Sáng sớm hôm sau Tử Tinh cung lại một phen sục sôi, nguyên nhân là do tiểu công chúa Tư nhi vô ý rơi xuống nước mà tử vong, tin tức này khiến nội cung được một phen kinh thiên động địa, Ngải Vân khóc lóc ngất lên ngất xuống nhiều lần, người không biết chuyện nghĩ nàng ta vô cùng thương yêu tiểu công chúa.
Thái hậu vừa nghe tin liền bất tỉnh nhân sự, lúc vừa tỉnh lại thì lập tức mang toàn bộ cung nữ thái giám phụ trách trông coi tiểu công chúa ra xử tử chôn cùng.
Dạ Mị hay tin cũng đau lòng không thôi, vì để Ngải Vân không quá thương tâm nên hắn ngừng việc triều chính ở lại bên cạnh nàng ta, thế nhưng mặc kệ hắn nói gì thì nước mắt Ngải Vân vẫn không ngừng rơi xuống.
Hậu cung đột nhiên xảy ra chuyện làm cho mọi người kinh ngạc không thôi, đặc biệt là những phi tần không thể sinh con được. Đổng phi làm loạn trong hậu cung cũng không phải việc một ngày hai ngày, các nàng đối với nàng ta nửa câu oán hận cũng không dám nói, lần này tiểu công chúa đột tử dĩ nhiên đối với các nàng thì thật là trời báo ứng Ngải Vân mà.
Mà ở trong tẩm cung của mình, Miên Miên có chút kinh hoảng khi nghe tin này. Tối hôm qua nghe được chuyện nàng còn chưa biết phải nói với Dạ Mị như thế nào thì đã xảy ra chuyện như vậy, nàng có thể khẳng định tiểu công chúa nhất định là do chính Ngải Vân giết chết. Vì bảo trụ địa vị của mình mà nàng ta có thể nhẫn tâm như vậy sao? Việc này thật làm cho nàng cảm thấy khó chịu.
Liên tiếp ba ngày liền tẩm cung của Ngải Vân người đến vô số kể, các cung phi tất nhiên là đến vấn an nàng rồi. Miên Miên không muốn đi, lòng của nàng chất đầy mâu thuẫn, nàng biết rõ chuyện này chính là do nàng ta làm bởi vì tiểu công chúa chết chưa được bao lâu thì Ngải Vân la hét muốn tiểu công chúa nhập mộ, nói là mơ thấy nàng ta nói nếu không nhập đất sớm sẽ không thể đầu thai. Dạ Mị thấy nàng ta đau buồn thì cũng đáp ứng để cho tiểu công chúa được an táng sớm.
Kỳ thật lúc nàng biết chuyện cũng muốn nói với Dạ Mị, nhưng là nàng quyết định đi tìm Ngải Vân giải quyết trước, bởi vì nàng biết rõ, nếu nàng nói ra sự thật thì kết cục của tiểu công chúa nhất định sẽ rất thê thảm, nàng cũng đã là mẹ. dù có chuyện gì cũng không nỡ lòng nào làm thế với một hài tử, thật không nghĩ ra Ngải Vân sẽ làm những chuyện táng tận lương tâm đến vậy.
“Nương nương, đã ba ngày rồi, người cũng nên đi xem Đổng phi miễn cho người khác có cớ nói ra nói vào, còn nữa, Thái hậu vẫn luôn chú ý người!” Vô Tình nói, mấy ngày nay nàng đã khuyên Miên Miên rất lâu nhưng nàng căn bản không hề muốn đi.
“Ta không muốn đi!” Miên Miên nằm dài trên ghế lười biếng nói, những lời này nàng đã nói rất nhiều lần, nàng thật sự không muốn đi.
Vô Tình nghe vậy đến trước nàng thuyết phục: “Nương nương, tiểu công chúa xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Tử Tinh cung chỉ còn duy nhất Tử Tử là hài tử của bệ hạ, người lại là tiêu điểm bao người nhìn vào, người không thể không đi được, người ta nhất định sẽ nói người vị sủng mà kiêu mất!” Vô Tình lo lắng nói, nàng thật không biết Miên Miên đang nghĩ gì nữa.
“Ngươi biết ta không phải như vậy mà!” Miên Miên không còn khí lực nói, nghĩ đến Ngải Vân cùng Vạn ngự y nàng lại cảm thấy buồn nôn, cái chết của tiểu công chúa thật sự khiến nàng khó chịu trong lòng.
