến ác danh của Kiếm ma Lưu Khởi Hà. Thế nhưng sao đến giờ họ Triệu ta vẫn chưa thấy bậc anh hùng nào trượng nghĩa đứng ra mà tà ma vệ đạo, tạo phúc cho võ lâm vậy.
Nghe họ Triệu nói vậy, mặc dù có chút xấu hổ song toàn thể quần hùng im thin thít. Vốn dĩ nếu tất cả cùng chung tay nhất trí đoàn kết lại cũng có khả năng đối phó được hắn. Thế nhưng hết thảy đều đã chứng kiến qua bản lĩnh ghê gớm ấy, không một ai dám đứng chặn đầu hòn tên mũi đạn, nhất là không muốn trở thành vật đầu tiên bị tế thần. Đến lúc này nghe Triệu Du Thiên cười lớn:
- Ha ha, thật là một lũ ngụy quân tử hèn nhát chỉ biết khua môi múa mép, mở miệng là nhắc đến cái gọi là chính khí võ lâm, vung tay nhấc chân một cái thì bảo đó là tà ma vệ đạo. Nực cười thay, nực cười thay!
Quần hùng nghe thấy mấy lời mắng chửi này của Triệu Du Thiên ai nấy đều đỏ mặt không thôi. Lại nghe Lưu Khởi Hà cất tiếng cười ngạo nghễ:
- Tiểu dâm tặc ngươi nói hay lắm. Được, họ Lưu ta làm ác từ năm mười tuổi, hơn ba mươi năm nay đã giết hơn mấy trăm mạng người, già trẻ, trai gái, lớn bé, thiện ác… đều có đủ, ác danh đã chồng chất như núi rồi. Hôm nay Kiếm ma Lưu Khởi Hà này hiện thân ở đất Thường Châu này, không biết có bậc anh hùng nào đứng ra chủ trì công đạo chăng?
Hắn vừa dứt lời lập tức có hơn mười người tiến về phía trước, hầu hết trong đó là thanh niên trẻ tuổi. Trong số đám người này vẫn có một vài người sắc mặt trắng bệch, cả người run run song xem ra vẫn thực sự cũng có vài phần hào khí. Một thanh niên trẻ tuổi dõng dạc nói:
- Họ Lưu ngươi đừng có tự cao tự đại. Mấy người chúng ta tuy võ nghệ không bằng người song quyết không chịu làm phường rùa đen rút đầu rụt cổ. Ở đời ai cũng phải chết, hôm nay được oanh oanh liệt liệt một phen thiết nghĩ cũng không có gì hối hận nữa.
Lý Phi Dương đưa mắt nhìn thì thấy người vừa nói là gã bạch diện Lưu Chí Thừa - thiếu chủ của Xuyên Vân kiếm phái, người đã từng giao thủ với mình. Trong đám người này còn có cả Diệp đại công tử Diệp An Thịnh- thiếu chủ của Thần Kiếm sơn trang, bởi thế chàng thầm nghĩ: “Rốt cục thì tên họ Diệp này cũng có một phần cốt khí.”
Nào ngờ Lưu Chí Thừa vừa dứt lời thì một tràng cười dài ha hả cất lên, tự khi nào bóng ảnh của Kiếm ma Lưu Khởi Hà đã tung hoành ngang dọc giữa đám người trẻ tuổi kia, gậy trúc trên tay hắn điểm tới đâu thì có người ngã ra đến đấy. Phút chốc đám thanh niên hào kiệt kia nhất loạt ngã rạp ra đất, lại nghe họ Lưu tiếp tục cười lớn:
- Hay lắm. Còn người nào muốn làm anh hùng hào kiệt nữa không?
Đám người của Thần Kiếm sơn trang ào lên toan tìm cách giải vây Diệp An Thịnh. Thế nhưng họ Lưu như không có ý định tiếp tục tấn công đám anh hùng trẻ tuổi kia, lúc này thấy y vừa cười vừa tiến gần về phía đám người Phương Thành:
- Vừa rồi Lưu mỗ ở dưới quan sát thì thấy các vị anh hùng đây hào khí can vân, một hai đòi làm cái gì đó gọi là “giữ gìn công đạo” phải không?
Thiết Xoa môn chủ Triều Nghĩa run giọng nói:
- Hừ! Lưu Khởi Hà ngươi đừng khinh người quá đáng. Để Triều Nghĩa ta lãnh giáo…
Họ Triều vừa nói đến đó thì thấy bóng Lưu Khởi Hà hoa lên trước mắt, chưa kịp hiểu rốt cục đã có chuyện gì thì đã nghe tiếng gió lướt ngang mặt, lập tức hôn mê ngất xỉu. Mọi người giật mình hoảng hốt ngẩng đầu quan sát lại chỉ nghe mấy tiếng “phách… phách…” liên hồi, nhìn lại thì mấy tên đệ tử Thiết Xoa môn người nào người nấy ôm bụng lăn lộn, không tài nào gượng dậy nổi.
Quần hùng bị diễn biến trước mắt làm cho kinh sợ ngây người. Lại nghe Lưu Khởi Hà cười vang:
- Phương bang chủ, vừa rồi ở dưới thấy bang chủ chính khí bừng bừng, luôn miệng đòi tiêu diệt ác tặc bảo vệ công đạo cho võ lâm. Những lời chính nghĩa ấy của bang chủ làm Lưu mỗ này vô cùng khâm phục.
Phương Thành nghe hắn nói vậy gương mặt trắng bệch:
- Họ Lưu ngươi muốn làm gì vậy?
Lưu Khởi Hà cười:
- Nào đây đâu phải chuyện của Lưu mỗ đâu. Chỉ là Lưu mỗ muốn thành toàn cho bang chủ, giúp bang chủ trở thành một bậc anh hùng hào kiệt đại danh đỉnh đỉnh thôi.
Phương Thành hốt hoảng lùi lại, đám đệ tử Phi Ưng bang ào lên toan cản đường Lưu Khởi Hà song lập tức đều bị gậy trúc trong tay hắn đánh cho liểng xiểng. Họ Lưu lại thấy Phương Thành như có ý định đào tẩu thì cười gằn, nhoáng một cái đã áp sát lão. Tiếp đó hữu thủ vung lên như chớp, thoáng chốc đã tung ra cả chục cái tát như trời giáng vào mặt Phương Thành.
Mọi việc diễn ra quá nhanh, mọi người định thần nhìn lại thì thấy lúc này hắn ta đã kịp túm lấy cổ áo họ Phương rồi lăng không quăng mạnh ra đất, theo đó một tiếng bịch khô khốc vang lên. Ngay lập tức Phương Thành nằm lăn lộn dưới đất, miệngtrào máu tươi, trông bộ dạng thê thảm vô cùng.
Đến lúc ấy chỉ thấy Lưu Khởi Hà chỉ tay về phía đám đệ tử còn sót lại của Phi Ưng bang đồng thời gằn giọng:
- Kẻ nào tiến tới đỡ lão dậy. Kẻ đó lập tức vong mạng!
Nghe thấy thế, không một ai dám động đậy nửa bước. Khi quan sát thấy thảm trạng của Phương Thành, mấy người Triệu Du Thiên lấy làm hả hê lắm. Song khi nghĩ đến thủ đoạn ghê gớm đó của hắn thì lòng chùng xuống. Lý Phi Dương khẽ thở dài một tiếng:
- Ngu ca võ công kém cỏi, đã không bảo vệ được muội rồi.
Lã Thăng Bình mắt đẫm lệ, lại cố dùng hết sức bình sinh toan xốc chàng đứng dậy nhưng không nổi, lúc này thổn thức nói:
- Dương đại ca, có lẽ số phận đã an bài như vậy rồi. Thế nhưng sau khi muội biết được sự thật về phụ thân, lại được quen biết với một người như huynh đây, mấy ngày hôm nay là mấy ngày hạnh phúc nhất đời muội.