Vô Tình ngồi xổm trước mặt nàng lần nữa nói: “Ta biết nương nương không phải là người như thế nhưng mà người khác không biết a. Người cũng biết trong nội cung khó giữ được bí mật, nếu làm không tốt nhất định sẽ lưu lại nhiều dấu vết, còn nữa, người không muốn hỏi Đổng phi xem rốt cuộc là xảy ra chuyện gì sao?” Vô Tình gấp gáp nói, tuy Miên Miên không nói gì với nàng nhưng nàng cũng cảm thấy chuyện này có gì đó không đúng, có thể đã có chuyện gì xảy ra mà nàng không biết chăng?
Miên Miên nghe vậy thở dài một tiếng, Vô Tình nói đúng, dù không muốn đi thì nàng cũng phải đi, mà nàng cũng rất muốn hỏi Ngải Vân, nàng ta như thế nào lại có thể nhẫn tâm như vậy?
“Được rồi, ta đi!” Miên Miên than nhẹ một tiếng rồi đứng dậy. Vô Tình thấy vậy vội vàng chạy qua phòng bên cầm theo một số dược liệu quí giá có tác dụng bồi bổ cơ thể, dù sao tới thăm cũng không thể đi tay không a.
----------------
"Nương nương, Sủng phi tới thăm người!” Linh Chi nhìn thấy Miên Miên đi cào thì vội vàng chạy đến thông báo cho Ngải Vân.
“Để cho nàng ta vào đi!” Ngải Vân có chút suy yếu nói, các cung nữ trong phòng thỉnh an Miên Miên xong lại bắt đầu làm công việc của mình.
“Nương nương, thỉnh!” Linh Chi cúi người làm tư thế mời Miên Miên vào.
Miên Miên nghe vậy liền cất bước đi vào, vừa nhìn thấy Ngải Vân thì có chút sửng sốt, nàng ta gầy đi trông thấy, đôi mắt sưng to vì khóc, trong phòng có tới hơn mười cung nữ do Dạ Mị phái tới chăm sóc cho nàng ta.
Ngải Vân vừa nhìn thấy Miên Miên đi vào liền liếc mắt nhìn về nàng, cái nhìn sắc bén này khiến Miên Miên giật mình trong giây lát, nàng có thể tưởng được Ngải Vân đang muốn lao tới xâu xé nàng.
“Các ngươi lui xuống đi, ta có chuyện muốn nói cùng Sủng phi!” Ngải Vân không quay đầu nói.
Đám cung nữ nghe vậy liền cúi mình hành lễ rồi theo hàng lối đi ra ngoài, Vô Tình thấy Miên Miên gật đầu cũng hiểu ý lui ra.
Trong phòng đột nhiên yên tĩnh lạ thường, Ngải Vân nhìn Miên Miên cười lạnh một tiếng: “Mèo khóc chuột!”
Miên Miên nghe vậy cũng không tức giận mà đi đến trước nàng ta ngồi xuống, “Mèo khóc chuột? Đến tột cùng là tại ai khiến mèo phải khóc chuột? Tư nhi chết như thế nào ta tưởng ngươi so với ta càng rõ ràng hơn, không phải sao?” thanh âm Miên Miên mang theo chút lạnh giá.
“Ngươi quả nhiên đã biết!” Ngải Vân đau đớn cười nói.
“Ngươi như thế nào có thể nhẫn tâm như vậy? Hổ dữ cũng không nỡ ăn thịt con, nàng chẳng lẽ không phải con ngươi sao?” Miên Miên đột nhiên nâng giọng nói, nàng cũng là một người mẹ, nàng không tài nào nghĩ ra được vì sao nàng ta lại nhẫn tâm với nữ nhi của mình đến vậy.
Ngải Vân nghe vậy liền lớn tiếng khóc rồi châm chọc nói: “Tất cả đều tại ngươi, ngươi vì sao không ngủ mà lại chạy tới nghe lén, Tư nhi là do ngươi hại chết!” Ngải Vân hét lớn, nàng ta thật sự quá thương tâm, nữ nhi ở bên cạnh nàng lâu như vậy lại bất chợt mất đi khiến lòng nàng đau đớn không thôi.