Lại nói về chuyện Lưu Khởi Hà, mọi người ai nấy đều thót tim xem tiếp tục hắn sẽ ra tay với ai. Lúc này thấy Kiếm ma hắn đưa mắt quét một vòng, đoạn ngạo nghễ nói:
- Còn ai muốn làm anh hùng hào kiệt nữa không?
Khi không nghe thấy ai lên tiếng, Lưu Khởi Hà ngửa mặt cười ha hả:
- Không ngờ võ lâm chính giáo đã suy vi đến mức này rồi. Ha ha, hôm nay quả thật là một ngày có ý nghĩa lắm. Ta xem, rốt cục cũng chỉ có đám thanh niên kia là có chút hào khí mà thôi.
Vừa nói Lưu Khởi Hà vừa chỉ tay vào đám người Lưu Chí Thừa. Bọn người này mặc dù bị đánh đến độ không đứng thẳng người dậy được song vẫn có một vài người to gan lớn mật ngoác miệng chửi Lưu Khởi Hà. Nào đâu họ Lưu vẫn không quan tâm lắm đến đám người này mà từ từ tiến về phía Phương Thành, miệng mở một nụ cười nhạt. Nụ cười ngạo nghễ ấy, ánh mắt lạnh lùng ấy lại phối hợp với những vết sẹo chằng chịt trên mặt lão ta, trông thật ghê sợ.
Họ Phương trông thấy hai mắt Kiếm ma Lưu Khởi Hà sáng quắc, gương mặt đầy sẹo kia co giãn liên hồi thì lấy làm khiếp đảm lắm, nén đau cố lủi trên đất, miệng thều thào:
- Rốt cục họ Lưu ngươi muốn làm gì vậy?
Lưu Khởi Hà như đang nghiêng ngó dò xét lão một hồi, sau cùng làm bộ tặc lưỡi nói:
- Giống. Giống lắm. Quả là rất giống. Chẳng những về ngoại hình mà tính cách cũng giống Kiếm ma Lưu Khởi Hà ta lắm. Đều thuộc một lũ người ti bỉ hạ lưu bất nhân tính. Những loại người như thế này thì đáng chết vạn lần.
Mọi người nghe thấy Lưu Khởi Hà tự mắng bản thân mình thì ngạc nhiên lắm, lại qua lời lẽ khôi hài của hắn thì muốn cười mà không cười nổi. Lúc này nghe Lưu Khởi Hà húng hắng:
- Phương bang chủ, không biết Phương bang chủ có muốn sống không vậy.
Phương Thành nghe thấy còn một tia sinh lộ, cuống cuồng lên tiếng:
- Lão phu đã sai rồi, lão phu đã sai rồi. Mong Lưu đại hiệp tha cho một con đường sống.
Nghe lão nói vậy Lưu Khởi Hà cười vang:
- Không biết Phương bang chủ đã sai ở đâu vậy?
Trông thấy bộ dáng thảm thương và hèn nhát của Phương Thành, Kiếm ma Lưu Khởi Hà lại lên tiếng:
- Ha ha, quả thật là sai rồi. Lưu Khởi Hà ta không phải là đại hiệp gì, huống chi Phương Thành ngươi xưng là lão phu cho ai nghe đây? Hừ, họ Phương ngươi muốn sống phải không?
Phương Thành cuống quít gật đầu, chỉ thấy Lưu Khởi Hà ngẩng đầu nhìn trời, lơ đãng mà nói rằng:
- Muốn sống cũng được. Kiếm ma Lưu Khởi Hà ta hành tẩu mấy chục năm trên chốn giang hồ nhưng đến giờ vẫn chưa có truyền nhân. Nhân lần này may mắn gặp được một kẻ vô lại giống họ Lưu ta đến vậy, bởi thế nên sinh lòng mến tài, muốn thu Phương Thành ngươi làm đồ đệ.
Phương Thành tái mét mặt:
- Chuyện này…
Lưu Khởi Hà đưa tay với lấy Lạc Thủy Kiếm, sau đó vừa vuốt ve thanh kiếm vừa lơ đãng hỏi lại:
- Muốn hay không muốn?
Trông thấy thanh trường kiếm sáng loáng trên tay họ Lưu, Phương Thành không có gan để nói thêm hai lời, lão ta liên tục gật đầu:
- Muốn. Muốn… Đồ nhi xin ra mắt sư phụ.
Quần hùng thấy vẻ ham sống sợ chết, vô sỉ đến cực điểm của Phương Thành thì vô cùng chán ghét. Lúc này thấy một gã đệ tử Phi Ưng bang bước ra lớn tiếng nói:
- Phương bang chủ, tại hạ xưa nay ngưỡng mộ võ công của ông mà đầu nhập vào Phi Ưng bang. Nhưng đến hôm nay được chứng kiến chân phẩm của ông thì lấy làm thất vọng vô cùng. Kể từ thời khắc này, Vĩ Thường này không còn là người của Phi Ưng bang nữa.
Lưu Khởi Hà nghe vậy cười to một tràng dài:
- Được, vậy chúng ta làm lễ bái sư đi thôi. Hừ, để gia nhập làm đệ tử của Kiếm ma Lưu Khởi Hà ta không khó lắm, nhưng cũng cần phải có hai điều kiện.
Phương Thành run giọng hỏi lại:
- Là hai điều kiện gì vậy?
Họ Lưu đưa tay chỉ vào gương mặt mình đoạn cười nói:
- Phương Thành, lão tuy rất giống Kiếm ma Lưu Khởi Hà nhưng vẫn có một vài điểm chưa được hoàn thiện lắm. Đó chính là mặt lão không có sẹo và hai mắt vẫn còn nguyên. Bởi thế điều kiện để làm lễ bái sư đó chính là…
Hắn mới nói đến đây Phương Thành đã hiểu ý sợ run, hoảng hốt nói:
- Mong Lưu đại tổ tông tha cho một cái mạng, tha cho tiểu nhân một cái mạng…
Lưu Khởi Hà quơ quơ thanh kiếm đoạn ra giọng đầy vẻ ngạc nhiên:
- Họ Lưu ta có nói là sẽ lấy mạng của ngươi lúc nào đâu. Yên tâm đi, chỉ khoét đi một con mắt và rạch vài cái lên mặt, rất nhanh, sẽ không đau lắm đâu, rất nhanh sẽ qua thôi.
Quần hùng nghe thấy mấy lời lẽ đùa cợt ấy của y đều lạnh tóc gáy, tuy thế nhưng phần vì biết bản lĩnh của y rất cao cường, lại phần vì chán ghét sự vô sỉ của Phương Thành nên không ai ra mặt can thiệp. Đến lúc ấy Phương Thành bất ngờ quay sang phía ba người Lý Phi Dương cất tiếng:
- Ài. Ta quả thật đãng trí quá, chút nữa quên đi mấy tên tiểu tử các ngươi. Hừ, đã ra tay thì làm một lượt cho thật gọn ghẽ. Tiểu tử họ Lý kia, ngươi có muốn sống không?
Lý Phi Dương hừ lạnh một tiếng:
- Muốn thì sao mà không muốn thì sao. Hừ, đã rơi vào tay ác tặc ngươi, muốn chém muốn giết gì thì tùy.
Lưu Khởi Kỳ thấy tâm chí chàng cứng rắn vậy cười vang:
- Ăn nói thẳng thắn lắm. Được,họ Lưu ta lập trọng thệ. Chỉ cần ngươi dập đầu gọi ta ba tiếng sư phụ, ta nhất định sẽ tha cho ngươi một cái mạng.
Nghe y nói thế, chàng cười lớn:
- Ha ha, họ Lý ta tuy muốn sống nhưng thứ cho ta, những chuyện bất nghĩa, bại hoại vô sỉ như thế ta không làm được.
Lưu Khởi Kỳ lắc đầu:
- Tiểu tử ngươi nói sai rồi. Hãy nhớ kĩ câu này của ta: Danh dự của đại hiệp, khí tiết của đại trượng phu, tất thảy đều không quan trọng bằng tính mạng của người lương thiện. Đó mới là chân đạo vậy.