“Không phải ta hại chết con ngươi mà là chính ngươi, người vì sợ ta nói cho bệ hạ biết chân tướng nên mới nhẫn tâm giết chết nàng, ngươi đã được như ý sao? Sao ngươi có thể ích kỷ đến vậy?” Miên Miên cả giận nói.
“Ha ha ha, ta nhẫn tâm, bây giờ ngươi mới biết ta nhẫn tâm sao? Ta nhẫn tâm chính là do ngươi ép buộc đấy, Nguyễn Miên Miên, ngươi đã mất tích vì sao còn phải trở lại? Ngươi vì sao lại xuất hiện vào lúc này?” Ngải Vân lớn tiếng nói giống như muốn mang hết tất cả ủy khuất phát tiết ra ngoài.
“Những thứ này không phải do chính ngươi tạo thành sao? Khi ta biết chuyện cũng không có ý định nói cho Dạ Mị mà muốn một mình tìm đến ngươi nói chuyện, ta biết rõ nếu nói cho bệ hạ biết thì Tư nhi chết là chuyện không phải nghi ngờ nhưng ta cũng biết Tư nhi chỉ là một tiểu hài tử, ta cho dù hận ngươi cũng không muốn đối phó với nàng, mà ngươi thì sao? Ngươi quá ích kỷ, chỉ vì sợ bị ta vạch trần mà nỡ lòng hại chết con gái ruột của mình? Dù cho nó không phải là con gái bệ hạ thì cũng là con gái của ngươi a, ngươi như thế nào có thể nhẫn tâm đến vậy?” Miên Miên nhìn Ngải Vân lạnh lùng hỏi.
Ngải Vân cười lạnh nói: “Ngươi đừng đánh trống lảng, Tư nhi chết rồi ngươi muốn nói gì chẳng được, ta biết ngươi ước gì tư chết sớm từ lâu rồi, Tư nhi có chết thì con ngươi sẽ thành hài tử duy nhất của bệ hạ, ngươi mới đạt được ý nguyện lên ngôi Xà hậu đúng không?”
Miên Miên bất đắc dĩ lắc đầu, “Ngươi như thế nào đến bây giờ vẫn chưa rõ, ta muốn làm Xà hậu khó lắm sao? Là ngươi lòng dạ hẹp hòi, là ngươi dã tâm quá lớn, ngươi muốn đánh bại ta, bất quá, ta cho ngươi biết, ngươi sai rồi, ngươi mất đi một hài tử, mất đi tình nghĩa mẹ con suốt năm năm qua, ta tin chắc nàng ta đến chết cũng không biết vì sao mẹ của mình lại giết mình!” Nói rồi bất đắc dĩ cười cười, “Tư nhi thật đáng thương!”
“Không được nói nữa… ta không muốn nghe…” Ngải Vân lớn tiếng quát.
“Làm sao vậy? Đau lòng? Đã đau lòng thì sao lúc trước lại ra tay nhẫn tâm đến vây?” đối với bộ dáng thống khổ của Ngải Vân, Miên Miên không có chút đồng cảm, nàng ta chính là tự làm tự chịu.
Ngải Vân nghe Miên Miên nói trừng mắt liếc nàng rồi lao vào bóp cổ Miên Miên: “Ta muốn bóp chết ngươi… bóp chết ngươi….”
“Đủ rồi!” Miên Miên dùng sức vung tay lên, Ngải Vân vô lực ngã xuống giường, vài ngày nay nàng ta không ăn bất cứ thứ gì nên thể lực đã sớm cạn kiệt.
“Nguyễn Miên Miên, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi, sẽ không…” Ngải Vân ngẩng đầu nhìn Miên Miên đầy hận ý.
“Ngươi yên tâm, ta cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi, Tư nhi đã chết rồi thì ta cũng không cần phải khách khí nữa, còn có, ngươi không cần ở chỗ này thút thít nỉ non bởi vì sẽ rất nhanh thôi, ta sẽ đưa ngươi đến địa ngục gặp nàng ta!” Miên Miên khẩu khí lạnh lùng cùng cứng rắn nói.
Ngải Vân nghe vậy liền đứng dậy cười lạnh nói: “Nguyễn Miên Miên, ngươi quá tự tin rồi! Ta cho ngươi biết, ta hôm nay thống khổ thì ngày sau ta sẽ bắt ngươi đền tội gấp trăm lần, còn có, ta nhất định sẽ khiến cho con của ngươi đi cùng nữ nhi của ta!” Nói rồi điên cuông cười lớn, bộ dáng vặn vẹo vô lực ngã trên giường.