Nói đến đây lão lại cười, ánh mắt chăm chú quan sát biểu tình của Phi Dương và Thăng Bình, đoạn tiếp lời:
- Thế nhưng ta xem ngươi cũng là người có nghĩa khí. Như vậy đi, hôm nay họ Lưu ta phá lệ, tha cho một và chỉ một trong ba người các ngươi được sống. Giờ cho phép tiểu tử ngươi được lựa chọn, ai sẽ là người đó đây?
Trước câu hỏi bất ngờ đó của y, Lý Phi Dương không biết chọn sao cho phải, trong lúc lòng dạ đang rối như tơ vò thì thấy Triệu Du Thiên cười vang:
- Tứ đệ, Anh em chúng ta đã thề đồng sinh cộng tử, đệ việc gì phải băn khoăn lựa chọn chứ. Lưu Khởi Hà, ta xem họ Lưu ngươi tuy là dạng ác tặc nhưng cũng không phải là kẻ ngụy quân tử vô sỉ, bởi thế sau khi hạ sát huynh đệ chúng ta xin hãy đừng gây phương hại gì đến cho Lã cô nương nữa.
Lý Phi Dương nghe thế nén bi thương, cười mà nói:
- Được. Vậy mọi việc cứ như lời Triệu ca vậy.
Lưu Khởi Kỳ nghe thấy chàng nói vậy thì lớn tiếng đáp ứng:
- Hảo. Vậy xin mời Lã cô nương lên xe trở về Biện Kinh phủ. Họ Lưu này xong việc ở đây sẽ liều mình bảo hộ cho cô an toàn trở về Biện thành. Kìa, Lã cô nương làm gì thế?
Lúc này chỉ thấy Lã Thăng Bình hai mắt nhòa lệ, giữ chặt lấy tay Lý Phi Dương đoạn lắc đầu mà nói:
- Dương ca không màng sinh tử vì Lã Thăng Bình này, nếu hôm nay ta bỏ huynh ấy mà đào thoát một mình hóa chẳng phải kẻ bất nhân bất nghĩa sao. Bởi thế lần này ta cam tâm tình nguyện ở lại đây, thỉnh cầu ngươi hãy thả Triệu đại ca ra. Đoạn đường sinh tử từ nay về sau, ta và Dương ca xin cùng bước song hành vậy.
Lý Phi Dương hai mắt nhòa lệ:
- Được rồi. Vậy xin phiền ngươi thả Triệu đại ca ra.
Kiếm ma Lưu Khởi Hà trông thấy vậy gật đầu: “Cảm động lắm. Được, ta sẽ đáp ứng hai ngươi.” Nói đoạn đưa tay điểm nhanh lên người Triệu Du Thiên một cái, tay kia túm lấy người họ Triệu điềm nhiên quăng ra.
Vừa giải được huyệt đạo, Triệu Du Thiên lồm cồm bò dậy rồi cười trong làn nước mắt:
- Được, dẫu gì có một người sống sót vẫn còn hơn không. Họ Triệu hôm nay đứng ở đây lập trọng thệ, đời này còn thở một hơi nhất định sẽ tìm cách báo mối thù ngày hôm nay.
Nói xong Triệu Du Thiên tập tễnh bước ra ngoài, đi được một quãng rồi dừng lại, hai mắt vẫn trừng trừng nhìn Kiếm ma Lưu Khởi Hà. Có rất nhiều người bị cảnh tượng cảm động trên làm cho ứa nước mắt, lúc này một thanh niên trẻ tuổi bước ra nói:
- Các vị anh hùng đại hiệp, sống hơn hai mươi năm nay mà đến giờ Trương Thời này mới lần đầu được chứng kiến tận mắt cái gọi là “tình nghĩa quí gấp vạn lần mạng sống.” Nghĩ lại chuyện bản thân vừa rồi vì tham sống sợ chết mà co đầu rụt cổ, thấy chuyện bất bình mà nhắm mắt làm ngơ, nghĩ lại thấy xấu hổ lắm lắm. Trương Thời này dẫu tài hèn sức mọn, chẳng có bản lĩnh gì đáng kể song cũng bạo gan đứng ra hiệu triệu mọi người chung tay tiêu diệt ác tặc. Chỉ cần mọi người đồng lòng nhất trí, tên gian tặc kia nhất định sẽ phải vong mạng.
Trương Thời vừa nói xong lập có rất nhiều người hưởng ứng bước ra, những người còn lại phần vì không muốn trở thành kẻ hèn nhát trong mắt người khác, phần vì cảm thấy người đông thế mạnh nên cũng bạo gan bước tới, thoáng chốc đã có một đội ngủ đông đảo cả trăm người lao nhao hò hét, xem chừng rất có khí thế.
Trước hoàn cảnh này, như càng thích ý vì Lưu Khởi Hà xem chừng rất bình tĩnh. Một lát bất chợt mọi người thấy Kiếm ma Lưu Khởi Hà cất tiếng cười lớn, tiếng cười vang vọng khắp nơi, sau cùng thấy y đưa bàn tay vỗ nhẹ lên người Lý Phi Dương. Huyệt đạo trên người chàng lúc này đã được giải khai, tuy bất ngờ nhưng không dám chậm trễ chàng vội vã dìu Lã Thăng Bình lùi lại, đưa mắt nhìn họ Lưu đầy cảnh giác.
Nào đâu mọi người chỉ thấy Kiếm ma Lưu Khởi Hà hướng về phía Lý Phi Dương và nói:
- Đồ nhi ngốc. Đến bây giờ con còn chưa nhận ra ta sao?
Lý Phi Dương sửng sốt, trố mắt nhìn họ Lưu, không hiểu y nói vậy là có ý gì.
Quần hùng tuyệt đối chấn động vì bất ngờ đang xảy ra, lại thấy gã tự xưng là Kiếm ma Lưu Khởi Hà đó đưa tay gỡ tấm vải đen che mắt, sau đó lại xoa mặt vài cái tức thì mọi người nhìn thấy một chân diện mục khác hẳn. Lý Phi Dương định thần nhìn kĩ thì thấy một vị trung niên tầm ngũ tuần, ánh mắt lấp lánh như sao, song gương mặt từ hòa đang nhìn mình đầy quan thiết. Vừa nhìn thấy người đó, Lý Phi Dương vội quì sụp xuống cất giọng nghẹn ngào:
- Sư phụ. Đồ nhi xin tham kiến sư phụ!
Có nằm mơ cũng không ai nghĩ rằng người tự mạo danh là Kiếm ma Lưu Khởi Hà kia lại chính là Vạn Hoa cốc chủ Quách Khinh Hàn danh lừng võ lâm. Rất nhiều người vì bất ngờ trước mắt mà làm cho ngơ ngác, đến lúc này mới thấy Quách Khinh Hàn chậm rãi bước ra, xá dài một cái đoạn lên tiếng:
- Chư vị, trước là họ Quách ta xin tạ lỗi cùng chư vị anh hùng vì sự mạo phạm vừa rồi. Thế nhưng nghĩ mà xem, những hành động ban đầu của chư vị làm Quách Khinh Hàn này rất lấy làm thất vọng. Trước là hồ đồ nghe lời kích động, xúi giục của tên gian tặc họ Phương kia mà đẩy người ngay vào vòng oan nghiệt, sau lại vì tham sống sợ chết mà trơ mắt nhìn ác tặc hoành hành. Đấy cũng gọi là hành động của võ lâm chính phái, là khí tiết của anh hùng hào kiệt ư? Nếu giả như họ Quách ta không có mặt ở đây ngày hôm nay, chẳng phải đồ nhi ta đã ngậm hờn mà về nơi chín suối rồi hay sao.