Thái hậu vừa nghe tin liền bất tỉnh nhân sự, lúc vừa tỉnh lại thì lập tức mang toàn bộ cung nữ thái giám phụ trách trông coi tiểu công chúa ra xử tử chôn cùng.
Dạ Mị hay tin cũng đau lòng không thôi, vì để Ngải Vân không quá thương tâm nên hắn ngừng việc triều chính ở lại bên cạnh nàng ta, thế nhưng mặc kệ hắn nói gì thì nước mắt Ngải Vân vẫn không ngừng rơi xuống.
Hậu cung đột nhiên xảy ra chuyện làm cho mọi người kinh ngạc không thôi, đặc biệt là những phi tần không thể sinh con được. Đổng phi làm loạn trong hậu cung cũng không phải việc một ngày hai ngày, các nàng đối với nàng ta nửa câu oán hận cũng không dám nói, lần này tiểu công chúa đột tử dĩ nhiên đối với các nàng thì thật là trời báo ứng Ngải Vân mà.
Mà ở trong tẩm cung của mình, Miên Miên có chút kinh hoảng khi nghe tin này. Tối hôm qua nghe được chuyện nàng còn chưa biết phải nói với Dạ Mị như thế nào thì đã xảy ra chuyện như vậy, nàng có thể khẳng định tiểu công chúa nhất định là do chính Ngải Vân giết chết. Vì bảo trụ địa vị của mình mà nàng ta có thể nhẫn tâm như vậy sao? Việc này thật làm cho nàng cảm thấy khó chịu.
Liên tiếp ba ngày liền tẩm cung của Ngải Vân người đến vô số kể, các cung phi tất nhiên là đến vấn an nàng rồi. Miên Miên không muốn đi, lòng của nàng chất đầy mâu thuẫn, nàng biết rõ chuyện này chính là do nàng ta làm bởi vì tiểu công chúa chết chưa được bao lâu thì Ngải Vân la hét muốn tiểu công chúa nhập mộ, nói là mơ thấy nàng ta nói nếu không nhập đất sớm sẽ không thể đầu thai. Dạ Mị thấy nàng ta đau buồn thì cũng đáp ứng để cho tiểu công chúa được an táng sớm.
Kỳ thật lúc nàng biết chuyện cũng muốn nói với Dạ Mị, nhưng là nàng quyết định đi tìm Ngải Vân giải quyết trước, bởi vì nàng biết rõ, nếu nàng nói ra sự thật thì kết cục của tiểu công chúa nhất định sẽ rất thê thảm, nàng cũng đã là mẹ. dù có chuyện gì cũng không nỡ lòng nào làm thế với một hài tử, thật không nghĩ ra Ngải Vân sẽ làm những chuyện táng tận lương tâm đến vậy.
“Nương nương, đã ba ngày rồi, người cũng nên đi xem Đổng phi miễn cho người khác có cớ nói ra nói vào, còn nữa, Thái hậu vẫn luôn chú ý người!” Vô Tình nói, mấy ngày nay nàng đã khuyên Miên Miên rất lâu nhưng nàng căn bản không hề muốn đi.
“Ta không muốn đi!” Miên Miên nằm dài trên ghế lười biếng nói, những lời này nàng đã nói rất nhiều lần, nàng thật sự không muốn đi.
Vô Tình nghe vậy đến trước nàng thuyết phục: “Nương nương, tiểu công chúa xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Tử Tinh cung chỉ còn duy nhất Tử Tử là hài tử của bệ hạ, người lại là tiêu điểm bao người nhìn vào, người không thể không đi được, người ta nhất định sẽ nói người vị sủng mà kiêu mất!” Vô Tình lo lắng nói, nàng thật không biết Miên Miên đang nghĩ gì nữa.
“Ngươi biết ta không phải như vậy mà!” Miên Miên không còn khí lực nói, nghĩ đến Ngải Vân cùng Vạn ngự y nàng lại cảm thấy buồn nôn, cái chết của tiểu công chúa thật sự khiến nàng khó chịu trong lòng.
Vô Tình ngồi xổm trước mặt nàng lần nữa nói: “Ta biết nương nương không phải là người như thế nhưng mà người khác không biết a. Người cũng biết trong nội cung khó giữ được bí mật, nếu làm không tốt nhất định sẽ lưu lại nhiều dấu vết, còn nữa, người không muốn hỏi Đổng phi xem rốt cuộc là xảy ra chuyện gì sao?” Vô Tình gấp gáp nói, tuy Miên Miên không nói gì với nàng nhưng nàng cũng cảm thấy chuyện này có gì đó không đúng, có thể đã có chuyện gì xảy ra mà nàng không biết chăng?
Miên Miên nghe vậy thở dài một tiếng, Vô Tình nói đúng, dù không muốn đi thì nàng cũng phải đi, mà nàng cũng rất muốn hỏi Ngải Vân, nàng ta như thế nào lại có thể nhẫn tâm như vậy?
“Được rồi, ta đi!” Miên Miên than nhẹ một tiếng rồi đứng dậy. Vô Tình thấy vậy vội vàng chạy qua phòng bên cầm theo một số dược liệu quí giá có tác dụng bồi bổ cơ thể, dù sao tới thăm cũng không thể đi tay không a.
----------------
"Nương nương, Sủng phi tới thăm người!” Linh Chi nhìn thấy Miên Miên đi cào thì vội vàng chạy đến thông báo cho Ngải Vân.
“Để cho nàng ta vào đi!” Ngải Vân có chút suy yếu nói, các cung nữ trong phòng thỉnh an Miên Miên xong lại bắt đầu làm công việc của mình.
“Nương nương, thỉnh!” Linh Chi cúi người làm tư thế mời Miên Miên vào.
Miên Miên nghe vậy liền cất bước đi vào, vừa nhìn thấy Ngải Vân thì có chút sửng sốt, nàng ta gầy đi trông thấy, đôi mắt sưng to vì khóc, trong phòng có tới hơn mười cung nữ do Dạ Mị phái tới chăm sóc cho nàng ta.
Ngải Vân vừa nhìn thấy Miên Miên đi vào liền liếc mắt nhìn về nàng, cái nhìn sắc bén này khiến Miên Miên giật mình trong giây lát, nàng có thể tưởng được Ngải Vân đang muốn lao tới xâu xé nàng.
“Các ngươi lui xuống đi, ta có chuyện muốn nói cùng Sủng phi!” Ngải Vân không quay đầu nói.
Đám cung nữ nghe vậy liền cúi mình hành lễ rồi theo hàng lối đi ra ngoài, Vô Tình thấy Miên Miên gật đầu cũng hiểu ý lui ra.
Trong phòng đột nhiên yên tĩnh lạ thường, Ngải Vân nhìn Miên Miên cười lạnh một tiếng: “Mèo khóc chuột!”
Miên Miên nghe vậy cũng không tức giận mà đi đến trước nàng ta ngồi xuống, “Mèo khóc chuột? Đến tột cùng là tại ai khiến mèo phải khóc chuột? Tư nhi chết như thế nào ta tưởng ngươi so với ta càng rõ ràng hơn, không phải sao?” thanh âm Miên Miên mang theo chút lạnh giá.
“Ngươi quả nhiên đã biết!” Ngải Vân đau đớn cười nói.
“Ngươi như thế nào có thể nhẫn tâm như vậy? Hổ dữ cũng không nỡ ăn thịt con, nàng chẳng lẽ không phải con ngươi sao?” Miên Miên đột nhiên nâng giọng nói, nàng cũng là một người mẹ, nàng không tài nào nghĩ ra được vì sao nàng ta lại nhẫn tâm với nữ nhi của mình đến vậy.
Ngải Vân nghe vậy liền lớn tiếng khóc rồi châm chọc nói: “Tất cả đều tại ngươi, ngươi vì sao không ngủ mà lại chạy tới nghe lén, Tư nhi là do ngươi hại chết!” Ngải Vân hét lớn, nàng ta thật sự quá thương tâm, nữ nhi ở bên cạnh nàng lâu như vậy lại bất chợt mất đi khiến lòng nàng đau đớn không thôi.
“Không phải ta hại chết con ngươi mà là chính ngươi, người vì sợ ta nói cho bệ hạ biết chân tướng nên mới nhẫn tâm giết chết nàng, ngươi đã được như ý sao? Sao ngươi có thể ích kỷ đến vậy?” Miên Miên cả giận nói.