Hạ giọng một chút, ông nói tiếp
- Hừ, chư vị thử nghĩ một chút mà xem. Giả như chỉ là dò la tông tích của võ lâm trung nguyên, thiếu gì phương pháp tốt hơn gấp vạn mà bọn ác đồ Thiên Nhẫn giáo lại đi ngu xuẩn chọn một cô gái yếu đuối, không có võ công làm gián điệp. Hà huống nếu vị cô nương ất là một kẻ gián điệp hèn hạ lại có thể bất chấp tính mệnh mình, sẵn sàng hi sinh vì người khác ư? Cổ nhân có câu “Anh hùng không kể xuất xứ, hiền lương không kể tôn gia”, không biết có bao nhiêu kẻ xuất thân danh gia vọng tộc mà vô sỉ ti bỉ, lén lút làm bao nhiêu chuyện nhơ bẩn sau lưng người khác, lại không biết có bao nhiêu bậc anh hùng hào kiệt ở nơi bùn nhơ vẫn giữ mãi tấm lòng son. Chư vị nói xem, vị cô nương họ Lã kia có phải là gián điệp của Kim triều không?
Nói đến đây hai mắt ông mở to, chầm chậm tiến đến gần phía tên gian tặc Phương Thành. Lão ta trông thấy vậy cố sức không ngừng lê người về phía sau, Quách Khinh Hàn chỉ tay lớn tiếng nói:
- Hẳn qua trường sự kiện vừa rồi, chư vị cũng đã được chứng kiến sự vô sỉ và hèn hạ của tên gian tặc họ Phương. Thiết nghĩ những lời thốt ra từ miệng những kẻ như vậy, liệu chúng ta tin được mấy phần đây. Hừ, chỉ vì để đạt được mục đích, hắn ngang nhiên vu vạ cho nhị đệ tử của ta, lại đặt điều xằng bậy về nhân phẩm của vị cô nương kia, một hai dồn hai người bọn họ vào chỗ chết. Những loại người như thế này, nếu sống chỉ tổ chật đất mà thôi.
Vừa nói ông vừa túm lấy cổ áo Phương Thành, tay khoa lên một cái đoạn lăng mạnh về phía đám người Phi Ưng bang:
- Ta hôm nay mở lượng hải hà tha cho hắn một mạng, các ngươi mau đem hắn cút đi cho khuất mắt. Nếu mai này họ Quách ta còn nghe thêm một ác sự nào nữa của người Phi Ưng bang, thiết nghĩ mai này cái danh xưng Phi Ưng bang…
Bỏ lửng câu nói đó ở đây, ông quay sang đám hào kiệt trẻ, những người ban đầu không nề sinh tử mà quyết liều mạng với “Kiếm ma Lưu Khởi Hà” rồi vui vẻ lên tiếng:
- Hơn mười vị thiếu niên anh hùng đây tuy có lúc hồ đồ mà bị gian tặc kích động, bất quá chư vị bản tính đều hào hiệp trượng nghĩa, họ Quách ta rất ngưỡng mộ. Nguyên tiêu năm này, nếu chư vị thiếu hiệp không chê hãy đến Thái Lĩnh Thanh Than ở Thái Sơn, ta sẽ cho người đón các vị vào Vạn Hoa cốc thưởng trăng và cùng bàn luận võ nghệ.
Vạn Hoa Cốc chủ Quách Khinh Hàn vốn là nhất đại tông sư một phái, võ công lừng lẫy bốn phương, được ông chỉ điểm cho một chiêu nửa thức đối với nhân sĩ giang hồ đều là một sự vui mừng rất lớn. Bởi vậy đám thanh niên này vô cùng mừng rỡ nhất loạt cung tay cúi đầu cảm ơn. Đến đây lại thấy ông cười nói:
- Thật không ngờ một người xưa nay bị giang hồ cho là ngoại đạo như Thái hoa đạo tặc Triệu Du Thiên đây lại có tấm lòng trượng nghĩa đến vậy. Nhị đệ tử của ta, Dương nhi hắn kết giao được một vị huynh đệ như vậy thật là có phúc.
Nghe ông ta có ý tán dương, cung tay xá lễ đoạn Triệu Du Thiên cười đáp:
- Quách cốc chủ quá khen rồi. Xưa nay nghe giang hồ đồn đại rất nhiều về Quách cốc chủ, tiểu sinh lấy làm ngưỡng mộ lắm. Cho đến hôm nay được tận mắt được hạnh ngộ, quả thật may mắn vô cùng. Hiện giờ cũng không có việc của tiểu sinh nữa, xin cáo biệt vậy.