“Ha ha ha, ta nhẫn tâm, bây giờ ngươi mới biết ta nhẫn tâm sao? Ta nhẫn tâm chính là do ngươi ép buộc đấy, Nguyễn Miên Miên, ngươi đã mất tích vì sao còn phải trở lại? Ngươi vì sao lại xuất hiện vào lúc này?” Ngải Vân lớn tiếng nói giống như muốn mang hết tất cả ủy khuất phát tiết ra ngoài.
“Những thứ này không phải do chính ngươi tạo thành sao? Khi ta biết chuyện cũng không có ý định nói cho Dạ Mị mà muốn một mình tìm đến ngươi nói chuyện, ta biết rõ nếu nói cho bệ hạ biết thì Tư nhi chết là chuyện không phải nghi ngờ nhưng ta cũng biết Tư nhi chỉ là một tiểu hài tử, ta cho dù hận ngươi cũng không muốn đối phó với nàng, mà ngươi thì sao? Ngươi quá ích kỷ, chỉ vì sợ bị ta vạch trần mà nỡ lòng hại chết con gái ruột của mình? Dù cho nó không phải là con gái bệ hạ thì cũng là con gái của ngươi a, ngươi như thế nào có thể nhẫn tâm đến vậy?” Miên Miên nhìn Ngải Vân lạnh lùng hỏi.
Ngải Vân cười lạnh nói: “Ngươi đừng đánh trống lảng, Tư nhi chết rồi ngươi muốn nói gì chẳng được, ta biết ngươi ước gì tư chết sớm từ lâu rồi, Tư nhi có chết thì con ngươi sẽ thành hài tử duy nhất của bệ hạ, ngươi mới đạt được ý nguyện lên ngôi Xà hậu đúng không?”
Miên Miên bất đắc dĩ lắc đầu, “Ngươi như thế nào đến bây giờ vẫn chưa rõ, ta muốn làm Xà hậu khó lắm sao? Là ngươi lòng dạ hẹp hòi, là ngươi dã tâm quá lớn, ngươi muốn đánh bại ta, bất quá, ta cho ngươi biết, ngươi sai rồi, ngươi mất đi một hài tử, mất đi tình nghĩa mẹ con suốt năm năm qua, ta tin chắc nàng ta đến chết cũng không biết vì sao mẹ của mình lại giết mình!” Nói rồi bất đắc dĩ cười cười, “Tư nhi thật đáng thương!”
“Không được nói nữa… ta không muốn nghe…” Ngải Vân lớn tiếng quát.
“Làm sao vậy? Đau lòng? Đã đau lòng thì sao lúc trước lại ra tay nhẫn tâm đến vây?” đối với bộ dáng thống khổ của Ngải Vân, Miên Miên không có chút đồng cảm, nàng ta chính là tự làm tự chịu.
Ngải Vân nghe Miên Miên nói trừng mắt liếc nàng rồi lao vào bóp cổ Miên Miên: “Ta muốn bóp chết ngươi… bóp chết ngươi….”
“Đủ rồi!” Miên Miên dùng sức vung tay lên, Ngải Vân vô lực ngã xuống giường, vài ngày nay nàng ta không ăn bất cứ thứ gì nên thể lực đã sớm cạn kiệt.
“Nguyễn Miên Miên, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi, sẽ không…” Ngải Vân ngẩng đầu nhìn Miên Miên đầy hận ý.
“Ngươi yên tâm, ta cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi, Tư nhi đã chết rồi thì ta cũng không cần phải khách khí nữa, còn có, ngươi không cần ở chỗ này thút thít nỉ non bởi vì sẽ rất nhanh thôi, ta sẽ đưa ngươi đến địa ngục gặp nàng ta!” Miên Miên khẩu khí lạnh lùng cùng cứng rắn nói.
Ngải Vân nghe vậy liền đứng dậy cười lạnh nói: “Nguyễn Miên Miên, ngươi quá tự tin rồi! Ta cho ngươi biết, ta hôm nay thống khổ thì ngày sau ta sẽ bắt ngươi đền tội gấp trăm lần, còn có, ta nhất định sẽ khiến cho con của ngươi đi cùng nữ nhi của ta!” Nói rồi điên cuông cười lớn, bộ dáng vặn vẹo vô lực ngã trên giường.
/154
|