Nói rồi cung tay chào đoạn lẩn về phía đám đông mất hút. Đến đây Quách Khinh Hàn chậm rãi đi về phía cỗ xe ngựa đoạn lên tiếng:
- Dương nhi, chúng ta đi thôi!
Lý Phi Dương nghe sư phụ mình nói vậy liền đỡ Lã Thăng Bình lên xe ngựa, sau đó lặng lẽ đi theo sau Quách Khinh Hàn. Xe ngựa chuyển bánh được một đoạn đường sau đó áp vào một tán cây lớn nghỉ ngơi, lúc này Quách Khinh Hàn thở dài một tiếng:
- Dương nhi, vừa rồi con xem trọng danh dự bản thân hơn tính mạng mình ư. Ài, ta xem đó cũng chỉ là hành động của kẻ thất phu lỗ mãng, chỉ cần trong tâm mình sáng, người khác nói gì, nghĩ gì không quan trọng. Con nghĩ xem, song thân đã cho ta cuộc sống, nếu con hàm hồ chết đi, vậy chẳng phải trở thành một kẻ đại bất hiếu, phụ tấm lòng công sức của các bậc sinh thành ư?
Lý Phi Dương cúi đầu:
- Đồ nhi đã biết sai. Mong sư phụ trách phạt.
Quách Khinh Hàn thở dài:
- Ta cũng từng một thời tuổi trẻ, thế nên con suy nghĩ gì ta rất hiểu. Phi Dương, ta cũng biết con có lý tưởng và khát vọng của riêng mình, điều này ta không cấm con nhưng mà… Ài, có một chuyện ta đã cố giấu trong lòng hai mươi năm nay rồi, thế nhưng lần này ta phải nói cho con biết tất cả. Sau khi biết rồi, ta hi vọng con có thể tự đưa ra quyết định sáng suốt nhất cho cuộc đời mình.
Lý Phi Dương dạ một tiếng thật khẽ, sư phụ chàng trầm ngâm:
- Đó là về thân thế của con. Ta..
Ông vừa nói đến đây bất chợt Phi Dương quì sụp xuống khóc mà rằng:
- Sư phụ. Đồ nhi đã biết tất cả rồi.
Trước ánh mắt ngạc nhiên của họ Quách, chàng đem tất cả đầu đuôi cơ sự ra thưa lại với sư phụ mình. Lặng người đi vì kinh ngạc bởi những bất ngờ trong đó, đến khi Phi Dương vùa dứt lời thì thấy khóe mắt Quách Khinh Hàn hoe đỏ, sau đó ông cười một tràng dài - tiếng cười tràn ngập thương tâm:
- Hóa ra thế. Hóa ra là thế! Chỉ vì tiểu đệ năm năm lên núi ẩn cư luyện võ nên không hiểu sự tình, hai mươi năm nay đã trách nhầm Nhị ca rồi. Lã nhị ca, họ Quách này thật có lỗi vô cùng.
Ông nói đến đây cầm tay Phi Dương:
- Dương nhi. Lần này tiện đường đưa Bình nhi về Lã phủ, sau đó chúng ta âm thầm gặp Lã Kính đại ca một lần nữa. Đồng thời nhân tiện bàn về hôn sự của con và Thăng Bình, con có ý kiến nào khác nữa không.
Lý Phi Dương đỏ mặt cúi đầu, lí nhí đáp:
- Đồ nhi xin nghe theo lời dạy bảo của sư phụ.
Quách Khinh Hàn khẽ trầm giọng:
- Ba năm từ giờ trở về sau, ta hi vọng con chuyên tâm rèn luyện kiếm pháp và lịch duyệt giang hồ. Trước là có thể bảo vệ được những người mình yêu thương, hai là mai này có khả năng để thực hiện lý tưởng sống của đời mình. Trong mấy năm này, nếu con còn có tâm nguyện hay còn chuyện gì gút mắc cần giải quyết, sư phụ sẽ cố sức mà hoàn thành giùm con.
…
/32
|